Chương 21: Năm tháng yên bình
Mai Đình Phong
08/12/2019
Sáng hôm sau, Tần Mặc Uy đang nằm trên giường bỗng trừng mắt lên, từ từ cúi xuống nhìn người đang nằm trong ngực mình thở phào một cái. Hoá ra không phải là mơ.
Kỉ Tình cũng từ từ mở mắt, thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy cô bật cười hôn nhẹ lên mi mắt anh:
Tiểu Mặc, chào buổi sáng.
ừ
Tần Mặc Uy đỡ cô cùng ngồi dậy, sau đó gọi người mang bữa sáng đến. cùng cô đánh răng rửa mặt song, hai người ngồi đối diện nhau trên giường bệnh, Tần Mặc Uy bưng tô cháo loãng nhìn Kỉ Tình :
Em vừa mới tỉnh nên ăn những thứ thanh đạm một chút, nào để anh đút cho..
Kỉ Tình thuận theo anh há miệng, Nhìn anh cẩn thận đút từng muỗng cháo cho mình mà lòng cô chua sót. Một lão đại ao cao tại thượng như anh làm thế nào lại chịu hạ mình đút đồ ăn cho cô chứ. Cố đợi anh đút cho mình ăn hết xong cô mới nhào vào lòng anh, khoé mắt hồng hồng:
Tiểu Mặc, anh thật tốt........
Ừ, chỉ tốt với mình em.
Anh cũng ôm cô thật chặ̣t. Thực ra khoảng thời gian cô chưa tỉnh lại anh đã có lúc yếu đuối muốn sụp đổ rồi nhưng chỉ cần nghĩ sẽ có ngày cô tỉnh lại anh lại cố gắng gượng. Thật may ông trời không phụ lòng người.
Một tháng sau đó, Kỉ Tình được suất viện, về nhà. Hôm nay lại như bao ngày khác, cô cùng Tần Mặc Uy đi xem phòng thử nghiệm vũ khí của anh. Kỉ Tình thở dài nhìn người đàn ông đang đứng phía trước mặt. Từ khi cô tỉnh lại anh dính cô như hình với bóng vậy, trừ lúc đi vệ sinh và đi tắm ra thì gần như chẳng thấy rời cô ra.
Cô ngồi xuống cái sôfa trong góc, gật gù. Một lúc sau, Tần Mặc Uy mới đến, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô, hỏi nhỏ:
Mệt hả??
Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi..
Chúng ta đi thôi.
Anh kéo cô đứng dậy rồi ôm cô xuống bãi đậu xe. Lần này trên xe chỉ có hai người họ, Tần Mặc Uy tự mình lái xe.
Đi một lúc lâu, kỉ Tình mới thấy ó gì không đúng lắm, nhìn qua hỏi Tần Mặc Uy:
Đây không phải đường về nhà, chúng ta đi đâu vậy??
Tần Mặc Uy chỉ lặc đầu không nói gì, Sau khi dừng xe, anh mở cửa cho Kỉ Tình xuống rồi đưa tay bịt mắt cô lại, Anh dẫn cô đi mãi, một lúc sau mới dừng lại. Rồi bỏ tay che mắt cô ra.
Kỉ Tình kinh ngạc, Trước mắt cô là một biển hoa Tulip đen. Một màu đen huyền bí đẹp đẽ.
Cô nghi hoặc nhìn anh, chỉ thấy tần Mặc Uy quỳ một chân xuống trước mặt cô, tay năng lên một chiếc hộp, cất giọng nói trầm trầm:
Tình, ngay từ ngày em chuyển về ở với anh chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi, Coi như em vẫn 'còn nguyên' nhưng nếu có người khác biết em từng ngủ với anh thì em rất khó lấy chồng mà anh chắc chắn sẽ giết hết những kẻ muốn lấy em , để cứu rỗi cả thế giới chi bằng em lấy anh đi, .............tình, gả cho anh.
Kỉ tình lườm anh một cái, cô mỉm cười nhìn anh một lúc, nhìn anh kiên định quỳ trước mặt mình như vậy cô khẽ gật đầu.
tần mặc Uy mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó là một cặp nhẫn tình nhân, phía trên mặt có gắn một số viên Kim cương đỏ tạo thành hình chiếc lá. tuy nhìn đơn giản nhưng lại trang trọng, đẹp mắt. Cô đưa bàn tay trái lên để anh đeo nhẫn cho mình sau đó cô cũng đeo nhẫn vào cho anh.
Tần Mặc Uy đứng dậy , ôm chầm lấy cô, mỉm cười:
Cuối cùng em cũ̃ng thuộc về anh rồi.
Cô chỉ mỉm cười không nói gì đưa mắt nhìn biển hoa đen phía trước, từng bông hoa mọc sát nhau, bằng bằng nhìn như một tấm thảm lông nhung mượt mà trải dài tận chân trời nhìn thôi mà rất muốn bước trên lên đó rồi.
Cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh một lúc sau đó kéo anh lên xe, để anh ngồi ghế phụ lái, cô trèo lên, lái xe lao vút về phía trung tâm thành phố.
Tần Mặc Uy còn chưa hiểu cô định làm gì thì xe đã dừng lại trước cửa cục dân chính. Kỉ Tình tìm chỗ đỗ xe sau đó kéo Tần Mặc Uy đi vào. Cô gọi hoắc Tầm cầm sổ hộ khẩu và giấy tờ tuỳ thân của hai người đến. Cũng may hôm nay người đến đăng kí kết hôn không nhiều nên họ không phải chờ đợi mà làm luôn . Sau một lúc, trên tay Tần mặc uy ầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Kỉ Tình cũng không nói gì, cô lên xe ngồi đợi khi Tần Mặc Uy ngồi yên vị mới lái đi, mãi một lúc sau anh mới rời mắt khỏi hai tờ giấy đăng ký kết hôn, nhìn cô nói với giọng khàn khàn:
Chúng mình kết hôn rồi???
Đúng vậy, haizz , nếu anh không muốn mình có thể quay lại làm thủ tục li hôn, cũng không mất thời gian đâu nha.
Tần Mặc Uy cầm chặt hai quyển sổ nhỏ vẫn còn nóng, cúi người hôn lên môi Kỉ Tình một cái.
Chào bà xã.
Kỉ Tình hơi ngẩn người một chút sau đó mỉm cười :
Ông xã.
Hai người lái xe đến một nhà hàng ăn tối xong mới về nhà.
Vừa bước vào phòng ngủ Tần Mặc Uy đã đóng sập cửa lại đè người cô lên vách tường, điên cuồng hôn. Đến khi cô mặt mũi đỏ bừng hơi thở gấp gáp anh mới bế cô đến bên giường, vội vàng kéo hết đống quần áo đang ngăn cản hai người ra, như một mãnh thú.
................
Ở một nơi nào đó:
Hoắc Tầm:
Này các cậu nói xem, Lão đại có phải bị cường hôn không??
Trác Ngôn:
Đầu óc cậu có vấn đề à, người như lão đại có bao giờ chịu để người khác điều khiển hay ép buộc bao giờ đâu??
Hàn Vũ, Tô Phàm:
Đúng đó....
Hoắc Tầm :
............=_= anh cạn lời rồi.
........
Thực Sự mà nói thì Tần Lão đại của bọn họ chính xác là kết hôn trong tình trạng não không kịp sử lí thông tin, đơ toàn tập thế nên bọn họ đoán sai hết rồi..........
Còn tiếp...
Kỉ Tình cũng từ từ mở mắt, thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy cô bật cười hôn nhẹ lên mi mắt anh:
Tiểu Mặc, chào buổi sáng.
ừ
Tần Mặc Uy đỡ cô cùng ngồi dậy, sau đó gọi người mang bữa sáng đến. cùng cô đánh răng rửa mặt song, hai người ngồi đối diện nhau trên giường bệnh, Tần Mặc Uy bưng tô cháo loãng nhìn Kỉ Tình :
Em vừa mới tỉnh nên ăn những thứ thanh đạm một chút, nào để anh đút cho..
Kỉ Tình thuận theo anh há miệng, Nhìn anh cẩn thận đút từng muỗng cháo cho mình mà lòng cô chua sót. Một lão đại ao cao tại thượng như anh làm thế nào lại chịu hạ mình đút đồ ăn cho cô chứ. Cố đợi anh đút cho mình ăn hết xong cô mới nhào vào lòng anh, khoé mắt hồng hồng:
Tiểu Mặc, anh thật tốt........
Ừ, chỉ tốt với mình em.
Anh cũng ôm cô thật chặ̣t. Thực ra khoảng thời gian cô chưa tỉnh lại anh đã có lúc yếu đuối muốn sụp đổ rồi nhưng chỉ cần nghĩ sẽ có ngày cô tỉnh lại anh lại cố gắng gượng. Thật may ông trời không phụ lòng người.
Một tháng sau đó, Kỉ Tình được suất viện, về nhà. Hôm nay lại như bao ngày khác, cô cùng Tần Mặc Uy đi xem phòng thử nghiệm vũ khí của anh. Kỉ Tình thở dài nhìn người đàn ông đang đứng phía trước mặt. Từ khi cô tỉnh lại anh dính cô như hình với bóng vậy, trừ lúc đi vệ sinh và đi tắm ra thì gần như chẳng thấy rời cô ra.
Cô ngồi xuống cái sôfa trong góc, gật gù. Một lúc sau, Tần Mặc Uy mới đến, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô, hỏi nhỏ:
Mệt hả??
Không, chỉ hơi buồn ngủ thôi..
Chúng ta đi thôi.
Anh kéo cô đứng dậy rồi ôm cô xuống bãi đậu xe. Lần này trên xe chỉ có hai người họ, Tần Mặc Uy tự mình lái xe.
Đi một lúc lâu, kỉ Tình mới thấy ó gì không đúng lắm, nhìn qua hỏi Tần Mặc Uy:
Đây không phải đường về nhà, chúng ta đi đâu vậy??
Tần Mặc Uy chỉ lặc đầu không nói gì, Sau khi dừng xe, anh mở cửa cho Kỉ Tình xuống rồi đưa tay bịt mắt cô lại, Anh dẫn cô đi mãi, một lúc sau mới dừng lại. Rồi bỏ tay che mắt cô ra.
Kỉ Tình kinh ngạc, Trước mắt cô là một biển hoa Tulip đen. Một màu đen huyền bí đẹp đẽ.
Cô nghi hoặc nhìn anh, chỉ thấy tần Mặc Uy quỳ một chân xuống trước mặt cô, tay năng lên một chiếc hộp, cất giọng nói trầm trầm:
Tình, ngay từ ngày em chuyển về ở với anh chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi, Coi như em vẫn 'còn nguyên' nhưng nếu có người khác biết em từng ngủ với anh thì em rất khó lấy chồng mà anh chắc chắn sẽ giết hết những kẻ muốn lấy em , để cứu rỗi cả thế giới chi bằng em lấy anh đi, .............tình, gả cho anh.
Kỉ tình lườm anh một cái, cô mỉm cười nhìn anh một lúc, nhìn anh kiên định quỳ trước mặt mình như vậy cô khẽ gật đầu.
tần mặc Uy mở chiếc hộp nhỏ ra, trong đó là một cặp nhẫn tình nhân, phía trên mặt có gắn một số viên Kim cương đỏ tạo thành hình chiếc lá. tuy nhìn đơn giản nhưng lại trang trọng, đẹp mắt. Cô đưa bàn tay trái lên để anh đeo nhẫn cho mình sau đó cô cũng đeo nhẫn vào cho anh.
Tần Mặc Uy đứng dậy , ôm chầm lấy cô, mỉm cười:
Cuối cùng em cũ̃ng thuộc về anh rồi.
Cô chỉ mỉm cười không nói gì đưa mắt nhìn biển hoa đen phía trước, từng bông hoa mọc sát nhau, bằng bằng nhìn như một tấm thảm lông nhung mượt mà trải dài tận chân trời nhìn thôi mà rất muốn bước trên lên đó rồi.
Cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh một lúc sau đó kéo anh lên xe, để anh ngồi ghế phụ lái, cô trèo lên, lái xe lao vút về phía trung tâm thành phố.
Tần Mặc Uy còn chưa hiểu cô định làm gì thì xe đã dừng lại trước cửa cục dân chính. Kỉ Tình tìm chỗ đỗ xe sau đó kéo Tần Mặc Uy đi vào. Cô gọi hoắc Tầm cầm sổ hộ khẩu và giấy tờ tuỳ thân của hai người đến. Cũng may hôm nay người đến đăng kí kết hôn không nhiều nên họ không phải chờ đợi mà làm luôn . Sau một lúc, trên tay Tần mặc uy ầm hai quyển sổ nhỏ màu đỏ nhìn chằm chằm với vẻ mặt không thể tin nổi.
Kỉ Tình cũng không nói gì, cô lên xe ngồi đợi khi Tần Mặc Uy ngồi yên vị mới lái đi, mãi một lúc sau anh mới rời mắt khỏi hai tờ giấy đăng ký kết hôn, nhìn cô nói với giọng khàn khàn:
Chúng mình kết hôn rồi???
Đúng vậy, haizz , nếu anh không muốn mình có thể quay lại làm thủ tục li hôn, cũng không mất thời gian đâu nha.
Tần Mặc Uy cầm chặt hai quyển sổ nhỏ vẫn còn nóng, cúi người hôn lên môi Kỉ Tình một cái.
Chào bà xã.
Kỉ Tình hơi ngẩn người một chút sau đó mỉm cười :
Ông xã.
Hai người lái xe đến một nhà hàng ăn tối xong mới về nhà.
Vừa bước vào phòng ngủ Tần Mặc Uy đã đóng sập cửa lại đè người cô lên vách tường, điên cuồng hôn. Đến khi cô mặt mũi đỏ bừng hơi thở gấp gáp anh mới bế cô đến bên giường, vội vàng kéo hết đống quần áo đang ngăn cản hai người ra, như một mãnh thú.
................
Ở một nơi nào đó:
Hoắc Tầm:
Này các cậu nói xem, Lão đại có phải bị cường hôn không??
Trác Ngôn:
Đầu óc cậu có vấn đề à, người như lão đại có bao giờ chịu để người khác điều khiển hay ép buộc bao giờ đâu??
Hàn Vũ, Tô Phàm:
Đúng đó....
Hoắc Tầm :
............=_= anh cạn lời rồi.
........
Thực Sự mà nói thì Tần Lão đại của bọn họ chính xác là kết hôn trong tình trạng não không kịp sử lí thông tin, đơ toàn tập thế nên bọn họ đoán sai hết rồi..........
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.