Chương 17: Đêm kinh hoàng
Mai Đình Phong
08/12/2019
Kỉ tình cùng bọn họ chạy mãi, hang này sâu hun hút lại nhiều lối rẽ, y như mê cung. chợt có người kêu lên;
Phía này có gió thổi vào, có lẽ là lối ra.
Mọi người lần theo lối đó đi vào trong, càng đi sâu lại càng sáng hơn một chút thế nhưng khi đến nơi thì họ mới nhân ra rằng đây không phải lối ra. Cái hang nhỏ dẫn đến cái động rất lớn, nó chắc phải to bằng cả sân vận động The Rose Bowl .
Họ đi vào bên trong, nơi này khô ráo hơn những lối đi nhỏ kia, cũng không hôi thối như những căn phòng nhỏ mà họ bị nhốt. Xung quanh đây có rất nhiều chùm đá trông giống pha lê mọc nhọn lởm chởm, hơn nữa nó còn sắc như dao. Giờ thì cô biết vì sao phía này có gió và ánh sáng rồi.
Gió là bởi vì động này quá rộng nên rất thông thoáng, sáng bởi những chùm đá pha lê đủ màu sắc kia đang phát sáng.
Mỗi người bọn họ bẻ một mảnh đá dùng để soi. Chợt có tiếng động vang lên, mỗi người nấp vào một chỗ khác nhau. Kỉ Tình nấp sau một hòn đá to, bằng phẳng ở phía góc động, hé mắt ra nhìn.
Họ thấy một con quái vật nhầy nhụa, có xúc tu dài, ở phía đầu có nanh nhọn bò vào. Nó không còn giống những con bạch tuộc lúc trước nữa. phía trên những xúc tu của nó mang thân mình người , tuy không quá rõ ràng nhưng đó chính sác là hình người, cho dù đã bị biến dạng đi nhiều.
Họ còn thấy con quái vật kéo theo một vài người trong đó có cả nam cả nữ. Một người gần Kỉ Tình che miệng, nghẹn ngào:
Họ là đồng đội của tôi, họ vẫn còn sống....
Nhưng chưa kịp vui mừng thì họ lại thấy con quái vật kéo những người đó ra giữa hang động, làm cho họ tỉnh lại sau đó dùng xúc tu đâm vào bụng họ, bơm chất nhầy màu trắng đục vào. Những người bị đâm kêu la đau đớn, quằn quại dãy dụa trông rất khổ sở.
Nhưng chỉ một lúc sau , những người đó lại đứng dậy, vô hồn như những cái xác biết đi, đứng vây quanh con quái vật đó. Làn da của họ bắt đầu rơi ra từng mảng, từng mảng, để lộ thịt đỏ hỏn bên trong ra. miệng họ rách ra rộng hơn, mọc những chiếc răng nanh dài nhọn nhưng không theo trật tự. Móng tay họ cũng dài ra, đem ngòm trông đến tởm lợm.
Kỉ Tình sởn gai ốc, tay cô vẫn ghì chặt bụng. Lúc nãy chạy như vậy máu càng chảy nhiều hơn, tuy đã băng bó lại nhưng dù sao ở đây cũng không có bất cứ dụng cụ y tế hay thuốc thang gì cả, có băng lại cũng vô dụng. May mà lúc trước cô đi làm nhiệm vụ, bị thương nặng nhiều mà lâu ngày mới chữa trị cũng vẫn ổn mà bây giờ vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
Chợt một trong số những người đang ẩn náu khóc nấc lên, gây sự chú ý của con quái vật nó để cho mấy người vừa bị biến đổi đó lao về phía cô ấy cắn xé. Kỉ Tình thấy vậy hoảng hốt ra hiệu cho mấy người còn lại cùng nhau bỏ chạy. Đám quái vật đó đuổi theo với tốc độ cực nhanh, kỉ tình chỉ có thể đưa họ dịch chuyển từng đoạn một, bởi cô không biết đây là đâu nên không có khả năng dịch chuyển quá xa thế nhưng với tộ́c độ dịch chuyển nhanh, họ cuối cùng cũng thoát được đám quái vật đó.
Mấy cô gái ngạc nhiên nhìn kỉ Tình, Kỉ Tình cười cười, bảo họ đứng sát lại, lần này cô dồn toàn lực dịch chuyển họ ra khỏi hang động.
Phía bên ngoài được bao phủ bởi những cây cổ thụ cao to, già nua, tán lá rậm rạp, xung quanh họ còn có cả những loại cây kì lạ chưa bao giờ biết tên. Cảm giác cứ như lạc về thời kì khủng long vậy, mới lạ đến ngạc nhiên.
ba cô gái lần lượt giới thiệu với kỉ tình:
Chào , tôi là Abbey, cô ấy là Faye, còn cô ấy là Jade.
Chào các cô, tôi Tên Kỉ Tình, các cô có thể gọi tôi là Tình.
Kỉ Tình mỉm cười nhìn họ, giờ ra sáng cô mới nhìn rõ, đó là ba cô gái người Mỹ, người tên Abbey có mái tóc màu vàng kim, buộc đuôi ngựa tuy nhiên hiện tại nó rối bù xù, cô gái tên Faye có mái tóc đen, ngang vai, làm da rám nắng khoẻ khoắn, người cuối cùng Jade, đó là cô gái cô ấn tược nhất, cô ấy cắt đầu con trai, mặc đồ quân nhân, rất ngầu.
Chợt Abbey nhìn cô, hét lên:
Cô bị thương rồi, chảy máu nhiều quá..... mọi người mau tới giúp cô ấy........
Kỉ Tình mỉm cười, trấn an họ rằng cô không sao, họ đỡ cô ngồi xuống gốc một cây to, tháo băng, xem vết thương cho cô. vết thương rất sâu lại xuyên từ phía sau lưng ra đằng trước, họ chỉ lấy chiếc khăn nhỏ lau sạch vết thương sau đó băng lại cho cô.
Chợt từ phía xa xa truyền tới tiếng rú lớn, tiếng loạt soạt như có gì đó đang di chuyển, tiếng động càng ngày càng to, Jade nói nhỏ:
Hình như đám đó đuổi tới nơi rồi, chúng ta mau đi thôi.
Nói rồi họ đỡ Kỉ Tình chạy biến vào trong rừng sâu. Họ chạy rất lâu, rất lâu cho tới khi trời tối mới tìm một hốc cây to, chui vào bên trong đó trú tạm một đêm. Đêm ở đây không hề yên tĩnh chút nào, những tiếng rên , rú kinh dị của đám quái vật, những tiếng di chuyển loạt xoạt lúc gần lúc xa của chúng khiến thần kinh họ căng như dây đàn vậy.
Đêm nay cả bốn người thức trắng, căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi mặt trời mọc. Hình như đám quái vật đó rất sợ mặt trời , thế nên chỉ cần mặt trời mọc họ sẽ anh toàn.
Nửa đêm hôm đó trời đổ mưa rất lớn, tiếng sấm chớp vang dội cả một vùng trời, hốc cây tuy to nhưng vẫn bị nước mưa hắt vào, họ ôm chặt nhau cho đỡ lạnh, chợt có tiếng gầm gừ gần đó, tiếng gầm ngày một to, Thần Kinh Kỉ Tình Căng lên, ngồi dẹp vào trong góc cạnh miệng của hốc cây. họ thấy một cái gì đó từ từ đi ngang qua. Nó đi rất chậm, có thể thấy rõ bốn chân giống chân chó, chắc là sói hay chó hoang đi ngang. chưa kịp thở phào thì nó lại quay trở lại, lượn vài vòng quanh hộc cây, mấy người họ nắm chặt mảnh đá phát sáng lấy được trong hang động, phòng thủ ... chợt tiếng gầm biến mất, mốt lúc lâu sau không có động tĩnh gì, Faye thò đầu ngó ra ngoài xem sét. Cô ngó bên thái, nhìn bên phải cũng không có gì khả nghi, nhìn thẳng về phía trước chợt thấy bốn cái chân đen ngòm đang đứng xừng xững mới chầm chậm đưa mắt lên, đập vào mắt cô là một đôi mắt đỏ lòm loé sáng, hàm răng nanh nhọn như những chiếc dùi mọc lởm chởm đang nhe ra trước mặt cô, tiếng gầm gừ lại phát ra, khi cô chưa kịp hét nó đã lao vào người cô, cắn xé.
Những người còn lại ở trong xững người lại, đưa tay che miệng ngăn tiếng khóc bật ra ngoài, lúc nãy khi con sói khổng lồ đó tấn công họ tận mắt nhìn thấy nó cắn một cái đứt đầu Faye, sau đó tha luôn phần người của cô ấy đi. Máu lên láng hoà cùng nước mưa tàn ra xung quanh gốc cây, mùi máu tanh nồng xộc vào trong gốc cây chỉ khiến họ càng không chắc chắn được mình có thể sống đến bao giờ......
Phía này có gió thổi vào, có lẽ là lối ra.
Mọi người lần theo lối đó đi vào trong, càng đi sâu lại càng sáng hơn một chút thế nhưng khi đến nơi thì họ mới nhân ra rằng đây không phải lối ra. Cái hang nhỏ dẫn đến cái động rất lớn, nó chắc phải to bằng cả sân vận động The Rose Bowl .
Họ đi vào bên trong, nơi này khô ráo hơn những lối đi nhỏ kia, cũng không hôi thối như những căn phòng nhỏ mà họ bị nhốt. Xung quanh đây có rất nhiều chùm đá trông giống pha lê mọc nhọn lởm chởm, hơn nữa nó còn sắc như dao. Giờ thì cô biết vì sao phía này có gió và ánh sáng rồi.
Gió là bởi vì động này quá rộng nên rất thông thoáng, sáng bởi những chùm đá pha lê đủ màu sắc kia đang phát sáng.
Mỗi người bọn họ bẻ một mảnh đá dùng để soi. Chợt có tiếng động vang lên, mỗi người nấp vào một chỗ khác nhau. Kỉ Tình nấp sau một hòn đá to, bằng phẳng ở phía góc động, hé mắt ra nhìn.
Họ thấy một con quái vật nhầy nhụa, có xúc tu dài, ở phía đầu có nanh nhọn bò vào. Nó không còn giống những con bạch tuộc lúc trước nữa. phía trên những xúc tu của nó mang thân mình người , tuy không quá rõ ràng nhưng đó chính sác là hình người, cho dù đã bị biến dạng đi nhiều.
Họ còn thấy con quái vật kéo theo một vài người trong đó có cả nam cả nữ. Một người gần Kỉ Tình che miệng, nghẹn ngào:
Họ là đồng đội của tôi, họ vẫn còn sống....
Nhưng chưa kịp vui mừng thì họ lại thấy con quái vật kéo những người đó ra giữa hang động, làm cho họ tỉnh lại sau đó dùng xúc tu đâm vào bụng họ, bơm chất nhầy màu trắng đục vào. Những người bị đâm kêu la đau đớn, quằn quại dãy dụa trông rất khổ sở.
Nhưng chỉ một lúc sau , những người đó lại đứng dậy, vô hồn như những cái xác biết đi, đứng vây quanh con quái vật đó. Làn da của họ bắt đầu rơi ra từng mảng, từng mảng, để lộ thịt đỏ hỏn bên trong ra. miệng họ rách ra rộng hơn, mọc những chiếc răng nanh dài nhọn nhưng không theo trật tự. Móng tay họ cũng dài ra, đem ngòm trông đến tởm lợm.
Kỉ Tình sởn gai ốc, tay cô vẫn ghì chặt bụng. Lúc nãy chạy như vậy máu càng chảy nhiều hơn, tuy đã băng bó lại nhưng dù sao ở đây cũng không có bất cứ dụng cụ y tế hay thuốc thang gì cả, có băng lại cũng vô dụng. May mà lúc trước cô đi làm nhiệm vụ, bị thương nặng nhiều mà lâu ngày mới chữa trị cũng vẫn ổn mà bây giờ vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của cô.
Chợt một trong số những người đang ẩn náu khóc nấc lên, gây sự chú ý của con quái vật nó để cho mấy người vừa bị biến đổi đó lao về phía cô ấy cắn xé. Kỉ Tình thấy vậy hoảng hốt ra hiệu cho mấy người còn lại cùng nhau bỏ chạy. Đám quái vật đó đuổi theo với tốc độ cực nhanh, kỉ tình chỉ có thể đưa họ dịch chuyển từng đoạn một, bởi cô không biết đây là đâu nên không có khả năng dịch chuyển quá xa thế nhưng với tộ́c độ dịch chuyển nhanh, họ cuối cùng cũng thoát được đám quái vật đó.
Mấy cô gái ngạc nhiên nhìn kỉ Tình, Kỉ Tình cười cười, bảo họ đứng sát lại, lần này cô dồn toàn lực dịch chuyển họ ra khỏi hang động.
Phía bên ngoài được bao phủ bởi những cây cổ thụ cao to, già nua, tán lá rậm rạp, xung quanh họ còn có cả những loại cây kì lạ chưa bao giờ biết tên. Cảm giác cứ như lạc về thời kì khủng long vậy, mới lạ đến ngạc nhiên.
ba cô gái lần lượt giới thiệu với kỉ tình:
Chào , tôi là Abbey, cô ấy là Faye, còn cô ấy là Jade.
Chào các cô, tôi Tên Kỉ Tình, các cô có thể gọi tôi là Tình.
Kỉ Tình mỉm cười nhìn họ, giờ ra sáng cô mới nhìn rõ, đó là ba cô gái người Mỹ, người tên Abbey có mái tóc màu vàng kim, buộc đuôi ngựa tuy nhiên hiện tại nó rối bù xù, cô gái tên Faye có mái tóc đen, ngang vai, làm da rám nắng khoẻ khoắn, người cuối cùng Jade, đó là cô gái cô ấn tược nhất, cô ấy cắt đầu con trai, mặc đồ quân nhân, rất ngầu.
Chợt Abbey nhìn cô, hét lên:
Cô bị thương rồi, chảy máu nhiều quá..... mọi người mau tới giúp cô ấy........
Kỉ Tình mỉm cười, trấn an họ rằng cô không sao, họ đỡ cô ngồi xuống gốc một cây to, tháo băng, xem vết thương cho cô. vết thương rất sâu lại xuyên từ phía sau lưng ra đằng trước, họ chỉ lấy chiếc khăn nhỏ lau sạch vết thương sau đó băng lại cho cô.
Chợt từ phía xa xa truyền tới tiếng rú lớn, tiếng loạt soạt như có gì đó đang di chuyển, tiếng động càng ngày càng to, Jade nói nhỏ:
Hình như đám đó đuổi tới nơi rồi, chúng ta mau đi thôi.
Nói rồi họ đỡ Kỉ Tình chạy biến vào trong rừng sâu. Họ chạy rất lâu, rất lâu cho tới khi trời tối mới tìm một hốc cây to, chui vào bên trong đó trú tạm một đêm. Đêm ở đây không hề yên tĩnh chút nào, những tiếng rên , rú kinh dị của đám quái vật, những tiếng di chuyển loạt xoạt lúc gần lúc xa của chúng khiến thần kinh họ căng như dây đàn vậy.
Đêm nay cả bốn người thức trắng, căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi mặt trời mọc. Hình như đám quái vật đó rất sợ mặt trời , thế nên chỉ cần mặt trời mọc họ sẽ anh toàn.
Nửa đêm hôm đó trời đổ mưa rất lớn, tiếng sấm chớp vang dội cả một vùng trời, hốc cây tuy to nhưng vẫn bị nước mưa hắt vào, họ ôm chặt nhau cho đỡ lạnh, chợt có tiếng gầm gừ gần đó, tiếng gầm ngày một to, Thần Kinh Kỉ Tình Căng lên, ngồi dẹp vào trong góc cạnh miệng của hốc cây. họ thấy một cái gì đó từ từ đi ngang qua. Nó đi rất chậm, có thể thấy rõ bốn chân giống chân chó, chắc là sói hay chó hoang đi ngang. chưa kịp thở phào thì nó lại quay trở lại, lượn vài vòng quanh hộc cây, mấy người họ nắm chặt mảnh đá phát sáng lấy được trong hang động, phòng thủ ... chợt tiếng gầm biến mất, mốt lúc lâu sau không có động tĩnh gì, Faye thò đầu ngó ra ngoài xem sét. Cô ngó bên thái, nhìn bên phải cũng không có gì khả nghi, nhìn thẳng về phía trước chợt thấy bốn cái chân đen ngòm đang đứng xừng xững mới chầm chậm đưa mắt lên, đập vào mắt cô là một đôi mắt đỏ lòm loé sáng, hàm răng nanh nhọn như những chiếc dùi mọc lởm chởm đang nhe ra trước mặt cô, tiếng gầm gừ lại phát ra, khi cô chưa kịp hét nó đã lao vào người cô, cắn xé.
Những người còn lại ở trong xững người lại, đưa tay che miệng ngăn tiếng khóc bật ra ngoài, lúc nãy khi con sói khổng lồ đó tấn công họ tận mắt nhìn thấy nó cắn một cái đứt đầu Faye, sau đó tha luôn phần người của cô ấy đi. Máu lên láng hoà cùng nước mưa tàn ra xung quanh gốc cây, mùi máu tanh nồng xộc vào trong gốc cây chỉ khiến họ càng không chắc chắn được mình có thể sống đến bao giờ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.