Chương 237: Chương 237: Mơ hồ Biết
TueNghiAn, Dung Nguyen
13/10/2018
May là Đan Nghi đã chọn một căn phòng VIP để làm địa điểm nói chuyện, nếu không thì Hải Thành đã lập tức lao ngay ra ngoài rồi.
Lúc trước Đan Nghi vốn đã mơ hồ biết, Hải Thành thích mẹ cô - Đan Khánh, chỉ là không có cơ hội nên mới lặng lẽ ở lại Đan gia coi sóc mọi chuyện mà không một lời oán than.
Đây cũng là một trong những lí do quan trọng mà Đan Nghi dám tin tưởng vào Hải Thành.
- Chú Hải! Chú Hải!
Đan Nghi kéo chặt lấy tay Hải Thành.
Hải Thành tựa như một con sư tử đang bạo nộ, năm đó khi Đan Khánh và Trần Hải Minh kết hôn thì ông ta cũng không đến nỗi bị kích động tới như này.
Giờ đây, hai mắt ông ta đỏ ngầu, tiếng nghiến răng ken két, toàn thân đang run lên từng hồi.
- Chú Hải, chú đi đánh ông ấy bây giờ thì có tác dụng gì chứ?
Đan Nghi cất giọng nói đầy thương cảm.
Hải Thành nghe thấy giọng Đan Nghi, bỗng chốc thấy mềm lòng,nhưng vẫn thấy nuốt không trôi cục tức đó, giơ nắm đấm lên rồi đập mạnh xuống mặt bàn, lập tức mặt kính bàn vỡ tung tóe.
Đan Nghi đau lòng nói:
- Chú Hải, không không phải chú đã đồng ý với mẹ cháu là sẽ tiếp tục giúp cháu đó sao? Không phải chú muốn ở lại Đan gia châu bảo để giúp cháu quản lí tốt Đan gia sao? Giờ chú lao đi tìm ba cháu thì cũng có tác dụng gì đâu?
Hải Thành bình tĩnh lại nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe:
- Con gái của tiểu tam là con bé Trần Mỹ Tâm đó sao?
Hải Thành vốn không ngốc, Đan Nghi mới chỉ nói ra bí mật của Trần Hải Minh thì Hải Thành đã đoán ra đó chính là Trần Mỹ Tâm.
- Chú Hải, chính là cô ta. Nhưng là ai chăng nữa thì cũng không quan trọng, quan trọng là, cháu cần phải bảo vệ Đan gia, bảo vệ những người đã cống hiến cả đời cho Đan gia.
Đan Nghi nghiêm túc mà đối diện với Hải Thành.
Việc này, cô nhất định phải nói cho Hải Thành biết.
Hải Thành khẽ thở dài:
- Nghi Nghi, cháu thật khổ rồi, cháu thật sự phải chịu khổ rồi. Thật không đáng khi mà lúc trước chúng ta còn đi giúp Trần Mỹ Tâm làm quen với những người trong giới, ai ngờ bọn họ lại là loại người như vậy chứ! Trần Hải Minh, ông ta làm vậy có xứng với Khánh Khánh sao?
Đan Nghi khẽ nói:
- Chú Hải, nếu chú thật sự muốn giúp cháu thì hãy vờ như không biết chuyện này, cứ ở công ty giúp cháu là được.
- Được, ta nhất định sẽ làm như vậy! Sản nghiệp của Đan gia tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Chỉ là, giờ người mà chứ có thể tin dùng đã không nhiều, địa vị trong công ty cũng sớm bị Trần Hải Minh làm cho suy yếu đi rất nhiều, ta thật sự sợ là sẽ không thể giúp gì nhiều cho cháu.
- Không sao. Chú cứ làm việc như hiện tại là được.
Đan Nghi lên tiếng an ủi.
Hải Thành xúc động mà nhìn Đan Nghi:
- Nghi Nghi, quả là cháu đã trưởng thành thật rồi, trong hành động, suy nghĩ đều có nét giống mẹ cháu khi xưa. Ngày đó mẹ cháu cũng vậy, có chủ kiến, làm việc nhanh gọn, quả đoán, khiến người khác cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì mình.
Đan Nghi mỉm cười, nếu mẹ vẫn còn thì tốt biết mấy.
- Vậy những chiếc vòng này, cháu cần chú làm gì?
Hải Thành hỏi.
- Cháu cần tìm xem ba cháu có những chiếc vòng khác hay không đã, tìm được,thì chứ giúp cháu để những chiếc vòng thật này về lại chỗ cũ và đổi những những chiếc vòng giả ra. Giờ chú đi kiểm tra số hàng đó xem, rốt cuộc là có bao nhiêu thứ là giả.
- Được, việc cháu sắp xếp, ta nhất định sẽ làm được.
Chỉ cần nghĩ tới việc Trần Hải Minh phản bội Đan Khánh là trong lòng Hải Thành lại vô cùng hận.
Đan Nghi gật đầu, từ chỗ Trần Mỹ Tâm thì cô đã biết những chiếc vòng thật đó được lấy từ trong két sắt của Trần Hải Minh ra.
Vậy những chiếc còn lại chắc chắn vẫn còn trong đó.
Giờ cô chỉ cần mở két sắt đó ra là sẽ tìm được.
Lúc trước Đan Nghi vốn đã mơ hồ biết, Hải Thành thích mẹ cô - Đan Khánh, chỉ là không có cơ hội nên mới lặng lẽ ở lại Đan gia coi sóc mọi chuyện mà không một lời oán than.
Đây cũng là một trong những lí do quan trọng mà Đan Nghi dám tin tưởng vào Hải Thành.
- Chú Hải! Chú Hải!
Đan Nghi kéo chặt lấy tay Hải Thành.
Hải Thành tựa như một con sư tử đang bạo nộ, năm đó khi Đan Khánh và Trần Hải Minh kết hôn thì ông ta cũng không đến nỗi bị kích động tới như này.
Giờ đây, hai mắt ông ta đỏ ngầu, tiếng nghiến răng ken két, toàn thân đang run lên từng hồi.
- Chú Hải, chú đi đánh ông ấy bây giờ thì có tác dụng gì chứ?
Đan Nghi cất giọng nói đầy thương cảm.
Hải Thành nghe thấy giọng Đan Nghi, bỗng chốc thấy mềm lòng,nhưng vẫn thấy nuốt không trôi cục tức đó, giơ nắm đấm lên rồi đập mạnh xuống mặt bàn, lập tức mặt kính bàn vỡ tung tóe.
Đan Nghi đau lòng nói:
- Chú Hải, không không phải chú đã đồng ý với mẹ cháu là sẽ tiếp tục giúp cháu đó sao? Không phải chú muốn ở lại Đan gia châu bảo để giúp cháu quản lí tốt Đan gia sao? Giờ chú lao đi tìm ba cháu thì cũng có tác dụng gì đâu?
Hải Thành bình tĩnh lại nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe:
- Con gái của tiểu tam là con bé Trần Mỹ Tâm đó sao?
Hải Thành vốn không ngốc, Đan Nghi mới chỉ nói ra bí mật của Trần Hải Minh thì Hải Thành đã đoán ra đó chính là Trần Mỹ Tâm.
- Chú Hải, chính là cô ta. Nhưng là ai chăng nữa thì cũng không quan trọng, quan trọng là, cháu cần phải bảo vệ Đan gia, bảo vệ những người đã cống hiến cả đời cho Đan gia.
Đan Nghi nghiêm túc mà đối diện với Hải Thành.
Việc này, cô nhất định phải nói cho Hải Thành biết.
Hải Thành khẽ thở dài:
- Nghi Nghi, cháu thật khổ rồi, cháu thật sự phải chịu khổ rồi. Thật không đáng khi mà lúc trước chúng ta còn đi giúp Trần Mỹ Tâm làm quen với những người trong giới, ai ngờ bọn họ lại là loại người như vậy chứ! Trần Hải Minh, ông ta làm vậy có xứng với Khánh Khánh sao?
Đan Nghi khẽ nói:
- Chú Hải, nếu chú thật sự muốn giúp cháu thì hãy vờ như không biết chuyện này, cứ ở công ty giúp cháu là được.
- Được, ta nhất định sẽ làm như vậy! Sản nghiệp của Đan gia tuyệt đối không thể rơi vào tay người ngoài. Chỉ là, giờ người mà chứ có thể tin dùng đã không nhiều, địa vị trong công ty cũng sớm bị Trần Hải Minh làm cho suy yếu đi rất nhiều, ta thật sự sợ là sẽ không thể giúp gì nhiều cho cháu.
- Không sao. Chú cứ làm việc như hiện tại là được.
Đan Nghi lên tiếng an ủi.
Hải Thành xúc động mà nhìn Đan Nghi:
- Nghi Nghi, quả là cháu đã trưởng thành thật rồi, trong hành động, suy nghĩ đều có nét giống mẹ cháu khi xưa. Ngày đó mẹ cháu cũng vậy, có chủ kiến, làm việc nhanh gọn, quả đoán, khiến người khác cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì mình.
Đan Nghi mỉm cười, nếu mẹ vẫn còn thì tốt biết mấy.
- Vậy những chiếc vòng này, cháu cần chú làm gì?
Hải Thành hỏi.
- Cháu cần tìm xem ba cháu có những chiếc vòng khác hay không đã, tìm được,thì chứ giúp cháu để những chiếc vòng thật này về lại chỗ cũ và đổi những những chiếc vòng giả ra. Giờ chú đi kiểm tra số hàng đó xem, rốt cuộc là có bao nhiêu thứ là giả.
- Được, việc cháu sắp xếp, ta nhất định sẽ làm được.
Chỉ cần nghĩ tới việc Trần Hải Minh phản bội Đan Khánh là trong lòng Hải Thành lại vô cùng hận.
Đan Nghi gật đầu, từ chỗ Trần Mỹ Tâm thì cô đã biết những chiếc vòng thật đó được lấy từ trong két sắt của Trần Hải Minh ra.
Vậy những chiếc còn lại chắc chắn vẫn còn trong đó.
Giờ cô chỉ cần mở két sắt đó ra là sẽ tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.