Chương 46: Em Đã Từng Rung Động Với Tôi Chưa?
Hồng Mạo Tử
09/11/2022
Ông chú không đạt được ý đồ thì xám xịt chuồn đi.
Hứa Vi ngước lên liền đụng phải đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Bạch Kình Dục, không hiểu sao sự khẩn trương trong lòng bỗng tan thành mấy khói, thay vào đó là cảm giác an tâm hơn nhiều.
Bạch Kình Dục nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trong đáy mắt Hứa Vi, tiếp đó tầm mắt liền rơi xuống đôi môi hơi nhếch lên của cô, cảm thấy nó giống hệt trái anh đào chính mọng đang mời gọi người đến hái, thật sự rất mê người.
Bạch Kình Dục vòng tay qua eo Hứa Vi ôm thật chặt, mùi sữa tắm nhàn nhạt dần hòa quyện với nước hoa trên người anh.
“Sao anh lại ở đây?”
Hứa Vi lấy lại tình thần, mở to mắt, cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay đối phương.
Bạch Kình Dục kéo cô lại, mở tủ đông rồi tựa đầu vào vai cô, cứ như vậy mà chọn lựa đồ ăn.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy tư thế này giống như anh đang ôm lấy Hứa Vi từ phía sau
"Về nhà nên ghé ngang qua."
Bạch Kình Dục cố tình dùng giọng điệu mê hoặc, ghé sát tai cô nói.
“Tôi nên ăn cái nào nhỉ?”
Hứa Vi không biết là bị hơi lạnh phả ra từ tủ đông hay là bị hơi thở của anh làm cho phát run, tuỳ tiện chọn mỳ ý mà mình thường ăn rồi đóng cửa tủ lại, đi ra quầy thanh toán.
Chẳng qua vẫn không quên quay lại vạch trần Bạch Kình Dục:
"Biệt thự của anh ở khu Cảnh Loan, còn đây là khu Phương Uyển, thuận đường chỗ nào hả?"
"Khu Phương Uyển cũng là nhà của tôi."
"Đó là căn hộ tôi mua, chẳng liên quan gì đến anh."
"Nơi nào có em, nơi đó chính là nhà của tôi."
Thật không biết Bạch Kình Dục học được mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này ở đâu, sến súa đến mức khiến Hứa Vi nổi hết cả da gà.
Làm cô không giận nổi.
Thanh toán hóa đơn xong, bên phía quầy hàng giúp họ hâm nóng mì ống bằng lò vi sóng. Hai người ra bên ngoài, tìm một chỗ ghế đá ngồi xuống.
Tựa vai sát cạnh nhau, nhưng cả hai đều im lặng như nước.
Hứa Vi và Bạch Kình Dục phần ai người đó ăn, không lướt điện thoại, không tán gẫu, chỉ yên lặng tập trung vào món mì ý, cảm giác bình yên đến lạ.
Sau khi ăn xong bữa khuya, hai người vai sóng vai đi về chung cư.
Khi đi ngang qua một con phố cũ, đèn đường hỏng đã lâu không được ai sửa chữa, ánh sáng xung quanh rất mờ mịt.
Không gian lúc này lại yên tĩnh hơn mấy phần.
Hứa Vi bất giác đi chậm lại, dường như cô muốn đợi đối phương chủ động bắt chuyện.
Về phần mình, Bạch Kình Dục cân nhắc một lát, cuối cùng cũng chịu mở miệng:
"Em đã từng rung động với tôi chưa?"
Hứa Vi không ngờ anh lại có thể hỏi một câu thẳng thắn như vậy. Đầu óc cô lùng bùng mất mấy giây, cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.
"Còn anh thì sao?"
Hứa Vi nghe thấy giọng của mình đang run rẩy.
Lúc này cô mới biết, thì ra mình thấp thỏm nhiều đến mức nào, bản thân mong chờ câu trả lời của anh, đồng thời cũng sợ phải nghe đáp án đó.
“Hôm đó, những gì tôi nói với em trên máy bay đều là thật, không hề có nửa câu giả dối.”
…tôi nghĩ chúng ta có thể sống hạnh phúc…
Bạch Kình Dục không trả lời trực tiếp, bởi vì anh cũng sợ.
Họ đều là loại người có chết cũng phải giữ thể diện.
Trước khi xác định được tâm ý của đối phương, không thể nào bày tỏ hết tình cảm của mình được, phải cố gắng giữ lại cho mình một đường lùi.
Hứa Vi thì sợ anh chưa từng thích mình.
Bạch Kình Dục cũng sợ thời gian này bản thân cố gắng lấy lòng đối phương, tất cả lại chỉ là tự mình đa tình.
Hứa Vi bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Hai người đi khỏi con phố cũ, ánh đèn sáng sủa bất ngờ xuất hiện khiến họ lại vô thức khoác lớp nguỵ trang của mình lên
Bạch Kình Dực không tiếp tục truy hỏi vấn đề kia nữa.
Nhưng Hứa Vi cảm thấy rõ ràng là vì không nhận được câu trả lời nên tâm trạng của anh có phần sa sút.
Thế nên khi về đến bên dưới chung cư, cô chủ động nhét tay vào trong túi đối phương, đặt tay lên tay anh.
Bạch Kình Dục sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại được, nhanh chóng trở tay nắm chặt lấy tay cô.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau
Đing--
Cửa thang máy mở ra.
Tần Dân Tránh mất ngủ mới từ trong thang máy bước ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạch Kình Dục và Hứa Vi nắm tay nhau. Không khí xung quanh như đang đè nén một loại cảm xúc rất kỳ quái.
Anh ta suýt nữa thì hoài nghi nhân sinh.
Đều là người trưởng thành cả rồi, nắm tay nhau có cần lộ ra vẻ mặt ửng đỏ ngây ngô thế không?
Thời điểm cặp vợ chồng trẻ nhìn thấy Tần Dân Tránh, nét mặt ai nấy đều khựng lại.
Hứa Vi là người phản ứng lại đầu tiên. Cô vội vàng kéo Bạch Kình Dục ra phía sau, dùng bản thân chắn phía trước, mỉm cười chào hỏi.
“Thật tình cờ, anh không qua đêm với Trình Ninh à?”
"Tại sao tôi phải qua đêm ở đấy?"
"Dù sao thì cô ấy cũng đang mang thai..."
Mới nói được nửa câu, Hứa Vi chợt dừng lại, khuôn mặt trắng bệch.
Hứa Vi ngước lên liền đụng phải đôi mắt đào hoa sâu thẳm của Bạch Kình Dục, không hiểu sao sự khẩn trương trong lòng bỗng tan thành mấy khói, thay vào đó là cảm giác an tâm hơn nhiều.
Bạch Kình Dục nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trong đáy mắt Hứa Vi, tiếp đó tầm mắt liền rơi xuống đôi môi hơi nhếch lên của cô, cảm thấy nó giống hệt trái anh đào chính mọng đang mời gọi người đến hái, thật sự rất mê người.
Bạch Kình Dục vòng tay qua eo Hứa Vi ôm thật chặt, mùi sữa tắm nhàn nhạt dần hòa quyện với nước hoa trên người anh.
“Sao anh lại ở đây?”
Hứa Vi lấy lại tình thần, mở to mắt, cố gắng tránh thoát khỏi vòng tay đối phương.
Bạch Kình Dục kéo cô lại, mở tủ đông rồi tựa đầu vào vai cô, cứ như vậy mà chọn lựa đồ ăn.
Nhìn từ góc độ nào cũng thấy tư thế này giống như anh đang ôm lấy Hứa Vi từ phía sau
"Về nhà nên ghé ngang qua."
Bạch Kình Dục cố tình dùng giọng điệu mê hoặc, ghé sát tai cô nói.
“Tôi nên ăn cái nào nhỉ?”
Hứa Vi không biết là bị hơi lạnh phả ra từ tủ đông hay là bị hơi thở của anh làm cho phát run, tuỳ tiện chọn mỳ ý mà mình thường ăn rồi đóng cửa tủ lại, đi ra quầy thanh toán.
Chẳng qua vẫn không quên quay lại vạch trần Bạch Kình Dục:
"Biệt thự của anh ở khu Cảnh Loan, còn đây là khu Phương Uyển, thuận đường chỗ nào hả?"
"Khu Phương Uyển cũng là nhà của tôi."
"Đó là căn hộ tôi mua, chẳng liên quan gì đến anh."
"Nơi nào có em, nơi đó chính là nhà của tôi."
Thật không biết Bạch Kình Dục học được mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt này ở đâu, sến súa đến mức khiến Hứa Vi nổi hết cả da gà.
Làm cô không giận nổi.
Thanh toán hóa đơn xong, bên phía quầy hàng giúp họ hâm nóng mì ống bằng lò vi sóng. Hai người ra bên ngoài, tìm một chỗ ghế đá ngồi xuống.
Tựa vai sát cạnh nhau, nhưng cả hai đều im lặng như nước.
Hứa Vi và Bạch Kình Dục phần ai người đó ăn, không lướt điện thoại, không tán gẫu, chỉ yên lặng tập trung vào món mì ý, cảm giác bình yên đến lạ.
Sau khi ăn xong bữa khuya, hai người vai sóng vai đi về chung cư.
Khi đi ngang qua một con phố cũ, đèn đường hỏng đã lâu không được ai sửa chữa, ánh sáng xung quanh rất mờ mịt.
Không gian lúc này lại yên tĩnh hơn mấy phần.
Hứa Vi bất giác đi chậm lại, dường như cô muốn đợi đối phương chủ động bắt chuyện.
Về phần mình, Bạch Kình Dục cân nhắc một lát, cuối cùng cũng chịu mở miệng:
"Em đã từng rung động với tôi chưa?"
Hứa Vi không ngờ anh lại có thể hỏi một câu thẳng thắn như vậy. Đầu óc cô lùng bùng mất mấy giây, cảm thấy bối rối không biết phải làm sao.
"Còn anh thì sao?"
Hứa Vi nghe thấy giọng của mình đang run rẩy.
Lúc này cô mới biết, thì ra mình thấp thỏm nhiều đến mức nào, bản thân mong chờ câu trả lời của anh, đồng thời cũng sợ phải nghe đáp án đó.
“Hôm đó, những gì tôi nói với em trên máy bay đều là thật, không hề có nửa câu giả dối.”
…tôi nghĩ chúng ta có thể sống hạnh phúc…
Bạch Kình Dục không trả lời trực tiếp, bởi vì anh cũng sợ.
Họ đều là loại người có chết cũng phải giữ thể diện.
Trước khi xác định được tâm ý của đối phương, không thể nào bày tỏ hết tình cảm của mình được, phải cố gắng giữ lại cho mình một đường lùi.
Hứa Vi thì sợ anh chưa từng thích mình.
Bạch Kình Dục cũng sợ thời gian này bản thân cố gắng lấy lòng đối phương, tất cả lại chỉ là tự mình đa tình.
Hứa Vi bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Hai người đi khỏi con phố cũ, ánh đèn sáng sủa bất ngờ xuất hiện khiến họ lại vô thức khoác lớp nguỵ trang của mình lên
Bạch Kình Dực không tiếp tục truy hỏi vấn đề kia nữa.
Nhưng Hứa Vi cảm thấy rõ ràng là vì không nhận được câu trả lời nên tâm trạng của anh có phần sa sút.
Thế nên khi về đến bên dưới chung cư, cô chủ động nhét tay vào trong túi đối phương, đặt tay lên tay anh.
Bạch Kình Dục sửng sốt một chút rồi mới phản ứng lại được, nhanh chóng trở tay nắm chặt lấy tay cô.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau
Đing--
Cửa thang máy mở ra.
Tần Dân Tránh mất ngủ mới từ trong thang máy bước ra, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Bạch Kình Dục và Hứa Vi nắm tay nhau. Không khí xung quanh như đang đè nén một loại cảm xúc rất kỳ quái.
Anh ta suýt nữa thì hoài nghi nhân sinh.
Đều là người trưởng thành cả rồi, nắm tay nhau có cần lộ ra vẻ mặt ửng đỏ ngây ngô thế không?
Thời điểm cặp vợ chồng trẻ nhìn thấy Tần Dân Tránh, nét mặt ai nấy đều khựng lại.
Hứa Vi là người phản ứng lại đầu tiên. Cô vội vàng kéo Bạch Kình Dục ra phía sau, dùng bản thân chắn phía trước, mỉm cười chào hỏi.
“Thật tình cờ, anh không qua đêm với Trình Ninh à?”
"Tại sao tôi phải qua đêm ở đấy?"
"Dù sao thì cô ấy cũng đang mang thai..."
Mới nói được nửa câu, Hứa Vi chợt dừng lại, khuôn mặt trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.