Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu
Chương 70: Kết
Mai Thảo Cát Tiên
24/09/2023
Lục Mạn Nhu còn một tháng là chuyển dạ nên cô ở nhà bồi dưỡng sức khoẻ.
Cố Gia Vận từ khi tiếp quản một phần của Cố thị lại giúp cô trông coi Lục thị nên bận rộn vô cùng. Tuy mỗi tối vẫn giành thời gian cho cô, nhưng sáng đến lại đi làm rất sớm.
Hôm nay đến thời gian tái khám định kỳ, Cố Gia Vận có cuộc họp quan trọng, Lục Mạn Nhu kêu anh tập trung công việc, cô đi cùng Hải Niệm là được. Hải Niệm lại bận việc đột xuất nên cô phải đi một mình.
Lục Mạn Nhu có thể liên hệ bác sĩ riêng nhưng cô không muốn. Cô đến đi là để tiếp xúc nhiều bà bầu cùng thời điểm với mình, nói chuyện trao đổi nhiều thứ, như vậy cô thấy vừa vui vừa hữu ích.
"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"
Lục Mạn Nhu ngước lên liền thấy một gương mặt có chút quen nhưng cô không biết mình đã gặp ở đâu rồi.
"Không có ai, cô ngồi đi."
Tiệp Trân vui vẻ ngồi xuống. Cô cũng là đang mang thai, mới vừa thử que ngày hôm qua thôi, do cô cứ ăn gì vào hoặc ngửi thấy mùi lạ liền buồn nôn. Không ngờ lại hai vạch thật. Đang đi du lịch liền phải đến đây khám thai.
Thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh ngồi xuống ghế có chút mạnh bạo. Lục Mạn Nhu liền quan sát cô một chút, bụng chưa thấy, chắc là đi khám lần đầu xem là có hay không rồi. Cô cười nhìn cô gái bên cạnh bắt chuyện:
"Có kết quả chưa?"
Cô gái liền vui vẻ đáp: "Chồng tôi đang đi lấy." Sau đó cô gái quay hỏi Lục Mạn Nhu nhiều thứ khi bắt đầu mang thai. Hai người đang ngồi trao đổi với nhau thì từ xa một thanh niên đang đi đến. Tệp Trân nhìn thấy chồng mình liền quơ quơ tay. Trình Tranh liền đi đến đưa kết quả cho cô xem. Bọn họ vậy mà vỡ kế hoạch có con sớm rồi. Nói chung đó là duyên nên cả hai đều rất vui mừng đón nhận.
Lục Mạn Nhu bên cạnh nhìn cậu thanh niên một lúc, sau đó cô mở miệng gọi thử:
"Trình Tranh có đúng không?"
Cậu thanh niên lúc này mới để ý người phụ nữ mang thai ngồi bên cạnh. Cậu nhìn kỹ mặt cô liền giật mình.
"Lục...Lục tiểu thư, là cô sao!"
Thế là đi khám thai cũng tình cờ gặp bằng hữu quen biết. Lục Mạn Nhu qua lời kể của Tệp Trân mới biết được bọn họ đến đây đi du lịch hưởng tuần trăng mật. Lúc bọn họ cưới thật sự là có chút nhanh và theo phong tục phía nhà cô dâu nên không gửi thiệp mời cho Cố Gia Vận được.
Lục Mạn Nhu mời hai người họ đến nhà chơi.
Cả ba ăn cơm trưa xong thì người đàn ông duy nhất ở lại rửa bát, hai người phụ nữ mang thai thì đi dạo quanh nhà để tiêu thực.
Tệp Trân có thói quen sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ. Lục Mạn Nhu thấy được một viên đá màu hồng hình trái tim, xét về giá trị không cao nhưng thợ gia công lại làm rất có tâm khiến nó vô cùng tinh tế đẹp mắt.
"Viên đá thật đáng yêu."
Tệp Trân liền cười tươi liên tục gật đầu. "Không so với viên của chị được, nhưng nó mang ý nghĩa lần đầu chúng em gặp nhau."
Lục Mạn Nhu nghe cô nói "viên của chị" cô không hiểu cho lắm.
Tệp Trân nói xong còn tự nhiên nhìn lên cổ cô. Nhưng không thấy viên phỉ thuý đâu liền nhanh mồm hỏi:
"Em nhớ lúc đó Cố thiếu phải thật tử nhất sinh mới tìm được viên phỉ thuý cho chị, thật ngưỡng mộ làm sao."
Lục Mạn Nhu nghe xong liền giả vờ như mình đã biết mọi việc.
"Do cơ thể gần sinh chị nhại cảm nên không đeo thêm gì trên người được. Đúng là lúc nhận được nó chị thật sự rất vui."
Tệp Trân nghe vậy liền kể lại toàn bộ chuyện hôm đó trong cơn bão lớn cho đến lũ quét qua rồi đến cả việc bác sĩ trên làng cô nói vết thương của Cố Gia Vận là bị đạn làm bị thương.
"Cố thiếu rất tốt, sau khi phía em hoàn trả viên ngọc lại, anh ta đã cho người lên hỗ trợ tu sửa lại làng và đường đi lên núi, tài trợ nhiều vật tư cho làng bọn em."
Lục Mạn Nhu nghe xong chỉ im lặng. Cô vẫn giữ thái độ bình thường cho đến khi tiễn khách.
Lục Mạn Nhu gọi một cuộc gọi.
"Tư Nhuệ! Anh không nói rõ sự thật em biết thì anh chết chắc."
Sau đó vì giữ mạng sống chính mình, Tư Nhuệ đã bán đứng người vào sinh ra tử với anh mấy lần, kể rõ ngọn ngành.
"Mạn Nhu à, em đừng trách cậu ta làm gì, thằng nhóc đó cái gì cũng nghĩ cho em đầu tiên."
Lục Mạn Nhu im lặng không đáp, một lúc sau mới hỏi Tư Nhuệ vật đó ở đâu. Tư Nhuệ lại lỡ mồm nói ra:
"À! Hôm bị tên Cố Việt Bân nhém chôn sống bọn anh, người của hắn còn bắn vào bụng Cố Gia Vận một phát, cũng may có chiếc hộp đó cản lại, không thì nguy to."
Tư Nhuệ than vãn xong mới biết thôi xong anh là chăm dầu vào lửa, cháy nhà thật rồi.
"Giờ nó đang ở đâu em đến lấy."
[...]
Buổi chiều cuộc họp vừa xong Cố Gia Vận liền gọi điện hỏi thăm việc khám thai của Lục Mạn Nhu. Nhưng gọi bao nhiêu cuộc vẫn thuê bao. Cậu liền gọi sang Hải Niệm thì cô ấy bảo sáng nay bận đột xuất nên không đi cùng.
Đang lo lắng chuẩn bị điều động người đi tìm thì có cuộc gọi từ Trình Tranh đến. Cũng đã lâu không liên lạc với cậu ấy.
"Có gì nói mau, tôi đang gấp."
Trình Tranh lúc vừa về khách sạn nghe Tệp Trân kể chuyện hai người tâm sự lúc trưa, nghe xong từ miệng vợ mình kể mọi sự tình cho Lục tiểu thư nghe, Trình Tranh thật muốn quỳ tại chỗ, thôi xong lần này sẽ bị Cố Gia Vận ăn tươi nuốt sống mất.
"Vợ em lỡ nói hết mọi việc về viên phỉ thuý cho chị nhà nghe rồi."
Cố Gia Vận ngồi lại xuống ghế, chân cậu có hơi run.
"Tôi biết rồi!" Sau đó tắt máy, vứt điện thoại sang bên. Cậu xong thật rồi, chuyện này Lục Mạn Nhu biết được sẽ có bao nhiêu tức giận. Cậu đã hứa là sẽ không giấu cô bất cứ chuyện gì.
Cố Gia Vận vẫn khăng khăng là Lục Mạn Nhu tức giận bỏ đi. Cậu gọi ông nội trước tiên, cô là thương ông nội nhất, chắc chắn sẽ nghe lời ông tha thứ cho cậu lần này.
"Chuyện gì mà con gọi muốn lật tung nhà họ Cố của ta lên luôn vậy?" Tiếng điện thoại của ông xong, đến điện thoại của quản gia Mã, rồi lại gọi vào điện thoại của hệ thống máy bàn trong nhà cũ.
"Tiểu Nhu cô ấy giận con bỏ nhà đi rồi."
Cố Lão im lặng một lúc rồi mới nói tiếp vào điện thoại:
"Gọi ta cũng vô ích thôi, con bé là đứa hiểu chuyện, làm nó giận tới mức bỏ nhà đi chắc cũng không phải chuyện nhỏ gì. Tự mà lo liệu." Sau đó ông tàn nhẫn cúp máy.
Cố Gia Vận liền cầu cứu cậu út, nhưng cậu út là đầu gỗ, giải quyết việc tài chính rất nhanh, còn việc tình cảm này nói cậu ấy nghe chẳng khác dắt trâu ra đồng mà ngồi tâm sự.
Đúng rồi, cậu chợt nhớ ra một người đó là mẹ vợ, không biết bà đã về nước chưa, gọi thử xem sao.
"Mẹ ơi cứu con!" Điện thoại vừa nhấn nút Mạnh Hiểu Tâm đã nghe thấy tiếng cầu cứu từ Cố Gia Vận.
"Con là bị làm sao?" Thằng nhóc này bình thường cao lãnh lạnh lùng lắm, sau hôm nay giọng như mèo mắc mưa vậy.
"Con làm tiểu Nhu giận bỏ nhà đi mất rồi."
Mạnh Hiểu Tâm giật mình, con gái bà trước đây cũng giận bà rồi bỏ nhà đi lập nghiệp thành phố khác, có khi nào nó bỏ mặt tiểu Vận ôm con rời đi luôn không.
"Xin lỗi chuyện này chính bản thân mẹ còn không làm được làm sao giúp con."
Tất cả mọi người không ai giúp được cậu. Cố Gia Vận có cảm giác không nắm bắt được gì trong tay nữa, trước giờ Nhu Nhu quá mức bình thường với mọi thứ, nên trong cậu luôn nảy sinh một nỗi sợ là cô sẽ cứ thế mà im lặng bỏ đi mất, như bây giờ nói xem cậu phải làm sao?
[...]
Chỉ mới nửa ngày trôi qua không tìm thấy người Cố Gia Vận đã suy sụp cỡ nào rồi, nếu mà tính bằng năm bằng tháng chắc cậu sống không thọ đâu.
Đêm đến mặt ủ mày chau Cố Gia Vận đi lủi thủi một mình bước vào căn biệt thự. Cửa vừa mở ra bên trong là một khoảng không gian tối đen như mực. Đặt bước chân đầu tiên vào đột nhiên ánh sáng lấp loé xung quanh liền xuất hiện, đèn được bật sáng lên, âm thanh của đàn piano với bản nhạc du dương từ đâu đến cùng lúc.
Cố Gia Vận có chút nheo mắt vì ánh sáng đến bất ngờ, cậu đứng yêu, dụi dụi mắt mình rồi mới từ từ nhìn xung quanh xem chuyện gì. Lúc này mới phát hiện:
"Mọi người kéo đông đủ đến nhà con làm gì?" Không ai trả lời cậu tất cả chỉ hướng mắt về một phía, cho đến lúc từ phía xa bóng dáng quen thuộc dần bước ra. Hôm nay Lục Mạn Nhu mặc một bộ váy màu lam nhẹ, màu mà cô thích nhất, khoác chiếc khăn choàng trên cổ, trong tay cầm một chiếc hộp cô tiến tới trước mặt Cố Gia Vận.
"Nghe mọi người nói anh tìm em sáng giờ."
Cố Gia Vận chỉ nhìn cô, nhìn xem đây có phải là ảo giác không? Sao đó cậu mặt đầy uỷ khuất.
"Nhu...Nhu..."
Thấy tiểu bạch nhà mình sắp khóc đến nơi cô không trêu người nữa, liền mở chiếc hộp trên tay ra, lấy ra hai chiếc nhẫn, một chiếc màu xanh một chiếc màu tím đã được cô thiết kế lại theo ý mình. Tuy là hai màu nhưng nhìn vào liền biết là một cặp.
"Cố Gia Vận, bây giờ em muốn gia hạn hợp đồng bao nuôi giữa em và anh thời hạn đến trọn đời. Anh có muốn ký vào đó không? Người đứng tên trên đó không có hiểu nhằm, không có ai khác mà chỉ có Cố Gia Vận và Lục Mạn Nhu."
Cố Gia Vận gật đầu ánh mắt chưa hết sự kinh ngạc. Nhu Nhu cầu hôn cậu.
"Cám ơn em Nhu Nhu, em là bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của anh." Cám ơn đã chọn ở lại và không rời xa anh.
Cố Gia Vận ôm chặt lấy người vào lòng. Sau đó hai người đeo nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến chúc phúc của người nhà và bạn bè.
- ---Hoàn chính văn----
Cố Gia Vận từ khi tiếp quản một phần của Cố thị lại giúp cô trông coi Lục thị nên bận rộn vô cùng. Tuy mỗi tối vẫn giành thời gian cho cô, nhưng sáng đến lại đi làm rất sớm.
Hôm nay đến thời gian tái khám định kỳ, Cố Gia Vận có cuộc họp quan trọng, Lục Mạn Nhu kêu anh tập trung công việc, cô đi cùng Hải Niệm là được. Hải Niệm lại bận việc đột xuất nên cô phải đi một mình.
Lục Mạn Nhu có thể liên hệ bác sĩ riêng nhưng cô không muốn. Cô đến đi là để tiếp xúc nhiều bà bầu cùng thời điểm với mình, nói chuyện trao đổi nhiều thứ, như vậy cô thấy vừa vui vừa hữu ích.
"Xin hỏi chỗ này có ai ngồi không?"
Lục Mạn Nhu ngước lên liền thấy một gương mặt có chút quen nhưng cô không biết mình đã gặp ở đâu rồi.
"Không có ai, cô ngồi đi."
Tiệp Trân vui vẻ ngồi xuống. Cô cũng là đang mang thai, mới vừa thử que ngày hôm qua thôi, do cô cứ ăn gì vào hoặc ngửi thấy mùi lạ liền buồn nôn. Không ngờ lại hai vạch thật. Đang đi du lịch liền phải đến đây khám thai.
Thấy cô gái trẻ tuổi bên cạnh ngồi xuống ghế có chút mạnh bạo. Lục Mạn Nhu liền quan sát cô một chút, bụng chưa thấy, chắc là đi khám lần đầu xem là có hay không rồi. Cô cười nhìn cô gái bên cạnh bắt chuyện:
"Có kết quả chưa?"
Cô gái liền vui vẻ đáp: "Chồng tôi đang đi lấy." Sau đó cô gái quay hỏi Lục Mạn Nhu nhiều thứ khi bắt đầu mang thai. Hai người đang ngồi trao đổi với nhau thì từ xa một thanh niên đang đi đến. Tệp Trân nhìn thấy chồng mình liền quơ quơ tay. Trình Tranh liền đi đến đưa kết quả cho cô xem. Bọn họ vậy mà vỡ kế hoạch có con sớm rồi. Nói chung đó là duyên nên cả hai đều rất vui mừng đón nhận.
Lục Mạn Nhu bên cạnh nhìn cậu thanh niên một lúc, sau đó cô mở miệng gọi thử:
"Trình Tranh có đúng không?"
Cậu thanh niên lúc này mới để ý người phụ nữ mang thai ngồi bên cạnh. Cậu nhìn kỹ mặt cô liền giật mình.
"Lục...Lục tiểu thư, là cô sao!"
Thế là đi khám thai cũng tình cờ gặp bằng hữu quen biết. Lục Mạn Nhu qua lời kể của Tệp Trân mới biết được bọn họ đến đây đi du lịch hưởng tuần trăng mật. Lúc bọn họ cưới thật sự là có chút nhanh và theo phong tục phía nhà cô dâu nên không gửi thiệp mời cho Cố Gia Vận được.
Lục Mạn Nhu mời hai người họ đến nhà chơi.
Cả ba ăn cơm trưa xong thì người đàn ông duy nhất ở lại rửa bát, hai người phụ nữ mang thai thì đi dạo quanh nhà để tiêu thực.
Tệp Trân có thói quen sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ. Lục Mạn Nhu thấy được một viên đá màu hồng hình trái tim, xét về giá trị không cao nhưng thợ gia công lại làm rất có tâm khiến nó vô cùng tinh tế đẹp mắt.
"Viên đá thật đáng yêu."
Tệp Trân liền cười tươi liên tục gật đầu. "Không so với viên của chị được, nhưng nó mang ý nghĩa lần đầu chúng em gặp nhau."
Lục Mạn Nhu nghe cô nói "viên của chị" cô không hiểu cho lắm.
Tệp Trân nói xong còn tự nhiên nhìn lên cổ cô. Nhưng không thấy viên phỉ thuý đâu liền nhanh mồm hỏi:
"Em nhớ lúc đó Cố thiếu phải thật tử nhất sinh mới tìm được viên phỉ thuý cho chị, thật ngưỡng mộ làm sao."
Lục Mạn Nhu nghe xong liền giả vờ như mình đã biết mọi việc.
"Do cơ thể gần sinh chị nhại cảm nên không đeo thêm gì trên người được. Đúng là lúc nhận được nó chị thật sự rất vui."
Tệp Trân nghe vậy liền kể lại toàn bộ chuyện hôm đó trong cơn bão lớn cho đến lũ quét qua rồi đến cả việc bác sĩ trên làng cô nói vết thương của Cố Gia Vận là bị đạn làm bị thương.
"Cố thiếu rất tốt, sau khi phía em hoàn trả viên ngọc lại, anh ta đã cho người lên hỗ trợ tu sửa lại làng và đường đi lên núi, tài trợ nhiều vật tư cho làng bọn em."
Lục Mạn Nhu nghe xong chỉ im lặng. Cô vẫn giữ thái độ bình thường cho đến khi tiễn khách.
Lục Mạn Nhu gọi một cuộc gọi.
"Tư Nhuệ! Anh không nói rõ sự thật em biết thì anh chết chắc."
Sau đó vì giữ mạng sống chính mình, Tư Nhuệ đã bán đứng người vào sinh ra tử với anh mấy lần, kể rõ ngọn ngành.
"Mạn Nhu à, em đừng trách cậu ta làm gì, thằng nhóc đó cái gì cũng nghĩ cho em đầu tiên."
Lục Mạn Nhu im lặng không đáp, một lúc sau mới hỏi Tư Nhuệ vật đó ở đâu. Tư Nhuệ lại lỡ mồm nói ra:
"À! Hôm bị tên Cố Việt Bân nhém chôn sống bọn anh, người của hắn còn bắn vào bụng Cố Gia Vận một phát, cũng may có chiếc hộp đó cản lại, không thì nguy to."
Tư Nhuệ than vãn xong mới biết thôi xong anh là chăm dầu vào lửa, cháy nhà thật rồi.
"Giờ nó đang ở đâu em đến lấy."
[...]
Buổi chiều cuộc họp vừa xong Cố Gia Vận liền gọi điện hỏi thăm việc khám thai của Lục Mạn Nhu. Nhưng gọi bao nhiêu cuộc vẫn thuê bao. Cậu liền gọi sang Hải Niệm thì cô ấy bảo sáng nay bận đột xuất nên không đi cùng.
Đang lo lắng chuẩn bị điều động người đi tìm thì có cuộc gọi từ Trình Tranh đến. Cũng đã lâu không liên lạc với cậu ấy.
"Có gì nói mau, tôi đang gấp."
Trình Tranh lúc vừa về khách sạn nghe Tệp Trân kể chuyện hai người tâm sự lúc trưa, nghe xong từ miệng vợ mình kể mọi sự tình cho Lục tiểu thư nghe, Trình Tranh thật muốn quỳ tại chỗ, thôi xong lần này sẽ bị Cố Gia Vận ăn tươi nuốt sống mất.
"Vợ em lỡ nói hết mọi việc về viên phỉ thuý cho chị nhà nghe rồi."
Cố Gia Vận ngồi lại xuống ghế, chân cậu có hơi run.
"Tôi biết rồi!" Sau đó tắt máy, vứt điện thoại sang bên. Cậu xong thật rồi, chuyện này Lục Mạn Nhu biết được sẽ có bao nhiêu tức giận. Cậu đã hứa là sẽ không giấu cô bất cứ chuyện gì.
Cố Gia Vận vẫn khăng khăng là Lục Mạn Nhu tức giận bỏ đi. Cậu gọi ông nội trước tiên, cô là thương ông nội nhất, chắc chắn sẽ nghe lời ông tha thứ cho cậu lần này.
"Chuyện gì mà con gọi muốn lật tung nhà họ Cố của ta lên luôn vậy?" Tiếng điện thoại của ông xong, đến điện thoại của quản gia Mã, rồi lại gọi vào điện thoại của hệ thống máy bàn trong nhà cũ.
"Tiểu Nhu cô ấy giận con bỏ nhà đi rồi."
Cố Lão im lặng một lúc rồi mới nói tiếp vào điện thoại:
"Gọi ta cũng vô ích thôi, con bé là đứa hiểu chuyện, làm nó giận tới mức bỏ nhà đi chắc cũng không phải chuyện nhỏ gì. Tự mà lo liệu." Sau đó ông tàn nhẫn cúp máy.
Cố Gia Vận liền cầu cứu cậu út, nhưng cậu út là đầu gỗ, giải quyết việc tài chính rất nhanh, còn việc tình cảm này nói cậu ấy nghe chẳng khác dắt trâu ra đồng mà ngồi tâm sự.
Đúng rồi, cậu chợt nhớ ra một người đó là mẹ vợ, không biết bà đã về nước chưa, gọi thử xem sao.
"Mẹ ơi cứu con!" Điện thoại vừa nhấn nút Mạnh Hiểu Tâm đã nghe thấy tiếng cầu cứu từ Cố Gia Vận.
"Con là bị làm sao?" Thằng nhóc này bình thường cao lãnh lạnh lùng lắm, sau hôm nay giọng như mèo mắc mưa vậy.
"Con làm tiểu Nhu giận bỏ nhà đi mất rồi."
Mạnh Hiểu Tâm giật mình, con gái bà trước đây cũng giận bà rồi bỏ nhà đi lập nghiệp thành phố khác, có khi nào nó bỏ mặt tiểu Vận ôm con rời đi luôn không.
"Xin lỗi chuyện này chính bản thân mẹ còn không làm được làm sao giúp con."
Tất cả mọi người không ai giúp được cậu. Cố Gia Vận có cảm giác không nắm bắt được gì trong tay nữa, trước giờ Nhu Nhu quá mức bình thường với mọi thứ, nên trong cậu luôn nảy sinh một nỗi sợ là cô sẽ cứ thế mà im lặng bỏ đi mất, như bây giờ nói xem cậu phải làm sao?
[...]
Chỉ mới nửa ngày trôi qua không tìm thấy người Cố Gia Vận đã suy sụp cỡ nào rồi, nếu mà tính bằng năm bằng tháng chắc cậu sống không thọ đâu.
Đêm đến mặt ủ mày chau Cố Gia Vận đi lủi thủi một mình bước vào căn biệt thự. Cửa vừa mở ra bên trong là một khoảng không gian tối đen như mực. Đặt bước chân đầu tiên vào đột nhiên ánh sáng lấp loé xung quanh liền xuất hiện, đèn được bật sáng lên, âm thanh của đàn piano với bản nhạc du dương từ đâu đến cùng lúc.
Cố Gia Vận có chút nheo mắt vì ánh sáng đến bất ngờ, cậu đứng yêu, dụi dụi mắt mình rồi mới từ từ nhìn xung quanh xem chuyện gì. Lúc này mới phát hiện:
"Mọi người kéo đông đủ đến nhà con làm gì?" Không ai trả lời cậu tất cả chỉ hướng mắt về một phía, cho đến lúc từ phía xa bóng dáng quen thuộc dần bước ra. Hôm nay Lục Mạn Nhu mặc một bộ váy màu lam nhẹ, màu mà cô thích nhất, khoác chiếc khăn choàng trên cổ, trong tay cầm một chiếc hộp cô tiến tới trước mặt Cố Gia Vận.
"Nghe mọi người nói anh tìm em sáng giờ."
Cố Gia Vận chỉ nhìn cô, nhìn xem đây có phải là ảo giác không? Sao đó cậu mặt đầy uỷ khuất.
"Nhu...Nhu..."
Thấy tiểu bạch nhà mình sắp khóc đến nơi cô không trêu người nữa, liền mở chiếc hộp trên tay ra, lấy ra hai chiếc nhẫn, một chiếc màu xanh một chiếc màu tím đã được cô thiết kế lại theo ý mình. Tuy là hai màu nhưng nhìn vào liền biết là một cặp.
"Cố Gia Vận, bây giờ em muốn gia hạn hợp đồng bao nuôi giữa em và anh thời hạn đến trọn đời. Anh có muốn ký vào đó không? Người đứng tên trên đó không có hiểu nhằm, không có ai khác mà chỉ có Cố Gia Vận và Lục Mạn Nhu."
Cố Gia Vận gật đầu ánh mắt chưa hết sự kinh ngạc. Nhu Nhu cầu hôn cậu.
"Cám ơn em Nhu Nhu, em là bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời của anh." Cám ơn đã chọn ở lại và không rời xa anh.
Cố Gia Vận ôm chặt lấy người vào lòng. Sau đó hai người đeo nhẫn cho nhau dưới sự chứng kiến chúc phúc của người nhà và bạn bè.
- ---Hoàn chính văn----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.