Chương 8: Chương 4-2
Bát Hạp
11/10/2021
Editor: Lam Liên
Đỗ Bách Linh có chút do dự, "Anh không ăn sao?"
"Buổi tối tôi không ăn đồ ăn. "
"Tại sao vậy?"
"Sẽ mập. "
Tay Đỗ Bách Linh vừa mới cầm đũa liền dừng lại, cậu nghĩ tới cái bụng nhỏ của chính mình, hình như cậu chưa bao giờ khống chế lượng thức ăn của mình, gặp đồ ăn ngon thì lại càng ăn nhiều. Hoàn toàn trái ngược lại với Cung Kinh Mặc, vóc người hắn đã tốt như vậy rồi còn tự khắc chế chính mình.
Cậu để đũa xuống, "Vậy tôi cũng..."
Cung Kinh Mặc liếc mắt nhìn cậu, trong mắt không có chút cảm xúc nào, Đỗ Bách Linh lại yên lặng nhặt đũa lên, Oa oa... Người này thật sự rất hung dữ!
"Em cái gì? Gầy đến mức ôm còn cộm tay mà dám học giảm cân theo tôi?"
"Tôi, tôi có học đâu!"
"Không có thì mau ăn đi, ăn lạnh dễ đau bụng. "
Đỗ Bách Linh mím môi, tức giận bất bình cầm đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng. Oa ngon quá! Cậu hạnh phúc nhai, sau khi nhét đầy thức ăn vào miệng cậu quay sang nói chuyện với Cung Kinh Mặc, "Anh thật sự không ăn sao?" . truyện kiếm hiệp hay
Cung Kinh Mặc ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động tiếp, "Không ăn. "
"Ừm. "
"Sao lại ăn nhiều thứ cùng một lúc như vậy, cẩn thận nghẹn đấy. "
"Ừm. "
"Lúc ăn cơm không nói chuyện, ăn ngủ không nói chuyện. "
"Ừm. "
Cậu dễ nói chuyện như vậy khiến Cung Kinh Mặc có chút buồn bực, hắn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra sự chú ý của Đỗ Bách Linh đều đặt ở trong bát, cậu như chú chuột hamster, cái này ăn một chút, cái kia ăn một chút, nào thèm nghe hắn nói chứ. Cung Kinh Mặc đột nhiên hiểu ra nở nụ cười, xem ra hắn đã phát hiện ra phương pháp nuôi Đỗ Bách Linh rồi.
Sau khi ăn xong Cung Kinh Mặc thu dọn tàn cục, Đỗ Bách Linh đi theo sau hắn, chắp tay làm nũng như bé gái, "Ừm, thật là ngại quá, anh là khách mà còn để anh nấu cơm rửa bát. "
Cung Kinh Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, "Em xem trong lời của em có chút ngại ngùng nào là thật không hả?"
"Tôi ngại thật mà. "
"Em đây là đang cậy sủng sinh kiêu. "
Đỗ Bách Linh bĩu môi không thèm chú ý tới hắn.
"Giận rồi?"
Đỗ Bách Linh vặn các ngón tay vào nhau nói, "Không giận. "
Cung Kinh Mặc lời ít ý nhiều tổng kết, "Nhõng nhẽo. "
Hắn rửa bát sạch sẽ rồi lau khô tay, đi tới chỗ Đỗ Bách Linh, tách hai tay của cậu ra, "Lần sau mất hứng thì cứ nói ra, đừng vặn các ngón tay như vậy, biết chưa?"
Đỗ Bách Linh huyên thuyên không biết đang nói cái gì, chỉ nghe được một trận rầm rì.
Cung Kinh Mặc đưa cậu vào phòng ngủ, chỉ vào giường, "Ăn no rồi thì đi ngủ đi, tôi cũng phải đi rồi. Ban đêm nhớ đắp chăn cẩn thận, ngày mai tôi sẽ tới đón em đi đổi thuốc. "
"Ừm..."
"Có gì thì nói thẳng đi. "
"Cung Kinh Mặc, anh... tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Em cảm thấy là vì sao. "
Cậu lại bắt đầu vặn vẹo các ngón tay của mình, "Tôi, tôi không biết. "
Cung Kinh Mặc tức giận nói, "Bởi vì em ngốc. "
"Cái, cái gì hả! Anh lại nói tôi ngốc, anh toàn bắt nạt tôi thôi!"
Cung Kinh Mặc bất đắc dĩ thở dài, "Làm sao tôi nỡ bắt nạt em chứ hả, bé ngoan, tôi còn hận không thể đem nâng em ở trong bàn tay đây. "
Đỗ Bách Linh cẩn thận dè dặt nói, "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, không tin chúng ta móc tay nhé?"
Đỗ Bách Linh hừ một tiếng ngả vào trong ngực hắn, mất hứng cọ lung tung, "Không thèm. "
Cung Kinh Mặc mỉm cười, vuốt đầu cậu, thử gọi, "Bé con thích làm nũng ơi?"
Đỗ Bách Linh không để ý tới hắn.
Cung Kinh Mặc lại gọi, "Bé ngoan? Hay là nhóc ngoan nhỉ?"
Đỗ Bách Linh dữ dằn ngẩng lên đầu, "Cái gì hả!"
Nhìn cậu xù lông Cung Kinh Mặc lại nở nụ cười, hắn bất đắc dĩ ôm Đỗ Bách Linh vào ngực, phải làm sao bây giờ, Đỗ Bách Linh chả làm gì cả hắn cũng đã thích muốn chết rồi.
Một lát sau, thấy thật sự đã muộn, Cung Kinh Mặc cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi, Đỗ Bách Linh đưa hắn tới cửa dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn khiến Cung Kinh Mặc đột nhiên lại không muốn đi. Hắn cúi đầu khắc chế bản thân chỉ hôn lên trán Đỗ Bách Linh, "Ngoại trừ tôi ra thì lần sau em không được để cho người không quen tùy tiện vào nhà, không được mất cảnh giác chỉ vì người ta đối tốt với em, biết chưa?"
Đỗ Bách Linh sờ sờ trán của mình, lại bắt đầu làm nũng, "Biết rồi -- "
Cung Kinh Mặc bất đắc dĩ cười cười, "Vào đi, sáng sớm mai tôi tới đón em. "
"Ừm. "
"Có gì muốn nói với tôi hả?"
"Không có. "
"Suy nghĩ kĩ chưa?"
Oa... Lại hung dữ với cậu rồi! Đỗ Bách Linh oan ức nói, "Đi đường cẩn thận. "
Cung Kinh Mặc hài lòng nở nụ cười, "Vào đi, ngủ ngon. "
Đỗ Bách Linh khẽ ừ một tiếng, đóng cửa lại.
Cung Kinh Mặc ở dưới lầu đợi thêm một lúc, mãi đến tận khi phòng Đỗ Bách Linh tắt đèn, mới lái xe rời đi.
Đỗ Bách Linh có chút do dự, "Anh không ăn sao?"
"Buổi tối tôi không ăn đồ ăn. "
"Tại sao vậy?"
"Sẽ mập. "
Tay Đỗ Bách Linh vừa mới cầm đũa liền dừng lại, cậu nghĩ tới cái bụng nhỏ của chính mình, hình như cậu chưa bao giờ khống chế lượng thức ăn của mình, gặp đồ ăn ngon thì lại càng ăn nhiều. Hoàn toàn trái ngược lại với Cung Kinh Mặc, vóc người hắn đã tốt như vậy rồi còn tự khắc chế chính mình.
Cậu để đũa xuống, "Vậy tôi cũng..."
Cung Kinh Mặc liếc mắt nhìn cậu, trong mắt không có chút cảm xúc nào, Đỗ Bách Linh lại yên lặng nhặt đũa lên, Oa oa... Người này thật sự rất hung dữ!
"Em cái gì? Gầy đến mức ôm còn cộm tay mà dám học giảm cân theo tôi?"
"Tôi, tôi có học đâu!"
"Không có thì mau ăn đi, ăn lạnh dễ đau bụng. "
Đỗ Bách Linh mím môi, tức giận bất bình cầm đũa gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng. Oa ngon quá! Cậu hạnh phúc nhai, sau khi nhét đầy thức ăn vào miệng cậu quay sang nói chuyện với Cung Kinh Mặc, "Anh thật sự không ăn sao?" . truyện kiếm hiệp hay
Cung Kinh Mặc ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động tiếp, "Không ăn. "
"Ừm. "
"Sao lại ăn nhiều thứ cùng một lúc như vậy, cẩn thận nghẹn đấy. "
"Ừm. "
"Lúc ăn cơm không nói chuyện, ăn ngủ không nói chuyện. "
"Ừm. "
Cậu dễ nói chuyện như vậy khiến Cung Kinh Mặc có chút buồn bực, hắn ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra sự chú ý của Đỗ Bách Linh đều đặt ở trong bát, cậu như chú chuột hamster, cái này ăn một chút, cái kia ăn một chút, nào thèm nghe hắn nói chứ. Cung Kinh Mặc đột nhiên hiểu ra nở nụ cười, xem ra hắn đã phát hiện ra phương pháp nuôi Đỗ Bách Linh rồi.
Sau khi ăn xong Cung Kinh Mặc thu dọn tàn cục, Đỗ Bách Linh đi theo sau hắn, chắp tay làm nũng như bé gái, "Ừm, thật là ngại quá, anh là khách mà còn để anh nấu cơm rửa bát. "
Cung Kinh Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, "Em xem trong lời của em có chút ngại ngùng nào là thật không hả?"
"Tôi ngại thật mà. "
"Em đây là đang cậy sủng sinh kiêu. "
Đỗ Bách Linh bĩu môi không thèm chú ý tới hắn.
"Giận rồi?"
Đỗ Bách Linh vặn các ngón tay vào nhau nói, "Không giận. "
Cung Kinh Mặc lời ít ý nhiều tổng kết, "Nhõng nhẽo. "
Hắn rửa bát sạch sẽ rồi lau khô tay, đi tới chỗ Đỗ Bách Linh, tách hai tay của cậu ra, "Lần sau mất hứng thì cứ nói ra, đừng vặn các ngón tay như vậy, biết chưa?"
Đỗ Bách Linh huyên thuyên không biết đang nói cái gì, chỉ nghe được một trận rầm rì.
Cung Kinh Mặc đưa cậu vào phòng ngủ, chỉ vào giường, "Ăn no rồi thì đi ngủ đi, tôi cũng phải đi rồi. Ban đêm nhớ đắp chăn cẩn thận, ngày mai tôi sẽ tới đón em đi đổi thuốc. "
"Ừm..."
"Có gì thì nói thẳng đi. "
"Cung Kinh Mặc, anh... tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Em cảm thấy là vì sao. "
Cậu lại bắt đầu vặn vẹo các ngón tay của mình, "Tôi, tôi không biết. "
Cung Kinh Mặc tức giận nói, "Bởi vì em ngốc. "
"Cái, cái gì hả! Anh lại nói tôi ngốc, anh toàn bắt nạt tôi thôi!"
Cung Kinh Mặc bất đắc dĩ thở dài, "Làm sao tôi nỡ bắt nạt em chứ hả, bé ngoan, tôi còn hận không thể đem nâng em ở trong bàn tay đây. "
Đỗ Bách Linh cẩn thận dè dặt nói, "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật, không tin chúng ta móc tay nhé?"
Đỗ Bách Linh hừ một tiếng ngả vào trong ngực hắn, mất hứng cọ lung tung, "Không thèm. "
Cung Kinh Mặc mỉm cười, vuốt đầu cậu, thử gọi, "Bé con thích làm nũng ơi?"
Đỗ Bách Linh không để ý tới hắn.
Cung Kinh Mặc lại gọi, "Bé ngoan? Hay là nhóc ngoan nhỉ?"
Đỗ Bách Linh dữ dằn ngẩng lên đầu, "Cái gì hả!"
Nhìn cậu xù lông Cung Kinh Mặc lại nở nụ cười, hắn bất đắc dĩ ôm Đỗ Bách Linh vào ngực, phải làm sao bây giờ, Đỗ Bách Linh chả làm gì cả hắn cũng đã thích muốn chết rồi.
Một lát sau, thấy thật sự đã muộn, Cung Kinh Mặc cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi, Đỗ Bách Linh đưa hắn tới cửa dùng vẻ mặt vô tội nhìn hắn khiến Cung Kinh Mặc đột nhiên lại không muốn đi. Hắn cúi đầu khắc chế bản thân chỉ hôn lên trán Đỗ Bách Linh, "Ngoại trừ tôi ra thì lần sau em không được để cho người không quen tùy tiện vào nhà, không được mất cảnh giác chỉ vì người ta đối tốt với em, biết chưa?"
Đỗ Bách Linh sờ sờ trán của mình, lại bắt đầu làm nũng, "Biết rồi -- "
Cung Kinh Mặc bất đắc dĩ cười cười, "Vào đi, sáng sớm mai tôi tới đón em. "
"Ừm. "
"Có gì muốn nói với tôi hả?"
"Không có. "
"Suy nghĩ kĩ chưa?"
Oa... Lại hung dữ với cậu rồi! Đỗ Bách Linh oan ức nói, "Đi đường cẩn thận. "
Cung Kinh Mặc hài lòng nở nụ cười, "Vào đi, ngủ ngon. "
Đỗ Bách Linh khẽ ừ một tiếng, đóng cửa lại.
Cung Kinh Mặc ở dưới lầu đợi thêm một lúc, mãi đến tận khi phòng Đỗ Bách Linh tắt đèn, mới lái xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.