Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 169: Khâu thiếu Khâu Doãn Hiên, Lão Soái Ca giúp em!(1)
Tĩnh Mặc Thành Kiển
18/04/2018
Editor: Hành Hoa
Một tiếng "bịch" vang lên.
Cửa phòng đóng chặt trực tiếp bị đá văng, người vốn đang nằm trên giường đột nhiên giật mình, lật người liền từ trên giường đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đứng ở cửa, trong tay anh ta đã cầm một khẩu súng lục.
Đợi người đàn ông nhìn rõ người đứng ở cửa thì anh hơi ngẩn ra, sau đó liền thở phào một cái, cả người anh đều dựa vào trên giường, than thở:
"Tôi nói này lão đại, cậu đây là muốn làm gì hả? Cậu như vậy rất đáng sợ đấy cậu có biết không hả?"
Người đứng ở cửa chính là Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng không nói một lời, xoải bước đi vào phòng người đàn ông, tự nhiên ở trong phòng anh ta tìm kiếm thứ gì đó.
"Lão đại, cậu muốn tìm cái gì vậy? Cậu nói cho tôi, tôi tìm giúp cậu không được sao?" Người đàn ông bị Phó Quân Hoàng dọa sợ như thế, anh ta có chút lắp bắp nói.
Nhưng Phó Quân Hoàng làm như không nghe thấy, cho đến khi anh tìm được nơi người đàn ông giấu súng, anh thuận tay cầm hai thanh súng lục loại nhỏ phía sau, rồi sau đó tầm mắt lạnh lùng dừng ở trên người anh ta:
"Không thấy bảo bối."
Người đàn ông sau đấy liền giật mình, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, "Cậu nói Phó An Nhiên? Phó An Nhiên nhà cậu không thấy?"
Phó Quân Hoàng cau mày gật đầu,dinendian.lơqid]on tại tỉnh T lúc này, người có thể nghĩ đến duy nhất chỉ có anh ta, mà có thể giúp anh cũng chỉ có người này.
Người đàn ông kia là lão đại ngầm của tỉnh T, nhưng anh ta lại không phải kẻ giết người như ngóe, ngược lại anh ta đối với mọi người đều rất tốt, với anh ta mà nói, lợi ích không phải là thứ quan trọng nhất, mà là tình nghĩa anh em.
Người đàn ông này tên Khâu Doãn Hiên, đại đương gia nhà họ Khâu tỉnh T.
Khâu Doãn Hiên dáng người không cao lớn, cũng không dũng mãnh, ngược lại có tư vị của cô gái nhỏ, đúng vậy, chính là cô gái nhỏ.
Nếu như đặt anh ta ở thời cổ đại, anh ta đích thị là một công tử văn nhã mềm mại như gió.
Khâu Doãn Hiên nhìn Phó Quân Hoàng chau mày, nhếch đôi môi, anh không khỏi bật cười ha hả: "Này, bảo bối nhà cậu phải chăng là không chịu đựng nổi tính cách của cậu mà chạy theo người khác đấy chứ?"
Phó Quân Hoàng ngẩng đầu, chỉ bằng một ánh mắt đã khiến Khâu Doãn Hiên phải nuốt lại toàn bộ lời muốn nói.
Nực cười, còn lâu anh mới muốn đi chầu Diêm Vương lúc này.
Hai người Khâu Doãn Hiên và Phó Quân Hoàng đều biết được chuyện từ An Nhiên:
Năm đó An Nhiên mở rộng địa bàn, phát triển quá mức nhanh chóng, hầu như đã thu hút được sự chú ý của các tỉnh xung quanh đế đô, một tổ chức nhanh chóng cường đại sẽ uy hiếp đến sự sống chết của các tổ chức còn lại, khi ấy bọn họ nghe nói có không ít tổ chức cũng bị tổ chức Vô Xá đột nhiên xuất hiện tới thâu tóm.
Khâu Doãn Hiên người này chỉ dựa vào phần nghĩa khí và mạnh mẽ của anh ta, ở giữa đám người lão đại của các tỉnh, vẫn có thể xem là có tiếng nói, ít nhất người ta đều sẽ nể anh ta vài phần, sẽ không để cho anh ta mất mặt.
Mọi người xung quanh tìm tới anh ta bắt đầu bàn bạc về sự xuất hiện bất ngờ của Vô Xá, anh ta biết, dinendian.lơqid]on ý của họ là khiến cho anh ra ra mặt đàm phán với người của Vô Xá. Nhưng khi đó người của Vô Xá rất thần bí, ngoại trừ người xung quanh thường ở bên ngoài, nhân viên bên trong hầu như không ai từng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Về sau Khâu Doãn Hiên lại bị bọn họ làm phiền đến tức giận, cuối cùng cũng kêu người của mình mang tính chất tượng trưng đi đập vài vùng của Vô Xá, thế nhưng cách này rất tốt, người của Vô Xá chính tại lúc ấy đã tìm tới cửa.
Khâu Doãn Hiên quen biết Phó An Nhiên cũng chính tại lúc đó.
Nói thật, lúc anh vừa trông thấy An Nhiên, ý tưởng duy nhất anh nghĩ đến chính là chiếmcô gái đó làm của riêng. Chuyện cười, người như bọn họ thì cần cái kiểu hôn nhân gì? Ngoại trừ hôn nhân, anh còn muốn một người con gái có năng lực tương xứng, Phó An Nhiên tuy thoạt nhìn nhỏ bé một chút, thế nhưng không có cách nào khác, cô gái này đã cường hãn đến mức khiến cho anh phải quỳ xuống, tới gọi thẳng nữ vương.
Anh làm sao có thể buông tay một cô gái như thế?
Nhưng không ngờ, nhóc con kia lại là hoa đã có chủ, khi anh ta biết cô là người nhà họ Phó, người bảo kê cô là Phó Quân Hoàng, anh ta lập tức nghỉ ăn.
Cô gái này được thì có được, nhưng mà anh cũng không muốn vì một cô gái mà hủy đi sự nghiệp của mình, nhà họ Phó đâu phải dễ chọc.
Chẳng qua trước khi anh buông tha, anh đã làm ra hai chuyện cực kỳ bức bách, đó chính là hưng phấn đi tìm Phó Quân Hoàng, sau đó hùng hồn nói với anh ta rằng về sau anh sẽ chăm sóc cô gái nhà anh ta thật tốt, thỉnh cầu anh ta đưa cô gái nhà anh ta cho mình nuôi.
Sau rồi kết quả anh nhận được chính là bị Phó Quân Hoàng nhỏ hơn so với mình hai tuổi đánh một trận, hơn nữa còn bị đánh vô cùng thê thảm.
Phải rồi, anh coi trọng An Nhiên là lúc cô mấy tuổi nhỉ?
Có vẻ như mười bốn tuổi, lúc đấy cô gái này thế mà chẳng có.....chút xíu nào tính nết của đứa nhỏ, hoàn toàn chính là một nữ vương hắc đạo nha.
Khâu Doãn Hiên thật sự rất thích cô bé An Nhiên này, nguyên tắc xử sự của Phó Quân Hoàng mười phần phù hợp với tính cách của anh, mấy người họ cũng không hiểu sao, lâu ngày, quan hệ bỗng trở nên tốt đẹp hẳn lên, thậm chí còn có loại hứng thú kỳ lạ.
"Bách Lý Lan." Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên, thản nhiên nhả ra ba từ kia đến.
"Không phải chứ, mới có vài ngày thôi, cậu đã yêu mến cái cô gái biến thái đấy rồi?" Khâu Doãn Hiên không thể tin nhìn Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng trực tiếp lấy súng ra đặt ở trên bàn, lạnh lùng nhìn anh ta.
Khâu Doãn Hiên ho nhẹ một tiếng, anh thật nghi ngờ, cái cậu nhóc này rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh, anh như thế nào lại sợ hãi cậu ta đây.
"Bách Lý Lan mang nhóc con An Nhiên đi?" Khâu Doãn Hiên không phải ngu ngốc, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Phó Quân Hoàng, chẳng qua là anh muốn đùa giỡn tên mặt than này mà thôi. diendanlqd.com
Phó Quân Hoàng gật đầu, "Hiện cô ấy đang ở chỗ này của anh."
"Ơ, cậu đem chuyện nói rõ ràng cho tôi nha, tôi với cái cô gái biến thái kia không có bất kỳ quan hệ gì. Cậu phải nói An Nhiên đang ở trên địa bàn của tôi chứ không phải là ở chỗ này của tôi, OK?"
Phó Quân Hoàng không nói gì, "Tra!"
"Biết rồi, biết rồi." Khâu Doãn Hiên gọi cho thuộc hạ của mình, để cho bọn họ tìm vị trí của An Nhiên, sau khi đặt điện thoại xuống, anh vỗ vỗ bả vai Phó Quân Hoàng trấn an, "Yên tâm đi, không đến nửa giờ có thể tìm ra được tung tích. Chỉ cần cô ta không rời khỏi tỉnh T, cô ta nhất định sẽ không thoát khỏi tai mắt của tôi."
Tại tỉnh T, cho dù là nơi tối tăm vắng vẻ nhất, Khâu Doãn Hiên anh cũng có thể là người đầu tiên biết được nơi đó có cái gì.
Điều Phó Quân Hoàng có thể làm bây giờ chính là đợi.
Ngoài ra, anh chẳng làm được gì cả.
Thân thể anh cứng ngắc ngồi ở trên sô pha, ánh mắt sâu thẳm dừng tại một điểm nào đó trên bầu trời đêm, biểu cảm lạnh lùng.
"Yên tâm, sẽ không gặp chuyện bất trắc. Đây dù sao cũng là nhóc con tôi xem trọng đấy." Khâu Doãn Hiên rót cho Phó Quân Hoàng một cốc nước, "Đừng có trừng tôi, năm đó tôi coi trọng cô ấy nhưng lúc ấy cũng đã thông báo cho cậu mà, mặc dù tôi đã buông tha cho việc tranh đoạt quyền chiếm hữu cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi không thích cô ấy nha."
Biểu cảm Phó Quân Hoàng có chút khó coi, nhớ đến chuyện năm đó.
Cùng lúc Phó Quân Hoàng ở trong phòng Khâu Doãn Hiên đợi tin tức, lúc này bên trong phòng của Thiện Vũ...
Thiện Vũ thật cẩn thận đem An Nhiên đặt ở trên giường, anh gần như si mê ngắm nhìn An Nhiên, "An Nhiên, tôi.... ....... Tôi biết bây giờ em không còn thích tôi, nhưng mà.... ... Chị gái nói tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ, tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc."
An Nhiên hơi hơi chau mày, dinendian.lơqid]on thân thể của anh ta ở trên truyền đến từng đợt cảm giác, mà cái loại cảm giác này đối với cô mà nói, thật sự không dễ chịu chút nào, cô không biết Bách Lý Lan đã bỏ gì vào cốc nước kia, nhưng mà có thể giúp cho Bách Lý Lan yên tâm để Thiện Vũ một mình ở cùng chỗ với cô, thứ đồ kia hẳn là rất bá đạo.
"Anh cảm thấy? Tôi xem anh cảm thấy đúng là nhiều chuyện." An Nhiên chịu đựng đáy lòng phiền chán, cô lạnh lùng nhìn Thiện Vũ.
Thiện Vũ sắc mặt suy sụp, anh ta gắt gao nhìn An Nhiên, rất nhanh, anh ta không ngừng lắc đầu, "Không phải, không phải như vậy, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, tôi có thể cảm thấy được nếu về sau chúng ta cùng nhau kết hôn, chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều đứa bé, chúng ta sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, sẽ.... ........"
"Nằm mơ làm rất tốt." An Nhiên chưa bao giờ nghĩ, một cái người có bệnh tư tưởng, thế mà có thể chọc cười đến vậy.
"Không sao cả. Bây giờ em không tin cũng không sao." Thiện Vũ khéo hiểu lòng người cười, "Chờ chúng ta kết hôn,dinendian.lơqid]on chờ em trở thành cô dâu của tôi, sau đó sinh con cho tôi, em sẽ biết, những gì tôi nói đều là sự thật." Nói xong anh ta liền đem tay mình cầm lấy tay An Nhiên.
An Nhiên có chút gian nan lách tay của mình ra, đồng tử lạnh băng trực tiếp nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta, giọng nói chậm rãi, băng hàn như mùa đông hoàn toàn quả quyết:
"Thiện Vũ, vậy giác quan thứ sáu của anh có nói cho anh biết, anh sẽ chết ở trên tay của tôi?"
Trái tim Thiện Vũ nhất thời ngừng đập, anh gắt gao che lấy trái tim dơ bẩn, hoàn toàn không thể tin nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt mang theo nét thống khổ, mà nhiều hơn chính là không thể tin:
"Em, em vậy mà muốn giết tôi. Tôi như vậy là vì yêu em, em vì sao lại không thương tôi? Em vì sao lại muốn giết tôi? An Nhiên, tôi là Thiện Vũ mà, tôi là Thiện Vũ của em, vẫn đều vì em mà sống đơn độc Thiện Vũ."
Thiện Vũ như thế làm An Nhiên thật vui vẻ, cô chưa hề làm gì cả, Thiện Vũ đã bày ra dáng vẻ muốn chết, anh ta hoàn toàn có thể đi thử làm diễn viên."
"Tôi muốn giết anh?" An Nhiên cười, tuy rằng ý cười cực lạnh lẽo, "Làm sao có thể? Anh đừng nghĩ nữa, muốn không có nghĩa là nhất định sẽ làm. Nhưng bây giờ tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động đến tôi một chút, tôi nhất định sẽ giết anh, còn có thể giết chị gái yêu quý của anh."
Tiếng nói An Nhiên rất nhỏ, nhẹ nhàng, hoàn toàn không có sức nặng gì, cô không gào thét, không hô to, cứ như vậy đạm mạc nói, nhưng chính như vậy lại làm cho Thiện Vũ cả người như bị điên đứng dậy.
"Cô dám động tến chị gái tôi, nếu cô dám động đến chị gái tôi! Tôi nhất định sẽ giết chết cô!" Thiện Vũ gần như điên cuồng nhìn An Nhiên.
An Nhiên ngưng lại, lập tức cười, "Không phải anh rất thích tôi sao?"
"Tôi thích em." Thiện Vũ hơi hơi ngừng lại, lập tức nói: "Không đúng, là tôi yêu em, tôi yêu em. Nhưng mà tôi không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương chị gái tôi. Chị gái tôi là người tốt nhất trên thế giới này, tôi sẽ không cho phép bất kì một ai có thể làm tổn thương chị ấy, kể cả là người tôi yêu nhất cũng không thể."
An Nhiên nở nụ cười, cặp chị em này đúng là rất thú vị.
Chị gái vì em trai không tiếc chịu đựng phản đối, em trai không tiếc vì chị gái có thể giết cả người mà anh ta cho là yêu sâu đậm.
Đây thật đúng là một cặp chị em tốt.
"Không, anh không thích tôi." An Nhiên khéo nhìn về, biểu cảm khôi phục như lúc ban đầu lạnh nhạt, tròng mắt màu trà cũng không biết khi nào đã bình tĩnh trở lại, "Người trong lòng anh không phải tôi."
"Em nói linh tinh!dinendian.lơqid]on Tôi sao có thể ngay cả người trong lòng mình là ai cũng không biết? Phó An Nhiên, em đừng tưởng rằng em nói như vậy tôi sẽ từ bỏ em, em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi. Việc trước đó tôi có thể không tính toán với em, lúc này em không hiểu, em cái gì cũng không biết, tôi có thể tha thứ cho em, nhưng từ nay về sau, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, không cho phép đi!"
Bệnh thần kinh!
Còn là một người bị bệnh tâm thần nặng!
"Tôi không nói linh tinh, chính anh biết." Việc An Nhiên có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, trong thân thể cảm giác không khỏe càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cũng may là Thiện Vũ trả lại cho cô cái chăn mỏng, nếu không, cô thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Chăn mỏng dưới người An Nhiên, ngoài khuôn mặt, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều căng thẳng, cô sợ hãi chính mình một khi thả lỏng, cô sẽ không khống chế được.
Nếu cô thật sự không khống chế được, cô không dám tưởng tượng đến hậu quả về sau.
An Nhiên có lý do tin tưởng, cho dù hôm nay cô thật sự đi tong ở chỗ này, thật sự "chơi đùa" với Thiện Vũ, lão soái ca cũng sẽ không bỏ mặc cô, anh ấy sẽ càng thêm quý trọng cô, anh ấy sẽ tự trách chính mình, sẽ oán hận chính mình, nhưng sẽ không trách cứ cô dù chỉ một chút.
Từ trước tới giờ, bất cứ việc gì anh ấy cũng đều gánh vác trên người, chính là người cô yêu sâu đậm. Người ấy che chở cô như báu vật, là người tốt với cô nhất trên thế giới này!
Anh ấy không muốn cô chịu tổn thương dù chỉ một chút, lúc này đây nếu cô thật sự phát sinh cái gì ngoài ý muốn, lão soái ca nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thiện Vũ không hiểu vì sao An Nhiên lại muốn nói như vậy.
Cô không phải là anh, vì sao cô lại nói người anh thích không phải cô? Anh thích cô suốt ba năm, ba năm qua, anh toàn tâm toàn ý để ý các động thái của cô, còn có hướng đi của cô, anh làm sao có thể không thích cô?
"An Nhiên, không sao cả, tôi biết em bây giờ đang sợ hãi, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ cần em chân chính trở thành người của tôi, như vậy em sẽ không sợ cái gì nữa." Nói xong anh ta ngay tại trên giường ngồi xuống, anh ta hơi hơi nghiêng người nhìn cô, biểu cảm nháy mắt ôn nhu, "Không sao đâu, tôi sẽ thật dịu dàng, chị gái đã nói, lần đầu tiên của con gái đều sẽ khó chịu, tôi...... tôi sẽ rất nhẹ." Vào lúc nói xong lời cuối cùng, Thiện Vũ đều đã có chút mặt đỏ tai hồng.
"Thiện Vũ, nếu anh không muốn chết, nếu anh không nghĩ đến nhà Bách Lý trong phút chốc trở thành hai bàn tay trắng, tốt nhất mau dừng tay cho tôi." Hô hấp của An Nhiên dường như đã trở nên hoàn toàn hỗn độn, toàn thân cô mềm nhuyễn, cô chỉ có thể dùng ánh mắt để uy hiếp Thiện Vũ.
Thiện Vũ thật sự sợ hãi ánh mắt của An Nhiên.
Ánh mắt của cô quá mức đáng sợ, lạnh lẽo như băng sắc bén như dao làm cho tay anh bắt đầu run run.
Tiếp tục kéo một bên áo gối, đem nó che lên ánh mắt của cô, giọng nói dịu nhẹ, "Không sao đâu, chúng ta lập tức sẽ tốt thôi, chỉ cần trong chốc lát, chỉ cần em trở thành của tôi, em cũng sẽ không nói như vậy nữa, chị gái nói, chỉ cần làm cho em chân chính trở thành con dâu nhà Bách Lý, em sẽ không làm gì nhà Bách Lý."
Trong lòng An Nhiên hừ lạnh, Bách Lý Lan này đúng thật là nghĩ ra được chủ kiến hay.
"Chẳng lẽ anh muốn cho chị gái anh đau lòng sao?" An Nhiên cảm giác Thiện Vũ đang động đến quần áo của mình, cô cố gắng kiềm chế cơ thể run run của mình, tiếp tục nói một cách bình thản.
Một câu nói kia quả nhiên có tác dụng, Thiện Vũ không hiểu nhìn cô, "Em có ý gì?"
"Chị gái anh thích anh." Phó An Nhiên tiếp tục nói, nhưng thật ra trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì động tác của anh ta đã ngừng lại.
Thiện Vũ bật cười ha hả, " Đương nhiên rồi, chị gái của tôi nếu không thích tôi, chẳng lẽ chị ấy lại đi thích em sao? À không phải, chờ em trở thành người của tôi, chờ chúng ta kết hôn, chị ấy rồi cũng sẽ thích em."
"Không." An Nhiên bình tĩnh tiếp tục giảng giải, "Cô ấy thật sự yêu anh, giống như anh cho rằng chính mình yêu tôi, cái loại yêu này giống nhau, không phải tình yêu chị em mà là tình yêu nam nữ."
Thiện Vũ sửng sốt, sau đó anh ta bật cười một tiếng, mặc dù nụ cười kia thoạt nhìn rất dữ tợn, "An Nhiên, tôi thật sự thích em, nhưng em đừng tưởng rằng dựa vào tôi thích em là em có thể nói hươu nói vượn! Đó là chị gái ruột của tôi, chúng tôi đều cùng một mẹ sinh ra!"
"Người anh thực sự thích là Bách Lý Lan, anh không thích tôi."
Lúc này đây, Thiện Vũ hoàn toàn cười lớn, trong nháy mắt anh ta vươn tay ra, gắt gao bóp cổ An Nhiên, gần như điên cuồng hô, "Câm miệng! Câm miệng! Tôi không thích chị ấy, tôi không thích chị ấy! Cho cô nói lung tung, cho cô nói lung tung!"
Bên trong biệt thự kiến trúc Châu Âu.
Lúc Lại Tư cầm báo cáo đi đến thư phòng, Caesar đang đứng ở trước giá sách, vuốt ve một quyển sách trong đó.
"Chủ nhân, đây là tư liệu về Bách Lý Lan mới điều tra được."
Caesar thật cẩn thận đặt quyển sách cầm trong tay lên trên giá sách, khoảnh khắc nhìn quyển sách kia,diendanlqd.com biểu cảm thật nhu hòa, bộ dáng thật cẩn thận làm cho Rice không khỏi tò mò nhìn về phía giá sách, anh ta chỉ thấy sách được xếp ngăn nắp, cũng không nhìn ra có chỗ nào kỳ quái hoặc có chỗ nào đặc biệt.
Caesar tiếp nhận báo cáo Lại Tư mang đến, sau khi nhìn qua nội dung bên trong, Caesar cau mày, "Bách Lý Lan còn có em trai?"
"Đúng vậy. Cô ta bảo vệ em trai vô cùng tốt, hiếm khi xuất hiện trước tầm mắt mọi người, hơn nữa cậu ta không phải họ Bách Lý, tên cậu ta là Thiện Vũ, là học sinh của Ngân Dực."
"Hả? Ngân Dực? Hình như tiểu bảo bối của tôi cũng là người nơi đó?" Caesar tùy ý lật báo cáo trong tay, phía dưới mặt nạ màu bạc biểu cảm lộ vẻ cười nhạt làm cho người xem khó hiểu.
"Bây giờ mấy người đó đang ở đâu?"
"Tỉnh T."
"Ồ?"
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần là nghỉ dài hạn, Bách Lý Lan đều sẽ đưa Thiện Vũ đến biệt thự ở tỉnh T. Rất ít người biết cô ta có biệt thự ở tỉnh T."
"Tra được đến đâu rồi?" Caesar nhìn ảnh chụp của Thiện Vũ trên báo cáo, lười biếng hỏi.
"Thiện Vũ này, không đơn giản." Lại Tư chần chờ một lúc mới lên tiếng.
"Ừ?" Có thể được Lại Tư nhận xét là người không đơn giản, trên thế giới này không có mấy người.
Một tiếng "bịch" vang lên.
Cửa phòng đóng chặt trực tiếp bị đá văng, người vốn đang nằm trên giường đột nhiên giật mình, lật người liền từ trên giường đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đứng ở cửa, trong tay anh ta đã cầm một khẩu súng lục.
Đợi người đàn ông nhìn rõ người đứng ở cửa thì anh hơi ngẩn ra, sau đó liền thở phào một cái, cả người anh đều dựa vào trên giường, than thở:
"Tôi nói này lão đại, cậu đây là muốn làm gì hả? Cậu như vậy rất đáng sợ đấy cậu có biết không hả?"
Người đứng ở cửa chính là Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng không nói một lời, xoải bước đi vào phòng người đàn ông, tự nhiên ở trong phòng anh ta tìm kiếm thứ gì đó.
"Lão đại, cậu muốn tìm cái gì vậy? Cậu nói cho tôi, tôi tìm giúp cậu không được sao?" Người đàn ông bị Phó Quân Hoàng dọa sợ như thế, anh ta có chút lắp bắp nói.
Nhưng Phó Quân Hoàng làm như không nghe thấy, cho đến khi anh tìm được nơi người đàn ông giấu súng, anh thuận tay cầm hai thanh súng lục loại nhỏ phía sau, rồi sau đó tầm mắt lạnh lùng dừng ở trên người anh ta:
"Không thấy bảo bối."
Người đàn ông sau đấy liền giật mình, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, "Cậu nói Phó An Nhiên? Phó An Nhiên nhà cậu không thấy?"
Phó Quân Hoàng cau mày gật đầu,dinendian.lơqid]on tại tỉnh T lúc này, người có thể nghĩ đến duy nhất chỉ có anh ta, mà có thể giúp anh cũng chỉ có người này.
Người đàn ông kia là lão đại ngầm của tỉnh T, nhưng anh ta lại không phải kẻ giết người như ngóe, ngược lại anh ta đối với mọi người đều rất tốt, với anh ta mà nói, lợi ích không phải là thứ quan trọng nhất, mà là tình nghĩa anh em.
Người đàn ông này tên Khâu Doãn Hiên, đại đương gia nhà họ Khâu tỉnh T.
Khâu Doãn Hiên dáng người không cao lớn, cũng không dũng mãnh, ngược lại có tư vị của cô gái nhỏ, đúng vậy, chính là cô gái nhỏ.
Nếu như đặt anh ta ở thời cổ đại, anh ta đích thị là một công tử văn nhã mềm mại như gió.
Khâu Doãn Hiên nhìn Phó Quân Hoàng chau mày, nhếch đôi môi, anh không khỏi bật cười ha hả: "Này, bảo bối nhà cậu phải chăng là không chịu đựng nổi tính cách của cậu mà chạy theo người khác đấy chứ?"
Phó Quân Hoàng ngẩng đầu, chỉ bằng một ánh mắt đã khiến Khâu Doãn Hiên phải nuốt lại toàn bộ lời muốn nói.
Nực cười, còn lâu anh mới muốn đi chầu Diêm Vương lúc này.
Hai người Khâu Doãn Hiên và Phó Quân Hoàng đều biết được chuyện từ An Nhiên:
Năm đó An Nhiên mở rộng địa bàn, phát triển quá mức nhanh chóng, hầu như đã thu hút được sự chú ý của các tỉnh xung quanh đế đô, một tổ chức nhanh chóng cường đại sẽ uy hiếp đến sự sống chết của các tổ chức còn lại, khi ấy bọn họ nghe nói có không ít tổ chức cũng bị tổ chức Vô Xá đột nhiên xuất hiện tới thâu tóm.
Khâu Doãn Hiên người này chỉ dựa vào phần nghĩa khí và mạnh mẽ của anh ta, ở giữa đám người lão đại của các tỉnh, vẫn có thể xem là có tiếng nói, ít nhất người ta đều sẽ nể anh ta vài phần, sẽ không để cho anh ta mất mặt.
Mọi người xung quanh tìm tới anh ta bắt đầu bàn bạc về sự xuất hiện bất ngờ của Vô Xá, anh ta biết, dinendian.lơqid]on ý của họ là khiến cho anh ra ra mặt đàm phán với người của Vô Xá. Nhưng khi đó người của Vô Xá rất thần bí, ngoại trừ người xung quanh thường ở bên ngoài, nhân viên bên trong hầu như không ai từng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Về sau Khâu Doãn Hiên lại bị bọn họ làm phiền đến tức giận, cuối cùng cũng kêu người của mình mang tính chất tượng trưng đi đập vài vùng của Vô Xá, thế nhưng cách này rất tốt, người của Vô Xá chính tại lúc ấy đã tìm tới cửa.
Khâu Doãn Hiên quen biết Phó An Nhiên cũng chính tại lúc đó.
Nói thật, lúc anh vừa trông thấy An Nhiên, ý tưởng duy nhất anh nghĩ đến chính là chiếmcô gái đó làm của riêng. Chuyện cười, người như bọn họ thì cần cái kiểu hôn nhân gì? Ngoại trừ hôn nhân, anh còn muốn một người con gái có năng lực tương xứng, Phó An Nhiên tuy thoạt nhìn nhỏ bé một chút, thế nhưng không có cách nào khác, cô gái này đã cường hãn đến mức khiến cho anh phải quỳ xuống, tới gọi thẳng nữ vương.
Anh làm sao có thể buông tay một cô gái như thế?
Nhưng không ngờ, nhóc con kia lại là hoa đã có chủ, khi anh ta biết cô là người nhà họ Phó, người bảo kê cô là Phó Quân Hoàng, anh ta lập tức nghỉ ăn.
Cô gái này được thì có được, nhưng mà anh cũng không muốn vì một cô gái mà hủy đi sự nghiệp của mình, nhà họ Phó đâu phải dễ chọc.
Chẳng qua trước khi anh buông tha, anh đã làm ra hai chuyện cực kỳ bức bách, đó chính là hưng phấn đi tìm Phó Quân Hoàng, sau đó hùng hồn nói với anh ta rằng về sau anh sẽ chăm sóc cô gái nhà anh ta thật tốt, thỉnh cầu anh ta đưa cô gái nhà anh ta cho mình nuôi.
Sau rồi kết quả anh nhận được chính là bị Phó Quân Hoàng nhỏ hơn so với mình hai tuổi đánh một trận, hơn nữa còn bị đánh vô cùng thê thảm.
Phải rồi, anh coi trọng An Nhiên là lúc cô mấy tuổi nhỉ?
Có vẻ như mười bốn tuổi, lúc đấy cô gái này thế mà chẳng có.....chút xíu nào tính nết của đứa nhỏ, hoàn toàn chính là một nữ vương hắc đạo nha.
Khâu Doãn Hiên thật sự rất thích cô bé An Nhiên này, nguyên tắc xử sự của Phó Quân Hoàng mười phần phù hợp với tính cách của anh, mấy người họ cũng không hiểu sao, lâu ngày, quan hệ bỗng trở nên tốt đẹp hẳn lên, thậm chí còn có loại hứng thú kỳ lạ.
"Bách Lý Lan." Phó Quân Hoàng nhìn Khâu Doãn Hiên, thản nhiên nhả ra ba từ kia đến.
"Không phải chứ, mới có vài ngày thôi, cậu đã yêu mến cái cô gái biến thái đấy rồi?" Khâu Doãn Hiên không thể tin nhìn Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng trực tiếp lấy súng ra đặt ở trên bàn, lạnh lùng nhìn anh ta.
Khâu Doãn Hiên ho nhẹ một tiếng, anh thật nghi ngờ, cái cậu nhóc này rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh, anh như thế nào lại sợ hãi cậu ta đây.
"Bách Lý Lan mang nhóc con An Nhiên đi?" Khâu Doãn Hiên không phải ngu ngốc, đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Phó Quân Hoàng, chẳng qua là anh muốn đùa giỡn tên mặt than này mà thôi. diendanlqd.com
Phó Quân Hoàng gật đầu, "Hiện cô ấy đang ở chỗ này của anh."
"Ơ, cậu đem chuyện nói rõ ràng cho tôi nha, tôi với cái cô gái biến thái kia không có bất kỳ quan hệ gì. Cậu phải nói An Nhiên đang ở trên địa bàn của tôi chứ không phải là ở chỗ này của tôi, OK?"
Phó Quân Hoàng không nói gì, "Tra!"
"Biết rồi, biết rồi." Khâu Doãn Hiên gọi cho thuộc hạ của mình, để cho bọn họ tìm vị trí của An Nhiên, sau khi đặt điện thoại xuống, anh vỗ vỗ bả vai Phó Quân Hoàng trấn an, "Yên tâm đi, không đến nửa giờ có thể tìm ra được tung tích. Chỉ cần cô ta không rời khỏi tỉnh T, cô ta nhất định sẽ không thoát khỏi tai mắt của tôi."
Tại tỉnh T, cho dù là nơi tối tăm vắng vẻ nhất, Khâu Doãn Hiên anh cũng có thể là người đầu tiên biết được nơi đó có cái gì.
Điều Phó Quân Hoàng có thể làm bây giờ chính là đợi.
Ngoài ra, anh chẳng làm được gì cả.
Thân thể anh cứng ngắc ngồi ở trên sô pha, ánh mắt sâu thẳm dừng tại một điểm nào đó trên bầu trời đêm, biểu cảm lạnh lùng.
"Yên tâm, sẽ không gặp chuyện bất trắc. Đây dù sao cũng là nhóc con tôi xem trọng đấy." Khâu Doãn Hiên rót cho Phó Quân Hoàng một cốc nước, "Đừng có trừng tôi, năm đó tôi coi trọng cô ấy nhưng lúc ấy cũng đã thông báo cho cậu mà, mặc dù tôi đã buông tha cho việc tranh đoạt quyền chiếm hữu cô ấy, nhưng không có nghĩa là tôi không thích cô ấy nha."
Biểu cảm Phó Quân Hoàng có chút khó coi, nhớ đến chuyện năm đó.
Cùng lúc Phó Quân Hoàng ở trong phòng Khâu Doãn Hiên đợi tin tức, lúc này bên trong phòng của Thiện Vũ...
Thiện Vũ thật cẩn thận đem An Nhiên đặt ở trên giường, anh gần như si mê ngắm nhìn An Nhiên, "An Nhiên, tôi.... ....... Tôi biết bây giờ em không còn thích tôi, nhưng mà.... ... Chị gái nói tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ, tôi cảm thấy chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc."
An Nhiên hơi hơi chau mày, dinendian.lơqid]on thân thể của anh ta ở trên truyền đến từng đợt cảm giác, mà cái loại cảm giác này đối với cô mà nói, thật sự không dễ chịu chút nào, cô không biết Bách Lý Lan đã bỏ gì vào cốc nước kia, nhưng mà có thể giúp cho Bách Lý Lan yên tâm để Thiện Vũ một mình ở cùng chỗ với cô, thứ đồ kia hẳn là rất bá đạo.
"Anh cảm thấy? Tôi xem anh cảm thấy đúng là nhiều chuyện." An Nhiên chịu đựng đáy lòng phiền chán, cô lạnh lùng nhìn Thiện Vũ.
Thiện Vũ sắc mặt suy sụp, anh ta gắt gao nhìn An Nhiên, rất nhanh, anh ta không ngừng lắc đầu, "Không phải, không phải như vậy, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn, tôi có thể cảm thấy được nếu về sau chúng ta cùng nhau kết hôn, chúng ta sẽ sống bên nhau thật hạnh phúc. Đến lúc đó chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều đứa bé, chúng ta sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, sẽ.... ........"
"Nằm mơ làm rất tốt." An Nhiên chưa bao giờ nghĩ, một cái người có bệnh tư tưởng, thế mà có thể chọc cười đến vậy.
"Không sao cả. Bây giờ em không tin cũng không sao." Thiện Vũ khéo hiểu lòng người cười, "Chờ chúng ta kết hôn,dinendian.lơqid]on chờ em trở thành cô dâu của tôi, sau đó sinh con cho tôi, em sẽ biết, những gì tôi nói đều là sự thật." Nói xong anh ta liền đem tay mình cầm lấy tay An Nhiên.
An Nhiên có chút gian nan lách tay của mình ra, đồng tử lạnh băng trực tiếp nhìn thẳng vào khuôn mặt anh ta, giọng nói chậm rãi, băng hàn như mùa đông hoàn toàn quả quyết:
"Thiện Vũ, vậy giác quan thứ sáu của anh có nói cho anh biết, anh sẽ chết ở trên tay của tôi?"
Trái tim Thiện Vũ nhất thời ngừng đập, anh gắt gao che lấy trái tim dơ bẩn, hoàn toàn không thể tin nhìn An Nhiên, trên khuôn mặt mang theo nét thống khổ, mà nhiều hơn chính là không thể tin:
"Em, em vậy mà muốn giết tôi. Tôi như vậy là vì yêu em, em vì sao lại không thương tôi? Em vì sao lại muốn giết tôi? An Nhiên, tôi là Thiện Vũ mà, tôi là Thiện Vũ của em, vẫn đều vì em mà sống đơn độc Thiện Vũ."
Thiện Vũ như thế làm An Nhiên thật vui vẻ, cô chưa hề làm gì cả, Thiện Vũ đã bày ra dáng vẻ muốn chết, anh ta hoàn toàn có thể đi thử làm diễn viên."
"Tôi muốn giết anh?" An Nhiên cười, tuy rằng ý cười cực lạnh lẽo, "Làm sao có thể? Anh đừng nghĩ nữa, muốn không có nghĩa là nhất định sẽ làm. Nhưng bây giờ tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám động đến tôi một chút, tôi nhất định sẽ giết anh, còn có thể giết chị gái yêu quý của anh."
Tiếng nói An Nhiên rất nhỏ, nhẹ nhàng, hoàn toàn không có sức nặng gì, cô không gào thét, không hô to, cứ như vậy đạm mạc nói, nhưng chính như vậy lại làm cho Thiện Vũ cả người như bị điên đứng dậy.
"Cô dám động tến chị gái tôi, nếu cô dám động đến chị gái tôi! Tôi nhất định sẽ giết chết cô!" Thiện Vũ gần như điên cuồng nhìn An Nhiên.
An Nhiên ngưng lại, lập tức cười, "Không phải anh rất thích tôi sao?"
"Tôi thích em." Thiện Vũ hơi hơi ngừng lại, lập tức nói: "Không đúng, là tôi yêu em, tôi yêu em. Nhưng mà tôi không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương chị gái tôi. Chị gái tôi là người tốt nhất trên thế giới này, tôi sẽ không cho phép bất kì một ai có thể làm tổn thương chị ấy, kể cả là người tôi yêu nhất cũng không thể."
An Nhiên nở nụ cười, cặp chị em này đúng là rất thú vị.
Chị gái vì em trai không tiếc chịu đựng phản đối, em trai không tiếc vì chị gái có thể giết cả người mà anh ta cho là yêu sâu đậm.
Đây thật đúng là một cặp chị em tốt.
"Không, anh không thích tôi." An Nhiên khéo nhìn về, biểu cảm khôi phục như lúc ban đầu lạnh nhạt, tròng mắt màu trà cũng không biết khi nào đã bình tĩnh trở lại, "Người trong lòng anh không phải tôi."
"Em nói linh tinh!dinendian.lơqid]on Tôi sao có thể ngay cả người trong lòng mình là ai cũng không biết? Phó An Nhiên, em đừng tưởng rằng em nói như vậy tôi sẽ từ bỏ em, em là của tôi, em chỉ có thể là của tôi. Việc trước đó tôi có thể không tính toán với em, lúc này em không hiểu, em cái gì cũng không biết, tôi có thể tha thứ cho em, nhưng từ nay về sau, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi, không cho phép đi!"
Bệnh thần kinh!
Còn là một người bị bệnh tâm thần nặng!
"Tôi không nói linh tinh, chính anh biết." Việc An Nhiên có thể làm bây giờ là kéo dài thời gian, cô không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, trong thân thể cảm giác không khỏe càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cũng may là Thiện Vũ trả lại cho cô cái chăn mỏng, nếu không, cô thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Chăn mỏng dưới người An Nhiên, ngoài khuôn mặt, toàn thân cô từ trên xuống dưới đều căng thẳng, cô sợ hãi chính mình một khi thả lỏng, cô sẽ không khống chế được.
Nếu cô thật sự không khống chế được, cô không dám tưởng tượng đến hậu quả về sau.
An Nhiên có lý do tin tưởng, cho dù hôm nay cô thật sự đi tong ở chỗ này, thật sự "chơi đùa" với Thiện Vũ, lão soái ca cũng sẽ không bỏ mặc cô, anh ấy sẽ càng thêm quý trọng cô, anh ấy sẽ tự trách chính mình, sẽ oán hận chính mình, nhưng sẽ không trách cứ cô dù chỉ một chút.
Từ trước tới giờ, bất cứ việc gì anh ấy cũng đều gánh vác trên người, chính là người cô yêu sâu đậm. Người ấy che chở cô như báu vật, là người tốt với cô nhất trên thế giới này!
Anh ấy không muốn cô chịu tổn thương dù chỉ một chút, lúc này đây nếu cô thật sự phát sinh cái gì ngoài ý muốn, lão soái ca nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thiện Vũ không hiểu vì sao An Nhiên lại muốn nói như vậy.
Cô không phải là anh, vì sao cô lại nói người anh thích không phải cô? Anh thích cô suốt ba năm, ba năm qua, anh toàn tâm toàn ý để ý các động thái của cô, còn có hướng đi của cô, anh làm sao có thể không thích cô?
"An Nhiên, không sao cả, tôi biết em bây giờ đang sợ hãi, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, chỉ cần em chân chính trở thành người của tôi, như vậy em sẽ không sợ cái gì nữa." Nói xong anh ta ngay tại trên giường ngồi xuống, anh ta hơi hơi nghiêng người nhìn cô, biểu cảm nháy mắt ôn nhu, "Không sao đâu, tôi sẽ thật dịu dàng, chị gái đã nói, lần đầu tiên của con gái đều sẽ khó chịu, tôi...... tôi sẽ rất nhẹ." Vào lúc nói xong lời cuối cùng, Thiện Vũ đều đã có chút mặt đỏ tai hồng.
"Thiện Vũ, nếu anh không muốn chết, nếu anh không nghĩ đến nhà Bách Lý trong phút chốc trở thành hai bàn tay trắng, tốt nhất mau dừng tay cho tôi." Hô hấp của An Nhiên dường như đã trở nên hoàn toàn hỗn độn, toàn thân cô mềm nhuyễn, cô chỉ có thể dùng ánh mắt để uy hiếp Thiện Vũ.
Thiện Vũ thật sự sợ hãi ánh mắt của An Nhiên.
Ánh mắt của cô quá mức đáng sợ, lạnh lẽo như băng sắc bén như dao làm cho tay anh bắt đầu run run.
Tiếp tục kéo một bên áo gối, đem nó che lên ánh mắt của cô, giọng nói dịu nhẹ, "Không sao đâu, chúng ta lập tức sẽ tốt thôi, chỉ cần trong chốc lát, chỉ cần em trở thành của tôi, em cũng sẽ không nói như vậy nữa, chị gái nói, chỉ cần làm cho em chân chính trở thành con dâu nhà Bách Lý, em sẽ không làm gì nhà Bách Lý."
Trong lòng An Nhiên hừ lạnh, Bách Lý Lan này đúng thật là nghĩ ra được chủ kiến hay.
"Chẳng lẽ anh muốn cho chị gái anh đau lòng sao?" An Nhiên cảm giác Thiện Vũ đang động đến quần áo của mình, cô cố gắng kiềm chế cơ thể run run của mình, tiếp tục nói một cách bình thản.
Một câu nói kia quả nhiên có tác dụng, Thiện Vũ không hiểu nhìn cô, "Em có ý gì?"
"Chị gái anh thích anh." Phó An Nhiên tiếp tục nói, nhưng thật ra trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì động tác của anh ta đã ngừng lại.
Thiện Vũ bật cười ha hả, " Đương nhiên rồi, chị gái của tôi nếu không thích tôi, chẳng lẽ chị ấy lại đi thích em sao? À không phải, chờ em trở thành người của tôi, chờ chúng ta kết hôn, chị ấy rồi cũng sẽ thích em."
"Không." An Nhiên bình tĩnh tiếp tục giảng giải, "Cô ấy thật sự yêu anh, giống như anh cho rằng chính mình yêu tôi, cái loại yêu này giống nhau, không phải tình yêu chị em mà là tình yêu nam nữ."
Thiện Vũ sửng sốt, sau đó anh ta bật cười một tiếng, mặc dù nụ cười kia thoạt nhìn rất dữ tợn, "An Nhiên, tôi thật sự thích em, nhưng em đừng tưởng rằng dựa vào tôi thích em là em có thể nói hươu nói vượn! Đó là chị gái ruột của tôi, chúng tôi đều cùng một mẹ sinh ra!"
"Người anh thực sự thích là Bách Lý Lan, anh không thích tôi."
Lúc này đây, Thiện Vũ hoàn toàn cười lớn, trong nháy mắt anh ta vươn tay ra, gắt gao bóp cổ An Nhiên, gần như điên cuồng hô, "Câm miệng! Câm miệng! Tôi không thích chị ấy, tôi không thích chị ấy! Cho cô nói lung tung, cho cô nói lung tung!"
Bên trong biệt thự kiến trúc Châu Âu.
Lúc Lại Tư cầm báo cáo đi đến thư phòng, Caesar đang đứng ở trước giá sách, vuốt ve một quyển sách trong đó.
"Chủ nhân, đây là tư liệu về Bách Lý Lan mới điều tra được."
Caesar thật cẩn thận đặt quyển sách cầm trong tay lên trên giá sách, khoảnh khắc nhìn quyển sách kia,diendanlqd.com biểu cảm thật nhu hòa, bộ dáng thật cẩn thận làm cho Rice không khỏi tò mò nhìn về phía giá sách, anh ta chỉ thấy sách được xếp ngăn nắp, cũng không nhìn ra có chỗ nào kỳ quái hoặc có chỗ nào đặc biệt.
Caesar tiếp nhận báo cáo Lại Tư mang đến, sau khi nhìn qua nội dung bên trong, Caesar cau mày, "Bách Lý Lan còn có em trai?"
"Đúng vậy. Cô ta bảo vệ em trai vô cùng tốt, hiếm khi xuất hiện trước tầm mắt mọi người, hơn nữa cậu ta không phải họ Bách Lý, tên cậu ta là Thiện Vũ, là học sinh của Ngân Dực."
"Hả? Ngân Dực? Hình như tiểu bảo bối của tôi cũng là người nơi đó?" Caesar tùy ý lật báo cáo trong tay, phía dưới mặt nạ màu bạc biểu cảm lộ vẻ cười nhạt làm cho người xem khó hiểu.
"Bây giờ mấy người đó đang ở đâu?"
"Tỉnh T."
"Ồ?"
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần là nghỉ dài hạn, Bách Lý Lan đều sẽ đưa Thiện Vũ đến biệt thự ở tỉnh T. Rất ít người biết cô ta có biệt thự ở tỉnh T."
"Tra được đến đâu rồi?" Caesar nhìn ảnh chụp của Thiện Vũ trên báo cáo, lười biếng hỏi.
"Thiện Vũ này, không đơn giản." Lại Tư chần chờ một lúc mới lên tiếng.
"Ừ?" Có thể được Lại Tư nhận xét là người không đơn giản, trên thế giới này không có mấy người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.