Chương 208: Ngủ say
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
07/04/2019
Trừ vài dụng cụ phức tạp ra, cả phòng cũng không khác phòng ngủ bình thường mấy.
An Cửu ngồi xuống mép giường, cảm giác như ngồi trên bông. Ah? Quả nhiên vẫn không giống. . . . . .
Mặc dù thoạt nhìn giống nhau, nhưng mỗi thứ đều được cố ý thiết kế tỉ mỉ.
Hình như trong không khí còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi này. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . .
An Cửu tùy ý nhìn xung quanh, trên kệ có treo một chiếc áo khoác màu đen, chiếc áo khoác này. . . . . Thật quen thuộc. . .
An Cửu đứng dậy đi tới, lấy chiếc áo khoác xuống, nhìn vào cổ áo, quả nhiên không có gì cả, quần áo của Phó Thần Thương đều được đặt may bằng thủ công cao cấp, không có nhãn hiệu, hơn nữa còn là thiết kế độc quyền, mấy ngày trước còn thấy anh mặc, sẽ không nhận lầm đâu.
An Cửu càng nghĩ càng thấy kì lạ, mặc dù biết mình tự ý xem xét đồ của người khác là không tốt, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ vào túi áo khoác, ngay sau đó liền sững sờ. . . . . .
Rút tay ra, trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo mừng nhiều màu sắc khác nhau.
An Cửu cầm áo khoác kinh ngạc ngồi ở mép giường, tại sao áo khoác của Phó Thần Thương lại xuất hiện ở đây? Mặc dù anh có quen Thẩm Hoán, nhưng bây giờ không có lý do để xuất hiện ở chỗ Thẩm Hoán mới đúng.
Trong lúc vô tình thấy dưới gối có vật gì đó, An Cửu rút ra nhìn, là ảnh cưới năm năm trước của cô, trong bức ảnh này, cô mặc áo ngủ, đang ngủ say. Tấm hình này đã rất cũ rồi, trên bức ảnh có dấu vết như được ai đó thường cầm trong tay vuốt ve. . . . . .
Trong đầu An Cửu không thể nào suy nghĩ được, nghĩ tới một khả năng, nhưng lại cảm thấy thật sự không thể nào, chỉ có thể chờ Thẩm Hoán ra ngoài, hỏi cậu ta thì mới biết rõ được.
An Cửu khó mà ngồi yên, chạy đến phòng khám của Thẩm Hoán và Tiết Hạo, đi qua đi lại ngoài cửa chờ bọn họ ra ngoài.
Lúc cô đang bồn chồn không yên, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Thẩm Hoán vỗ vai Tiết Hạo: "Ha ha, bệnh nhân của tôi nhiều vô số kể, vấn đề gì cũng có, trường hợp của anh không đáng ngại, không cần quá lo lắng. Chỉ là, bởi vì là di chứng ảnh hưởng từ lúc dậy thì, nên khó mà ý thức được, muốn trị liệu tốt thì phải tốn thêm một ít thời gian, cứ làm theo lời tôi hướng dẫn trước đã."
"Liên quan đến cá nhân riêng tư, tôi sẽ không hỏi nhiều. Bác sĩ Thẩm rất chuyên nghiệp, tin rằng nhất định anh có thể sớm ngày khỏi hẳn!" An Cửu an ủi.
"Thật ra thì lúc mới đầu, anh không rõ thái độ em đối với anh là gì, nhưng chỉ vì sự ích kỷ của mình mà không buông tha em, trong khoảng thời gian này, thật sự đã làm phiền em nhiều rồi. . . . ." Tiết Hạo nói tiếng cám ơn, vẻ mặt khổ sở: "Em yên tâm, cho dù không trị khỏi, anh cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa."
An Cửu liếc nhìn Thẩm Hoán, quả nhiên tên này thật sự có tài.
"Không không, bạn học cùng lớp với nhau, giúp đỡ nhau là điều nên làm, về sau mọi người vẫn là bạn bè. Nếu bác sĩ Thẩm cần tôi giúp đỡ gì, nhất định sẽ hết sức phối hợp."
Thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, An Cửu khách khí trả lời.
Tiết Hạo lại nói tiếng cám ơn: "Vậy anh đi trước, còn cô Tống thì sao?"
"À, em ở lại tán gẫu với bác sĩ Thẩm một lát."
"Vậy được, hẹn gặp lại." Tiết Hạo nhìn cô thật chăm chú, thở dài, xoay người rời đi.
"Bye bye~”
Sau khi tiễn Tiết Hạo rời đi, An Cửu không trì hoãn thêm giây nào, liền lôi Thẩm Hoán vào phòng thôi miên, đè xuống giường.
Thẩm Hoán bắt chéo tay che trước ngực mình, giả vờ như dân nữ sắp bị cưỡng hiếp: "Chị. . . . . . Chị muốn làm gì? Trong lòng em đã có đối tượng rồi. . . . . ."
Khóe miệng An Cửu giật giật, nhìn dáng vẻ giả vờ của cậu ta, sau đó ném áo khoác lên đầu cậu ta: "Cậu giải thích xem, đây là chuyện gì?"
Thẩm Hoán gạt chiếc áo xuống khỏi đầu, cười khan nói: "Ha ha ha. . . . . . Chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi, không thể chứng minh được là của anh ấy, đúng không nào. . . . . Ha ha ha. . . . . ."
An Cửu khoanh tay, nhìn từ trên xuống: "Cậu tưởng tôi ngốc sao?"
Sau đó Thẩm Hoán lệ rơi đầy mặt, ý thức được mình nói sai, câu nói vừa rồi chẳng khác nào không đánh đã tự khai.
Chuyện này cậu ta đã nén trong lòng quá lâu, mỗi khi thấy cô lần nào đều bứt rứt không yên lần đó, không chỉ bởi vì bản thân là bác sĩ, có trách nhiệm phải giữ bí mật của bệnh nhân, mà Phó Thần Thương đã cảnh báo không được nói chuyện này cho An Cửu biết, cậu ta có thể làm gì đây?
Thật ra thì, mới vừa rồi bảo An Cửu đến phòng thôi miên nghỉ ngơi, không phải là thuận miệng, mà là cố ý nói.
Vốn Phó Thần Thương đã lâu không tới, cậu mới yên tâm không tiếp tục lăn tăn vì chuyện này nữa, nhưng đau đầu là Phó Thần Thương lại bắt đầu tái phát bệnh, thậm chí còn có khuynh hướng nghiêm trọng hơn trước kia.
Cậu vẫn luôn lo lắng, cộng thêm hôm nay thấy An Cửu dẫn Tiết Hạo đến đây, hiểu lầm cô có gì đó với Tiết Hạo, đồng thời cũng hiểu ra những ngày qua bệnh tình của Phó Thần Thương tái phát là có liên quan đến chuyện này, nên cậu mới cố ý nhắc nhở An Cửu, nhưng chưa chắc rốt cuộc An Cửu có phát hiện ra không.
Bây giờ nhìn lại, có còn phát hiện nhiều hơn dự liệu của cậu. . . . . .
"Cậu có lời gì muốn nói không?" An Cửu hỏi.
Thẩm Hoán gãi gãi đầu, ý bảo cô ngồi xuống: "Nói, em nói, nói hết tất tần tật, được chưa?"
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mặc dù tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân, nhưng cậu cũng là vì tốt cho bệnh nhân mà.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoán vững tâm hơn, sắp xếp lại suy nghĩ, giải thích đơn giản nhất có thể: "Nói về chuyên môn thì chắc chị sẽ thấy khó hiểu, nhưng bệnh được chuẩn đoán là PTSD."
"Là gì?"
"Hậu chấn tâm lý, còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder - PTSD) là một loại rối loạn tâm lý, là di chứng sau khi bị tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện của bệnh có rất nhiều, phần lớn là lựa chọn mất trí nhớ, nhưng Phó Thần Thương lại cưỡng chế muốn nhớ lại, triệu chứng rõ ràng nhất là chứng mất ngủ nghiêm trọng. . . . . ."
An Cửu sững sờ, tổn thương về mặt tinh thần? Là chuyện cô. . . . . Sẩy thai sao?
Hồi tưởng lại lúc ấy anh đã khẩn trương sợ hãi, thậm chí còn quỳ xuống cầu khẩn, mà cô, không tin lấy một chữ. . . . .
"Tình huống như thế bao lâu rồi?" An Cửu trầm giọng hỏi, mặc dù sự thật này khiến cô quá mức bất ngờ, nhưng Thẩm Hoán không thể nào lừa cô.
“Sau khi chị bỏ đi." Thẩm Hoán vốn định trả lời "Từ năm năm trước", nhưng cậu lại dùng cách biểu đạt này, càng thêm trực quan, cũng là đang nói cho cô biết, bệnh của anh chính là do cô gây ra.
"Nhưng tôi không phát hiện anh ấy trị liệu. . . . . ."
Nhất là từ khi anh dọn đến ở phía đối diện, hành tung của anh, cô đều rất rõ ràng, cực ít đêm không về ngủ, ngược lại gần đây. . . . . .
Thẩm Hoán gật đầu: "Không sai, đó là bởi vì sau khi chị trở về, bệnh của anh ấy cũng khá hơn nhiều, số lần trị liệu ít vô cùng, đến đây là chỉ kiểm tra theo lệ mà thôi."
An Cửu do dự hỏi: "Gần đây. . . . . . Lại bị tái phát sao? Có phải từ một tháng trước không?"
Thẩm Hoán rất khẳng định gật đầu một cái: "Đúng, xem ra em không đoán sai, đúng là có liên quan đến chị."
An Cửu mím môi, có chút luống cuống, cô hoàn toàn không ngờ khoảng thời gian này lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy. Thẩm Hoán bày ra vẻ mặt nhức đầu: "Cửu ca, coi như em van chị, hai người đừng gây lộn nữa được không, năm năm qua chị không biết em khổ sở thế nào đâu. . . . . ."
"Khổ thế nào?"
"Phó Thần Thương tuyệt đối là bệnh nhân không chịu phối hợp nhất đấy. Mỗi lần anh ấy tới đây, em chỉ muốn ném ra ngoài ngay thôi, dĩ nhiên em không lá gan đó. . . . . . Tin em đi, chị chỉ cần dụ dỗ anh ấy một chữ ‘ngoan’ thôi, là đã có hiệu quả gấp trăm lần khi em miệng đắng lưỡi khô nói suốt năm năm rồi!"
"Cậu nói quá. . . . . ."
"Tuyệt đối không nói quá, nếu chị nói thêm vài chữ, ví dụ như ‘ngủ ngoan’ hay ‘ngủ ngon’, tuyệt đối chính là liều thuốc tốt nhất thế gian đó! Nhưng tên kia sống chết không thèm nghe em, còn uy hiếp em tuyệt đối không được nói cho chị biết, tật xấu gì vậy chứ? Em chưa từng thấy ai tự thích làm khổ mình như vậy đâu, đại đa số người khác đều lựa chọn mất trí nhớ, còn anh ấy cứ cố tình muốn nhớ lại. . . . . ." Thẩm Hoán hiển nhiên đã nín nhịn rất lâu rồi, giờ mới thao thao bất tuyệt bùng nổ với cô.
An Cửu nghe, trong lòng chua xót không thôi, Phó Thần Thương toàn dùng khổ nhục kế với cô, động một chút là dùng thủ đoạn khiến cô mềm lòng, nhưng, chuyện lớn như vậy. . . . . . Lại không hề nói một chữ cho cô biết.
Còn nhớ rõ lần đó, anh uống say đến không còn biết gì, lúc nửa đêm gõ cửa phòng cô, bảo cô đi đổi bóng đèn. . . . . .
Đêm hôm đó, trong lúc mơ mơ màng màng, anh có nói một câu nói: "Không có em, anh không ngủ được. . . . . ."
Lúc ấy cô không hề để ý, thì ra. . . . . .
Thẩm Hoán quơ quơ trước mắt cô: "Cửu ca, Cửu ca? Chị có nghe em nói không đấy?"
"Thẩm Hoán, cám ơn cậu nói cho tôi biết những chuyện này."
-
Bởi vì lúc tới là đi xe của Tiết Hạo, An Cửu gọi taxi trở về, dọc theo đường đi, trong đầu lộn xộn lung tung, nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Xuống xe trước chung cư, An Cửu hoảng hốt khi nghe có người gọi mình từ sau lưng.
Quay lại liền thấy Phó Thần Thương đứng dưới đèn đường đối diện, trong tay xách mấy túi ny lon, dưới bóng đêm dịu dàng, cười với cô.
Trong nháy mắt, liền an tâm hẳn.
Đèn đỏ chậm rì đếm ngược từng giây, cách một con đường, cả hai cùng đứng nhìn nhau.
Đúng lúc này, một tiếng thắng xe "Ken két" chói tai vang lên cùng tiếng va chạm mạnh, khoảnh khắc kinh khủng đó tràn ngập trong đầu óc, An Cửu trơ mắt đứng nhìn chiếc kia mất khống chế tông thẳng về phía Phó Thần Thương, nhưng không thể làm gì được. . . . .
"Phó Thần Thương --" An Cửu hét lên, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng, hình như cô có cảm giác mình không té trên đất lạnh, mà là trong lồng ngực ấm áp, phía trên có người đang không ngừng gọi tên mình, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô . . . . .
Tiếp đó, huyệt nhân trung đau nhói, cô từ từ tỉnh táo lại, thấy rõ người đàn ông của mình hoàn hảo không chút tổn hại, nước mắt rơi xuống như mưa, che mất tầm nhìn, hai tay níu lấy chặt lấy quần áo của anh. . . . . .
Phó Thần Thương nhìn cô như vậy, không biết phải làm gì cho phải, cực kì dịu dàng ôm cô vào ngực mình: "Sao vậy? Bị thương ở đâu? Đau lắm sao? Để anh xem xem. . . . . ."
An Cửu chỉ biết khóc, không lên tiếng, nước mắt càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không có cách nào dừng lại. . . . . .
Phó Thần Thương gấp đến quýnh lên, bế cô lên, một đường chạy thẳng về nhà, kiểm tra xem rốt cuộc cô bị thương ở đâu.
Lo lắng sẽ đánh thức bọn trẻ, Phó Thần Thương bế cô vào phòng ngủ của mình, đang muốn đặt cô lên giường, cô lại ôm cổ anh không buông tay, vì vậy anh chỉ biết tức giận thở hổn hển duy trì tư thế này, một tay lục lọi ngăn kéo bên cạnh tìm hòm thuốc. . . . . .
An Cửu nghẹn ngào đứt quãng nói: "Không có. . . . . . Không có bị thương. . . . . ."
"Thật không?"
An Cửu vùi đầu trước ngực anh: "Không có. . . . . ."
Phó Thần Thương lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
An Cửu đột nhiên hỏi: "Vậy còn anh, anh có bị thương không? Em rõ ràng thấy. . . . . ."
Phó Thần Thương vội vàng trấn an cô: "Đừng nóng vội, anh không sao, không phải bây giờ anh rất ổn sao? Chiếc xe kia. . . . . ."
Ánh mắt Phó Thần Thương tối sầm lại, ngay sau đó vô tình nói: "Anh né được, chiếc xe kia cũng không đụng vào anh."
"Thật sao?" An Cửu vẫn không yên lòng như cũ.
Thấy trong mắt cô tràn đầy lo lắng, Phó Thần Thương vui vẻ trả lời: "Thật, anh không sao."
Lúc này An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ tiếc đồ ăn khuya đã rớt hết rồi, vốn chờ em trở về là có thể ăn được . . . . . Đợi lát nữa, anh lại đi mua cho em. . . . . ." Lời còn chưa dứt liền bị An Cửu ôm chặt eo không thể động đậy.
"Đừng đi. . . . . ."
Phó Thần Thương lại ngồi trở xuống, ôm cô vào ngực, giọng nói êm ái khác thường: "Bị doạ sợ rồi sao? Không sao mà, đừng sợ."
An Cửu nằm trên giường, Phó Thần Thương ngồi ở mép giường, hai người cứ như vậy dựa vào nhau, cho đến khi An Cửu khóc mệt, hai mí mắt cũng muốn sụp xuống.
Phó Thần Thương nhìn đồng hồ, vén tóc cô ra sau tai: "Đưa em về phòng ngủ, nhé?
Phó Thần Thương nói xong, chuẩn bị bế cô lên, lại bất ngờ thấy cô lắc lắc đầu: "Em muốn ngủ ở đây.”
An Cửu ngồi xuống mép giường, cảm giác như ngồi trên bông. Ah? Quả nhiên vẫn không giống. . . . . .
Mặc dù thoạt nhìn giống nhau, nhưng mỗi thứ đều được cố ý thiết kế tỉ mỉ.
Hình như trong không khí còn sót lại mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi này. . . . . . Rất quen thuộc. . . . . .
An Cửu tùy ý nhìn xung quanh, trên kệ có treo một chiếc áo khoác màu đen, chiếc áo khoác này. . . . . Thật quen thuộc. . .
An Cửu đứng dậy đi tới, lấy chiếc áo khoác xuống, nhìn vào cổ áo, quả nhiên không có gì cả, quần áo của Phó Thần Thương đều được đặt may bằng thủ công cao cấp, không có nhãn hiệu, hơn nữa còn là thiết kế độc quyền, mấy ngày trước còn thấy anh mặc, sẽ không nhận lầm đâu.
An Cửu càng nghĩ càng thấy kì lạ, mặc dù biết mình tự ý xem xét đồ của người khác là không tốt, nhưng vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ vào túi áo khoác, ngay sau đó liền sững sờ. . . . . .
Rút tay ra, trong lòng bàn tay có mấy viên kẹo mừng nhiều màu sắc khác nhau.
An Cửu cầm áo khoác kinh ngạc ngồi ở mép giường, tại sao áo khoác của Phó Thần Thương lại xuất hiện ở đây? Mặc dù anh có quen Thẩm Hoán, nhưng bây giờ không có lý do để xuất hiện ở chỗ Thẩm Hoán mới đúng.
Trong lúc vô tình thấy dưới gối có vật gì đó, An Cửu rút ra nhìn, là ảnh cưới năm năm trước của cô, trong bức ảnh này, cô mặc áo ngủ, đang ngủ say. Tấm hình này đã rất cũ rồi, trên bức ảnh có dấu vết như được ai đó thường cầm trong tay vuốt ve. . . . . .
Trong đầu An Cửu không thể nào suy nghĩ được, nghĩ tới một khả năng, nhưng lại cảm thấy thật sự không thể nào, chỉ có thể chờ Thẩm Hoán ra ngoài, hỏi cậu ta thì mới biết rõ được.
An Cửu khó mà ngồi yên, chạy đến phòng khám của Thẩm Hoán và Tiết Hạo, đi qua đi lại ngoài cửa chờ bọn họ ra ngoài.
Lúc cô đang bồn chồn không yên, rốt cuộc cửa cũng mở ra.
Thẩm Hoán vỗ vai Tiết Hạo: "Ha ha, bệnh nhân của tôi nhiều vô số kể, vấn đề gì cũng có, trường hợp của anh không đáng ngại, không cần quá lo lắng. Chỉ là, bởi vì là di chứng ảnh hưởng từ lúc dậy thì, nên khó mà ý thức được, muốn trị liệu tốt thì phải tốn thêm một ít thời gian, cứ làm theo lời tôi hướng dẫn trước đã."
"Liên quan đến cá nhân riêng tư, tôi sẽ không hỏi nhiều. Bác sĩ Thẩm rất chuyên nghiệp, tin rằng nhất định anh có thể sớm ngày khỏi hẳn!" An Cửu an ủi.
"Thật ra thì lúc mới đầu, anh không rõ thái độ em đối với anh là gì, nhưng chỉ vì sự ích kỷ của mình mà không buông tha em, trong khoảng thời gian này, thật sự đã làm phiền em nhiều rồi. . . . ." Tiết Hạo nói tiếng cám ơn, vẻ mặt khổ sở: "Em yên tâm, cho dù không trị khỏi, anh cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của em nữa."
An Cửu liếc nhìn Thẩm Hoán, quả nhiên tên này thật sự có tài.
"Không không, bạn học cùng lớp với nhau, giúp đỡ nhau là điều nên làm, về sau mọi người vẫn là bạn bè. Nếu bác sĩ Thẩm cần tôi giúp đỡ gì, nhất định sẽ hết sức phối hợp."
Thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, An Cửu khách khí trả lời.
Tiết Hạo lại nói tiếng cám ơn: "Vậy anh đi trước, còn cô Tống thì sao?"
"À, em ở lại tán gẫu với bác sĩ Thẩm một lát."
"Vậy được, hẹn gặp lại." Tiết Hạo nhìn cô thật chăm chú, thở dài, xoay người rời đi.
"Bye bye~”
Sau khi tiễn Tiết Hạo rời đi, An Cửu không trì hoãn thêm giây nào, liền lôi Thẩm Hoán vào phòng thôi miên, đè xuống giường.
Thẩm Hoán bắt chéo tay che trước ngực mình, giả vờ như dân nữ sắp bị cưỡng hiếp: "Chị. . . . . . Chị muốn làm gì? Trong lòng em đã có đối tượng rồi. . . . . ."
Khóe miệng An Cửu giật giật, nhìn dáng vẻ giả vờ của cậu ta, sau đó ném áo khoác lên đầu cậu ta: "Cậu giải thích xem, đây là chuyện gì?"
Thẩm Hoán gạt chiếc áo xuống khỏi đầu, cười khan nói: "Ha ha ha. . . . . . Chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi, không thể chứng minh được là của anh ấy, đúng không nào. . . . . Ha ha ha. . . . . ."
An Cửu khoanh tay, nhìn từ trên xuống: "Cậu tưởng tôi ngốc sao?"
Sau đó Thẩm Hoán lệ rơi đầy mặt, ý thức được mình nói sai, câu nói vừa rồi chẳng khác nào không đánh đã tự khai.
Chuyện này cậu ta đã nén trong lòng quá lâu, mỗi khi thấy cô lần nào đều bứt rứt không yên lần đó, không chỉ bởi vì bản thân là bác sĩ, có trách nhiệm phải giữ bí mật của bệnh nhân, mà Phó Thần Thương đã cảnh báo không được nói chuyện này cho An Cửu biết, cậu ta có thể làm gì đây?
Thật ra thì, mới vừa rồi bảo An Cửu đến phòng thôi miên nghỉ ngơi, không phải là thuận miệng, mà là cố ý nói.
Vốn Phó Thần Thương đã lâu không tới, cậu mới yên tâm không tiếp tục lăn tăn vì chuyện này nữa, nhưng đau đầu là Phó Thần Thương lại bắt đầu tái phát bệnh, thậm chí còn có khuynh hướng nghiêm trọng hơn trước kia.
Cậu vẫn luôn lo lắng, cộng thêm hôm nay thấy An Cửu dẫn Tiết Hạo đến đây, hiểu lầm cô có gì đó với Tiết Hạo, đồng thời cũng hiểu ra những ngày qua bệnh tình của Phó Thần Thương tái phát là có liên quan đến chuyện này, nên cậu mới cố ý nhắc nhở An Cửu, nhưng chưa chắc rốt cuộc An Cửu có phát hiện ra không.
Bây giờ nhìn lại, có còn phát hiện nhiều hơn dự liệu của cậu. . . . . .
"Cậu có lời gì muốn nói không?" An Cửu hỏi.
Thẩm Hoán gãi gãi đầu, ý bảo cô ngồi xuống: "Nói, em nói, nói hết tất tần tật, được chưa?"
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, mặc dù tiết lộ bệnh tình của bệnh nhân, nhưng cậu cũng là vì tốt cho bệnh nhân mà.
Nghĩ tới đây, Thẩm Hoán vững tâm hơn, sắp xếp lại suy nghĩ, giải thích đơn giản nhất có thể: "Nói về chuyên môn thì chắc chị sẽ thấy khó hiểu, nhưng bệnh được chuẩn đoán là PTSD."
"Là gì?"
"Hậu chấn tâm lý, còn có tên khác là rối loạn stress sau chấn thương (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder - PTSD) là một loại rối loạn tâm lý, là di chứng sau khi bị tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện của bệnh có rất nhiều, phần lớn là lựa chọn mất trí nhớ, nhưng Phó Thần Thương lại cưỡng chế muốn nhớ lại, triệu chứng rõ ràng nhất là chứng mất ngủ nghiêm trọng. . . . . ."
An Cửu sững sờ, tổn thương về mặt tinh thần? Là chuyện cô. . . . . Sẩy thai sao?
Hồi tưởng lại lúc ấy anh đã khẩn trương sợ hãi, thậm chí còn quỳ xuống cầu khẩn, mà cô, không tin lấy một chữ. . . . .
"Tình huống như thế bao lâu rồi?" An Cửu trầm giọng hỏi, mặc dù sự thật này khiến cô quá mức bất ngờ, nhưng Thẩm Hoán không thể nào lừa cô.
“Sau khi chị bỏ đi." Thẩm Hoán vốn định trả lời "Từ năm năm trước", nhưng cậu lại dùng cách biểu đạt này, càng thêm trực quan, cũng là đang nói cho cô biết, bệnh của anh chính là do cô gây ra.
"Nhưng tôi không phát hiện anh ấy trị liệu. . . . . ."
Nhất là từ khi anh dọn đến ở phía đối diện, hành tung của anh, cô đều rất rõ ràng, cực ít đêm không về ngủ, ngược lại gần đây. . . . . .
Thẩm Hoán gật đầu: "Không sai, đó là bởi vì sau khi chị trở về, bệnh của anh ấy cũng khá hơn nhiều, số lần trị liệu ít vô cùng, đến đây là chỉ kiểm tra theo lệ mà thôi."
An Cửu do dự hỏi: "Gần đây. . . . . . Lại bị tái phát sao? Có phải từ một tháng trước không?"
Thẩm Hoán rất khẳng định gật đầu một cái: "Đúng, xem ra em không đoán sai, đúng là có liên quan đến chị."
An Cửu mím môi, có chút luống cuống, cô hoàn toàn không ngờ khoảng thời gian này lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy. Thẩm Hoán bày ra vẻ mặt nhức đầu: "Cửu ca, coi như em van chị, hai người đừng gây lộn nữa được không, năm năm qua chị không biết em khổ sở thế nào đâu. . . . . ."
"Khổ thế nào?"
"Phó Thần Thương tuyệt đối là bệnh nhân không chịu phối hợp nhất đấy. Mỗi lần anh ấy tới đây, em chỉ muốn ném ra ngoài ngay thôi, dĩ nhiên em không lá gan đó. . . . . . Tin em đi, chị chỉ cần dụ dỗ anh ấy một chữ ‘ngoan’ thôi, là đã có hiệu quả gấp trăm lần khi em miệng đắng lưỡi khô nói suốt năm năm rồi!"
"Cậu nói quá. . . . . ."
"Tuyệt đối không nói quá, nếu chị nói thêm vài chữ, ví dụ như ‘ngủ ngoan’ hay ‘ngủ ngon’, tuyệt đối chính là liều thuốc tốt nhất thế gian đó! Nhưng tên kia sống chết không thèm nghe em, còn uy hiếp em tuyệt đối không được nói cho chị biết, tật xấu gì vậy chứ? Em chưa từng thấy ai tự thích làm khổ mình như vậy đâu, đại đa số người khác đều lựa chọn mất trí nhớ, còn anh ấy cứ cố tình muốn nhớ lại. . . . . ." Thẩm Hoán hiển nhiên đã nín nhịn rất lâu rồi, giờ mới thao thao bất tuyệt bùng nổ với cô.
An Cửu nghe, trong lòng chua xót không thôi, Phó Thần Thương toàn dùng khổ nhục kế với cô, động một chút là dùng thủ đoạn khiến cô mềm lòng, nhưng, chuyện lớn như vậy. . . . . . Lại không hề nói một chữ cho cô biết.
Còn nhớ rõ lần đó, anh uống say đến không còn biết gì, lúc nửa đêm gõ cửa phòng cô, bảo cô đi đổi bóng đèn. . . . . .
Đêm hôm đó, trong lúc mơ mơ màng màng, anh có nói một câu nói: "Không có em, anh không ngủ được. . . . . ."
Lúc ấy cô không hề để ý, thì ra. . . . . .
Thẩm Hoán quơ quơ trước mắt cô: "Cửu ca, Cửu ca? Chị có nghe em nói không đấy?"
"Thẩm Hoán, cám ơn cậu nói cho tôi biết những chuyện này."
-
Bởi vì lúc tới là đi xe của Tiết Hạo, An Cửu gọi taxi trở về, dọc theo đường đi, trong đầu lộn xộn lung tung, nhớ lại những chuyện đã xảy ra gần đây.
Xuống xe trước chung cư, An Cửu hoảng hốt khi nghe có người gọi mình từ sau lưng.
Quay lại liền thấy Phó Thần Thương đứng dưới đèn đường đối diện, trong tay xách mấy túi ny lon, dưới bóng đêm dịu dàng, cười với cô.
Trong nháy mắt, liền an tâm hẳn.
Đèn đỏ chậm rì đếm ngược từng giây, cách một con đường, cả hai cùng đứng nhìn nhau.
Đúng lúc này, một tiếng thắng xe "Ken két" chói tai vang lên cùng tiếng va chạm mạnh, khoảnh khắc kinh khủng đó tràn ngập trong đầu óc, An Cửu trơ mắt đứng nhìn chiếc kia mất khống chế tông thẳng về phía Phó Thần Thương, nhưng không thể làm gì được. . . . .
"Phó Thần Thương --" An Cửu hét lên, trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trong mơ mơ màng màng, hình như cô có cảm giác mình không té trên đất lạnh, mà là trong lồng ngực ấm áp, phía trên có người đang không ngừng gọi tên mình, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô . . . . .
Tiếp đó, huyệt nhân trung đau nhói, cô từ từ tỉnh táo lại, thấy rõ người đàn ông của mình hoàn hảo không chút tổn hại, nước mắt rơi xuống như mưa, che mất tầm nhìn, hai tay níu lấy chặt lấy quần áo của anh. . . . . .
Phó Thần Thương nhìn cô như vậy, không biết phải làm gì cho phải, cực kì dịu dàng ôm cô vào ngực mình: "Sao vậy? Bị thương ở đâu? Đau lắm sao? Để anh xem xem. . . . . ."
An Cửu chỉ biết khóc, không lên tiếng, nước mắt càng chảy càng nhiều, hoàn toàn không có cách nào dừng lại. . . . . .
Phó Thần Thương gấp đến quýnh lên, bế cô lên, một đường chạy thẳng về nhà, kiểm tra xem rốt cuộc cô bị thương ở đâu.
Lo lắng sẽ đánh thức bọn trẻ, Phó Thần Thương bế cô vào phòng ngủ của mình, đang muốn đặt cô lên giường, cô lại ôm cổ anh không buông tay, vì vậy anh chỉ biết tức giận thở hổn hển duy trì tư thế này, một tay lục lọi ngăn kéo bên cạnh tìm hòm thuốc. . . . . .
An Cửu nghẹn ngào đứt quãng nói: "Không có. . . . . . Không có bị thương. . . . . ."
"Thật không?"
An Cửu vùi đầu trước ngực anh: "Không có. . . . . ."
Phó Thần Thương lúc này mới thoáng bình tĩnh lại.
An Cửu đột nhiên hỏi: "Vậy còn anh, anh có bị thương không? Em rõ ràng thấy. . . . . ."
Phó Thần Thương vội vàng trấn an cô: "Đừng nóng vội, anh không sao, không phải bây giờ anh rất ổn sao? Chiếc xe kia. . . . . ."
Ánh mắt Phó Thần Thương tối sầm lại, ngay sau đó vô tình nói: "Anh né được, chiếc xe kia cũng không đụng vào anh."
"Thật sao?" An Cửu vẫn không yên lòng như cũ.
Thấy trong mắt cô tràn đầy lo lắng, Phó Thần Thương vui vẻ trả lời: "Thật, anh không sao."
Lúc này An Cửu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ tiếc đồ ăn khuya đã rớt hết rồi, vốn chờ em trở về là có thể ăn được . . . . . Đợi lát nữa, anh lại đi mua cho em. . . . . ." Lời còn chưa dứt liền bị An Cửu ôm chặt eo không thể động đậy.
"Đừng đi. . . . . ."
Phó Thần Thương lại ngồi trở xuống, ôm cô vào ngực, giọng nói êm ái khác thường: "Bị doạ sợ rồi sao? Không sao mà, đừng sợ."
An Cửu nằm trên giường, Phó Thần Thương ngồi ở mép giường, hai người cứ như vậy dựa vào nhau, cho đến khi An Cửu khóc mệt, hai mí mắt cũng muốn sụp xuống.
Phó Thần Thương nhìn đồng hồ, vén tóc cô ra sau tai: "Đưa em về phòng ngủ, nhé?
Phó Thần Thương nói xong, chuẩn bị bế cô lên, lại bất ngờ thấy cô lắc lắc đầu: "Em muốn ngủ ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.