Chương 160: Có thể sẽ không cần đến 3 năm
TueNghiAn, Dung Nguyen
11/03/2018
Chỉ là thấy tâm trạng cô thay đổi,không còn vẻ vô lo vô nghĩ như ngày thường, Lục Thượng Hàn có chút đau lòng.
Hắn tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.
Đan Nghi dựa vào hắn, cảm giác thật an yên, khóe môi khẽ nở nụ cười...
Còn chuyện tiếp theo sẽ làm...
- Tất cả những kẻ không thuộc về Đan gia thì đều sẽ phải ra khỏi nơi đây!
Đan Nghi trả lời đầy kiên định .
Lục Thượng Hàn im lặng giây lát, nâng cằm cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Thật ra,vẫn còn cách đơn giản hơn, dùng cách của anh thì rất nhanh có thể đuổi bọn họ ra khỏi Đan gia.
Đan Nghi khẽ nhíu mày, lắc đầu:
- Làm vậy thì danh tiếng của Đan gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vả lại, em cũng bắt buộc phải nhanh chóng tiếp quản mọi việc của Đan thị. Trước giờ, em chưa từng quản lí bất kì chuyện gì trong Đan gia, mà em lại còn vừa mới đủ tuổi thành niên, sẽ có rất nhiều người không phục. Giống như trong trò chơi điện tử vậy, ví như anh chuẩn bị sẵn mọi thứ cho một người mới tập chơi, chắc chắn trong khi chơi sẽ nảy sinh rất rất nhiều vấn đề khác.
Lục Thượng Hàn gật đầu, tuy là đến khi đó hắn có thể ra tay giúp Đan Nghi thu dọn tàn cuộc ... Nhưng một người đã liên tiếp phải nếm trải mùi vị của sự bội phản như cô chắc cũng sẽ có chút đề phòng với hắn.
Huống hồ chuyện thu dọn tàn cuộc cũng sẽ phải cần đến khoảng thời gian không ngắn .
Hắn nói:
- Em muốn bắt tay vào học từ đầu?
- Đúng thế! Cứ coi như đang chơi game, từng bước từng bước thăng cấp. Anh nghĩ coi,nếu hiện giờ em tống họ ra khỏi Đan gia, em thu dọn tàn cuộc cũng phải mất đến 3 năm. Chẳng bằng em đi từng bước từng bước, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt mà tống ra ngoài. Khi đuổi được họ ra khỏi đây, em cũng đã nắm được trong tay mọi thứ, từ năng lực cho đến kĩ năng, rồi cả sự tin tưởng của mọi người trong công ti nữa... rất có thể còn không cần đến 3 năm.
Đan Nghi nói đến đây, rất tự tin.
Rõ ràng cô đã nghĩ đến tất cả mọi trường hợp có thể sẽ xảy ra...
Tuy rằng bị ép buộc phải trưởng thành trong vòng một đêm, nhưng sự tài trí, thông minh đã giúp cô dùng lí trí mà giải quyết, suy nghĩ mọi việc.
Lục Thượng Hàn nghe cô nói vậy, khóe môi không khỏi cong cong lên, cô gái nhỏ này quả nhiên còn thông minh hơn hắn tưởng....
Cô đã quyết vậy thì hắn cũng không nói thêm gì nữa, hãy cứ để cô làm theo cách cô muốn.
Có những cảm xúc đè nén trong lòng cũng cần dùng đến cách này để mà giải tỏa ....
Lục Thượng Hàn ôm chặt cô vào lòng:- Chúng ta đi ăn cơm đã nhé!
- Anh vẫn chưa ăn tối sao?
Đan Nghi không khỏi ngạc nhiên.
- Sắp 8 giờ rồi?
- Anh ăn rồi. Nhưng có người vẫn chưa ăn kìa.
Nói rồi liếc nhìn chiếc bụng lép xẹp của cô.
Khi nãy, Đan Nghi ngồi chung bàn với Trần Ngọc Tâm và Trần Hải Minh thấy rất khó ưa, nên chỉ ăn qua loa vài miếng rồi chạy lên phòng.
Giờ bụng đang biểu tình, sôi ùng ục...
Lục Thượng Hàn chẳng phải hỏi cũng biết khi nãy cô cơ bản là chưa ăn gì mấy .
Đan Nghi bị ánh nhìn của hắn làm cho đỏ mặt:
- Em giờ đói thật ý. Nhìn bọn họ, em nuốt không trôi.
- Ừ.
Lục Thượng Hàn xoa xoa má cô:
- Đừng làm những việc khiến người thân buồn, kẻ địch vui, nghe không?
- Em cũng biết thế...dù không ưa họ đến đâu thì cũng không được để bản thân bị đói....Nhưng...
- Nhưng vẫn không kìm chế được?
Lục Thượng Hàn hỏi vặn lại, dù cô đã tròn 18 tuổi, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn như một đứa trẻ, giờ phải đối mặt với bao chuyện như này,hắn cũng không nỡ trách mắng cô...
Hắn cầm lấy bàn tay cô, nói:
- Đi thôi.Mình ra ngoài ăn.
Đan Nghi thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít khi nghĩ tới những món đồ ăn ngon....
Quả thật, việc cần làm thì sẽ phải làm, nhưng cũng không thể không chăm lo cho bản thân....nếu cứ chịu uất ức trong lòng mà không thiết tha ăn uống thì sẽ khiến cho người thương yêu mình phải buồn, lo, và khiến cho kẻ địch vui sướng.....
Hắn tiến lên một bước, ôm cô vào lòng.
Đan Nghi dựa vào hắn, cảm giác thật an yên, khóe môi khẽ nở nụ cười...
Còn chuyện tiếp theo sẽ làm...
- Tất cả những kẻ không thuộc về Đan gia thì đều sẽ phải ra khỏi nơi đây!
Đan Nghi trả lời đầy kiên định .
Lục Thượng Hàn im lặng giây lát, nâng cằm cô dậy, nhìn thẳng vào mắt cô:
- Thật ra,vẫn còn cách đơn giản hơn, dùng cách của anh thì rất nhanh có thể đuổi bọn họ ra khỏi Đan gia.
Đan Nghi khẽ nhíu mày, lắc đầu:
- Làm vậy thì danh tiếng của Đan gia cũng sẽ bị ảnh hưởng. Vả lại, em cũng bắt buộc phải nhanh chóng tiếp quản mọi việc của Đan thị. Trước giờ, em chưa từng quản lí bất kì chuyện gì trong Đan gia, mà em lại còn vừa mới đủ tuổi thành niên, sẽ có rất nhiều người không phục. Giống như trong trò chơi điện tử vậy, ví như anh chuẩn bị sẵn mọi thứ cho một người mới tập chơi, chắc chắn trong khi chơi sẽ nảy sinh rất rất nhiều vấn đề khác.
Lục Thượng Hàn gật đầu, tuy là đến khi đó hắn có thể ra tay giúp Đan Nghi thu dọn tàn cuộc ... Nhưng một người đã liên tiếp phải nếm trải mùi vị của sự bội phản như cô chắc cũng sẽ có chút đề phòng với hắn.
Huống hồ chuyện thu dọn tàn cuộc cũng sẽ phải cần đến khoảng thời gian không ngắn .
Hắn nói:
- Em muốn bắt tay vào học từ đầu?
- Đúng thế! Cứ coi như đang chơi game, từng bước từng bước thăng cấp. Anh nghĩ coi,nếu hiện giờ em tống họ ra khỏi Đan gia, em thu dọn tàn cuộc cũng phải mất đến 3 năm. Chẳng bằng em đi từng bước từng bước, khiến cho bọn họ thân bại danh liệt mà tống ra ngoài. Khi đuổi được họ ra khỏi đây, em cũng đã nắm được trong tay mọi thứ, từ năng lực cho đến kĩ năng, rồi cả sự tin tưởng của mọi người trong công ti nữa... rất có thể còn không cần đến 3 năm.
Đan Nghi nói đến đây, rất tự tin.
Rõ ràng cô đã nghĩ đến tất cả mọi trường hợp có thể sẽ xảy ra...
Tuy rằng bị ép buộc phải trưởng thành trong vòng một đêm, nhưng sự tài trí, thông minh đã giúp cô dùng lí trí mà giải quyết, suy nghĩ mọi việc.
Lục Thượng Hàn nghe cô nói vậy, khóe môi không khỏi cong cong lên, cô gái nhỏ này quả nhiên còn thông minh hơn hắn tưởng....
Cô đã quyết vậy thì hắn cũng không nói thêm gì nữa, hãy cứ để cô làm theo cách cô muốn.
Có những cảm xúc đè nén trong lòng cũng cần dùng đến cách này để mà giải tỏa ....
Lục Thượng Hàn ôm chặt cô vào lòng:- Chúng ta đi ăn cơm đã nhé!
- Anh vẫn chưa ăn tối sao?
Đan Nghi không khỏi ngạc nhiên.
- Sắp 8 giờ rồi?
- Anh ăn rồi. Nhưng có người vẫn chưa ăn kìa.
Nói rồi liếc nhìn chiếc bụng lép xẹp của cô.
Khi nãy, Đan Nghi ngồi chung bàn với Trần Ngọc Tâm và Trần Hải Minh thấy rất khó ưa, nên chỉ ăn qua loa vài miếng rồi chạy lên phòng.
Giờ bụng đang biểu tình, sôi ùng ục...
Lục Thượng Hàn chẳng phải hỏi cũng biết khi nãy cô cơ bản là chưa ăn gì mấy .
Đan Nghi bị ánh nhìn của hắn làm cho đỏ mặt:
- Em giờ đói thật ý. Nhìn bọn họ, em nuốt không trôi.
- Ừ.
Lục Thượng Hàn xoa xoa má cô:
- Đừng làm những việc khiến người thân buồn, kẻ địch vui, nghe không?
- Em cũng biết thế...dù không ưa họ đến đâu thì cũng không được để bản thân bị đói....Nhưng...
- Nhưng vẫn không kìm chế được?
Lục Thượng Hàn hỏi vặn lại, dù cô đã tròn 18 tuổi, nhưng nói cho cùng thì vẫn còn như một đứa trẻ, giờ phải đối mặt với bao chuyện như này,hắn cũng không nỡ trách mắng cô...
Hắn cầm lấy bàn tay cô, nói:
- Đi thôi.Mình ra ngoài ăn.
Đan Nghi thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít khi nghĩ tới những món đồ ăn ngon....
Quả thật, việc cần làm thì sẽ phải làm, nhưng cũng không thể không chăm lo cho bản thân....nếu cứ chịu uất ức trong lòng mà không thiết tha ăn uống thì sẽ khiến cho người thương yêu mình phải buồn, lo, và khiến cho kẻ địch vui sướng.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.