Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ
Chương 13: Người tổn thương anh ấy, chắc chắn phải chết!
Tĩnh Mặc Thành Kiển
12/08/2015
Long Tam nhìn chằm chằm An Nhiên thật lâu, vậy mà trong đầu của hắn vẫn không có chút hình ảnh nào về cô.
"Vị tiểu thư này, Long Tam tôi.... ....."
'Ba......!'
Chiếc roi chuẩn xác quất vầ trên mặt hắn, trong nháy mắt, một vết máu nở rộ ở trên mặt hắn.
Mặt Lãnh hạo không chút biểu cảm thu hồi roi, sắc mặt bất động nhìn thẳng phía trước.
Trong lòng Lam Nhược Khê cho hắn khen ngợi, Chính Thái nhà cô rất đẹp trai.
"Ở trước mặt quân chủ, phải ít nói nhảm, không thể nói láo, nết không, rút roi ra sẽ không chết người." Hai tay Lam Nhược Khê ôm ngực đứng bên cạnh Lãnh Hạo, vẻ mặt nhìn như nghiêm túc nói.
Không biết Lãnh Hạo cố ý hay vô tình, cái vết roi kia quất đúng vào vết thương trên mặt vốn đã thành sẹo của Long Tam, máu từ mắt chảy xuống, khiến con mắt trái của hắn phải nhắm lại, mà một con mắt khác đầy dáng vẻ dữ tợn, lại càng rõ ràng hơn.
Tốt nhất bọn họ nên giết hắn, nếu không chờ hắn ra ngoài, hắn sẽ để cho những người này sống không bằng chết!
"A....... Xem ra, quý nhân của chúng ta hay quên chuyện là anh Long quên mất loại nhân vật nhỏ như chúng ta rồi!"
Trên gương mặt đau nhức làm Long Tam mở miệng cũng khó khăn, hắn đối với cô gái trước mắt này, thật sự không có bất kì ấn tượng.
Khóe môi An Nhiên khẽ nhếch, trong con ngươi không chút nhiệt độ xoẹt qua một tia ngoan lệ, hơi khoát tay, người vẫn chờ ở ngoài cửa lập tức tiến vào, một người trong đó trong tay cầm một cái khay, trên khay để một con dao găm nhỏ và một cái chén lớn bằng thủy tinh.
Lam Nhược Khê nhìn, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên, cô còn chưa từng thấy quân chủ phát giận lớn như vậy, ôi chao tự mình động thủ.
Lãnh Hạo vẫn luôn không nhúc nhích, mặc cho người con gái đứng ở bên cạnh mình, cơ thể anh lắc tới lắc lui, khi hắn thật sự không nhịn được mà nghiêng mặt nhìn lại, nhất thời sửng sốt.
Lam Nhược Khê vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt thứ hai trên mặt Lãnh Hạo, cô hướng về phía hắn nghiêng người cười một tiếng, "Thế nào, bị chị đây mê hoặc rồi hả? Anh phải biết, chị đây thế nhưng......"
"Lông mi rớt." Lãnh Hạo không chút khách khí cắt đứt Lam Nhược Khê đang tự luyến, rồi sau đó kéo cánh tay đang quàng trên tay anh ra, lui về phía sau mấy bước, vẫn như cũ đứng nghiêm ở nơi cách An Nhiên không xa.
"Anh là họ với trứng thối!" Lam Nhược Khê chỉ một ngón tay về phía Lãnh Hạo.
Lãnh Hạo hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Đối với chuyện của hai người này, An Nhiên hoàn toàn làm như không nhìn thấy, cô đi một vòng quanh bên người Long Tam, nhìn cơ thể hắn chật vật không chịu nổi, giọng nói bình tĩnh không giống người bình thường chậm rãi vang lên bên trong phòng thẩm vấn này:
"Long Tam, ngươi đã quên mất, vậy để tôi giúp ngươi nhớ lại đi."
Vừa nói, An Nhiên vừa cầm con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh từ khay lên, lúc Long Tam còn không kịp phản ứng, cổ tay của hắn liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt!
Tay của hắn bị trói vào cái ghế ở sau lưng, hắn không nhìn thấy tình huống ở cổ tay, hắn chỉ có thể cảm nhận được đau đớn kịch liệt cùng với một lượng máu lớn không ngừng trào ra từ cơ thể.
"Nhận tốt lắm, cũng không thể lãng phí máu của Long Tam chúng ta." An Nhiên lượn quay trở lại trước người Long Tam, trong tay còn cầm con dao găm nhỏ kia.
Lãnh Hạo cắm roi ở bên hông bản thân, ngay sau đó bước lên trước Lam Nhược Khê một bước, cầm cái bình từ trên khay lên, rồi ở sau lưng Long Tam cắt xong đó, cho máu của hắn, toàn bộ chảy vào trong bình.
Sống dao lạnh như băng dính vào trên mặt Long Tam, An Nhiên nhìn hắn ở một khoảng cách, cô gằn từng chữ một: "Long Tam, lúc này, ngươi đã nghĩ ra chưa? Hử?"
Long Tam đã có chút hôn mê, nhưng việc cô làm đối với hắn làm sao hắn có thẻ không quen thuộc? Thủ đoạn này hắn chỉ làm đúng một lần, là nhằm vào Phó Quân Hoàng năm đó mà làm, như vậy, cô gái này, cô gái này.... .....
Bỗng nhiên Long Tam ngẩng đầu, con ngươi đã đỏ ngầu hiện đầy khiếp sợ, "Cô là đứa bé năm đó!"
Sống dao vẫn ở trên gương mặt hắn rời đi, bỗng nhiên An Nhiên xoay người, ngay sau đó ngồi vào trên ghế đã sớm được chuẩn bị cho cô, con dao chém sắt như chém bùn đã bị cô vứt qua một bên, cầm khăn tay sạch sẽ, sau đó tùy tiện lau tay, khuôn mặt nhìn như lạnh nhạt kia dường như đã ngưng kết một tầng sương lạnh.
"Xem ra, ngươi đã nghĩ ra!" An Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, "Thời gian của tôi cũng không nhiều, dùng thời gian ngắn nhất nói hết những gì ngươi biết ra cho tôi biết, nếu không, tôi khó có thể đảm bảo được con của ngươi và người phụ nữ của ngươi, có thể bình an vô sự." Không bao lâu nữa, Quân Hoàng sẽ tỉnh.
Mất máu quá nhiều nên bộ não Long Tam hôn mê lợi hại, mà sau khi nghe được lời nói của Phó An Nhiên, lập tức đầu óc của hắn liền rối loạn.
"Không... Không thể nào...." Hắn đã sớm đưa vợ và con của mình ra nước ngoài, cô không thẻ tìm được bọn họ, đay là cô ta đang muốn moi lời nói của anh.
"Tiểu Tứ." An Nhiên nhàn nhạt nói.
Lãnh Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, ngay sau đó nhấn nút gọi đi, bên kia vừa vang lên một tiếng liền truyền đến một giọng nói non nớt của đứa trẻ:
"Ba, chừng nào thì ba mới đến đón chúng ta về nhà? Chú nơi này nói, ba trở lại đón chúng ta về nhà."
"Tiểu Vũ, ba....." Lời của hắn vẫn chưa nói hết, Lãnh Hạo liền quả quyết cúp điện thoại di động.
Một tay An Nhiên chống lên tay ghế vịn, đầu dựa ở phía trên, con ngươi lạnh lẽo rơi vào trên người Long Tam, "Thời gian của tôi không nhiều lắm, Long Tam, đạo lí tai họa không bằng người nhà tôi còn hiểu được, chuyện năm đó, bất kể từ góc độ nào, chỉ cần anh nói cho tôi biết, người sau lưng anh là ai, tôi sẽ bỏ qua cho con và vợ của anh."
Long Tam biết lần này bản thân chốn không thoát, hắn không nghĩ tới, năm đó cả người Phó Quân Hoàng gần như khô hết máu lại không chết, càng không nghĩ đến, cô gái nhỏ gầy yếu không chịu nổi một kích năm đó, chỉ vẻn vẹn sáu năm ngắn ngủi, đã lớn mạnh như thế.
"Tôi....." "Người tổn thương anh ấy, nhất định phải chết." An Nhiên trực tiếp cắt đứt lời nói của hắn, "Còn lại một phút, anh có thể lựa chọn không nói, tôi sẽ cho người nhà anh đi xuống đoàn viên với anh."
Lập tức Long Tam liền luống cuống, không nghĩ tới ngày thứ tư trở lại đế đô, hắn liền gặp nạn.
Toàn bộ vợ con của hắn, nếu như một mình hắn có thể đổi lấy cuộc sống an ổn ngày sau, cũng tốt.
"Người đứng sau rốt cuộc là ai thì tôi không biết, người liên lạc với tôi lúc ấy là một cô gái có biệt danh Cáo Lông Đỏ."
"Người thu gom máu cũng là Cáo Lông Đỏ sao, các người lấy máu của anh ấy làm cái gì?" An Nhiên hơi cau mày.
"Phải, lúc ấy người nọ đang ở bên ngoài, đi ra ngoài tôi liền giao bình máu vào trong tay cô ta, chỉ là rốt cuộc bọn họ lấy vật kia làm cái gì, tôi cũng không biết, tôi thật sự không biết!"
"Nếu như anh còn giấu diếm cái gì khác....." Hai tay Lam Nhược Khê khoanh trước ngực nhìn hắn, cười lạnh.
"Không có, không có, Phó tiểu thư, toi cầu xin cô bỏ qua cho người nhà của tôi, cái gì bọn họ cũng không biết, tôi......"
An Nhiên mắt lạnh nhìn hắn, khóe môi nhếch lên lạnh như băng, "Dĩ nhiên tôi sẽ không đụng đến bọn họ." Chẳng qua, người khác có đụng hay không, cô cũng không biết.
Bỗng nhiên, bên hông truyền đến một hồi tiếng chuông.
Sắc mặt An Nhiên hiện lên một tia khẩn trương không dễ phát giác, tầm mắt quét một vòng quanh mọi người, sau khi xác định không người nào dám há mồm nói lung tung, rồi mới nhận điện thoại.
"Đã dậy rồi sao?" Giọng nói của cô nhàn nhạt hoàn toàn không âm lãnh giống vừa rồi, ngược lại mang theo một chút ấm áp nhàn nhạt.
"Ừ, không thấy em." Bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt hơi khàn khàn của Phó Quân Hoàng , mà trong giọng nói kia mang theo một tia bất mãn.
Long Tam thấy An Nhiên nghe điện thoại, cho là Phó gia liên hệ với cô, lúc hắn đang muốn hét to, Lãnh Hạo tay lanh mắt lẹ tiến lên, cực kì dễ dàng trực tiếp làm trật quai hàm! Trong nháy mắt, bộ mặt Long Tam thống khổ.
An Nhiên mắt lạnh nhìn Long Tam, mặt cũng dịu dàng khoogn giống cô:
"Nơi này có chút chuyện làm chậm trễ, lập tức trở về, anh cứ nghỉ ngơi trước."
"Được. Chờ em." Anh cũng không nói thêm gì nữa, lưu loát cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, An Nhiên dẫn theo người hướng về phía Lam Nhược Khê nói:
"Không nên để hắn chết quá dễ dàng."
Thật vất vả làm đi làm lại lông mi trên măt mới được, Lam Nhược Khê hướng về phía cô cười yêu mị một tiếng, "Tôi làm việc quân chủ còn lo lắng sao?"
An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, nếu như cô trở về chậm, bên Quân Hoàng sẽ nghi ngờ.
Mà lúc này, bên trong phòng bệnh của Phó Quân Hoàng, trong tay đang cầm điện thoại di động, đúng lúc trên màn hình điện thoại di động báo tin nhắn, tin nhắn viết:
'Ông chủ, Long Tam mất tích.'
"Vị tiểu thư này, Long Tam tôi.... ....."
'Ba......!'
Chiếc roi chuẩn xác quất vầ trên mặt hắn, trong nháy mắt, một vết máu nở rộ ở trên mặt hắn.
Mặt Lãnh hạo không chút biểu cảm thu hồi roi, sắc mặt bất động nhìn thẳng phía trước.
Trong lòng Lam Nhược Khê cho hắn khen ngợi, Chính Thái nhà cô rất đẹp trai.
"Ở trước mặt quân chủ, phải ít nói nhảm, không thể nói láo, nết không, rút roi ra sẽ không chết người." Hai tay Lam Nhược Khê ôm ngực đứng bên cạnh Lãnh Hạo, vẻ mặt nhìn như nghiêm túc nói.
Không biết Lãnh Hạo cố ý hay vô tình, cái vết roi kia quất đúng vào vết thương trên mặt vốn đã thành sẹo của Long Tam, máu từ mắt chảy xuống, khiến con mắt trái của hắn phải nhắm lại, mà một con mắt khác đầy dáng vẻ dữ tợn, lại càng rõ ràng hơn.
Tốt nhất bọn họ nên giết hắn, nếu không chờ hắn ra ngoài, hắn sẽ để cho những người này sống không bằng chết!
"A....... Xem ra, quý nhân của chúng ta hay quên chuyện là anh Long quên mất loại nhân vật nhỏ như chúng ta rồi!"
Trên gương mặt đau nhức làm Long Tam mở miệng cũng khó khăn, hắn đối với cô gái trước mắt này, thật sự không có bất kì ấn tượng.
Khóe môi An Nhiên khẽ nhếch, trong con ngươi không chút nhiệt độ xoẹt qua một tia ngoan lệ, hơi khoát tay, người vẫn chờ ở ngoài cửa lập tức tiến vào, một người trong đó trong tay cầm một cái khay, trên khay để một con dao găm nhỏ và một cái chén lớn bằng thủy tinh.
Lam Nhược Khê nhìn, ánh mắt cũng bắt đầu sáng lên, cô còn chưa từng thấy quân chủ phát giận lớn như vậy, ôi chao tự mình động thủ.
Lãnh Hạo vẫn luôn không nhúc nhích, mặc cho người con gái đứng ở bên cạnh mình, cơ thể anh lắc tới lắc lui, khi hắn thật sự không nhịn được mà nghiêng mặt nhìn lại, nhất thời sửng sốt.
Lam Nhược Khê vui vẻ, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt thứ hai trên mặt Lãnh Hạo, cô hướng về phía hắn nghiêng người cười một tiếng, "Thế nào, bị chị đây mê hoặc rồi hả? Anh phải biết, chị đây thế nhưng......"
"Lông mi rớt." Lãnh Hạo không chút khách khí cắt đứt Lam Nhược Khê đang tự luyến, rồi sau đó kéo cánh tay đang quàng trên tay anh ra, lui về phía sau mấy bước, vẫn như cũ đứng nghiêm ở nơi cách An Nhiên không xa.
"Anh là họ với trứng thối!" Lam Nhược Khê chỉ một ngón tay về phía Lãnh Hạo.
Lãnh Hạo hoàn toàn làm như không nhìn thấy.
Đối với chuyện của hai người này, An Nhiên hoàn toàn làm như không nhìn thấy, cô đi một vòng quanh bên người Long Tam, nhìn cơ thể hắn chật vật không chịu nổi, giọng nói bình tĩnh không giống người bình thường chậm rãi vang lên bên trong phòng thẩm vấn này:
"Long Tam, ngươi đã quên mất, vậy để tôi giúp ngươi nhớ lại đi."
Vừa nói, An Nhiên vừa cầm con dao găm phản chiếu ánh sáng lạnh từ khay lên, lúc Long Tam còn không kịp phản ứng, cổ tay của hắn liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt!
Tay của hắn bị trói vào cái ghế ở sau lưng, hắn không nhìn thấy tình huống ở cổ tay, hắn chỉ có thể cảm nhận được đau đớn kịch liệt cùng với một lượng máu lớn không ngừng trào ra từ cơ thể.
"Nhận tốt lắm, cũng không thể lãng phí máu của Long Tam chúng ta." An Nhiên lượn quay trở lại trước người Long Tam, trong tay còn cầm con dao găm nhỏ kia.
Lãnh Hạo cắm roi ở bên hông bản thân, ngay sau đó bước lên trước Lam Nhược Khê một bước, cầm cái bình từ trên khay lên, rồi ở sau lưng Long Tam cắt xong đó, cho máu của hắn, toàn bộ chảy vào trong bình.
Sống dao lạnh như băng dính vào trên mặt Long Tam, An Nhiên nhìn hắn ở một khoảng cách, cô gằn từng chữ một: "Long Tam, lúc này, ngươi đã nghĩ ra chưa? Hử?"
Long Tam đã có chút hôn mê, nhưng việc cô làm đối với hắn làm sao hắn có thẻ không quen thuộc? Thủ đoạn này hắn chỉ làm đúng một lần, là nhằm vào Phó Quân Hoàng năm đó mà làm, như vậy, cô gái này, cô gái này.... .....
Bỗng nhiên Long Tam ngẩng đầu, con ngươi đã đỏ ngầu hiện đầy khiếp sợ, "Cô là đứa bé năm đó!"
Sống dao vẫn ở trên gương mặt hắn rời đi, bỗng nhiên An Nhiên xoay người, ngay sau đó ngồi vào trên ghế đã sớm được chuẩn bị cho cô, con dao chém sắt như chém bùn đã bị cô vứt qua một bên, cầm khăn tay sạch sẽ, sau đó tùy tiện lau tay, khuôn mặt nhìn như lạnh nhạt kia dường như đã ngưng kết một tầng sương lạnh.
"Xem ra, ngươi đã nghĩ ra!" An Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, "Thời gian của tôi cũng không nhiều, dùng thời gian ngắn nhất nói hết những gì ngươi biết ra cho tôi biết, nếu không, tôi khó có thể đảm bảo được con của ngươi và người phụ nữ của ngươi, có thể bình an vô sự." Không bao lâu nữa, Quân Hoàng sẽ tỉnh.
Mất máu quá nhiều nên bộ não Long Tam hôn mê lợi hại, mà sau khi nghe được lời nói của Phó An Nhiên, lập tức đầu óc của hắn liền rối loạn.
"Không... Không thể nào...." Hắn đã sớm đưa vợ và con của mình ra nước ngoài, cô không thẻ tìm được bọn họ, đay là cô ta đang muốn moi lời nói của anh.
"Tiểu Tứ." An Nhiên nhàn nhạt nói.
Lãnh Hạo lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, ngay sau đó nhấn nút gọi đi, bên kia vừa vang lên một tiếng liền truyền đến một giọng nói non nớt của đứa trẻ:
"Ba, chừng nào thì ba mới đến đón chúng ta về nhà? Chú nơi này nói, ba trở lại đón chúng ta về nhà."
"Tiểu Vũ, ba....." Lời của hắn vẫn chưa nói hết, Lãnh Hạo liền quả quyết cúp điện thoại di động.
Một tay An Nhiên chống lên tay ghế vịn, đầu dựa ở phía trên, con ngươi lạnh lẽo rơi vào trên người Long Tam, "Thời gian của tôi không nhiều lắm, Long Tam, đạo lí tai họa không bằng người nhà tôi còn hiểu được, chuyện năm đó, bất kể từ góc độ nào, chỉ cần anh nói cho tôi biết, người sau lưng anh là ai, tôi sẽ bỏ qua cho con và vợ của anh."
Long Tam biết lần này bản thân chốn không thoát, hắn không nghĩ tới, năm đó cả người Phó Quân Hoàng gần như khô hết máu lại không chết, càng không nghĩ đến, cô gái nhỏ gầy yếu không chịu nổi một kích năm đó, chỉ vẻn vẹn sáu năm ngắn ngủi, đã lớn mạnh như thế.
"Tôi....." "Người tổn thương anh ấy, nhất định phải chết." An Nhiên trực tiếp cắt đứt lời nói của hắn, "Còn lại một phút, anh có thể lựa chọn không nói, tôi sẽ cho người nhà anh đi xuống đoàn viên với anh."
Lập tức Long Tam liền luống cuống, không nghĩ tới ngày thứ tư trở lại đế đô, hắn liền gặp nạn.
Toàn bộ vợ con của hắn, nếu như một mình hắn có thể đổi lấy cuộc sống an ổn ngày sau, cũng tốt.
"Người đứng sau rốt cuộc là ai thì tôi không biết, người liên lạc với tôi lúc ấy là một cô gái có biệt danh Cáo Lông Đỏ."
"Người thu gom máu cũng là Cáo Lông Đỏ sao, các người lấy máu của anh ấy làm cái gì?" An Nhiên hơi cau mày.
"Phải, lúc ấy người nọ đang ở bên ngoài, đi ra ngoài tôi liền giao bình máu vào trong tay cô ta, chỉ là rốt cuộc bọn họ lấy vật kia làm cái gì, tôi cũng không biết, tôi thật sự không biết!"
"Nếu như anh còn giấu diếm cái gì khác....." Hai tay Lam Nhược Khê khoanh trước ngực nhìn hắn, cười lạnh.
"Không có, không có, Phó tiểu thư, toi cầu xin cô bỏ qua cho người nhà của tôi, cái gì bọn họ cũng không biết, tôi......"
An Nhiên mắt lạnh nhìn hắn, khóe môi nhếch lên lạnh như băng, "Dĩ nhiên tôi sẽ không đụng đến bọn họ." Chẳng qua, người khác có đụng hay không, cô cũng không biết.
Bỗng nhiên, bên hông truyền đến một hồi tiếng chuông.
Sắc mặt An Nhiên hiện lên một tia khẩn trương không dễ phát giác, tầm mắt quét một vòng quanh mọi người, sau khi xác định không người nào dám há mồm nói lung tung, rồi mới nhận điện thoại.
"Đã dậy rồi sao?" Giọng nói của cô nhàn nhạt hoàn toàn không âm lãnh giống vừa rồi, ngược lại mang theo một chút ấm áp nhàn nhạt.
"Ừ, không thấy em." Bên kia truyền đến giọng nói đặc biệt hơi khàn khàn của Phó Quân Hoàng , mà trong giọng nói kia mang theo một tia bất mãn.
Long Tam thấy An Nhiên nghe điện thoại, cho là Phó gia liên hệ với cô, lúc hắn đang muốn hét to, Lãnh Hạo tay lanh mắt lẹ tiến lên, cực kì dễ dàng trực tiếp làm trật quai hàm! Trong nháy mắt, bộ mặt Long Tam thống khổ.
An Nhiên mắt lạnh nhìn Long Tam, mặt cũng dịu dàng khoogn giống cô:
"Nơi này có chút chuyện làm chậm trễ, lập tức trở về, anh cứ nghỉ ngơi trước."
"Được. Chờ em." Anh cũng không nói thêm gì nữa, lưu loát cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, An Nhiên dẫn theo người hướng về phía Lam Nhược Khê nói:
"Không nên để hắn chết quá dễ dàng."
Thật vất vả làm đi làm lại lông mi trên măt mới được, Lam Nhược Khê hướng về phía cô cười yêu mị một tiếng, "Tôi làm việc quân chủ còn lo lắng sao?"
An Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, nếu như cô trở về chậm, bên Quân Hoàng sẽ nghi ngờ.
Mà lúc này, bên trong phòng bệnh của Phó Quân Hoàng, trong tay đang cầm điện thoại di động, đúng lúc trên màn hình điện thoại di động báo tin nhắn, tin nhắn viết:
'Ông chủ, Long Tam mất tích.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.