Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Chương 1

Đế Quân

27/10/2020

“ Dương Quân—! Điện thoại!”

Một nam nhân dáng người cao cao, sau khi nghe được liền buông khiêng ci-măng xuống, hai tay đặt lên quần tùy tiện xoa xoa, đến khi đi vào khu công trường xây dưng. Hắn liền đối tiểu Vương nói cám ơn, đối phương xua tay và cười, hắn cầm điện thoại lên, bên trong truyền đến thanh âm của một nam nhân trẻ: “ Chậm chết được! Như thế nào đến nửa ngày mới tiếp a!” tiếp theo lại không kiên nhẫn nói, “ tháng này không có tiền, anh lại gửi chút tiền cho em.”

“ mấy hôm trước không phải mới cho em sáu trăm đó sao? Sao lại không đủ vậy?” Dương Quân do dự nói.

“ Tiền kia sao đủ dùng được chứ? Ít nói nhảm, anh rốt cuộc có cho không?” thanh âm nam nhân kia dần trở nên hung dữ.

“ Anh….anh biết rồi, anh sẽ làm.”

Dương Quân không có biện pháp chỉ có tiếp tục đáp ứng, đang muốn hỏi đối phương dạo này sao rồi, sinh hoạt trong trường được không, không đợi hắn mở miệng, đối phương cũng đã treo máy. Trong điện thoại chỉ mang theo thanh âm tịch mịch…….

Dương Quân buông điện thoại xuống, bên cạnh tiểu Hoàng nhìn hắn cười, vỗ vỗ vai hắn.

“ Lại là em cậu tìm cậu đòi tiền a? a, ai có anh như cậu thật là được thể lấn tới a, nếu là tôi, giống anh tôi đòi tiền không hợp lý, liền không bị một cái tát mới lạ!”

Dương Quân sờ sờ đầu, “ nó là em tôi, tôi không chiếu cố nó thì ai chiếu cố nó chứ?”

“ quên đi, tôi xem cậu tâm thật tốt, bây giờ còn ai để ý điều này?”

Dương Quân lắc đầu rồi đi ra ngoài, hắn không muốn sống vô ích.

Khi làm việc hắn vẫn nghĩ làm sao gom góp đủ tiền,lần trước mới vừa gửi tiền lương rồi, chính mình đào đâu ra, sinh hoạt phí còn lại của hắn đều gửi cho em hắn hết rồi, đến lần phát lương thì vẫn còn ba tuần nữa, Dương Minh là không chờ được lâu thế

Hay mượn tiền người ta? Cái này đầu năm ai hội mượn tiền người khác a, hơn nữa tại công trường mới bắt đầu làm việc. Trong nhà mỗi người đều đang chờ cơm ăn, tiền lương liền như vậy một chút hắn cũng không biết xấu hổ hướng người khác mở miêng mượn tiền sao.

Dằn lòng, hắn đem sinh hoạt phí còn lại ra, lại trên tay mang vật kia đã tồn tại bao nhiêu năm, trên bề mặt của nó bị nứt một chút, hắn nắm chặt lại chuẩn bị đem bán đi.

Có thể gom được bao nhiêu hay bấy nhiêu…

Tiền tuy rằng không có, nhưng tốt xấu gì thì trong công trường cũng được bao ăn ở, vốn nghĩ mùa đông đến, sau muốn chuẩn bị mua cái áo ấm, bất quá không có cũng không sao đi, hắn thân thể khỏe mạnh, lạnh một chút không gì.



Như vậy gom đông góp tây, được đến 200 đồng, Dương Quân liền qua ngày hôm đó thì lập tức đi gửi. Trên đường về nhà, hắn rụt thân mình lại, kéo chặt áo, trời mùa thu thật là có chút lạnh, ngày hôm qua dự báo thời tiết có nói không khí phía nam lạnh, xem ra phải trở về mặc nhiều quần áo ấm mới được.

Dương Quân cúi thấp đầu đi, trong đầu miên man nghĩ.

Đột nhiên phía trước chạy ra một nam nhân. Hắn nhất thời chưa kịp chuyển hướng thì liền đụng phải người kia

” a ──!”

” nha ──!”

hai người đồng thời kinh hô, Dương Quân định ngẩng lên thì đầu óc choáng váng liền ngã trên mặt đất, nam nhân đụng phải hắn cũng có kết cục giống nhau, đồng nhất ngồi trên mặt đất.

Nam nhân kia bộ dáng ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bộ dạng bình thường, là người nọ bị đám người kia đuổi theo ( không hiếu nó nói gì “是那种扔进人群就找不到的那种), hắn hiện tại vẻ mặt kích động, sắc mặt tái nhợt, tựa hồ như gặp phải chuyện gì sợ hãi

Dương Quân đứng lên, nhìn người nọ trên đất không phản ứng như là chàng ngốc, thế là thuận tay đem y kéo lại.

“ Anh không sao chứ?” bộ dáng hồn bay phách lạc của nam nhân, khiến hắn quan tâm hỏi han, nam nhân thẩn sắc liền vậy bình tĩnh một chút.

“ không, cám ơn….tôi không sao.” Y nói, “ nhưng thật ra tôi đụng phải cậu, lần này đụng không nhẹ thì phải? thật là xin lỗi a!”

Dương Quân cười cười nói: “ không có gì, tôi thân thể khỏe mạnh, cái này cũng chưa tính là gì!”

nam nhân cũng cười cười, nhưng lúc sau trên mặt lại hiện lên một tia ưu sầu.

“ xảy ra chuyện gì? Tôi xem anh giống như có tâm sự.”

“ a….cũng không có gì, chính là lúc làm việc gặp chút chuyện…” nam nhân nghe được hắn quan tâm hỏi, do dự một chút đáp: “ là như vậy, trong nhà của tôi xảy ra chút chuyện muốn ta nhanh trở về, nhưng tôi bên này bất quá lại đi công tác ….”

Nam nhân giống như phi thường buồn rầu, Dương Quân gãi gãi đầu suy nghĩ, nghĩ rằng chính mình dường như không giúp được gì, đột nhiên nam nhân nhìn hắn với ánh mắt xuất hiện một tia sáng rực rỡ, hắn kinh hỉ nhảy dựng lên, giữ chặt hắn vội vàng nói: “ A! có thể mời cậu giúp tôi cái không?



Dương Quân sửng sốt, “ tôi có thể giúp anh cái gì a?”

Nam nhân có chút ngượng ngùng, “ cậu có thể hay không giúp tôi làm vài ngày a? tôi thật sự là tìm không được người, công việc này tốt lắm, tôi không muốn mất nó, nhưng trong nhà quả thực muốn tôi trở về! có thể hay không xin cậu giúp tôi làm hai ngày cũng được?”

Dương Quân có chút choáng váng, hắn có chút khó xử nói: “ nhưng tôi cũng có công việc, chỉ sợ không có thời gian thay anh làm, huống chi……chúng ta lại không quen biết….anh chẳng lẽ không có bạn bè nào khác sao?”

Nam nhân cười khổ nói: “ bạn bè tôi không nhiều lắm, vừa lúc mấy ngày nay bọn họ đều có công chuyện, cậu xem như vậy được không….. thay tôi làm vài ngày, tôi cho cậu mười phần tiền bồi thường, hơn nữa bất luận cậu làm việc vài ngày hay một tháng tôi đều cho cậu tiền lương cùng tiền thưởng, hơn nữa tôi có lẽ khoảng ba ngày sẽ trở về, cậu sẽ không tổn thất gì đâu, tôi vừa thấy cậu thì liền biết chính là người tốt, không phải cũng sẽ không nhờ cậu.

Bồi thường mười phần……

một tháng tiền lương cùng tiền thưởng…..

Tháng này sinh hoạt phí không có, nhưng hắn còn muốn giữ chút tiền mua đồ vật này nọ ──

tháng sau là sinh thần của em trai, trước khi ba mẹ qua đời hàng năm đều cho hắn…..

Dương quan nuốt nuốt nướng miếng, xem nam nhân này bộ dáng thanh khẩn vậy ──

Thật ra xin công trường nghỉ vài ngày cũng không phải không được….

“ anh cho nhiều tiền quá, quan trọng như thế, tiền lương của anh tôi từ chối, tôi thay anh làm là chính….nhưng bên kia ông chủ của anh đáp ứng sao?

Nam nhân lập tức mặt mày hớn hở, “ đương nhiên không thành vấn đề, tôi trước đem tiền đưa cho cậu, trước tiên thu dọn một chút đồ đạc để mang đi.

“a? “ Dương Quân nghi hoặc nhìn y.

“nga, ông chủ yêu cầu tất cả người làm việc phải theo quy định là ở chung phòng, cậu mấy ngày nay trước hết ở tại chỗ tôi đi.”

” nga……”

Dương quan ngâm lại rồi gật đầu đáp ứng. Nam nhân cười hiếp mắt, miệng vội nói cám ơn, Dương Quân mặt đỏ lắc đầu, lại không phát hiện ở thởi điểm xoay người nam nhân trong nháy mắt biểu tình liền thay đổi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ông Trời Ta Hận Ngươi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook