Chương 30: Tôi Đang Cưa Cẩm Em
Hồng Mạo Tử
09/11/2022
Cho đến khi Bạch Kình Dục mua xong hai vé máy bay, Hứa Vi vẫn chưa thể nào hiểu nổi.
“Anh theo tôi đi công tác làm gì? Không cần đến bệnh viện làm việc à?”
Bạch Kình Dục thản nhiên bỏ hộ chiếu và vé máy bay của bọn họ vào trong túi, kéo hai chiếc vali hành lý, vừa đi vừa trả lời:
“Bệnh viện cho tôi nghỉ phép mấy ngày, xem như là đi du lịch.”
Hứa Vi nửa tin nửa ngờ, chuyện này cũng tình cờ quá rồi đấy!
Bạch Chí Nghị để Hứa Vi đi công tác, chính là muốn cho cô thời gian suy nghĩ.
Kết quả Bạch Kình Dục đột nhiên mặt dày bám lấy cô tới thành phố B, đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của Hứa Vi.
Lúc lên máy bay, cả đoạn đường đều là Bạch Kình Dục kéo hành lý, cầm hộ chiếu, hai tay Hứa Vi trống không. Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau vô cùng bắt mắt, khiến nhân viên phục vụ ngưỡng mộ không thôi.
“Cô gái, cô thật hạnh phúc. Được chồng đối xử thật là tốt.”
Cô liếc nhìn Bạch Kình Dục.
Thằng cha kia đang hất cằm lên, vẻ mặt như đang chờ đợi được biểu dương.
Hứa Vi nhìn bộ dạng đắc ý của đối phương nên cố tình không khen anh dù chỉ một câu.
Quả nhiên, Bạch Kình Dục đợi mãi cũng không thấy cô tỏ thái độ. Thế nên sau khi lên máy bay liền bắt đầu kiếm chuyện, cứ gọi tiếp viên hàng không đến hết lần này tới lần khác.
Anh đeo một cặp kính râm, áo sơ mi đen phối với quần âu, toàn thân đều toát ra khí chất cao quý. Vừa nãy, lúc lên máy bay đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Các tiếp viên hàng không thấy anh nhấn nút gọi phục vụ liền tranh nhau qua đó:
“Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Vợ tôi khát nước rồi.”
“Vâng, xin ngài đợi một lát, tôi đi chuẩn bị nước cho hai vị.”
Một lúc sau, lại gọi tiếp viên hàng không tới.
“Ngài cần giúp gì ạ?”
“Vợ tôi buồn ngủ rồi, lấy giúp cô ấy cái gối.”
“Dạ vâng, xin đợi một lát.”
Hứa Vi thấy tiếp viên hàng không bận tới bận lui, cuối cùng cũng không nhịn được mà cắt lời anh.
“Anh muốn tán gái thì cứ tán gái đi, sao phải lôi tôi vào làm gì?”
“Tôi đang cưa cẩm em.”
Từ đoạn này sẽ đổi xưng hô của Bạch Kình Dục thành: tôi – em (vì chưa hoàn toàn hết hiểu lầm nhau)
“...”
Vẻ mặt của Hứa Vi giống như bị sét đánh, nghi ngờ có phải người đàn ông này bị bệnh nặng rồi hay không.
Bạch Kình Dục đột nhiên hỏi: “Hôm qua em tới bệnh viện tìm tôi, tại sao không nói gì đã rời đi?”
Hứa Vi xấu hổ, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không tới bệnh viện.”
“Tất cả y tá trong bệnh viện đều nhìn thấy em rồi.” Anh không nể tình mà vạch trần.
“...”
“Cháo là do em nấu đúng không?”
“Mẹ sai tôi mang tới.”
“Lần sau mang nhiều một chút.”
Hứa Vi chế nhạo, khinh thường nói: “Nhiều cô gái tới đưa cơm như vậy, vẫn không đủ ăn hay sao?”
Bạch Kình Dục quay đầu, nhìn cô đầy thích thú: “Bộ dạng em lúc ghen cũng khá thú vị đấy.”
“Có quỷ mới ghen.” Hứa Vi đeo bịt mắt lên đi ngủ, không nói chuyện với Bạch Kình Dục nữa.
Chợp mắt một lúc, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố B.
Hứa Vi vừa ra khỏi sân bay, đang muốn tìm lý do để anh đi đường anh tôi đi đường tôi thì không ngờ Bạch Kình Dục đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, lôi lên xe taxi.
“Anh kéo tôi làm gì?”
“Thuận đường.”
“Ai thuận đường với anh chứ. Tôi đi công tác đấy, không phải tới đây du lịch đâu.”
Bạch Kình Dục gật đầu: “Tôi biết, thế nên em đi đâu tôi sẽ theo đó.”
Hứa Vi đưa tay sờ lên trán anh, quan tâm hỏi thăm: “Anh không sao đấy chứ?”
Bạch Kình Dục nắm lấy tay cô, giữ thật chặt.
Anh đột nhiên đổi sang vẻ mặt nặng trĩu gọi một tiếng: “Hứa Vi.”
“Làm gì đó?”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể hạnh phúc.”
Cô đưa đầu lưỡi chạm vào mặt trong của má, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
“Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi thích em.”
“Bệnh của anh không nhẹ đâu.”
“Biểu cảm hưởng thụ của em tối qua đã nói lên tất cả.”
“Anh bớt tự cho mình là đúng đi, kĩ thuật của đám đàn ông ngoài kia tốt hơn anh nhiều.”
Bạch Kình Dục cười nhẹ một tiếng, đột nhiên ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Vợ yêu, em cho rằng tôi không biết những tên đàn ông đó là do em bỏ tiền ra, mời về để diễn kịch à?”
Hứa Vi bị anh cố ý thổi hơi nóng tới mức tê dại một lúc. Cô vội vàng đẩy đối phương ra, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Vậy thì sao?”
“Không sao cả.”
Trong đôi mắt mang đầy ý cười của Bạch Kình Dục hiện lên khuôn mặt bối rối của cô.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại: “Bởi vì tôi cũng vậy.”
“Anh theo tôi đi công tác làm gì? Không cần đến bệnh viện làm việc à?”
Bạch Kình Dục thản nhiên bỏ hộ chiếu và vé máy bay của bọn họ vào trong túi, kéo hai chiếc vali hành lý, vừa đi vừa trả lời:
“Bệnh viện cho tôi nghỉ phép mấy ngày, xem như là đi du lịch.”
Hứa Vi nửa tin nửa ngờ, chuyện này cũng tình cờ quá rồi đấy!
Bạch Chí Nghị để Hứa Vi đi công tác, chính là muốn cho cô thời gian suy nghĩ.
Kết quả Bạch Kình Dục đột nhiên mặt dày bám lấy cô tới thành phố B, đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của Hứa Vi.
Lúc lên máy bay, cả đoạn đường đều là Bạch Kình Dục kéo hành lý, cầm hộ chiếu, hai tay Hứa Vi trống không. Tuấn nam mỹ nữ đứng cùng nhau vô cùng bắt mắt, khiến nhân viên phục vụ ngưỡng mộ không thôi.
“Cô gái, cô thật hạnh phúc. Được chồng đối xử thật là tốt.”
Cô liếc nhìn Bạch Kình Dục.
Thằng cha kia đang hất cằm lên, vẻ mặt như đang chờ đợi được biểu dương.
Hứa Vi nhìn bộ dạng đắc ý của đối phương nên cố tình không khen anh dù chỉ một câu.
Quả nhiên, Bạch Kình Dục đợi mãi cũng không thấy cô tỏ thái độ. Thế nên sau khi lên máy bay liền bắt đầu kiếm chuyện, cứ gọi tiếp viên hàng không đến hết lần này tới lần khác.
Anh đeo một cặp kính râm, áo sơ mi đen phối với quần âu, toàn thân đều toát ra khí chất cao quý. Vừa nãy, lúc lên máy bay đã thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.
Các tiếp viên hàng không thấy anh nhấn nút gọi phục vụ liền tranh nhau qua đó:
“Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
“Vợ tôi khát nước rồi.”
“Vâng, xin ngài đợi một lát, tôi đi chuẩn bị nước cho hai vị.”
Một lúc sau, lại gọi tiếp viên hàng không tới.
“Ngài cần giúp gì ạ?”
“Vợ tôi buồn ngủ rồi, lấy giúp cô ấy cái gối.”
“Dạ vâng, xin đợi một lát.”
Hứa Vi thấy tiếp viên hàng không bận tới bận lui, cuối cùng cũng không nhịn được mà cắt lời anh.
“Anh muốn tán gái thì cứ tán gái đi, sao phải lôi tôi vào làm gì?”
“Tôi đang cưa cẩm em.”
Từ đoạn này sẽ đổi xưng hô của Bạch Kình Dục thành: tôi – em (vì chưa hoàn toàn hết hiểu lầm nhau)
“...”
Vẻ mặt của Hứa Vi giống như bị sét đánh, nghi ngờ có phải người đàn ông này bị bệnh nặng rồi hay không.
Bạch Kình Dục đột nhiên hỏi: “Hôm qua em tới bệnh viện tìm tôi, tại sao không nói gì đã rời đi?”
Hứa Vi xấu hổ, kiên quyết phủ nhận: “Tôi không tới bệnh viện.”
“Tất cả y tá trong bệnh viện đều nhìn thấy em rồi.” Anh không nể tình mà vạch trần.
“...”
“Cháo là do em nấu đúng không?”
“Mẹ sai tôi mang tới.”
“Lần sau mang nhiều một chút.”
Hứa Vi chế nhạo, khinh thường nói: “Nhiều cô gái tới đưa cơm như vậy, vẫn không đủ ăn hay sao?”
Bạch Kình Dục quay đầu, nhìn cô đầy thích thú: “Bộ dạng em lúc ghen cũng khá thú vị đấy.”
“Có quỷ mới ghen.” Hứa Vi đeo bịt mắt lên đi ngủ, không nói chuyện với Bạch Kình Dục nữa.
Chợp mắt một lúc, máy bay đã hạ cánh xuống thành phố B.
Hứa Vi vừa ra khỏi sân bay, đang muốn tìm lý do để anh đi đường anh tôi đi đường tôi thì không ngờ Bạch Kình Dục đột nhiên kéo lấy cổ tay cô, lôi lên xe taxi.
“Anh kéo tôi làm gì?”
“Thuận đường.”
“Ai thuận đường với anh chứ. Tôi đi công tác đấy, không phải tới đây du lịch đâu.”
Bạch Kình Dục gật đầu: “Tôi biết, thế nên em đi đâu tôi sẽ theo đó.”
Hứa Vi đưa tay sờ lên trán anh, quan tâm hỏi thăm: “Anh không sao đấy chứ?”
Bạch Kình Dục nắm lấy tay cô, giữ thật chặt.
Anh đột nhiên đổi sang vẻ mặt nặng trĩu gọi một tiếng: “Hứa Vi.”
“Làm gì đó?”
“Tôi nghĩ chúng ta có thể hạnh phúc.”
Cô đưa đầu lưỡi chạm vào mặt trong của má, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
“Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi thích em.”
“Bệnh của anh không nhẹ đâu.”
“Biểu cảm hưởng thụ của em tối qua đã nói lên tất cả.”
“Anh bớt tự cho mình là đúng đi, kĩ thuật của đám đàn ông ngoài kia tốt hơn anh nhiều.”
Bạch Kình Dục cười nhẹ một tiếng, đột nhiên ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Vợ yêu, em cho rằng tôi không biết những tên đàn ông đó là do em bỏ tiền ra, mời về để diễn kịch à?”
Hứa Vi bị anh cố ý thổi hơi nóng tới mức tê dại một lúc. Cô vội vàng đẩy đối phương ra, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
“Vậy thì sao?”
“Không sao cả.”
Trong đôi mắt mang đầy ý cười của Bạch Kình Dục hiện lên khuôn mặt bối rối của cô.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại: “Bởi vì tôi cũng vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.