Chương 33: Tôi Chỉ Có Một Người Vợ
Hồng Mạo Tử
09/11/2022
Lúc Hứa Vi bị Bạch Kình Dục kéo ra khỏi phòng riêng, đầu óc vẫn còn đang trống rỗng.
Nói thật, vừa rồi khi anh xuất hiện ở cửa, trái tim cô giống như đập nhanh hơn bình thường.
Tuy không có mấy tình tiết tổng tài bá đạo, anh hùng cứu mỹ nhân như trong tiểu thuyết nhưng Bạch Kình Dục xuất hiện rất đúng lúc, giúp cô tránh thoát được cái móng heo của Long Xuyên, cũng vừa hay có cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người tay nắm tay đi một đoạn đường rất dài.
Hứa Vi vẫn còn đang mơ màng thì giọng nói của Bạch Kình Dục bỗng nhiên truyền đến.
“Dự án hợp tác bị quấy rầy thế này, không ảnh hưởng gì tới em chứ?”
Cô lấy lại tinh thần, bình tĩnh đáp: “Nếu cơ hội hợp tác bị công ty khác cướp mất, có lẽ ban giám đốc sẽ bất mãn.”
“Nếu như bọn họ trách em thì cứ nói là do tôi tới quấy rối, kêu bọn họ tìm tôi tính sổ là được.”
“Tính sổ như thế nào? Anh phẫu thuật não miễn phí cho bọn họ à?”
Bạch Kình Dục đã quay về dáng vẻ bất cần đời lúc trước, gật gật đầu nói: “Cũng không phải không được.”
Hứa Vi bực mình, cô cụp mắt nhìn xuống cánh tay đang được Bạch Kình Dục nắm chặt. Bởi vì hai người đi sát gần nhau nên hơi thở của anh như có như không phả tới, khiến trái tim cô lại rung động thêm một lần nữa.
Hứa Vi tự nhận mình là một cô gái tỉnh táo.
Cô biết rõ bản thân không có năng lực khiến một kẻ phong lưu lãng tử quay đầu làm người lương thiện.
Càng chưa từng có suy nghĩ mình và Bạch Kình Dục sẽ hoà hợp vai kề vai, đi trong gió đêm trên một còn đường xa lạ.
Mấy ngày gần đây, mối quan hệ của cô và Bạch Kình Dục bỗng nhiên phát triển tới một mức độ vô cùng kỳ lạ.
Nó khiến người ta vô cùng khó hiểu, cũng trở nên rất nguy hiểm.
“Sao vừa rồi anh không tiếp tục tán gái mà lại chạy tới giúp tôi?”
Bạch Kình Dục nghe vậy thì nghiêng đầu, nhướng mày nhìn cô:
“Tôi tán gái khi nào?”
“Anh cố ý chọn một chỗ ngồi gần gái đẹp như vậy, chẳng lẽ không bắt lấy cơ hội đến gần người ta à?”
Anh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên bật cười.
Trên khuôn mặt đẹp trai sáng sủa nhếch lên một độ cong rạng rỡ, còn loá mắt hơn cả ánh đèn đường.
Hứa Vi thấy anh cười rất tươi thì nhíu mày, hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Em đang ghen.”
“Tôi không hề.”
Bạch Kình Dục đưa tay nâng cằm cô lên, trong giọng nói mang theo một chút khiêu khích, hỏi: “Thừa nhận mình ghen khó thế cơ à?”
Thứ Hứa Vi không chịu nhất là chiêu khích tướng, tính cách bướng bình lại bị khơi mào lên. Vì thế cô quay đầu đi, bình thản nhún vai:
“Chỉ là do tôi hiểu rất rõ cái tên đàn ông hư hỏng như anh thôi.”
Tất nhiên là Bạch Kình Dục biết, Hứa Vi sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tuông.
Hai người đều là kẻ chết vì sĩ diện, chỉ muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ gọn gàng chỉn chu, không muốn bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Đối với những người có tính cách như bọn họ mà nói, thừa nhận bản thân ghen chẳng khác nào phơi chỗ yếu đuối nhất của mình ra, tuỳ ý đối phương uy hiếp hoặc tử hình.
Cần phải có thêm thời gian.
Bạch Kình Dục cũng không vội ép cô thừa nhận, cố ý lảng sang chuyện khác: “Nên tìm một chỗ ăn cơm thôi.”
Hứa Vi không phản đối.
Bọn họ nhìn quanh thì thấy một nhà hàng đồ nướng, cả hai không chút nghĩ ngợi cùng nhau đi vào, gọi một ít xiên nướng.
Ăn thứ này mà không thêm một chút bia sẽ mất ngon, đôi vợ chồng hờ cứ phóng khoáng như vậy, bắt đầu ăn.
Bạch Kình Dục rất ít khi thấy cô ăn uống mà không hề để ý hình tượng thế này, khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Anh cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Hứa Vi đang ăn xiên nướng lập tức dừng lại, nhìn về phía anh.
“Làm gì đấy?”
“Có một người đồng nghiệp để ảnh bạn gái làm hình nền di động, ngày nào cũng mang tới trước mặt tôi khoe khoang.”
“Liên quan gì tới việc anh chụp lén tôi hả?”
“Tôi muốn hoà với cậu ta một ván.”
“Chuyện ấu trĩ thế này, có thể đừng kéo tôi vào được không?”
“Không thể, tôi chỉ có mỗi một cô vợ.”
“…”
Ngoài mặt Hứa Vi tỏ ra rất bất lực nhưng trong lòng lại có chút xúc động.
Cô chưa kịp phân biệt rõ cảm xúc của mình thì Trình Ninh đã gửi tin nhắn đến: [Chị em tốt, tớ phải đi đây…]
Hứa Vi sợ hãi, vội vàng cầm di động chạy ra khỏi nhà hàng xiên nướng gọi điện thoại cho Trình Ninh.
Bạch Kình Dục ngờ vực nhìn cô rời đi.
Anh vừa định đứng dậy ra ngoài theo thì một cô gái có dáng người uyển chuyển đi từ ghế bên cạnh đi qua, ngồi xuống chỗ Hứa Vi vừa ngồi, xấu hổ cầm di động đưa qua rồi nháy mắt với anh.
“Anh đẹp trai… Thêm WeChat nha?”
Nói thật, vừa rồi khi anh xuất hiện ở cửa, trái tim cô giống như đập nhanh hơn bình thường.
Tuy không có mấy tình tiết tổng tài bá đạo, anh hùng cứu mỹ nhân như trong tiểu thuyết nhưng Bạch Kình Dục xuất hiện rất đúng lúc, giúp cô tránh thoát được cái móng heo của Long Xuyên, cũng vừa hay có cái cớ để kết thúc cuộc trò chuyện.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, hai người tay nắm tay đi một đoạn đường rất dài.
Hứa Vi vẫn còn đang mơ màng thì giọng nói của Bạch Kình Dục bỗng nhiên truyền đến.
“Dự án hợp tác bị quấy rầy thế này, không ảnh hưởng gì tới em chứ?”
Cô lấy lại tinh thần, bình tĩnh đáp: “Nếu cơ hội hợp tác bị công ty khác cướp mất, có lẽ ban giám đốc sẽ bất mãn.”
“Nếu như bọn họ trách em thì cứ nói là do tôi tới quấy rối, kêu bọn họ tìm tôi tính sổ là được.”
“Tính sổ như thế nào? Anh phẫu thuật não miễn phí cho bọn họ à?”
Bạch Kình Dục đã quay về dáng vẻ bất cần đời lúc trước, gật gật đầu nói: “Cũng không phải không được.”
Hứa Vi bực mình, cô cụp mắt nhìn xuống cánh tay đang được Bạch Kình Dục nắm chặt. Bởi vì hai người đi sát gần nhau nên hơi thở của anh như có như không phả tới, khiến trái tim cô lại rung động thêm một lần nữa.
Hứa Vi tự nhận mình là một cô gái tỉnh táo.
Cô biết rõ bản thân không có năng lực khiến một kẻ phong lưu lãng tử quay đầu làm người lương thiện.
Càng chưa từng có suy nghĩ mình và Bạch Kình Dục sẽ hoà hợp vai kề vai, đi trong gió đêm trên một còn đường xa lạ.
Mấy ngày gần đây, mối quan hệ của cô và Bạch Kình Dục bỗng nhiên phát triển tới một mức độ vô cùng kỳ lạ.
Nó khiến người ta vô cùng khó hiểu, cũng trở nên rất nguy hiểm.
“Sao vừa rồi anh không tiếp tục tán gái mà lại chạy tới giúp tôi?”
Bạch Kình Dục nghe vậy thì nghiêng đầu, nhướng mày nhìn cô:
“Tôi tán gái khi nào?”
“Anh cố ý chọn một chỗ ngồi gần gái đẹp như vậy, chẳng lẽ không bắt lấy cơ hội đến gần người ta à?”
Anh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên bật cười.
Trên khuôn mặt đẹp trai sáng sủa nhếch lên một độ cong rạng rỡ, còn loá mắt hơn cả ánh đèn đường.
Hứa Vi thấy anh cười rất tươi thì nhíu mày, hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Em đang ghen.”
“Tôi không hề.”
Bạch Kình Dục đưa tay nâng cằm cô lên, trong giọng nói mang theo một chút khiêu khích, hỏi: “Thừa nhận mình ghen khó thế cơ à?”
Thứ Hứa Vi không chịu nhất là chiêu khích tướng, tính cách bướng bình lại bị khơi mào lên. Vì thế cô quay đầu đi, bình thản nhún vai:
“Chỉ là do tôi hiểu rất rõ cái tên đàn ông hư hỏng như anh thôi.”
Tất nhiên là Bạch Kình Dục biết, Hứa Vi sẽ không bao giờ thừa nhận mình ghen tuông.
Hai người đều là kẻ chết vì sĩ diện, chỉ muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ gọn gàng chỉn chu, không muốn bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng.
Đối với những người có tính cách như bọn họ mà nói, thừa nhận bản thân ghen chẳng khác nào phơi chỗ yếu đuối nhất của mình ra, tuỳ ý đối phương uy hiếp hoặc tử hình.
Cần phải có thêm thời gian.
Bạch Kình Dục cũng không vội ép cô thừa nhận, cố ý lảng sang chuyện khác: “Nên tìm một chỗ ăn cơm thôi.”
Hứa Vi không phản đối.
Bọn họ nhìn quanh thì thấy một nhà hàng đồ nướng, cả hai không chút nghĩ ngợi cùng nhau đi vào, gọi một ít xiên nướng.
Ăn thứ này mà không thêm một chút bia sẽ mất ngon, đôi vợ chồng hờ cứ phóng khoáng như vậy, bắt đầu ăn.
Bạch Kình Dục rất ít khi thấy cô ăn uống mà không hề để ý hình tượng thế này, khó tránh khỏi cảm thấy lạ lẫm.
Anh cầm điện thoại lên chụp một bức ảnh.
Hứa Vi đang ăn xiên nướng lập tức dừng lại, nhìn về phía anh.
“Làm gì đấy?”
“Có một người đồng nghiệp để ảnh bạn gái làm hình nền di động, ngày nào cũng mang tới trước mặt tôi khoe khoang.”
“Liên quan gì tới việc anh chụp lén tôi hả?”
“Tôi muốn hoà với cậu ta một ván.”
“Chuyện ấu trĩ thế này, có thể đừng kéo tôi vào được không?”
“Không thể, tôi chỉ có mỗi một cô vợ.”
“…”
Ngoài mặt Hứa Vi tỏ ra rất bất lực nhưng trong lòng lại có chút xúc động.
Cô chưa kịp phân biệt rõ cảm xúc của mình thì Trình Ninh đã gửi tin nhắn đến: [Chị em tốt, tớ phải đi đây…]
Hứa Vi sợ hãi, vội vàng cầm di động chạy ra khỏi nhà hàng xiên nướng gọi điện thoại cho Trình Ninh.
Bạch Kình Dục ngờ vực nhìn cô rời đi.
Anh vừa định đứng dậy ra ngoài theo thì một cô gái có dáng người uyển chuyển đi từ ghế bên cạnh đi qua, ngồi xuống chỗ Hứa Vi vừa ngồi, xấu hổ cầm di động đưa qua rồi nháy mắt với anh.
“Anh đẹp trai… Thêm WeChat nha?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.