Chương 262: Chương 262: Sự khác biệt giữa mây và bùn
TueNghiAn, Dung Nguyen
13/10/2018
Đan Nghi bật cười, Cảnh Hối thì kéo lấy tay cô mà nói:
- Đan Nghi, hôm nay dù có thế nào chăng nữa thì bà cũng cần nhảy với tôi một điệu!
Đan Nghi không muốn nhảy cùng Cảnh Hối, không phải vì không coi cậu ta là bạn mà vì sợ sau này Lục Thượng Hàn biết thì sẽ gây bất lợi cho Cảnh Hối.
Tuy là thông thường, Lục Thượng Hàn cũng chỉ ăn giấm chua chút thôi nhưng nhỡ đâu hắn ra tay với Cảnh Hối thật thì sao? Đan Nghi thật không muốn Cảnh Hối gặp phải rắc rối gì hết.
Cô còn đang định tìm cớ gì để từ chối Cảnh Hối thì bỗng nghe có tiếng người hét lớn:
- Wow, soái ca kìa!
- Thành viên mới của ban giám hiệu trường đến tham dự vũ hội kìa!
- Đúng vậy, đẹp trai quá đi mất... cái khí chất, cái ngoại hình này thật là muốn khiến cho người khác muốn phạm tội quá mà.
Cảnh Hối còn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm thấy khí áp có chút không đúng,chẳng phải người trong ban giám hiệu tới ư? Vậy tại sao cậu ta lại thấy toàn thân lạnh toát vậy nhỉ?
An Kỳ cũng không khỏi thốt lên:
- Wow,thật sự quá đẹp trai, trước giờ tôi còn chưa bao giờ gặp người nào đẹp trai tới vậy cả.
Cảnh Hối phản bác:
- Người trong ban giám hiệu ai mà chẳng phải là những người khá lớn tuổi rồi, có gì mà soái ca chứ? Có khi còn chẳng đẹp bằng tôi ý?
Nói xong, hắn quay qua phía sau, vừa hay bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc và chính trực của Lục Thượng Hàn.
Lục Thượng Hàn chỉ là đơn giản đứng đó thôi nhưng cũng đủ khiến khí áp xung quanh hạ xuống rất thấp rồi.
Cảnh Hối khi nãy vẫn cứng miệng là vậy nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thượng Hàn thì lập tức không còn nói được điều gì nữa.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lục Thượng Hàn.
Những người đang đứng trong trung tâm sàn nhảy cũng ngưng lại mọi động tác và lặng im nhìn về phía Lục Thượng Hàn.
Âm nhạc không biết từ khi nào cũng đã ngưng lại.
Nụ cười nở trên môi Đan Nghi, cô có chút ngại ngùng mà nhìn hắn,trong lòng không khỏi nảy sinh chút e ngại, trước mặt bao người thế này...
Có lẽ chỉ những ai đang đắm chìm trong ái tình thì mới có cái cảm giác muốn gặp nhau mãnh liệt tới vậy rồi đến khi gặp lại ngại ngùng, không gặp thì lại thấy không an.
Tình cảm mà Đan Nghi giành cho hắn, không biết tự khi nào mà đã thay đổi nhiều đến vậy và sâu đậm hơn nhiều.
Lục Thượng Hàn nhìn cô, nhẹ nhàng cười, nụ cười dịu dàng chỉ giành riêng cho cô.
Nhìn thấy nụ cười của Lục Thượng Hàn, cả hội trường như vỡ òa.
Nữ sinh tựa như nồi dầu sôi sùng sục phát ra tiếng ục ục ục ục...trái tim thanh xuân của các cô gái thi nhau loạn nhịp.
Lục Thượng Hàn giờ mới dõng dạc lên tiếng:
- Tôi là một trong những thành viên mới của ban giám hiệu trường đại học Hành Châu, đại diện cho ban lãnh đạo trường đến đây nhiệt liệt hoan nghênh chào đón các tân sinh viên và cả những sinh viên cũ của trường. Đại học Hành Châu là cái nôi cửa các em, là nơi chuẩn bị hành trang cho các em vào đời và các em cũng chính là trụ cột của Đại học Hành Châu sau này.
Lời nói của hắn ngắn gọn súc tích, rất nhiều sinh viên nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh lấp lánh như ánh sao.
Trái tim Trần Mỹ Tâm lại đập loạn lên.
Khi trước, lần đầu nhìn thấy Lục Thượng Hàn thì đã động lòng rồi...
Ai ngờ sau này, đừng nói tới việc phát sinh chút gì đó với hắn mà ngay đến gặp cũng chưa từng được gặp lại, đến làm thế nào để liên lạc được với hắn thì cũng không hay.
Đến lúc đó tâm tư của cô ta mới nhật dần.
Nhưng bây giờ, lần nữa gặp lại hắn,trái tim cô ta lại không chịu ngủ yên.
Vừa xong, cô ta vốn nghĩ rằng có được người như Bạch Văn Bình thì cũng coi như không tệ rồi nhưng giờ nhìn Lục Thượng Hàn mới nhận ra sự khác biệt giữa bùn đất với mây trời.
Bạch Văn Bình đến ngay cả tư cách xách giày cho Lục Thượng Hàn cũng không có.
Trần Mỹ Tâm vừa định bước lên trước thì Lục Thượng Hàn đã giơ tay về phía Đan Nghi, cười nói:
- Đan Nghi, cùng anh nhảy một điệu?
Đan Nghi gật đầu, giơ tay ra đặt lên lòng bàn tay Lục Thượng Hàn.
- Đan Nghi, hôm nay dù có thế nào chăng nữa thì bà cũng cần nhảy với tôi một điệu!
Đan Nghi không muốn nhảy cùng Cảnh Hối, không phải vì không coi cậu ta là bạn mà vì sợ sau này Lục Thượng Hàn biết thì sẽ gây bất lợi cho Cảnh Hối.
Tuy là thông thường, Lục Thượng Hàn cũng chỉ ăn giấm chua chút thôi nhưng nhỡ đâu hắn ra tay với Cảnh Hối thật thì sao? Đan Nghi thật không muốn Cảnh Hối gặp phải rắc rối gì hết.
Cô còn đang định tìm cớ gì để từ chối Cảnh Hối thì bỗng nghe có tiếng người hét lớn:
- Wow, soái ca kìa!
- Thành viên mới của ban giám hiệu trường đến tham dự vũ hội kìa!
- Đúng vậy, đẹp trai quá đi mất... cái khí chất, cái ngoại hình này thật là muốn khiến cho người khác muốn phạm tội quá mà.
Cảnh Hối còn chưa kịp quay đầu lại thì đã cảm thấy khí áp có chút không đúng,chẳng phải người trong ban giám hiệu tới ư? Vậy tại sao cậu ta lại thấy toàn thân lạnh toát vậy nhỉ?
An Kỳ cũng không khỏi thốt lên:
- Wow,thật sự quá đẹp trai, trước giờ tôi còn chưa bao giờ gặp người nào đẹp trai tới vậy cả.
Cảnh Hối phản bác:
- Người trong ban giám hiệu ai mà chẳng phải là những người khá lớn tuổi rồi, có gì mà soái ca chứ? Có khi còn chẳng đẹp bằng tôi ý?
Nói xong, hắn quay qua phía sau, vừa hay bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc và chính trực của Lục Thượng Hàn.
Lục Thượng Hàn chỉ là đơn giản đứng đó thôi nhưng cũng đủ khiến khí áp xung quanh hạ xuống rất thấp rồi.
Cảnh Hối khi nãy vẫn cứng miệng là vậy nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Lục Thượng Hàn thì lập tức không còn nói được điều gì nữa.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lục Thượng Hàn.
Những người đang đứng trong trung tâm sàn nhảy cũng ngưng lại mọi động tác và lặng im nhìn về phía Lục Thượng Hàn.
Âm nhạc không biết từ khi nào cũng đã ngưng lại.
Nụ cười nở trên môi Đan Nghi, cô có chút ngại ngùng mà nhìn hắn,trong lòng không khỏi nảy sinh chút e ngại, trước mặt bao người thế này...
Có lẽ chỉ những ai đang đắm chìm trong ái tình thì mới có cái cảm giác muốn gặp nhau mãnh liệt tới vậy rồi đến khi gặp lại ngại ngùng, không gặp thì lại thấy không an.
Tình cảm mà Đan Nghi giành cho hắn, không biết tự khi nào mà đã thay đổi nhiều đến vậy và sâu đậm hơn nhiều.
Lục Thượng Hàn nhìn cô, nhẹ nhàng cười, nụ cười dịu dàng chỉ giành riêng cho cô.
Nhìn thấy nụ cười của Lục Thượng Hàn, cả hội trường như vỡ òa.
Nữ sinh tựa như nồi dầu sôi sùng sục phát ra tiếng ục ục ục ục...trái tim thanh xuân của các cô gái thi nhau loạn nhịp.
Lục Thượng Hàn giờ mới dõng dạc lên tiếng:
- Tôi là một trong những thành viên mới của ban giám hiệu trường đại học Hành Châu, đại diện cho ban lãnh đạo trường đến đây nhiệt liệt hoan nghênh chào đón các tân sinh viên và cả những sinh viên cũ của trường. Đại học Hành Châu là cái nôi cửa các em, là nơi chuẩn bị hành trang cho các em vào đời và các em cũng chính là trụ cột của Đại học Hành Châu sau này.
Lời nói của hắn ngắn gọn súc tích, rất nhiều sinh viên nhìn hắn với ánh mắt lấp lánh lấp lánh như ánh sao.
Trái tim Trần Mỹ Tâm lại đập loạn lên.
Khi trước, lần đầu nhìn thấy Lục Thượng Hàn thì đã động lòng rồi...
Ai ngờ sau này, đừng nói tới việc phát sinh chút gì đó với hắn mà ngay đến gặp cũng chưa từng được gặp lại, đến làm thế nào để liên lạc được với hắn thì cũng không hay.
Đến lúc đó tâm tư của cô ta mới nhật dần.
Nhưng bây giờ, lần nữa gặp lại hắn,trái tim cô ta lại không chịu ngủ yên.
Vừa xong, cô ta vốn nghĩ rằng có được người như Bạch Văn Bình thì cũng coi như không tệ rồi nhưng giờ nhìn Lục Thượng Hàn mới nhận ra sự khác biệt giữa bùn đất với mây trời.
Bạch Văn Bình đến ngay cả tư cách xách giày cho Lục Thượng Hàn cũng không có.
Trần Mỹ Tâm vừa định bước lên trước thì Lục Thượng Hàn đã giơ tay về phía Đan Nghi, cười nói:
- Đan Nghi, cùng anh nhảy một điệu?
Đan Nghi gật đầu, giơ tay ra đặt lên lòng bàn tay Lục Thượng Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.