Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 67: Chương 64.4
Tĩnh Mặc Thành Kiển
30/05/2016
Diêm Tử Diệp có thể hạ chút thuốc vào trong này
An Nhiên không biết nơi này là đâu nhưng có thể chắc rằng đây không phải là trong thành phố. Trong thành phố thì không thể nào yên tĩnh đến mức này.
“Gia, tôi nói cho ngài, tôi hỏi bọn họ, bọn họ nói chỉ cần ngài chịu đau một chút, thì người sẽ trở lại cơ thể nguyên bản của mình”. Lúc Diêm Tử Diệp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một khẩu súng lục mini,hắn cẩn trọng ngồi xuống nhìn An Nhiên nằm trên giường kiêng nhẫn giải thích
“Diêm Tử Diệp, nếu anh dám đụng vào tôi một chút, tôi sẽ giết chết anh”
Từ đêm qua đến bây giờ, An Nhiên luôn chờ, chờ Diêm Tử Diệp khi nào sẽ xuống tay với cô
Diêm Tử Diệp tuy là người điên, nhưng là hắn không hạ thuốc vào thức ăn, nên cô mới không chút do dự ăn đồ ăn của hắn đem vào
Nhưng vào lúc này, An Nhiên biết mình đã tính sai rồi
“Gia, ngài sẽ không đau, tôi đã cho người để thuốc tê,chỉ cần người chờ một lát, toàn thân cao thấp đều sẽ không có cảm giác”
An Nhiên nhìn nhìn, vào lúc này cửa đã bị khoá trái, xoay người hướng về phía trước mà chạy đi, nhưng cô chạy được vài bước, cả người ngã trên mặt đất
Đùi của cô không biết khi nào đã mềm nhũn
Không, không phải là mềm nhũn, mà là hai chân không còn cảm giác, thuốc tê đã phát đầu phát huy tác dụng
Diêm Tử Diệp nhìn thấy đau lòng nói : “Gia, ngài vì sao không nghe lời tôi nói?”
Bước nhanh đến trước An Nhiên, hắn đem súng mini cầm trong tay, hắn từng bước một tiêu sái đến chổ của An Nhiên, đem An Nhiên từ trên mặt đất ôm lấy,
“ Gia, tôi cho hai người gần một chút,như vậy thì mới nhanh chút trở lại thân thể của chính mình”
Ánh mắt của An Nhiên càng ngày càng lạnh, cô nhìn Diêm Tử Diệp cuồng nhiệt, nâng tay, hướng tới hắn mà xua đi
Mặt khác
Phúc Mãn Lâu
Tần Vũ Triết vừa mới nhận được tin, Phó An Nhiên là bị Diêm Tử Diệp mang đi, hơn nữa bọn họ còn phát hiện, Diêm Tử Diệp ở ngoại ô thành phố, ở thôn Xóm Lí. Biết được tin tức này, Tần Vũ Triết đầu tiên nghĩ đến chính là Diêm Tử Diệp đã đem Phó An Nhiên đi đâu
Hắn vừa mới chạy xuống lầu, thì Phó Quân Hoàng đã tìm đến đây
Tần Vũ Triết chưa giải thích gì với Phó Quân Hoàng, thì hắn đã an vị trên xe, thẳng hướng bên này mà đến
Đùng ----
Diêm Tử Diệp dễ dàng đem An Nhiên ngăn lại, hắn nhẹ nhàng đem tay của cô nắm trong tay, “ Gia, hiện tại ngài không thể cử động thân thể”
Đúng vậy, An Nhiên đối với thân thể của cô hoàn toàn không có cảm giác An Nhiên bấm tay hướng đến ánh mắt của Diêm Tử Diệp, cô cảm thấy bản thân là dùng hết khí lực của toàn thân, trên thực tế là không có chút lực nào
Diêm Tử Diệp ôm An Nhiên đi qua, thuận tay túm chiếc chăn ở giường ném xuống đất, trải ra tuỳ ý, sau đó đem An Nhiên đặt trên tấm chăn ở mặt đất
“Diêm Tử Diệp, anh xác định, là sau khi tôi chết, tôi sẽ trở về cái thân thể mà anh nói, mà không mất đi linh hồn hay sao!”. Hiện tại trong đầu của An Nhiên đều là nghĩ đến Phó Quân Hoàng, cô không nghĩ sẽ rời khỏi anh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy luyến tiếc một người
“Không, sẽ không” biểu cảm của Diêm Tử Diệp có chút vặn vẹo, “Gia, ngài yên tâm, bọn họ đã nói với tôi, ngài sẽ không có một chút nguy hiểm nào, người sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị tốt, gia ngài yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho ngài đau”
Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi
“Diêm Tử Diệp, cút”. Ánh mắt cùng biểu cảm của An Nhiên, Diêm Tử Diệp quen thuộc đến lạ lung, mặc kệ ánh mắt của gia như thế nào thì hắn đều thờ ơ, chỉ cần trong mắt của gia có hắn, là tốt rồi.
“Gia, ngài không cần tức giận”. Diêm Tử Diệp lau tay rồi cầm súng, “Chờ ngài tỉnh lại, ngài giết tôi tôi không oán một câu”
Hiện tại hắn ghét Gia bất cứ thứ gì đều lấy Phó gia làm trọng, hắn điểu tra gia, hắn biết rõ ràng, Phó Quân Hoàng đối với gia có bao nhiêu quan trọng, chính là rõ ràng như vậy, nên hắn mới có thể điên cuồng như thế
Gia chưa từng đem ai đặt vào trong lòng, bên người gia vĩnh viễn chỉ có mình hắn, mặc dù gia không thích hắn, nhưng bên người gia không có người nào có địa vị độc nhất
Nhưng, hiện tại gia đã thành tiểu thư Phó gia, biến thành Phó An Nhiên, nhưng bởi vì mọi hành động, ngôn ngữ, cử chỉ đều khảm sâu vào lòng hắn, hắn cố gắng không tin, trong thân thể của cô gái nhỏ, lại là linh hồn của Gia
Hắn muốn đem gia gạt bỏ ra thân thể của Phó An Nhiên.
Nhà họ Phó là người bao che khuyết điểm, nhưng họ Phó dù bao che khuyết điểm thế nào đi nữa, cũng không có khả năng biết được thói quen của Tần gia. Trừ hắn, không có người nào tin Phó An Nhiên chính là Tần Lam!
Chỉ cần gia về lại trong thân thể của mình, thì cô cùng họ Phó sẽ triệt để đoạt tuyệt
Chỉ cần cùng họ Phó cắt đứt quan hệ, gia sẽ không có chỗ đi, cô sẽ ở lại cùng hắn ở Tần trạch, mãi cho đến khi già đi….
Chỉ cần suy nghĩ như thế, toàn thân hắn đều sôi trào
“Gia, chỉ cần một chút, một chút nữa thôi, ngài sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi”
“ Anh đã nằm mộng nói mớ” An Nhiên cười lạnh.
“Không, sẽ không, gia, tôi chờ ngài. Chỉ cần ngài nhịn một chút, chỉ cần nhẫn nại một chút là tốt rồi”.
Súng mini màu trắng nằm ngay ngắn ở ngực của An Nhiên, “Gia, tôi yêu ngài. Tôi chờ ngài"
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, An Nhiên muốn tránh cũng không được!
Nháy mắt viên đạn gim ngay vào ngực, biểu cảm của An Nhiên không chút thay đổi, cô nhìn xem Diêm Tử Diệp, đáy mắt băng hàn nhìn Diêm Tử Diệp lần lượt nói:
“Gia, tôi chờ ngài”. Không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó
An Nhiên tưởng, nếu cô cả đời như vậy liền không xong, ông trời có thể trao cho cô cơ hội một lần nữa? Có phải làm cho cô một lần nữa rung động với một người đàn ông khác? Cô sợ, một súng này qua đi, đó là suốt đời của cô.
Cô luôn luôn không tin, tại thời điểm chết, sẽ sinh ra lưu luyến.
Ít nhất, kiếp trước tại thời điểm cô chết, chết thật bình tĩnh, mặc dù là tan xương nát thịt, nhưng cô không có giãy giụa, đối với cô mà nói, chuyện đời trước, không có cái gì đáng cho cô lưu luyến.
Nhưng đối với đời này mà nói, đời này giống như lòng bị người ta trộm đi, cô quý người nhà của cô, có lão soái che chở, bọn họ sẽ không vì muốn lấy lòng người mà đối với người đó tươi cười, bọn họ đối với cô vui vẻ sẽ cười, tức giận sẽ mắng, bọn họ ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều là chân thực nhất.
Cô không cần lo lắng những người này ở sau lưng cô sẽ đâm cô một nhát, không cần lo lắng khi nào mình sẽ bị ám sát, vĩnh viễn không cần lo lắng..
Chỉ cần cô nguyện ý, cô chỉ cần bản thân mình tốt là qua ngày rồi.
Cô tin anh, có thể bảo vệ An Nhiên suốt một đời
Trong ngực không biết có thứ gì cuồn cuộn đi ra, An Nhiên muốn nâng tay che ngực nhưng ý thức của cô đang dần mơ hồ..
“Gia, có phải rất đau hay không?Ân? Gia, ngài chờ một chút, một chút nữa thôi, ngài có thể vĩnh viễn thoát khỏi thống khổ, ngài có thể ngồi lại vị trí chủ môn”. Diêm Tử Diệp cơ hồ quỳ rạp xuống mặt đất, hắn nhìn mắt của An Nhiên từ từ nhắm lại, lớn tiếng kêu to.
An Nhiên đã hoàn toàn mất đi ý thức
Diêm Tử Diệp đưa tay dò xét hơi thở của An Nhiên, không có cảm giác là sinh mạng đó còn sống, hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn vào cửa kính, vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn người con gái từ từ nhắm mắt
Trong phòng vang lên âm thanh của dụng cụ, trong không khí dần dần hiện lên vị máu tươi
Ánh mắt của Diêm Tử Diệp không chớp nhìn biểu cảm người trên giường
Dần dần, người trên giường đôi mắt luôn khép chặt chậm rãi mở lên
Biểu cảm của Diêm Tử Diệp cực kì khẩn trương, hắn không biết, lần này tỉnh lại, đến cùng có phải là gia…
. Trên giường tầm mắt của Tần Lam rơi xuống trên người Diêm Tử Diệp, cô nhìn thấy hắn, trong nháy mắt ánh mắt trở nên băng hàn
Đáy lòng Diêm Tử Diệp nhất thời cả kinh, một trận vui mừng nổi lên.
Ấn cái nút bên cạnh cửa kính, cửa kính tự động mở ra, hắn bước nhanh đên trước giường, có chút hưng phấn,, đồng thời có chút khó tin nhìn người đem ánh mắt lạnh lung nhìn hắn
“Gia, gia, ngài tỉnh lại, tôi đã thành công, gia, ngài và tôi sẽ là một người, ha ha, tôi cùng người sẽ hoà thành một!” Diêm Tử Diệp hưng phấn, cơ hồ thân mình đều phát run.
“Gia, ngài nhận ra tôi sao?”
“Diêm Tử Diệp, cút” ánh măt hàn băng, tiếng nói băng hàn vang lên Trong nháy mắt tơ máu trong mắt đươc che kín, tròng mắt ươn ướt đứng lên, Diêm Tử Diệp không khống chế được, một tay ôm lấy Tần Lam vào ngực, gắt gao ôm
“Gia…”
“Ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng cảnh cáo, âm thanh gần xa đều vang lên, thuộc hạ không ngừng gọi Diêm Tử Diệp, nhưng Diêm Tử Diệp không nghe được, hiện tại trong mắt mắt tràn đầy là bóng hình của cô gái này, hắn hưng phấn tột đỉnh.
Phanh-----
Cửa bị đã văng!
Diêm Tử Diệp nhường như không nghe thấy, hắn luôn ôm người con gái trong tay, cười
“Gia, ngài đã trở lại, gia, ngài có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không? Gia…”
“Diêm Tử Diệp! Mẹ nó đã xảy ra chuyện gì!” Tần Vũ Triết không kiềm chế được lớn tiếng hỏi
Đó là khuôn mặt của Tần gia, đó là khuôn mặt của Tần gia… Đó là mặt của Tần gia!
Từ mười một năm trước Tần gia đã chết, xương cốt đã không còn! Hắn không tin Diêm Tử Diệp ôm Tần Lam trong lòng, nếu như vậy thì Phó An Nhiên là ai? Như vậy người hắn cho là Tần gia rốt cuộc là ai?
Diêm Tử Diệp nở nụ cười, hắn liền ôm Tần Lam, quay đầu, gương mặt hiện lên chút dịu dàng quái dị nói “ Bàn gia, mày xem, tao thành công, đây là gia, đích thực là gia, các người, ai cũng đừng nghĩ đến cùng hưởng!”
Diêm Tử Diệp này đặc biệt là điên rồi
“Tôi nói Phó thiểu tướng,anh….”. Tần Vũ Triết mới nhớ tới, Phó Quân Hoàng hiện đang ở trong phòng, khi hắn đem tầm mắt nhìn Phó Quân Hoàng, thì cả người Phó Quân Hoàng đứng im tại chổ, ánh mắt gắt gao nhìn người đang nằm trên vũng máu.
Tần Vũ Triết trong nháy mắt im miệng.
Hiện tại, Phó Quân Hoàng, là nguy hiểm
Cả người Phó Quân Hoàng đều yên tĩnh
Trử bỏ cả người anh phát ra hàn khí, thì không ai có thể nhìn được cảm xúc của hắn.
Tần Vũ Triết nhìn Tần Lam trong lòng Diêm Tử Diệp, lại nhìn Phó An Nhiên nằm trong vũng máu, cuối cùng hắn sải bước về phía trước, muốn đem An Nhiên nằm trong vũng máu ôm lấy, nhưng hắn chưa tiếp cận được với An Nhiên thì Phó Quân Hoàng đã đến trước một bước đẩy hắn ra
“Mẹ kiếp!” Tần Vũ Triết cả người đều loạn cả lên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Phó Quân Hoàng như vừa tỉnh mộng, hình ảnh trước mắt không thay đổi, bất cứ thứ gì cũng vậy….Biến
Anh ngồi xổm xuống nơi của An Nhiên nằm, ánh mắt bên trong có chút tử khí có chút tán đi, anh đột nhiên đem An Nhiên ôm lấy, ánh mắt của Tần Vũ Triết khiếp sợ, ôm An Nhiên xông ra ngoài!
Mà lúc này Diêm Tử Diệp, ôm Tần Lam trong người ngây ngô cười.
Tầm mắt của Tần Vũ Triết có chút hoài nghi nhìn Tần Lam được Diêm Tử Diệp ôm vào trong người, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh như băng mà lại trào phúng.
Xuy, người đó là Tần gia?Là gia của hắn?
Shit! Mẹ nó đừng cho rằng có một người có mặt giống mặt, liền cho là gia của hắn!
Nhìn thấy biểu cảm của Phó Quân Hoàng, xem ra tạm thời Phó An Nhiên không chết, vậy, hắn chỉ có thể chờ!
Hắn phải biết rằng chuyện gì đã xảy ra
Đột nhiên lại xuất hiện một “Tần gia” lại là chuyện gì
Phó Quân Hoàng ôm có người An Nhiên đầy máu, lúc đi ra ngoài thì trời đã sập tối
Xe trong bóng tối mà lướt đi.
Trên đường, Phó Quân Hoàng gọi điện liên hệ cho bệnh viện quân khu tốt nhất
Âm thanh phanh xe vang lên chói tai, xé rách màn đêm
Phanh xe lại, theo quán tính xe lao thêm mấy thước nữa mới dừng lại
Phó Quân Hoàng vừa mới ôm An Nhiên xuống xe, bác sĩ cùng nhóm hộ lí đang chờ sẵn bỗng chốc đi tới, đem xe cáng đảy lại, bọn họ nhìn thấy người An Nhiên đầy máu, biểu cảm nhất thời động lại
Người đàn ông trước mắt này, nhìn như tu la ở địa ngục, âm lãnh đứng trước xe, toàn thân tràn ngập sát khí
Phó Quân Hoàng như không nhìn thấy xe cáng, thân người cô lãnh ( cô đơn và lạnh nhạt), anh ôm An Nhiên đứng thẳng tắp, bước chân không chút dừng lại bước thẳng đến phòng giải phẫu
Phòng giãi phẫu đã chuẩn bị tốt
Phó Quân Hoàng gọi điện cho Phó lão gia, Phó lão gia trực tiếp gọi điện cho viện trưởng bệnh viện quân khu, ông cũng không coi chính mình có phải là lợi dụng tư quyền, cũng không coi đó là ích kỉ, nhưng cháu gái của ông là quan trọng nhất.
Đứa nhỏ Phó Quân Hoàng kia vào thời điểm điện thoại, tuy rằng trước sau đều lạnh như băng, nhưng ông là ông nội của đứa nhỏ đó, thì làm sao không thể không rõ trong lòng đứa nhỏ đó đầy thống khổ? Âm thanh nghẹn ngào bị đè nén, cũng làm cho lão già này hốc mắt bỗng chốc cũng đỏ lên
Thời điểm Từ Tĩnh Ngưng nhận được tin này, suýt nữa là ngất đi
Ở nhà đứng ngồi không yên, mọi người họ Phó đều đến bệnh viện chờ
Thời điểm bọn họ đến, Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên còn chưa tới, nhưng cũng làm kinh động tầng trên của bệnh viện quân khu, Phó lão chủ tịch cùng Phó tướng quân vậy mà đã khuya như vậy còn tới
Sắc mặt của Phó lão gia tử không tốt, Phó Văn Thắng hiện tại cũng không rảnh để quan tâm lời khen tặng của viện trưởng, Từ Tĩnh Ngưng ở nhà đã khóc, ở bên ngoài, bà là nữ chủ nhân của họ Phó, nhưng lại bất đồng là lúc này bà lui cả người vào Phó Văn Thắng, cắn chặt môi, nắm chặt cánh tay của Phó Văn Thắng
Bọn họ chưa từng rời khỏi, đều an vị trên băng ghế trước cửa phòng giải phẫu Tầng trên của bệnh viện, cả nhóm người đều chờ
Phó Quân Hoàng một thân cô lãnh ôm An Nhiên đến phòng giãi phẫu, đây là trường hợp đầu tiên
Từ Tĩnh Ngưng bỗng nhiên đứng dậy, bà đến nhìn người trong lòng của Phó Quân Hoàng , bà lấy tay che miệng nói : “Trời a, tại sao có thể như vậy, trời a, cái này là ai làm ……!”
Bà đi đến trước mặt của Phó Quân Hoàng, vừa định chạm vào An Nhiên thì Phó Quân Hoàng lắc mình rời đi, trực tiếp bươc vào phòng giải phẫu, bước chân không có chút dừng lại
Từ Tĩnh Ngưng đứng yên tại chổ, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch. Một nhóm người ở phía sau lưng viện trưởng bỗng chốc hiểu ra, đêm nay nhất đinh phải cứu cô gái kia.
An Nhiên không biết nơi này là đâu nhưng có thể chắc rằng đây không phải là trong thành phố. Trong thành phố thì không thể nào yên tĩnh đến mức này.
“Gia, tôi nói cho ngài, tôi hỏi bọn họ, bọn họ nói chỉ cần ngài chịu đau một chút, thì người sẽ trở lại cơ thể nguyên bản của mình”. Lúc Diêm Tử Diệp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một khẩu súng lục mini,hắn cẩn trọng ngồi xuống nhìn An Nhiên nằm trên giường kiêng nhẫn giải thích
“Diêm Tử Diệp, nếu anh dám đụng vào tôi một chút, tôi sẽ giết chết anh”
Từ đêm qua đến bây giờ, An Nhiên luôn chờ, chờ Diêm Tử Diệp khi nào sẽ xuống tay với cô
Diêm Tử Diệp tuy là người điên, nhưng là hắn không hạ thuốc vào thức ăn, nên cô mới không chút do dự ăn đồ ăn của hắn đem vào
Nhưng vào lúc này, An Nhiên biết mình đã tính sai rồi
“Gia, ngài sẽ không đau, tôi đã cho người để thuốc tê,chỉ cần người chờ một lát, toàn thân cao thấp đều sẽ không có cảm giác”
An Nhiên nhìn nhìn, vào lúc này cửa đã bị khoá trái, xoay người hướng về phía trước mà chạy đi, nhưng cô chạy được vài bước, cả người ngã trên mặt đất
Đùi của cô không biết khi nào đã mềm nhũn
Không, không phải là mềm nhũn, mà là hai chân không còn cảm giác, thuốc tê đã phát đầu phát huy tác dụng
Diêm Tử Diệp nhìn thấy đau lòng nói : “Gia, ngài vì sao không nghe lời tôi nói?”
Bước nhanh đến trước An Nhiên, hắn đem súng mini cầm trong tay, hắn từng bước một tiêu sái đến chổ của An Nhiên, đem An Nhiên từ trên mặt đất ôm lấy,
“ Gia, tôi cho hai người gần một chút,như vậy thì mới nhanh chút trở lại thân thể của chính mình”
Ánh mắt của An Nhiên càng ngày càng lạnh, cô nhìn Diêm Tử Diệp cuồng nhiệt, nâng tay, hướng tới hắn mà xua đi
Mặt khác
Phúc Mãn Lâu
Tần Vũ Triết vừa mới nhận được tin, Phó An Nhiên là bị Diêm Tử Diệp mang đi, hơn nữa bọn họ còn phát hiện, Diêm Tử Diệp ở ngoại ô thành phố, ở thôn Xóm Lí. Biết được tin tức này, Tần Vũ Triết đầu tiên nghĩ đến chính là Diêm Tử Diệp đã đem Phó An Nhiên đi đâu
Hắn vừa mới chạy xuống lầu, thì Phó Quân Hoàng đã tìm đến đây
Tần Vũ Triết chưa giải thích gì với Phó Quân Hoàng, thì hắn đã an vị trên xe, thẳng hướng bên này mà đến
Đùng ----
Diêm Tử Diệp dễ dàng đem An Nhiên ngăn lại, hắn nhẹ nhàng đem tay của cô nắm trong tay, “ Gia, hiện tại ngài không thể cử động thân thể”
Đúng vậy, An Nhiên đối với thân thể của cô hoàn toàn không có cảm giác An Nhiên bấm tay hướng đến ánh mắt của Diêm Tử Diệp, cô cảm thấy bản thân là dùng hết khí lực của toàn thân, trên thực tế là không có chút lực nào
Diêm Tử Diệp ôm An Nhiên đi qua, thuận tay túm chiếc chăn ở giường ném xuống đất, trải ra tuỳ ý, sau đó đem An Nhiên đặt trên tấm chăn ở mặt đất
“Diêm Tử Diệp, anh xác định, là sau khi tôi chết, tôi sẽ trở về cái thân thể mà anh nói, mà không mất đi linh hồn hay sao!”. Hiện tại trong đầu của An Nhiên đều là nghĩ đến Phó Quân Hoàng, cô không nghĩ sẽ rời khỏi anh, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy luyến tiếc một người
“Không, sẽ không” biểu cảm của Diêm Tử Diệp có chút vặn vẹo, “Gia, ngài yên tâm, bọn họ đã nói với tôi, ngài sẽ không có một chút nguy hiểm nào, người sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, mọi chuyện tôi đều đã chuẩn bị tốt, gia ngài yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho ngài đau”
Điên rồi điên rồi, thật là điên rồi
“Diêm Tử Diệp, cút”. Ánh mắt cùng biểu cảm của An Nhiên, Diêm Tử Diệp quen thuộc đến lạ lung, mặc kệ ánh mắt của gia như thế nào thì hắn đều thờ ơ, chỉ cần trong mắt của gia có hắn, là tốt rồi.
“Gia, ngài không cần tức giận”. Diêm Tử Diệp lau tay rồi cầm súng, “Chờ ngài tỉnh lại, ngài giết tôi tôi không oán một câu”
Hiện tại hắn ghét Gia bất cứ thứ gì đều lấy Phó gia làm trọng, hắn điểu tra gia, hắn biết rõ ràng, Phó Quân Hoàng đối với gia có bao nhiêu quan trọng, chính là rõ ràng như vậy, nên hắn mới có thể điên cuồng như thế
Gia chưa từng đem ai đặt vào trong lòng, bên người gia vĩnh viễn chỉ có mình hắn, mặc dù gia không thích hắn, nhưng bên người gia không có người nào có địa vị độc nhất
Nhưng, hiện tại gia đã thành tiểu thư Phó gia, biến thành Phó An Nhiên, nhưng bởi vì mọi hành động, ngôn ngữ, cử chỉ đều khảm sâu vào lòng hắn, hắn cố gắng không tin, trong thân thể của cô gái nhỏ, lại là linh hồn của Gia
Hắn muốn đem gia gạt bỏ ra thân thể của Phó An Nhiên.
Nhà họ Phó là người bao che khuyết điểm, nhưng họ Phó dù bao che khuyết điểm thế nào đi nữa, cũng không có khả năng biết được thói quen của Tần gia. Trừ hắn, không có người nào tin Phó An Nhiên chính là Tần Lam!
Chỉ cần gia về lại trong thân thể của mình, thì cô cùng họ Phó sẽ triệt để đoạt tuyệt
Chỉ cần cùng họ Phó cắt đứt quan hệ, gia sẽ không có chỗ đi, cô sẽ ở lại cùng hắn ở Tần trạch, mãi cho đến khi già đi….
Chỉ cần suy nghĩ như thế, toàn thân hắn đều sôi trào
“Gia, chỉ cần một chút, một chút nữa thôi, ngài sẽ vĩnh viễn thuộc về tôi”
“ Anh đã nằm mộng nói mớ” An Nhiên cười lạnh.
“Không, sẽ không, gia, tôi chờ ngài. Chỉ cần ngài nhịn một chút, chỉ cần nhẫn nại một chút là tốt rồi”.
Súng mini màu trắng nằm ngay ngắn ở ngực của An Nhiên, “Gia, tôi yêu ngài. Tôi chờ ngài"
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, An Nhiên muốn tránh cũng không được!
Nháy mắt viên đạn gim ngay vào ngực, biểu cảm của An Nhiên không chút thay đổi, cô nhìn xem Diêm Tử Diệp, đáy mắt băng hàn nhìn Diêm Tử Diệp lần lượt nói:
“Gia, tôi chờ ngài”. Không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó
An Nhiên tưởng, nếu cô cả đời như vậy liền không xong, ông trời có thể trao cho cô cơ hội một lần nữa? Có phải làm cho cô một lần nữa rung động với một người đàn ông khác? Cô sợ, một súng này qua đi, đó là suốt đời của cô.
Cô luôn luôn không tin, tại thời điểm chết, sẽ sinh ra lưu luyến.
Ít nhất, kiếp trước tại thời điểm cô chết, chết thật bình tĩnh, mặc dù là tan xương nát thịt, nhưng cô không có giãy giụa, đối với cô mà nói, chuyện đời trước, không có cái gì đáng cho cô lưu luyến.
Nhưng đối với đời này mà nói, đời này giống như lòng bị người ta trộm đi, cô quý người nhà của cô, có lão soái che chở, bọn họ sẽ không vì muốn lấy lòng người mà đối với người đó tươi cười, bọn họ đối với cô vui vẻ sẽ cười, tức giận sẽ mắng, bọn họ ở trước mặt cô, vĩnh viễn đều là chân thực nhất.
Cô không cần lo lắng những người này ở sau lưng cô sẽ đâm cô một nhát, không cần lo lắng khi nào mình sẽ bị ám sát, vĩnh viễn không cần lo lắng..
Chỉ cần cô nguyện ý, cô chỉ cần bản thân mình tốt là qua ngày rồi.
Cô tin anh, có thể bảo vệ An Nhiên suốt một đời
Trong ngực không biết có thứ gì cuồn cuộn đi ra, An Nhiên muốn nâng tay che ngực nhưng ý thức của cô đang dần mơ hồ..
“Gia, có phải rất đau hay không?Ân? Gia, ngài chờ một chút, một chút nữa thôi, ngài có thể vĩnh viễn thoát khỏi thống khổ, ngài có thể ngồi lại vị trí chủ môn”. Diêm Tử Diệp cơ hồ quỳ rạp xuống mặt đất, hắn nhìn mắt của An Nhiên từ từ nhắm lại, lớn tiếng kêu to.
An Nhiên đã hoàn toàn mất đi ý thức
Diêm Tử Diệp đưa tay dò xét hơi thở của An Nhiên, không có cảm giác là sinh mạng đó còn sống, hắn đột nhiên đứng dậy, nhìn vào cửa kính, vẻ mặt cuồng nhiệt nhìn người con gái từ từ nhắm mắt
Trong phòng vang lên âm thanh của dụng cụ, trong không khí dần dần hiện lên vị máu tươi
Ánh mắt của Diêm Tử Diệp không chớp nhìn biểu cảm người trên giường
Dần dần, người trên giường đôi mắt luôn khép chặt chậm rãi mở lên
Biểu cảm của Diêm Tử Diệp cực kì khẩn trương, hắn không biết, lần này tỉnh lại, đến cùng có phải là gia…
. Trên giường tầm mắt của Tần Lam rơi xuống trên người Diêm Tử Diệp, cô nhìn thấy hắn, trong nháy mắt ánh mắt trở nên băng hàn
Đáy lòng Diêm Tử Diệp nhất thời cả kinh, một trận vui mừng nổi lên.
Ấn cái nút bên cạnh cửa kính, cửa kính tự động mở ra, hắn bước nhanh đên trước giường, có chút hưng phấn,, đồng thời có chút khó tin nhìn người đem ánh mắt lạnh lung nhìn hắn
“Gia, gia, ngài tỉnh lại, tôi đã thành công, gia, ngài và tôi sẽ là một người, ha ha, tôi cùng người sẽ hoà thành một!” Diêm Tử Diệp hưng phấn, cơ hồ thân mình đều phát run.
“Gia, ngài nhận ra tôi sao?”
“Diêm Tử Diệp, cút” ánh măt hàn băng, tiếng nói băng hàn vang lên Trong nháy mắt tơ máu trong mắt đươc che kín, tròng mắt ươn ướt đứng lên, Diêm Tử Diệp không khống chế được, một tay ôm lấy Tần Lam vào ngực, gắt gao ôm
“Gia…”
“Ngoài phòng không ngừng vang lên tiếng cảnh cáo, âm thanh gần xa đều vang lên, thuộc hạ không ngừng gọi Diêm Tử Diệp, nhưng Diêm Tử Diệp không nghe được, hiện tại trong mắt mắt tràn đầy là bóng hình của cô gái này, hắn hưng phấn tột đỉnh.
Phanh-----
Cửa bị đã văng!
Diêm Tử Diệp nhường như không nghe thấy, hắn luôn ôm người con gái trong tay, cười
“Gia, ngài đã trở lại, gia, ngài có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không? Gia…”
“Diêm Tử Diệp! Mẹ nó đã xảy ra chuyện gì!” Tần Vũ Triết không kiềm chế được lớn tiếng hỏi
Đó là khuôn mặt của Tần gia, đó là khuôn mặt của Tần gia… Đó là mặt của Tần gia!
Từ mười một năm trước Tần gia đã chết, xương cốt đã không còn! Hắn không tin Diêm Tử Diệp ôm Tần Lam trong lòng, nếu như vậy thì Phó An Nhiên là ai? Như vậy người hắn cho là Tần gia rốt cuộc là ai?
Diêm Tử Diệp nở nụ cười, hắn liền ôm Tần Lam, quay đầu, gương mặt hiện lên chút dịu dàng quái dị nói “ Bàn gia, mày xem, tao thành công, đây là gia, đích thực là gia, các người, ai cũng đừng nghĩ đến cùng hưởng!”
Diêm Tử Diệp này đặc biệt là điên rồi
“Tôi nói Phó thiểu tướng,anh….”. Tần Vũ Triết mới nhớ tới, Phó Quân Hoàng hiện đang ở trong phòng, khi hắn đem tầm mắt nhìn Phó Quân Hoàng, thì cả người Phó Quân Hoàng đứng im tại chổ, ánh mắt gắt gao nhìn người đang nằm trên vũng máu.
Tần Vũ Triết trong nháy mắt im miệng.
Hiện tại, Phó Quân Hoàng, là nguy hiểm
Cả người Phó Quân Hoàng đều yên tĩnh
Trử bỏ cả người anh phát ra hàn khí, thì không ai có thể nhìn được cảm xúc của hắn.
Tần Vũ Triết nhìn Tần Lam trong lòng Diêm Tử Diệp, lại nhìn Phó An Nhiên nằm trong vũng máu, cuối cùng hắn sải bước về phía trước, muốn đem An Nhiên nằm trong vũng máu ôm lấy, nhưng hắn chưa tiếp cận được với An Nhiên thì Phó Quân Hoàng đã đến trước một bước đẩy hắn ra
“Mẹ kiếp!” Tần Vũ Triết cả người đều loạn cả lên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra! Phó Quân Hoàng như vừa tỉnh mộng, hình ảnh trước mắt không thay đổi, bất cứ thứ gì cũng vậy….Biến
Anh ngồi xổm xuống nơi của An Nhiên nằm, ánh mắt bên trong có chút tử khí có chút tán đi, anh đột nhiên đem An Nhiên ôm lấy, ánh mắt của Tần Vũ Triết khiếp sợ, ôm An Nhiên xông ra ngoài!
Mà lúc này Diêm Tử Diệp, ôm Tần Lam trong người ngây ngô cười.
Tầm mắt của Tần Vũ Triết có chút hoài nghi nhìn Tần Lam được Diêm Tử Diệp ôm vào trong người, trên mặt không có chút biểu cảm nào, ánh mắt lạnh như băng mà lại trào phúng.
Xuy, người đó là Tần gia?Là gia của hắn?
Shit! Mẹ nó đừng cho rằng có một người có mặt giống mặt, liền cho là gia của hắn!
Nhìn thấy biểu cảm của Phó Quân Hoàng, xem ra tạm thời Phó An Nhiên không chết, vậy, hắn chỉ có thể chờ!
Hắn phải biết rằng chuyện gì đã xảy ra
Đột nhiên lại xuất hiện một “Tần gia” lại là chuyện gì
Phó Quân Hoàng ôm có người An Nhiên đầy máu, lúc đi ra ngoài thì trời đã sập tối
Xe trong bóng tối mà lướt đi.
Trên đường, Phó Quân Hoàng gọi điện liên hệ cho bệnh viện quân khu tốt nhất
Âm thanh phanh xe vang lên chói tai, xé rách màn đêm
Phanh xe lại, theo quán tính xe lao thêm mấy thước nữa mới dừng lại
Phó Quân Hoàng vừa mới ôm An Nhiên xuống xe, bác sĩ cùng nhóm hộ lí đang chờ sẵn bỗng chốc đi tới, đem xe cáng đảy lại, bọn họ nhìn thấy người An Nhiên đầy máu, biểu cảm nhất thời động lại
Người đàn ông trước mắt này, nhìn như tu la ở địa ngục, âm lãnh đứng trước xe, toàn thân tràn ngập sát khí
Phó Quân Hoàng như không nhìn thấy xe cáng, thân người cô lãnh ( cô đơn và lạnh nhạt), anh ôm An Nhiên đứng thẳng tắp, bước chân không chút dừng lại bước thẳng đến phòng giải phẫu
Phòng giãi phẫu đã chuẩn bị tốt
Phó Quân Hoàng gọi điện cho Phó lão gia, Phó lão gia trực tiếp gọi điện cho viện trưởng bệnh viện quân khu, ông cũng không coi chính mình có phải là lợi dụng tư quyền, cũng không coi đó là ích kỉ, nhưng cháu gái của ông là quan trọng nhất.
Đứa nhỏ Phó Quân Hoàng kia vào thời điểm điện thoại, tuy rằng trước sau đều lạnh như băng, nhưng ông là ông nội của đứa nhỏ đó, thì làm sao không thể không rõ trong lòng đứa nhỏ đó đầy thống khổ? Âm thanh nghẹn ngào bị đè nén, cũng làm cho lão già này hốc mắt bỗng chốc cũng đỏ lên
Thời điểm Từ Tĩnh Ngưng nhận được tin này, suýt nữa là ngất đi
Ở nhà đứng ngồi không yên, mọi người họ Phó đều đến bệnh viện chờ
Thời điểm bọn họ đến, Phó Quân Hoàng cùng An Nhiên còn chưa tới, nhưng cũng làm kinh động tầng trên của bệnh viện quân khu, Phó lão chủ tịch cùng Phó tướng quân vậy mà đã khuya như vậy còn tới
Sắc mặt của Phó lão gia tử không tốt, Phó Văn Thắng hiện tại cũng không rảnh để quan tâm lời khen tặng của viện trưởng, Từ Tĩnh Ngưng ở nhà đã khóc, ở bên ngoài, bà là nữ chủ nhân của họ Phó, nhưng lại bất đồng là lúc này bà lui cả người vào Phó Văn Thắng, cắn chặt môi, nắm chặt cánh tay của Phó Văn Thắng
Bọn họ chưa từng rời khỏi, đều an vị trên băng ghế trước cửa phòng giải phẫu Tầng trên của bệnh viện, cả nhóm người đều chờ
Phó Quân Hoàng một thân cô lãnh ôm An Nhiên đến phòng giãi phẫu, đây là trường hợp đầu tiên
Từ Tĩnh Ngưng bỗng nhiên đứng dậy, bà đến nhìn người trong lòng của Phó Quân Hoàng , bà lấy tay che miệng nói : “Trời a, tại sao có thể như vậy, trời a, cái này là ai làm ……!”
Bà đi đến trước mặt của Phó Quân Hoàng, vừa định chạm vào An Nhiên thì Phó Quân Hoàng lắc mình rời đi, trực tiếp bươc vào phòng giải phẫu, bước chân không có chút dừng lại
Từ Tĩnh Ngưng đứng yên tại chổ, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch. Một nhóm người ở phía sau lưng viện trưởng bỗng chốc hiểu ra, đêm nay nhất đinh phải cứu cô gái kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.