Chương 179: Dùng cà vạt nữa không ?
TueNghiAn, Dung Nguyen
24/03/2018
- Vừa nãy, là em đang nghĩ đến anh sao?
Giọng nói của Lục Thượng Hàn ấm áp mà không thiếu bá đạo.
Đan Nghi bị đẩy ngã ra giường,hắn nằm đè bên trên.
Cơ thể hắn, cứng đến mức như muốn đâm thủng qua người Đan Nghi.
Lục Thượng Hàn chưa bao giờ ăn cô trong chính Đan gia, Đan Nghi cũng không quen phát sinh quan hệ thân mật trong chính gian phòng này.
Cô cự tuyệt bằng cách đấm nhẹ vào ngực hắn:
- Uây, Lục....
- Hả?
Lục Thượng Hàn khẽ nhíu mày nhưng cũng không có ý định buông tha cho cô.
Đan Nghi đúng là thật sự thấy không quen, đây là khuê phòng của cô, cũng là nơi lưu giữ tuổi thơ thuần khiết, trong sáng.... phát sinh quan hệ với Lục Thượng Hàn ở đây, cô thấy không nên.
Đôi tay Đan Nghi bị hắn giữ chặt và giơ cao qua đỉnh đầu.
Cô giơ đôi chân thon dài lên định đá hắn, thì lại bị dễ dàng tóm gọn.
Chế ngự cô trong tay, ngẩng đầu lên,thì thầm bên tai cô:
-Đêm nay lại muốn dùng cà vạt sao?
Khuôn mặt Đan Nghi lập tức đỏ bừng, hắn mà không nhắc thì cô gần như đã quên mất ngày thường hắn đã bày ra bao trò to gan.
Hắn cho rằng cô đang phản kháng là vì muốn bị hắn trói lại sao? Cô còn lâu mới muốn thế.
Nhưng trong phòng riêng của mình cô thật lòng không muốn...
Sắc mặt cô trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn Lục Thượng Hàn:
- Lục Thượng Hàn,em có một vấn đề muốn nghiêm túc hỏi anh.
- Em nói đi!
Vừa nói vừa tiếp tục gặm nhấm chiếc cổ nhỏ xinh của cô.
- Lục.Thượng. Hàn.
Đan Nghi có chút xíu cáu giận.
- Anh đang nghe mà!
Chiếc cằm hắn khẽ cọ cọ lên lần da trắng mịn như nhung của Đan Nghi...
Giọng cô nghiêm khắc hơn chút nữa:- Lục Thượng Hàn, anh nghe em nói đã.
Lục Thượng Hàn giờ mới chịu ngưng lại mà tập trung nghe cô nói:
- Ừm.Em nói đi!
Trong giọng nói của hắn rõ ràng đã nghe ra một sự cố gắng kìm chế bản thân. Khi nãy, lúc khiêu vũ , hắn đã nhẫn nhịn hết sức rồi... giờ thật chỉ muốn lập tức ăn cô ngay thôi.
Đan Nghi nghiêm nghị nói từng chữ từng câu:
- Lục Thượng Hàn, ở cạnh em, ngoài ăn em ra,anh không còn việc gì khác để làm sao?
Thật ra lúc trước bản thân Đan Nghi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Từ lúc quen hắn đến giờ, hắn hình như hắn lúc nào cũng tập trung vào việc ăn cô.
Sau khi ăn được lần đầu, thì lại càng tập trung ăn nhiều hơn.
Cô thật lòng muốn biết, có phải đối với hắn thì bản thân cô chỉ có mỗi một công năng này sao? Chỉ có mỗi công năng cho hắn ăn no bụng vậy sao?
Lục Thượng Hàn buông tay cô ra, chống tay xuống giường, chí xuống nhìn khuôn mặt dễ thương của cô....
Hắn phát ra tiếng cười sảng khoái:
- Nếu như em không xinh đẹp đến như nay, có thể anh sẽ đưa em đi dạo phố,đi xem phim.... Nhưng em quá xinh đẹp, anh ngoài ăn em thì thật không còn có tâm tư gì khác được nữa.
- Anh!
Giọng Đan Nghi không khỏi trùng xuống, thì ra là vậy, trừ việc bị hắn ăn ra, thì cô không có giá trị gì khác nữa.
- Nếu có thể ăn em mãi,ăn mãi đến già không phải cũng tốt sao?
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, ấm áp thêm vài phần, ôm lấy vai cô.
Đan Nghi quay mặt đi, cô không thích điều đó.
Lục Thượng Hàn hạ giọng:
- Em cũng có thể ăn anh mà, ăn đến già cũng được. Không phải sao?
- Ai muốn ăn anh chứ?
Đan Nghi không chịu nhượng bộ.
- Anh cao, soái, có 6 múi, sức khỏe tốt, tinh lực cũng tốt, ăn anh em cũng không thiệt mà.
Lục Thượng Hàn cười đầy yêu nghiệt.
Đan Nghi quay qua nhìn hắn, nửa gương mặt hắn dưới ánh đèn phản chiếu, càng lộ nét nam tính, mạnh mẽ đầy cuốn hút.
Giọng nói của Lục Thượng Hàn ấm áp mà không thiếu bá đạo.
Đan Nghi bị đẩy ngã ra giường,hắn nằm đè bên trên.
Cơ thể hắn, cứng đến mức như muốn đâm thủng qua người Đan Nghi.
Lục Thượng Hàn chưa bao giờ ăn cô trong chính Đan gia, Đan Nghi cũng không quen phát sinh quan hệ thân mật trong chính gian phòng này.
Cô cự tuyệt bằng cách đấm nhẹ vào ngực hắn:
- Uây, Lục....
- Hả?
Lục Thượng Hàn khẽ nhíu mày nhưng cũng không có ý định buông tha cho cô.
Đan Nghi đúng là thật sự thấy không quen, đây là khuê phòng của cô, cũng là nơi lưu giữ tuổi thơ thuần khiết, trong sáng.... phát sinh quan hệ với Lục Thượng Hàn ở đây, cô thấy không nên.
Đôi tay Đan Nghi bị hắn giữ chặt và giơ cao qua đỉnh đầu.
Cô giơ đôi chân thon dài lên định đá hắn, thì lại bị dễ dàng tóm gọn.
Chế ngự cô trong tay, ngẩng đầu lên,thì thầm bên tai cô:
-Đêm nay lại muốn dùng cà vạt sao?
Khuôn mặt Đan Nghi lập tức đỏ bừng, hắn mà không nhắc thì cô gần như đã quên mất ngày thường hắn đã bày ra bao trò to gan.
Hắn cho rằng cô đang phản kháng là vì muốn bị hắn trói lại sao? Cô còn lâu mới muốn thế.
Nhưng trong phòng riêng của mình cô thật lòng không muốn...
Sắc mặt cô trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn Lục Thượng Hàn:
- Lục Thượng Hàn,em có một vấn đề muốn nghiêm túc hỏi anh.
- Em nói đi!
Vừa nói vừa tiếp tục gặm nhấm chiếc cổ nhỏ xinh của cô.
- Lục.Thượng. Hàn.
Đan Nghi có chút xíu cáu giận.
- Anh đang nghe mà!
Chiếc cằm hắn khẽ cọ cọ lên lần da trắng mịn như nhung của Đan Nghi...
Giọng cô nghiêm khắc hơn chút nữa:- Lục Thượng Hàn, anh nghe em nói đã.
Lục Thượng Hàn giờ mới chịu ngưng lại mà tập trung nghe cô nói:
- Ừm.Em nói đi!
Trong giọng nói của hắn rõ ràng đã nghe ra một sự cố gắng kìm chế bản thân. Khi nãy, lúc khiêu vũ , hắn đã nhẫn nhịn hết sức rồi... giờ thật chỉ muốn lập tức ăn cô ngay thôi.
Đan Nghi nghiêm nghị nói từng chữ từng câu:
- Lục Thượng Hàn, ở cạnh em, ngoài ăn em ra,anh không còn việc gì khác để làm sao?
Thật ra lúc trước bản thân Đan Nghi cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Từ lúc quen hắn đến giờ, hắn hình như hắn lúc nào cũng tập trung vào việc ăn cô.
Sau khi ăn được lần đầu, thì lại càng tập trung ăn nhiều hơn.
Cô thật lòng muốn biết, có phải đối với hắn thì bản thân cô chỉ có mỗi một công năng này sao? Chỉ có mỗi công năng cho hắn ăn no bụng vậy sao?
Lục Thượng Hàn buông tay cô ra, chống tay xuống giường, chí xuống nhìn khuôn mặt dễ thương của cô....
Hắn phát ra tiếng cười sảng khoái:
- Nếu như em không xinh đẹp đến như nay, có thể anh sẽ đưa em đi dạo phố,đi xem phim.... Nhưng em quá xinh đẹp, anh ngoài ăn em thì thật không còn có tâm tư gì khác được nữa.
- Anh!
Giọng Đan Nghi không khỏi trùng xuống, thì ra là vậy, trừ việc bị hắn ăn ra, thì cô không có giá trị gì khác nữa.
- Nếu có thể ăn em mãi,ăn mãi đến già không phải cũng tốt sao?
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, ấm áp thêm vài phần, ôm lấy vai cô.
Đan Nghi quay mặt đi, cô không thích điều đó.
Lục Thượng Hàn hạ giọng:
- Em cũng có thể ăn anh mà, ăn đến già cũng được. Không phải sao?
- Ai muốn ăn anh chứ?
Đan Nghi không chịu nhượng bộ.
- Anh cao, soái, có 6 múi, sức khỏe tốt, tinh lực cũng tốt, ăn anh em cũng không thiệt mà.
Lục Thượng Hàn cười đầy yêu nghiệt.
Đan Nghi quay qua nhìn hắn, nửa gương mặt hắn dưới ánh đèn phản chiếu, càng lộ nét nam tính, mạnh mẽ đầy cuốn hút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.