Chương 146: Anh đưa em về !
TueNghiAn, Dung Nguyen
04/03/2018
Đan Nghi lặng yên dựa vào vòm ngực rộng lớn của Lục Thượng Hàn , nghe từng nhịp đập trái tim của hắn,cảm giác thật bình yên.
Lục Thượng Hàn ôm lấy cô, lúc này, vì yêu thương và xót xa mà đôi tay không khỏi xiết lại chặt hơn.
Việc của Trần Hải Minh,hắn vẫn muốn đợi Lục Thiên điều tra rõ ràng rồi mới nói lại cho Đan Nghi biết, tránh cho vô bằng vô cớ khiến Đan Nghi buồn đau, khổ sở.
Trong lòng Đan Nghi cũng đè nặng một lỗi hồ nghi về thái độ của ba mình, nhưng giờ cô cũng mới chưa tìm hiểu rõ sự việc, cũng không có một căn cứ gì khác nên cô đành kìm nén, không nói lại với Lục Thượng Hàn.
Việc gia đình,cô muốn đợi mình điều tra rõ ràng rồi mới tính tiếp.
Nghĩ vậy, Đan Nghi cố gắng nghĩ thoáng hơn về mọi việc, việc cần điều tra thì trước sau gì cũng sẽ phải điều tra, giờ cứ ủ rũ mặt mày thì cũng không giải quyết được bất kì chuyện gì cả.
Đan Nghi ngước mắt lên nhìn hắn, cười dịu dàng:
- Sao anh lại đến đây?
- Anh vừa bàn xong vụ làm ăn ở gần đây, nghe Lục Thiên nói nhìn thấy em ở gần đây, nên qua đây tìm em!
Lục Thượng Hàn cong cong môi, dịu dàng xoa xoa đầu cô.
- Đến xem bộ sưu tập mới của Hắc Khải?
Đan Nghi không nói đó là những mẫu do chính cô tự tay thiết kế, huống hồ đây chỉ là một chuyện nhỏ, cô không muốn Lục Thượng Hàn phải bận lòng về việc này.
- Vâng ạ! Em vừa coi xong, đang định về nhà đây!
Lục Thượng Hàn ôm lấy cô:
- Vậy đi thôi!
Hai người trở về nhà...
Trong buổi tối này, Lục Thượng Hàn tuy có giúp cô tắm, sấy tóc... Nhưng hắn không hề " động " tới cô.
Hắn ôm cô nằm trong chăn ấm, nói đủ thứ chuyện trên đời.
Đối với Đan Nghi, hắn vẫn luôn rất yêu, rất thương...
Hôm nay lại còn vô tình phát hiện ra điểm đáng ngờ của ba cô, thì Lục Thượng Hàn càng thêm thương cô hơn.
Vậy nên lúc này, hắn chỉ muốn ở bên vỗ về, yêu thương cô... để cô khỏi nghĩ nhiều những chuyện linh tinh kia....
Chẳng mấy khi mà Lục Thượng Hàn chịu im ắng mà nằm cạnh cô như này, ngày thường hắn " ăn " cô hết lần này đến lần khác, đúng kiểu "ăn" mãi không biết no, biết chán.
Thi thoảng bình thản bên nhau,cùng nói đủ thứ chuyện đến nửa đêm như này cũng thật là vui, thoải mái.
Hai người tuy là hơn kém nhau vài tuổi, trải nghiệm cuộc sống cũng khác nhau nhưng cũng lại có rất nhiều điểm chung, sở thích chung.... nên nói chuyện rất là hợp gu.
Lục Thượng Hàn ít nói, Đan Nghi nói là chính.... giọng nói thánh thót, ngọt ngào vang vọng bên tai khiến trái tim Lục Thượng Hàn như trong giây lát mà được lấp đầy....và cũng khiến cho bản năng trong hắn ngứa ngáy, khó chịu.
Nhưng... cuối cùng hắn vẫn quyết tâm kìm nén.
Sáng hôm sau.
Đan Nghi ngủ dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi,cô vẫn hạ quyết tâm.
- Thượng Hàn, em muốn về nhà một chuyến, có chút việc cần giải quyết!
- Anh đưa em về!
Lục Thượng Hàn vẫn chưa nhận được kết quả điều tra từ Lục Thiên nên không biết tình hình của Trần Hải Minh rốt cuộc là thế nào, hắn sợ để Đan Nghi một mình trở về Đan gia thì có thể sẽ phải chịu uất ức.
- Nhưng chúng ta còn chưa công khai mối quan hệ... vả lại anh cũng bận nữa...
Đan Nghi vẫn chưa định công bố mối quan hệ với Lục Thượng Hàn.
Cô sợ, nếu giờ công khai thì việc mình muốn tìm hiểu sẽ gặp phải trở ngại....
Ba cô có bí mật gì đó giấu cô, điều đó khiến cô sợ, cô nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc.
Lục Thượng Hàn cúi xuống:
- Thì anh sẽ lại đành phải chịu thiệt thòi mà bí mật đi về cùng em,giống lần trước ý!
Đan Nghi nhìn hắn:
- Lục Thượng Hàn, anh đối với em, thật tốt!
- Em đang tính xem làm gì để đền đáp anh ư?
Khóe môi hắn khẽ cong lên một nét quá độ...
Đan Nghi thật sự cảm thấy bản thân mình không thể đáp đủ lại những gì mà hắn đã làm cho cô, đáp lại tình yêu của hắn....
Hắn cái gì cũng có, không khuyết thứ gì... mà cô thì có bao việc phải làm, phải tính toán.... đối với chuyện lứa đôi dường như có chút lơ là ...
Lục Thượng Hàn buông cô ra, rồi nói:
- Để anh bảo Lục Thiên thu dọn hành lí.
Cuối cùng, Lục Thiên giúp Lục Thượng Hàn sắp xếp đồ đạc, còn Lục Thượng Hàn thì lại giúp Đan Nghi thư dọn hành lí để trở về Đan gia.
Lục Thượng Hàn ôm lấy cô, lúc này, vì yêu thương và xót xa mà đôi tay không khỏi xiết lại chặt hơn.
Việc của Trần Hải Minh,hắn vẫn muốn đợi Lục Thiên điều tra rõ ràng rồi mới nói lại cho Đan Nghi biết, tránh cho vô bằng vô cớ khiến Đan Nghi buồn đau, khổ sở.
Trong lòng Đan Nghi cũng đè nặng một lỗi hồ nghi về thái độ của ba mình, nhưng giờ cô cũng mới chưa tìm hiểu rõ sự việc, cũng không có một căn cứ gì khác nên cô đành kìm nén, không nói lại với Lục Thượng Hàn.
Việc gia đình,cô muốn đợi mình điều tra rõ ràng rồi mới tính tiếp.
Nghĩ vậy, Đan Nghi cố gắng nghĩ thoáng hơn về mọi việc, việc cần điều tra thì trước sau gì cũng sẽ phải điều tra, giờ cứ ủ rũ mặt mày thì cũng không giải quyết được bất kì chuyện gì cả.
Đan Nghi ngước mắt lên nhìn hắn, cười dịu dàng:
- Sao anh lại đến đây?
- Anh vừa bàn xong vụ làm ăn ở gần đây, nghe Lục Thiên nói nhìn thấy em ở gần đây, nên qua đây tìm em!
Lục Thượng Hàn cong cong môi, dịu dàng xoa xoa đầu cô.
- Đến xem bộ sưu tập mới của Hắc Khải?
Đan Nghi không nói đó là những mẫu do chính cô tự tay thiết kế, huống hồ đây chỉ là một chuyện nhỏ, cô không muốn Lục Thượng Hàn phải bận lòng về việc này.
- Vâng ạ! Em vừa coi xong, đang định về nhà đây!
Lục Thượng Hàn ôm lấy cô:
- Vậy đi thôi!
Hai người trở về nhà...
Trong buổi tối này, Lục Thượng Hàn tuy có giúp cô tắm, sấy tóc... Nhưng hắn không hề " động " tới cô.
Hắn ôm cô nằm trong chăn ấm, nói đủ thứ chuyện trên đời.
Đối với Đan Nghi, hắn vẫn luôn rất yêu, rất thương...
Hôm nay lại còn vô tình phát hiện ra điểm đáng ngờ của ba cô, thì Lục Thượng Hàn càng thêm thương cô hơn.
Vậy nên lúc này, hắn chỉ muốn ở bên vỗ về, yêu thương cô... để cô khỏi nghĩ nhiều những chuyện linh tinh kia....
Chẳng mấy khi mà Lục Thượng Hàn chịu im ắng mà nằm cạnh cô như này, ngày thường hắn " ăn " cô hết lần này đến lần khác, đúng kiểu "ăn" mãi không biết no, biết chán.
Thi thoảng bình thản bên nhau,cùng nói đủ thứ chuyện đến nửa đêm như này cũng thật là vui, thoải mái.
Hai người tuy là hơn kém nhau vài tuổi, trải nghiệm cuộc sống cũng khác nhau nhưng cũng lại có rất nhiều điểm chung, sở thích chung.... nên nói chuyện rất là hợp gu.
Lục Thượng Hàn ít nói, Đan Nghi nói là chính.... giọng nói thánh thót, ngọt ngào vang vọng bên tai khiến trái tim Lục Thượng Hàn như trong giây lát mà được lấp đầy....và cũng khiến cho bản năng trong hắn ngứa ngáy, khó chịu.
Nhưng... cuối cùng hắn vẫn quyết tâm kìm nén.
Sáng hôm sau.
Đan Nghi ngủ dậy, đánh răng rửa mặt xong xuôi,cô vẫn hạ quyết tâm.
- Thượng Hàn, em muốn về nhà một chuyến, có chút việc cần giải quyết!
- Anh đưa em về!
Lục Thượng Hàn vẫn chưa nhận được kết quả điều tra từ Lục Thiên nên không biết tình hình của Trần Hải Minh rốt cuộc là thế nào, hắn sợ để Đan Nghi một mình trở về Đan gia thì có thể sẽ phải chịu uất ức.
- Nhưng chúng ta còn chưa công khai mối quan hệ... vả lại anh cũng bận nữa...
Đan Nghi vẫn chưa định công bố mối quan hệ với Lục Thượng Hàn.
Cô sợ, nếu giờ công khai thì việc mình muốn tìm hiểu sẽ gặp phải trở ngại....
Ba cô có bí mật gì đó giấu cô, điều đó khiến cô sợ, cô nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc.
Lục Thượng Hàn cúi xuống:
- Thì anh sẽ lại đành phải chịu thiệt thòi mà bí mật đi về cùng em,giống lần trước ý!
Đan Nghi nhìn hắn:
- Lục Thượng Hàn, anh đối với em, thật tốt!
- Em đang tính xem làm gì để đền đáp anh ư?
Khóe môi hắn khẽ cong lên một nét quá độ...
Đan Nghi thật sự cảm thấy bản thân mình không thể đáp đủ lại những gì mà hắn đã làm cho cô, đáp lại tình yêu của hắn....
Hắn cái gì cũng có, không khuyết thứ gì... mà cô thì có bao việc phải làm, phải tính toán.... đối với chuyện lứa đôi dường như có chút lơ là ...
Lục Thượng Hàn buông cô ra, rồi nói:
- Để anh bảo Lục Thiên thu dọn hành lí.
Cuối cùng, Lục Thiên giúp Lục Thượng Hàn sắp xếp đồ đạc, còn Lục Thượng Hàn thì lại giúp Đan Nghi thư dọn hành lí để trở về Đan gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.