Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 127: AN NHIÊN QUÁ ĐÀO HOA(4)
Tĩnh Mặc Thành Kiển
16/10/2016
Tập đoàn Tần Thị.
Trong phòng tổng giám đốc.
Một tiếng gõ cửa chậm chạp vang lên, Kiều Tử Du đứng bên ngoài cửa hít một hơi thật sâu, mới cầm văn kiện trong tay bước vào phòng.
“Môn chủ.”
Diêm Tử Diệp ngồi ở bàn làm việc cũng chưa ngẩng đầu, bàn tay mang găng tay màu trắng đang cầm bút, ánh mắt dừng tài liệu trên bàn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn lại dừng ở một trang giấy rất lâu.
Kiều Tử Du đem văn kiện trong tay đặt trên bàn làm việc của Diêm Tử Diệp, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
“Phó An Nhiên đã trở lại trường học, không có chuyện gì phát sinh.”
Lúc này Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt sang nhìn Kiều Tử Du.
Kiều Tử Du khẽ cắn môi dưới, “ Tôi biết hiện tại môn chủ không có cách nào để tín nhiệm tôi, nhưng xin môn chủ tin tưởng tôi, Kiều Tử Du tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Tần môn, có lỗi với Tần gia.”
Mặc dù tìm được người gọi là bán tiên, cũng chỉ vì không muốn thấy môn chủ chán chường, cô là muốn giúp, muốn trợ giúp môn chủ mà thôi.
Con ngươi u lãnh dừng trên người của Kiều Tử Du, đáy lòng của Kiều Tử Du nhất thời đau xót.
“Hiện tại tôi biết môn chủ không thể tin tôi, nhưng tôi…”
“Đi ra ngoài.” Diêm Tử Diệp cúi đầu, không nhìn ả một cái nào nữa.
Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, “Anh Diêm, em thật thích anh, em là yêu anh, nhưng khi em cùng người khác lên giường thì em đã buông tay anh, em chỉ biết là cả đời này không thể ở cùng với anh. Chuyện của Tần gia em không động tay, em chưa bao giờ làm chuyện gì làm hại đến Tần môn.”
Sắc mặt của Diêm Tử Diệp bất động, giống như không nghe thấy thứ gì.
“ Em sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện để xem đến cùng là chuyện thế nào.”
Đến khi cửa phòng bị đóng lại một lần nữa, Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt đến tập văn kiện.
Hắn không tin Kiều Tử Du nói dối, người lớn lên cùng hắn, cô ta có nói dối hay không hắn có thể nhìn ra.
Nếu Kiều Tử Du không nói dối, vậy ai là người nói dối, nói cách khác là ai đang đứng giữa để gây rối?
Người cùng Kiều Tử Du ở trên giường hắn không điều tra ra được bất kì tin gì, thân phận của người đó không đơn giản, có thể lừa gạt Kiều Tử Du.
Có thể lừa gạt người của Cáo lông đỏ, trên thế giới này không nhiều.
Điện thoại trong phòng vang lên, con ngươi của Diêm Tử Diệp dần dần trầm xuống, tiếng chuông vang một hồi lâu, hắn mới nhận điện thoại, đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng nói thăm dò:
“Diêm Tử Diệp, anh vì sao vẫn chưa về nhà?”
Là âm thanh của Tần gia.
Là âm thanh mà hắn quen thuộc đến tận xương tuỷ.
Thế nhưng cô ta, không phải là Tần gia chân chính, không phải Tần gia mà hắn muốn.
“Không trở về.” Khi hắn không làm rõ được “Tần Lam” này đến cùng là thế nào, thì hắn không thể giết chết cô ta.
“……Nha.” Sau khi trầm mặt thật lâu, bên kia mới vang lên một tiếng.
Diêm Tử Diệp không chút do dự là cúp điện thoại.
Mà bên trong Tần trạch, lúc này Tần Lam đang mặc một thân váy ngủ màu trắng, cô ta an vị ở phía trước giường, nhìn di động trong tay, con ngươi đen bóng ngơ ngác nhìn di động, biểu cảm dại ra.
Vì sao hắn lại không trở lại đây? Cô … rất nhớ hắn.
Đi chân trần đến cửa sổ sát mặt đất, nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ, từ biểu cảm dại ra của Tần Lam chuyển thành cô đơn.
Hắn không thích cô, cô… có thể cảm nhận được.
Cúp điện thoại, Diêm Tử Diệp lấy điện thoại di động của bản thân, nhanh chóng soạn ra một tin nhắn, nhấn một dãy số, không chút do dự gửi đi.
Từ khi An Nhiên trở lại trường học, hầu như mỗi ngày hắn đều gửi một tin nhắn, rất ngắn, nhưng để nói cho đối phương biết, sự tồn tại của hắn.
Hắn không cần cô trả lời, bất kể là cô có nhìn đến hay không, hắn chỉ làm điều đó để bản thân hắn an lòng một ít, chỉ cần như vậy…. mà thôi.
Ở một bên khác.
Khi Bách Lí Lan đẩy cửa phòng của em trai cô ta, thì cả người đều ngây ngẩn.
Thấy em trai của cô ta nằm lì trên giường, cả người giống như rất chán chường, trên người cậu ta đầy hơi thở chán nản, chuyện này đối với Bách Lí Lan là mộ chuyện cực kì xung kích.
Cô ta bước nhanh đến giường, nhẹ nhàng ôm cậu ta, ôn nhu nói, “Thân ái, em làm sao vậy?” Nhưng đáy lòng bồn chồn.
“Có người thổ lộ với cô ấy.” Tiếng nói rầu rĩ vang lên.
Bách Lí Lan tất nhiên biết cô ấy là ai, ngoại trừ Phó An Nhiên, thì không có ai có thể làm cho em trai nhà cô lộ ra tư thái như thế.
“ Nữ sinh mà em thích nhất định rất ưu tú, bị người khác thổ lộ là rất bình thường, nhưng cô ấy có nhận lời hay không ?” Không cần nghĩ cũng biết Phó An Nhiên không nhận lời, bên người cô ấy có Phó Quân Hoàng, thì người bình thường làm sao có thể?
Em trai lắc đầu: “Không có. Nhưng có rất nhiều người đến thổ lộ với cô ấy.”
“Em không có đi thổ lộ nên mới, tức giận chính mình?” Bách Lí Lan cảm thấy có chút nói không nên lời với em trai nhà cô từ trước đến giờ đều có mười phần ưu tú, vậy mà vì loại chuyện này mà cảm thấy tự ti!
“Thân ái, em là thiếu gia duy nhất của gia tộc Bách Lí, em là người thừa kế tương lai của gia tộc Bách Lí, trên thế giới cũng không có nhiều người có quyền cùng tiền như vậy. Cô ấy nếu như không thích thì còn có thể thích ai?”
Nhìn em trai nhà mình vẻ chán chường bắt đầu giảm xuống, Bách Lí Lan cảm thấy hoàn hảo.
“Nhưng mà, cô ấy đã có người trong lòng.” Tiếng nói bỗng nhiên chuyển lạnh, “Em nghe nói, cô ấy có người cô ấy thích, là rất yêu thích.”
Tay ôm bên hông em trai lập tức nắm chặt, Bách Lí Lan không ngừng an ủi em trai của cô ta, “Không, yêu thích bây giờ đều là nông cạn, bởi vì cô ấy còn nhỏ, cô ấy không hiểu nhiều chuyện, cô ấy…”
“Không, chị gái, chị đang gạt em.” Người đang nằm lì trên giường đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt là băng hàn vô tận, “Cô ấy là Phó An Nhiên, cô ấy biết cô ấy đang làm cái gì, cô ấy chỉ cần đã chọn thì sẽ không thay đổi.”
Trong tức khắc Bách Lí Lan không biết phải nói cái gì, “Thân ái, em…”
“Chị, cô ấy là Phó An Nhiên, là Phó An Nhiên không chuyện gì mà không làm được.
Em thích cô ấy, nhưng mà cô ấy lại không thích em.”
Tâm của Bách Lí Lan bỗng nhiên mềm nhũn, cô ta tiến lên ôm ấy cậu ta, lại bị cậu ta đầy ra, “ Em sẽ để cô ấy thích em, làm cho cô ấy biết, lựa chọn trước kia của cô ấy là sai.” Biểu hiện nghiêm túc của cậu ta, Bách Lí Lan thấy rất hiếm gặp.
Bách Lí Lan nở nụ cười, “Đây mới ta em trai của chị.” Dũng cảm bước tới, không có việc gì phải sợ.
Mặc dù em không chiếm được cô ấy, thì chị cũng sẽ giúp em có được.
Trên thế giới này, không có cái gì mà em trai của Bách Lí Lan này không có được! Mặc dù người đó có là Phó An Nhiên, thì làm sao? Cô ta sẽ làm cho cô (An Nhiên) ngoan ngoãn đến với em trai của cô ta (Bách Lí Lan).
Trong phòng tổng giám đốc.
Một tiếng gõ cửa chậm chạp vang lên, Kiều Tử Du đứng bên ngoài cửa hít một hơi thật sâu, mới cầm văn kiện trong tay bước vào phòng.
“Môn chủ.”
Diêm Tử Diệp ngồi ở bàn làm việc cũng chưa ngẩng đầu, bàn tay mang găng tay màu trắng đang cầm bút, ánh mắt dừng tài liệu trên bàn, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn lại dừng ở một trang giấy rất lâu.
Kiều Tử Du đem văn kiện trong tay đặt trên bàn làm việc của Diêm Tử Diệp, hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
“Phó An Nhiên đã trở lại trường học, không có chuyện gì phát sinh.”
Lúc này Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt sang nhìn Kiều Tử Du.
Kiều Tử Du khẽ cắn môi dưới, “ Tôi biết hiện tại môn chủ không có cách nào để tín nhiệm tôi, nhưng xin môn chủ tin tưởng tôi, Kiều Tử Du tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Tần môn, có lỗi với Tần gia.”
Mặc dù tìm được người gọi là bán tiên, cũng chỉ vì không muốn thấy môn chủ chán chường, cô là muốn giúp, muốn trợ giúp môn chủ mà thôi.
Con ngươi u lãnh dừng trên người của Kiều Tử Du, đáy lòng của Kiều Tử Du nhất thời đau xót.
“Hiện tại tôi biết môn chủ không thể tin tôi, nhưng tôi…”
“Đi ra ngoài.” Diêm Tử Diệp cúi đầu, không nhìn ả một cái nào nữa.
Kiều Tử Du cắn chặt môi dưới, “Anh Diêm, em thật thích anh, em là yêu anh, nhưng khi em cùng người khác lên giường thì em đã buông tay anh, em chỉ biết là cả đời này không thể ở cùng với anh. Chuyện của Tần gia em không động tay, em chưa bao giờ làm chuyện gì làm hại đến Tần môn.”
Sắc mặt của Diêm Tử Diệp bất động, giống như không nghe thấy thứ gì.
“ Em sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện để xem đến cùng là chuyện thế nào.”
Đến khi cửa phòng bị đóng lại một lần nữa, Diêm Tử Diệp mới dời tầm mắt đến tập văn kiện.
Hắn không tin Kiều Tử Du nói dối, người lớn lên cùng hắn, cô ta có nói dối hay không hắn có thể nhìn ra.
Nếu Kiều Tử Du không nói dối, vậy ai là người nói dối, nói cách khác là ai đang đứng giữa để gây rối?
Người cùng Kiều Tử Du ở trên giường hắn không điều tra ra được bất kì tin gì, thân phận của người đó không đơn giản, có thể lừa gạt Kiều Tử Du.
Có thể lừa gạt người của Cáo lông đỏ, trên thế giới này không nhiều.
Điện thoại trong phòng vang lên, con ngươi của Diêm Tử Diệp dần dần trầm xuống, tiếng chuông vang một hồi lâu, hắn mới nhận điện thoại, đầu bên kia của điện thoại vang lên tiếng nói thăm dò:
“Diêm Tử Diệp, anh vì sao vẫn chưa về nhà?”
Là âm thanh của Tần gia.
Là âm thanh mà hắn quen thuộc đến tận xương tuỷ.
Thế nhưng cô ta, không phải là Tần gia chân chính, không phải Tần gia mà hắn muốn.
“Không trở về.” Khi hắn không làm rõ được “Tần Lam” này đến cùng là thế nào, thì hắn không thể giết chết cô ta.
“……Nha.” Sau khi trầm mặt thật lâu, bên kia mới vang lên một tiếng.
Diêm Tử Diệp không chút do dự là cúp điện thoại.
Mà bên trong Tần trạch, lúc này Tần Lam đang mặc một thân váy ngủ màu trắng, cô ta an vị ở phía trước giường, nhìn di động trong tay, con ngươi đen bóng ngơ ngác nhìn di động, biểu cảm dại ra.
Vì sao hắn lại không trở lại đây? Cô … rất nhớ hắn.
Đi chân trần đến cửa sổ sát mặt đất, nhìn cảnh quang ngoài cửa sổ, từ biểu cảm dại ra của Tần Lam chuyển thành cô đơn.
Hắn không thích cô, cô… có thể cảm nhận được.
Cúp điện thoại, Diêm Tử Diệp lấy điện thoại di động của bản thân, nhanh chóng soạn ra một tin nhắn, nhấn một dãy số, không chút do dự gửi đi.
Từ khi An Nhiên trở lại trường học, hầu như mỗi ngày hắn đều gửi một tin nhắn, rất ngắn, nhưng để nói cho đối phương biết, sự tồn tại của hắn.
Hắn không cần cô trả lời, bất kể là cô có nhìn đến hay không, hắn chỉ làm điều đó để bản thân hắn an lòng một ít, chỉ cần như vậy…. mà thôi.
Ở một bên khác.
Khi Bách Lí Lan đẩy cửa phòng của em trai cô ta, thì cả người đều ngây ngẩn.
Thấy em trai của cô ta nằm lì trên giường, cả người giống như rất chán chường, trên người cậu ta đầy hơi thở chán nản, chuyện này đối với Bách Lí Lan là mộ chuyện cực kì xung kích.
Cô ta bước nhanh đến giường, nhẹ nhàng ôm cậu ta, ôn nhu nói, “Thân ái, em làm sao vậy?” Nhưng đáy lòng bồn chồn.
“Có người thổ lộ với cô ấy.” Tiếng nói rầu rĩ vang lên.
Bách Lí Lan tất nhiên biết cô ấy là ai, ngoại trừ Phó An Nhiên, thì không có ai có thể làm cho em trai nhà cô lộ ra tư thái như thế.
“ Nữ sinh mà em thích nhất định rất ưu tú, bị người khác thổ lộ là rất bình thường, nhưng cô ấy có nhận lời hay không ?” Không cần nghĩ cũng biết Phó An Nhiên không nhận lời, bên người cô ấy có Phó Quân Hoàng, thì người bình thường làm sao có thể?
Em trai lắc đầu: “Không có. Nhưng có rất nhiều người đến thổ lộ với cô ấy.”
“Em không có đi thổ lộ nên mới, tức giận chính mình?” Bách Lí Lan cảm thấy có chút nói không nên lời với em trai nhà cô từ trước đến giờ đều có mười phần ưu tú, vậy mà vì loại chuyện này mà cảm thấy tự ti!
“Thân ái, em là thiếu gia duy nhất của gia tộc Bách Lí, em là người thừa kế tương lai của gia tộc Bách Lí, trên thế giới cũng không có nhiều người có quyền cùng tiền như vậy. Cô ấy nếu như không thích thì còn có thể thích ai?”
Nhìn em trai nhà mình vẻ chán chường bắt đầu giảm xuống, Bách Lí Lan cảm thấy hoàn hảo.
“Nhưng mà, cô ấy đã có người trong lòng.” Tiếng nói bỗng nhiên chuyển lạnh, “Em nghe nói, cô ấy có người cô ấy thích, là rất yêu thích.”
Tay ôm bên hông em trai lập tức nắm chặt, Bách Lí Lan không ngừng an ủi em trai của cô ta, “Không, yêu thích bây giờ đều là nông cạn, bởi vì cô ấy còn nhỏ, cô ấy không hiểu nhiều chuyện, cô ấy…”
“Không, chị gái, chị đang gạt em.” Người đang nằm lì trên giường đột nhiên đứng dậy, trong ánh mắt là băng hàn vô tận, “Cô ấy là Phó An Nhiên, cô ấy biết cô ấy đang làm cái gì, cô ấy chỉ cần đã chọn thì sẽ không thay đổi.”
Trong tức khắc Bách Lí Lan không biết phải nói cái gì, “Thân ái, em…”
“Chị, cô ấy là Phó An Nhiên, là Phó An Nhiên không chuyện gì mà không làm được.
Em thích cô ấy, nhưng mà cô ấy lại không thích em.”
Tâm của Bách Lí Lan bỗng nhiên mềm nhũn, cô ta tiến lên ôm ấy cậu ta, lại bị cậu ta đầy ra, “ Em sẽ để cô ấy thích em, làm cho cô ấy biết, lựa chọn trước kia của cô ấy là sai.” Biểu hiện nghiêm túc của cậu ta, Bách Lí Lan thấy rất hiếm gặp.
Bách Lí Lan nở nụ cười, “Đây mới ta em trai của chị.” Dũng cảm bước tới, không có việc gì phải sợ.
Mặc dù em không chiếm được cô ấy, thì chị cũng sẽ giúp em có được.
Trên thế giới này, không có cái gì mà em trai của Bách Lí Lan này không có được! Mặc dù người đó có là Phó An Nhiên, thì làm sao? Cô ta sẽ làm cho cô (An Nhiên) ngoan ngoãn đến với em trai của cô ta (Bách Lí Lan).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.