Chương 150: Lên trang nhất.
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
27/10/2018
“Đừng nhúc nhích, đang bị chụp hình…” Anh dán lên môi cô, vẫn không quên có lòng tốt nhắc nhở.
Bởi vì hai tay anh bưng lấy mặt cô, tư thế áp sát mặt lên môi cô, giới truyền thông rất khó chụp được rõ được cô.
Đứng yên? Đứng yên để cho anh mặc sức hôn sao?
Tất nhiên An Cửu không ngồi chờ chết, thân thể không thể động đậy, răng luôn có thể chuyển động, chỉ là hành động của người này luôn linh hoạt xải quyệt, cắn anh thật sao, anh hành động giống như cô chủ động theo đuổi anh, chủ động hôn anh, từ lồng ngực Phó Thần Thương phát ra tiếng cười nhẹ sung sướng, lúc này An Cửu mới kịp phản ứng.
Trên thực tế anh đánh giá rất cao sự tự chủ của mình, cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi mịm màng làm thiếu chút nửa anh điên lên được, An Cửu bị anh mút đếnn run đầu lưỡi, tất cả dũng khí đều bị anh nuốt trọn làm cho cô cảm thấy sợ hãi, chết tiệt, bọn cô đã an bài tốt, ai cần anh hỗ trợ chứ?
Anh nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô, vẻ mặt bất mãn phẫn nộ thậm chí có vào phần uất ức, “Dùng người đàn ông khác tốt hơn anh sao?”
Đầu gối cô đang được nâng lên cao định thúc vào anh vì những lời này mà đông cứng lại…
Còn nhớ một lần cô ăn cua bị đau bao tử phải vào bệnh viện, Thẩm Hoán đã mua cho cô túi ủ ấm, anh cũng dùng giọng nói như vậy, giống như đang nén giận, ôm cô đặt lên đùi mình, dùng bàn tay to ấm áp áp vào bụng cô thay thế túi ủ ấm vừa bị ném đi, nói, “Thứ này có thể tốt hơn anh sao?”…Xùy….
Khi đó, chỉ một câu nói, khiến cho toàn bộ gai nhọn trên người cô đều biến mất, không còn băn khoăn anh có yêu hay không yêu nữa, vùi đầu vào anh, chỉ vì những yêu chiều này…
Không biết ai đã phát hiện ra trước. Ngay sau đó, nhiều tiếng thốt kinh ngạc được phun ra, ánh mắt của mọi người cùng với máy móc đều tập trung về một phía.
Bước chân Tô Hội Lê chông chênh, ly rượu vang đỏ trong tay sóng sánh hắt tất cả lên váy áo.
Tần Hạo đang chuẩn bị cầu hôn cũng bị làm cho kinh động, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng rơi xuống đất mà cũng không biết, anh chẳng thể nghĩ rằng ông chủ chủ động hôn người khác, tới lúc này anh có còn muốn cầu hôn hay không?
Kha Lạc vẫn ho khan không ngừng, nhìn Kiều Tang đang đứng bên cạnh hỏi: “Anh ta làm sao thế? Người phụ nữ kia là ai? Hai người đó đã thương lượng với nhau sao? Nhiệt tình như vậy không như là đang diễn...”
Kiều Tang chơi với An Cửu lâu như vậy thì lập tức đoán được là cô, không bận tâm đến thắc mắc của Kha Lạc, phẫn uất thì thào một câu, “Khốn nạn, em biết trong đầu anh ta chỉ tồn tại loại hành động này mà…”
Phải biết rằng, năm năm ròng rã Phó Thần Thương không có phụ nữ bên người, cho dù là vì đám người Kiều Tang, cũng tuyệt đối không có khả năng tự mình rat ay, vẫn thấy loại hành động như vậy, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, sắc mặt Kha Lạc dần dần thay đổi, “Tống An Cửu…”
An Cửu đi rồi, Phó Thần Thương chưa từng nhắc đến tên cô, chẳng quan tâm, những thứ có liên quan đến cô bị bụi thời gian phủ kín, Kha Lạc thì trái lại dành không ít thời gian đi tìm hiểu, ông nội quả nhiên giấu diếm rất nghiêm ngặc, nếu không phải cô về nước, nếu không phải trùng hợp gần đây anh chú ý đến chuyện của Kiều Tang, cũng sẽ không phát hiện ra…
Kinh ngạc ở chỗ cô thuận theo một cách kỳ lạ, Phó Thần Thương có chút bất an, trước khi mọi người kịp phản ứng, đem mặt cô vùi vào lồng ngực của mình, ôm cô đi khỏi.
Chiếc Porsche màu xám chạy như, phía sau phóng viên đuổi theo sát nút, một cái Bát Quái Phó Thần Thương có thể tùy tiện bán được hơn một trăm tám mươi triệu, mọi người cũng không ghen tị, đêm nay chỉ duy nhất báo “Đệ Nhất Giải Trí” là không tham dự buổi tiệc có ảnh hưởng nhất của giới giải trí, bởi vì năm năm trước tổng biên tập Kỷ Bạch Tiện chỉ đạo xuống cấp dưới, không thể đăng tin tức gì liên quan đến Phó thị, cho dù đó là tin tức đắt giá như thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác cướp đi.
An Cửu ngồi bên ghế phụ, không nói được lời nào, cũng không thể làm loạn ầm ĩ, mãi đến khi Phó Thần Thương dừng xe, nơi này mà khu nhà riêng có độ bảo mật cao, bọn săn tin gặp phải hệ thống bảo mật an toàn nhất, mắt thấy xe chạy vào một nơi xa hoa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào lực bất tong tâm, chụp thêm được mấy tấm ảnh chiếc xe.
Phó Thần Thương mở cửa, An Cửu đứng ở cửa, không có ý muốn vào.
Phó Thần Thương nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn cô, “Bây giờ bên ngoài toàn là phóng viên.”
Ý tức cực kỳ rõ ràng, đêm nay cô không thể đi đâu được.
An Cửu không có biểu cảm gì, “Điện thoại em hết pin, có thể mượn của anh được không?”
Cho rằng cô đã đồng ý, mượn điện thoại là muốn thông báo đến Kiều Tang một tiếng, Phó Thần Thương hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, chỉ thở dài năm năm không gặp cô cũng biết xem xét tình hình, lấy điện thoại ra đưa cho cô.
An Cửu cầm di động của anh lướt lướt vài lần, tìm đến một dãy số, “À, phiền anh chuẩn bị một bộ đồ nhân viên dọn dẹp đưa đến XXX…”
Bên kia đầu dây nghe giọng nữ trong điện thoại liền vô cùng sửng sốt, lập tức rất nhanh nhẹn đáp ứng.
Loại biệt thự sa hoa này khẳng định có quản lý cao cấp, có thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của chủ nhà.
Phó Thần Thương biểu hiện thái độ chẳng phiền toái gì, “Vào trong trước đi.”
An Cửu không động đậy, trả lời anh, “Muốn chỉnh em, cần gì phải phiền toái như vậy? Để mặt em bộc lộ trước hàng vạn người giúp anh, anh tự mình hành động thì cảm thấy tăng thêm lạc thú sao?”
“Tự mình hành động càng tăng thêm lạc thú.” Phó Thần Thương lập lại lời của cô.
An Cửu nghẹn họng không hề nhẹ, triệt để buông tha anh vì câu nói vừa rồi.
Cô chỉ mặc một bộ váy đen đơn giản, khi xuống xe liền cảm thấy gió đêm lạnh xuyên qua cơ thể, trên cánh tay nổi da gà vì cơn lạnh lại cố chấp không muốn bước, hai người liền như vậy đứng sóng đôi nhau.
Quản gia rốt cục cũng mang quần áo đến nơi, nhìn một nam một nữ đứng trước cửa thì rất kinh ngạc, “Ông Phó, ông đã yêu cầu thứ này.”
Phó Thần Thương ra dấu bảo ông ta đưa cho An Cửu.
Quản gia vì thế rất khách khí giao quần áo cho An Cửu, sau đó không chớp mắt nhìn anh rồi đi ra.
Quần áo nhân viên dọn dẹp ư? Bây giờ sở thích của người có tiền càng ngày càng kỳ quái rồi…
“Vào đi! Hay em muốn thay ngay ở đây?” Giọng nói Phó Thần Thương rõ ràng rất không vui.
“Đương nhiên là không muốn làm ô uế chỗ của anh!”
Thật đúng là không có An Cửu thì không gây ra chuyện. Dù sao bốn phía yên tĩnh không người, An Cửu khoác áo lên, sau đó mặc trực tiếp quần vào, váy được cuốn lên đến eo dùng áo bên ngoài che xuống, làm xong cũng không quay đầu lại nhìn đi thẳng đến trước.
Cô sống chết cũng không muốn vào lãnh địa của anh, một bước ra đi làm đáy mắt Phó Thần Thương xuất hiện một mảng màu đỏ, xoay người đi vào nhà, nóng nảy đạp lên cửa chính.
************************
Ngày hôm sau, hoạt động long trọng của Giới Giải Trí tối hôm qua, người nào lãnh được nhiều giải thưởng, người nào mới gia nhập làng giải trí ba tháng đã trở thành ngôi sao mới, là người nào đó bước trên thảm đỏ để lộ nội y, nào là hai diễn viên chính không hợp nhau, tất cả siêu sao tập hợp, ganh đua sắc đẹp tất cả đều là hư vô, sự việc Kiều Tang tự nhiên bị vấp ngã cũng không thấy tăm hơi…
Tất cả các trang nhất của báo chí đều là hình ảnh trong ánh sáng ảo mộng đêm qua thấp thoáng một cảnh hôn môi lãng mạn…
“Khẳng định Phó Thần Thương là người có cuộc sống tình dục bình thương, trong buổi trao giải long trọng tối qua đã hôn môi một phụ nữ bí ẩn”, “Bảy cuộc hẹn hò, Đệ Nhất Phu Nhân nhà ai.”, “Phó Thần Thương trước mặt mọi người hôn môi bạn gái, trên đường rời bữa tiệc đi ô tô về nhà”… Phó Thần Thương quanh năm chiếm cứ các bản tin tài chính và kính tế, chỉ trong một đêm đã càn quét toàn bộ các trang tin giải trí.
Năm năm trước sau khi ly hôn, Phó Thần Thương trở thành người đàn ông độc thân đắt giá nhất, người nào cũng biết thân phận Phó Thần Thương không phải đơn giản chỉ là ông chủ của Tụ Tinh, từ khi Phó Chủ Tịnh của Phó Thị trong một cuộc họp thường niên hai năm trước đã chính thức xác nhận Phó Thần Thương là người thừa kế duy nhất của Phó Thị, ngay cả những kiều nữ danh giá cũng thèm muốn anh, ai để ý đến việc anh đã từng li hôn chứ, từng có mười năm yêu đương chứ? Ngược lại họ sẽ cho rằng những người đàn ông có kinh nghiệm tình trường như anh sẽ càng hấp dẫn quyến rũ hơn…
Khoảng thời gian trước Phùng Uyển tiết lộ thông tin Phó Thần Thương được sắp xếp dạm ngõ đã gây ra một tin tức chấn động, tấm hình đó không còn nghi ngờ gì nữa mà dẫn đến đỉnh điểm của tin tức. Chuyện tối qua sau khi được làm đăng tải, tất cả thân phận những người phụ nữ kề cận Phó Thần Thương, thậm chí những người phụ nữ anh từng tiếp xúc cũng bị đem ra bới móc bình luận, từng bước từng bước được phân tích và loại trừ, tấm hình chụp người phụ nữ ấy so sánh với Tô Hội Lê và hai người thân thiết khác với Phó Thần Thương cũng đã bị loại trừ, còn lại thì vẫn đang tìm hiểu…
Hai người phụ nữ kia thật sự rất tiếc nuối, đã hao tâm tổn trí chuẩn bị công phu để tham gia buổi lễ trao giải để tiếp cận Phó Thần Thương, còn có thể tiếp xúc gần gũi được một lúc, thì đúng lúc, anh lại hôn môi người phụ nữa kia khi hai cô đang ở bên cạnh, hành động đó giống như quăng hai cô sang một bên không còn dấu vết.
Cùng lúc đó, Phó Hoa Sênh một tay cần bình thủy một tay cầm tờ tạp chí sặc sỡ như một cơn gió xông vào phòng bệnh của Phùng Uyển.
“Mẹ, cho mẹ xem cái này, bảo đảm nó là thuốc tốt cho mẹ!!!”
Phùng Uyển rãnh rỗi nhàm chán đan len, nghe vậy mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, “Đều là lớn như vậy, sao không đi đứng cho đàng hoàng? Chạy làm gì chứ?”
Phó Hoa Sinh gấp đến nỗi trực tiếp lấy len trong tay bà để sang một bên, sau đó đem tờ tạp chí đặt vào…
Phùng Uyển mất kiên nhẫn trợn mắt nhìn anh sau đó mới nhìn vào tờ tạp chí trước mắt, sau đó ngẩn phắt đầu lên, vội vàng cầm sát lên xem cho rõ, “Này, không phải làn Thần Thần sao? Là Thần Thần ư?”
“Con trai của mẹ mà mẹ không nhận ra ư? Không phải nó thì còn ai vào đây!”
“Này… này này, cô gái này là ai?”
“Làm sao con biết! Mẹ không giới thiệu cho nó cô gái nào à? Có thể trong đó có một thoải thuận!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Phùng Uyển kinh ngạc, “Thằng nhóc này, sao không nói gì cho mẹ biết?”
“À, có thể là nó ngại. Mẹ gọi điện xem nó có bớt chút thời gian đem người đó về cho chúng ta gặp mặt được không, tới lúc đó chẳng phải cũng sẽ biết đó là ai sao?”
Bởi vì hai tay anh bưng lấy mặt cô, tư thế áp sát mặt lên môi cô, giới truyền thông rất khó chụp được rõ được cô.
Đứng yên? Đứng yên để cho anh mặc sức hôn sao?
Tất nhiên An Cửu không ngồi chờ chết, thân thể không thể động đậy, răng luôn có thể chuyển động, chỉ là hành động của người này luôn linh hoạt xải quyệt, cắn anh thật sao, anh hành động giống như cô chủ động theo đuổi anh, chủ động hôn anh, từ lồng ngực Phó Thần Thương phát ra tiếng cười nhẹ sung sướng, lúc này An Cửu mới kịp phản ứng.
Trên thực tế anh đánh giá rất cao sự tự chủ của mình, cánh môi mềm mại cùng đầu lưỡi mịm màng làm thiếu chút nửa anh điên lên được, An Cửu bị anh mút đếnn run đầu lưỡi, tất cả dũng khí đều bị anh nuốt trọn làm cho cô cảm thấy sợ hãi, chết tiệt, bọn cô đã an bài tốt, ai cần anh hỗ trợ chứ?
Anh nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô, vẻ mặt bất mãn phẫn nộ thậm chí có vào phần uất ức, “Dùng người đàn ông khác tốt hơn anh sao?”
Đầu gối cô đang được nâng lên cao định thúc vào anh vì những lời này mà đông cứng lại…
Còn nhớ một lần cô ăn cua bị đau bao tử phải vào bệnh viện, Thẩm Hoán đã mua cho cô túi ủ ấm, anh cũng dùng giọng nói như vậy, giống như đang nén giận, ôm cô đặt lên đùi mình, dùng bàn tay to ấm áp áp vào bụng cô thay thế túi ủ ấm vừa bị ném đi, nói, “Thứ này có thể tốt hơn anh sao?”…Xùy….
Khi đó, chỉ một câu nói, khiến cho toàn bộ gai nhọn trên người cô đều biến mất, không còn băn khoăn anh có yêu hay không yêu nữa, vùi đầu vào anh, chỉ vì những yêu chiều này…
Không biết ai đã phát hiện ra trước. Ngay sau đó, nhiều tiếng thốt kinh ngạc được phun ra, ánh mắt của mọi người cùng với máy móc đều tập trung về một phía.
Bước chân Tô Hội Lê chông chênh, ly rượu vang đỏ trong tay sóng sánh hắt tất cả lên váy áo.
Tần Hạo đang chuẩn bị cầu hôn cũng bị làm cho kinh động, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng rơi xuống đất mà cũng không biết, anh chẳng thể nghĩ rằng ông chủ chủ động hôn người khác, tới lúc này anh có còn muốn cầu hôn hay không?
Kha Lạc vẫn ho khan không ngừng, nhìn Kiều Tang đang đứng bên cạnh hỏi: “Anh ta làm sao thế? Người phụ nữ kia là ai? Hai người đó đã thương lượng với nhau sao? Nhiệt tình như vậy không như là đang diễn...”
Kiều Tang chơi với An Cửu lâu như vậy thì lập tức đoán được là cô, không bận tâm đến thắc mắc của Kha Lạc, phẫn uất thì thào một câu, “Khốn nạn, em biết trong đầu anh ta chỉ tồn tại loại hành động này mà…”
Phải biết rằng, năm năm ròng rã Phó Thần Thương không có phụ nữ bên người, cho dù là vì đám người Kiều Tang, cũng tuyệt đối không có khả năng tự mình rat ay, vẫn thấy loại hành động như vậy, chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất, sắc mặt Kha Lạc dần dần thay đổi, “Tống An Cửu…”
An Cửu đi rồi, Phó Thần Thương chưa từng nhắc đến tên cô, chẳng quan tâm, những thứ có liên quan đến cô bị bụi thời gian phủ kín, Kha Lạc thì trái lại dành không ít thời gian đi tìm hiểu, ông nội quả nhiên giấu diếm rất nghiêm ngặc, nếu không phải cô về nước, nếu không phải trùng hợp gần đây anh chú ý đến chuyện của Kiều Tang, cũng sẽ không phát hiện ra…
Kinh ngạc ở chỗ cô thuận theo một cách kỳ lạ, Phó Thần Thương có chút bất an, trước khi mọi người kịp phản ứng, đem mặt cô vùi vào lồng ngực của mình, ôm cô đi khỏi.
Chiếc Porsche màu xám chạy như, phía sau phóng viên đuổi theo sát nút, một cái Bát Quái Phó Thần Thương có thể tùy tiện bán được hơn một trăm tám mươi triệu, mọi người cũng không ghen tị, đêm nay chỉ duy nhất báo “Đệ Nhất Giải Trí” là không tham dự buổi tiệc có ảnh hưởng nhất của giới giải trí, bởi vì năm năm trước tổng biên tập Kỷ Bạch Tiện chỉ đạo xuống cấp dưới, không thể đăng tin tức gì liên quan đến Phó thị, cho dù đó là tin tức đắt giá như thế nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác cướp đi.
An Cửu ngồi bên ghế phụ, không nói được lời nào, cũng không thể làm loạn ầm ĩ, mãi đến khi Phó Thần Thương dừng xe, nơi này mà khu nhà riêng có độ bảo mật cao, bọn săn tin gặp phải hệ thống bảo mật an toàn nhất, mắt thấy xe chạy vào một nơi xa hoa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào lực bất tong tâm, chụp thêm được mấy tấm ảnh chiếc xe.
Phó Thần Thương mở cửa, An Cửu đứng ở cửa, không có ý muốn vào.
Phó Thần Thương nghiêng người tựa vào khung cửa nhìn cô, “Bây giờ bên ngoài toàn là phóng viên.”
Ý tức cực kỳ rõ ràng, đêm nay cô không thể đi đâu được.
An Cửu không có biểu cảm gì, “Điện thoại em hết pin, có thể mượn của anh được không?”
Cho rằng cô đã đồng ý, mượn điện thoại là muốn thông báo đến Kiều Tang một tiếng, Phó Thần Thương hoàn toàn không nghĩ gì nhiều, chỉ thở dài năm năm không gặp cô cũng biết xem xét tình hình, lấy điện thoại ra đưa cho cô.
An Cửu cầm di động của anh lướt lướt vài lần, tìm đến một dãy số, “À, phiền anh chuẩn bị một bộ đồ nhân viên dọn dẹp đưa đến XXX…”
Bên kia đầu dây nghe giọng nữ trong điện thoại liền vô cùng sửng sốt, lập tức rất nhanh nhẹn đáp ứng.
Loại biệt thự sa hoa này khẳng định có quản lý cao cấp, có thể đáp ứng toàn bộ yêu cầu của chủ nhà.
Phó Thần Thương biểu hiện thái độ chẳng phiền toái gì, “Vào trong trước đi.”
An Cửu không động đậy, trả lời anh, “Muốn chỉnh em, cần gì phải phiền toái như vậy? Để mặt em bộc lộ trước hàng vạn người giúp anh, anh tự mình hành động thì cảm thấy tăng thêm lạc thú sao?”
“Tự mình hành động càng tăng thêm lạc thú.” Phó Thần Thương lập lại lời của cô.
An Cửu nghẹn họng không hề nhẹ, triệt để buông tha anh vì câu nói vừa rồi.
Cô chỉ mặc một bộ váy đen đơn giản, khi xuống xe liền cảm thấy gió đêm lạnh xuyên qua cơ thể, trên cánh tay nổi da gà vì cơn lạnh lại cố chấp không muốn bước, hai người liền như vậy đứng sóng đôi nhau.
Quản gia rốt cục cũng mang quần áo đến nơi, nhìn một nam một nữ đứng trước cửa thì rất kinh ngạc, “Ông Phó, ông đã yêu cầu thứ này.”
Phó Thần Thương ra dấu bảo ông ta đưa cho An Cửu.
Quản gia vì thế rất khách khí giao quần áo cho An Cửu, sau đó không chớp mắt nhìn anh rồi đi ra.
Quần áo nhân viên dọn dẹp ư? Bây giờ sở thích của người có tiền càng ngày càng kỳ quái rồi…
“Vào đi! Hay em muốn thay ngay ở đây?” Giọng nói Phó Thần Thương rõ ràng rất không vui.
“Đương nhiên là không muốn làm ô uế chỗ của anh!”
Thật đúng là không có An Cửu thì không gây ra chuyện. Dù sao bốn phía yên tĩnh không người, An Cửu khoác áo lên, sau đó mặc trực tiếp quần vào, váy được cuốn lên đến eo dùng áo bên ngoài che xuống, làm xong cũng không quay đầu lại nhìn đi thẳng đến trước.
Cô sống chết cũng không muốn vào lãnh địa của anh, một bước ra đi làm đáy mắt Phó Thần Thương xuất hiện một mảng màu đỏ, xoay người đi vào nhà, nóng nảy đạp lên cửa chính.
************************
Ngày hôm sau, hoạt động long trọng của Giới Giải Trí tối hôm qua, người nào lãnh được nhiều giải thưởng, người nào mới gia nhập làng giải trí ba tháng đã trở thành ngôi sao mới, là người nào đó bước trên thảm đỏ để lộ nội y, nào là hai diễn viên chính không hợp nhau, tất cả siêu sao tập hợp, ganh đua sắc đẹp tất cả đều là hư vô, sự việc Kiều Tang tự nhiên bị vấp ngã cũng không thấy tăm hơi…
Tất cả các trang nhất của báo chí đều là hình ảnh trong ánh sáng ảo mộng đêm qua thấp thoáng một cảnh hôn môi lãng mạn…
“Khẳng định Phó Thần Thương là người có cuộc sống tình dục bình thương, trong buổi trao giải long trọng tối qua đã hôn môi một phụ nữ bí ẩn”, “Bảy cuộc hẹn hò, Đệ Nhất Phu Nhân nhà ai.”, “Phó Thần Thương trước mặt mọi người hôn môi bạn gái, trên đường rời bữa tiệc đi ô tô về nhà”… Phó Thần Thương quanh năm chiếm cứ các bản tin tài chính và kính tế, chỉ trong một đêm đã càn quét toàn bộ các trang tin giải trí.
Năm năm trước sau khi ly hôn, Phó Thần Thương trở thành người đàn ông độc thân đắt giá nhất, người nào cũng biết thân phận Phó Thần Thương không phải đơn giản chỉ là ông chủ của Tụ Tinh, từ khi Phó Chủ Tịnh của Phó Thị trong một cuộc họp thường niên hai năm trước đã chính thức xác nhận Phó Thần Thương là người thừa kế duy nhất của Phó Thị, ngay cả những kiều nữ danh giá cũng thèm muốn anh, ai để ý đến việc anh đã từng li hôn chứ, từng có mười năm yêu đương chứ? Ngược lại họ sẽ cho rằng những người đàn ông có kinh nghiệm tình trường như anh sẽ càng hấp dẫn quyến rũ hơn…
Khoảng thời gian trước Phùng Uyển tiết lộ thông tin Phó Thần Thương được sắp xếp dạm ngõ đã gây ra một tin tức chấn động, tấm hình đó không còn nghi ngờ gì nữa mà dẫn đến đỉnh điểm của tin tức. Chuyện tối qua sau khi được làm đăng tải, tất cả thân phận những người phụ nữ kề cận Phó Thần Thương, thậm chí những người phụ nữ anh từng tiếp xúc cũng bị đem ra bới móc bình luận, từng bước từng bước được phân tích và loại trừ, tấm hình chụp người phụ nữ ấy so sánh với Tô Hội Lê và hai người thân thiết khác với Phó Thần Thương cũng đã bị loại trừ, còn lại thì vẫn đang tìm hiểu…
Hai người phụ nữ kia thật sự rất tiếc nuối, đã hao tâm tổn trí chuẩn bị công phu để tham gia buổi lễ trao giải để tiếp cận Phó Thần Thương, còn có thể tiếp xúc gần gũi được một lúc, thì đúng lúc, anh lại hôn môi người phụ nữa kia khi hai cô đang ở bên cạnh, hành động đó giống như quăng hai cô sang một bên không còn dấu vết.
Cùng lúc đó, Phó Hoa Sênh một tay cần bình thủy một tay cầm tờ tạp chí sặc sỡ như một cơn gió xông vào phòng bệnh của Phùng Uyển.
“Mẹ, cho mẹ xem cái này, bảo đảm nó là thuốc tốt cho mẹ!!!”
Phùng Uyển rãnh rỗi nhàm chán đan len, nghe vậy mí mắt cũng chẳng thèm nâng lên, “Đều là lớn như vậy, sao không đi đứng cho đàng hoàng? Chạy làm gì chứ?”
Phó Hoa Sinh gấp đến nỗi trực tiếp lấy len trong tay bà để sang một bên, sau đó đem tờ tạp chí đặt vào…
Phùng Uyển mất kiên nhẫn trợn mắt nhìn anh sau đó mới nhìn vào tờ tạp chí trước mắt, sau đó ngẩn phắt đầu lên, vội vàng cầm sát lên xem cho rõ, “Này, không phải làn Thần Thần sao? Là Thần Thần ư?”
“Con trai của mẹ mà mẹ không nhận ra ư? Không phải nó thì còn ai vào đây!”
“Này… này này, cô gái này là ai?”
“Làm sao con biết! Mẹ không giới thiệu cho nó cô gái nào à? Có thể trong đó có một thoải thuận!”
“Thật sao?” Vẻ mặt Phùng Uyển kinh ngạc, “Thằng nhóc này, sao không nói gì cho mẹ biết?”
“À, có thể là nó ngại. Mẹ gọi điện xem nó có bớt chút thời gian đem người đó về cho chúng ta gặp mặt được không, tới lúc đó chẳng phải cũng sẽ biết đó là ai sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.