Chương 20: Yên Tâm, Con Sẽ Đối Xử Tốt Với Cô Ấy
Hồng Mạo Tử
09/11/2022
Bạch Kình Dục ôm Trần Minh Châu đến bên giường ngồi xuống, sau đó đứng bên cạnh kiểm tra cơ thể của bà ấy.
Trần Minh Châu vô cùng lúng túng.
“Sao có thể để con làm mấy chuyện như thế này, để mẹ tự xoay sở.”
“Trước tiên mẹ đừng nhúc nhích, có thể là mắt cá chân bị trật, để con kiểm tra xem.”
“Haizz, mẹ không sao, A Dục con không cần lo lắng như vậy đâu.”
Bạch Kình Dục không để ý, cúi đầu cầm lấy mắt cá chân của Trần Minh Châu nhẹ nhàng uốn nắn mấy lần, kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Khuôn mặt bình thường bất cần đời, thời điểm này lại nghiêm túc một cách đáng tin.
Hứa Vi đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ.
Hình như đã lâu rồi cô chưa từng được thấy dáng vẻ này của Bạch Kình Dục.
Trong hoảng hốt, Hứa Vi loáng thoáng nhớ lại lúc nhìn thấy anh ở trại tân sinh viên đại học. Khi đó tất cả mọi người đều cười, nói Bạch Kình Dục là sinh viên giỏi và đẹp trai nhất trường.
Mỗi ngày cô đều bị bạn cùng phòng lôi kéo đi thư viện theo dõi xem anh đang làm gì.
Mỗi lần đều cố gắng chọn ngồi ở một góc hẻo lánh đối diện, hơi xéo với vị trí của anh.
Lúc ấy khuôn mặt học bá nghiêm túc học tập của bạch Kình Dục đã in dấu rất sâu đậm trong lòng Hứa Vi.
Chỉ là về sau phát hiện anh là một tên cặn bã, hình tượng học bá này cũng vỡ tan, cuối cùng cũng không còn tương tư nữa.
Ngược lại Trần Minh Châu không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao Bạch Kình Dục là bác sĩ chính phụ trách chăm sóc bà, bình thường anh đối đãi với bệnh nhân vẫn là dáng vẻ này.
Chỉ là Hứa Vi chưa từng gặp qua mà thôi.
Bạch Kình Dục kiểm tra xong, thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngẩng đầu, nhìn Hứa Vi đứng ở bên cạnh với vẻ mặt có hơi phức tạp, thản nhiên dặn dò nói: “Em mang một chậu nước nóng đến đây cho mẹ ngâm chân, có thể làm dịu đi cơn đau nhức.”
Hứa Vi sững sờ gật đầu, nghe lời đi làm theo.
Chờ cô lấy một chậu nước đến, Trần Minh Châu mỉm cười cầm sổ tiết kiệm kín đáo đưa cho Bạch Kình Dục, thấp giọng dặn dò.
“Trước khi Vi Vi kết hôn với con, lúc đó mẹ muốn cho nó một ít đồ cưới, nhưng mà con bé không muốn nhận. Bây giờ tiền này mẹ cho con, về sau xin con hãy chăm sóc nó thật tốt, mua cho nó đồ ăn thật ngon, quần áo thật đẹp...”
Bạch Kình Dục nhíu mày, không giơ tay nhận sổ tiết kiệm kia.
Hứa Vi đi qua đi nhét sổ tiết kiệm về trong tay Trần Minh Châu.
“Mẹ, con nói con sống rất tốt, tiền này mẹ cứ giữ lại dưỡng già.”
“Phụ nữ kết hôn mà không có đồ cưới thì sao mà được? Về nhà chồng sẽ bị xem thường.”
“Nếu Bạch Kình Dục dám xem thường, con liền đá bay anh ta, sau đó cưới người khác.”
“Ôi ôi, Vi Vi con đừng để những suy nghĩ như vậy trong đầu, nếu phụ nữ ly hôn rồi tái giá sẽ bị người khác đàm tiếu xem thường.”
Mặc dù Trần Minh Châu chỉ là mẹ nuôi của Hứa Vi, nhưng từ xưa tới nay luôn thật lòng thật dạ coi cô là con gái ruột mà yêu thương.
Lúc Hứa Vi mới vừa lên tiểu học, rất sợ người lạ, tự kỷ không thích nói chuyện, thường bị bạn cùng lớp bắt nạt chế giễu nói là câm điếc, tức giận đến nỗi cắn cánh tay đối phương bị thương.
Trần Minh Châu bị gọi đến trường học, sau khi biết được chuyện này, hôm sau tự mình lần lượt đi tặng đồ ăn vặt cho bạn cùng lớp của con gái, hy vọng mọi người sẽ đối xử với Hứa Vi tốt hơn.
“Thực ra bản tâm Vi Vi là cô bé vô cùng đáng yêu, các con cố gắng đối xử tốt với Vi Vi, thì bạn ấy sẽ không làm đau các con đâu, hứa với dì, sau này không được bắt nạt Vi Vi, có được hay không?”
Các bạn học nhận lấy đồ ăn vặt mình thích, nở gan nở ruột đồng ý, bắt đầu từ ngày đó tất cả mọi người trở nên vô cùng thân thiện, cùng nhau chơi đùa với cô, còn dạy cô làm bài tập.
Trần Minh Châu biết Hứa Vi chỉ ăn mềm không ăn cứng nên chưa từng nói nặng lời với con gái.
Nhưng nếu có ai đối xử với Hứa Vi không tốt, bà sẽ đi tìm người đó để tặng quà, tận tình khuyên bảo một phen.
Lúc này, Trần Minh Châu đưa sổ tiết kiệm cho Bạch Kình Dục, cũng mang tâm tư như vậy, hy vọng con gái có thể được yêu thương ở nhà họ Bạch nhiều hơn một ít.
Chóp mũi Hứa Vi cay cay, còn muốn nói gì đó, lúc này Bạch Kình Dục lại mở miệng đáp lại Trần Minh Châu.
“Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử với Vi Vi thật tốt.”
Cuối cùng là Bạch Kình Dục thúc giục Trần Minh Châu ngâm chân cho xong, Hứa Vi thay áo ngủ cho bà, sau khi chờ bà nằm ngủ rồi, hai vợ chồng mới cùng nhau quay lại phòng khách.
Địch ý của cô đối với anh ít đi rất nhiều.
Giọng Hứa Vi rất nhẹ.
“Cảm ơn anh đã đối xử tốt với mẹ tôi.”
Bạch Kình Dục nhìn chăm chú cô mấy giây, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, đầu ngón tay chỉ chỉ đến phòng tắm, khóe miệng mỉm cười hỏi cô: “Tắm cùng nhau?”
Trần Minh Châu vô cùng lúng túng.
“Sao có thể để con làm mấy chuyện như thế này, để mẹ tự xoay sở.”
“Trước tiên mẹ đừng nhúc nhích, có thể là mắt cá chân bị trật, để con kiểm tra xem.”
“Haizz, mẹ không sao, A Dục con không cần lo lắng như vậy đâu.”
Bạch Kình Dục không để ý, cúi đầu cầm lấy mắt cá chân của Trần Minh Châu nhẹ nhàng uốn nắn mấy lần, kiểm tra cực kỳ cẩn thận.
Khuôn mặt bình thường bất cần đời, thời điểm này lại nghiêm túc một cách đáng tin.
Hứa Vi đứng bên cạnh nhìn đến ngẩn ngơ.
Hình như đã lâu rồi cô chưa từng được thấy dáng vẻ này của Bạch Kình Dục.
Trong hoảng hốt, Hứa Vi loáng thoáng nhớ lại lúc nhìn thấy anh ở trại tân sinh viên đại học. Khi đó tất cả mọi người đều cười, nói Bạch Kình Dục là sinh viên giỏi và đẹp trai nhất trường.
Mỗi ngày cô đều bị bạn cùng phòng lôi kéo đi thư viện theo dõi xem anh đang làm gì.
Mỗi lần đều cố gắng chọn ngồi ở một góc hẻo lánh đối diện, hơi xéo với vị trí của anh.
Lúc ấy khuôn mặt học bá nghiêm túc học tập của bạch Kình Dục đã in dấu rất sâu đậm trong lòng Hứa Vi.
Chỉ là về sau phát hiện anh là một tên cặn bã, hình tượng học bá này cũng vỡ tan, cuối cùng cũng không còn tương tư nữa.
Ngược lại Trần Minh Châu không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao Bạch Kình Dục là bác sĩ chính phụ trách chăm sóc bà, bình thường anh đối đãi với bệnh nhân vẫn là dáng vẻ này.
Chỉ là Hứa Vi chưa từng gặp qua mà thôi.
Bạch Kình Dục kiểm tra xong, thở phào nhẹ nhõm.
Anh ngẩng đầu, nhìn Hứa Vi đứng ở bên cạnh với vẻ mặt có hơi phức tạp, thản nhiên dặn dò nói: “Em mang một chậu nước nóng đến đây cho mẹ ngâm chân, có thể làm dịu đi cơn đau nhức.”
Hứa Vi sững sờ gật đầu, nghe lời đi làm theo.
Chờ cô lấy một chậu nước đến, Trần Minh Châu mỉm cười cầm sổ tiết kiệm kín đáo đưa cho Bạch Kình Dục, thấp giọng dặn dò.
“Trước khi Vi Vi kết hôn với con, lúc đó mẹ muốn cho nó một ít đồ cưới, nhưng mà con bé không muốn nhận. Bây giờ tiền này mẹ cho con, về sau xin con hãy chăm sóc nó thật tốt, mua cho nó đồ ăn thật ngon, quần áo thật đẹp...”
Bạch Kình Dục nhíu mày, không giơ tay nhận sổ tiết kiệm kia.
Hứa Vi đi qua đi nhét sổ tiết kiệm về trong tay Trần Minh Châu.
“Mẹ, con nói con sống rất tốt, tiền này mẹ cứ giữ lại dưỡng già.”
“Phụ nữ kết hôn mà không có đồ cưới thì sao mà được? Về nhà chồng sẽ bị xem thường.”
“Nếu Bạch Kình Dục dám xem thường, con liền đá bay anh ta, sau đó cưới người khác.”
“Ôi ôi, Vi Vi con đừng để những suy nghĩ như vậy trong đầu, nếu phụ nữ ly hôn rồi tái giá sẽ bị người khác đàm tiếu xem thường.”
Mặc dù Trần Minh Châu chỉ là mẹ nuôi của Hứa Vi, nhưng từ xưa tới nay luôn thật lòng thật dạ coi cô là con gái ruột mà yêu thương.
Lúc Hứa Vi mới vừa lên tiểu học, rất sợ người lạ, tự kỷ không thích nói chuyện, thường bị bạn cùng lớp bắt nạt chế giễu nói là câm điếc, tức giận đến nỗi cắn cánh tay đối phương bị thương.
Trần Minh Châu bị gọi đến trường học, sau khi biết được chuyện này, hôm sau tự mình lần lượt đi tặng đồ ăn vặt cho bạn cùng lớp của con gái, hy vọng mọi người sẽ đối xử với Hứa Vi tốt hơn.
“Thực ra bản tâm Vi Vi là cô bé vô cùng đáng yêu, các con cố gắng đối xử tốt với Vi Vi, thì bạn ấy sẽ không làm đau các con đâu, hứa với dì, sau này không được bắt nạt Vi Vi, có được hay không?”
Các bạn học nhận lấy đồ ăn vặt mình thích, nở gan nở ruột đồng ý, bắt đầu từ ngày đó tất cả mọi người trở nên vô cùng thân thiện, cùng nhau chơi đùa với cô, còn dạy cô làm bài tập.
Trần Minh Châu biết Hứa Vi chỉ ăn mềm không ăn cứng nên chưa từng nói nặng lời với con gái.
Nhưng nếu có ai đối xử với Hứa Vi không tốt, bà sẽ đi tìm người đó để tặng quà, tận tình khuyên bảo một phen.
Lúc này, Trần Minh Châu đưa sổ tiết kiệm cho Bạch Kình Dục, cũng mang tâm tư như vậy, hy vọng con gái có thể được yêu thương ở nhà họ Bạch nhiều hơn một ít.
Chóp mũi Hứa Vi cay cay, còn muốn nói gì đó, lúc này Bạch Kình Dục lại mở miệng đáp lại Trần Minh Châu.
“Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử với Vi Vi thật tốt.”
Cuối cùng là Bạch Kình Dục thúc giục Trần Minh Châu ngâm chân cho xong, Hứa Vi thay áo ngủ cho bà, sau khi chờ bà nằm ngủ rồi, hai vợ chồng mới cùng nhau quay lại phòng khách.
Địch ý của cô đối với anh ít đi rất nhiều.
Giọng Hứa Vi rất nhẹ.
“Cảm ơn anh đã đối xử tốt với mẹ tôi.”
Bạch Kình Dục nhìn chăm chú cô mấy giây, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, đầu ngón tay chỉ chỉ đến phòng tắm, khóe miệng mỉm cười hỏi cô: “Tắm cùng nhau?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.