Ông Ơi! Là Cô Ấy Bao Nuôi Cháu
Chương 39: Làm Hoà
Mai Thảo Cát Tiên
25/08/2023
Khối nguyên thạch đó được đem đi cắt. Sau khi cắt xong mọi người cũng ghé
mắt vào xem vận khí của cậu nhóc trẻ tuổi kia sẽ ra sao. Có người vừa
nhìn thấy liền hô to:
"Lại là một khối băng chủng tử la lan."
Cách đây vài hôm vị tiểu thư ngồi phía kia cũng cắt ra một khối. Giờ tới cậu nhóc này cũng vận may không kém.
"Chúc mừng nhóc con, đây là hàng thượng phẩm giá trị không hề nhỏ."
Trình Tranh nhìn khối ngọc ánh hồng tím hiện ra trước mắt kích động quá chạy tới chạy lui. Cậu lần đầu đụng vào mấy thứ giá trị khủng này lại may mắn đến vậy. Trước đây chỉ dám thử nghiệm với mấy viên ngoài chợ trời.
Lục Mạn Nhu nghe có người cắt được Tử La Lan giống cô cũng mở mắt ra nhìn về hướng này. Dạo gần đây cô hay mệt mỏi ngủ quên lúc nào không hay. Đúng là giai đoạn đầu của thai kỳ mà.
Cố Gia Vận thấy cô đứng dậy xoa xoa đầu rồi cất bước đến xem. Cậu liền có chút hồi hộp không biết mình có bị bại lộ không?
Ai ngờ người đi ngang qua không hề để tâm một tí nào, một cái nhìn nghi ngờ cũng không có, trực tiếp đi đến xem khối đá. Cô nhìn ngắm một lúc rồi nhè nhẹ lên tiếng:
"Tôi mua nó, cậu ra giá đi!"
Tư Nhuệ đi lại cạnh cô khó hiểu hỏi:
"Mạn Nhu! Chẳng phải hôm kia em mới tặng anh một khối tử la lan rồi sao. Giờ lại bỏ tiền ra mua làm gì?"
Lục Mạn Nhu cười nói: "Thì cũng là tặng cho anh. Sáng nay nhà chế tác nói với em muốn làm mẫu đó cho mẹ thì khối này còn thiếu chút. Cũng may hôm nay lại có thêm một khối xuất hiện."
Người mẹ ở đây cô nhắc đến là mẹ của Tư Nhuệ, cũng là mẹ nuôi của cô.
Trình Tranh đương nhiên không dám quyết định liền hỏi ý kiến Cố Gia Vận.
Mà người nào đó vừa nghe đoạn đối thoại, hai tay đang siết thật chặt, ánh mắt qua lớp kính vô cùng sắt bén.
"Ông chủ Lục chúng ta..." Chưa nói hết câu.
"Không...Bán..." Cố Gia Vận giả giọng khàn gằn từng chữ một.
Trình Tranh: "???" Lại nữa rồi đó. Đột nhiên nổi giận thế là sao?
Lục Mạn Nhu lúc này mới để ý tới người bịt kín đứng cạnh mình. Người này không nóng sao mà lại mặc trang phục kín đến không lộ một tất da. Còn cậu nhóc bên cạnh lại cũng đeo mặt nạ. Phong cách năm nay thế là ngầu ư?
Trình Tranh lúc vào cũng lấy trong mấy túi vải xung quanh cậu ra chiếc mặt nạ đeo lên cho hợp tông với ông chủ nhà mình. Cố Gia Vận cũng không hơi đâu cản thằng nhóc này.
"Tại sao không bán?" Cô cũng muốn biết lý do. Nếu là giá cả thì có thể thương lượng thêm.
Cố Gia Vận nhìn cô. Cứ nhìn một lúc mà không nói lời nào. Trình Tranh bên cạnh ra hiệu, kéo tay áo người mới thu ánh mắt cất lời ngắn gọn.
"Không thích bán."
Lục Mạn Nhu có một loại cảm giác, người này là đang cố tình chống đối cô. Nếu đã không có thiện cảm với nhau thì không nói nhiều thêm. Cô phất tay quay lại ghế ngồi.
Tư Nhuệ quan sát thanh niên này từ lúc cậu ta chọn phôi đá tới giờ cho thấy, người này không hề biết gì về ngọc. Không hiểu mục đích tốn tiền vào đây để làm gì. Kể cả việc may mắn trúng ngọc tốt có người ra giá cao không bán vậy có nghĩa cũng chẳng cần tiền, cả người bịt kín che đậy gương mặt thật. Đúng là khó đoán.
Thấy người kia nhìn mình nghiền ngẫm điều gì đó, Cố Gia Vận liền nhíu mày quay đi.
Trình Tranh nhìn khối ngọc trong tay, giờ không bán vậy cậu phải làm gì với nó.
"Ông chủ Lục tôi đưa nó cho cậu nè, dù gì đây cũng là tiền cậu bỏ ra mà."
Cố Gia Vận thở dài: "Tôi nói rồi tặng cậu, tất cả là của cậu, cậu đừng có mà làm phiền tôi." Nhìn Nhu Nhu của mình được tên kia chăm sóc kỹ lưỡng mà không làm được gì ngăn cản thật tức chết mà.
Tới lúc đấu giá những viên đá đẹp. Lục Mạn Nhu trông tỉnh táo hơn, cô ngồi dậy đi đến từng viên trưng bày mà xem. Cố Gia Vận cũng lập tức đi xuyên qua đám người đến khu vực đó, cậu cố gắng đứng gần cô nhất có thể.
"Là nó..." Một viên Đế Vương Lục.
"Tư Nhuệ mau đến đây xem giúp em." Lục Mạn Nhu đang vui vẻ ngước mắt lên tìm bạn mình thì thấy một cặp kính đen nhìn cô chằm chằm, người còn cố tình chắn hướng nhìn của cô với Tư Nhuệ.
"Anh trai! Vui lòng tránh ra giúp." Giọng cô không thiện cảm nhắc nhở. Cố Gia Vận vẫn như không nghe thấy đứng đó đến khi Tư Nhuệ đi đến lấn cậu ta sang một bên mới chịu nhường đường.
Lục Mạn Nhu không quan tâm người bị lấn liền hớn hở hỏi: "Thấy sao! Em ưng ý nó rồi đấy chỉ đợi anh duyệt mà thôi." Tuy cô là kể có kinh nghiệm kèm may mắn, nhưng về độ tiếp xúc hằng ngày và thương xuyên với những viên đá này chỉ có Tư Nhuệ, cô tin tưởng anh ấy tuyệt đối sẽ giúp cô lựa một viên hoàn hảo để làm quà.
"Đúng là rất đẹp, phù hợp làm mặt dây chuyền."
"Chốt nó." Lục Mạn Nhu lên tiếng. Bao nhiêu cũng mua. Cuối cùng tìm được đồ vật ưng ý rồi.
Cô liền ôm chiếc hộp trong lòng, không có dự định đi về chổ ngồi ban nãy mà là đi thẳng về khách sạn. Tranh thủ nghĩ ngơi về lại thành phố. Ở đó có một người cô rất nhớ nhung.
Thấy bọn họ rời đi Cố Gia Vận ở đây còn tâm tình gì nữa. Cậu liền đuổi theo.
Trình Tranh thấy vậy cũng chạy theo sau.
Lên xe Cố Gia Vận lại tiếp tục đổi lại trang phục thường ngày của cậu, lộ mặt thật ra điều chỉnh tâm trạng.
Xe bọn họ dừng trước khách sạn. Lúc này Lục Mạn Nhu hình như khó chịu, cô cứ nôn khan. Tư Nhuệ nghĩ chắc tại mùi trên xe làm người đang mang thai như cô ốm nghén.
"Mạn Nhu em ổn không? Hay chúng ta đến bệnh viện trước."
Cô xua xua tay: "Em không sao đỡ em lên phòng đi, một chút là ổn lại thôi."
Lúc này cả người cô đều dựa vào lòng của Tư Nhuệ.
Cố Gia Vận xuống xe thấy cảnh như vậy liền không nhịn mà tiến tới tấn công người bên cạnh cô.
"Chết tiệt! Buông cô ấy ra mau."
Đột nhiên có người phía sau đánh tới Tư Nhuệ không phòng bị liền ăn một cú đấm vào mặt.
"Tên kia cậu điên à!"
Lục Mạn Nhu được đặt ngồi xuống hành lang vòm cây. Cô cũng có chút hốt hoảng không biết việc gì. Chỉ thấy hai người đàn ông trước mặt đang đánh nhau. Vấn đề là cả hai cô đều biết là ai.
Trình Tranh trong xe còn chưa đi định lao ra can ngăn liền bị người áo đen bên cạnh níu lại.
"Cậu chủ dặn nhiệm vụ của cậu đến đây thôi, đừng gây thêm phiền phức."
Trình Tranh đành im lặng gật đầu ngồi trong xe hóng chuyện.
Phía ngoài hai người kia đánh nhau kịch liệt. Lục Mạn Nhu dùng sức quát:
"Tinh...Đằng...Anh ngừng tay ngay cho em."
Người nào đó đang vật lộn dưới đất với Tư Nhuệ không chịu thua.
"Buông ra..." Cậu nhìn Tư Nhuệ nói.
"Cậu buông ra trước..." Ông đây có ngu mới buông cho cậu đấm tôi à.
Lúc này Lục Mạn Nhu thật sự rất mệt, cô lảo đảo đi lại can ngăn nhưng chưa được vài bước liền choáng váng.
"Có người ngất xĩu..."
Mấy nhân viên khác sạn chạy đến quây quanh cô, một người trong số đó hô to lên.
[...]
Bệnh viện thị trấn M.
Cố Gia Vận nói chuyện với Tư Nhuệ lúc này mới hiểu ra mọi thứ. Tất cả lại là do cậu hiểu lầm.
Tư Nhuệ vốn là người hào sảng rộng lượng. Anh ta nghe thanh niên kể lại là Mạn Nhu nhiều ngày không nghe máy tự ý chạy đến đây, cậu ta thấy cảnh đó có hiểu lầm cũng không phải không đúng. Nên cũng rộng lượng bỏ qua, dù gì hai người đánh nhau ai cũng bị thương tổn thất cả.
Cố Gia Vận đứng dậy cúi người: "Lần này thật sự là tôi sai, tôi thành thật xin lỗi anh."
"Được rồi! Đàn ông thuộc loại chiếm hữu như cậu tôi quá rành mà."
Tư Nhuệ với vai vế anh trai vỗ vỗ vai Cố Gia Vận.
"Giờ này chắc Mạn Nhu tỉnh rồi, cậu vào trong với cô ấy đi."
Cố Gia Vận đứng trước cửa lưỡng lự, cậu sợ với những việc mình làm sẽ bị cố ấy trực tiếp đuổi cổ ra ngoài.
Tư Nhuệ thấy vậy liền mở cửa đẩy người vào rồi tiện tay đóng lại giúp.
[...]
Lục Mạn Nhu đã tỉnh, cô ngồi dậy uống miếng nước ổn định tinh thần, tay vẫn xoa xoa nhẹ chiếc bụng của mình.
Cửa mở ra người bị đẩy vào mặt mũi đều có dấu vết sưng đỏ do vừa đánh nhau. Áo sơ mi trắng đã bẩn hết nhìn rất thảm thương. Cố Gia Vận thấy cô nhìn mình liền đứng bất động. Lục Mạn Nhu chỉ nói nhẹ:
"Đáng đời!"
Sau đó cô nằm xuống nhắm mắt ngủ, không muốn quan tâm, cô thật sự giận chuyện kia chưa xong lại giận tới chuyện khác.
Cố Gia Vận tiến lại gần cô định chạm vào Nhu Nhu của mình thì đột nhiên nhớ tới toàn thân rất bẩn. Cậu nhìn xung quanh thấy có đồ bệnh nhân, đến xem kích cỡ cũng tạm chấp nhận. Liền đi vào phòng vệ sinh thay ra tiện tắm qua một tí.
Cả người xem như sạch hơn liền chui vào chăn với người đang nằm trên giường bệnh, ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng.
Tay cậu vuốt ve chiếc bụng nhỏ của cô thật cẩn thận.
"Con à! Con xin mẹ tha lỗi cho ba đi có được không. Ba biết mình càng quấy rất nhiều điều, nhưng cũng là vì ba quá để tâm mẹ con. Sợ người bỏ mặt ba. Buổi sáng hôm đó nhìn người cười vui vẻ bên tình cũ ba thật sự rất tức giận nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ. Rồi hôm nay đến đây lại thấy người bên cạnh một người khác ba thật sự sợ hãi."
Cố Gia Vận úp mặt vào sau gáy Lục Mạn Nhu chầm chậm trãi lòng mình.
Lục Mạn Nhu quay lưng về phía cậu, cô không ngủ, mắt mở nhìn về phía trước suy tư. Thì ra tên nhóc này ghen, ghen từ thành phố này sang đến thị trấn khác. Ghen tuông âm thầm lại không chịu nói ra. Không nói làm sao cô biết.
Cô thở dài quay lại chui vào lòng người nằm phía sau. Cố Gia Vận ánh mắt liền sáng rực lên, tay ôm cô chặt hơn trong lòng. Miệng liên tục lẫm bẫm.
"Cám ơn em! Cám ơn!"
"Lại là một khối băng chủng tử la lan."
Cách đây vài hôm vị tiểu thư ngồi phía kia cũng cắt ra một khối. Giờ tới cậu nhóc này cũng vận may không kém.
"Chúc mừng nhóc con, đây là hàng thượng phẩm giá trị không hề nhỏ."
Trình Tranh nhìn khối ngọc ánh hồng tím hiện ra trước mắt kích động quá chạy tới chạy lui. Cậu lần đầu đụng vào mấy thứ giá trị khủng này lại may mắn đến vậy. Trước đây chỉ dám thử nghiệm với mấy viên ngoài chợ trời.
Lục Mạn Nhu nghe có người cắt được Tử La Lan giống cô cũng mở mắt ra nhìn về hướng này. Dạo gần đây cô hay mệt mỏi ngủ quên lúc nào không hay. Đúng là giai đoạn đầu của thai kỳ mà.
Cố Gia Vận thấy cô đứng dậy xoa xoa đầu rồi cất bước đến xem. Cậu liền có chút hồi hộp không biết mình có bị bại lộ không?
Ai ngờ người đi ngang qua không hề để tâm một tí nào, một cái nhìn nghi ngờ cũng không có, trực tiếp đi đến xem khối đá. Cô nhìn ngắm một lúc rồi nhè nhẹ lên tiếng:
"Tôi mua nó, cậu ra giá đi!"
Tư Nhuệ đi lại cạnh cô khó hiểu hỏi:
"Mạn Nhu! Chẳng phải hôm kia em mới tặng anh một khối tử la lan rồi sao. Giờ lại bỏ tiền ra mua làm gì?"
Lục Mạn Nhu cười nói: "Thì cũng là tặng cho anh. Sáng nay nhà chế tác nói với em muốn làm mẫu đó cho mẹ thì khối này còn thiếu chút. Cũng may hôm nay lại có thêm một khối xuất hiện."
Người mẹ ở đây cô nhắc đến là mẹ của Tư Nhuệ, cũng là mẹ nuôi của cô.
Trình Tranh đương nhiên không dám quyết định liền hỏi ý kiến Cố Gia Vận.
Mà người nào đó vừa nghe đoạn đối thoại, hai tay đang siết thật chặt, ánh mắt qua lớp kính vô cùng sắt bén.
"Ông chủ Lục chúng ta..." Chưa nói hết câu.
"Không...Bán..." Cố Gia Vận giả giọng khàn gằn từng chữ một.
Trình Tranh: "???" Lại nữa rồi đó. Đột nhiên nổi giận thế là sao?
Lục Mạn Nhu lúc này mới để ý tới người bịt kín đứng cạnh mình. Người này không nóng sao mà lại mặc trang phục kín đến không lộ một tất da. Còn cậu nhóc bên cạnh lại cũng đeo mặt nạ. Phong cách năm nay thế là ngầu ư?
Trình Tranh lúc vào cũng lấy trong mấy túi vải xung quanh cậu ra chiếc mặt nạ đeo lên cho hợp tông với ông chủ nhà mình. Cố Gia Vận cũng không hơi đâu cản thằng nhóc này.
"Tại sao không bán?" Cô cũng muốn biết lý do. Nếu là giá cả thì có thể thương lượng thêm.
Cố Gia Vận nhìn cô. Cứ nhìn một lúc mà không nói lời nào. Trình Tranh bên cạnh ra hiệu, kéo tay áo người mới thu ánh mắt cất lời ngắn gọn.
"Không thích bán."
Lục Mạn Nhu có một loại cảm giác, người này là đang cố tình chống đối cô. Nếu đã không có thiện cảm với nhau thì không nói nhiều thêm. Cô phất tay quay lại ghế ngồi.
Tư Nhuệ quan sát thanh niên này từ lúc cậu ta chọn phôi đá tới giờ cho thấy, người này không hề biết gì về ngọc. Không hiểu mục đích tốn tiền vào đây để làm gì. Kể cả việc may mắn trúng ngọc tốt có người ra giá cao không bán vậy có nghĩa cũng chẳng cần tiền, cả người bịt kín che đậy gương mặt thật. Đúng là khó đoán.
Thấy người kia nhìn mình nghiền ngẫm điều gì đó, Cố Gia Vận liền nhíu mày quay đi.
Trình Tranh nhìn khối ngọc trong tay, giờ không bán vậy cậu phải làm gì với nó.
"Ông chủ Lục tôi đưa nó cho cậu nè, dù gì đây cũng là tiền cậu bỏ ra mà."
Cố Gia Vận thở dài: "Tôi nói rồi tặng cậu, tất cả là của cậu, cậu đừng có mà làm phiền tôi." Nhìn Nhu Nhu của mình được tên kia chăm sóc kỹ lưỡng mà không làm được gì ngăn cản thật tức chết mà.
Tới lúc đấu giá những viên đá đẹp. Lục Mạn Nhu trông tỉnh táo hơn, cô ngồi dậy đi đến từng viên trưng bày mà xem. Cố Gia Vận cũng lập tức đi xuyên qua đám người đến khu vực đó, cậu cố gắng đứng gần cô nhất có thể.
"Là nó..." Một viên Đế Vương Lục.
"Tư Nhuệ mau đến đây xem giúp em." Lục Mạn Nhu đang vui vẻ ngước mắt lên tìm bạn mình thì thấy một cặp kính đen nhìn cô chằm chằm, người còn cố tình chắn hướng nhìn của cô với Tư Nhuệ.
"Anh trai! Vui lòng tránh ra giúp." Giọng cô không thiện cảm nhắc nhở. Cố Gia Vận vẫn như không nghe thấy đứng đó đến khi Tư Nhuệ đi đến lấn cậu ta sang một bên mới chịu nhường đường.
Lục Mạn Nhu không quan tâm người bị lấn liền hớn hở hỏi: "Thấy sao! Em ưng ý nó rồi đấy chỉ đợi anh duyệt mà thôi." Tuy cô là kể có kinh nghiệm kèm may mắn, nhưng về độ tiếp xúc hằng ngày và thương xuyên với những viên đá này chỉ có Tư Nhuệ, cô tin tưởng anh ấy tuyệt đối sẽ giúp cô lựa một viên hoàn hảo để làm quà.
"Đúng là rất đẹp, phù hợp làm mặt dây chuyền."
"Chốt nó." Lục Mạn Nhu lên tiếng. Bao nhiêu cũng mua. Cuối cùng tìm được đồ vật ưng ý rồi.
Cô liền ôm chiếc hộp trong lòng, không có dự định đi về chổ ngồi ban nãy mà là đi thẳng về khách sạn. Tranh thủ nghĩ ngơi về lại thành phố. Ở đó có một người cô rất nhớ nhung.
Thấy bọn họ rời đi Cố Gia Vận ở đây còn tâm tình gì nữa. Cậu liền đuổi theo.
Trình Tranh thấy vậy cũng chạy theo sau.
Lên xe Cố Gia Vận lại tiếp tục đổi lại trang phục thường ngày của cậu, lộ mặt thật ra điều chỉnh tâm trạng.
Xe bọn họ dừng trước khách sạn. Lúc này Lục Mạn Nhu hình như khó chịu, cô cứ nôn khan. Tư Nhuệ nghĩ chắc tại mùi trên xe làm người đang mang thai như cô ốm nghén.
"Mạn Nhu em ổn không? Hay chúng ta đến bệnh viện trước."
Cô xua xua tay: "Em không sao đỡ em lên phòng đi, một chút là ổn lại thôi."
Lúc này cả người cô đều dựa vào lòng của Tư Nhuệ.
Cố Gia Vận xuống xe thấy cảnh như vậy liền không nhịn mà tiến tới tấn công người bên cạnh cô.
"Chết tiệt! Buông cô ấy ra mau."
Đột nhiên có người phía sau đánh tới Tư Nhuệ không phòng bị liền ăn một cú đấm vào mặt.
"Tên kia cậu điên à!"
Lục Mạn Nhu được đặt ngồi xuống hành lang vòm cây. Cô cũng có chút hốt hoảng không biết việc gì. Chỉ thấy hai người đàn ông trước mặt đang đánh nhau. Vấn đề là cả hai cô đều biết là ai.
Trình Tranh trong xe còn chưa đi định lao ra can ngăn liền bị người áo đen bên cạnh níu lại.
"Cậu chủ dặn nhiệm vụ của cậu đến đây thôi, đừng gây thêm phiền phức."
Trình Tranh đành im lặng gật đầu ngồi trong xe hóng chuyện.
Phía ngoài hai người kia đánh nhau kịch liệt. Lục Mạn Nhu dùng sức quát:
"Tinh...Đằng...Anh ngừng tay ngay cho em."
Người nào đó đang vật lộn dưới đất với Tư Nhuệ không chịu thua.
"Buông ra..." Cậu nhìn Tư Nhuệ nói.
"Cậu buông ra trước..." Ông đây có ngu mới buông cho cậu đấm tôi à.
Lúc này Lục Mạn Nhu thật sự rất mệt, cô lảo đảo đi lại can ngăn nhưng chưa được vài bước liền choáng váng.
"Có người ngất xĩu..."
Mấy nhân viên khác sạn chạy đến quây quanh cô, một người trong số đó hô to lên.
[...]
Bệnh viện thị trấn M.
Cố Gia Vận nói chuyện với Tư Nhuệ lúc này mới hiểu ra mọi thứ. Tất cả lại là do cậu hiểu lầm.
Tư Nhuệ vốn là người hào sảng rộng lượng. Anh ta nghe thanh niên kể lại là Mạn Nhu nhiều ngày không nghe máy tự ý chạy đến đây, cậu ta thấy cảnh đó có hiểu lầm cũng không phải không đúng. Nên cũng rộng lượng bỏ qua, dù gì hai người đánh nhau ai cũng bị thương tổn thất cả.
Cố Gia Vận đứng dậy cúi người: "Lần này thật sự là tôi sai, tôi thành thật xin lỗi anh."
"Được rồi! Đàn ông thuộc loại chiếm hữu như cậu tôi quá rành mà."
Tư Nhuệ với vai vế anh trai vỗ vỗ vai Cố Gia Vận.
"Giờ này chắc Mạn Nhu tỉnh rồi, cậu vào trong với cô ấy đi."
Cố Gia Vận đứng trước cửa lưỡng lự, cậu sợ với những việc mình làm sẽ bị cố ấy trực tiếp đuổi cổ ra ngoài.
Tư Nhuệ thấy vậy liền mở cửa đẩy người vào rồi tiện tay đóng lại giúp.
[...]
Lục Mạn Nhu đã tỉnh, cô ngồi dậy uống miếng nước ổn định tinh thần, tay vẫn xoa xoa nhẹ chiếc bụng của mình.
Cửa mở ra người bị đẩy vào mặt mũi đều có dấu vết sưng đỏ do vừa đánh nhau. Áo sơ mi trắng đã bẩn hết nhìn rất thảm thương. Cố Gia Vận thấy cô nhìn mình liền đứng bất động. Lục Mạn Nhu chỉ nói nhẹ:
"Đáng đời!"
Sau đó cô nằm xuống nhắm mắt ngủ, không muốn quan tâm, cô thật sự giận chuyện kia chưa xong lại giận tới chuyện khác.
Cố Gia Vận tiến lại gần cô định chạm vào Nhu Nhu của mình thì đột nhiên nhớ tới toàn thân rất bẩn. Cậu nhìn xung quanh thấy có đồ bệnh nhân, đến xem kích cỡ cũng tạm chấp nhận. Liền đi vào phòng vệ sinh thay ra tiện tắm qua một tí.
Cả người xem như sạch hơn liền chui vào chăn với người đang nằm trên giường bệnh, ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng.
Tay cậu vuốt ve chiếc bụng nhỏ của cô thật cẩn thận.
"Con à! Con xin mẹ tha lỗi cho ba đi có được không. Ba biết mình càng quấy rất nhiều điều, nhưng cũng là vì ba quá để tâm mẹ con. Sợ người bỏ mặt ba. Buổi sáng hôm đó nhìn người cười vui vẻ bên tình cũ ba thật sự rất tức giận nên mới có những hành động thiếu suy nghĩ. Rồi hôm nay đến đây lại thấy người bên cạnh một người khác ba thật sự sợ hãi."
Cố Gia Vận úp mặt vào sau gáy Lục Mạn Nhu chầm chậm trãi lòng mình.
Lục Mạn Nhu quay lưng về phía cậu, cô không ngủ, mắt mở nhìn về phía trước suy tư. Thì ra tên nhóc này ghen, ghen từ thành phố này sang đến thị trấn khác. Ghen tuông âm thầm lại không chịu nói ra. Không nói làm sao cô biết.
Cô thở dài quay lại chui vào lòng người nằm phía sau. Cố Gia Vận ánh mắt liền sáng rực lên, tay ôm cô chặt hơn trong lòng. Miệng liên tục lẫm bẫm.
"Cám ơn em! Cám ơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.