Ông Tơ Bà Nguyệt Se Duyên Chạy Đằng Trời
Chương 83
Eryk si tình
16/02/2023
Một lát sau Đình Ngọc được Liên dẫn ra gặp Cô cả, Đình Ngọc cúi đầu xem xét bộ đồ mà mình đang mặc, nói thật bộ áo bà ba này xưa ơi là xưa luôn á Đình Ngọc mặc không quen thấy nó kỳ kỳ sao á.
"Dạ thưa Cô, xong rồi ạ." Liên đi tới trước mặt Cô cả cúi đầu nói.
Đình Ngọc lúc này mới ngẩng đầu chào Cô cả "Chào Cô cả. " vuốt vuốt nếp nhăn của áo.
"Đình Ngọc ngồi xuống đây cho tui hỏi truyện chút nào." Cô cả khẽ gật, chỉ đối diện mình.
Đình Ngọc mang tâm trạng khẩn trương, đi đến bên ghế ngồi xuống.
Lúc này Cô cả mới nhìn Đình Ngọc lại thật kỹ một lần nữa, phải nói Đình Ngọc đẹp, không phải đẹp theo kiểu nghiêng nước nghiêng thành, mà đẹp theo kiểu trưởng thành, da thì ngâm đen. Cô cả nghĩ chắc gia đình, Đình Ngọc nghèo khó lắm nên Đình Ngọc phải đi làm vất vả ngoài ruộng làm cho da đen.
Nhưng mà Cô cả nhìn Đình Ngọc lại có vài điểm giống người đó, cảm giác rất quen thuộc, Cô cả lắc đầu cười khổ.
Đình Ngọc nhìn thấy Cô cả, nhìn mình xong rồi lắc đầu, tim Đình Ngọc như đánh trống vậy cứ đùng đùng đùng, phải biết giờ Đình Ngọc không có một cắc dính túi nữa, trong bóp của Đình Ngọc toàn là thẻ với thẻ, mà thời này làm gì có ai sài thẻ đâu, giờ Cô cả không cho ở đây là đi ăn mày༎ຶ‿༎ຶ. Đình Ngọc cố tỏ ra ngoan hết cỡ.
Mà nói đi cũng phải nói lại Đình Ngọc mà biết suy nghĩ trong lòng của Cô cả chắc Đình Ngọc cười rụng răng luôn á, nhà Đình Ngọc không giàu gì mấy, gia đình chỉ có mở tiệm vàng, với chừng chục tiệm bán trang sức thôi à, da Đình Ngọc đen là do Đình Ngọc hay đi phượt với đi du lịch khắp thế giới nên nó đen thế đó.
┐(´ー`)┌
Lúc này Cô cả mới lấy lại tinh thần nhẹ nhàng hỏi "Thế bây giờ tui hỏi Đình Ngọc thiệt nhé, Đình Ngọc mất trí nhớ thật sự đúng không?."
"Thiệt thưa Cô cả bây giờ tôi chỉ nhớ tên và tuổi của mình thôi, còn những thứ còn lại, tôi hoàn toàn không nhớ gì hết. " Đình Ngọc kiên quyết nói. Trong lòng không ngừng xin lỗi Cô cả vì đã nói dối (っ- ‸ – ς).
"Thế Đình Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cô cả cũng không hỏi tới, do Cô cả cũng không muốn xen sâu vào truyện của người ta, chứ Đình Ngọc nói cái là Cô cả biết, Đình Ngọc nói dối rồi.
"25 tuổi. " Đình Ngọc lấy tay để dưới bàn xoa xoa vào nhau.
Cô cả nhìn Đình Ngọc rồi rơi vào suy tư một lúc mới lên tiếng "Thế này nhé, tạm thời tui cho Đình Ngọc ở lại đây một thời gian, trong khoảng thời gian đó mong Đình Ngọc mau khôi phục trí nhớ nhé. " Cô cả dịu dàng cười. Cô cả nghĩ chắc do Đình Ngọc có nổi khổ gì đó nên mới giả mất trí nhớ.
Đình Ngọc nhìn Cô cả cười liền đờ ra đó luôn, cứ chăm chăm nhìn Cô cả. Trong mắt Đình Ngọc lúc này Cô cả như một vì sao dị á, rất là đẹp (灬º‿º灬)♡ long lanh lấp lánh.
"Đình Ngọc... Đình Ngọc. " Cô cả nhìn thấy Đình Ngọc đờ người ra nãy giờ, không trả lời trả dốn gì Cô cả hết, nên bắt buộc Cô cả phải lên tiếng gọi Đình Ngọc quay lại.
Tác giả muốn nói
Đối với người khác Cô cả là đóa hoa sen thanh khuyết. ʕ´• ᴥ•̥`ʔ
Nhưng đối với Đình Ngọc, Cô cả là một vì sao nhỏ của Đình Ngọc sau này ((ᗒᗩᗕ)(。ノω\。)
"Dạ thưa Cô, xong rồi ạ." Liên đi tới trước mặt Cô cả cúi đầu nói.
Đình Ngọc lúc này mới ngẩng đầu chào Cô cả "Chào Cô cả. " vuốt vuốt nếp nhăn của áo.
"Đình Ngọc ngồi xuống đây cho tui hỏi truyện chút nào." Cô cả khẽ gật, chỉ đối diện mình.
Đình Ngọc mang tâm trạng khẩn trương, đi đến bên ghế ngồi xuống.
Lúc này Cô cả mới nhìn Đình Ngọc lại thật kỹ một lần nữa, phải nói Đình Ngọc đẹp, không phải đẹp theo kiểu nghiêng nước nghiêng thành, mà đẹp theo kiểu trưởng thành, da thì ngâm đen. Cô cả nghĩ chắc gia đình, Đình Ngọc nghèo khó lắm nên Đình Ngọc phải đi làm vất vả ngoài ruộng làm cho da đen.
Nhưng mà Cô cả nhìn Đình Ngọc lại có vài điểm giống người đó, cảm giác rất quen thuộc, Cô cả lắc đầu cười khổ.
Đình Ngọc nhìn thấy Cô cả, nhìn mình xong rồi lắc đầu, tim Đình Ngọc như đánh trống vậy cứ đùng đùng đùng, phải biết giờ Đình Ngọc không có một cắc dính túi nữa, trong bóp của Đình Ngọc toàn là thẻ với thẻ, mà thời này làm gì có ai sài thẻ đâu, giờ Cô cả không cho ở đây là đi ăn mày༎ຶ‿༎ຶ. Đình Ngọc cố tỏ ra ngoan hết cỡ.
Mà nói đi cũng phải nói lại Đình Ngọc mà biết suy nghĩ trong lòng của Cô cả chắc Đình Ngọc cười rụng răng luôn á, nhà Đình Ngọc không giàu gì mấy, gia đình chỉ có mở tiệm vàng, với chừng chục tiệm bán trang sức thôi à, da Đình Ngọc đen là do Đình Ngọc hay đi phượt với đi du lịch khắp thế giới nên nó đen thế đó.
┐(´ー`)┌
Lúc này Cô cả mới lấy lại tinh thần nhẹ nhàng hỏi "Thế bây giờ tui hỏi Đình Ngọc thiệt nhé, Đình Ngọc mất trí nhớ thật sự đúng không?."
"Thiệt thưa Cô cả bây giờ tôi chỉ nhớ tên và tuổi của mình thôi, còn những thứ còn lại, tôi hoàn toàn không nhớ gì hết. " Đình Ngọc kiên quyết nói. Trong lòng không ngừng xin lỗi Cô cả vì đã nói dối (っ- ‸ – ς).
"Thế Đình Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cô cả cũng không hỏi tới, do Cô cả cũng không muốn xen sâu vào truyện của người ta, chứ Đình Ngọc nói cái là Cô cả biết, Đình Ngọc nói dối rồi.
"25 tuổi. " Đình Ngọc lấy tay để dưới bàn xoa xoa vào nhau.
Cô cả nhìn Đình Ngọc rồi rơi vào suy tư một lúc mới lên tiếng "Thế này nhé, tạm thời tui cho Đình Ngọc ở lại đây một thời gian, trong khoảng thời gian đó mong Đình Ngọc mau khôi phục trí nhớ nhé. " Cô cả dịu dàng cười. Cô cả nghĩ chắc do Đình Ngọc có nổi khổ gì đó nên mới giả mất trí nhớ.
Đình Ngọc nhìn Cô cả cười liền đờ ra đó luôn, cứ chăm chăm nhìn Cô cả. Trong mắt Đình Ngọc lúc này Cô cả như một vì sao dị á, rất là đẹp (灬º‿º灬)♡ long lanh lấp lánh.
"Đình Ngọc... Đình Ngọc. " Cô cả nhìn thấy Đình Ngọc đờ người ra nãy giờ, không trả lời trả dốn gì Cô cả hết, nên bắt buộc Cô cả phải lên tiếng gọi Đình Ngọc quay lại.
Tác giả muốn nói
Đối với người khác Cô cả là đóa hoa sen thanh khuyết. ʕ´• ᴥ•̥`ʔ
Nhưng đối với Đình Ngọc, Cô cả là một vì sao nhỏ của Đình Ngọc sau này ((ᗒᗩᗕ)(。ノω\。)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.