Chương 81: Phiên ngoại 7
Tinh Vân
13/11/2019
"Ọe...." Đường Hi vừa đặt mông ngồi xuống bàn ăn, lại phải phải che miệng không kịp mà chạy vào phòng vệ sinh.
"Lão đại! Anh không đi xem chủ mẫu?" Joker thấy hơi lạ, từ khi hai người kết hôn, lão đại bọn họ hầu như không rời được Đường Hi, cô ấy hơi không khỏe cũng làm đến nháo nhào lên, hôm nay tình trạng Đường Hi lạ như thế là lần đầu tiên, vậy mà ngài ấy... cười sao?
Trấn Kiệt hết nhìn hướng chạy của Đường Hi, lại nhìn vị lão đại tinh thần sảng khoái của mình, nheo mắt nghi ngờ:
"Không lẽ..."
"Cậu kê đơn thuốc bổ, cùng những thức ăn bổ dưỡng cho phụ nữ có thai cho tôi! Càng nhiều càng tốt! Tránh cho cô ấy ngán!"
A! Ra là.... có thai!
Ánh mắt bọn họ lập tức phát sáng, cơ hồ mừng muốn phát điên! Những năm tháng nhàm chán ở Lạc Gia sẽ không còn nữa, sau này sẽ có một, hai cục bông nhỏ đáng yêu hiện diện ở đây nha~
Đường Hi trở về thì nhìn thấy cảnh này, chả hiểu mô tê gì hết, khuôn mặt nhăn nhó rất khó coi.
Lạc Kình thấy vậy cũng nhíu mày, bước nhanh đến chỗ cô, dịu dàng bế cô ra ngoài, còn bỏ lại một câu:
"Trấn Kiệt! Lập tức đem đồ bổ dưỡng vào phòng tôi!"
Trấn Kiệt khóc thầm, ngài không thể đợi tôi ăn no sao? Lại nói, dù là tiên cũng không thể nấu nhanh như thế được!
- ---------------
"Hi Hi... Không khỏe chỗ nào?" Lạc Kình đặt cô xuống giường xong, cũng trực tiếp nằm xuống cạnh cô, cưng chiều vô hạn.
"Anh cút đi!" Đường Hi tức giận, đẩy khuôn mặt đang kề sát mình ra ngoài.
"Không thích!"
Lạc Kình lúc với cô luôn là siêu cấp mặt dày, danh hiệu lạnh lùng nhất thế giới hiện đã không thuộc về hắn nữa rồi.
"Anh là đồ đáng ghét!"
"Ừ! Anh là đồ đáng ghét!"
"Anh là đồ vô sĩ!"
"Ừ! Anh là đồ vô sĩ!"
"Em khó chịu quá!"
"Trấn Kiệt! Mau vào đây!"
"Không cần gọi hắn!"
"Ừ! Không gọi hắn!" Lạc Kình thật biết vâng lời.
"Khó chịu ở đâu?" Lạc Kình nhíu mày hỏi.
"Không biết nữa! Mệt mệt sao ấy! Em thực ghét cảm giác mệt mỏi như thế! Rất yếu đuối!"
Cô đã trải qua mười mấy năm sống trog thù hận, là người muốn có sức mạnh, đương nhiên sẽ không thích một yếu tố nào khiến mình yếu đi! Thói quen này đã theo cô rất lâu, không thể nói bỏ là bỏ được!
Lạc Kình là ai chứ? Nhìn một cái cũng biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:
"Em không cần lo gì hết! Có anh ở đây!"
"Chứ không phải tại anh nên em mới mệt sao?" Đường Hi siết chặt eo hắn, oán giận nói.
Lạc Kình cười lên sảng khoái, bàn tay đưa đến bụng dưới của cô, vuốt ve đầy vẻ cưng chiều.
- -------------
"Ăn một chút!" Lạc Kình trầm giọng, vẻ mặt tối sầm, muốn dọa Đường Hi ăn một chút, ai ngờ:
"Em không muốn ăn! Em...Ọe..."
Đường Hi thật sự khó chịu, cơ hồ lúc nào thấy đồ ăn là lại muốn ói, đừng nói là ăn vào.
Lạc Kình gấp rút dìu Đường Hi đi nghỉ ngơi, cũng không ép cô nữa, nhưng mà như thế thật không tốt.
"Trấn Kiệt cho thuốc không hiệu nghiệm sao?" Lạc Kình nhíu mày khó chịu.
"Không biết..." Giọng Đường Hi ỉu xìu, không có sức để nói nữa.
Lạc Kình thấy cô như thế cũng không làm việc nổi, đành ôm cô vào lòng...
Đường Hi thấy hắn như thế cũng xót chứ, baby trong bụng vẫn chưa ăn gì nữa, nằm nghỉ ngơi một hồi đành ngồi lên ăn một chút.
Ăn chỉ vài muỗng liền buông xuống, ăn thêm mắc công lại ói nữa. Thế là cứ cách vài phút lại ăn một lần. Khuôn mặt tái nhợt khiến Lạc Kình đau lòng vô cùng. Cũng không dám dùng thuốc nhiều, sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Đầu bếp của Lạc Gia cũng không khá hơn, lúc nào cũng bị mệnh lệnh của Lạc Kình làm cho run rẩy, đứng nấu ăn mà cứ sợ có dao ghim vào sau lưng!
Cũng may, tình trạng biếng ăn cùng nôn ói chỉ xảy ra mấy tháng đầu, dần dần cũng đỡ hơn.
Nhưng phụ nữ có thai đúng là tâm tình đa dạng, lúc trước thì ăn không nổi một hạt cơm, bây giờ thì lại ăn như.... như hạm!
Đường Hi ăn rất khỏe, món gì cũng có thể ăn, lại ăn rất ngon miệng. Nếu lúc trước ăn nhiều lắm là hai chén cơm, thì bây giờ ăn bốn chén vẫn còn bụng để ăn món khác, uống thêm một ly sữa lớn cũng không hề gì, cữ nào cũng thế.
Ban đêm lúc Đường Hi đã ngủ, Lạc Kình nhịn không được lại lâu lâu sờ bụng cô, không biết ăn nhiều vậy có tốt hay không? Hắn là trùm hắc đạo, tuy nhiên không phải cái gì cũng biết.
Có lúc Đường Hi tỉnh lại, thì thấy vẻ mặt ngốc ngốc của hắn, tâm trạng liền vui vẻ, hôn hắn mấy cái liền, ai ngờ người này kiềm chế quá tệ, liền nổi máu ăn cô. Rốt cuộc sau này khi cô có tỉnh lại, cũng không dám động đậy để mặc hắn làm gì thì làm...
Cô cứ nghĩ ngày tháng mang thai sẽ tệ lắm, ai ngờ cũng không đến nỗi nào, bé cưng à, mau lớn đi, cho ba mẹ nhìn mặt nào!
"Lão đại! Anh không đi xem chủ mẫu?" Joker thấy hơi lạ, từ khi hai người kết hôn, lão đại bọn họ hầu như không rời được Đường Hi, cô ấy hơi không khỏe cũng làm đến nháo nhào lên, hôm nay tình trạng Đường Hi lạ như thế là lần đầu tiên, vậy mà ngài ấy... cười sao?
Trấn Kiệt hết nhìn hướng chạy của Đường Hi, lại nhìn vị lão đại tinh thần sảng khoái của mình, nheo mắt nghi ngờ:
"Không lẽ..."
"Cậu kê đơn thuốc bổ, cùng những thức ăn bổ dưỡng cho phụ nữ có thai cho tôi! Càng nhiều càng tốt! Tránh cho cô ấy ngán!"
A! Ra là.... có thai!
Ánh mắt bọn họ lập tức phát sáng, cơ hồ mừng muốn phát điên! Những năm tháng nhàm chán ở Lạc Gia sẽ không còn nữa, sau này sẽ có một, hai cục bông nhỏ đáng yêu hiện diện ở đây nha~
Đường Hi trở về thì nhìn thấy cảnh này, chả hiểu mô tê gì hết, khuôn mặt nhăn nhó rất khó coi.
Lạc Kình thấy vậy cũng nhíu mày, bước nhanh đến chỗ cô, dịu dàng bế cô ra ngoài, còn bỏ lại một câu:
"Trấn Kiệt! Lập tức đem đồ bổ dưỡng vào phòng tôi!"
Trấn Kiệt khóc thầm, ngài không thể đợi tôi ăn no sao? Lại nói, dù là tiên cũng không thể nấu nhanh như thế được!
- ---------------
"Hi Hi... Không khỏe chỗ nào?" Lạc Kình đặt cô xuống giường xong, cũng trực tiếp nằm xuống cạnh cô, cưng chiều vô hạn.
"Anh cút đi!" Đường Hi tức giận, đẩy khuôn mặt đang kề sát mình ra ngoài.
"Không thích!"
Lạc Kình lúc với cô luôn là siêu cấp mặt dày, danh hiệu lạnh lùng nhất thế giới hiện đã không thuộc về hắn nữa rồi.
"Anh là đồ đáng ghét!"
"Ừ! Anh là đồ đáng ghét!"
"Anh là đồ vô sĩ!"
"Ừ! Anh là đồ vô sĩ!"
"Em khó chịu quá!"
"Trấn Kiệt! Mau vào đây!"
"Không cần gọi hắn!"
"Ừ! Không gọi hắn!" Lạc Kình thật biết vâng lời.
"Khó chịu ở đâu?" Lạc Kình nhíu mày hỏi.
"Không biết nữa! Mệt mệt sao ấy! Em thực ghét cảm giác mệt mỏi như thế! Rất yếu đuối!"
Cô đã trải qua mười mấy năm sống trog thù hận, là người muốn có sức mạnh, đương nhiên sẽ không thích một yếu tố nào khiến mình yếu đi! Thói quen này đã theo cô rất lâu, không thể nói bỏ là bỏ được!
Lạc Kình là ai chứ? Nhìn một cái cũng biết cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng:
"Em không cần lo gì hết! Có anh ở đây!"
"Chứ không phải tại anh nên em mới mệt sao?" Đường Hi siết chặt eo hắn, oán giận nói.
Lạc Kình cười lên sảng khoái, bàn tay đưa đến bụng dưới của cô, vuốt ve đầy vẻ cưng chiều.
- -------------
"Ăn một chút!" Lạc Kình trầm giọng, vẻ mặt tối sầm, muốn dọa Đường Hi ăn một chút, ai ngờ:
"Em không muốn ăn! Em...Ọe..."
Đường Hi thật sự khó chịu, cơ hồ lúc nào thấy đồ ăn là lại muốn ói, đừng nói là ăn vào.
Lạc Kình gấp rút dìu Đường Hi đi nghỉ ngơi, cũng không ép cô nữa, nhưng mà như thế thật không tốt.
"Trấn Kiệt cho thuốc không hiệu nghiệm sao?" Lạc Kình nhíu mày khó chịu.
"Không biết..." Giọng Đường Hi ỉu xìu, không có sức để nói nữa.
Lạc Kình thấy cô như thế cũng không làm việc nổi, đành ôm cô vào lòng...
Đường Hi thấy hắn như thế cũng xót chứ, baby trong bụng vẫn chưa ăn gì nữa, nằm nghỉ ngơi một hồi đành ngồi lên ăn một chút.
Ăn chỉ vài muỗng liền buông xuống, ăn thêm mắc công lại ói nữa. Thế là cứ cách vài phút lại ăn một lần. Khuôn mặt tái nhợt khiến Lạc Kình đau lòng vô cùng. Cũng không dám dùng thuốc nhiều, sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Đầu bếp của Lạc Gia cũng không khá hơn, lúc nào cũng bị mệnh lệnh của Lạc Kình làm cho run rẩy, đứng nấu ăn mà cứ sợ có dao ghim vào sau lưng!
Cũng may, tình trạng biếng ăn cùng nôn ói chỉ xảy ra mấy tháng đầu, dần dần cũng đỡ hơn.
Nhưng phụ nữ có thai đúng là tâm tình đa dạng, lúc trước thì ăn không nổi một hạt cơm, bây giờ thì lại ăn như.... như hạm!
Đường Hi ăn rất khỏe, món gì cũng có thể ăn, lại ăn rất ngon miệng. Nếu lúc trước ăn nhiều lắm là hai chén cơm, thì bây giờ ăn bốn chén vẫn còn bụng để ăn món khác, uống thêm một ly sữa lớn cũng không hề gì, cữ nào cũng thế.
Ban đêm lúc Đường Hi đã ngủ, Lạc Kình nhịn không được lại lâu lâu sờ bụng cô, không biết ăn nhiều vậy có tốt hay không? Hắn là trùm hắc đạo, tuy nhiên không phải cái gì cũng biết.
Có lúc Đường Hi tỉnh lại, thì thấy vẻ mặt ngốc ngốc của hắn, tâm trạng liền vui vẻ, hôn hắn mấy cái liền, ai ngờ người này kiềm chế quá tệ, liền nổi máu ăn cô. Rốt cuộc sau này khi cô có tỉnh lại, cũng không dám động đậy để mặc hắn làm gì thì làm...
Cô cứ nghĩ ngày tháng mang thai sẽ tệ lắm, ai ngờ cũng không đến nỗi nào, bé cưng à, mau lớn đi, cho ba mẹ nhìn mặt nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.