Chương 210: Chương 210: Căn phòng tốt nhất
TueNghiAn, Dung Nguyen
13/10/2018
Lục Thượng Hàn bố trí mọi việc vô cùng thỏa đáng, tuy người ra kẻ vào Đan gia đông như vậy mà không một ai từng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn và chiếc xe ô tô này ở đây.
Hắn đưa Đan Nghi lên xe, chiếc xe rất nhanh đã vụt đi mất khỏi vị trí cổng sau Đan gia.
...Hai người họ đã có mặt ở trước căn hộ của Lục Thượng Hàn nằm sâu trong một con phố.
Đan Nghi bước vào cổng, như buông bỏ được mọi gánh nặng, cô chạy nhanh vào phía trong, vừa chạy vừa gọi lớn:
- Ông ngoại, ông ngoại....
Lục Thượng Hàn giữ lấy tay cô, hạ thấp giọng:
- Ông ngoại tuy đã hồi phục chút, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên vẫn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Đan Nghi cười ngại ngùng,bước chậm lại.
Cô và hắn cùng bước vào trong một căn phòng.
Đây là căn phòng nằm ở tầng ba, có vị trí đẹp nhất trong cả căn nhà,giờ đang là ban ngày, ánh dương vừa hay chiếu rọi vào cả gian phòng, tuy đang là mùa hè, nhưng cũng không quá nóng nực.
Theo như phương hướng dịch chuyển của mặt trời thì lát nữa, khi ánh nắng chói chang nhất thì sẽ không rọi vào đến sâu trong phòng nữa, vừa hay lại tạo sự mát dịu cho cả gian phòng.
Vì muốn tìm chỗ thích hợp nhất cho ông ngoại Đan Nghi tĩnh dưỡng mà Lục Thượng Hàn đã đặc biệt tìm đến chỗ này.
Đan Nghi bước nhanh về phía ông ngoại....
Thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế tựa mà phơi nắng, khí sắc hồng hào, khóe mắt cô hơi ươn ướt, trong lòng thì vui sướng vô cùng.
Cô không khỏi quay sang trao cho Lục Thượng Hàn một cái nhìn đầy sự cảm kích.
Lục Thượng Hàn vỗ nhè nhẹ vào má cô, thị ý cô bước đến bên chỗ ông ngồi.
Đan Nghi bước đến đứng trước mặt ông ngoại.
Lão gia tử nhìn thấy Đan Nghi,vui mừng đến mức gương mặt tươi tắn lên không ít:
- Nghi... Nghi
Quả nhiên,tuy ông đã khôi phục lại khả năng nói nhưng việc nhả chữ thì vẫn rất chậm chạp, khó khăn.
Nhưng dù sao thì so với lúc trước thì cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Đan Nghi ôm chầm lấy ông, kích động lên tiếng:
- Ông ngoại, cháu đến thăm ông đây.
- Ngoan... ngoan...
Ông ngoại xoa xoa đầu cô đầy trìu mến.
Khả năng nghe, nói của ông giờ đã hồi phục được một chút, nhưng nhìn chung sức khỏe vẫn còn yếu hơn trước kia rất nhiều, nói chuyện cũng không được như xưa.
Nhưng dù sao chăng nữa thì như thế này còn tốt hơn lúc trước ông phải nằm liệt giường và phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của người khác rồi. Điều này cũng đủ khiến Đan Nghi mãn nguyện lắm rồi.
Đan lão gia nhìn Đan Nghi rồi lại nhìn Lục Thượng Hàn, trong ánh mắt hàm ẩn nhiều nghĩ suy.
Lục Thượng Hàn bước lên trước một bước,nhẹ nhàng nói:
- Ông ngoại, cháu nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Đan Nghi.
Đan lão giả nở một nụ cười hiền từ:
- Được, được.
Đan Nghi không hề giấu điếm chuyện giữa mình và Lục Thượng Hàn:
- Ông ngoại, cháu và Thượng Hàn đã kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa hề công khai ra bên ngoài.
Cô nói qua một chút về tình hình của Trần Hải Minh,để tránh cho ông lo lắng, cô cần phải nói rõ ràng với ông mọi chuyện.
Lão gia tử, cả đời lăn lộn chốn thương trường, chỉ cần sức khỏe tốt thì sức chịu đựng về mặt tâm lí cũng không quá đáng ngại.
Nghe những chuyện này, sắc mặt ông không khỏi biến đổi vài ba lần, nghiến răng nghiến lợi:
- Tên Trần Hải Minh khốn kiếp này!
- Ông ngoại ông đừng tức giận, cháu đã lớn rồi, việc của Đan gia, là trách nhiệm mà cháu không thể không gánh vác, cháu sẽ giải quyết mọi chuyện. Ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng cho cháu an lòng.
Đan Nghi nhẹ nhàng mà kiên định nói với ông.
- Nhưng...
Ông ngoại lo lắng cho cô, Đan Nghi dù sao cũng mới chỉ 18 tuổi, đây vốn là độ tuổi được hưởng cuộc sống vui tươi, vô lo vô nghĩ mới đúng. Vậy mà giờ đây cô phải gánh trên vai trọng trách lớn đến vậy.
Đan Nghi cười an ủi ông:
- Ông ngoại, có Lục Thượng Hàn bên cạnh cháu. Ông không tin năng lực của cháu thì chẳng nhẽ còn không tin vào năng lực của anh ấy sao?
Đan lão gia tuy ngã bệnh đã khá lâu nhưng cũng vẫn biết đến tên tuổi của nhân vật như Lục Thượng Hàn đây.
Tên tuổi Lục Thượng Hàn đã tồn tại trên đất nước S này từ rất sớm rồi,chẳng mấy ai là không biết đến năng lực và thủ đoạn của hắn, nên tất nhiên tên tuổi của hắn cũng không hề xa lạ gì với Đan lão gia cả.
⛔⛔⛔Tranh thủ giới thiệu truyện mới ra, do mình tự viết, không sao chép của bất kì ai, rất hi vọng mọi người giành chút time đọc và cho mình xin ý kiến.
Tên truyện:
HỘ HOA SỨ GIẢ: [ VỊ TÌNH ]
Link truyện: s://my.w.tt/PMyy3mUs8L
Hắn đưa Đan Nghi lên xe, chiếc xe rất nhanh đã vụt đi mất khỏi vị trí cổng sau Đan gia.
...Hai người họ đã có mặt ở trước căn hộ của Lục Thượng Hàn nằm sâu trong một con phố.
Đan Nghi bước vào cổng, như buông bỏ được mọi gánh nặng, cô chạy nhanh vào phía trong, vừa chạy vừa gọi lớn:
- Ông ngoại, ông ngoại....
Lục Thượng Hàn giữ lấy tay cô, hạ thấp giọng:
- Ông ngoại tuy đã hồi phục chút, tuy nhiên vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vậy nên vẫn cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Đan Nghi cười ngại ngùng,bước chậm lại.
Cô và hắn cùng bước vào trong một căn phòng.
Đây là căn phòng nằm ở tầng ba, có vị trí đẹp nhất trong cả căn nhà,giờ đang là ban ngày, ánh dương vừa hay chiếu rọi vào cả gian phòng, tuy đang là mùa hè, nhưng cũng không quá nóng nực.
Theo như phương hướng dịch chuyển của mặt trời thì lát nữa, khi ánh nắng chói chang nhất thì sẽ không rọi vào đến sâu trong phòng nữa, vừa hay lại tạo sự mát dịu cho cả gian phòng.
Vì muốn tìm chỗ thích hợp nhất cho ông ngoại Đan Nghi tĩnh dưỡng mà Lục Thượng Hàn đã đặc biệt tìm đến chỗ này.
Đan Nghi bước nhanh về phía ông ngoại....
Thấy ông đang ngồi trên chiếc ghế tựa mà phơi nắng, khí sắc hồng hào, khóe mắt cô hơi ươn ướt, trong lòng thì vui sướng vô cùng.
Cô không khỏi quay sang trao cho Lục Thượng Hàn một cái nhìn đầy sự cảm kích.
Lục Thượng Hàn vỗ nhè nhẹ vào má cô, thị ý cô bước đến bên chỗ ông ngồi.
Đan Nghi bước đến đứng trước mặt ông ngoại.
Lão gia tử nhìn thấy Đan Nghi,vui mừng đến mức gương mặt tươi tắn lên không ít:
- Nghi... Nghi
Quả nhiên,tuy ông đã khôi phục lại khả năng nói nhưng việc nhả chữ thì vẫn rất chậm chạp, khó khăn.
Nhưng dù sao thì so với lúc trước thì cũng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Đan Nghi ôm chầm lấy ông, kích động lên tiếng:
- Ông ngoại, cháu đến thăm ông đây.
- Ngoan... ngoan...
Ông ngoại xoa xoa đầu cô đầy trìu mến.
Khả năng nghe, nói của ông giờ đã hồi phục được một chút, nhưng nhìn chung sức khỏe vẫn còn yếu hơn trước kia rất nhiều, nói chuyện cũng không được như xưa.
Nhưng dù sao chăng nữa thì như thế này còn tốt hơn lúc trước ông phải nằm liệt giường và phụ thuộc hoàn toàn vào sự chăm sóc của người khác rồi. Điều này cũng đủ khiến Đan Nghi mãn nguyện lắm rồi.
Đan lão gia nhìn Đan Nghi rồi lại nhìn Lục Thượng Hàn, trong ánh mắt hàm ẩn nhiều nghĩ suy.
Lục Thượng Hàn bước lên trước một bước,nhẹ nhàng nói:
- Ông ngoại, cháu nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Đan Nghi.
Đan lão giả nở một nụ cười hiền từ:
- Được, được.
Đan Nghi không hề giấu điếm chuyện giữa mình và Lục Thượng Hàn:
- Ông ngoại, cháu và Thượng Hàn đã kết hôn rồi, nhưng vẫn chưa hề công khai ra bên ngoài.
Cô nói qua một chút về tình hình của Trần Hải Minh,để tránh cho ông lo lắng, cô cần phải nói rõ ràng với ông mọi chuyện.
Lão gia tử, cả đời lăn lộn chốn thương trường, chỉ cần sức khỏe tốt thì sức chịu đựng về mặt tâm lí cũng không quá đáng ngại.
Nghe những chuyện này, sắc mặt ông không khỏi biến đổi vài ba lần, nghiến răng nghiến lợi:
- Tên Trần Hải Minh khốn kiếp này!
- Ông ngoại ông đừng tức giận, cháu đã lớn rồi, việc của Đan gia, là trách nhiệm mà cháu không thể không gánh vác, cháu sẽ giải quyết mọi chuyện. Ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng cho cháu an lòng.
Đan Nghi nhẹ nhàng mà kiên định nói với ông.
- Nhưng...
Ông ngoại lo lắng cho cô, Đan Nghi dù sao cũng mới chỉ 18 tuổi, đây vốn là độ tuổi được hưởng cuộc sống vui tươi, vô lo vô nghĩ mới đúng. Vậy mà giờ đây cô phải gánh trên vai trọng trách lớn đến vậy.
Đan Nghi cười an ủi ông:
- Ông ngoại, có Lục Thượng Hàn bên cạnh cháu. Ông không tin năng lực của cháu thì chẳng nhẽ còn không tin vào năng lực của anh ấy sao?
Đan lão gia tuy ngã bệnh đã khá lâu nhưng cũng vẫn biết đến tên tuổi của nhân vật như Lục Thượng Hàn đây.
Tên tuổi Lục Thượng Hàn đã tồn tại trên đất nước S này từ rất sớm rồi,chẳng mấy ai là không biết đến năng lực và thủ đoạn của hắn, nên tất nhiên tên tuổi của hắn cũng không hề xa lạ gì với Đan lão gia cả.
⛔⛔⛔Tranh thủ giới thiệu truyện mới ra, do mình tự viết, không sao chép của bất kì ai, rất hi vọng mọi người giành chút time đọc và cho mình xin ý kiến.
Tên truyện:
HỘ HOA SỨ GIẢ: [ VỊ TÌNH ]
Link truyện: s://my.w.tt/PMyy3mUs8L
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.