Ông Xã Alpha Vạn Người Mê Của Tôi
Chương 37: |35.6.27|
Cửu Đình
12/09/2020
Edit: Pi sà Nguyệt
“Bốp” một tiếng vang lên lanh lảnh trong tẩm điểm đen kịt, Byron nhìn em trai mình từ trên xuống như con sư tử cao ngạo.
Ryan nằm sấp trên mặt đất, sự choáng váng mãnh liệt làm hắn đơ một hồi mới tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một ít máu tươi, đôi mắt tràn ngập sự tàn sát như dã thú.
Byron cố gắng ngồi dậy, không nhìn hắn nói, “Anh bảo mày mang người về và mày mang người về kiểu này cho anh à?”
Ryan vừa cười hì hì vừa đứng dậy, hắn lè lưỡi liếm máu bên khóe miệng, mùi máu tanh ngọt làm hắn híp mắt. Hắn nhìn người anh trai luôn cao quý không gì làm được trước kia bây giờ đã yếu tới mức tát hắn một cái cũng phải thở hổn hển.
“Anh nên cảm ơn tôi đấy chứ, nếu không anh có thể thấy lại Clythen à?”
Byron ngạc nhiên khi nghe giọng điệu làm càn của hắn, gã lườm mắt nhìn sang.
“A, anh trai, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy.” Ryan đưa tay sửa sang cổ áo của mình, hắn cay mày nhìn Byron với ánh mắt khiêu khích, “Anh trai, anh sắp chết rồi… Anh tưởng đám người ngoài kia sợ anh à? Bọn họ đang sợ tôi thôi!”
Mặt Byron thay đổi, gã không để ý dã tâm của em trai mình chút nào. Gã đúng là sắp chết rồi nên gã khá là vui khi thấy em trai mình tự tin như vậy.
Thế nhưng…. Byron thở dài một cái, “Ryan, đừng sử dụng năng lực kia nữa.”
Đôi mắt Ryan trở nên đáng sợ, “Anh trai sợ à?”
“Anh tin mày hiểu rõ hơn anh cái năng lực đang nuốt chửng mạng mày thế nào.” Byron nhìn Ryan chằm chằm, hai anh em gã đã lâu chưa nói chuyện với nhau như vậy rồi.
Ryan nhìn Byron chăm chú rồi chật vật đáp, “Anh không cần để ý tôi! Hưởng thụ quãng thời gian còn lại cho tốt vào.”
Hắn nở nụ cười nhẹ nhõm như nghĩ đến cái gì, “Lúc trước tôi ở đế quốc đã nghe thấy người ta khen ngợi chị dâu không ít đâu. Anh trai phải cố gắng đấy.”
Ryan đi ra khỏi tẩm điện của Byron, gương mặt hắn đen lại. Hắn vẫy tay gọi bác sĩ đứng đợi ngoài cửa đến, “Sức khỏe của bệ hạ thế nào rồi?”
Bác sĩ cố rúc cơ thể tròn vo của mình lại, “Ngày càng nghiêm trọng.”
Mắt Ryan đỏ rực như máu, tên bác sĩ sợ đến mức ngã quỵ xuống mắt đất khi bị hắn nhìn sang.
“Omega hôm qua mang về thì sao?” Ryan cố gắng nén lại cảm giác muốn giết người trong lòng.
“Nghe bảo tirh rồi nhưng lại đang nhịn ăn.” Mồ hôi trên đầu bác sĩ nhỏ xuống đá cẩm thạch vang lên một tiếng tách.
Mặt Ryan lúc này mới tốt hơn một chút, hắn nhấc chân đi về tẩm điện của mình.
Trên giường lớn, An Phách Hòa nằm im lặng với gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người cô vùi vào trong giường lớn trông rất yếu đuối và bé nhỏ.
Ryan lo lắng ngồi cạnh giường, hắn không dám đụng vào cô, lúc thấy lông mi cô hơi run thì mới dịu dàng hỏi dò, “Tại sao không ăn cơm?”
An Phách Hòa lạnh lùng nhìn hắn, lúc tỉnh lại cô đã cảm nhận được thuốc ức chế do bác sĩ tiêm vào trong người, kỳ động dục của cô bị áp chế tạm thời nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
“Chồng tôi đâu?” An Phách Hòa đã lâu không uống nước nên cổ họng khá khó chịu khi nói chuyện.
Ryan không trả lời cô mà xoay người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là hình ảnh người hầu đang vội vã làm việc.
“Chồng tôi đâu?” An Phách Hòa nâng giọng nói với giọng điệu ra lệnh.
Ryan nổi điên, hai tay hắn đặt lên đầu gối của An Phách Hòa, gằn từng chữ, “Hắn không phải chồng em!” Nói xong lại ngửi bên cổ cô một cái, “Em chưa bị hắn đánh dấu hoàn toàn, đúng không?”
An Phách Hòa nở nụ cười khinh thường, “Nhưng cũng không tới lượt cậu.”
Ryan buông lỏng tay ra ngồi xuống, nhún vai thản nhiên, “Hắn chết rồi.”
“Cậu nói gì?” An Phách Hòa trừng to mắt khó tin.
“Anh bảo hắn chết rồi, vết thương của hắn rất nghiệm trọng, chết trên đường về đây. Anh cũng không thể lãng phí thức ăn nên đã phân hắn cho đám cấp dưới ăn rồi, mùi vị vị hôn phu của em không tệ đâu!” Ryan liếm môi như đang nhớ nhung mùi vị đấy.
An Phách Hòa cảm thấy trời đất sụp đổ, cô cảm giác như một tảng đá lớn mấy trăm cân đang đập lên đầu mình. Cô trừng mắt nhìn Ryan rồi bật khóc.
Cô cảm thấy mờ mịt trong lòng, trong đầu chỉ toàn mấy chữ chết rồi, chết rồi, chêt rồi đầy độc ác của Ryan.
Thân thể bị bác sĩ chẩn đoán phải nằm trên giường mới hành động được đột nhiên động đậy. Cô mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, cả người trông yếu ớt bé nhỏ vô cùng nhưng không ai ngờ trong cơ thể yếu đuối kia lại có sức mạnh khổng lồ đến thế.
An Phách Hòa cầm lấy mảnh kiếng vỡ đã giấu trong tay từ sáng sớm, mảnh vỡ sắc bén được cô cầm giấu trong cánh tay trắng bệch vì thiếu máu của mình khiến phần cánh tay có một dấu in lớn.
An Phách Hòa dùng tay bắt lấy cổ Ryan, một tay cầm mảnh vỡ, “Thế thì cậu chết cùng anh ấy đi!”
Ryan không tốn chút sức lực nào để ngăn cản mảnh vỡ của cô, “Ôi trời, chỉ đùa chút thôi mà, tổ trưởng không cần xem là thật đâu.”
Lúc An Phách Hòa nghe thấy câu này thì cả người mất hết sức lực như con rối bị đứt dây cáp kiểm soát, cô ngã xuống trên giường.
Ryan đứng dậy quan sát An Phách Hòa đang muốn chạy trốn kia, “Anh không muốn tên kia chết. Hắn là học sinh của chị dâu, anh trai đã đồng ý tha cho hắn một mạng rồi.”
An Phách Hòa nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên khóe mi, “Thế thì cầu xin cậu thả anh ấy đi đi.”
“Được thôi.” Ryan đồng ý, “Nhưng em phải nhớ kỹ.”
Hắn cúi người, “Chỉ có mình anh mới được làm chồng em.”
An Phách Hòa không có sức lực để làm gì nên chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác để kháng nghị trong im lặng.
“Chăm sóc sức khỏe cho tốt vào, đợi em khỏe rồi thì anh sẽ bảo anh trai chủ trì hôn lễ của chúng ta.”
Sau một hồi im lặng là tiếng bước chân đi xa của Ryan.
An Phách Hòa nhìn mảnh vỡ trong tay rồi buông dần. Cô nhìn phần đồ ăn để trên tủ, cố hết sức bò sang nhưng vì dùng sức nên vết thương của cô bị vỡ ra rồi chảy máu.
Cô đưa tay cầm đồ ăn nhét vào trong miệng, nhai nuốt theo bản năng. Ý của Ryan rất rõ ràng, cô chưa thể chết bây giờ được.
Byron múc một muỗng cháo đút bên miệng Clythen, nói với giọng điệu như đang nói chuyện gia đình, “Ryan có vẻ khá thích omega kia.”
Clythen nuốt miếng cháo xuống, nở nụ cười lạnh, “Đúng là em trai anh.”
Byron thấy ông không chịu ăn nữa thì đành để chén sang một bên, đứng dậy định đi ra ngoài.
Lúc gã nghĩ hôm nay sẽ kết thúc trong cuộc cãi vã thì Clythen nói, “Thả bọn nhỏ ra đi.”
Giọng điệu của ông dịu dàng hiếm thấy, trong giọng nói mang theo chút cầu xin làm gã nhớ đến thời khắc hai người quen nhau vào mười mấy năm trước.
Byron vui vẻ quay đầu lại im lặng chờ đợi khúc sau.
“Hai chúng ta chịu bi kịch như vậy chưa đủ à?” Clythen không muốn bi kịch lặp lại, ông cảm thấy An Phách Hòa có thể hoàn thành giấc mộng của ông, ông tuyệt đối không cho phép ai bẻ gãy cánh của cô.
Byron nhìn sự cầu xin trong ánh mắt của ông, gã biết cơ hội như này rất ít nhưng gã lại là tên đàn ông lý trí đến đáng sợ, “Xin lỗi, Ryan là đứa bé cố chấp. Omega kia cũng có thể giúp gia tộc Fox bọn anh sinh ra đứa bé để kế thừa gia tộc.”
Thời gian mạnh nhất của gia tộc Fox có hơn ngàn người nhưng bây giờ chỉ còn lẻ tẻ vài người. Gã luôn lo rằng sau khi mình chết thì sẽ không có ai quản được Ryan. Có lẽ cách giải quyết tốt nhất là để thằng bé cưới omega kia.
Clythen im lặng một hồi, cúi cái đầu vẫn luôn nâng cao của ông xuống, “Thả bọn nhỏ rời khỏi đây tôi sẽ ở lại với anh.”
“Em nói cái gì?” Byron không tin vào tai mình.
“Tôi sẽ ở lại với anh.” Clythen ngẩng đầu trịnh trọng đáp lại.
Byron rất hiểu ông, ông là người giữ chữ tín. Gã mỉm cười đi tới bên giường, cúi người nói, “Thành giao.”
Gã vui vẻ chỉ một bên gò má của mình trong cái nhìn lạnh lẽo của Clythen, “Bây giờ có thể lấy một ít ích lợi trước không?”
Clythen mím môi sau đó vẫn thỏa hiệp hôn lên má trái của gã một cái.
Lâm Nam tỉnh từ sớm nhưng anh không mở mắt ra, anh dùng tinh thần lực để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Có cái gì đó không ổn, nhiệt độ của người xung quanh khá thấp lại còn có mùi của Trùng tộc. Có lẽ anh đã rơi vào trong tay người Qatar nhưng anh phải nghiên cứu tỉ mỉ vì thái độ khác thường và việc chúng không ăn anh.
Phách Hòa đâu rồi? Lúc đấy anh bảo vệ cô dưới người, cô bị thương không nặng, hi vọng cô đã trốn được.
Byron ngồi trên xe lăn được đẩy vào cạnh Lâm Nam, gã nở nụ cười, “Đừng giả vờ ngủ nữa, omega của cậu đang đợi cậu cứu đấy.”
Quả nhiên Lâm Nam mở mắt ngay lập tức, đôi mắt xanh lam kia nhìn gã hỏi, “Cô ấy đâu?”
Byron chơi đùa với ngón tay của mình, cau mày, “Ồ… Đại khái… là trên giường em trai tôi nhỉ?”
Một giây sau, cổ của gã bị người bóp lấy, gã đưa tay cản thủ vệ muốn đi tới. Đây là lần đầu gã cảm nhận được mùi vị của cái chết. Bị thương năng như vậy mà còn có tốc độ đáng sợ đến vậy, gã hoàn toàn không kịp phản ứng. Nếu Alpha này muốn giết gã thì có lẽ cổ gã đã đứt rồi.
“Ông nói lại lần nữa?”
Mùi tin tức tố của Lâm Nam làm toàn bộ thủ vệ trong gian nhà run lẩy bẩy, đây là một kẻ địch đáng sợ.
“Tôi nhận lời nhờ vả của Clythen nên mới đến đây đấy, nếu cậu không muốn đoạt lại omega của mình thì cứ giết tôi.”
Lâm Nam nghi ngờ nắm chặt cổ gã, “Sao ông lại giúp tôi?”
Con mắt Byron hơi lồi ra nhưng ông vẫn nở nụ cười như gió xuân, cố gắng làm mình nói trọn vẹn một câu không ngừng nghỉ, “Tôi đang giúp bản thân mà thôi.”
Lâm Nam biết không có sự giúp đỡ của người trước mắt thì anh không thể tìm được An Phách Hòa, anh đành thu tay lại, nhẫn nại nói, “Các ông đã làm gì cô ấy?”
“Em trai ngốc của tôi thích cô ta.” Byron cười khanh khách quan sát gương mặt khó chịu của Lâm Nam, “Nhưng tôi có thể giúp các cậu rời đi khỏi đây.”
“Ông nói đi.” Lâm Nam chỉ còn cách này.
“Một tuần sau sẽ là lúc tổ chức hôn lễ của Ryan, thằng bé mời tất cả quý tộc đến buổi lễ đấy. Lúc đấy tôi có thể làm một tấm ID giả cho cậu, cũng sẽ gây hỗn loạn trong buổi hôn lễ ấy, đồng thời tôi sẽ chuẩn bị một chiếc phi thuyền cho hai người. Còn việc phải làm thế nào thì phải do cậu tự nghĩ rồi, chàng trai trẻ tuổi thông minh.”
Byron khá thích cậu học sinh này của Clythen, vừa thông minh lại bình tĩnh, đây là một kẻ địch mạnh. Nếu nhìn theo góc độ của người thủ lĩnh Qatar thì gã phải giết kình địch này ngay lập tức.
Nhưng giờ gã không quan tâm lắm, cái này để cho em trai gã giải quyết thôi.
“Cô ấy có khỏe không?” Lâm Nam nhịn không được mà hỏi.
Byron nhìn anh đã khôi phục bốn, năm phần đáp, “Không tốt hơn cậu là bao đâu.”
Lâm Nam nắm chặt tay làm vết thương trên tay anh trở nên đáng sợ hơn, “Ông có thể chuyển lời giúp tôi không?”
Byron gật gù, “Có thể.”
“Bảo cô ấy đợi tôi.”
Byron cau mày cười, ra hiệu thủ vệ đẩy ông ra ngoài.
“Còn có, tôi cũng rất nhớ cô ấy, mỗi giây mỗi phút đều nhớ.” Giọng Lâm Nam vang lên, mặc dù không quá lớn nhưng rất kiên định.
“Bốp” một tiếng vang lên lanh lảnh trong tẩm điểm đen kịt, Byron nhìn em trai mình từ trên xuống như con sư tử cao ngạo.
Ryan nằm sấp trên mặt đất, sự choáng váng mãnh liệt làm hắn đơ một hồi mới tỉnh táo lại. Hắn ngẩng đầu lên, khóe miệng còn dính một ít máu tươi, đôi mắt tràn ngập sự tàn sát như dã thú.
Byron cố gắng ngồi dậy, không nhìn hắn nói, “Anh bảo mày mang người về và mày mang người về kiểu này cho anh à?”
Ryan vừa cười hì hì vừa đứng dậy, hắn lè lưỡi liếm máu bên khóe miệng, mùi máu tanh ngọt làm hắn híp mắt. Hắn nhìn người anh trai luôn cao quý không gì làm được trước kia bây giờ đã yếu tới mức tát hắn một cái cũng phải thở hổn hển.
“Anh nên cảm ơn tôi đấy chứ, nếu không anh có thể thấy lại Clythen à?”
Byron ngạc nhiên khi nghe giọng điệu làm càn của hắn, gã lườm mắt nhìn sang.
“A, anh trai, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy.” Ryan đưa tay sửa sang cổ áo của mình, hắn cay mày nhìn Byron với ánh mắt khiêu khích, “Anh trai, anh sắp chết rồi… Anh tưởng đám người ngoài kia sợ anh à? Bọn họ đang sợ tôi thôi!”
Mặt Byron thay đổi, gã không để ý dã tâm của em trai mình chút nào. Gã đúng là sắp chết rồi nên gã khá là vui khi thấy em trai mình tự tin như vậy.
Thế nhưng…. Byron thở dài một cái, “Ryan, đừng sử dụng năng lực kia nữa.”
Đôi mắt Ryan trở nên đáng sợ, “Anh trai sợ à?”
“Anh tin mày hiểu rõ hơn anh cái năng lực đang nuốt chửng mạng mày thế nào.” Byron nhìn Ryan chằm chằm, hai anh em gã đã lâu chưa nói chuyện với nhau như vậy rồi.
Ryan nhìn Byron chăm chú rồi chật vật đáp, “Anh không cần để ý tôi! Hưởng thụ quãng thời gian còn lại cho tốt vào.”
Hắn nở nụ cười nhẹ nhõm như nghĩ đến cái gì, “Lúc trước tôi ở đế quốc đã nghe thấy người ta khen ngợi chị dâu không ít đâu. Anh trai phải cố gắng đấy.”
Ryan đi ra khỏi tẩm điện của Byron, gương mặt hắn đen lại. Hắn vẫy tay gọi bác sĩ đứng đợi ngoài cửa đến, “Sức khỏe của bệ hạ thế nào rồi?”
Bác sĩ cố rúc cơ thể tròn vo của mình lại, “Ngày càng nghiêm trọng.”
Mắt Ryan đỏ rực như máu, tên bác sĩ sợ đến mức ngã quỵ xuống mắt đất khi bị hắn nhìn sang.
“Omega hôm qua mang về thì sao?” Ryan cố gắng nén lại cảm giác muốn giết người trong lòng.
“Nghe bảo tirh rồi nhưng lại đang nhịn ăn.” Mồ hôi trên đầu bác sĩ nhỏ xuống đá cẩm thạch vang lên một tiếng tách.
Mặt Ryan lúc này mới tốt hơn một chút, hắn nhấc chân đi về tẩm điện của mình.
Trên giường lớn, An Phách Hòa nằm im lặng với gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người cô vùi vào trong giường lớn trông rất yếu đuối và bé nhỏ.
Ryan lo lắng ngồi cạnh giường, hắn không dám đụng vào cô, lúc thấy lông mi cô hơi run thì mới dịu dàng hỏi dò, “Tại sao không ăn cơm?”
An Phách Hòa lạnh lùng nhìn hắn, lúc tỉnh lại cô đã cảm nhận được thuốc ức chế do bác sĩ tiêm vào trong người, kỳ động dục của cô bị áp chế tạm thời nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
“Chồng tôi đâu?” An Phách Hòa đã lâu không uống nước nên cổ họng khá khó chịu khi nói chuyện.
Ryan không trả lời cô mà xoay người nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là hình ảnh người hầu đang vội vã làm việc.
“Chồng tôi đâu?” An Phách Hòa nâng giọng nói với giọng điệu ra lệnh.
Ryan nổi điên, hai tay hắn đặt lên đầu gối của An Phách Hòa, gằn từng chữ, “Hắn không phải chồng em!” Nói xong lại ngửi bên cổ cô một cái, “Em chưa bị hắn đánh dấu hoàn toàn, đúng không?”
An Phách Hòa nở nụ cười khinh thường, “Nhưng cũng không tới lượt cậu.”
Ryan buông lỏng tay ra ngồi xuống, nhún vai thản nhiên, “Hắn chết rồi.”
“Cậu nói gì?” An Phách Hòa trừng to mắt khó tin.
“Anh bảo hắn chết rồi, vết thương của hắn rất nghiệm trọng, chết trên đường về đây. Anh cũng không thể lãng phí thức ăn nên đã phân hắn cho đám cấp dưới ăn rồi, mùi vị vị hôn phu của em không tệ đâu!” Ryan liếm môi như đang nhớ nhung mùi vị đấy.
An Phách Hòa cảm thấy trời đất sụp đổ, cô cảm giác như một tảng đá lớn mấy trăm cân đang đập lên đầu mình. Cô trừng mắt nhìn Ryan rồi bật khóc.
Cô cảm thấy mờ mịt trong lòng, trong đầu chỉ toàn mấy chữ chết rồi, chết rồi, chêt rồi đầy độc ác của Ryan.
Thân thể bị bác sĩ chẩn đoán phải nằm trên giường mới hành động được đột nhiên động đậy. Cô mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, cả người trông yếu ớt bé nhỏ vô cùng nhưng không ai ngờ trong cơ thể yếu đuối kia lại có sức mạnh khổng lồ đến thế.
An Phách Hòa cầm lấy mảnh kiếng vỡ đã giấu trong tay từ sáng sớm, mảnh vỡ sắc bén được cô cầm giấu trong cánh tay trắng bệch vì thiếu máu của mình khiến phần cánh tay có một dấu in lớn.
An Phách Hòa dùng tay bắt lấy cổ Ryan, một tay cầm mảnh vỡ, “Thế thì cậu chết cùng anh ấy đi!”
Ryan không tốn chút sức lực nào để ngăn cản mảnh vỡ của cô, “Ôi trời, chỉ đùa chút thôi mà, tổ trưởng không cần xem là thật đâu.”
Lúc An Phách Hòa nghe thấy câu này thì cả người mất hết sức lực như con rối bị đứt dây cáp kiểm soát, cô ngã xuống trên giường.
Ryan đứng dậy quan sát An Phách Hòa đang muốn chạy trốn kia, “Anh không muốn tên kia chết. Hắn là học sinh của chị dâu, anh trai đã đồng ý tha cho hắn một mạng rồi.”
An Phách Hòa nhắm mắt lại, nước mắt đọng trên khóe mi, “Thế thì cầu xin cậu thả anh ấy đi đi.”
“Được thôi.” Ryan đồng ý, “Nhưng em phải nhớ kỹ.”
Hắn cúi người, “Chỉ có mình anh mới được làm chồng em.”
An Phách Hòa không có sức lực để làm gì nên chỉ có thể nghiêng đầu sang chỗ khác để kháng nghị trong im lặng.
“Chăm sóc sức khỏe cho tốt vào, đợi em khỏe rồi thì anh sẽ bảo anh trai chủ trì hôn lễ của chúng ta.”
Sau một hồi im lặng là tiếng bước chân đi xa của Ryan.
An Phách Hòa nhìn mảnh vỡ trong tay rồi buông dần. Cô nhìn phần đồ ăn để trên tủ, cố hết sức bò sang nhưng vì dùng sức nên vết thương của cô bị vỡ ra rồi chảy máu.
Cô đưa tay cầm đồ ăn nhét vào trong miệng, nhai nuốt theo bản năng. Ý của Ryan rất rõ ràng, cô chưa thể chết bây giờ được.
Byron múc một muỗng cháo đút bên miệng Clythen, nói với giọng điệu như đang nói chuyện gia đình, “Ryan có vẻ khá thích omega kia.”
Clythen nuốt miếng cháo xuống, nở nụ cười lạnh, “Đúng là em trai anh.”
Byron thấy ông không chịu ăn nữa thì đành để chén sang một bên, đứng dậy định đi ra ngoài.
Lúc gã nghĩ hôm nay sẽ kết thúc trong cuộc cãi vã thì Clythen nói, “Thả bọn nhỏ ra đi.”
Giọng điệu của ông dịu dàng hiếm thấy, trong giọng nói mang theo chút cầu xin làm gã nhớ đến thời khắc hai người quen nhau vào mười mấy năm trước.
Byron vui vẻ quay đầu lại im lặng chờ đợi khúc sau.
“Hai chúng ta chịu bi kịch như vậy chưa đủ à?” Clythen không muốn bi kịch lặp lại, ông cảm thấy An Phách Hòa có thể hoàn thành giấc mộng của ông, ông tuyệt đối không cho phép ai bẻ gãy cánh của cô.
Byron nhìn sự cầu xin trong ánh mắt của ông, gã biết cơ hội như này rất ít nhưng gã lại là tên đàn ông lý trí đến đáng sợ, “Xin lỗi, Ryan là đứa bé cố chấp. Omega kia cũng có thể giúp gia tộc Fox bọn anh sinh ra đứa bé để kế thừa gia tộc.”
Thời gian mạnh nhất của gia tộc Fox có hơn ngàn người nhưng bây giờ chỉ còn lẻ tẻ vài người. Gã luôn lo rằng sau khi mình chết thì sẽ không có ai quản được Ryan. Có lẽ cách giải quyết tốt nhất là để thằng bé cưới omega kia.
Clythen im lặng một hồi, cúi cái đầu vẫn luôn nâng cao của ông xuống, “Thả bọn nhỏ rời khỏi đây tôi sẽ ở lại với anh.”
“Em nói cái gì?” Byron không tin vào tai mình.
“Tôi sẽ ở lại với anh.” Clythen ngẩng đầu trịnh trọng đáp lại.
Byron rất hiểu ông, ông là người giữ chữ tín. Gã mỉm cười đi tới bên giường, cúi người nói, “Thành giao.”
Gã vui vẻ chỉ một bên gò má của mình trong cái nhìn lạnh lẽo của Clythen, “Bây giờ có thể lấy một ít ích lợi trước không?”
Clythen mím môi sau đó vẫn thỏa hiệp hôn lên má trái của gã một cái.
Lâm Nam tỉnh từ sớm nhưng anh không mở mắt ra, anh dùng tinh thần lực để làm quen với hoàn cảnh xung quanh. Có cái gì đó không ổn, nhiệt độ của người xung quanh khá thấp lại còn có mùi của Trùng tộc. Có lẽ anh đã rơi vào trong tay người Qatar nhưng anh phải nghiên cứu tỉ mỉ vì thái độ khác thường và việc chúng không ăn anh.
Phách Hòa đâu rồi? Lúc đấy anh bảo vệ cô dưới người, cô bị thương không nặng, hi vọng cô đã trốn được.
Byron ngồi trên xe lăn được đẩy vào cạnh Lâm Nam, gã nở nụ cười, “Đừng giả vờ ngủ nữa, omega của cậu đang đợi cậu cứu đấy.”
Quả nhiên Lâm Nam mở mắt ngay lập tức, đôi mắt xanh lam kia nhìn gã hỏi, “Cô ấy đâu?”
Byron chơi đùa với ngón tay của mình, cau mày, “Ồ… Đại khái… là trên giường em trai tôi nhỉ?”
Một giây sau, cổ của gã bị người bóp lấy, gã đưa tay cản thủ vệ muốn đi tới. Đây là lần đầu gã cảm nhận được mùi vị của cái chết. Bị thương năng như vậy mà còn có tốc độ đáng sợ đến vậy, gã hoàn toàn không kịp phản ứng. Nếu Alpha này muốn giết gã thì có lẽ cổ gã đã đứt rồi.
“Ông nói lại lần nữa?”
Mùi tin tức tố của Lâm Nam làm toàn bộ thủ vệ trong gian nhà run lẩy bẩy, đây là một kẻ địch đáng sợ.
“Tôi nhận lời nhờ vả của Clythen nên mới đến đây đấy, nếu cậu không muốn đoạt lại omega của mình thì cứ giết tôi.”
Lâm Nam nghi ngờ nắm chặt cổ gã, “Sao ông lại giúp tôi?”
Con mắt Byron hơi lồi ra nhưng ông vẫn nở nụ cười như gió xuân, cố gắng làm mình nói trọn vẹn một câu không ngừng nghỉ, “Tôi đang giúp bản thân mà thôi.”
Lâm Nam biết không có sự giúp đỡ của người trước mắt thì anh không thể tìm được An Phách Hòa, anh đành thu tay lại, nhẫn nại nói, “Các ông đã làm gì cô ấy?”
“Em trai ngốc của tôi thích cô ta.” Byron cười khanh khách quan sát gương mặt khó chịu của Lâm Nam, “Nhưng tôi có thể giúp các cậu rời đi khỏi đây.”
“Ông nói đi.” Lâm Nam chỉ còn cách này.
“Một tuần sau sẽ là lúc tổ chức hôn lễ của Ryan, thằng bé mời tất cả quý tộc đến buổi lễ đấy. Lúc đấy tôi có thể làm một tấm ID giả cho cậu, cũng sẽ gây hỗn loạn trong buổi hôn lễ ấy, đồng thời tôi sẽ chuẩn bị một chiếc phi thuyền cho hai người. Còn việc phải làm thế nào thì phải do cậu tự nghĩ rồi, chàng trai trẻ tuổi thông minh.”
Byron khá thích cậu học sinh này của Clythen, vừa thông minh lại bình tĩnh, đây là một kẻ địch mạnh. Nếu nhìn theo góc độ của người thủ lĩnh Qatar thì gã phải giết kình địch này ngay lập tức.
Nhưng giờ gã không quan tâm lắm, cái này để cho em trai gã giải quyết thôi.
“Cô ấy có khỏe không?” Lâm Nam nhịn không được mà hỏi.
Byron nhìn anh đã khôi phục bốn, năm phần đáp, “Không tốt hơn cậu là bao đâu.”
Lâm Nam nắm chặt tay làm vết thương trên tay anh trở nên đáng sợ hơn, “Ông có thể chuyển lời giúp tôi không?”
Byron gật gù, “Có thể.”
“Bảo cô ấy đợi tôi.”
Byron cau mày cười, ra hiệu thủ vệ đẩy ông ra ngoài.
“Còn có, tôi cũng rất nhớ cô ấy, mỗi giây mỗi phút đều nhớ.” Giọng Lâm Nam vang lên, mặc dù không quá lớn nhưng rất kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.