Chương 219: Đại kết cục (3)
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
19/04/2019
"Anh biết chuyện từ lúc nào?" Nói hết ra là phương pháp chữa thương hữu hiệu nhất, An Cửu thử dò hỏi.
Theo lý thì chuyện này đáng ra phải bị giấu kín mới đúng, rốt cuộc tạo sao Phó Cảnh Hi biết được?
Khó trách tại sao hôm đó ở nhà cũ anh lại khác thường như thế, có khả năng anh đã biết chân tướng từ lúc đó rồi.
"Khi..." Phó Cảnh Hi nhớ lại, "Không nhớ rõ, có lẽ là từ lúc còn rất nhỏ..."
Đã biết khi còn nhỏ? An Cửu khó hiểu nghe tiếp.
"Trẻ con thường rất nhạy bén và nhạy cảm, huống chi sớm chiều ở chung, dù có che giấu kỹ đến mấy cũng sẽ có sơ hở."
Năm bảy tuổi, anh bị sốt rất cao, bà vẫn ép anh tập piano, bởi vì hôm sau là tiệc mừng thọ của ông nội, bà hi vọng anh sẽ thể hiện hoàn hảo trong buổi tiệc ấy, mặc kệ anh có khó chịu đến mấy bà cũng không ngừng ép anh luyện. Anh buột miệng chất vấn bà hỏi bà rốt cuộc anh có phải con ruột của bà không.
Từ trước tới nay, anh đều cố gắng hết sức mình, chỉ hi vọng được bà ấy công nhận, nhưng bà vốn chưa từng hài lòng với anh. Khi đó anh không hiểu vì sao, chỉ nghĩ do anh làm chưa tốt, bây giờ mới biết ánh mắt bà ấy lúc đó đang nói rằng, nếu anh là con ruột của bà, chắc chắn sẽ có thể làm tốt hơn.
Sau lần đó, bà ấy như sợ anh phát hiện chuyện gì nên đối xử với anh tốt hơn nhiều, nhưng cùng lắm là chỉ đổi biện pháp ép buộc anh, lấy nước mắt để khiến anh mềm lòng.
Anh làm tốt chuyện gì, họ đều cho đó là đương nhiên, bởi vì tất cả mọi thứ của anh đều do Phó gia ban cho, không có Phó gia anh chẳng là gì cả, nếu anh làm không tốt, đó là bởi vì anh không phải con ruột của bà ta..."
An Cửu càng nghe càng thấy đau lòng, nhớ lại lúc vô tình nghe anh và Tô Nhu nói chuyện trong công viên bệnh viện, anh nói dù có chuyện gì xảy ra, bà không còn gì cả nhưng vẫn còn đứa con trai là anh, anh sẽ nuôi bà.
Dù Tô Nhu đối xử với anh thế nào, anh vẫn dốc lòng đối đãi bà như mẹ ruột, nếu không phải thật lòng thật dạ, thì lúc biết được chân tướng anh sẽ không tuyệt vọng đến thế.
Vết thương trên người Phó Cảnh Hi vẫn đang rất đau, anh tự giễu nhìn băng vải quấn trên người mình, "Bà ấy bắt đầu đánh anh, vừa vào trung học đã bắt đầu đánh anh..."
An Cửu king ngạc, thì thầm: "Trung học..."
Không phải lúc họ vừa quen biết nhau ư?
"Lúc đó vừa đến thời kì phản nghịch, càng bị ép buộc càng phản ứng mạnh mẽ hơn, anh bắt đầu điên cuồng chống đối bà ấy, sau đó bao nhiêu gai góc của anh đều bị mài mòn dưới những trận đòn roi và nước mắt của bà. Bởi vì sinh anh mà bà không thể sinh con được nữa, sau này cơ thể yếu ớt, vì vậy nếu anh làm chuyện ngỗ nghịch cũng xem như trái với luân thường đạo lý."
Năm đó cô chỉ nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của anh, xem anh như ánh trăng dịu dàng trong lòng, nhưng nào biết được chân tướng đáng thương ẩn sâu bên trong.
"Năm tháng dần trôi, anh cứ ngỡ suy nghĩ mình không phải con ruột của bà chỉ là suy đoán non dại của một đứa trẻ, rồi anh quên bẵng đi.
Mãi đến không lâu trước đây, đến cả cha... Thái độ của Phó Hoằng Văn đối với anh cũng dần trở nên kì lạ, dù bình thường ông nói chuyện với anh vẫn rất nghiêm nghị, nhưng chưa bao giờ ông nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn đến thế, đương nhiên, tâm tư của đàn ông làm sao sâu bằng Tô Nhu, nên ông ấy rất dễ lộ ra sơ hở trước mặt anh.
Phó Hoằng Văn kỳ lạ, Tô Nhu càng ngày càng ép buộc anh, mọi thứ đều khiến anh phải suy đoán theo chiều hướng kia. Nên anh bắt đầu âm thầm điều tra, kết quả..."
"Được rồi, đừng nói nữa..." An Cửu không nỡ nhìn anh nhớ lại chuyện đau khổ như thế.
Phó Cảnh Hi không hề tỏ ra bi thương, "Giây phút biết được chân tướng, anh lại không thấy buồn, mà lại cảm thấy cuối cùng cũng có lý do thoát khỏi sự sắp đặt của họ, cuối cùng cũng có thể giải thoát..."
Nghe Phó Cảnh Hi kể, An Cửu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có nghĩa là, Tô Nhu không thể sinh con, vì để bảo vệ địa vị con trưởng trong nhà nên đã bí mật nuôi anh làm con nuôi, không bao lâu sau Phó Hoằng Văn biết chuyện, nhưng đang lúc cuộc đấu với Phó Thần Thương đã đến hồi gay gắt nên ông tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này, vậy nên ông ta nén giận, Tô Nhu cũng vì vậy mà càng ép anh, chỉ khi anh đoạt được quyền lực thì bà ấy mới có chỗ dựa..." An Cửu nghĩ, "Nhưng làm như vậy chẳng phải rất mạo hiểm ư?"
Nói vậy nghĩa là trong chuyện này có điều cô vẫn còn chưa biết.
Phó Cảnh Hi giải thích: "Năm đó lúc Tô Nhu mang thai, Phó Hoằng Văn không chịu nổi ra ngoài ăn vụng, Tô Nhu tính tình kiêu ngạo chưa từng chịu ấm ức gì, lại đang mang trong mình giọt máu của Phó gia, nuốt không trôi cơn giận này liền bỏ nhà ra đi.
Thai nhi vốn không ổn định, bà lại bôn ba trên đường, cuối cùng sinh non, tử cung xuất huyết nghiêm trọng bị tổn thương, bác sĩ nói sau này rất khó có thai, Phó Hoằng Văn vốn đã ngoại tình, nếu để ông ta biết chuyện này, chắc chắn bà sẽ bị vứt bỏ. Cho nên bà quyết định phải mạo hiểm...
Sau khi sắp xếp hết mọi thứ, bà canh đúng thời cơ tiết lộ tung tích của mình, Phó Hoằng Văn mừng như điên đón bà và đứa con trai về, không hề nghi ngờ anh có phải là cốt nhục của ông không...
Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm, do giấu diếm mọi người, chính bà ấy tự lo lắng cực độ mà cảm xúc ngày càng bất ổn, Phó Hoằng Văn chắc hẳn biết được cũng do bà để lộ..."
Cô nghe kể từ đầu đến cuối đã hiểu hết, cô là người ngoài nghe kể chuyện của người khác đã thấy tâm trạng lên xuống cực độ, huống chi là người trong cuộc.
"Vậy sau này anh định thế nào?" An Cửu dò hỏi, cô lo anh vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Phó Cảnh Hi đã bình tĩnh lại, "Xin lỗi em, đã làm phiền em rồi. Sau này anh sẽ không thế nữa, anh sẽ không tự làm tổn thương mình."
Anh hi vọng có thể làm cho cô vài chuyện cuối cùng, nhưng ngay cả chết cũng khiến cô thêm phiền phức, vậy thì cứ sống còn tốt hơn...
"Anh phải sống thật tốt, không phải vì ai cả mà là vì chính bản thân anh. Cũng như anh nói, cuối cùng anh cũng được giải thoát, không đúng ư? Họ nuôi dưỡng nhưng lại lợi dụng anh, mấy năm nay anh cũng đã làm tròn bổn phận của một người con, từ nay về sau, anh và họ không ai nợ ai. Không phải anh vẫn nuối tiếc vì không được làm chính mình đó ư? Bây giờ anh có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn, anh được tự do rồi, không nên chọn một kết thúc mà phải bắt đầu một cuộc sống mới mới phải!"
"Tự do..."
Biết bao người muốn phấn đấu vì tự do, nhưng anh có thể không?
An Cửu rèn sắt khi còn nóng, "Đừng lo, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu sẽ không tìm được anh, sau này anh muốn sống thế nào là tùy ở anh. Em nghĩ Phó Thần Thương sắp xếp cho anh đến phòng khám tư nhân cũng là vì lý do này."
"Hiện tại mọi người ở Phó gia đều đã biết thân thế của anh, anh đã không còn giá trị lợi dụng, bọn họ hẳn sẽ không tìm anh nữa."
An Cửu muốn nói dù sao ở chung lâu như vậy, dù không phải ruột thịt thì cũng còn tình nghĩa, nhưng sợ anh không nghe nổi, vì thế tránh đề tài này, hỏi: "Anh có nghĩ tới chuyện đi tìm cha mẹ ruột của mình không?" "Thứ cha mẹ như thế anh không cần."
Quả nhiên vẫn có bóng ma trong lòng, chỉ còn biết hi vọng thời gian sẽ từ từ chữa khỏi vết thương lòng cho anh.
Chỉ cần anh ấy nghĩ thông suốt, còn muốn sống là tốt rồi.
"Vậy bây giờ chắc anh không định kết liễu đời mình nữa chứ? Chắc chắn?"
Phó Cảnh Hi gật đầu để cô yên tâm, "Chuyện anh đã hứa với em thì nhất định anh sẽ làm được. Ở đây có bác sĩ, em không cần ở lại với anh, đi tìm chú đi. Chú ấy trông rất mạnh mẽ nhưng chỉ có một điểm yếu không có chút năng lực đề phòng, thậm chí sẽ tự làm loạn cả lên."
"Hả?"
"Chính là em đó."
"..." Lần đầu tiên nghe người khác nói anh ấy để ý mình như vậy, cảm giác này hệt như bị người ta nhét viên kẹo ngọt vào miệng vậy.
Từ lúc tỉnh lại anh đã muốn hỏi, tại sao cô còn muốn tha thứ cho anh, thậm chí còn muốn giúp anh.
Nhưng khi nhắc tới người đó, nhìn biểu hiện của cô đều chứa đựng thứ tình cảm ngọt ngào dịu dàng của một phụ nữ đang yêu thì anh biết mình không cần phải hỏi nữa.
Nếu không yêu thì làm sao có hận, nhớ phản ứng tuyệt vọng như tận thế của cô năm đó khi biết nguyên nhân Phó Thần Thương cưới cô, so với phản ứng của cô giờ phút này đối với anh, thì ngoài thái thộ hòa nhã ra chẳng còn gì cả...
--- ------ ------ --------
Sau khi giải quyết xong chuyện Phó Cảnh Hi, An Cửu lập tức gọi điện cho Phó Thần Thương nhưng người bắt máy là Tề Tấn, nói họ đang đi công tác nước ngoài, hiện tại Phó Thần Thương đang họp với đối tác, không tiện nghe điện thoại.
Lý do rất hợp tình hợp lí, không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung, nhưng trước sau cô vẫn thấy không yên tâm.
Cô phiền muộn gọi cho Monica cầu cứu.
"... Nếu tớ là đàn ông thì tốt rồi, thế thì anh ấy sẽ không hiểu lầm..."
Monica trợn mắt, "Nếu cậu là đàn ông thì Phó Thần Thương phải làm sao đây hả? Cậu tưởng cậu cây ngay không sợ chết đứng, thanh giả tự thanh, cậu tưởng anh ấy sẽ hiểu, nhưng đều là tự cậu tưởng vậy thôi, trên thực tế không giống như những gì anh ấy nghĩ. Cậu cũng quá đánh giá cao lòng dạ đàn ông rồi, đôi khi đàn ông cũng để ý như phụ nữ vậy. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể hóa nhỏ, quan trọng là phải xem cậu định xử lý thế nào thôi."
"Tớ cũng không biết nên làm sao." An Cửu ủ rũ.
Monica phân tích: "Hiển nhiên là cậu đã bỏ lỡ cơ hội và thời cơ tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn, nếu lúc đó cậu nói với anh ta trăm ngàn câu em yêu anh để dỗ anh ta thì đã xong rồi, đằng này cậu lại cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
Dù trong lòng cậu có anh ta, nhưng cậu không nói làm thế nào anh ta biết được? Hoàn cảnh của hai người hiện giờ là anh ta đang thấy có lỗi với cậu, đang cố gắng bù đắp, thì ở trước mặt cậu anh ta thấy không tự tin cũng là điều dễ hiểu.
Tớ đoán từ khi về nước tới giờ cậu chưa chính thức nói với anh ta cậu đã tha thứ, hơn nữa còn rất yêu anh ta đúng chứ? Gặp được thì thừa nhận với người ta đi, cậu cũng nên chủ động chút đi, người ta có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ có lúc mệt mỏi cơ mà..."
An Cửu im lặng, cô cứ nghĩ hành động của mình đã biểu đạt rõ ràng rồi.
"Bây giờ muốn cứu vãn tình thế, nếu chỉ nói miệng e rằng đã không kịp nữa."
"Cậu có thể nói rõ hơn chút không?" An Cửu khiêm tốn thỉnh giáo.
"Cậu nên làm những chuyện mà ngày thường anh ta muốn cậu làm nhất, nhưng trước giờ cậu chưa hề làm chuyện gì lấy lòng khiến anh ta vui cả. Cố gắng một phát trúng đích nhé!" Monica thâm ý nhắc nhở.
An Cửu đen mặt, chuyện này, hình như đúng là thế...
Ví dụ như, anh ấy thấy mình trên giường không đủ nhiệt tình...
"Ừm, nghĩ ra chưa?" Monica cười khẽ, giọng như đang dạy trẻ nhỏ, "Cố lên! Chúc cậu may mắn!"
Cách này có hiệu quả thật không? Mặc kệ, cứ thử một lần xem sao...
Được Monica chỉ dẫn, An Cửu về nhà mở máy tính lên mạng mua đồ. Thứ đồ này sao có thể không biết xấu hổ mà đến cửa hàng mua chứ...
Một loạt hàng hóa lần lượt hiện ra, An Cửu nhìn thấy mặt đỏ tim đập, mấy sợi dây thừng này cũng gọi là quần áo hả? Còn bít tất này nữa, biến thái quá, ở chỗ đó còn có cái lỗ, quần áo trong suốt, lưới đánh cá, rõ ràng không mặc còn tốt hơn, thật lãng phí tiền bạc...
Nhưng không ngờ lượng tiêu thụ lại lớn thế này, nếu không phải cô tìm hiểu thì chắc không biết có nhiều người lên mạng mua mấy thứ này như vậy, chẳng lẽ quan niệm của cô quá bảo thủ không đủ nhiệt tình thật ư?
Nếu là trước đây, cô hẳn sẽ không nghi ngờ bản thân, nhưng vì càng ngày càng để ý ai đó nên bắt đầu suy nghĩ nhiều...
Cuối cùng cô mua ba bộ ở mức độ có thể tạm chấp nhận được, sau đó tim đập thình thịnh, cô gửi tin nhắn cho Phó Thần Thương :) 5B Ông xã, chờ anh về sẽ cho anh một món quà bất ngờ. )5D
Kết quả, mọi chuyện cũng không suôn sẻ như cô nghĩ.
Lần này đi công tác, Phó Thần Thương đi dự chương trình tìm hiểu "Hải Thiên Trung Văn" mới nhất một tuần, điện thoại vẫn để ở chỗ Tề Tấn, gọi đến đều gặp Tề Tấn, xem ra rất bận rộn, tin nhắn đó không biết anh có thấy không.
Cứ đợi chờ cũng không phải cách, một tuần rồi vẫn chưa liên lạc được, dù lần nào Tề Tấn cũng có đầy đủ lý do, nhưng cô nhận thấy đang có vấn đề, nếu không sao lại đi công tác vào lúc này, mà còn đi lâu thế kia...
Hỏi Tề Tấn cũng không có manh mối, An Cửu đang định đi cạy miệng Phó Hoa Sênh, nhưng cô còn chưa gọi thì Phó Hoa Sênh đã tự tìm đến cửa.
"Em nhịn không được mới tới tìm chị. Thật ra hôm đó anh hai định cầu hôn chị."
Câu đầu tiên Phó Hoa Sênh đã khiến tay An Cửu đang bưng chén trà run lên, đứng chết trân, "Cầu hôn?"
"Phải, chuẩn bị rất lâu, không tin chị có thể đi hỏi Phần Phàn và Đoàn Đoàn. Kế hoạch hôm đó là, bọn em tập hợp 999 bạn bè và cả nhân viên Phó Thị, chờ chị xuất hiện thì mỗi người sẽ tặng chị một đóa hồng đại diện cho lời chúc phúc của từng người, sau đó trên trời sẽ có pháo hoa, tạo thành câu 'An Cửu, lấy anh nhé', kế đó Phàn Phàn và Đoàn Đoàn lên sân khấu, một đứa cầm hoa, một đứa cầm nhẫn, anh hai sẽ quỳ xuống cầu hôn chị trước mặt mọi người. Bởi vì năm năm trước làm quá đơn giản anh ấy thấy ấm ức cho chị, nên lần này quyết tâm sẽ cho mọi người biết, Đài truyền hình, tòa soạn, nhà báo... Mời rất nhiều người đến..."
Phó Hoa Sênh ngẩng cằm lên, kể cho cô nghe từng chi tiết của kế hoạch cầu hôn bị bỏ dở giữa chừng hôm đó, cậu thổn thức không thôi, dù sao cậu cũng đã bỏ bao công sức, nhưng không thể chứng kiến nó diễn ra thì quá tiếc nuối, cậu còn thấy thế thì Phó Thần Thương còn cảm giác thế nào nữa.
Đầu óc An Cửu rối tung, "Chị không biết..." "Trước khi kế hoạch diễn ra anh ấy vẫn giấu chị, sau khi kế hoạch thất bại anh ấy phong tỏa tin tức, không ai dám nói ra, cả em bây giờ cũng đang mạo hiểm tính mạng để cho chị biết đấy, đương nhiên chị không thể biết được. Hôm đó sở dĩ anh ấy tìm được chị và Phó Cảnh Hi là bởi vì lúc đó Tề Tấn vẫn đi theo chị, Tề Tấn sẽ báo cáo chị đang ở đâu để anh hai chuẩn bị kế hoạch kịp thời..."
Thì ra là thế.
Thảo nào khi đó anh hỏi cô - "Không hỏi tại sao anh biết em ở đâu à?"
Nếu lúc ấy cô hỏi, có thể anh sẽ nói, mâu thuẫn cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Phó Hoa Sênh nhìn cô hồn bay phách lạc, hoang mang, mất bình tĩnh, nên không đành lòng nói tiếp.
Nhưng hết cách rồi, nhận ủy thác của người khác thì phải làm đến nơi đến chốn.
"Anh hai bảo em đưa cho chị." Phó Hoa Sênh đẩy tập tài liệu sang cho cô.
"Gì thế?"
An Cửu nhìn xấp tài liệu một lúc lâu, sau đó cô ngạc nhiên, tốc độ lật giấy ngày càng nhanh, đến cuối cùng mặt tái không còn chút máu...
Tất cả giấy tờ, hộ chiếu, thậm chí chỗ ở và cả nơi làm việc ở nước ngoài của cô, Phàn Phàn và cả Đoàn Đoàn đều đã sắp xếp đâu vào đấy...
Ngoài ra còn có hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần Phó Thị.
Tình cảnh này giống y hệt năm năm trước, anh tự cho rằng anh cho cô cổ phần công ty, rồi thả cô sống hạnh phúc với người đàn ông khác thì đã trả hết nợ...
"Anh ấy có ý gì?" An Cửu hỏi bằng chút sức lực cuối cùng của cô.
Phó Hoa Sên nhức đầu, tỏ vẻ vô tội, "Đừng hỏi em, em không biết gì cả, em mạo hiểm bất chấp việc có thể bị mẹ đánh chết giúp anh ấy chuyển những thứ này cho chị, mặc dù không giúp cũng sẽ bị anh hai xử lý thảm hơn, bây giờ chỉ có chị có thể cứu được em, chị nói chuyện rõ ràng với anh hai đi, hai người cãi nhau, ruồi muỗi như em chết là sao chứ..."
An Cửu không kiên nhẫn nghe Phó Hoa Sênh lãi nhãi nữa, đùng đùng ấn số Phó Thần Thương, vẫn là Tề Tấn nghe máy.
"Bảo Phó Thần Thương nghe điện thoại."
"Sếp đang..."
"Bây giờ anh hỏi anh ấy có nghe không, cứ nói tôi có ý kiến với sắp xếp của anh ấy."
"Khụ, cô chờ chút."
Một phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng anh, "Alo."
An Cửu nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng ca hát càng ngày càng xa, hẳn là anh đang di chuyển ra phía ngoài.
An Cửu hít một hơi, "Phó Thần Thương, em thấy đồ anh đưa rồi, anh có ý gì?"
"Bụp" tiếng bật lửa vang lên, không lâu trước kia anh còn nói chuẩn bị trước khi cô có thai nên không hút thuốc lá, không uống rượu...
"Không phải nói em chất vấn anh vì những chuyện không thể xảy ra sao? Bây giờ Phó Cảnh Hi đã không còn liên can gì đến Phó gia, nó không còn can dự gì đến cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi của Phó gia nữa. Trên đời này không có chuyện gì là không thể." Phó Thần Thương bình tĩnh nói, như đang nói một chuyện không hề liên quan đến anh.
Một giây trước An Cửu còn đang tức đến sôi máu, một giây sau đã lạnh như băng, cô cúi đầu cười lạnh, "Vì vậy nên?"
Phó Thần Thương tựa vào cửa số cuối trên hành lang, phủi bụi trên đầu ngón tay, nhìn bầu trời tối đen trên đầu, "Anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, nếu em còn gì chưa hài lòng, cứ nói với anh."
"Vậy nên, anh cho rằng vì em không thể ở cùng Phó Cảnh Hi nên không thể không chọn anh đúng không? Vậy nên anh cho rằng mấy ngày qua tình cảm em đối với anh chỉ là hư tình giả ý, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Vậy nên, bây giờ anh muốn nhường em cho anh ấy?"
Phó Hoa Sênh nhấp một ngụm nước trái cây, tròng mắt đảo tới đảo lui, không đúng không đúng, cậu cố tình nói chuyện cầu hôn trước là để An Cửu biết mà làm hòa, ít nhất có thể nể tình màn cầu hôn đó mà tỉnh táo một chút, có thể chủ động giảng hòa với Phó Thần Thương, nhưng bây giờ xem ra, hình như mọi chuyện đều đi sai kịch bản của cậu rồi...
Nếu lúc này cô không cầm điện thoại, nhất định sẽ vỗ tay bốp bốp, "Phó Thần Thương, anh vĩ đại thật, em còn đang nhức đầu suy nghĩ làm sao mở lời với anh, không ngờ anh đã tự mình nói ra, thật không biết nên cảm tạ sự tác thành của anh thế nào, đến cả của hồi môn anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho em..."
Phó Thần Thương nghe cô gằn từng tiếng, sát khí đằng đằng, siết chặt nấm đấm...
Một cô gái xinh đẹp đi ra khỏi phòng bao, đang định đến quyến rũ Phó Thần Thương, nhưng nhìn biểu cảm đáng sợ của anh sợ đến mức quay về.
Đối mặt với sự trầm mặc của Phó Thần thương, An Cửu rút giấy chuyển nhượng ra, đập mạnh lên bàn, "Em không cần cổ phần công ty, bởi vì hạnh phúc của em không liên quan đến anh! Càng không cần anh tác hợp! Anh cứ giữ lại để khi cưới vợ mà dùng đi!!!"
Nói xong cô cúp điện thoại.
Hai mắt Phó Thần Thương đỏ lên, anh nện tay vào cửa sổ, máu chảy đầm đìa...
Phó Hoa Sênh đập đầu xuống đất, có sao cậu cũng không đoán được chuyện sẽ thành ra không thể cứu vãn thế này.
"Mẹ kiếp! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chị dâu ơi chị cũng thật là, đã biết anh ấy chỉ nói lẫy, chửi hai câu thì được rồi, cần gì phải đối chọi với anh ấy, nếu anh ấy tưởng thật thì làm sao, em tới để khuyên hai người làm lành, chứ không phải muốn hai người chia tay..."
Chỉ nói lẫy? Nói lẫy mà chuẩn bị đầy đủ thế hả?
Mấy hôm nay rõ ràng anh ấy đang gấp rút chuẩn bị những thứ này...
Không cho cô cơ hội giải thích, cứ độc đoán quyết định tương lai của cô.
An Cửu cứ vùi đầu im lặng, Phó Hoa Sênh cũng không dám quấy rầy cô, chỉ ngồi yên trên ghế đối diện.
Thật muốn khóc, cầu xin hai người bình tĩnh chút đi, câụ bị mẫu thân đại nhân và lão già ở nhà giao cho trọng trách, bị kẹt ở giữa rất khó xử mà...
Cuối cùng Phó Hoa Sênh nhịn không được ho nhẹ, "Này, chị dâu... Chị không sao chứ? Chị định thế nào? Chắc không phải định bỏ trốn theo Phó Cảnh Hi nhỉ..."
Nếu bỏ trốn sao phải đợi tới hôm nay?
Lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói, "Nếu anh ấy đã mong như vậy, thì chị sẽ làm như anh ấy mong muốn, nếu không thì thật uổng công anh ấy đã chuẩn bị chu đáo cho chị như vậy."
Ngoài miệng nói thế, nhưng thực tế lại bấm số điện thoại của Tề Tấn.
"Cho tôi biết địa chỉ chính xác của Phó Thần Thương, không muốn nói cũng được. Anh vẫn đi theo Phó Thần Thương hẳn là phải biết tôi chỉ ký một cái thì nửa giang sơn Phó thị sẽ thuộc về tôi, đến lúc đó tôi muốn sa thải anh chỉ là chuyện nhỏ!"
Cuối cùng, Tề Tấn sau khi cân nhắc thời thế, liền cung kính dâng tọa độ sếp tổng nhà anh, chính xác đến từng số phòng.
Thời bây giờ kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì, đứng giữa bà chủ và sếp rất khó xử. Tề Tấn theo Phó Thần Thương nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không tạo phản chỉ vì một câu nói của An Cửu, anh chỉ đang đánh cược, nếu họ làm lành thì đều là người của mình, đương nhiên không đến mức tạo phản, không chỉ như vậy anh còn lập công lớn, thất bại cũng có bà chủ làm chỗ dựa.
Sau khi cúp máy, An Cửu lập tức xuất phát.
Sự việc chuyển biến quá đột ngột, Phó Hoa Sênh nghẹn họng trân trối nhìn mà không tin vào mắt mình.
"Chị dâu chị định?"
"Một tiếng nữa Phàn Phàn và Đoàn Đoàn mới tan học, em giúp chị đón chúng một hôm nhé?"
"Đương nhiên là được, chị... Bây giờ chị đi tìm anh hai hả?"
An Cửu cười khổ thở dài.
Cô không biết rốt cuộc Phó Thần Thương có phải nói lẫy không...
Nhưng cô biết, những gì cô nói vừa nãy đều là nói lẫy...
Trước khi xông ra cửa, An Cửu chợt nhớ tới chuyện gì, cô vội quay lại, chạy vào phòng kéo ngăn kéo dưới cùng lấy một cái túi được bao bọc cẩn thận bỏ vào túi xách, chỉ vài mảnh vải chiếm không bao nhiêu diện tích, nhét gọn vào túi.
"Chị đi nhé, Đoàn Đoàn hỏi thì nói chị và ba ba nó mai mới về."
Phó Hoa Sênh híp đôi mắt đào hoa nhìn bóng An Cửu đang vội rời đi, cậu huýt sáo: "Nghe rõ!"
Hình như chị dâu rất nóng lòng, vừa nãy còn mang theo vũ khí bí mật nữa?
Cậu nói rồi, làm sao chị dâu có thể thích Phó Cảnh Hi. cậu tung hoành tình trường lâu như vậy có khi nào nhìn nhầm chứ, người trong cuộc quả nhiên hồ đồ, anh hai nhà cậu đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà.
Có điều tên gian thương đó dù chỉ số EQ có thấp nhưng chỉ số IQ tuyệt đối cao, sao anh ấy chịu làm ăn lỗ vốn?
Nếu lần này anh ấy rộng lượng buông tay nhưng An Cửu không đi thì anh không cần lo được lo mất nữa.
Nếu chị ấy có ý muốn đi, thì có giữ lại cũng chỉ được cái xác không hồn.
Cuối cùng có bao nhiêu phần thắng, chỉ có một mình anh ấy biết.
Phó Hoa Sênh thành công rút lui, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Có điều... Anh hai hại cậu bị hành hạ tinh thần nghiêm trọng, vậy nên anh ấy cũng nên chịu báo ứng một chút.
Vì thế, cậu hèn hạ gửi một tin nhắn cho Phó Thần Thương: )5B Báo động! Báo động cấp độ một! Anh hai yêu dấu, tin mới nhất từ mặt trận truyền về, tối nay chị dâu chiều ý anh sẽ lên máy bay lúc mười một giờ rời khỏi thành phố A )5D
Lời này của cậu có một nửa là thật, chị dâu đúng là rời thành phố A cơ mà...
--- ------ ------ ------ -----
Dù lúc nãy nói chuyện với Phó Hoa Sênh rất tự tin, nhưng trong lòng cô cực kỳ bất an, nhìn túi xách kế bên như cọng rơm cứu mạng.
Lúc chọn mấy bộ này thấy lộ liễu quá, giờ lại lo không đủ lực sát thương.
Lái xe mất bốn tiếng cuối cùng tới được thành phố B.
Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn.
Khi cô đến khách sạn Phó Thần Thương đang ở đã gần tám giờ tối.
Tề Tấn lén mở cửa cho cô, anh nói Phó Thần Thương còn đang xã giao, có lẽ phải một lát nữa mới về tới.
Cảnh vật lạ lẫm, nhưng có hơi thở của anh nên khiến người ta yên tâm.
Trong phòng rất ít đồ, chỉ có một vali hành lý, trên bàn có một quyển ghi chú, trong gạt tàn đầy mẫu thuốc lá.
An Cửu ngồi trên giường một lúc rồi lén lấy bao đựng đồ lót sexy ra nhìn.
Mấy mảnh vải và lụa mỏng đến mức không chịu nổi, nên cô chọn đồng phục.
Bộ đồ y tá ôm sát mông, quần áo học sinh hơi trong suốt màu hồng nhạt, bộ đồ nữ hầu gái sọc xanh trắng...
Cô tắm rửa, rồi chọn tới chọn lui sau cùng chọn bộ đồ học sinh mà cô nghĩ Phó Thần Thương sẽ thích.
Tiếp theo ngồi yên trên giường, ngồi một lúc lại đi tới lui trong phòng, một tiếng, hai tiếng trôi qua... Phó Thần Thương còn chưa về...
An Cửu ngồi trên giường sắp ngủ gật chợt nghe có tiếng "Tách" vang lên, vừa định đứng dậy thì thấy có gì đó không đúng...
Bởi vì cô nghe thấy hai tiếng bước chân.
An Cửu cẩn thận mở hé cửa nhìn về phòng khách, sau đó đứng hình.
Một cô gái cao gầy đang dìu Phó Thần Thương say khướt đi đến, hơn nữa còn không ngừng cọ vào người anh.
Nếu Phó Thần Thương không muốn thì không một phụ nữ nào tiếp cận anh được...
Lòng cô đau như bị rán trong chảo dầu...
Rán xong một mặt, đang chuẩn bị lật mặt còn lại rán tiếp, đột nhiên Phó Thần Thương đẩy cô gái nọ ra, gọi điện thoại bằng giọng lạnh băng, tiếp đó rất nhanh liền thấy Tề Tấn lau mồ hôi hột dẫn cô gái đang run sợ trước khí thế của Phó Thần Thương ra ngoài, "Xin lỗi sếp, là lỗi của tôi!"
Tề Tấn khổ không nói hết, vừa rồi lúc mỹ nhân người ta đỡ anh anh không từ chối, cấp dưới như tôi cũng không thể túm anh lôi ra khỏi vòng tay mỹ nhân được có đúng không?
Nhớ ra trong nhà còn có bà chủ, anh sợ tới mức hồn vía lên mây, căng thẳng xoay vòng vòng ngoài cửa, nên vừa nãy khi Phó Thần Thương gọi anh mới xuất hiện nhanh như vậy.
Cũng may sếp chủ động dọn dẹp, nếu không thì anh chỉ càng giúp càng rối, chết chắc đó!
Phó Thần Thương cởi áo khoác, sau đó rút mấy miếng khăn ướt khử trùng lau tay, rồi mệt mỏi tựa vào ghế sofa.
Di động trong tay anh không ngừng run lên, anh tiện tay ấn vài cái thì thấy tin nhắn Phó Hoa Sênh gửi anh lúc sáu bảy giờ trước, Phó Thần Thương nhìn đồng hồ, mặt biến sắc, đứng bật dậy.
"Chết tiệt!"
Máy bay mười một giờ...
Bây giờ đã hơn mười giờ...
Dù anh có bay cũng không kịp...
Anh không ngờ nha đầu đó lại tuyệt tình như vậy, không cho anh chút thời gian suy nghĩ.
Thì ra cô gấp gáp muốn rời khỏi anh đến vậy ư?
Lúc cô gọi chất vấn, anh còn tưởng mình đã sai, không yên lòng định mai trở về, bây giờ xem ra anh đã suy nghĩ nhiều...
Một khi đã như vậy thì còn đuổi theo làm gì, đuổi theo làm gì?
Anh không biết tại sao, nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn đó thì không thể điều khiển mình được nữa, dù anh biết đã muộn.
Phó Thần Thương cảm giác ngực mình đang bị lửa thiêu đốt, nghiêng ngã xông ra ngoài.
Lúc này đột nhiên có một bóng người đi ra từ phòng ngủ, Phó Thần Thương tưởng là phụ nữ do đối tác đưa đến, không thèm nhìn liền gầm lên, "Cút."
An Cửu bị anh mắng thì sửng sốt, đỏ mắt, gạt tay anh, "Cút thì cút..."
Phó Thần Thương nhìn bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt vừa đẩy tay anh vừa chạy ra cửa, váng cả đầu, anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ... Bóng người này...
Chẳng lẽ họ cố tình tìm người giống cô để thỏa mãn khẩu vị của anh? Hay là anh say rồi...
Không, không thể nào!
Người phụ nữ của anh, sao anh có thể nhận nhầm?
Phó Thần Thương cấp tốc đuổi theo, một tay nắm lấy tay cô, tay kia xoay cô lại đối diện với anh.
"An Cửu?" Anh nhìn cô bằng vẻ mặt như đang nằm mơ, "Em chưa đi? Em trai anh nói mười một giờ đêm nay em bay..."
Còn chưa nói xong, Phó Thần Thương đã nhận ra mình bị tên khốn Phó Hoa Sênh đùa giỡn.
Anh không ngờ một giây trước còn nghĩ cô đã đi, không bao giờ trở lại, cứ như vậy vĩnh viễn mất đi cô gái mình yêu thương, loại cảm giác mất đi có lại được khiến anh không suy nghĩ được gì nữa.
An Cửu nhìn bộ quần áo đang mặc, lúng túng cực độ, run run nói, "Bây giờ em đi ngay."
"Em ăn mặc thế này còn muốn đi đâu!" Nghe cô nói vậy, Phó Thần Thương nhăn mày đến mưc có thể ép chết một con ruồi.
"Lúc nãy anh không có nói em, anh không phải bảo em đi, anh tưởng là người phụ nữ khác..." Phó Thần Thương cầm tay cô luống cuống giải thích, vừa nghĩ đến trò đùa của Phó Hoa Sênh thì chịu không được mắng, "Chết tiệt..."
An Cửu nghe vậy cũng bình tĩnh lại, rũ mắt không nói.
Ánh mắt Phó Thần Thương lưu luyến ngắm cô một vòng như muốn nhìn thấu vào trong, sau đó nhanh chóng dời mắt, "Sao em lại đến đây?"
An Cửu vừa nghe thấy anh hỏi thì phát cáu, kích động đẩy anh ra.
"Tự ý suy đoán tâm tư của em, tự ý đẩy em cho người khác, Phó Thần Thương, rốt cuộc anh coi em là gì?
Còn nói gì mà cả đời nguyện bị giam cầm trong nhà lao của em, kết quả mới nửa đường đã vượt ngục!
Em yêu anh, đơn giản vì anh là anh, em yêu chính con người anh, không liên quan đến ai khác, càng không liên quan đến chuyện em và những người khác có thể hay không!
Anh nghĩ em sẽ chịu sống chung, hôn, làm chuyện đó, còn sinh con cho một người mà em không yêu ư? Thậm chí, bây giờ còn tự buộc nơ dâng mình cho anh?"
Rốt cuộc An Cửu không nói tiếp được nữa, cô xoay người vào phòng ngủ lấy túi xách, anh cứ như vậy tránh né cô, không cho cô một cơ hội giải thích, hại cô mấy ngày nay phải sống trong hoảng loạn.
Phó Thần Thương nghe cô nói xong ngây ngẩn cả người, cứng nhắc đi theo cô.
An Cửu không thể thay quần áo trước mặt anh, nên khoác thêm một lớp bên ngoài.
Nhưng khi định đi, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh thì không nhấc chân được, cô thấy mắt ngày càng nóng...
Phó Thần Thương thở dài dụi cô vào ngực, "Em không thể mắng anh nhiều một chút ư? Em có biết anh đã chờ đợi những lời này bao lâu không?"
An Cửu hít hít mũi, "Anh không nói làm sao em biết anh muốn nghe, nếu anh nói muốn nghe em có thể nói anh nghe mà!"
Phó Thần Thương cười khổ, nếu không trải qua chuyện này, sao cô có thể thẳng thắn như vậy, còn không biết đến bao giờ anh mới nghe được cô nói muốn bù đắp...
"Trước kia anh nghĩ chuyện đáng sợ nhất là em rời xa anh, nhưng anh phát hiện, đáng sợ hơn là em ở cạnh anh mà không vui vẻ. Lúc ở phòng khám, em vừa ngủ vừa gọi Cảnh Hi đừng đi, đừng bỏ em, em có biết tâm trạng anh lúc đó ra sao không? Anh làm gì còn dũng khí hỏi em..."
An Cửu quýnh lên, "Em mơ thấy Cảnh Hi đã chết, còn anh vì hiểu lầm bọn em mà rời xa em không chút do dự, em gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, có lẽ là lúc em nói mớ bảo anh đừng đi, đừng bỏ em... Anh chưa hỏi rõ đã tự hiểu theo ý anh, lời nói khi mơ là lời thật lòng nhất, nhưng anh lại muốn giải thích theo ý ngược lại!"
Phó Thần Thương gật đầu, gục vào cổ cô, ngửi mùi tóc cô, "Ừm, anh biết rồi."
Từ giây phút cô xuất hiện ở đây, anh cũng đã triệt để được cứu sống.
Không dễ gì mới mở lòng khiến An Cửu vừa vui vừa hồi hộp, giống như đang cầm một món đồ quý giá mong manh trong tay, có thể dùng thành thật để dựng lên một bức tường không gì phá nổi.
An Cửu: "Còn chuyện gì anh nói ra một lần đi."
Phó Thần Thương: "Em lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa."
An Cửu: "Em yêu anh?"
Phó Thần Thương: "Câu khẳng định."
An Cửu: "Em yêu anh."
Phó Thần Thương: "Anh cũng yêu em."
Phó Thần Thương sờ váy cô, "Đây là món quà bất ngờ mà em nói?"
Anh đã thấy tin nhắn kia, nhưng vì đang rối rắm nên không lưu ý.
An Cửu lẩm bẩm: "Anh không đến lấy, em đành giao đến cho anh."
Phó Thần Thương cười khẽ, mắt sa sầm, "Vậy... Giờ anh mở quà được chưa?"
"... Được."
--- ------ ------
Hết.
Theo lý thì chuyện này đáng ra phải bị giấu kín mới đúng, rốt cuộc tạo sao Phó Cảnh Hi biết được?
Khó trách tại sao hôm đó ở nhà cũ anh lại khác thường như thế, có khả năng anh đã biết chân tướng từ lúc đó rồi.
"Khi..." Phó Cảnh Hi nhớ lại, "Không nhớ rõ, có lẽ là từ lúc còn rất nhỏ..."
Đã biết khi còn nhỏ? An Cửu khó hiểu nghe tiếp.
"Trẻ con thường rất nhạy bén và nhạy cảm, huống chi sớm chiều ở chung, dù có che giấu kỹ đến mấy cũng sẽ có sơ hở."
Năm bảy tuổi, anh bị sốt rất cao, bà vẫn ép anh tập piano, bởi vì hôm sau là tiệc mừng thọ của ông nội, bà hi vọng anh sẽ thể hiện hoàn hảo trong buổi tiệc ấy, mặc kệ anh có khó chịu đến mấy bà cũng không ngừng ép anh luyện. Anh buột miệng chất vấn bà hỏi bà rốt cuộc anh có phải con ruột của bà không.
Từ trước tới nay, anh đều cố gắng hết sức mình, chỉ hi vọng được bà ấy công nhận, nhưng bà vốn chưa từng hài lòng với anh. Khi đó anh không hiểu vì sao, chỉ nghĩ do anh làm chưa tốt, bây giờ mới biết ánh mắt bà ấy lúc đó đang nói rằng, nếu anh là con ruột của bà, chắc chắn sẽ có thể làm tốt hơn.
Sau lần đó, bà ấy như sợ anh phát hiện chuyện gì nên đối xử với anh tốt hơn nhiều, nhưng cùng lắm là chỉ đổi biện pháp ép buộc anh, lấy nước mắt để khiến anh mềm lòng.
Anh làm tốt chuyện gì, họ đều cho đó là đương nhiên, bởi vì tất cả mọi thứ của anh đều do Phó gia ban cho, không có Phó gia anh chẳng là gì cả, nếu anh làm không tốt, đó là bởi vì anh không phải con ruột của bà ta..."
An Cửu càng nghe càng thấy đau lòng, nhớ lại lúc vô tình nghe anh và Tô Nhu nói chuyện trong công viên bệnh viện, anh nói dù có chuyện gì xảy ra, bà không còn gì cả nhưng vẫn còn đứa con trai là anh, anh sẽ nuôi bà.
Dù Tô Nhu đối xử với anh thế nào, anh vẫn dốc lòng đối đãi bà như mẹ ruột, nếu không phải thật lòng thật dạ, thì lúc biết được chân tướng anh sẽ không tuyệt vọng đến thế.
Vết thương trên người Phó Cảnh Hi vẫn đang rất đau, anh tự giễu nhìn băng vải quấn trên người mình, "Bà ấy bắt đầu đánh anh, vừa vào trung học đã bắt đầu đánh anh..."
An Cửu king ngạc, thì thầm: "Trung học..."
Không phải lúc họ vừa quen biết nhau ư?
"Lúc đó vừa đến thời kì phản nghịch, càng bị ép buộc càng phản ứng mạnh mẽ hơn, anh bắt đầu điên cuồng chống đối bà ấy, sau đó bao nhiêu gai góc của anh đều bị mài mòn dưới những trận đòn roi và nước mắt của bà. Bởi vì sinh anh mà bà không thể sinh con được nữa, sau này cơ thể yếu ớt, vì vậy nếu anh làm chuyện ngỗ nghịch cũng xem như trái với luân thường đạo lý."
Năm đó cô chỉ nhìn vẻ ngoài hào nhoáng của anh, xem anh như ánh trăng dịu dàng trong lòng, nhưng nào biết được chân tướng đáng thương ẩn sâu bên trong.
"Năm tháng dần trôi, anh cứ ngỡ suy nghĩ mình không phải con ruột của bà chỉ là suy đoán non dại của một đứa trẻ, rồi anh quên bẵng đi.
Mãi đến không lâu trước đây, đến cả cha... Thái độ của Phó Hoằng Văn đối với anh cũng dần trở nên kì lạ, dù bình thường ông nói chuyện với anh vẫn rất nghiêm nghị, nhưng chưa bao giờ ông nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn đến thế, đương nhiên, tâm tư của đàn ông làm sao sâu bằng Tô Nhu, nên ông ấy rất dễ lộ ra sơ hở trước mặt anh.
Phó Hoằng Văn kỳ lạ, Tô Nhu càng ngày càng ép buộc anh, mọi thứ đều khiến anh phải suy đoán theo chiều hướng kia. Nên anh bắt đầu âm thầm điều tra, kết quả..."
"Được rồi, đừng nói nữa..." An Cửu không nỡ nhìn anh nhớ lại chuyện đau khổ như thế.
Phó Cảnh Hi không hề tỏ ra bi thương, "Giây phút biết được chân tướng, anh lại không thấy buồn, mà lại cảm thấy cuối cùng cũng có lý do thoát khỏi sự sắp đặt của họ, cuối cùng cũng có thể giải thoát..."
Nghe Phó Cảnh Hi kể, An Cửu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Có nghĩa là, Tô Nhu không thể sinh con, vì để bảo vệ địa vị con trưởng trong nhà nên đã bí mật nuôi anh làm con nuôi, không bao lâu sau Phó Hoằng Văn biết chuyện, nhưng đang lúc cuộc đấu với Phó Thần Thương đã đến hồi gay gắt nên ông tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện này, vậy nên ông ta nén giận, Tô Nhu cũng vì vậy mà càng ép anh, chỉ khi anh đoạt được quyền lực thì bà ấy mới có chỗ dựa..." An Cửu nghĩ, "Nhưng làm như vậy chẳng phải rất mạo hiểm ư?"
Nói vậy nghĩa là trong chuyện này có điều cô vẫn còn chưa biết.
Phó Cảnh Hi giải thích: "Năm đó lúc Tô Nhu mang thai, Phó Hoằng Văn không chịu nổi ra ngoài ăn vụng, Tô Nhu tính tình kiêu ngạo chưa từng chịu ấm ức gì, lại đang mang trong mình giọt máu của Phó gia, nuốt không trôi cơn giận này liền bỏ nhà ra đi.
Thai nhi vốn không ổn định, bà lại bôn ba trên đường, cuối cùng sinh non, tử cung xuất huyết nghiêm trọng bị tổn thương, bác sĩ nói sau này rất khó có thai, Phó Hoằng Văn vốn đã ngoại tình, nếu để ông ta biết chuyện này, chắc chắn bà sẽ bị vứt bỏ. Cho nên bà quyết định phải mạo hiểm...
Sau khi sắp xếp hết mọi thứ, bà canh đúng thời cơ tiết lộ tung tích của mình, Phó Hoằng Văn mừng như điên đón bà và đứa con trai về, không hề nghi ngờ anh có phải là cốt nhục của ông không...
Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình đừng làm, do giấu diếm mọi người, chính bà ấy tự lo lắng cực độ mà cảm xúc ngày càng bất ổn, Phó Hoằng Văn chắc hẳn biết được cũng do bà để lộ..."
Cô nghe kể từ đầu đến cuối đã hiểu hết, cô là người ngoài nghe kể chuyện của người khác đã thấy tâm trạng lên xuống cực độ, huống chi là người trong cuộc.
"Vậy sau này anh định thế nào?" An Cửu dò hỏi, cô lo anh vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Phó Cảnh Hi đã bình tĩnh lại, "Xin lỗi em, đã làm phiền em rồi. Sau này anh sẽ không thế nữa, anh sẽ không tự làm tổn thương mình."
Anh hi vọng có thể làm cho cô vài chuyện cuối cùng, nhưng ngay cả chết cũng khiến cô thêm phiền phức, vậy thì cứ sống còn tốt hơn...
"Anh phải sống thật tốt, không phải vì ai cả mà là vì chính bản thân anh. Cũng như anh nói, cuối cùng anh cũng được giải thoát, không đúng ư? Họ nuôi dưỡng nhưng lại lợi dụng anh, mấy năm nay anh cũng đã làm tròn bổn phận của một người con, từ nay về sau, anh và họ không ai nợ ai. Không phải anh vẫn nuối tiếc vì không được làm chính mình đó ư? Bây giờ anh có thể làm bất cứ chuyện gì anh muốn, anh được tự do rồi, không nên chọn một kết thúc mà phải bắt đầu một cuộc sống mới mới phải!"
"Tự do..."
Biết bao người muốn phấn đấu vì tự do, nhưng anh có thể không?
An Cửu rèn sắt khi còn nóng, "Đừng lo, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu sẽ không tìm được anh, sau này anh muốn sống thế nào là tùy ở anh. Em nghĩ Phó Thần Thương sắp xếp cho anh đến phòng khám tư nhân cũng là vì lý do này."
"Hiện tại mọi người ở Phó gia đều đã biết thân thế của anh, anh đã không còn giá trị lợi dụng, bọn họ hẳn sẽ không tìm anh nữa."
An Cửu muốn nói dù sao ở chung lâu như vậy, dù không phải ruột thịt thì cũng còn tình nghĩa, nhưng sợ anh không nghe nổi, vì thế tránh đề tài này, hỏi: "Anh có nghĩ tới chuyện đi tìm cha mẹ ruột của mình không?" "Thứ cha mẹ như thế anh không cần."
Quả nhiên vẫn có bóng ma trong lòng, chỉ còn biết hi vọng thời gian sẽ từ từ chữa khỏi vết thương lòng cho anh.
Chỉ cần anh ấy nghĩ thông suốt, còn muốn sống là tốt rồi.
"Vậy bây giờ chắc anh không định kết liễu đời mình nữa chứ? Chắc chắn?"
Phó Cảnh Hi gật đầu để cô yên tâm, "Chuyện anh đã hứa với em thì nhất định anh sẽ làm được. Ở đây có bác sĩ, em không cần ở lại với anh, đi tìm chú đi. Chú ấy trông rất mạnh mẽ nhưng chỉ có một điểm yếu không có chút năng lực đề phòng, thậm chí sẽ tự làm loạn cả lên."
"Hả?"
"Chính là em đó."
"..." Lần đầu tiên nghe người khác nói anh ấy để ý mình như vậy, cảm giác này hệt như bị người ta nhét viên kẹo ngọt vào miệng vậy.
Từ lúc tỉnh lại anh đã muốn hỏi, tại sao cô còn muốn tha thứ cho anh, thậm chí còn muốn giúp anh.
Nhưng khi nhắc tới người đó, nhìn biểu hiện của cô đều chứa đựng thứ tình cảm ngọt ngào dịu dàng của một phụ nữ đang yêu thì anh biết mình không cần phải hỏi nữa.
Nếu không yêu thì làm sao có hận, nhớ phản ứng tuyệt vọng như tận thế của cô năm đó khi biết nguyên nhân Phó Thần Thương cưới cô, so với phản ứng của cô giờ phút này đối với anh, thì ngoài thái thộ hòa nhã ra chẳng còn gì cả...
--- ------ ------ --------
Sau khi giải quyết xong chuyện Phó Cảnh Hi, An Cửu lập tức gọi điện cho Phó Thần Thương nhưng người bắt máy là Tề Tấn, nói họ đang đi công tác nước ngoài, hiện tại Phó Thần Thương đang họp với đối tác, không tiện nghe điện thoại.
Lý do rất hợp tình hợp lí, không cho cô cơ hội suy nghĩ lung tung, nhưng trước sau cô vẫn thấy không yên tâm.
Cô phiền muộn gọi cho Monica cầu cứu.
"... Nếu tớ là đàn ông thì tốt rồi, thế thì anh ấy sẽ không hiểu lầm..."
Monica trợn mắt, "Nếu cậu là đàn ông thì Phó Thần Thương phải làm sao đây hả? Cậu tưởng cậu cây ngay không sợ chết đứng, thanh giả tự thanh, cậu tưởng anh ấy sẽ hiểu, nhưng đều là tự cậu tưởng vậy thôi, trên thực tế không giống như những gì anh ấy nghĩ. Cậu cũng quá đánh giá cao lòng dạ đàn ông rồi, đôi khi đàn ông cũng để ý như phụ nữ vậy. Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể hóa nhỏ, quan trọng là phải xem cậu định xử lý thế nào thôi."
"Tớ cũng không biết nên làm sao." An Cửu ủ rũ.
Monica phân tích: "Hiển nhiên là cậu đã bỏ lỡ cơ hội và thời cơ tốt nhất để giải quyết mâu thuẫn, nếu lúc đó cậu nói với anh ta trăm ngàn câu em yêu anh để dỗ anh ta thì đã xong rồi, đằng này cậu lại cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.
Dù trong lòng cậu có anh ta, nhưng cậu không nói làm thế nào anh ta biết được? Hoàn cảnh của hai người hiện giờ là anh ta đang thấy có lỗi với cậu, đang cố gắng bù đắp, thì ở trước mặt cậu anh ta thấy không tự tin cũng là điều dễ hiểu.
Tớ đoán từ khi về nước tới giờ cậu chưa chính thức nói với anh ta cậu đã tha thứ, hơn nữa còn rất yêu anh ta đúng chứ? Gặp được thì thừa nhận với người ta đi, cậu cũng nên chủ động chút đi, người ta có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ có lúc mệt mỏi cơ mà..."
An Cửu im lặng, cô cứ nghĩ hành động của mình đã biểu đạt rõ ràng rồi.
"Bây giờ muốn cứu vãn tình thế, nếu chỉ nói miệng e rằng đã không kịp nữa."
"Cậu có thể nói rõ hơn chút không?" An Cửu khiêm tốn thỉnh giáo.
"Cậu nên làm những chuyện mà ngày thường anh ta muốn cậu làm nhất, nhưng trước giờ cậu chưa hề làm chuyện gì lấy lòng khiến anh ta vui cả. Cố gắng một phát trúng đích nhé!" Monica thâm ý nhắc nhở.
An Cửu đen mặt, chuyện này, hình như đúng là thế...
Ví dụ như, anh ấy thấy mình trên giường không đủ nhiệt tình...
"Ừm, nghĩ ra chưa?" Monica cười khẽ, giọng như đang dạy trẻ nhỏ, "Cố lên! Chúc cậu may mắn!"
Cách này có hiệu quả thật không? Mặc kệ, cứ thử một lần xem sao...
Được Monica chỉ dẫn, An Cửu về nhà mở máy tính lên mạng mua đồ. Thứ đồ này sao có thể không biết xấu hổ mà đến cửa hàng mua chứ...
Một loạt hàng hóa lần lượt hiện ra, An Cửu nhìn thấy mặt đỏ tim đập, mấy sợi dây thừng này cũng gọi là quần áo hả? Còn bít tất này nữa, biến thái quá, ở chỗ đó còn có cái lỗ, quần áo trong suốt, lưới đánh cá, rõ ràng không mặc còn tốt hơn, thật lãng phí tiền bạc...
Nhưng không ngờ lượng tiêu thụ lại lớn thế này, nếu không phải cô tìm hiểu thì chắc không biết có nhiều người lên mạng mua mấy thứ này như vậy, chẳng lẽ quan niệm của cô quá bảo thủ không đủ nhiệt tình thật ư?
Nếu là trước đây, cô hẳn sẽ không nghi ngờ bản thân, nhưng vì càng ngày càng để ý ai đó nên bắt đầu suy nghĩ nhiều...
Cuối cùng cô mua ba bộ ở mức độ có thể tạm chấp nhận được, sau đó tim đập thình thịnh, cô gửi tin nhắn cho Phó Thần Thương :) 5B Ông xã, chờ anh về sẽ cho anh một món quà bất ngờ. )5D
Kết quả, mọi chuyện cũng không suôn sẻ như cô nghĩ.
Lần này đi công tác, Phó Thần Thương đi dự chương trình tìm hiểu "Hải Thiên Trung Văn" mới nhất một tuần, điện thoại vẫn để ở chỗ Tề Tấn, gọi đến đều gặp Tề Tấn, xem ra rất bận rộn, tin nhắn đó không biết anh có thấy không.
Cứ đợi chờ cũng không phải cách, một tuần rồi vẫn chưa liên lạc được, dù lần nào Tề Tấn cũng có đầy đủ lý do, nhưng cô nhận thấy đang có vấn đề, nếu không sao lại đi công tác vào lúc này, mà còn đi lâu thế kia...
Hỏi Tề Tấn cũng không có manh mối, An Cửu đang định đi cạy miệng Phó Hoa Sênh, nhưng cô còn chưa gọi thì Phó Hoa Sênh đã tự tìm đến cửa.
"Em nhịn không được mới tới tìm chị. Thật ra hôm đó anh hai định cầu hôn chị."
Câu đầu tiên Phó Hoa Sênh đã khiến tay An Cửu đang bưng chén trà run lên, đứng chết trân, "Cầu hôn?"
"Phải, chuẩn bị rất lâu, không tin chị có thể đi hỏi Phần Phàn và Đoàn Đoàn. Kế hoạch hôm đó là, bọn em tập hợp 999 bạn bè và cả nhân viên Phó Thị, chờ chị xuất hiện thì mỗi người sẽ tặng chị một đóa hồng đại diện cho lời chúc phúc của từng người, sau đó trên trời sẽ có pháo hoa, tạo thành câu 'An Cửu, lấy anh nhé', kế đó Phàn Phàn và Đoàn Đoàn lên sân khấu, một đứa cầm hoa, một đứa cầm nhẫn, anh hai sẽ quỳ xuống cầu hôn chị trước mặt mọi người. Bởi vì năm năm trước làm quá đơn giản anh ấy thấy ấm ức cho chị, nên lần này quyết tâm sẽ cho mọi người biết, Đài truyền hình, tòa soạn, nhà báo... Mời rất nhiều người đến..."
Phó Hoa Sênh ngẩng cằm lên, kể cho cô nghe từng chi tiết của kế hoạch cầu hôn bị bỏ dở giữa chừng hôm đó, cậu thổn thức không thôi, dù sao cậu cũng đã bỏ bao công sức, nhưng không thể chứng kiến nó diễn ra thì quá tiếc nuối, cậu còn thấy thế thì Phó Thần Thương còn cảm giác thế nào nữa.
Đầu óc An Cửu rối tung, "Chị không biết..." "Trước khi kế hoạch diễn ra anh ấy vẫn giấu chị, sau khi kế hoạch thất bại anh ấy phong tỏa tin tức, không ai dám nói ra, cả em bây giờ cũng đang mạo hiểm tính mạng để cho chị biết đấy, đương nhiên chị không thể biết được. Hôm đó sở dĩ anh ấy tìm được chị và Phó Cảnh Hi là bởi vì lúc đó Tề Tấn vẫn đi theo chị, Tề Tấn sẽ báo cáo chị đang ở đâu để anh hai chuẩn bị kế hoạch kịp thời..."
Thì ra là thế.
Thảo nào khi đó anh hỏi cô - "Không hỏi tại sao anh biết em ở đâu à?"
Nếu lúc ấy cô hỏi, có thể anh sẽ nói, mâu thuẫn cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ.
Phó Hoa Sênh nhìn cô hồn bay phách lạc, hoang mang, mất bình tĩnh, nên không đành lòng nói tiếp.
Nhưng hết cách rồi, nhận ủy thác của người khác thì phải làm đến nơi đến chốn.
"Anh hai bảo em đưa cho chị." Phó Hoa Sênh đẩy tập tài liệu sang cho cô.
"Gì thế?"
An Cửu nhìn xấp tài liệu một lúc lâu, sau đó cô ngạc nhiên, tốc độ lật giấy ngày càng nhanh, đến cuối cùng mặt tái không còn chút máu...
Tất cả giấy tờ, hộ chiếu, thậm chí chỗ ở và cả nơi làm việc ở nước ngoài của cô, Phàn Phàn và cả Đoàn Đoàn đều đã sắp xếp đâu vào đấy...
Ngoài ra còn có hợp đồng chuyển nhượng 20% cổ phần Phó Thị.
Tình cảnh này giống y hệt năm năm trước, anh tự cho rằng anh cho cô cổ phần công ty, rồi thả cô sống hạnh phúc với người đàn ông khác thì đã trả hết nợ...
"Anh ấy có ý gì?" An Cửu hỏi bằng chút sức lực cuối cùng của cô.
Phó Hoa Sên nhức đầu, tỏ vẻ vô tội, "Đừng hỏi em, em không biết gì cả, em mạo hiểm bất chấp việc có thể bị mẹ đánh chết giúp anh ấy chuyển những thứ này cho chị, mặc dù không giúp cũng sẽ bị anh hai xử lý thảm hơn, bây giờ chỉ có chị có thể cứu được em, chị nói chuyện rõ ràng với anh hai đi, hai người cãi nhau, ruồi muỗi như em chết là sao chứ..."
An Cửu không kiên nhẫn nghe Phó Hoa Sênh lãi nhãi nữa, đùng đùng ấn số Phó Thần Thương, vẫn là Tề Tấn nghe máy.
"Bảo Phó Thần Thương nghe điện thoại."
"Sếp đang..."
"Bây giờ anh hỏi anh ấy có nghe không, cứ nói tôi có ý kiến với sắp xếp của anh ấy."
"Khụ, cô chờ chút."
Một phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng anh, "Alo."
An Cửu nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào và tiếng ca hát càng ngày càng xa, hẳn là anh đang di chuyển ra phía ngoài.
An Cửu hít một hơi, "Phó Thần Thương, em thấy đồ anh đưa rồi, anh có ý gì?"
"Bụp" tiếng bật lửa vang lên, không lâu trước kia anh còn nói chuẩn bị trước khi cô có thai nên không hút thuốc lá, không uống rượu...
"Không phải nói em chất vấn anh vì những chuyện không thể xảy ra sao? Bây giờ Phó Cảnh Hi đã không còn liên can gì đến Phó gia, nó không còn can dự gì đến cuộc chiến tranh quyền đoạt lợi của Phó gia nữa. Trên đời này không có chuyện gì là không thể." Phó Thần Thương bình tĩnh nói, như đang nói một chuyện không hề liên quan đến anh.
Một giây trước An Cửu còn đang tức đến sôi máu, một giây sau đã lạnh như băng, cô cúi đầu cười lạnh, "Vì vậy nên?"
Phó Thần Thương tựa vào cửa số cuối trên hành lang, phủi bụi trên đầu ngón tay, nhìn bầu trời tối đen trên đầu, "Anh đã sắp xếp xong mọi chuyện, nếu em còn gì chưa hài lòng, cứ nói với anh."
"Vậy nên, anh cho rằng vì em không thể ở cùng Phó Cảnh Hi nên không thể không chọn anh đúng không? Vậy nên anh cho rằng mấy ngày qua tình cảm em đối với anh chỉ là hư tình giả ý, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Vậy nên, bây giờ anh muốn nhường em cho anh ấy?"
Phó Hoa Sênh nhấp một ngụm nước trái cây, tròng mắt đảo tới đảo lui, không đúng không đúng, cậu cố tình nói chuyện cầu hôn trước là để An Cửu biết mà làm hòa, ít nhất có thể nể tình màn cầu hôn đó mà tỉnh táo một chút, có thể chủ động giảng hòa với Phó Thần Thương, nhưng bây giờ xem ra, hình như mọi chuyện đều đi sai kịch bản của cậu rồi...
Nếu lúc này cô không cầm điện thoại, nhất định sẽ vỗ tay bốp bốp, "Phó Thần Thương, anh vĩ đại thật, em còn đang nhức đầu suy nghĩ làm sao mở lời với anh, không ngờ anh đã tự mình nói ra, thật không biết nên cảm tạ sự tác thành của anh thế nào, đến cả của hồi môn anh cũng đã chuẩn bị sẵn cho em..."
Phó Thần Thương nghe cô gằn từng tiếng, sát khí đằng đằng, siết chặt nấm đấm...
Một cô gái xinh đẹp đi ra khỏi phòng bao, đang định đến quyến rũ Phó Thần Thương, nhưng nhìn biểu cảm đáng sợ của anh sợ đến mức quay về.
Đối mặt với sự trầm mặc của Phó Thần thương, An Cửu rút giấy chuyển nhượng ra, đập mạnh lên bàn, "Em không cần cổ phần công ty, bởi vì hạnh phúc của em không liên quan đến anh! Càng không cần anh tác hợp! Anh cứ giữ lại để khi cưới vợ mà dùng đi!!!"
Nói xong cô cúp điện thoại.
Hai mắt Phó Thần Thương đỏ lên, anh nện tay vào cửa sổ, máu chảy đầm đìa...
Phó Hoa Sênh đập đầu xuống đất, có sao cậu cũng không đoán được chuyện sẽ thành ra không thể cứu vãn thế này.
"Mẹ kiếp! Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chị dâu ơi chị cũng thật là, đã biết anh ấy chỉ nói lẫy, chửi hai câu thì được rồi, cần gì phải đối chọi với anh ấy, nếu anh ấy tưởng thật thì làm sao, em tới để khuyên hai người làm lành, chứ không phải muốn hai người chia tay..."
Chỉ nói lẫy? Nói lẫy mà chuẩn bị đầy đủ thế hả?
Mấy hôm nay rõ ràng anh ấy đang gấp rút chuẩn bị những thứ này...
Không cho cô cơ hội giải thích, cứ độc đoán quyết định tương lai của cô.
An Cửu cứ vùi đầu im lặng, Phó Hoa Sênh cũng không dám quấy rầy cô, chỉ ngồi yên trên ghế đối diện.
Thật muốn khóc, cầu xin hai người bình tĩnh chút đi, câụ bị mẫu thân đại nhân và lão già ở nhà giao cho trọng trách, bị kẹt ở giữa rất khó xử mà...
Cuối cùng Phó Hoa Sênh nhịn không được ho nhẹ, "Này, chị dâu... Chị không sao chứ? Chị định thế nào? Chắc không phải định bỏ trốn theo Phó Cảnh Hi nhỉ..."
Nếu bỏ trốn sao phải đợi tới hôm nay?
Lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại nói, "Nếu anh ấy đã mong như vậy, thì chị sẽ làm như anh ấy mong muốn, nếu không thì thật uổng công anh ấy đã chuẩn bị chu đáo cho chị như vậy."
Ngoài miệng nói thế, nhưng thực tế lại bấm số điện thoại của Tề Tấn.
"Cho tôi biết địa chỉ chính xác của Phó Thần Thương, không muốn nói cũng được. Anh vẫn đi theo Phó Thần Thương hẳn là phải biết tôi chỉ ký một cái thì nửa giang sơn Phó thị sẽ thuộc về tôi, đến lúc đó tôi muốn sa thải anh chỉ là chuyện nhỏ!"
Cuối cùng, Tề Tấn sau khi cân nhắc thời thế, liền cung kính dâng tọa độ sếp tổng nhà anh, chính xác đến từng số phòng.
Thời bây giờ kiếm miếng cơm cũng không dễ dàng gì, đứng giữa bà chủ và sếp rất khó xử. Tề Tấn theo Phó Thần Thương nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không tạo phản chỉ vì một câu nói của An Cửu, anh chỉ đang đánh cược, nếu họ làm lành thì đều là người của mình, đương nhiên không đến mức tạo phản, không chỉ như vậy anh còn lập công lớn, thất bại cũng có bà chủ làm chỗ dựa.
Sau khi cúp máy, An Cửu lập tức xuất phát.
Sự việc chuyển biến quá đột ngột, Phó Hoa Sênh nghẹn họng trân trối nhìn mà không tin vào mắt mình.
"Chị dâu chị định?"
"Một tiếng nữa Phàn Phàn và Đoàn Đoàn mới tan học, em giúp chị đón chúng một hôm nhé?"
"Đương nhiên là được, chị... Bây giờ chị đi tìm anh hai hả?"
An Cửu cười khổ thở dài.
Cô không biết rốt cuộc Phó Thần Thương có phải nói lẫy không...
Nhưng cô biết, những gì cô nói vừa nãy đều là nói lẫy...
Trước khi xông ra cửa, An Cửu chợt nhớ tới chuyện gì, cô vội quay lại, chạy vào phòng kéo ngăn kéo dưới cùng lấy một cái túi được bao bọc cẩn thận bỏ vào túi xách, chỉ vài mảnh vải chiếm không bao nhiêu diện tích, nhét gọn vào túi.
"Chị đi nhé, Đoàn Đoàn hỏi thì nói chị và ba ba nó mai mới về."
Phó Hoa Sênh híp đôi mắt đào hoa nhìn bóng An Cửu đang vội rời đi, cậu huýt sáo: "Nghe rõ!"
Hình như chị dâu rất nóng lòng, vừa nãy còn mang theo vũ khí bí mật nữa?
Cậu nói rồi, làm sao chị dâu có thể thích Phó Cảnh Hi. cậu tung hoành tình trường lâu như vậy có khi nào nhìn nhầm chứ, người trong cuộc quả nhiên hồ đồ, anh hai nhà cậu đúng là tự chuốc lấy phiền phức mà.
Có điều tên gian thương đó dù chỉ số EQ có thấp nhưng chỉ số IQ tuyệt đối cao, sao anh ấy chịu làm ăn lỗ vốn?
Nếu lần này anh ấy rộng lượng buông tay nhưng An Cửu không đi thì anh không cần lo được lo mất nữa.
Nếu chị ấy có ý muốn đi, thì có giữ lại cũng chỉ được cái xác không hồn.
Cuối cùng có bao nhiêu phần thắng, chỉ có một mình anh ấy biết.
Phó Hoa Sênh thành công rút lui, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Có điều... Anh hai hại cậu bị hành hạ tinh thần nghiêm trọng, vậy nên anh ấy cũng nên chịu báo ứng một chút.
Vì thế, cậu hèn hạ gửi một tin nhắn cho Phó Thần Thương: )5B Báo động! Báo động cấp độ một! Anh hai yêu dấu, tin mới nhất từ mặt trận truyền về, tối nay chị dâu chiều ý anh sẽ lên máy bay lúc mười một giờ rời khỏi thành phố A )5D
Lời này của cậu có một nửa là thật, chị dâu đúng là rời thành phố A cơ mà...
--- ------ ------ ------ -----
Dù lúc nãy nói chuyện với Phó Hoa Sênh rất tự tin, nhưng trong lòng cô cực kỳ bất an, nhìn túi xách kế bên như cọng rơm cứu mạng.
Lúc chọn mấy bộ này thấy lộ liễu quá, giờ lại lo không đủ lực sát thương.
Lái xe mất bốn tiếng cuối cùng tới được thành phố B.
Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn.
Khi cô đến khách sạn Phó Thần Thương đang ở đã gần tám giờ tối.
Tề Tấn lén mở cửa cho cô, anh nói Phó Thần Thương còn đang xã giao, có lẽ phải một lát nữa mới về tới.
Cảnh vật lạ lẫm, nhưng có hơi thở của anh nên khiến người ta yên tâm.
Trong phòng rất ít đồ, chỉ có một vali hành lý, trên bàn có một quyển ghi chú, trong gạt tàn đầy mẫu thuốc lá.
An Cửu ngồi trên giường một lúc rồi lén lấy bao đựng đồ lót sexy ra nhìn.
Mấy mảnh vải và lụa mỏng đến mức không chịu nổi, nên cô chọn đồng phục.
Bộ đồ y tá ôm sát mông, quần áo học sinh hơi trong suốt màu hồng nhạt, bộ đồ nữ hầu gái sọc xanh trắng...
Cô tắm rửa, rồi chọn tới chọn lui sau cùng chọn bộ đồ học sinh mà cô nghĩ Phó Thần Thương sẽ thích.
Tiếp theo ngồi yên trên giường, ngồi một lúc lại đi tới lui trong phòng, một tiếng, hai tiếng trôi qua... Phó Thần Thương còn chưa về...
An Cửu ngồi trên giường sắp ngủ gật chợt nghe có tiếng "Tách" vang lên, vừa định đứng dậy thì thấy có gì đó không đúng...
Bởi vì cô nghe thấy hai tiếng bước chân.
An Cửu cẩn thận mở hé cửa nhìn về phòng khách, sau đó đứng hình.
Một cô gái cao gầy đang dìu Phó Thần Thương say khướt đi đến, hơn nữa còn không ngừng cọ vào người anh.
Nếu Phó Thần Thương không muốn thì không một phụ nữ nào tiếp cận anh được...
Lòng cô đau như bị rán trong chảo dầu...
Rán xong một mặt, đang chuẩn bị lật mặt còn lại rán tiếp, đột nhiên Phó Thần Thương đẩy cô gái nọ ra, gọi điện thoại bằng giọng lạnh băng, tiếp đó rất nhanh liền thấy Tề Tấn lau mồ hôi hột dẫn cô gái đang run sợ trước khí thế của Phó Thần Thương ra ngoài, "Xin lỗi sếp, là lỗi của tôi!"
Tề Tấn khổ không nói hết, vừa rồi lúc mỹ nhân người ta đỡ anh anh không từ chối, cấp dưới như tôi cũng không thể túm anh lôi ra khỏi vòng tay mỹ nhân được có đúng không?
Nhớ ra trong nhà còn có bà chủ, anh sợ tới mức hồn vía lên mây, căng thẳng xoay vòng vòng ngoài cửa, nên vừa nãy khi Phó Thần Thương gọi anh mới xuất hiện nhanh như vậy.
Cũng may sếp chủ động dọn dẹp, nếu không thì anh chỉ càng giúp càng rối, chết chắc đó!
Phó Thần Thương cởi áo khoác, sau đó rút mấy miếng khăn ướt khử trùng lau tay, rồi mệt mỏi tựa vào ghế sofa.
Di động trong tay anh không ngừng run lên, anh tiện tay ấn vài cái thì thấy tin nhắn Phó Hoa Sênh gửi anh lúc sáu bảy giờ trước, Phó Thần Thương nhìn đồng hồ, mặt biến sắc, đứng bật dậy.
"Chết tiệt!"
Máy bay mười một giờ...
Bây giờ đã hơn mười giờ...
Dù anh có bay cũng không kịp...
Anh không ngờ nha đầu đó lại tuyệt tình như vậy, không cho anh chút thời gian suy nghĩ.
Thì ra cô gấp gáp muốn rời khỏi anh đến vậy ư?
Lúc cô gọi chất vấn, anh còn tưởng mình đã sai, không yên lòng định mai trở về, bây giờ xem ra anh đã suy nghĩ nhiều...
Một khi đã như vậy thì còn đuổi theo làm gì, đuổi theo làm gì?
Anh không biết tại sao, nhưng vừa nhìn thấy tin nhắn đó thì không thể điều khiển mình được nữa, dù anh biết đã muộn.
Phó Thần Thương cảm giác ngực mình đang bị lửa thiêu đốt, nghiêng ngã xông ra ngoài.
Lúc này đột nhiên có một bóng người đi ra từ phòng ngủ, Phó Thần Thương tưởng là phụ nữ do đối tác đưa đến, không thèm nhìn liền gầm lên, "Cút."
An Cửu bị anh mắng thì sửng sốt, đỏ mắt, gạt tay anh, "Cút thì cút..."
Phó Thần Thương nhìn bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt vừa đẩy tay anh vừa chạy ra cửa, váng cả đầu, anh cứ ngỡ mình đang nằm mơ... Bóng người này...
Chẳng lẽ họ cố tình tìm người giống cô để thỏa mãn khẩu vị của anh? Hay là anh say rồi...
Không, không thể nào!
Người phụ nữ của anh, sao anh có thể nhận nhầm?
Phó Thần Thương cấp tốc đuổi theo, một tay nắm lấy tay cô, tay kia xoay cô lại đối diện với anh.
"An Cửu?" Anh nhìn cô bằng vẻ mặt như đang nằm mơ, "Em chưa đi? Em trai anh nói mười một giờ đêm nay em bay..."
Còn chưa nói xong, Phó Thần Thương đã nhận ra mình bị tên khốn Phó Hoa Sênh đùa giỡn.
Anh không ngờ một giây trước còn nghĩ cô đã đi, không bao giờ trở lại, cứ như vậy vĩnh viễn mất đi cô gái mình yêu thương, loại cảm giác mất đi có lại được khiến anh không suy nghĩ được gì nữa.
An Cửu nhìn bộ quần áo đang mặc, lúng túng cực độ, run run nói, "Bây giờ em đi ngay."
"Em ăn mặc thế này còn muốn đi đâu!" Nghe cô nói vậy, Phó Thần Thương nhăn mày đến mưc có thể ép chết một con ruồi.
"Lúc nãy anh không có nói em, anh không phải bảo em đi, anh tưởng là người phụ nữ khác..." Phó Thần Thương cầm tay cô luống cuống giải thích, vừa nghĩ đến trò đùa của Phó Hoa Sênh thì chịu không được mắng, "Chết tiệt..."
An Cửu nghe vậy cũng bình tĩnh lại, rũ mắt không nói.
Ánh mắt Phó Thần Thương lưu luyến ngắm cô một vòng như muốn nhìn thấu vào trong, sau đó nhanh chóng dời mắt, "Sao em lại đến đây?"
An Cửu vừa nghe thấy anh hỏi thì phát cáu, kích động đẩy anh ra.
"Tự ý suy đoán tâm tư của em, tự ý đẩy em cho người khác, Phó Thần Thương, rốt cuộc anh coi em là gì?
Còn nói gì mà cả đời nguyện bị giam cầm trong nhà lao của em, kết quả mới nửa đường đã vượt ngục!
Em yêu anh, đơn giản vì anh là anh, em yêu chính con người anh, không liên quan đến ai khác, càng không liên quan đến chuyện em và những người khác có thể hay không!
Anh nghĩ em sẽ chịu sống chung, hôn, làm chuyện đó, còn sinh con cho một người mà em không yêu ư? Thậm chí, bây giờ còn tự buộc nơ dâng mình cho anh?"
Rốt cuộc An Cửu không nói tiếp được nữa, cô xoay người vào phòng ngủ lấy túi xách, anh cứ như vậy tránh né cô, không cho cô một cơ hội giải thích, hại cô mấy ngày nay phải sống trong hoảng loạn.
Phó Thần Thương nghe cô nói xong ngây ngẩn cả người, cứng nhắc đi theo cô.
An Cửu không thể thay quần áo trước mặt anh, nên khoác thêm một lớp bên ngoài.
Nhưng khi định đi, nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh thì không nhấc chân được, cô thấy mắt ngày càng nóng...
Phó Thần Thương thở dài dụi cô vào ngực, "Em không thể mắng anh nhiều một chút ư? Em có biết anh đã chờ đợi những lời này bao lâu không?"
An Cửu hít hít mũi, "Anh không nói làm sao em biết anh muốn nghe, nếu anh nói muốn nghe em có thể nói anh nghe mà!"
Phó Thần Thương cười khổ, nếu không trải qua chuyện này, sao cô có thể thẳng thắn như vậy, còn không biết đến bao giờ anh mới nghe được cô nói muốn bù đắp...
"Trước kia anh nghĩ chuyện đáng sợ nhất là em rời xa anh, nhưng anh phát hiện, đáng sợ hơn là em ở cạnh anh mà không vui vẻ. Lúc ở phòng khám, em vừa ngủ vừa gọi Cảnh Hi đừng đi, đừng bỏ em, em có biết tâm trạng anh lúc đó ra sao không? Anh làm gì còn dũng khí hỏi em..."
An Cửu quýnh lên, "Em mơ thấy Cảnh Hi đã chết, còn anh vì hiểu lầm bọn em mà rời xa em không chút do dự, em gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, có lẽ là lúc em nói mớ bảo anh đừng đi, đừng bỏ em... Anh chưa hỏi rõ đã tự hiểu theo ý anh, lời nói khi mơ là lời thật lòng nhất, nhưng anh lại muốn giải thích theo ý ngược lại!"
Phó Thần Thương gật đầu, gục vào cổ cô, ngửi mùi tóc cô, "Ừm, anh biết rồi."
Từ giây phút cô xuất hiện ở đây, anh cũng đã triệt để được cứu sống.
Không dễ gì mới mở lòng khiến An Cửu vừa vui vừa hồi hộp, giống như đang cầm một món đồ quý giá mong manh trong tay, có thể dùng thành thật để dựng lên một bức tường không gì phá nổi.
An Cửu: "Còn chuyện gì anh nói ra một lần đi."
Phó Thần Thương: "Em lặp lại câu nói vừa nãy một lần nữa."
An Cửu: "Em yêu anh?"
Phó Thần Thương: "Câu khẳng định."
An Cửu: "Em yêu anh."
Phó Thần Thương: "Anh cũng yêu em."
Phó Thần Thương sờ váy cô, "Đây là món quà bất ngờ mà em nói?"
Anh đã thấy tin nhắn kia, nhưng vì đang rối rắm nên không lưu ý.
An Cửu lẩm bẩm: "Anh không đến lấy, em đành giao đến cho anh."
Phó Thần Thương cười khẽ, mắt sa sầm, "Vậy... Giờ anh mở quà được chưa?"
"... Được."
--- ------ ------
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.