Chương 75: Em không nỡ
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
23/07/2018
"Bà xã..."
Hành vi đùa giỡn lưu manh của Phó Thần Thương ngày càng quá mức, An Cửu thật sự không chịu nổi nữa hét lên, "Cút xa tôi ra! Anh có phiền hay không hả!"
"Không phiền."
"..."
An Cửu cố gắng ổn định tâm trạng, muốn tiếp tục nói chuyện thì đầu kia Tô Hội Lê đã dập máy.
Cứ như vậy là xong? Mình có tính là không chiến mà thắng không nhỉ?
Phó Thần Thương, tôi không bắt nạt người phụ nữ của anh, là tự anh làm thôi.
An Cửu quay người, ngửa đầu, ôm mặt anh vỗ hai cái, "Này, tỉnh, ban nãy Tô Hội Lê gọi tới! Tôi thật sự chẳng làm gì cả, ban nãy anh cũng thấy rồi, ngày mai không được phép ăn vạ, có nghe không?"
Cô phải cảnh báo trước, đỡ cho đến lúc đó nói không rõ ràng. Tuy Phùng Uyển nói không sai, cô là vợ chính, nhưng cũng là vợ chính không được chào đón nhất.
Cũng không biết Phó Thần Thương có nghe thấy không, thuận miệng đáp lại cô, "Không có không có không có."
Hoàn toàn học theo giọng điệu ngày thường cô hay dùng.
"Anh..." An Cửu cuối cùng cũng hiểu tranh luận với kẻ vô lại là thế nào, có lẽ Phó Thần Thương cũng rất thảm, ngày nào cũng bị mình lên giọng vậy mà.
An Cửu vẫn còn buồn bực vì cuộc điện thoại mới rồi, nghĩ Tô Hội Lê muộn thế này tìm anh là có chuyện gì, có phải là chuyện gấp không, ngộ nhỡ anh không nghe máy dẫn đến hiệu ứng cánh bướm gây ra hậu quả không tốt...
Nghĩ đi nghĩ lại bỗng cơ thể bị nhấc bổng lên, cô sợ hãi phản xạ ôm cổ Phó Thần Thương, đến khi phản ứng lại lập tức bâ chân bốn cẳng giãy dụa muốn xuống, "Phó Thần Thương, anh làm gì thế?"
"Em."
"Tôi cảnh cáo anh đừng có lên cơn say!" An Cửu nghiến răng nghiến lợi.
Phó Thần Thương đưa cho cô ánh mắt "Lên cơn say thì em làm gì được tôi", ba bước dài ôm cô vào phòng khách, như không chờ được vào phòng ngủ liền ném cô xuống sofa, một chân đứng trên mặt đất, chân còn lại đè cô bên dưới, sau đó tay không nhanh không chậm cởi áo, tư thế này tao nhã như mang khăn ăn trước khi dùng bữa...
An Cửu vặn người đạp đá liên tiếp, hai người đấu đá thở hồng hộc trên sofa, Phó Thần Thương không những không buông tha, sự cướp đoạt và chinh phục trong mắt còn điên cuồng hơn... DDleQuyD0n
An Cửu nào biết đàn ông không chịu được nhất là kích thích, bạn càng phản kháng, càng khơi gợi ham muốn tàn bạo của anh ta!
"Phó Thần Thương, anh có nhớ đã đáp ứng tôi chuyện gì không?"
"Ngày mai là thứ Bảy." Môi Phó Thần Thương kề sát cô, giọng nói đã khàn khàn, quyến rũ chết người.
An Cửu đưa tay ngăn cản anh, tạo lỗ hổng để nói chuyện, "Không phải chuyện này! Ba tháng trước anh đáp ứng tôi, chỉ cần trong vòng ba tháng tôi không phạm sai lầm lớn sẽ đáp ứng vô điều kiện một yêu cầu của tôi!"
"Cho nên?"
"Cho nên hôm nay chính là thời hạn ba tháng!" An Cửu đề cao giọng.
"Sau đó?"
"Sau đó... sau đó tôi muốn chia giường ngủ! Không có sự cho phép của tôi thì anh không được động vào tôi!"
Phó Thần Thương im lặng, An Cửu ngừng thở, thầm nghĩ anh sẽ không nói quên rồi nên muốn nuốt lời chứ! Hay là lại muốn ra chiêu kỳ ba nào?
Phó Thần Thương nghĩ một lúc, lên tiếng, "Gạt người."
An Cửu muốn chửi đổng tại chỗ, "Mẹ! Anh còn mặt mũi không? Anh muốn nuốt lời? Rốt cuộc anh có phải đàn ông không hả! Phó Thần Thương khốn kiếp ông chú sắc lang bỉ ổi BT thích màu hồng..."
Cô lấy hơi sức toàn thân để chửi, lời lẽ ngày càng nặng nề, Phó Thần Thương chẳng những không giận còn cười mắng cô, "Cô bé bịp bợm..."
"Anh mới bịp bợm, tên lường gạt!!!" Nếu hai mắt có thể phóng ra lửa thì lúc này Phó Thần Thương đã biến thành tro tàn.
"Kỳ hạn ba tháng không phải hôm nay, mà là ngày mai, có đúng không?" Phó Thần Thương dùng giọng điệu cực kỳ tỉnh táo nói.
An Cửu ngẩn cả ra, không thể nào! Tên nhãi này không những không quên mà còn nhớ rõ ràng như thế?
Kỳ hạn quả thật là ngày mai, cô còn tưởng kém một ngày anh sẽ không phát hiện, càng huống chi anh đã say thành bộ dạng này.
Quả nhiên BT tất có chỗ hơn người.
An Cửu giữ vững tinh thần đối đáp, lấy điện thoại ra cho anh xem ngày giờ, "Tự anh xem đi, cách ngày mai chỉ còn mười phút nữa!"
"Cho nên, còn chưa tới ngày mai." Phó Thần Thương nói xong liền khóa tay cô lên đầu, "Chúng ta nắm chắc thời gian."
An Cửu bình tĩnh nói, "Nắm chắc thời gian thế nào, anh cũng không thể tốc chiến tốc thắng được, tuyệt đối sẽ qua ngày!"
"Có thể, em kẹp chặt lại hơn một chút."
Cái tên không biết xấu hổ!
Lời lẽ trắng trợn như thế khiến gương mặt An Cửu đỏ như muốn nhỏ máu, cầm cái gối ôm rơi dưới đất ném vào mặt anh, "Anh! Chết! Đi! Cho! Tôi!"
Phó Thần Thương lấy cái gối ra, đầu chôn ở ngực cô, "Em không nỡ."
An Cửu xì một tiếng khinh miệt, "Anh bớt tự kỷ đi!"
Phó Thần Thương nhíu mày, sắc mặt có chút bi thương, "Chán ghét tôi chạm vào em như vậy?"
An Cửu quay đi, "Cực kỳ chán ghét!"
"Nhưng trước kia em rõ ràng rất hưởng thụ." Giọng điệu cùng điệu bộ rất ủy khuất rất không minh bạch.
An Cửu nghiến răng nghiến lợi, "Tôi rõ ràng là bị hưởng thụ!"
"Còn giận vì chuyện của Hội Lê?" Phó Thần Thương thở dài, "An Cửu, hình như tôi không làm chuyện có lỗi với em, em dùng quá khứ của tôi định tội cho tôi, tôi rất vô tội."
Hội Lê Hội Lê... gọi thân mật vậy làm gì! ai bảo quá khứ của anh oanh oanh liệt liệt như thế, đã ảnh hưởng tới hiện tại mà còn cả tương lai.
An Cửu hoàn toàn thất vọng, "Tôi còn lâu mới tức giận! Anh có bao nhiêu người phụ nữ thì liên quan gì tới tôi!"
"Tôi và cô ấy, đã kết thúc rồi." Phó Thần Thương vuốt mi tâm.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương giải thích với cô, lần đầu tiên minh xác với cô mình không có quan hệ gì với Tô Hội Lê, ngẫm lại vừa rồi anh cũng không vội gọi lại cho Tô Hội Lê, trong lòng An Cửu có hơi dãn ra...
Cho tới bây giờ cô không hề biết mình lại là một người không có chủ kiến như thế, bị anh tùy tiện nói mấy câu đã mềm lòng. Cô thật sự còn là Tống An Cửu trong mắt không chịu nổi một hạt cát ư?
Cảm giác mất đi bản thân khiến cô hoảng hốt luống cuống...
Trong lúc An Cửu hoảng hốt, Phó Thần Thương bắt được cơ hội liền áp sát, An Cửu phản xạ có điều kiện muốn trốn, kết quả cơ thể lăn xuống, đầu đập lên góc bàn, đau đớn kêu thảm.
Phó Thần Thương lập tức tỉnh táo, vội nâng mặt cô lại, trên đầu cô đỏ rực, chỗ bị đụng rách da chảy máu...
Phó Thần Thương đang tự trách không thôi muốn xoa dịu dỗ dành mấy câu thì nghe An Cửu nổi giận gầm lên một tiếng --- "Bà mẹ nó đau chết ông nội mi rồi!"
"..." Chút thương hương tiếc ngọc của Phó Thần Thương nháy mắt biến mất không dư thừa.
Nếu không phải thấy cô bị thương, nhất định phải trừ 600. dIendAnLQD
"Đừng nhúc nhích, để tôi xem! Tống An Cửu, sao em cứ thích làm loạn vậy." Phó Thần Thương trách cứ.
"Anh còn nói, còn không phải vì anh." An Cửu lên án, hai mắt tụ nước.
Phó Thần Thương cam chịu số phận vào phòng cầm hộp thuốc ra bôi cho cô.
"Đau đau đau... Anh nhẹ một chút thì chết à!"
"Ừ..." Tăm bông bôi thuốc chạm lên phần da bị rách, An Cửu kêu đau, "A! Anh đừng có chạm vào đó! Đau..."
Phó Thần Thương nghe mà chỗ nào đó sưng lên khó chịu, không thể nhịn được nữa ném băng gạc xuống, "Em thử kêu một tiếng nữa xem! Đừng nói đầu em bị thương, cho dù gãy xương, tôi cũng lập tức thịt em!"
An Cửu rụt cổ lại không lên tiếng.
Bạo quân! Không phải người!
Phó Thần Thương băng bó kỹ cho cô, quay người đen mặt vào buồng tắm.
***
Có vẻ như lần này là đã tránh được một kiếp, nhưng An Cửu vẫn tâm phiền ý loạn như cũ, thừa dịp Phó Thần Thương tắm liền lén chạy ra ban công gọi điện cho Thẩm Hoán.
"Cửu ca, tìm em có chuyện gì thế?"
Quả nhiên Thẩm Hoán không ngủ, nghe giọng thì đang rất có tinh thần!
"Đang làm gì đấy?"
"Chơi game ở ký túc xá."
"Ừ, không tiện nói chuyện thì hôm khác sẽ tìm cậu!"
"Đừng đừng đừng! Cửu ca tìm em, em lúc nào cũng tiện!"
Sau đó, An Cửu nghe được một loạt tiếng chửi đổng bên kia.
"Nửa đêm canh ba! Ai thế?"
"Thằng nhóc mày không phải là không có bạn gái sao?"
"Mẹ! Quay về cho bố! Đồng đội như lợn!"
...
"Alo, Cửu ca, chị nói đi!"
An Cửu có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi, làm phiền cậu."
Thẩm Hoán cực kỳ nhức đầu, "Cửu ca, chị có cần nói chuyện với em thế không? Còn khách khí là em sẽ giận đấy! Mau! Chửi em một câu nghe nào, đã lâu rồi không được nghe, nhớ quá!"
"Biến, mày bị M à!" An Cửu hết chỗ nói nổi, thằng nhóc này luôn coi sự bình thường của cô là không bình thường, chịu chút ngược đãi mới thấy thoải mái, hại cô ngược cũng rất vất vả.
Hành vi đùa giỡn lưu manh của Phó Thần Thương ngày càng quá mức, An Cửu thật sự không chịu nổi nữa hét lên, "Cút xa tôi ra! Anh có phiền hay không hả!"
"Không phiền."
"..."
An Cửu cố gắng ổn định tâm trạng, muốn tiếp tục nói chuyện thì đầu kia Tô Hội Lê đã dập máy.
Cứ như vậy là xong? Mình có tính là không chiến mà thắng không nhỉ?
Phó Thần Thương, tôi không bắt nạt người phụ nữ của anh, là tự anh làm thôi.
An Cửu quay người, ngửa đầu, ôm mặt anh vỗ hai cái, "Này, tỉnh, ban nãy Tô Hội Lê gọi tới! Tôi thật sự chẳng làm gì cả, ban nãy anh cũng thấy rồi, ngày mai không được phép ăn vạ, có nghe không?"
Cô phải cảnh báo trước, đỡ cho đến lúc đó nói không rõ ràng. Tuy Phùng Uyển nói không sai, cô là vợ chính, nhưng cũng là vợ chính không được chào đón nhất.
Cũng không biết Phó Thần Thương có nghe thấy không, thuận miệng đáp lại cô, "Không có không có không có."
Hoàn toàn học theo giọng điệu ngày thường cô hay dùng.
"Anh..." An Cửu cuối cùng cũng hiểu tranh luận với kẻ vô lại là thế nào, có lẽ Phó Thần Thương cũng rất thảm, ngày nào cũng bị mình lên giọng vậy mà.
An Cửu vẫn còn buồn bực vì cuộc điện thoại mới rồi, nghĩ Tô Hội Lê muộn thế này tìm anh là có chuyện gì, có phải là chuyện gấp không, ngộ nhỡ anh không nghe máy dẫn đến hiệu ứng cánh bướm gây ra hậu quả không tốt...
Nghĩ đi nghĩ lại bỗng cơ thể bị nhấc bổng lên, cô sợ hãi phản xạ ôm cổ Phó Thần Thương, đến khi phản ứng lại lập tức bâ chân bốn cẳng giãy dụa muốn xuống, "Phó Thần Thương, anh làm gì thế?"
"Em."
"Tôi cảnh cáo anh đừng có lên cơn say!" An Cửu nghiến răng nghiến lợi.
Phó Thần Thương đưa cho cô ánh mắt "Lên cơn say thì em làm gì được tôi", ba bước dài ôm cô vào phòng khách, như không chờ được vào phòng ngủ liền ném cô xuống sofa, một chân đứng trên mặt đất, chân còn lại đè cô bên dưới, sau đó tay không nhanh không chậm cởi áo, tư thế này tao nhã như mang khăn ăn trước khi dùng bữa...
An Cửu vặn người đạp đá liên tiếp, hai người đấu đá thở hồng hộc trên sofa, Phó Thần Thương không những không buông tha, sự cướp đoạt và chinh phục trong mắt còn điên cuồng hơn... DDleQuyD0n
An Cửu nào biết đàn ông không chịu được nhất là kích thích, bạn càng phản kháng, càng khơi gợi ham muốn tàn bạo của anh ta!
"Phó Thần Thương, anh có nhớ đã đáp ứng tôi chuyện gì không?"
"Ngày mai là thứ Bảy." Môi Phó Thần Thương kề sát cô, giọng nói đã khàn khàn, quyến rũ chết người.
An Cửu đưa tay ngăn cản anh, tạo lỗ hổng để nói chuyện, "Không phải chuyện này! Ba tháng trước anh đáp ứng tôi, chỉ cần trong vòng ba tháng tôi không phạm sai lầm lớn sẽ đáp ứng vô điều kiện một yêu cầu của tôi!"
"Cho nên?"
"Cho nên hôm nay chính là thời hạn ba tháng!" An Cửu đề cao giọng.
"Sau đó?"
"Sau đó... sau đó tôi muốn chia giường ngủ! Không có sự cho phép của tôi thì anh không được động vào tôi!"
Phó Thần Thương im lặng, An Cửu ngừng thở, thầm nghĩ anh sẽ không nói quên rồi nên muốn nuốt lời chứ! Hay là lại muốn ra chiêu kỳ ba nào?
Phó Thần Thương nghĩ một lúc, lên tiếng, "Gạt người."
An Cửu muốn chửi đổng tại chỗ, "Mẹ! Anh còn mặt mũi không? Anh muốn nuốt lời? Rốt cuộc anh có phải đàn ông không hả! Phó Thần Thương khốn kiếp ông chú sắc lang bỉ ổi BT thích màu hồng..."
Cô lấy hơi sức toàn thân để chửi, lời lẽ ngày càng nặng nề, Phó Thần Thương chẳng những không giận còn cười mắng cô, "Cô bé bịp bợm..."
"Anh mới bịp bợm, tên lường gạt!!!" Nếu hai mắt có thể phóng ra lửa thì lúc này Phó Thần Thương đã biến thành tro tàn.
"Kỳ hạn ba tháng không phải hôm nay, mà là ngày mai, có đúng không?" Phó Thần Thương dùng giọng điệu cực kỳ tỉnh táo nói.
An Cửu ngẩn cả ra, không thể nào! Tên nhãi này không những không quên mà còn nhớ rõ ràng như thế?
Kỳ hạn quả thật là ngày mai, cô còn tưởng kém một ngày anh sẽ không phát hiện, càng huống chi anh đã say thành bộ dạng này.
Quả nhiên BT tất có chỗ hơn người.
An Cửu giữ vững tinh thần đối đáp, lấy điện thoại ra cho anh xem ngày giờ, "Tự anh xem đi, cách ngày mai chỉ còn mười phút nữa!"
"Cho nên, còn chưa tới ngày mai." Phó Thần Thương nói xong liền khóa tay cô lên đầu, "Chúng ta nắm chắc thời gian."
An Cửu bình tĩnh nói, "Nắm chắc thời gian thế nào, anh cũng không thể tốc chiến tốc thắng được, tuyệt đối sẽ qua ngày!"
"Có thể, em kẹp chặt lại hơn một chút."
Cái tên không biết xấu hổ!
Lời lẽ trắng trợn như thế khiến gương mặt An Cửu đỏ như muốn nhỏ máu, cầm cái gối ôm rơi dưới đất ném vào mặt anh, "Anh! Chết! Đi! Cho! Tôi!"
Phó Thần Thương lấy cái gối ra, đầu chôn ở ngực cô, "Em không nỡ."
An Cửu xì một tiếng khinh miệt, "Anh bớt tự kỷ đi!"
Phó Thần Thương nhíu mày, sắc mặt có chút bi thương, "Chán ghét tôi chạm vào em như vậy?"
An Cửu quay đi, "Cực kỳ chán ghét!"
"Nhưng trước kia em rõ ràng rất hưởng thụ." Giọng điệu cùng điệu bộ rất ủy khuất rất không minh bạch.
An Cửu nghiến răng nghiến lợi, "Tôi rõ ràng là bị hưởng thụ!"
"Còn giận vì chuyện của Hội Lê?" Phó Thần Thương thở dài, "An Cửu, hình như tôi không làm chuyện có lỗi với em, em dùng quá khứ của tôi định tội cho tôi, tôi rất vô tội."
Hội Lê Hội Lê... gọi thân mật vậy làm gì! ai bảo quá khứ của anh oanh oanh liệt liệt như thế, đã ảnh hưởng tới hiện tại mà còn cả tương lai.
An Cửu hoàn toàn thất vọng, "Tôi còn lâu mới tức giận! Anh có bao nhiêu người phụ nữ thì liên quan gì tới tôi!"
"Tôi và cô ấy, đã kết thúc rồi." Phó Thần Thương vuốt mi tâm.
Đây là lần đầu tiên Phó Thần Thương giải thích với cô, lần đầu tiên minh xác với cô mình không có quan hệ gì với Tô Hội Lê, ngẫm lại vừa rồi anh cũng không vội gọi lại cho Tô Hội Lê, trong lòng An Cửu có hơi dãn ra...
Cho tới bây giờ cô không hề biết mình lại là một người không có chủ kiến như thế, bị anh tùy tiện nói mấy câu đã mềm lòng. Cô thật sự còn là Tống An Cửu trong mắt không chịu nổi một hạt cát ư?
Cảm giác mất đi bản thân khiến cô hoảng hốt luống cuống...
Trong lúc An Cửu hoảng hốt, Phó Thần Thương bắt được cơ hội liền áp sát, An Cửu phản xạ có điều kiện muốn trốn, kết quả cơ thể lăn xuống, đầu đập lên góc bàn, đau đớn kêu thảm.
Phó Thần Thương lập tức tỉnh táo, vội nâng mặt cô lại, trên đầu cô đỏ rực, chỗ bị đụng rách da chảy máu...
Phó Thần Thương đang tự trách không thôi muốn xoa dịu dỗ dành mấy câu thì nghe An Cửu nổi giận gầm lên một tiếng --- "Bà mẹ nó đau chết ông nội mi rồi!"
"..." Chút thương hương tiếc ngọc của Phó Thần Thương nháy mắt biến mất không dư thừa.
Nếu không phải thấy cô bị thương, nhất định phải trừ 600. dIendAnLQD
"Đừng nhúc nhích, để tôi xem! Tống An Cửu, sao em cứ thích làm loạn vậy." Phó Thần Thương trách cứ.
"Anh còn nói, còn không phải vì anh." An Cửu lên án, hai mắt tụ nước.
Phó Thần Thương cam chịu số phận vào phòng cầm hộp thuốc ra bôi cho cô.
"Đau đau đau... Anh nhẹ một chút thì chết à!"
"Ừ..." Tăm bông bôi thuốc chạm lên phần da bị rách, An Cửu kêu đau, "A! Anh đừng có chạm vào đó! Đau..."
Phó Thần Thương nghe mà chỗ nào đó sưng lên khó chịu, không thể nhịn được nữa ném băng gạc xuống, "Em thử kêu một tiếng nữa xem! Đừng nói đầu em bị thương, cho dù gãy xương, tôi cũng lập tức thịt em!"
An Cửu rụt cổ lại không lên tiếng.
Bạo quân! Không phải người!
Phó Thần Thương băng bó kỹ cho cô, quay người đen mặt vào buồng tắm.
***
Có vẻ như lần này là đã tránh được một kiếp, nhưng An Cửu vẫn tâm phiền ý loạn như cũ, thừa dịp Phó Thần Thương tắm liền lén chạy ra ban công gọi điện cho Thẩm Hoán.
"Cửu ca, tìm em có chuyện gì thế?"
Quả nhiên Thẩm Hoán không ngủ, nghe giọng thì đang rất có tinh thần!
"Đang làm gì đấy?"
"Chơi game ở ký túc xá."
"Ừ, không tiện nói chuyện thì hôm khác sẽ tìm cậu!"
"Đừng đừng đừng! Cửu ca tìm em, em lúc nào cũng tiện!"
Sau đó, An Cửu nghe được một loạt tiếng chửi đổng bên kia.
"Nửa đêm canh ba! Ai thế?"
"Thằng nhóc mày không phải là không có bạn gái sao?"
"Mẹ! Quay về cho bố! Đồng đội như lợn!"
...
"Alo, Cửu ca, chị nói đi!"
An Cửu có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi, làm phiền cậu."
Thẩm Hoán cực kỳ nhức đầu, "Cửu ca, chị có cần nói chuyện với em thế không? Còn khách khí là em sẽ giận đấy! Mau! Chửi em một câu nghe nào, đã lâu rồi không được nghe, nhớ quá!"
"Biến, mày bị M à!" An Cửu hết chỗ nói nổi, thằng nhóc này luôn coi sự bình thường của cô là không bình thường, chịu chút ngược đãi mới thấy thoải mái, hại cô ngược cũng rất vất vả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.