Chương 223: Chương 223: Sự đối lập rõ ràng
TueNghiAn, Dung Nguyen
13/10/2018
Lúc trước, Đan Nghi chưa hề dốc toàn lực để đối phó với đứa con riêng của ba mình.
Nhưng giờ cô đã hạ quyết tâm ở lại Đan gia, ở lại Hành Châu thì tất nhiên không thể cho phép cô ta lượn qua lượn lại trước mặt mình như này mãi được, rất cay mắt.
Trần Mỹ Tâm bước đến trước mặt Đan Nghi, vẫn cái bộ dạng tiểu bạch thỏ vô hại đó, cô ta cười bắt chuyện:
- Chị,thật trùng hợp, chị cũng học ở đây sao?
- Đúng vậy,với tư cách của một sinh viên trao đổi để về đây. Không phải nghe nói cô đến Đại học A để theo học
lớp dự bị sao? Vậy sao giờ lại có mặt ở đây?
Đan Nghi thừa biết Trần Mỹ Tâm đến ngay cả tư cách để vào lớp dự bị cũng không có nên mới đành quay về theo học ở trường này.
Cô chỉ là vờ như vô tình mà hỏi vậy thôi.
Việc này vốn như một chiếc dằm trong tim Trần Mỹ Tâm, cô ta không khỏi cảm thấy mất mặt:
- Chẳng phải tại em không muốn xa chị quá sao? Em muốn có thêm nhiều thời gian ở cạnh chị để cố gắng học được nhiều điều hơn nữa.
Có mà không nỡ xa tiền trong túi Trần Hải Minh thì có, Đan Nghi thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Cô lướt nhìn qua Trần Mỹ Tâm rồi nói:
- Vậy hi vọng cô thật sự học được chút gì đó.
Trần Mỹ Tâm nói lí nhí:
- Đó là điều tất nhiên.
Ả nắm chặt tay lại...
Đan Nghi nói xong, ngẩng cao đầu kiêu hãnh cất bước rời đi.
Lập tức, rất nhiều người xúm đến đón chào, vây quanh Đan Nghi, nồng nhiệt chào hỏi:
- Đan Nghi, cậu về đây thật sao?
- Đan Nghi, đi thôi,chúng ta sang bên kia, tôi đưa bà đi tham quan trường.
Đan Nghi từ nhỏ đã lớn lên ở Hành Châu, ngày trước mẹ cô, Đan Khánh là người hào phóng, dễ gần và có mối quan hệ rộng trong xã hội.
Đan Nghi từ nhỏ cũng thông minh, ngoan ngoãn, bạn học, bạn hữu đâu đâu cũng có.
Cô chuyển đến học tại ngôi trường này, tất nhiên là sẽ được rất nhiều bạn bè hoan nghênh rồi, trong số họ còn có không ít người là bạn học với cô từ tiểu học tới cao trung...
Ngược lại, Trần Mỹ Tâm thì chỉ có mỗi một người chị họ tên Điền Nhĩ Phương đứng cùng.
Trần Mỹ Tâm từ nhỏ đã sống cùng Hướng Vĩnh Bình, Hướng Vĩnh Bình chỉ là một tiểu tam mà thôi, nếu không phải bà ta sinh hạ được đứa con trai Trần Hạo Tuyên thì sớm đã bị Trần Hải Minh vứt bỏ rồi.
Bản thân Hướng Vĩnh Bình là tiểu tam, ham ăn lười làm, luôn mơ tưởng tới một ngày được sống như một quý bà giàu sang, nào đâu có tư cách mà so sánh với Đan Khánh.
Trần Mỹ Tâm trước giờ toàn theo học trong những ngôi trường ở thành phố nhỏ, đây mới là lần đầu đến một thành phố lớn như này, tất nhiên là cũng chẳng có mấy bạn bè.
Cô chị họ Điền Nhĩ Phương là do Hướng Vĩnh Bình gần đây mới tìm đến để bầu bạn với Trần Mỹ Tâm bởi thời gian này đêm nào cô ta cũng mơ thấy ma thấy quỷ.
Trần Mỹ Tâm thấy cảnh phong quang của Đan Nghi như vậy thì không khỏi đố kị.
Điền Nhĩ Phương hoàn toàn không biết chuyện Trần Mỹ Tâm là con riêng của Trần Hải Minh, nhìn về phía Đan Nghi với vẻ ngưỡng mộ vô cùng:
- Mỹ Tâm, đây chính là cô con gái độc nhất của Đan gia sao? Thật xinh đẹp!
- Gì mà con gái độc nhất của Đan gia?
Trong lòng ả đang vô cùng bất bình, rõ ràng cô ta cũng là con gái của ba cơ mà...
- Cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt mà thôi. Chị họ, chị nói xem, bọn họ thì có gì tốt đẹp? Chẳng qua là có được xuất thân tốt hơn chúng ta thôi mà, vậy tại sao khoảng cách với chúng ta lại xa đến như vậy?
Điền Nhĩ Phương cũng để lộ ra ánh mắt đầy đố kị:
- Đúng vậy, em xem lần này chúng ta đến đây học, đều là gia đình phải dành dụm chắt bóp chi tiêu mới đủ để nộp học phí, còn bọn họ, bởi từ nhỏ đã được tiếp thu một nền giáo dục tốt nên thi đỗ vào ngôi trường danh giá, căn bản là chẳng tốn chút công sức gì hết.
Trần Mỹ Tâm cắn cắn môi:
- Sắp có buổi vũ hội đón năm học mới rồi, chị họ, y phục của chị chuẩn bị đến đâu rồi?
Cho dù xuất phát điểm thấp hơn Đan Nghi nhưng Trần Mỹ Tâm cũng không chấp nhận cam chịu...
Và buổi vũ hội đó chính là một cơ hội tốt để giúp cô ta thể hiện bản thân trước toàn thể nhà trường...
Nhưng giờ cô đã hạ quyết tâm ở lại Đan gia, ở lại Hành Châu thì tất nhiên không thể cho phép cô ta lượn qua lượn lại trước mặt mình như này mãi được, rất cay mắt.
Trần Mỹ Tâm bước đến trước mặt Đan Nghi, vẫn cái bộ dạng tiểu bạch thỏ vô hại đó, cô ta cười bắt chuyện:
- Chị,thật trùng hợp, chị cũng học ở đây sao?
- Đúng vậy,với tư cách của một sinh viên trao đổi để về đây. Không phải nghe nói cô đến Đại học A để theo học
lớp dự bị sao? Vậy sao giờ lại có mặt ở đây?
Đan Nghi thừa biết Trần Mỹ Tâm đến ngay cả tư cách để vào lớp dự bị cũng không có nên mới đành quay về theo học ở trường này.
Cô chỉ là vờ như vô tình mà hỏi vậy thôi.
Việc này vốn như một chiếc dằm trong tim Trần Mỹ Tâm, cô ta không khỏi cảm thấy mất mặt:
- Chẳng phải tại em không muốn xa chị quá sao? Em muốn có thêm nhiều thời gian ở cạnh chị để cố gắng học được nhiều điều hơn nữa.
Có mà không nỡ xa tiền trong túi Trần Hải Minh thì có, Đan Nghi thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Cô lướt nhìn qua Trần Mỹ Tâm rồi nói:
- Vậy hi vọng cô thật sự học được chút gì đó.
Trần Mỹ Tâm nói lí nhí:
- Đó là điều tất nhiên.
Ả nắm chặt tay lại...
Đan Nghi nói xong, ngẩng cao đầu kiêu hãnh cất bước rời đi.
Lập tức, rất nhiều người xúm đến đón chào, vây quanh Đan Nghi, nồng nhiệt chào hỏi:
- Đan Nghi, cậu về đây thật sao?
- Đan Nghi, đi thôi,chúng ta sang bên kia, tôi đưa bà đi tham quan trường.
Đan Nghi từ nhỏ đã lớn lên ở Hành Châu, ngày trước mẹ cô, Đan Khánh là người hào phóng, dễ gần và có mối quan hệ rộng trong xã hội.
Đan Nghi từ nhỏ cũng thông minh, ngoan ngoãn, bạn học, bạn hữu đâu đâu cũng có.
Cô chuyển đến học tại ngôi trường này, tất nhiên là sẽ được rất nhiều bạn bè hoan nghênh rồi, trong số họ còn có không ít người là bạn học với cô từ tiểu học tới cao trung...
Ngược lại, Trần Mỹ Tâm thì chỉ có mỗi một người chị họ tên Điền Nhĩ Phương đứng cùng.
Trần Mỹ Tâm từ nhỏ đã sống cùng Hướng Vĩnh Bình, Hướng Vĩnh Bình chỉ là một tiểu tam mà thôi, nếu không phải bà ta sinh hạ được đứa con trai Trần Hạo Tuyên thì sớm đã bị Trần Hải Minh vứt bỏ rồi.
Bản thân Hướng Vĩnh Bình là tiểu tam, ham ăn lười làm, luôn mơ tưởng tới một ngày được sống như một quý bà giàu sang, nào đâu có tư cách mà so sánh với Đan Khánh.
Trần Mỹ Tâm trước giờ toàn theo học trong những ngôi trường ở thành phố nhỏ, đây mới là lần đầu đến một thành phố lớn như này, tất nhiên là cũng chẳng có mấy bạn bè.
Cô chị họ Điền Nhĩ Phương là do Hướng Vĩnh Bình gần đây mới tìm đến để bầu bạn với Trần Mỹ Tâm bởi thời gian này đêm nào cô ta cũng mơ thấy ma thấy quỷ.
Trần Mỹ Tâm thấy cảnh phong quang của Đan Nghi như vậy thì không khỏi đố kị.
Điền Nhĩ Phương hoàn toàn không biết chuyện Trần Mỹ Tâm là con riêng của Trần Hải Minh, nhìn về phía Đan Nghi với vẻ ngưỡng mộ vô cùng:
- Mỹ Tâm, đây chính là cô con gái độc nhất của Đan gia sao? Thật xinh đẹp!
- Gì mà con gái độc nhất của Đan gia?
Trong lòng ả đang vô cùng bất bình, rõ ràng cô ta cũng là con gái của ba cơ mà...
- Cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt mà thôi. Chị họ, chị nói xem, bọn họ thì có gì tốt đẹp? Chẳng qua là có được xuất thân tốt hơn chúng ta thôi mà, vậy tại sao khoảng cách với chúng ta lại xa đến như vậy?
Điền Nhĩ Phương cũng để lộ ra ánh mắt đầy đố kị:
- Đúng vậy, em xem lần này chúng ta đến đây học, đều là gia đình phải dành dụm chắt bóp chi tiêu mới đủ để nộp học phí, còn bọn họ, bởi từ nhỏ đã được tiếp thu một nền giáo dục tốt nên thi đỗ vào ngôi trường danh giá, căn bản là chẳng tốn chút công sức gì hết.
Trần Mỹ Tâm cắn cắn môi:
- Sắp có buổi vũ hội đón năm học mới rồi, chị họ, y phục của chị chuẩn bị đến đâu rồi?
Cho dù xuất phát điểm thấp hơn Đan Nghi nhưng Trần Mỹ Tâm cũng không chấp nhận cam chịu...
Và buổi vũ hội đó chính là một cơ hội tốt để giúp cô ta thể hiện bản thân trước toàn thể nhà trường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.