Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 56: lễ thượng vãng lai
Tĩnh Mặc Thành Kiển
07/03/2016
Khi ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn mọi người, mọi người không khỏi hít khí lạnh....
Người đàn ông giống như từ trên chiến trường đến, toàn thân tản ra sự nghiêm nghị làm người ta sợ, mà ngươi sâu không thấy đáy nhìn bọn họ, bọn họ lại không tự chủ được gục đầu xuống, mà trên lưng cũng đầy mồ hôi lạnh.
Khi Sở An Tu nhìn thấy người đàn ông đến, biểu cảm nhất thời biến đổi.
Anh... Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Khi Vũ Giang Nam nhìn thấy người đàn ông, biểu cảm cũng đột nhiên biến đổi, Phó Quân Hoàng làm sao có thể tới nơi này? !
Đôi giày quân nhân đạp trên đất phát ra tiếng vang, tiếng vang kia, thanh âm không lớn nhưng lại làm mọi người căng thẳng theo!
Ở đây có rất ít người biết người đàn ông mặc quân trang kia, nhưng có một cái tên liện lên trong đầu họ, chỉ là bọn họ không ai dám hô lên.
Tầm mắt của Phó An Nhiên cũng không nhìn người đàn ông, cô bỗng nhiên đứng dậy, một cước đá Mã Tịnh Như đang im lăngj sang một bên, tiếng nói băng hàn tiếp tục vang lên:
"Cô có tư cách gì, để tôi phải hãm hại cô? Hả?"
Mã Tịnh Như sớm đau đớn nói không ra lời, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán chảy xuống, nhưng tầm mắt của cô ta gắt gao nhìn người đàn ông.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông, vốn sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt biến thành tĩnh mịch.
Xong rồi...
Xong rồi, xong hết rồi...
Cô ta từng gặp qua người đàn ông kia, anh là người quyền quý trẻ tuổi đáng chú ý nhất ở Đế Đô, anh đúng là người nhà họ Phó mà mọi người ngưỡng mộ.... Phó Quân Hoàng Hoàng!
Phó Quân Hoàng...
Người đàn ông này vì sao lại xuất hiện ở đây? Anh... Vì sao lại xuất hiện ở nơi này!
Tuy rằng hiện tại cả người Mã Tịnh Như đều đau, nhưng đầu óc của cô ta cũng dị thường thanh tĩnh.
Phó Quân Hoàng...
Phó An Nhiên...
Sao cô ta lại không đoán ra? Ngay lúc có người nói tiểu thư nhà họ Phó ở ngay trong lớp, vì sao cô ta không nghĩ ra là Phó An Nhiên?
Rất buồn cười đi? Lúc nghe được cô (Mã Tịnh Như) là tiểu thư nhà họ Phó, cô (Phó An Nhiên) hẳn là cười nhạo cô (Mã Tịnh Như) đi?
Phó An Nhiên, thật thâm trầm a!
"Chú nhỏ, bọn họ khi dễ Nặc Nặc... Còn đánh Tiểu Nhiên, Ưm... Đau quá ..." Một tiếng nói mềm nhẹ uỷ khuất chợt phá tan sự tĩnh mịch trong phòng họp.
Tầm mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đàn ông tây trang thẳng thớn trong ngực còn đang ôm một cô gái khóc nức nở, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy lạnh lùng, chỉ là tay vỗ lưng nữ sinh kia lại cực kì ôn nhu.
Không ai biết người đàn ông cả người tản ra hơi thở vương giả này là ai, nhưng ở đây ai không phải tinh anh, mặc dù không biết thân phận người đàn ông kia, bọn họ cũng biết người nọ không phải là người bọn họ có thể chọc được.
Mới đầu, khi Tô Kình Thiên nhận được điện thoại của bảo bối nhà mình, còn có chút kinh ngạc, nhưng vừa mới nghe, nghe được bên kia không ngừng truyền đến tiếng nức nở, Tô Kình Thiên trực tiếp ném hợp đồng đang trao đổi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.
Hắn đem một bên mặt sưng đỏ của cô áp vào lòng, lần này hắn không khỏi thấy may mắn, hắn đang làm việc ở Đế Đô, bằng không...
Hậu quả, hắn không dám nghĩ, chính là...
Đôi mắt âm lãnh nhìn nữ sinh đang cuộn mình trên đất một chút, sự vô tình trong mắt làm người ta cảm thấy khiếp sợ
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha người hại bảo bối của hắn?
Phó Quân Hoàng đến gần , An Nhiên mặt hơi quay đi, mày lạnh nhạt nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
"Sao lại thế này?" Phó Quân Hoàng đứng ở bên người An Nhiên, giọng nói gần như máy móc chứa đầy bất mãn và hơi tức giận khó nhận ra.
An Nhiên như trước không nhìn về phía Phó Quân Hoàng, chỉ là nhìn thoáng qua Mã Tịnh Như, "Không có gì, em có thể giải quyết."
Phó Quân Hoàng bắt lấy cánh tay An Nhiên, cường thế quay mặt của cô lại, khi nhìn rõ ràng năm dấu ngón tay in trên má, đồng tử tốt đen nhất thời co rút nhanh!"
"Ai làm !" Giọng nói đè nén tràn đầy lửa giận, trên người Phó Quân Hoàng phát ra không khí lạnh lẽo làm mọi người chung quanh không khỏi lùi về phía sau một bước.
Đáy lòng An Nhiên hung hăng mắng Ân Thiến Tuyết một lần, đánh nơi nào không đánh sao cứ phải đè mặt.
"Em có thể giải quyết." An Nhiên không biết vì sao bản thân không dám nhìn Phó Quân Hoàng, chỉ có thể lặp lại một câu nói này.
Tay vuốt ve trên má An Nhiên cũng có chút run run, đôi mắt đen tràn đầy hương vị khát máu.
"Quân Hoàng, cứ để người này lại cho tôi" Giọng nói của Tô Kình Thiên từ từ vang lên, giọng nói tao nhã nhất thời khiến nữ sinh say lòng, thanh âm rất từ tính.
Phó Quân Hoàng xoay người, tầm mắt lơ đãng xoẹt qua Sở An Tu, lại làm toàn thân Sở An Tu toát mồ hôi lạnh.
"Tùy tiện." Thuộc hạ giao người cho Tô Thiên Kình, anh tin tưởng những ngày sau của nữ sinh này sẽ rất phong phú.
Phó Quân Hoàng nói xong, chỉ thấy hai người mặc tây trang bỗng nhiên tiến vài, bọn họ lập tức đi về phía Mã Tịnh Như, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mang cô ta đi.
Bọn họ đây là bắt cóc công khai!
Tô Nặc còn rất đau đớn khóc giãy dụa khỏi người Tô Thiên Kinh, xoạch xoạch chạy đến trước người An Nhiên, dưới ánh mắt ân trầm của Phó Quân Hoàng, một tay ôm lấy An Nhiên.
"Tiểu Nhiên... Ô, mọi người nơi này thật xấu, đi nhà của tôi đi, bạn học ở đó của tôi đều rất tốt, bọn họ sẽ không đánh người ... Cái cô nữ sinh kia thật hung dữ, đánh người đáng thật đau ."
"Nặc Nặc..." An Nhiên có loại xúc động muốn ngất xỉu.
"Đến lúc đó Tiểu Nhiên có thể ngủ cùng tôi, tôi có thể để chú nhỏ đến phòng khác." Tô Nặc hít hít cái mũi của bản thân, không nhìn Tô Kình Thiên nhíu mày, không nhìn Phó Quân Hoàng đen mặt, tiếp tục nói.
"Mang người của cậu đi." Mặt Phó Quân Hoàng lẽo nhìn Tô Kình Thiên.
Tô Kình Thiên một tay ôm lấy Tô Nặc còn muốn nói gì đó, lập tức trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Nặc, sải bước đi ra phòng họp.
Trong phòng họp lại khôi phục sự tĩnh mịch như trước, âm thanh thở dốc của mọi người cũng không quá lớn, bọn họ đều dè dặt cẩn trọng nhìn Phó Quân Hoàng.
"Chú nhỏ Phó." Sở An Tu hít một hơi thật sâu, sau khi trấn định, mới vừa rồi giẫm chận tại chỗ đi về phía trước, hướng Phó Quân Hoàng chào hỏi.
Chú nhỏ Phó?
Có thể khiến Sở An Tu gọi một tiếng chú nhỏ Phó trừ vài vị nhà họ Phó kia, còn có thể có ai?
Mọi người nghĩ lại, nghĩ đến Sở An Tu đối với Phó An Nhiên rất đặc biệt, lại nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của hắn, nhất thời, sắc mặt mọi người đều biến đổi!
Phó An Nhiên mới chân chính là tiểu thư nhà họ Phó!
Phó An Nhiên lớp bảy, cái người bị đồn đãi là vũ nữ thoát y Phó An Nhiên đúng là tiểu thư nhà họ Phó!
Thượng đế! Như vậy trước bọn họ đã làm cái gì! Bọn họ sao có thể tin tưởng Mã Tịnh Như ngu ngốc kia là tiểu thư nhà họ Phó!
Một tay Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên vào lòng, đôi mắt như chim ưng kia quét qua mỗi người ở đây, giọng nói giống như truyền đến từ trong địa ngục:
"Tôi người nhà họ Phó, đều luôn có thù tất báo! Nhớ cho kĩ!"
Người đàn ông giống như từ trên chiến trường đến, toàn thân tản ra sự nghiêm nghị làm người ta sợ, mà ngươi sâu không thấy đáy nhìn bọn họ, bọn họ lại không tự chủ được gục đầu xuống, mà trên lưng cũng đầy mồ hôi lạnh.
Khi Sở An Tu nhìn thấy người đàn ông đến, biểu cảm nhất thời biến đổi.
Anh... Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Khi Vũ Giang Nam nhìn thấy người đàn ông, biểu cảm cũng đột nhiên biến đổi, Phó Quân Hoàng làm sao có thể tới nơi này? !
Đôi giày quân nhân đạp trên đất phát ra tiếng vang, tiếng vang kia, thanh âm không lớn nhưng lại làm mọi người căng thẳng theo!
Ở đây có rất ít người biết người đàn ông mặc quân trang kia, nhưng có một cái tên liện lên trong đầu họ, chỉ là bọn họ không ai dám hô lên.
Tầm mắt của Phó An Nhiên cũng không nhìn người đàn ông, cô bỗng nhiên đứng dậy, một cước đá Mã Tịnh Như đang im lăngj sang một bên, tiếng nói băng hàn tiếp tục vang lên:
"Cô có tư cách gì, để tôi phải hãm hại cô? Hả?"
Mã Tịnh Như sớm đau đớn nói không ra lời, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán chảy xuống, nhưng tầm mắt của cô ta gắt gao nhìn người đàn ông.
Trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông, vốn sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt biến thành tĩnh mịch.
Xong rồi...
Xong rồi, xong hết rồi...
Cô ta từng gặp qua người đàn ông kia, anh là người quyền quý trẻ tuổi đáng chú ý nhất ở Đế Đô, anh đúng là người nhà họ Phó mà mọi người ngưỡng mộ.... Phó Quân Hoàng Hoàng!
Phó Quân Hoàng...
Người đàn ông này vì sao lại xuất hiện ở đây? Anh... Vì sao lại xuất hiện ở nơi này!
Tuy rằng hiện tại cả người Mã Tịnh Như đều đau, nhưng đầu óc của cô ta cũng dị thường thanh tĩnh.
Phó Quân Hoàng...
Phó An Nhiên...
Sao cô ta lại không đoán ra? Ngay lúc có người nói tiểu thư nhà họ Phó ở ngay trong lớp, vì sao cô ta không nghĩ ra là Phó An Nhiên?
Rất buồn cười đi? Lúc nghe được cô (Mã Tịnh Như) là tiểu thư nhà họ Phó, cô (Phó An Nhiên) hẳn là cười nhạo cô (Mã Tịnh Như) đi?
Phó An Nhiên, thật thâm trầm a!
"Chú nhỏ, bọn họ khi dễ Nặc Nặc... Còn đánh Tiểu Nhiên, Ưm... Đau quá ..." Một tiếng nói mềm nhẹ uỷ khuất chợt phá tan sự tĩnh mịch trong phòng họp.
Tầm mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía cửa, chỉ thấy người đàn ông tây trang thẳng thớn trong ngực còn đang ôm một cô gái khóc nức nở, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy lạnh lùng, chỉ là tay vỗ lưng nữ sinh kia lại cực kì ôn nhu.
Không ai biết người đàn ông cả người tản ra hơi thở vương giả này là ai, nhưng ở đây ai không phải tinh anh, mặc dù không biết thân phận người đàn ông kia, bọn họ cũng biết người nọ không phải là người bọn họ có thể chọc được.
Mới đầu, khi Tô Kình Thiên nhận được điện thoại của bảo bối nhà mình, còn có chút kinh ngạc, nhưng vừa mới nghe, nghe được bên kia không ngừng truyền đến tiếng nức nở, Tô Kình Thiên trực tiếp ném hợp đồng đang trao đổi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.
Hắn đem một bên mặt sưng đỏ của cô áp vào lòng, lần này hắn không khỏi thấy may mắn, hắn đang làm việc ở Đế Đô, bằng không...
Hậu quả, hắn không dám nghĩ, chính là...
Đôi mắt âm lãnh nhìn nữ sinh đang cuộn mình trên đất một chút, sự vô tình trong mắt làm người ta cảm thấy khiếp sợ
Hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha người hại bảo bối của hắn?
Phó Quân Hoàng đến gần , An Nhiên mặt hơi quay đi, mày lạnh nhạt nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảo não.
"Sao lại thế này?" Phó Quân Hoàng đứng ở bên người An Nhiên, giọng nói gần như máy móc chứa đầy bất mãn và hơi tức giận khó nhận ra.
An Nhiên như trước không nhìn về phía Phó Quân Hoàng, chỉ là nhìn thoáng qua Mã Tịnh Như, "Không có gì, em có thể giải quyết."
Phó Quân Hoàng bắt lấy cánh tay An Nhiên, cường thế quay mặt của cô lại, khi nhìn rõ ràng năm dấu ngón tay in trên má, đồng tử tốt đen nhất thời co rút nhanh!"
"Ai làm !" Giọng nói đè nén tràn đầy lửa giận, trên người Phó Quân Hoàng phát ra không khí lạnh lẽo làm mọi người chung quanh không khỏi lùi về phía sau một bước.
Đáy lòng An Nhiên hung hăng mắng Ân Thiến Tuyết một lần, đánh nơi nào không đánh sao cứ phải đè mặt.
"Em có thể giải quyết." An Nhiên không biết vì sao bản thân không dám nhìn Phó Quân Hoàng, chỉ có thể lặp lại một câu nói này.
Tay vuốt ve trên má An Nhiên cũng có chút run run, đôi mắt đen tràn đầy hương vị khát máu.
"Quân Hoàng, cứ để người này lại cho tôi" Giọng nói của Tô Kình Thiên từ từ vang lên, giọng nói tao nhã nhất thời khiến nữ sinh say lòng, thanh âm rất từ tính.
Phó Quân Hoàng xoay người, tầm mắt lơ đãng xoẹt qua Sở An Tu, lại làm toàn thân Sở An Tu toát mồ hôi lạnh.
"Tùy tiện." Thuộc hạ giao người cho Tô Thiên Kình, anh tin tưởng những ngày sau của nữ sinh này sẽ rất phong phú.
Phó Quân Hoàng nói xong, chỉ thấy hai người mặc tây trang bỗng nhiên tiến vài, bọn họ lập tức đi về phía Mã Tịnh Như, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mang cô ta đi.
Bọn họ đây là bắt cóc công khai!
Tô Nặc còn rất đau đớn khóc giãy dụa khỏi người Tô Thiên Kinh, xoạch xoạch chạy đến trước người An Nhiên, dưới ánh mắt ân trầm của Phó Quân Hoàng, một tay ôm lấy An Nhiên.
"Tiểu Nhiên... Ô, mọi người nơi này thật xấu, đi nhà của tôi đi, bạn học ở đó của tôi đều rất tốt, bọn họ sẽ không đánh người ... Cái cô nữ sinh kia thật hung dữ, đánh người đáng thật đau ."
"Nặc Nặc..." An Nhiên có loại xúc động muốn ngất xỉu.
"Đến lúc đó Tiểu Nhiên có thể ngủ cùng tôi, tôi có thể để chú nhỏ đến phòng khác." Tô Nặc hít hít cái mũi của bản thân, không nhìn Tô Kình Thiên nhíu mày, không nhìn Phó Quân Hoàng đen mặt, tiếp tục nói.
"Mang người của cậu đi." Mặt Phó Quân Hoàng lẽo nhìn Tô Kình Thiên.
Tô Kình Thiên một tay ôm lấy Tô Nặc còn muốn nói gì đó, lập tức trong tiếng kêu sợ hãi của Tô Nặc, sải bước đi ra phòng họp.
Trong phòng họp lại khôi phục sự tĩnh mịch như trước, âm thanh thở dốc của mọi người cũng không quá lớn, bọn họ đều dè dặt cẩn trọng nhìn Phó Quân Hoàng.
"Chú nhỏ Phó." Sở An Tu hít một hơi thật sâu, sau khi trấn định, mới vừa rồi giẫm chận tại chỗ đi về phía trước, hướng Phó Quân Hoàng chào hỏi.
Chú nhỏ Phó?
Có thể khiến Sở An Tu gọi một tiếng chú nhỏ Phó trừ vài vị nhà họ Phó kia, còn có thể có ai?
Mọi người nghĩ lại, nghĩ đến Sở An Tu đối với Phó An Nhiên rất đặc biệt, lại nghĩ đến phản ứng mới vừa rồi của hắn, nhất thời, sắc mặt mọi người đều biến đổi!
Phó An Nhiên mới chân chính là tiểu thư nhà họ Phó!
Phó An Nhiên lớp bảy, cái người bị đồn đãi là vũ nữ thoát y Phó An Nhiên đúng là tiểu thư nhà họ Phó!
Thượng đế! Như vậy trước bọn họ đã làm cái gì! Bọn họ sao có thể tin tưởng Mã Tịnh Như ngu ngốc kia là tiểu thư nhà họ Phó!
Một tay Phó Quân Hoàng ôm An Nhiên vào lòng, đôi mắt như chim ưng kia quét qua mỗi người ở đây, giọng nói giống như truyền đến từ trong địa ngục:
"Tôi người nhà họ Phó, đều luôn có thù tất báo! Nhớ cho kĩ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.