Chương 66: Năn nỉ (1)
Tinh Vân
13/11/2019
"Trúc nhi, mau ăn một chút!" Ma Thần nằm bên cạnh Hạ Trúc, nhỏ giọng khuyên bảo.
Phải biết là hắn chưa bao giờ biểu hiện như thế với ai đâu, vậy mà cô gái nhỏ này vẫn không nghe lời, cứ nằm im giận dỗi.
Bây giờ đã là chiều tối rồi, hôm qua cô cũng đã ăn gì đâu?
Sáng này hắn cố ý không ngồi dậy làm việc mà nằm đó chờ cô thức dậy, hôm qua quá mệt mỏi, ước chừng đến trưa mới dậy nổi! Đúng như Ma Thần nghĩ, Hạ Trúc ngủ một mạch đến trưa.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt hắn nằm sát bên, nhất thời khó chịu, muốn vùng dậy, thì bên dưới đau rát, khiến cô khó có thể thực hiện điều mình muốn!
"Đừng động mạnh! Cũng may anh đã bôi thuốc cho em rồi, lát nữa tắm rửa xong lại bôi thêm một chút!" Ma Thần lo lắng muốn bồng cô đi vào phòng tắm.
Hạ Trúc muốn phản kháng cũng không kịp. Bây giờ cô cảm thấy căm ghét hắn vô cùng, thật không muốn hắn lại chạm vào mình, vậy nhưng không thể, chỉ ức đến nổi thầm lặng chảy nước mắt.
Khi Ma Thần pha xong nước tắm cho cô thì mới thấy điều kì lạ, cô không giãy nảy hay la hét mắng hắn sao?
Bàn tay nhanh chóng quay mặt cô về phía mình, không cho phép cô tránh mặt hắn, lúc đó mới biết, cô gái nhỏ lại khóc, vẻ mặt nín nhịn để ngăn tiếng nấc phát ra trông thật đáng thương.
Trái tim Ma Thần dù có băng giá cỡ nào, thấy cô như thế cũng phải tan chảy. Vội vàng lau nước mắt cho cô, bàn tay vẫn ghì lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tránh cho cô muốn quay mặt đi.
Suốt buổi, từ lúc tắm, tới lúc hắn bôi thuốc cho, cô vẫn không đoái hoài tới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm!
Cô quá mệt mỏi rồi! Biết chắc không thể thoát khỏi hắn thì chống đối làm gì nữa? Tốt nhất hãy như một con rối là được rồi...
Ma Thần nghiến răng ken két, thật muốn nổi trận lôi đình mà hung dữ một trận, nhưng hắn là không nỡ!
Thật điên mất!
"Người hầu đưa bữa ăn tới rồi, ngồi lên ăn một chút!"
.....
Thật muốn giết người!
Hắn là lão đại uy danh lừng lẫy, bây giờ lại hạ mình năn nỉ đàn bà ăn cơm? Dẹp!
Ma Thần thái độ như ma vương, đóng cửa cái "rầm" mà ra ngoài! Lát sau có quay vào phòng nhìn, cứ nghĩ cô sẽ ngồi lên, hay là ăn cơm gì đó. Kết quả vẫn là nằm đó!
Mẹ kiếp!
Hắn mặt mày tỏa sát khí ngút trời, ra lệnh cho mọi người đến họp.
Đại loại nội dung là củng cố lực lượng, chuẩn bị chiến đấu với Lạc Gia. Trận chiến này sớm muộn gì cũng nổ ra, nhất là sự kiện hôm qua.
Lạc Gia là trùm sản xuất vũ khí thì đã sao? Vũ khí của Ma Sát bang cũng không thua bọn chúng! Lực lượng hiện tại cũng là ngang ngửa.
Thiết nghĩ tàn trận sẽ rất hỗn loạn, một sống một còn. Thật chất, hắn vẫn chưa muốn chiến đấu sớm như thế, hai bên, bên nào ngã xuống trước cũng không ổn, thế giới vừa mới ổn định trật tự từ vụ Liên MInh True Blood, họ giờ là hai thế giới riêng, nếu chỉ còn một bên, chỉ e vẫn sẽ có thế lực khác nổi lên!
Nhưng vấn đề của hôm nay là Ma Thần - lão đại của họ đang cố ý bức chết bọn họ, ai cũng đang run rẩy báo cáo, vì không biết lúc nào hắn sẽ lại nổi trận lôi đình. Từ nãy đến giờ đã là hai đợt rồi, mặc dù chỉ mới hơn một tiếng trôi qua!
"Các người đang giỡn mặt với tôi đó hả?" Ma Thần rống lên tức giận, chuyện cũng chả có gì mà sao hôm nay hắn nóng thế?
Bọn thuộc hạ thầm than: "Lại nữa rồi... Không biết có liên quan đến Hạ Trúc tiểu thư không nữa??"
Đến Sam ngồi bên cạnh cũng lắc đầu cảm thán, cầu mong cho buổi họp hôm nay nhanh chóng kết thúc, nếu kéo dài thêm nữa, chỉ sợ đến hắn cũng không tránh khỏi a~
Ma Thần càng lúc càng cảm thấy mình không ổn, mắng xong lại bảo bọn họ giải tán, Sam thấy thế thì nhanh chóng thực hiện kế hoạch nãy giờ vạch ra.
Cũng không có gì, chỉ là một câu nói:
"Đói ghê á! Mới hồi trưa không ăn cơm mà đã đói thế này rồi!" Nói xong lại nhìn Ma Thần cười cười:
"Lão đại! Ăn tối không?"
Ma Thần trừng mắt một cái khiến hắn im bặt, sau đó lại rời khỏi phòng họp, đi về phòng mình. Cái con bé chết tiệt này không biết đã chịu ăn chưa?
Sam thầm cười khen mình trong lòng...
- ---------------------------
Hạ Trúc sau khi Ma Thần đi khỏi vẫn nằm trên giường, Tiểu Hổ thấy chủ như thế thì như con mèo nhỏ liếm mặt cô, chỉ mong chủ mình vui lên một chút, bản thân nó cũng không kén cá chọn canh nữa, thấy chủ mình buồn phiền cũng đã tự đi ăn thịt sống chưa qua chế biến rồi!
Hạ Trúc được Tiểu Hổ dời lực chú ý, theo thói quen mà ôm nó vuốt ve, dần dần mới bắt đầu suy nghĩ, tại sao hắn lại làm thế?
Nghĩ đến hôm qua hắn tức giận có phải là vì mình nặng lời?
Hạ Trúc vốn là người hiền lành, không muốn ai bị mình làm tổn thương bao giờ, hôm qua vì quá tức giận nên mới nói như thế, kể ra cũng quá đáng thật! Ai đời người nào nghe người khác nói rằng muốn mình chết đi mà không nổi giận?
Lăn qua lăn lại muốn xin lỗi hắn thì lại nhớ đến mình bị hắn cường bạo! Bản thân Hạ Trúc không quá coi trọng trinh tiết, nhưng bị hắn không tôn trọng như thế thì càng nghĩ càng khó chịu!
Hắn thiếu đàn bà hay sao mà còn bỏ thuốc cô?
Đúng lúc này thì Ma Thần đi vào, thấy nữ nhân khuôn mặt tái nhợt không sức sống, đăm chiêu phiền muộn thì lòng khó chịu, vội đến xem sao thì bị cô hất thẳng tay ra!
Phải biết là hắn chưa bao giờ biểu hiện như thế với ai đâu, vậy mà cô gái nhỏ này vẫn không nghe lời, cứ nằm im giận dỗi.
Bây giờ đã là chiều tối rồi, hôm qua cô cũng đã ăn gì đâu?
Sáng này hắn cố ý không ngồi dậy làm việc mà nằm đó chờ cô thức dậy, hôm qua quá mệt mỏi, ước chừng đến trưa mới dậy nổi! Đúng như Ma Thần nghĩ, Hạ Trúc ngủ một mạch đến trưa.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt hắn nằm sát bên, nhất thời khó chịu, muốn vùng dậy, thì bên dưới đau rát, khiến cô khó có thể thực hiện điều mình muốn!
"Đừng động mạnh! Cũng may anh đã bôi thuốc cho em rồi, lát nữa tắm rửa xong lại bôi thêm một chút!" Ma Thần lo lắng muốn bồng cô đi vào phòng tắm.
Hạ Trúc muốn phản kháng cũng không kịp. Bây giờ cô cảm thấy căm ghét hắn vô cùng, thật không muốn hắn lại chạm vào mình, vậy nhưng không thể, chỉ ức đến nổi thầm lặng chảy nước mắt.
Khi Ma Thần pha xong nước tắm cho cô thì mới thấy điều kì lạ, cô không giãy nảy hay la hét mắng hắn sao?
Bàn tay nhanh chóng quay mặt cô về phía mình, không cho phép cô tránh mặt hắn, lúc đó mới biết, cô gái nhỏ lại khóc, vẻ mặt nín nhịn để ngăn tiếng nấc phát ra trông thật đáng thương.
Trái tim Ma Thần dù có băng giá cỡ nào, thấy cô như thế cũng phải tan chảy. Vội vàng lau nước mắt cho cô, bàn tay vẫn ghì lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tránh cho cô muốn quay mặt đi.
Suốt buổi, từ lúc tắm, tới lúc hắn bôi thuốc cho, cô vẫn không đoái hoài tới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm!
Cô quá mệt mỏi rồi! Biết chắc không thể thoát khỏi hắn thì chống đối làm gì nữa? Tốt nhất hãy như một con rối là được rồi...
Ma Thần nghiến răng ken két, thật muốn nổi trận lôi đình mà hung dữ một trận, nhưng hắn là không nỡ!
Thật điên mất!
"Người hầu đưa bữa ăn tới rồi, ngồi lên ăn một chút!"
.....
Thật muốn giết người!
Hắn là lão đại uy danh lừng lẫy, bây giờ lại hạ mình năn nỉ đàn bà ăn cơm? Dẹp!
Ma Thần thái độ như ma vương, đóng cửa cái "rầm" mà ra ngoài! Lát sau có quay vào phòng nhìn, cứ nghĩ cô sẽ ngồi lên, hay là ăn cơm gì đó. Kết quả vẫn là nằm đó!
Mẹ kiếp!
Hắn mặt mày tỏa sát khí ngút trời, ra lệnh cho mọi người đến họp.
Đại loại nội dung là củng cố lực lượng, chuẩn bị chiến đấu với Lạc Gia. Trận chiến này sớm muộn gì cũng nổ ra, nhất là sự kiện hôm qua.
Lạc Gia là trùm sản xuất vũ khí thì đã sao? Vũ khí của Ma Sát bang cũng không thua bọn chúng! Lực lượng hiện tại cũng là ngang ngửa.
Thiết nghĩ tàn trận sẽ rất hỗn loạn, một sống một còn. Thật chất, hắn vẫn chưa muốn chiến đấu sớm như thế, hai bên, bên nào ngã xuống trước cũng không ổn, thế giới vừa mới ổn định trật tự từ vụ Liên MInh True Blood, họ giờ là hai thế giới riêng, nếu chỉ còn một bên, chỉ e vẫn sẽ có thế lực khác nổi lên!
Nhưng vấn đề của hôm nay là Ma Thần - lão đại của họ đang cố ý bức chết bọn họ, ai cũng đang run rẩy báo cáo, vì không biết lúc nào hắn sẽ lại nổi trận lôi đình. Từ nãy đến giờ đã là hai đợt rồi, mặc dù chỉ mới hơn một tiếng trôi qua!
"Các người đang giỡn mặt với tôi đó hả?" Ma Thần rống lên tức giận, chuyện cũng chả có gì mà sao hôm nay hắn nóng thế?
Bọn thuộc hạ thầm than: "Lại nữa rồi... Không biết có liên quan đến Hạ Trúc tiểu thư không nữa??"
Đến Sam ngồi bên cạnh cũng lắc đầu cảm thán, cầu mong cho buổi họp hôm nay nhanh chóng kết thúc, nếu kéo dài thêm nữa, chỉ sợ đến hắn cũng không tránh khỏi a~
Ma Thần càng lúc càng cảm thấy mình không ổn, mắng xong lại bảo bọn họ giải tán, Sam thấy thế thì nhanh chóng thực hiện kế hoạch nãy giờ vạch ra.
Cũng không có gì, chỉ là một câu nói:
"Đói ghê á! Mới hồi trưa không ăn cơm mà đã đói thế này rồi!" Nói xong lại nhìn Ma Thần cười cười:
"Lão đại! Ăn tối không?"
Ma Thần trừng mắt một cái khiến hắn im bặt, sau đó lại rời khỏi phòng họp, đi về phòng mình. Cái con bé chết tiệt này không biết đã chịu ăn chưa?
Sam thầm cười khen mình trong lòng...
- ---------------------------
Hạ Trúc sau khi Ma Thần đi khỏi vẫn nằm trên giường, Tiểu Hổ thấy chủ như thế thì như con mèo nhỏ liếm mặt cô, chỉ mong chủ mình vui lên một chút, bản thân nó cũng không kén cá chọn canh nữa, thấy chủ mình buồn phiền cũng đã tự đi ăn thịt sống chưa qua chế biến rồi!
Hạ Trúc được Tiểu Hổ dời lực chú ý, theo thói quen mà ôm nó vuốt ve, dần dần mới bắt đầu suy nghĩ, tại sao hắn lại làm thế?
Nghĩ đến hôm qua hắn tức giận có phải là vì mình nặng lời?
Hạ Trúc vốn là người hiền lành, không muốn ai bị mình làm tổn thương bao giờ, hôm qua vì quá tức giận nên mới nói như thế, kể ra cũng quá đáng thật! Ai đời người nào nghe người khác nói rằng muốn mình chết đi mà không nổi giận?
Lăn qua lăn lại muốn xin lỗi hắn thì lại nhớ đến mình bị hắn cường bạo! Bản thân Hạ Trúc không quá coi trọng trinh tiết, nhưng bị hắn không tôn trọng như thế thì càng nghĩ càng khó chịu!
Hắn thiếu đàn bà hay sao mà còn bỏ thuốc cô?
Đúng lúc này thì Ma Thần đi vào, thấy nữ nhân khuôn mặt tái nhợt không sức sống, đăm chiêu phiền muộn thì lòng khó chịu, vội đến xem sao thì bị cô hất thẳng tay ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.