Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào
Chương 729: Tiêu diệt cô ấy? E rằng làm không nổi!
Công Tử Diễn
29/05/2018
Editor: Quỷ Quỷ
Ngày đó Phong Kiêu đưa An Mộc ra khỏi sở cảnh sát, tiện tay tống luôn Phong Anh Hùng vào tù, Phong Tư Nguyệt thì bị hủy dung, liền biến mất ngay sau đó, Phong Tử Khiêm và Tô Mỹ Huệ đã bị đuổi cổ khỏi căn biệt thự cao cấp mà không rõ lý do.
Sau đó, không phải hai người không nỗ lực tìm kiếm Phong Kiêu.
Đáng tiếc, bọn họ không biết số điện thoại của Phong Kiêu, chỉ biết anh ở Đế đô, nhưng vị trí cụ thể cung không biết.
Ở C thị, Phong Tử Khiêm đi xin trợ giúp khắn nơi nhưng đều gặp khó khăn, bởi vì tất cả mọi người không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cục trưởng cục cảnh sát thì ngậm miệng thật chặt, cái gì cũng không nói ra.
CUối cùng chỉ có thể trực chờ ở FAE, Phong Tử Khiêm đi vào vài lần nhưng đều bị ngăn cản, an ninh bên trong FAE nghiêm ngặt, anh ta căn bản không thể nhìn thấy mặt Phong Kiêu.
Một thời gian sau, Phong Tử Khiêm đành dẹp ý định này, trở về C thị, sống cùng Tô Mỹ Huệ trong một căn nhà trọ nhỏ, dần dần không đi làm người đàng hoàng mà lại trở thành tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Hồi còn ở biệt thự nhà họ Phong, hai người tốt xấu gì cũng có tiền tiết kiệm trong ngân hàng, nhưng giờ tooàn bộ đã hết sạch rồi.
Phong Tử Khiêm chỉ biết ăn rồi lại nằm, không chịu đi làm lụng, ngồi không núi vàng ăn cũng hết, chỉ còn nước đi ăn vạ tống tiền.
Lúc này mới chủ ý tới tấn công An Mộc.
Phong Tử Khiêm nhìn thấy Phong Kiêu, cả gương mặt bừng sáng.
Kiểu như hai năm qua đi, cuối cùng cũng tìm thấy người thân!
Hai hốc mắt thậm chí còn đỏ lên, đi tới cạnh Phong Kiêu, muốn vươn tay túm lấy ống tay áo Phong Kiêu, sợ anh sẽ biến mất trong chốc lát.
Phong Kiêu lạnh lùng lùi về sau một bước, né tránh bàn tay của Phong Tử Khiêm, nhếch khóe môi nhìn An Mộc, “Tiêu diệt cô ấy?”
Phong Tử Khiêm gật đầu, vốn chỉ muốn đòi tiền, giờ Phong Kiêu đã thấy, anh ta cảm thấy mình giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, “Chú út, chú không biết cô ta hư hỏng như thế nào đâu! An thị bị cô ta đoạt lại rồi, biệt thự nhà chúng ta cũng bị cô ta cướp đi rồi! Ba cháu không hiểu sao lại ngồi tù, đến thăm hỏi cũng không thể, còn chị cháu, cũng biến mất một cách khó hiểu, nhất định là cô ta giở trò.”
Phong Tử Khiêm càng nói, mắt đỏ ửng, một người đàn ông nhớ lại quãng thời gian sống khổ sở của mình, không nhịn được rơi lệ,”Chú út, chú nhất định phải giúp nhà cháu trừng phạt cô ta!”
Nói xong anh ta liền hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc, “An Mộc, cô đừng tưởng cô có chút thông minh thì một tay che trời! Còn không mau trả lại xí nghiệp An thị cho nhà họ Phong chúng tôi, trả biệt thự lại cho chúng tôi, còn chị của tôi nữa, tôi sẽ bảo chút út bỏ qua cho cô!”
Nghe mấy lời tự múa tự hát từ ngộ nhận của anh ta, An Mộc và Phong Kiêu liếc nhìn nhau, cười thầm, người trước mặt đúng là một thằng hề.
Phong Kiêu từ lâu đã chướng mắt đám người nhà Phong Anh Hùng, giờ thấy bộ dạng không ra người của Phong Tử Khiêm, trong mắt càng thêm chán ghét.
Anh vuốt cằm, đột nhiên mở miệng, “Tiêu diệt cô ấy, chỉ e…làm không nổi!”
Phong Tử Khiêm nãy còn dương dương đắc ý, nghe xong vế sau thì mặt cứng đờ, “Hả?”
Phong Tử Khiêm lại quay đầu nhìn An Mộc, thấy đối phương trấn tĩnh thản nhiên, chẳng có lấy một tia sợ hãi.
Phong Tử Khiêm lập tức nhận ra điều gì đó, “Chú, sao lại không thể? Chẳng lẽ, cô ta đang dựa vào đại nhân vật nào đó?”
Theo suy nghĩ của Phong Tử Khiêm, An Mộc vừa có thể đoạt lại nhà và sản nghiệp, nhất định có người chống lưng.
Ngày đó Phong Kiêu đưa An Mộc ra khỏi sở cảnh sát, tiện tay tống luôn Phong Anh Hùng vào tù, Phong Tư Nguyệt thì bị hủy dung, liền biến mất ngay sau đó, Phong Tử Khiêm và Tô Mỹ Huệ đã bị đuổi cổ khỏi căn biệt thự cao cấp mà không rõ lý do.
Sau đó, không phải hai người không nỗ lực tìm kiếm Phong Kiêu.
Đáng tiếc, bọn họ không biết số điện thoại của Phong Kiêu, chỉ biết anh ở Đế đô, nhưng vị trí cụ thể cung không biết.
Ở C thị, Phong Tử Khiêm đi xin trợ giúp khắn nơi nhưng đều gặp khó khăn, bởi vì tất cả mọi người không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cục trưởng cục cảnh sát thì ngậm miệng thật chặt, cái gì cũng không nói ra.
CUối cùng chỉ có thể trực chờ ở FAE, Phong Tử Khiêm đi vào vài lần nhưng đều bị ngăn cản, an ninh bên trong FAE nghiêm ngặt, anh ta căn bản không thể nhìn thấy mặt Phong Kiêu.
Một thời gian sau, Phong Tử Khiêm đành dẹp ý định này, trở về C thị, sống cùng Tô Mỹ Huệ trong một căn nhà trọ nhỏ, dần dần không đi làm người đàng hoàng mà lại trở thành tên côn đồ đầu đường xó chợ.
Hồi còn ở biệt thự nhà họ Phong, hai người tốt xấu gì cũng có tiền tiết kiệm trong ngân hàng, nhưng giờ tooàn bộ đã hết sạch rồi.
Phong Tử Khiêm chỉ biết ăn rồi lại nằm, không chịu đi làm lụng, ngồi không núi vàng ăn cũng hết, chỉ còn nước đi ăn vạ tống tiền.
Lúc này mới chủ ý tới tấn công An Mộc.
Phong Tử Khiêm nhìn thấy Phong Kiêu, cả gương mặt bừng sáng.
Kiểu như hai năm qua đi, cuối cùng cũng tìm thấy người thân!
Hai hốc mắt thậm chí còn đỏ lên, đi tới cạnh Phong Kiêu, muốn vươn tay túm lấy ống tay áo Phong Kiêu, sợ anh sẽ biến mất trong chốc lát.
Phong Kiêu lạnh lùng lùi về sau một bước, né tránh bàn tay của Phong Tử Khiêm, nhếch khóe môi nhìn An Mộc, “Tiêu diệt cô ấy?”
Phong Tử Khiêm gật đầu, vốn chỉ muốn đòi tiền, giờ Phong Kiêu đã thấy, anh ta cảm thấy mình giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, “Chú út, chú không biết cô ta hư hỏng như thế nào đâu! An thị bị cô ta đoạt lại rồi, biệt thự nhà chúng ta cũng bị cô ta cướp đi rồi! Ba cháu không hiểu sao lại ngồi tù, đến thăm hỏi cũng không thể, còn chị cháu, cũng biến mất một cách khó hiểu, nhất định là cô ta giở trò.”
Phong Tử Khiêm càng nói, mắt đỏ ửng, một người đàn ông nhớ lại quãng thời gian sống khổ sở của mình, không nhịn được rơi lệ,”Chú út, chú nhất định phải giúp nhà cháu trừng phạt cô ta!”
Nói xong anh ta liền hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc, “An Mộc, cô đừng tưởng cô có chút thông minh thì một tay che trời! Còn không mau trả lại xí nghiệp An thị cho nhà họ Phong chúng tôi, trả biệt thự lại cho chúng tôi, còn chị của tôi nữa, tôi sẽ bảo chút út bỏ qua cho cô!”
Nghe mấy lời tự múa tự hát từ ngộ nhận của anh ta, An Mộc và Phong Kiêu liếc nhìn nhau, cười thầm, người trước mặt đúng là một thằng hề.
Phong Kiêu từ lâu đã chướng mắt đám người nhà Phong Anh Hùng, giờ thấy bộ dạng không ra người của Phong Tử Khiêm, trong mắt càng thêm chán ghét.
Anh vuốt cằm, đột nhiên mở miệng, “Tiêu diệt cô ấy, chỉ e…làm không nổi!”
Phong Tử Khiêm nãy còn dương dương đắc ý, nghe xong vế sau thì mặt cứng đờ, “Hả?”
Phong Tử Khiêm lại quay đầu nhìn An Mộc, thấy đối phương trấn tĩnh thản nhiên, chẳng có lấy một tia sợ hãi.
Phong Tử Khiêm lập tức nhận ra điều gì đó, “Chú, sao lại không thể? Chẳng lẽ, cô ta đang dựa vào đại nhân vật nào đó?”
Theo suy nghĩ của Phong Tử Khiêm, An Mộc vừa có thể đoạt lại nhà và sản nghiệp, nhất định có người chống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.