Chương 178: Ai đúng ai sai?
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
29/11/2018
Cuối hành lang bệnh viện là phòng cứu cấp, Phó Thần Thương đã được đưa đi cấp cứu.
An Cửu im lặng ngồi ở trên ghế dài, Kiều Tang đau lòng đứng ở bên cạnh cô dùng khăn giấy giúp cô lau vết máu trên người và trên tay. Lúc mới vừa rồi xảy ra chuyện cô ấy bình tĩnh đập cửa sổ mở cửa cứu người làm sao, nhưng bây giờ giống như một người mất hồn.
Mặc dù vẫn mắng Phó Hoa Sênh ngu, nhưng loại chuyện này cô vẫn báo cho anh ta đầu tiên, Phó Hoa Sênh vừa mới sắp xếp hiện trường sự cố và phẫu thuật này xong, thở hồng hộc mà chạy tới, hơi khó xử mà nhìn hai người.
"Cái đó......Chị dâu......Em đã báo cho ba mẹ! Bọn họ cũng cần phải đến! Chị xem, chị và Tang Tang có muốn tránh mặt một lát hay không? Em sợ mẹ em quá kích động có thể sẽ......"
Kiều Tang lập tức nóng nảy, "Biết cái gì? Chẳng lẽ sẽ còn trách lên trên đầu chúng ta sao? Cũng không phải là chúng ta đâm! Nữ quan!"
"Anh không phải ý này......" Phó Hoa Sênh không biết nên giải thích làm sao.
Lúc đang đau đầu, Phùng Uyển, ông chạy tới.
Mắt Phùng Uyển cũng vội đỏ, vừa thấy Phó Hoa Sênh thì giọng nói run rẩy, hoang mang bối rối hỏi: "Thần Thần! Thần Thần nó như thế nào rồi? Xoảng."
"Mẹ, mẹ đừng nóng vội, đang cấp cứu bên trong!"
"Cấp cứu......" Phùng Uyển đỡ trán thiếu chút nữa ngất đi, giờ phút này bà hoàn toàn sụp đổ, quay người lại mà đánh Phó Chính Huân, "Phó Chính Huân! Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Vì người phụ nữ kia mà làm hại con trai mình tự giết lẫn nhau, ông làm hại tôi không có con cháu xong, bây giờ còn hại Thần Thần thành ra như vậy, nó đã như ông mong muốn, trong lòng yêu thích cháu gái bên ngoại, vì cô ta ngay cả mạng cũng dày vò, bây giờ ông hài lòng chưa? Cuối cùng ông muốn thế nào mới hài lòng? Nếu Thần Thần xảy ra chuyện không hay, tôi cũng không muốn sống!”
Phùng Uyển yếu đuối ở trong ngực Phó Hoa Sênh, mới vừa phát tiết xong thì thấy An Cửu, vì vậy càng thêm kích động, Phó Hoa Sênh cũng không làm sao ngăn được, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nháy mắt cho An Cửu để cho cô tránh một chút, nhưng An Cửu đâu có để ý đến anh ta.
Phùng Uyển trút hết lửa giận đầy ngập lên trên người An Cửu, "Năm đó Thần Thần đồng ý vứt đi cổ phần vì đứa bé, còn chưa đủ để chứng minh tâm ý của nó sao? Tại sao cô lại kiên trì phá hủy đứa bé như vậy? Tại sao lòng cô lại độc ác như vậy! Cô có biết những ngày qua Thần Thần trôi qua như thế nào? Có biết nó rất đau khổ hay không! Đúng là chúng tôi lừa cô, nhưng kể từ cô gả vào nhà chúng tôi, cho dù tôi hay Thần Thần, có từng ngược đãi cô chút nào chưa? Cho dù có lỗi, đó cũng là lỗi của Phó Chính Huân, ông ta là đầu sỏ gây nên, tại sao muốn đổ toàn bộ chuyện này lên trên người Thần Thần...... Thần Thần nó có lỗi gì? Nếu như nhất định phải nói nó có lỗi, lỗi duy nhất là nó yêu cô! Thần Thần quá ngốc rồi, ngay cả đứa bé cô cũng không cần, làm sao còn muốn nó, nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn không dời bỏ cô, Thần Thần của tôi, chưa bao giờ cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng anh chỉ vì cô, cố ý để lấy lòng tôi, cầu xin tôi không được đi tìm cô, nó sợ tôi không thích cô, sẽ đi gây rắc rối cho cô!"
Nói tới chỗ này, Phùng Uyển khóc không thành tiếng: "Tôi chỉ hận tại sao tôi lại mềm lòng, tại sao phải nghe lời của nó! Sớm biết lại như vậy, cho dù Thần Thần hận chết tôi...tôi tuyệt đối cũng không để nó đi tìm cô! Tống An Cửu, hôm nay tôi nói cho cô rất rõ ràng, chỉ cần tôi - Phùng Uyển ở nhà họ Phó một ngày, cả đời này cô đừng nghĩ bước vào cửa nhà họ Phó!"
Mắt Phó Hoa Sênh thấy lời Phùng Uyển nói ra không thể xoay chuyển, đau đầu không dứt.
"Phùng Uyển!!" Ông cụ nghiêm nghị ngắt lời cô.
Phùng Uyển lại cười, "Phùng Uyển...... Ông gọi tôi Phùng Uyển......"
Ông ta chưa bao giờ gọi cả tên cả họ ngay cả tên mang họ mà gọi cả tên mình, chứ nói gì là dùng cái giọng nói đáng sợ này, trong nháy mắt Phùng Uyển cảm giác đời này mình đi theo bên người ông ta này nhất định là một chuyện cười, ngay cả cháu gái bên ngoại chết nhiều năm như vậy cũng có thể làm cho ông ta đối xử với mình như vậy.
Giờ phút này, hận ý đèn nén ở đáy lòng tất cả vì chuyện Phó Thần Thương mà bộc phát ra ngoài, theo ý bà, nguồn gốc tất cả bi kịch là người phụ nữ tên Nguyễn Quân.
Người đàn ông trước mắt này, đã từng là bầu trời của mình, nhưng bây giờ chỉ là một nhà tù. Phùng Uyển không sợ hãi chút nào nhìn ông ta: "Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Hôm nay tôi sẽ nói ở chỗ này, cô cháu gái bên ngoại kia, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ta là vợ ông! Ông nhất định phải đồng ý...... A, vậy thì ly hôn đi! Sau đó tôi không còn là người của nhà họ Phó! Cũng không tự nhiên sẽ không xen vào chuyện của nhà họ Phó nữa!"
Đây là quyết định uy hiếp giữa bà, ông ta và Nguyễn Quân. Biết rõ người sống mãi mãi kém hơn người đã chết, bà luôn cho rằng, năm năm cũng nhịn được, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.
"Cô......" Ông cụ ôm ngực, tay chống gậy không ngừng run rẩy, vừa mới nghe được tin tức Phó Thần Thương đâm xe ông còn chưa có trở lại bình thường, ngay sau đó Phùng Uyển lại vừa ầm ĩ ra đây, kích động bị đâm thiếu chút nữa một hơi không nói lên được.
Phó Hoa Sênh đi một bên đỡ ông cụ, còn vừa phải đi khuyên Phùng Uyển, bận rộn sứt đầu mẻ trán(1), "Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy hả? Nói chuyện ly hôn có gì hay!"
(1) Bể đầu sứt trán: (Khẩu ngữ) bị thương tích, thương tổn nặng (do đánh nhau) =)) ý chỉ bận rộn quá đây ><
Kiều Tang đang nghe như rơi vào trong sương mù, cuối cùng vẫn nhịn không được chen miệng vào, "Quý bà, mặc dù bà nói có mấy lời tôi nghe không hiểu, thế nhưng có vài chỗ tôi nhất định phải nói rõ ràng, dù sao chuyện ngày hôm nay tôi cũng ở đây! Chuyện bà tốt hình như sai, người đâm Phó Thần Thương là Tô Hội Lê, cô ta mới là hung thủ hại con trai của bà, giờ phút này con cô ta cũng ở bệnh viện này, muốn liều mạng(2), muốn mắng chửi người, bà tìm cô ta đi! Tại sao bà luôn mồm khiển trách lên người An Cửu? Lúc đó không chỉ có An Cửu, tôi cũng ở trên xe! Phó Thần Thương đã cứu chúng tôi, chúng tôi rất biết ơn, nhưng tôi và An Cửu thì đáng đời bị đâm chết sao? Nếu như lúc ấy Phó Thần Thương không xuất hiện, vậy bây giờ nằm ở bên trong chính là tôi và An Cửu, vậy chúng tôi không phải cũng có thể giống như bà ban nãy như vậy mắng Phó Thần Thương làm rắc rối chúng tôi sao? Nói gì tôi và An Cửu cũng là người bị hại!"
(2) Liều mạng: liều, dù biết là nguy hiểm đến tính mạng, vì cho là không còn cách nào khác <3ĐườngThấtCôngTử<3
Lúc này làm sao Phùng Uyển có thể nghe lọt lý lẽ, "Cô cho rằng cô là ai, có tư cách gì lấy loại giọng điệu này nói chuyện với tôi? Cô cho rằng Sanh Sanh thích cô, có chỗ dựa nên không sợ sao?"
Phó Hoa Sênh thật sự là một người rất ngốc, Phó Thần Thương vừa xảy ra chuyện, Phùng Uyển hệt như điên rồi, lần này tốt rồi, không chỉ có chị hai, bà xã của anh bị tức giận bỏ đi rồi, hết lần này tới lần khác anh kẹp ở giữa không có quyền phát ngôn, một người cũng không khuyên được, giờ phút này anh rõ là nhớ lúc có Phó Thần Thương.
Quả nhiên Kiều Tang tạc mao(3), "Tôi không phải là người nào! Với Phó Hoa Sênh lại không có bất cứ quan hệ nào! Ta chỉ là lấy tư cách An Cửu bạn tốt thân phận bằng hữu nói những lời này! Cuối cùng ta chỉ nói một chút, bà thật không cần thiết như thế, ngay cả dùng ly hôn đến uy hiếp không cho An Cửu vào Phó gia cửa, bà cho là ai yêu thích vào các ngươi Phó gia a? Từ đầu tới đuôi là An Cửu khóc xin phải gả đi vào sao? Chính bà mới vừa nói kia lời nói tốt nhất nhớ rõ, An Cửu tuyệt đối sẽ không vào các bà Phó gia, lại với các ngươi Nhà họ Phó không có bất cứ quan hệ nào, đến lúc đó cũng đừng hối hận..."
(3) Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.
"Kiều Tang."
An Cửu gọi một tiếng, Kiều Tang lập tức câm miệng, ngoan ngoãn từ từ đi qua, "Xin lỗi An Cửu, cô đừng nóng giận, bây giờ tôi nhìn không nổi nữa mới nói phải những lời... đó, vốn là không liên quan đến cô..."
Cô ta rất muốn hỏi An Cửu cuối cùng những lời nói mới vừa rồi của Phùng Uyển là có ý gì, cổ phần gì, lừa cô cái gì... Chẳng qua bây giờ dễ nhận thấy không phải lúc hỏi điều này, vì vậy cô ta suy nghĩ tìm một cơ hội đi ép hỏi Phó Hoa Sênh.
--
Sau khi chờ đợi khá lâu, cuối cùng cuộc phẫu thuật kết thúc, Phó Thần Thương được đưa vào phòng giám sát quan trọng.
Cơ thể của anh có nhiều chỗ bị thương, chân trái gảy xương, có điều những thứ này cũng không có trở ngại, khó giải quyết chính là đầu gặp phải vết thương nặng, trước mắt rơi vào sâu hôn mê, còn cần quan sát thêm một bước.
"Tạm thời còn không thoát khỏi nguy hiểm. Nếu như trong vòng ba ngày có thể tỉnh lại, thì không sao. Người nhà có thể nhiều ở bên cạnh giúp đỡ anh ta, thử đánh thức anh ta." Bác sĩ hơi sợ hãi dặn dò, dù sao cái bệnh của người có thân phận không đơn giản.
"Không thoát khỏi nguy hiểm." Nghe được mấy chữ trong lòng phùng Uyển bất ổn, "Có ý gì? Vậy nếu sau ba ngày không tỉnh lại thì sao?"
"Này..." Bác sĩ hơi khó xử, "Trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ thông qua quan sát tình huống của anh ta thêm một bước nghiên cứu ra phương án trị liệu."
Phản ứng đầu tiên của Phùng Uyển chính là ngộ nhỡ anh mãi mãi không tỉnh lại thì làm sao bây giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, một màn tay chân mọi người luống cuống, đưa người vào phòng bệnh nghỉ ngơi.
Sắc mặt Phó Chính Huân cứng lại, bước đi từ từ thong thả đến trước mắt An Cửu, "Con gái, về nghỉ ngơi trước đi! Có tin tức ông sẽ thông báo cho con...Những lời Phùng Uyern vừa mới nói xong, con đừng để trong lòng, chẳng qua bà ấy lo lắng cho cậu hai quá.”
An Cửu khẽ lắc đầu, không nói gì, dường như đang đợi cái gì.
Phó Chính Huân nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, vẫn không nói ra miệng.
Chẳng qua ông chẳng thể nghĩ tới, chỉ trong một thờ gian nháy mắt. Ông muốn nói thông báo người vẫn sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mắt lại thôi.
Cuối hành lang, một tay Monica dắt một đứa bé mềm mại dễ thương vội vã chạy về phía bên này.
Hiển nhiên hai bé bi ngủ vừa bị đánh thức, tất cả ngáp còn buồn ngủ, vẫn còn mặc áo ngủ trong phim hoạt hình, bên ngoài khoác vội vafngc hiếc áo nhỏ. Gần như cả người Phạn Phạn treo ngược trên đùi Monica bị bắt đi về phía trước, cho đến nhìn thấy An Cửu mới hơi tỉnh táo, bởi vì ngủ không ngon mà hơi có vẻ tủi thân giọng sữa gọi "Mẹ", chân nhỏ bước ngắn nhào qua phía cô...
An Cửu im lặng ngồi ở trên ghế dài, Kiều Tang đau lòng đứng ở bên cạnh cô dùng khăn giấy giúp cô lau vết máu trên người và trên tay. Lúc mới vừa rồi xảy ra chuyện cô ấy bình tĩnh đập cửa sổ mở cửa cứu người làm sao, nhưng bây giờ giống như một người mất hồn.
Mặc dù vẫn mắng Phó Hoa Sênh ngu, nhưng loại chuyện này cô vẫn báo cho anh ta đầu tiên, Phó Hoa Sênh vừa mới sắp xếp hiện trường sự cố và phẫu thuật này xong, thở hồng hộc mà chạy tới, hơi khó xử mà nhìn hai người.
"Cái đó......Chị dâu......Em đã báo cho ba mẹ! Bọn họ cũng cần phải đến! Chị xem, chị và Tang Tang có muốn tránh mặt một lát hay không? Em sợ mẹ em quá kích động có thể sẽ......"
Kiều Tang lập tức nóng nảy, "Biết cái gì? Chẳng lẽ sẽ còn trách lên trên đầu chúng ta sao? Cũng không phải là chúng ta đâm! Nữ quan!"
"Anh không phải ý này......" Phó Hoa Sênh không biết nên giải thích làm sao.
Lúc đang đau đầu, Phùng Uyển, ông chạy tới.
Mắt Phùng Uyển cũng vội đỏ, vừa thấy Phó Hoa Sênh thì giọng nói run rẩy, hoang mang bối rối hỏi: "Thần Thần! Thần Thần nó như thế nào rồi? Xoảng."
"Mẹ, mẹ đừng nóng vội, đang cấp cứu bên trong!"
"Cấp cứu......" Phùng Uyển đỡ trán thiếu chút nữa ngất đi, giờ phút này bà hoàn toàn sụp đổ, quay người lại mà đánh Phó Chính Huân, "Phó Chính Huân! Đều tại ông! Tất cả đều tại ông! Vì người phụ nữ kia mà làm hại con trai mình tự giết lẫn nhau, ông làm hại tôi không có con cháu xong, bây giờ còn hại Thần Thần thành ra như vậy, nó đã như ông mong muốn, trong lòng yêu thích cháu gái bên ngoại, vì cô ta ngay cả mạng cũng dày vò, bây giờ ông hài lòng chưa? Cuối cùng ông muốn thế nào mới hài lòng? Nếu Thần Thần xảy ra chuyện không hay, tôi cũng không muốn sống!”
Phùng Uyển yếu đuối ở trong ngực Phó Hoa Sênh, mới vừa phát tiết xong thì thấy An Cửu, vì vậy càng thêm kích động, Phó Hoa Sênh cũng không làm sao ngăn được, không thể làm gì khác hơn là không ngừng nháy mắt cho An Cửu để cho cô tránh một chút, nhưng An Cửu đâu có để ý đến anh ta.
Phùng Uyển trút hết lửa giận đầy ngập lên trên người An Cửu, "Năm đó Thần Thần đồng ý vứt đi cổ phần vì đứa bé, còn chưa đủ để chứng minh tâm ý của nó sao? Tại sao cô lại kiên trì phá hủy đứa bé như vậy? Tại sao lòng cô lại độc ác như vậy! Cô có biết những ngày qua Thần Thần trôi qua như thế nào? Có biết nó rất đau khổ hay không! Đúng là chúng tôi lừa cô, nhưng kể từ cô gả vào nhà chúng tôi, cho dù tôi hay Thần Thần, có từng ngược đãi cô chút nào chưa? Cho dù có lỗi, đó cũng là lỗi của Phó Chính Huân, ông ta là đầu sỏ gây nên, tại sao muốn đổ toàn bộ chuyện này lên trên người Thần Thần...... Thần Thần nó có lỗi gì? Nếu như nhất định phải nói nó có lỗi, lỗi duy nhất là nó yêu cô! Thần Thần quá ngốc rồi, ngay cả đứa bé cô cũng không cần, làm sao còn muốn nó, nhưng cho dù là như vậy, nó vẫn không dời bỏ cô, Thần Thần của tôi, chưa bao giờ cầu xin bất luận kẻ nào, nhưng anh chỉ vì cô, cố ý để lấy lòng tôi, cầu xin tôi không được đi tìm cô, nó sợ tôi không thích cô, sẽ đi gây rắc rối cho cô!"
Nói tới chỗ này, Phùng Uyển khóc không thành tiếng: "Tôi chỉ hận tại sao tôi lại mềm lòng, tại sao phải nghe lời của nó! Sớm biết lại như vậy, cho dù Thần Thần hận chết tôi...tôi tuyệt đối cũng không để nó đi tìm cô! Tống An Cửu, hôm nay tôi nói cho cô rất rõ ràng, chỉ cần tôi - Phùng Uyển ở nhà họ Phó một ngày, cả đời này cô đừng nghĩ bước vào cửa nhà họ Phó!"
Mắt Phó Hoa Sênh thấy lời Phùng Uyển nói ra không thể xoay chuyển, đau đầu không dứt.
"Phùng Uyển!!" Ông cụ nghiêm nghị ngắt lời cô.
Phùng Uyển lại cười, "Phùng Uyển...... Ông gọi tôi Phùng Uyển......"
Ông ta chưa bao giờ gọi cả tên cả họ ngay cả tên mang họ mà gọi cả tên mình, chứ nói gì là dùng cái giọng nói đáng sợ này, trong nháy mắt Phùng Uyển cảm giác đời này mình đi theo bên người ông ta này nhất định là một chuyện cười, ngay cả cháu gái bên ngoại chết nhiều năm như vậy cũng có thể làm cho ông ta đối xử với mình như vậy.
Giờ phút này, hận ý đèn nén ở đáy lòng tất cả vì chuyện Phó Thần Thương mà bộc phát ra ngoài, theo ý bà, nguồn gốc tất cả bi kịch là người phụ nữ tên Nguyễn Quân.
Người đàn ông trước mắt này, đã từng là bầu trời của mình, nhưng bây giờ chỉ là một nhà tù. Phùng Uyển không sợ hãi chút nào nhìn ông ta: "Thế nào? Tôi nói không đúng sao? Hôm nay tôi sẽ nói ở chỗ này, cô cháu gái bên ngoại kia, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận cô ta là vợ ông! Ông nhất định phải đồng ý...... A, vậy thì ly hôn đi! Sau đó tôi không còn là người của nhà họ Phó! Cũng không tự nhiên sẽ không xen vào chuyện của nhà họ Phó nữa!"
Đây là quyết định uy hiếp giữa bà, ông ta và Nguyễn Quân. Biết rõ người sống mãi mãi kém hơn người đã chết, bà luôn cho rằng, năm năm cũng nhịn được, nhưng vẫn không thể bình tĩnh được.
"Cô......" Ông cụ ôm ngực, tay chống gậy không ngừng run rẩy, vừa mới nghe được tin tức Phó Thần Thương đâm xe ông còn chưa có trở lại bình thường, ngay sau đó Phùng Uyển lại vừa ầm ĩ ra đây, kích động bị đâm thiếu chút nữa một hơi không nói lên được.
Phó Hoa Sênh đi một bên đỡ ông cụ, còn vừa phải đi khuyên Phùng Uyển, bận rộn sứt đầu mẻ trán(1), "Mẹ! Mẹ đang làm cái gì vậy hả? Nói chuyện ly hôn có gì hay!"
(1) Bể đầu sứt trán: (Khẩu ngữ) bị thương tích, thương tổn nặng (do đánh nhau) =)) ý chỉ bận rộn quá đây ><
Kiều Tang đang nghe như rơi vào trong sương mù, cuối cùng vẫn nhịn không được chen miệng vào, "Quý bà, mặc dù bà nói có mấy lời tôi nghe không hiểu, thế nhưng có vài chỗ tôi nhất định phải nói rõ ràng, dù sao chuyện ngày hôm nay tôi cũng ở đây! Chuyện bà tốt hình như sai, người đâm Phó Thần Thương là Tô Hội Lê, cô ta mới là hung thủ hại con trai của bà, giờ phút này con cô ta cũng ở bệnh viện này, muốn liều mạng(2), muốn mắng chửi người, bà tìm cô ta đi! Tại sao bà luôn mồm khiển trách lên người An Cửu? Lúc đó không chỉ có An Cửu, tôi cũng ở trên xe! Phó Thần Thương đã cứu chúng tôi, chúng tôi rất biết ơn, nhưng tôi và An Cửu thì đáng đời bị đâm chết sao? Nếu như lúc ấy Phó Thần Thương không xuất hiện, vậy bây giờ nằm ở bên trong chính là tôi và An Cửu, vậy chúng tôi không phải cũng có thể giống như bà ban nãy như vậy mắng Phó Thần Thương làm rắc rối chúng tôi sao? Nói gì tôi và An Cửu cũng là người bị hại!"
(2) Liều mạng: liều, dù biết là nguy hiểm đến tính mạng, vì cho là không còn cách nào khác <3ĐườngThấtCôngTử<3
Lúc này làm sao Phùng Uyển có thể nghe lọt lý lẽ, "Cô cho rằng cô là ai, có tư cách gì lấy loại giọng điệu này nói chuyện với tôi? Cô cho rằng Sanh Sanh thích cô, có chỗ dựa nên không sợ sao?"
Phó Hoa Sênh thật sự là một người rất ngốc, Phó Thần Thương vừa xảy ra chuyện, Phùng Uyển hệt như điên rồi, lần này tốt rồi, không chỉ có chị hai, bà xã của anh bị tức giận bỏ đi rồi, hết lần này tới lần khác anh kẹp ở giữa không có quyền phát ngôn, một người cũng không khuyên được, giờ phút này anh rõ là nhớ lúc có Phó Thần Thương.
Quả nhiên Kiều Tang tạc mao(3), "Tôi không phải là người nào! Với Phó Hoa Sênh lại không có bất cứ quan hệ nào! Ta chỉ là lấy tư cách An Cửu bạn tốt thân phận bằng hữu nói những lời này! Cuối cùng ta chỉ nói một chút, bà thật không cần thiết như thế, ngay cả dùng ly hôn đến uy hiếp không cho An Cửu vào Phó gia cửa, bà cho là ai yêu thích vào các ngươi Phó gia a? Từ đầu tới đuôi là An Cửu khóc xin phải gả đi vào sao? Chính bà mới vừa nói kia lời nói tốt nhất nhớ rõ, An Cửu tuyệt đối sẽ không vào các bà Phó gia, lại với các ngươi Nhà họ Phó không có bất cứ quan hệ nào, đến lúc đó cũng đừng hối hận..."
(3) Tạc mao: là chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.
"Kiều Tang."
An Cửu gọi một tiếng, Kiều Tang lập tức câm miệng, ngoan ngoãn từ từ đi qua, "Xin lỗi An Cửu, cô đừng nóng giận, bây giờ tôi nhìn không nổi nữa mới nói phải những lời... đó, vốn là không liên quan đến cô..."
Cô ta rất muốn hỏi An Cửu cuối cùng những lời nói mới vừa rồi của Phùng Uyển là có ý gì, cổ phần gì, lừa cô cái gì... Chẳng qua bây giờ dễ nhận thấy không phải lúc hỏi điều này, vì vậy cô ta suy nghĩ tìm một cơ hội đi ép hỏi Phó Hoa Sênh.
--
Sau khi chờ đợi khá lâu, cuối cùng cuộc phẫu thuật kết thúc, Phó Thần Thương được đưa vào phòng giám sát quan trọng.
Cơ thể của anh có nhiều chỗ bị thương, chân trái gảy xương, có điều những thứ này cũng không có trở ngại, khó giải quyết chính là đầu gặp phải vết thương nặng, trước mắt rơi vào sâu hôn mê, còn cần quan sát thêm một bước.
"Tạm thời còn không thoát khỏi nguy hiểm. Nếu như trong vòng ba ngày có thể tỉnh lại, thì không sao. Người nhà có thể nhiều ở bên cạnh giúp đỡ anh ta, thử đánh thức anh ta." Bác sĩ hơi sợ hãi dặn dò, dù sao cái bệnh của người có thân phận không đơn giản.
"Không thoát khỏi nguy hiểm." Nghe được mấy chữ trong lòng phùng Uyển bất ổn, "Có ý gì? Vậy nếu sau ba ngày không tỉnh lại thì sao?"
"Này..." Bác sĩ hơi khó xử, "Trong khoảng thời gian này chúng tôi cũng sẽ thông qua quan sát tình huống của anh ta thêm một bước nghiên cứu ra phương án trị liệu."
Phản ứng đầu tiên của Phùng Uyển chính là ngộ nhỡ anh mãi mãi không tỉnh lại thì làm sao bây giờ, cuối cùng vẫn không nhịn được, trước mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh, một màn tay chân mọi người luống cuống, đưa người vào phòng bệnh nghỉ ngơi.
Sắc mặt Phó Chính Huân cứng lại, bước đi từ từ thong thả đến trước mắt An Cửu, "Con gái, về nghỉ ngơi trước đi! Có tin tức ông sẽ thông báo cho con...Những lời Phùng Uyern vừa mới nói xong, con đừng để trong lòng, chẳng qua bà ấy lo lắng cho cậu hai quá.”
An Cửu khẽ lắc đầu, không nói gì, dường như đang đợi cái gì.
Phó Chính Huân nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, vẫn không nói ra miệng.
Chẳng qua ông chẳng thể nghĩ tới, chỉ trong một thờ gian nháy mắt. Ông muốn nói thông báo người vẫn sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mắt lại thôi.
Cuối hành lang, một tay Monica dắt một đứa bé mềm mại dễ thương vội vã chạy về phía bên này.
Hiển nhiên hai bé bi ngủ vừa bị đánh thức, tất cả ngáp còn buồn ngủ, vẫn còn mặc áo ngủ trong phim hoạt hình, bên ngoài khoác vội vafngc hiếc áo nhỏ. Gần như cả người Phạn Phạn treo ngược trên đùi Monica bị bắt đi về phía trước, cho đến nhìn thấy An Cửu mới hơi tỉnh táo, bởi vì ngủ không ngon mà hơi có vẻ tủi thân giọng sữa gọi "Mẹ", chân nhỏ bước ngắn nhào qua phía cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.