Chương 42
Đế Quân
27/10/2020
Dương Quân không nhúc nhích, Diêu Y Lẫm nhếch mép lộ ra tia cười khổ:
“Ngươi không cần lo lắng, ta không sao, sau này cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.”
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên lại nói thêm: “Ngươi đi lên lầu, ngăn kéo trong đầu giường có chi phiếu, mật mã là ngày sinh của ngươi, còn quần áo của ngươi, ta đều làm theo cỡ nhỏ của ngươi, ngươi mang đi a, trên tủ quần áo có cái túi du lịch, trong hộp đựng giầy có chút tiền lẻ, ngươi đều đem đi đi…”
Nói xong nhắm hai mắt lại.
Chí ít, không muốn nhìn thấy cảnh hắn rời đi.
Một lát sau, nghe thấy tiếng chân bước đi.
Mở mắt ra, trước mắt không có một bóng người.
Quả nhiên…là rời đi rồi.
Diêu Y Lẫm hé miệng, cười khổ một tiếng. Không rõ ý tứ, cũng không muốn gọi người đến.
Gọi người lại làm gì? Để người khác chê cười mình sao?
Nhìn người mà luôn không có ai bì nổi Diêu Y Lẫm giờ lại giống như kẻ bị chồng ruồng bỏ nằm trên sàn nhà?
Dương Quân ngươi thật ngoan độc! Kêu ngươi đi ngươi liền đi a, tuyệt không lo lắng cho ta, muốn ta chết sao, ngươi có phải là đang thỏa mãn không?
Diêu Y Lẫm cắn môi, ôm vết thương nằm trên mặt đất, co cụm người giống như tôm, hít vào, buồn bực mà oán thầm kẻ vô lương tâm kia.
Hắn muốn cho một người sống khá giả, lần đầu tiên đối tốt với người khác đã bị ghét bỏ, lần đầu thích một người đã bị chán ghét. Đưa đến cửa, ngươi ta vẫn đem hắn đá ra, hiện tại lại bị thương, người đó lại càng không thèm quan tâm mà xoay người rời đi.
Càng muốn sinh khí lại càng ủy khuất.
Diêu Y Lẫm nằm trên mặt đất không muốn nghĩ nhiều, coi môi như Dương Quân mà gặm.
Gặm, gặm, chợt nghe một tiếng động.
Diêu Y Lẫm nhạy cảm nghe ra đó là âm thanh mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi đến.
Đoán rằng nhất là nhìn thấy Dương Quân đi ra có người đi đến báo cáo, từ khi hắn ở tại căn nhà này, Diêu Y Lẫm đã ra lệnh giám sát hắn.
Chải chải tóc mình, Diêu Y Lẫm không muốn người khác thấy vẻ mặt lúc này, tiếng bước chân dừng lại.
“Đừng tới đây, ta biết hắn đi rồi, các ngươi không cần nhiều chuyện, lui xuống đi!”
Diêu Y Lẫm lạnh lùng nói, nhưng ngoài ý muốn, không nghe tiếng người rời đi. Hắn có chút tức giận, từ lúc nào bọn họ dám phản kháng?
“Ta nói lần cuối, đi ra ngoài cho ta.”
Khẩu khí chuyển trầm, đây là biểu hiện tức giận của Diêu Y Lẫm. Nhưng người đó lại không nghe, vẫn kéo Diêu Y Lẫm lên vai.
“Làm càn!”
Diêu Y Lẫm tức giận hét lên một tiếng, quay sang nhìn. Đang muốn quát lớn thì thấy rõ khuôn mặt người kia…
Diêu Y Lẫm đầu tiên là ngẩn ngỏ, không tin vào hai mắt của mình.
Hồi sau nghe được tiếng nam nhân kia hỏi: “Ngươi… có ổn không?”
Đột nhiện trước mũi có chút cay xè, viền mắt có chút ấm nóng.
Diêu Y Lẫm nhìn nam nhân đã quay lại kia, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt dễ nhìn mang theo lo lắng.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên không khách khí, hiện tại nghĩ muốn đem nam nhân đè trên mặt đất, ăn đến xương cốt không còn một mảnh. Khuôn mặt kia sao càng nhìn càng thuận mắt, càng đẹp đến vậy.
Thấy Diêu Y Lẫm nhìn mình đên không nháy mặt, Dương Quân trong lòng cảm thấy không ổn, không phải là mất máu đến thần trí mơ hồ rồi chứ?
Một nhát dao kia đâm rất sâu, người thường đã sớm hôn mê rồi, không hiểu sao Diêu Y Lẫm vẫn tỉnh đến bây giờ.
Dương Quân lo lắng nhìn xuống vết thương:
“Ta đi kêu xe cứu thương, ngươi cứ để thế này không ổn.”
Diêu Y Lẫm vừa nghe gấp rút kéo tay lại không cho hắn đi.
“Đừng đi, ta không cần đến bệnh viện…”
“Nói cái gì chứ, thương thế của ngươi không chữa sẽ chết người đó.”
Dương Quân muốn gạt tay Diêu Y Lẫm ra, nghe lời người này chắc không bao lâu nữa hắn có khả năng sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể.
“Ta sẽ không chết.”
Diêu Y Lẫm nhìn hắn, kiên định nói. Một bên đưa tay đến miệng vết thương trên bụng, đem khuy áo cởi ra.
Lộ ra vết thương không còn chảy máu, chỉ thấy vết cắt thoạt nhìn rất chướng mắt.
Diêu y Lẫm cười cười, dưới ánh mắt kinh hoảng của Dương Quân, đem dao rút ra.
Dương Quân lập tức kêu lên sợ hại, nhưng lại không thấy máu tươi tung tóe như trong tưởng tượng, chỉ có một ít máu rỉ ra. Thậm chỉ xung quang vết thương dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khép lại, tuy rằng rất chậm, nhưng đích xác vết thương đang khép miệng lại.
“Nhìn thấy không? Ta sẽ không chết.”
Nghe thấy thanh âm của Diêu Y Lẫm, Dương Quân cảm thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi hắn đều được nhìn qua.
Đúng vậy có thể làm cho hắn mang thai thì còn có chuyện gì không thể phát sinh?
Ngây ngốc nhìn vết thương kia một lúc lâu, Dương Quân lắc đầu đứng dậy.
“Ít nhất cũng tìm người xem qua, ngươi của các ngươi được không?”
“Ngươi không cần lo lắng, ta không sao, sau này cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái.”
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên lại nói thêm: “Ngươi đi lên lầu, ngăn kéo trong đầu giường có chi phiếu, mật mã là ngày sinh của ngươi, còn quần áo của ngươi, ta đều làm theo cỡ nhỏ của ngươi, ngươi mang đi a, trên tủ quần áo có cái túi du lịch, trong hộp đựng giầy có chút tiền lẻ, ngươi đều đem đi đi…”
Nói xong nhắm hai mắt lại.
Chí ít, không muốn nhìn thấy cảnh hắn rời đi.
Một lát sau, nghe thấy tiếng chân bước đi.
Mở mắt ra, trước mắt không có một bóng người.
Quả nhiên…là rời đi rồi.
Diêu Y Lẫm hé miệng, cười khổ một tiếng. Không rõ ý tứ, cũng không muốn gọi người đến.
Gọi người lại làm gì? Để người khác chê cười mình sao?
Nhìn người mà luôn không có ai bì nổi Diêu Y Lẫm giờ lại giống như kẻ bị chồng ruồng bỏ nằm trên sàn nhà?
Dương Quân ngươi thật ngoan độc! Kêu ngươi đi ngươi liền đi a, tuyệt không lo lắng cho ta, muốn ta chết sao, ngươi có phải là đang thỏa mãn không?
Diêu Y Lẫm cắn môi, ôm vết thương nằm trên mặt đất, co cụm người giống như tôm, hít vào, buồn bực mà oán thầm kẻ vô lương tâm kia.
Hắn muốn cho một người sống khá giả, lần đầu tiên đối tốt với người khác đã bị ghét bỏ, lần đầu thích một người đã bị chán ghét. Đưa đến cửa, ngươi ta vẫn đem hắn đá ra, hiện tại lại bị thương, người đó lại càng không thèm quan tâm mà xoay người rời đi.
Càng muốn sinh khí lại càng ủy khuất.
Diêu Y Lẫm nằm trên mặt đất không muốn nghĩ nhiều, coi môi như Dương Quân mà gặm.
Gặm, gặm, chợt nghe một tiếng động.
Diêu Y Lẫm nhạy cảm nghe ra đó là âm thanh mở cửa, sau đó là tiếng bước chân đi đến.
Đoán rằng nhất là nhìn thấy Dương Quân đi ra có người đi đến báo cáo, từ khi hắn ở tại căn nhà này, Diêu Y Lẫm đã ra lệnh giám sát hắn.
Chải chải tóc mình, Diêu Y Lẫm không muốn người khác thấy vẻ mặt lúc này, tiếng bước chân dừng lại.
“Đừng tới đây, ta biết hắn đi rồi, các ngươi không cần nhiều chuyện, lui xuống đi!”
Diêu Y Lẫm lạnh lùng nói, nhưng ngoài ý muốn, không nghe tiếng người rời đi. Hắn có chút tức giận, từ lúc nào bọn họ dám phản kháng?
“Ta nói lần cuối, đi ra ngoài cho ta.”
Khẩu khí chuyển trầm, đây là biểu hiện tức giận của Diêu Y Lẫm. Nhưng người đó lại không nghe, vẫn kéo Diêu Y Lẫm lên vai.
“Làm càn!”
Diêu Y Lẫm tức giận hét lên một tiếng, quay sang nhìn. Đang muốn quát lớn thì thấy rõ khuôn mặt người kia…
Diêu Y Lẫm đầu tiên là ngẩn ngỏ, không tin vào hai mắt của mình.
Hồi sau nghe được tiếng nam nhân kia hỏi: “Ngươi… có ổn không?”
Đột nhiện trước mũi có chút cay xè, viền mắt có chút ấm nóng.
Diêu Y Lẫm nhìn nam nhân đã quay lại kia, nhất thời không nói nên lời, khuôn mặt dễ nhìn mang theo lo lắng.
Diêu Y Lẫm bỗng nhiên không khách khí, hiện tại nghĩ muốn đem nam nhân đè trên mặt đất, ăn đến xương cốt không còn một mảnh. Khuôn mặt kia sao càng nhìn càng thuận mắt, càng đẹp đến vậy.
Thấy Diêu Y Lẫm nhìn mình đên không nháy mặt, Dương Quân trong lòng cảm thấy không ổn, không phải là mất máu đến thần trí mơ hồ rồi chứ?
Một nhát dao kia đâm rất sâu, người thường đã sớm hôn mê rồi, không hiểu sao Diêu Y Lẫm vẫn tỉnh đến bây giờ.
Dương Quân lo lắng nhìn xuống vết thương:
“Ta đi kêu xe cứu thương, ngươi cứ để thế này không ổn.”
Diêu Y Lẫm vừa nghe gấp rút kéo tay lại không cho hắn đi.
“Đừng đi, ta không cần đến bệnh viện…”
“Nói cái gì chứ, thương thế của ngươi không chữa sẽ chết người đó.”
Dương Quân muốn gạt tay Diêu Y Lẫm ra, nghe lời người này chắc không bao lâu nữa hắn có khả năng sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể.
“Ta sẽ không chết.”
Diêu Y Lẫm nhìn hắn, kiên định nói. Một bên đưa tay đến miệng vết thương trên bụng, đem khuy áo cởi ra.
Lộ ra vết thương không còn chảy máu, chỉ thấy vết cắt thoạt nhìn rất chướng mắt.
Diêu y Lẫm cười cười, dưới ánh mắt kinh hoảng của Dương Quân, đem dao rút ra.
Dương Quân lập tức kêu lên sợ hại, nhưng lại không thấy máu tươi tung tóe như trong tưởng tượng, chỉ có một ít máu rỉ ra. Thậm chỉ xung quang vết thương dùng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ khép lại, tuy rằng rất chậm, nhưng đích xác vết thương đang khép miệng lại.
“Nhìn thấy không? Ta sẽ không chết.”
Nghe thấy thanh âm của Diêu Y Lẫm, Dương Quân cảm thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi hắn đều được nhìn qua.
Đúng vậy có thể làm cho hắn mang thai thì còn có chuyện gì không thể phát sinh?
Ngây ngốc nhìn vết thương kia một lúc lâu, Dương Quân lắc đầu đứng dậy.
“Ít nhất cũng tìm người xem qua, ngươi của các ngươi được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.