Chương 53
Tg Thanh Tuyền
22/06/2023
Thẩm Lạc Ngưng không trả lời,nhịp tim bỗng tăng lên.
Đợi một lúc Âu Mạc Thiên Vũ không nghe Thẩm Lạc Ngưng trả lời thì nghĩ cô đang khinh bỉ lời nói của anh nên đang tìm cách cứu vãn mọi thứ.
" Lạc Ngưng, em nghe anh nói không?"Âu Mạc Thiên Vũ nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Lạc Ngưng vẫn cầm điện thoại nhưng không có định trả lời,trong vô thức cô nắm chặt điện thoại.
Khóe mắt đỏ ẩn lên,những chuyện xảy ra trong kiếp trước hiện về trong đầu cô.
Đêm khuya, trời đã chuyển lạnh từ lâu.Một mình Thẩm Lạc Ngưng đi về trên con đường thanh tĩnh.
Hôm nay cô vừa nhận việc từ chỗ làm mới.Công việc cũng khá tốt tiền lương vẫn có thể nuôi sống cô qua ngày.
Đang lơ đãng nghĩ về nơi nào đó,thì bỗng có một ông lão đụng vào cô khiến cô ngã bậc xuống đường.
" Á!" Thẩm Lạc Ngưng cảm thấy tay và chân như muốn vỡ vụn ra nhưng vẫn ráng đứng lên.
" Cô gái trẻ cô không sao chứ?"ông lão đó lo lắng đỡ Thẩm Lạc Ngưng lên.
Thẩm Lạc Ngưng cười nhẹ nhìn ông lão trả lời" Dạ không sao ạ ông không sao chưa?"
Trước mặt Thẩm Lạc Ngưng là một ông lão đã đứng tuổi mặc một bộ đồ thể thao khiến Thẩm Lạc Ngưng không khỏi suy nghĩ.
Người già mà cũng ra ngoài chạy bộ buổi tối sao?
Thẩm Lạc Ngưng nhìn ông lão hỏi" Ông ơi, có phải ông chạy bộ không ạ?Nếu là vậy thì cho cháu xin lỗi nhá do không để ý đến đường nên cháu đụng vào ông ạ"
Ông lão lắc đầu nói" Không phải ông đi chơi"
Thẩm Lạc Ngưng "..."
Thẩm Lạc Ngưng giựt giựt khóe miệng, ấn đường như hiện rõ ra.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn quanh đây không có một bóng người rồi lại nhìn ông lão đó" Ông ơi trời tối rồi ông về nhà đi ạ"
Ông lão cười khà khà nói với Thẩm Lạc Ngưng" Cô gái trẻ con phải lo cho cháu chứ!Con còn trẻ mà tối khuya còn ở ngoài đường như vậy rất nguy hiểm đấy mau về nhà cháu đi." nói rồi ông đi lại ghế đá ngồi xuống.
Thẩm Lạc Ngưng định đi nhưng nghĩ lại để ông lão ở đây một mình cô thật không nhẫn tâm nên đi lại hỏi:
" Ông ơi, ông nhà ở đâu ạ ?Để cháu đưa ông về"
Ông lão không nhìn Thẩm Lạc Ngưng lại bảo" Ông muốn ngồi đây chơi một chút đã tối rồi cháu về nhà đi.Đi chơi tới giờ là đủ rồi"
Thẩm Lạc Ngưng thấy hơi sai sai nhỏ giọng nói" Ông ơi cháu đi làm thêm ạ"
Ông lão nhướn mày nhìn Thẩm Lạc Ngưng" Ái chà, giới trẻ thời nay cũng giỏi đấy,cháu tên gì có thể nói với ông không?"
" Dạ cháu tên Lạc Ngưng họ Thẩm"
" Ôi chà tên hay thế, còn ông là họ Âu.Nếu có gặp lại thì kêu là ông nội Âu nhá?"
Chưa kịp đợi Thẩm Lạc Ngưng trả lời đã có một ánh đèn sáng chiếu vào khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng khiến cô nhíu mày.
Chiếc siêu xe lao thẳng đến trước mặt Thẩm Lạc Ngưng, đôi chân dài bước xuống khiến Thẩm Lạc Ngưng phải chú ý.Một dáng người cao lớn thân hình rắn chắc bước xuống.
" Ông nội,chúng ta về nhà thôi ạ" Âu Mạc Thiên Vũ rũ mắt nhìn ông nội Âu, không nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng dù chỉ một lần.
Ông nội Âu thấy Âu Mạc Thiên Vũ thì nhếch mép nói với giọng khinh bỉ" Hứ! cháu còn biết tìm ông già này à?Suốt ngày chỉ biết công việc rồi công việc đâu biết đến lão già này"
Âu Mạc Thiên Vũ nhìn ông nội Âu nói" Ông nội ơi, chúng ta về nhà thôi, trời lạnh lắm ông ở ngoài lâu sẽ không tốt cho sức khỏe ạ"
Ông nội Âu vẫn ngồi lì ở đó đáp" Cháu cứ bỏ mặc lão già này đi,ta ngồi đây với Tiểu Ngưng chỉ có con bé mới thật sự quan tâm ta"
Thẩm Lạc Ngưng giật mình tự nhiên khi không bị gọi tên khiến cô không khỏi ngồi yên.
Lúc này Âu Mạc Thiên Vũ mới chú ý đến cô gái ngồi bên cạnh ông nội Âu, ánh nhìn anh lạnh lẽo xuyên thấu nhìn vô Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng bỗng cảm thấy run người, cơ thể giựt bừn bựt lên vì lạnh bởi ánh mắt đó.
Thẩm Lạc Ngưng định bước đi thì bị ông nội Âu kéo lại" Tiểu Ngưng cả cháu cũng muốn bỏ ta à?"
Thẩm Lạc Ngưng không biết nên đi hay nên ngồi, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống nói với ông nội Âu do có một người đàn ông lạ mặt đang ở đây vì vậy cô cũng không dám nói nhiều" Ông ơi, trời đã khuya rồi ông hãy đi về đi ạ.Ở ngoài trời không tốt cho sức khỏe của ông đâu.Không phải ông còn muốn gặp con nữa ạ?"
Nghe Thẩm Lạc Ngưng nói ông nội Âu đã siêu lòng từ từ bước lên xe được vệ sĩ dìu lên.
Thẩm Lạc Ngưng đứng dậy nhìn ông nội Âu lên đến xe dời mắt lại đúng trúng ánh mắt Âu Mạc Thiên Vũ đang nhìn cô.
Âu Mạc Thiên Vũ không nói nhiều chỉ nói vỏn vẹn duy nhất hai từ " cảm ơn" gật đầu rồi lên xe.
Thẩm Lạc Ngưng gật nhẹ đầu đợi xe đã đi xa thì cũng chậm rãi đi về phía trước để nhanh chóng về nhà.
Đợi một lúc Âu Mạc Thiên Vũ không nghe Thẩm Lạc Ngưng trả lời thì nghĩ cô đang khinh bỉ lời nói của anh nên đang tìm cách cứu vãn mọi thứ.
" Lạc Ngưng, em nghe anh nói không?"Âu Mạc Thiên Vũ nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Lạc Ngưng vẫn cầm điện thoại nhưng không có định trả lời,trong vô thức cô nắm chặt điện thoại.
Khóe mắt đỏ ẩn lên,những chuyện xảy ra trong kiếp trước hiện về trong đầu cô.
Đêm khuya, trời đã chuyển lạnh từ lâu.Một mình Thẩm Lạc Ngưng đi về trên con đường thanh tĩnh.
Hôm nay cô vừa nhận việc từ chỗ làm mới.Công việc cũng khá tốt tiền lương vẫn có thể nuôi sống cô qua ngày.
Đang lơ đãng nghĩ về nơi nào đó,thì bỗng có một ông lão đụng vào cô khiến cô ngã bậc xuống đường.
" Á!" Thẩm Lạc Ngưng cảm thấy tay và chân như muốn vỡ vụn ra nhưng vẫn ráng đứng lên.
" Cô gái trẻ cô không sao chứ?"ông lão đó lo lắng đỡ Thẩm Lạc Ngưng lên.
Thẩm Lạc Ngưng cười nhẹ nhìn ông lão trả lời" Dạ không sao ạ ông không sao chưa?"
Trước mặt Thẩm Lạc Ngưng là một ông lão đã đứng tuổi mặc một bộ đồ thể thao khiến Thẩm Lạc Ngưng không khỏi suy nghĩ.
Người già mà cũng ra ngoài chạy bộ buổi tối sao?
Thẩm Lạc Ngưng nhìn ông lão hỏi" Ông ơi, có phải ông chạy bộ không ạ?Nếu là vậy thì cho cháu xin lỗi nhá do không để ý đến đường nên cháu đụng vào ông ạ"
Ông lão lắc đầu nói" Không phải ông đi chơi"
Thẩm Lạc Ngưng "..."
Thẩm Lạc Ngưng giựt giựt khóe miệng, ấn đường như hiện rõ ra.
Thẩm Lạc Ngưng nhìn quanh đây không có một bóng người rồi lại nhìn ông lão đó" Ông ơi trời tối rồi ông về nhà đi ạ"
Ông lão cười khà khà nói với Thẩm Lạc Ngưng" Cô gái trẻ con phải lo cho cháu chứ!Con còn trẻ mà tối khuya còn ở ngoài đường như vậy rất nguy hiểm đấy mau về nhà cháu đi." nói rồi ông đi lại ghế đá ngồi xuống.
Thẩm Lạc Ngưng định đi nhưng nghĩ lại để ông lão ở đây một mình cô thật không nhẫn tâm nên đi lại hỏi:
" Ông ơi, ông nhà ở đâu ạ ?Để cháu đưa ông về"
Ông lão không nhìn Thẩm Lạc Ngưng lại bảo" Ông muốn ngồi đây chơi một chút đã tối rồi cháu về nhà đi.Đi chơi tới giờ là đủ rồi"
Thẩm Lạc Ngưng thấy hơi sai sai nhỏ giọng nói" Ông ơi cháu đi làm thêm ạ"
Ông lão nhướn mày nhìn Thẩm Lạc Ngưng" Ái chà, giới trẻ thời nay cũng giỏi đấy,cháu tên gì có thể nói với ông không?"
" Dạ cháu tên Lạc Ngưng họ Thẩm"
" Ôi chà tên hay thế, còn ông là họ Âu.Nếu có gặp lại thì kêu là ông nội Âu nhá?"
Chưa kịp đợi Thẩm Lạc Ngưng trả lời đã có một ánh đèn sáng chiếu vào khuôn mặt Thẩm Lạc Ngưng khiến cô nhíu mày.
Chiếc siêu xe lao thẳng đến trước mặt Thẩm Lạc Ngưng, đôi chân dài bước xuống khiến Thẩm Lạc Ngưng phải chú ý.Một dáng người cao lớn thân hình rắn chắc bước xuống.
" Ông nội,chúng ta về nhà thôi ạ" Âu Mạc Thiên Vũ rũ mắt nhìn ông nội Âu, không nhìn qua Thẩm Lạc Ngưng dù chỉ một lần.
Ông nội Âu thấy Âu Mạc Thiên Vũ thì nhếch mép nói với giọng khinh bỉ" Hứ! cháu còn biết tìm ông già này à?Suốt ngày chỉ biết công việc rồi công việc đâu biết đến lão già này"
Âu Mạc Thiên Vũ nhìn ông nội Âu nói" Ông nội ơi, chúng ta về nhà thôi, trời lạnh lắm ông ở ngoài lâu sẽ không tốt cho sức khỏe ạ"
Ông nội Âu vẫn ngồi lì ở đó đáp" Cháu cứ bỏ mặc lão già này đi,ta ngồi đây với Tiểu Ngưng chỉ có con bé mới thật sự quan tâm ta"
Thẩm Lạc Ngưng giật mình tự nhiên khi không bị gọi tên khiến cô không khỏi ngồi yên.
Lúc này Âu Mạc Thiên Vũ mới chú ý đến cô gái ngồi bên cạnh ông nội Âu, ánh nhìn anh lạnh lẽo xuyên thấu nhìn vô Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng bỗng cảm thấy run người, cơ thể giựt bừn bựt lên vì lạnh bởi ánh mắt đó.
Thẩm Lạc Ngưng định bước đi thì bị ông nội Âu kéo lại" Tiểu Ngưng cả cháu cũng muốn bỏ ta à?"
Thẩm Lạc Ngưng không biết nên đi hay nên ngồi, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống nói với ông nội Âu do có một người đàn ông lạ mặt đang ở đây vì vậy cô cũng không dám nói nhiều" Ông ơi, trời đã khuya rồi ông hãy đi về đi ạ.Ở ngoài trời không tốt cho sức khỏe của ông đâu.Không phải ông còn muốn gặp con nữa ạ?"
Nghe Thẩm Lạc Ngưng nói ông nội Âu đã siêu lòng từ từ bước lên xe được vệ sĩ dìu lên.
Thẩm Lạc Ngưng đứng dậy nhìn ông nội Âu lên đến xe dời mắt lại đúng trúng ánh mắt Âu Mạc Thiên Vũ đang nhìn cô.
Âu Mạc Thiên Vũ không nói nhiều chỉ nói vỏn vẹn duy nhất hai từ " cảm ơn" gật đầu rồi lên xe.
Thẩm Lạc Ngưng gật nhẹ đầu đợi xe đã đi xa thì cũng chậm rãi đi về phía trước để nhanh chóng về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.