Chương 127: Giảm bớt một chút !
TueNghiAn, Dung Nguyen
04/03/2018
Đan Nghi muốn kháng nghị, nhưng kháng nghị cũng vô ích, muốn chống cự... chống cự được sao?
Sói săn mồi thì con mồi sao thoát được? Miếng ăn đến miệng có lí nào mà lại không ăn?
Lục Thượng Hàn bế bổng Đan Nghi lên, vừa hôn ngấu nghiến lên đôi môi mọng nước tựa như cánh hoa hồng đỏ thắm ấy.... nụ hôn cuồng nhiệt dự báo cho một buổi tối nóng bỏng....
.... vào đến phòng ngủ của hai người, hắn nhẹ đặt cô xuống giường, ghìm đôi tay bị trói của cô lên phía trên đầu rồi bản thân cũng theo đà mà lao lên giường...
Nụ hôn vẫn tiếp diễn....bàn tay với những ngón tay thon dài, những chiếc móng tay được chăm chút, cắt tỉa cẩn thận đang hư hỏng lướt nhẹ trên cơ thể cô gái nhỏ của hắn....
Ngón tay lướt qua chiếc trán cao thông minh mà cũng đầy bướng bỉnh của Đan Nghi, xuống đến chiếc má phúng phính láng mịn, xuống chiếc cổ thon dài....
..... xuống đến hõm xương quai xanh quyễn rũ.... bàn tay hắn đi đến đâu thì chiếc váy mặc trên người Đan Nghi lại tụt thêm một chút....
.... vì chiếc váy Đan Nghi mặc hôm nay hơi rắc rối một chút, bàn tay cô lại đang bị trói lại bởi chiếc cà vạt....thế nên.... Đan Nghi đau lòng thương xót cho chiếc váy chanel phiên bản giới hạn của mình sau khi nghe tiếng " xoạt xoạt ", tiếng vải bị xé rách....
Sau lớp váy là thân hình ngọt ngào, quyến rũ với ba vòng đầy đặn vừa phải của cô....
Bàn tay hư hỏng lướt qua bờ vai trần....xuống thấp.... thấp thêm chút nữa.... đôi gò bồng đảo đang phập phồng, phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp của Đan Nghi....
Chiếc môi gợi cảm của Lục Thượng Hàn tạm rời xa bờ môi cô mà tiến dần xuống cổ rồi xuống dần từng chút từng chút...
Đan Nghi bị cuốn theo sự cuồng nhiệt của Lục Thượng Hàn...
Cô cũng rất nhớ, rất nhớ hắn, nhớ cảm giác gần gũi thân mật này...
Chỉ là tại sao đôi tay cô lại cứ bị trói như này cơ chứ?
Cô cũng muốn tận tay chạm vào cơ thể như siêu mẫu với 6 mũi cuồn cuộn kia của hắn mà...
....dưới nền nhà, quần áo cả nam cả nữ vương vãi khắp nơi....
.....
Sáng hôm sau, Đan Nghi tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên của cô là toàn thân đau nhức ê ẩm.
Hic hic...
Cô nằm lăn lộn trên giường, không muốn chui ra khỏi chăn...
Lục Thượng Hàn anh là sói biến hình mà thành sao chứ? Nếu không phải thì sao mà thể lực lẫn tinh lực lại bền bỉ,dẻo dai tới vậy được...
Không....không... không thể là sói được!
Sói trong khi " công kích " đồng loại thì trong cơ thể sẽ tự sản sinh ra một loại hooc môn làm giảm và chế ngự sự hưng phấn, khiến cho não bộ xuất hiện trạng thái hoa mắt chóng mặt...làm giảm ham muốn.
Lục Thượng Hàn mới không phải là sói, hắn " công kích " cô cường bạo là vậy....
- Đến giờ ăn trưa rồi!
Lục Thượng Hàn vỗ vỗ vào chăn rồi ôm luôn cả người và chăn lên.
Đan Nghi xoa xoa eo:
- Lục Thượng Hàn chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc!
- Ăn cơm trước đã!
Lục Thượng Hàn lôi cô từ trong chăn ra...
...
Đan Nghi ngồi trước bàn ăn, nói rất nghiêm túc:
- Quá nhiều rồi!
- Giảm bớt chút!
Lục Thượng Hàn liền dùng đũa gắp lấy vài miếng sườn chua ngọt từ bát của cô để sang bát hắn.
- Em không nói cái này!
Đan Nghi bức xúc quá đi,đó là đồ ăn của cô mà....
Lục Thượng Hàn nhướn mày.
- Trả em này!
Đan Nghi nghiêm nghị:
- Em muốn nói rằng, Lục Thượng Hàn, tinh lực và thể lực của anh quá tốt, nó đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của em.
- Cảm ơn!
- Đây không phải là lời khen ngợi!
Đan Nghi cáu.
- Hả?
Nét mặt Lục Thượng Hàn sau khi
" đánh chén " no say thì giờ có chút lười nhác, hàng lông mi vừa dài vừa thẳng có tính " sát thương " quá lớn...
Nhất là khi hắn nằm bên trên người cô, dùng đôi mắt dịu dàng này mà ngắm nhìn cô...
Đan Nghi lắc mạnh đầu...cô đang nghĩ cái quái gì vậy cơ chứ?
Cô vỗ vỗ hai má:
- Nói việc chính,Lục Thượng Hàn, anh không thấy tần suất quan hệ của chúng ta là quá nhiều sao?
- Một tháng chỉ có 30 ngày,mà " đại thẩm " tới thăm em tận những 6 ngày... thế nên chỉ còn có 24 ngày.
Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Quá ít mà!
- Không ít! Sao anh không tính số lần ý?!
- Vậy em thấy thế nào mới hợp lí?
Đan Nghi vuốt vuốt tóc:
- Ba ngày một lần. Em tìm hiểu tài liệu trên mạng, người ta đều nói một tuần hai lần là tốt nhất,vừa giữ gìn sức khỏe lại vừa giữ gìn được tình cảm vợ chồng. Tính ra đúng là ba ngày một lần. Anh thấy sao?
"...."
Lục Thượng Hàn gật đầu, à ai cung cấp những tài liệu đó lên mạng, hắn phải lệnh cho Lục Thiên cho người đi xóa hết mới được.
- Vậy là coi như anh không vó ý kiến gì nhé!
Đan Nghi gật gù, lấy ra giấy bút, cẩn thận viết từng câu từng chữ rồi đưa đến trước mặt Lục Thượng Hàn:
- Phiền anh kí vào đây!
Lục Thượng Hàn cũng không từ chối, đưa tay kí vào trang giấy.
Bàn tay đẹp, nét kí cũng đẹp...
Kí xong, hắn đưa lại cho Đan Nghi,Đan Nghi liền gấp gọn trang giấy và nhét vào trong ví, nở nụ cười tươi rói:
- Việc nhạy cảm như này, phải biết điều tiết cho hợp lí thì mới có thể giữ cho lâu dài, nước nhỏ chảy lâu mà!
Câu nói của Đan Nghi, Lục Thượng Hàn chỉ đồng ý một bộ phận.
Ví như " lâu dài ".
Còn những thứ khác, tạm thời hắn không thể gật đầu.
Gắp thêm vài miếng sườn vào bát cho Đan Nghi, hắn cao giọng:
- Ăn cơm!
Đan Nghi ăn một cách ngon lành...
.... Dùng xong bữa, Đan Nghi vội đi đến trường.... tiện thể gọi cho dì Dương, để chúc dì sinh nhật vui vẻ.
Đối với món quà mà Đan Nghi tặng, dì Dương rất là bất ngờ, liên hồi nói không dám nhận.
- Dù sao nó cũng không hợp với cháu, nên dì đừng có mà gửi lại cho cháu đấy nhé!
Thái độ của Đan Nghi rất là kiên quyết.
Dì Dương cuối cùng cũng chịu nhận món quà đắt giá ấy.
Đan Nghi đến trường học thì bị Diệp Mộng Kỳ chặn đường.
Diệp Mộng kỳ cuối cùng cũng biết cô là Đan Nghi rồi nhưng cô ta không biết rằng Đan Nghi cũng biết rõ về xuất thân của cô ta.... nên khí đứng trước mặt Đan Nghi, Diệp Mộng Kỳ vẫn giữ nét kiêu ngạo như của một thiên kim tiểu thư thật sự vậy.
...
⚠️⚠️⚠️E hèm phần cảnh H là ta tự viết đấy, nguyên tác không có đâu mọi người ạ. Vì thấy mọi người mong cảnh H quá vậy nên ta đành thêm phân đoạn này vào.
Lưu ý bạn nào thấy H nhạt quá thì tự bỏ thêm muối vào nhé
Sói săn mồi thì con mồi sao thoát được? Miếng ăn đến miệng có lí nào mà lại không ăn?
Lục Thượng Hàn bế bổng Đan Nghi lên, vừa hôn ngấu nghiến lên đôi môi mọng nước tựa như cánh hoa hồng đỏ thắm ấy.... nụ hôn cuồng nhiệt dự báo cho một buổi tối nóng bỏng....
.... vào đến phòng ngủ của hai người, hắn nhẹ đặt cô xuống giường, ghìm đôi tay bị trói của cô lên phía trên đầu rồi bản thân cũng theo đà mà lao lên giường...
Nụ hôn vẫn tiếp diễn....bàn tay với những ngón tay thon dài, những chiếc móng tay được chăm chút, cắt tỉa cẩn thận đang hư hỏng lướt nhẹ trên cơ thể cô gái nhỏ của hắn....
Ngón tay lướt qua chiếc trán cao thông minh mà cũng đầy bướng bỉnh của Đan Nghi, xuống đến chiếc má phúng phính láng mịn, xuống chiếc cổ thon dài....
..... xuống đến hõm xương quai xanh quyễn rũ.... bàn tay hắn đi đến đâu thì chiếc váy mặc trên người Đan Nghi lại tụt thêm một chút....
.... vì chiếc váy Đan Nghi mặc hôm nay hơi rắc rối một chút, bàn tay cô lại đang bị trói lại bởi chiếc cà vạt....thế nên.... Đan Nghi đau lòng thương xót cho chiếc váy chanel phiên bản giới hạn của mình sau khi nghe tiếng " xoạt xoạt ", tiếng vải bị xé rách....
Sau lớp váy là thân hình ngọt ngào, quyến rũ với ba vòng đầy đặn vừa phải của cô....
Bàn tay hư hỏng lướt qua bờ vai trần....xuống thấp.... thấp thêm chút nữa.... đôi gò bồng đảo đang phập phồng, phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp của Đan Nghi....
Chiếc môi gợi cảm của Lục Thượng Hàn tạm rời xa bờ môi cô mà tiến dần xuống cổ rồi xuống dần từng chút từng chút...
Đan Nghi bị cuốn theo sự cuồng nhiệt của Lục Thượng Hàn...
Cô cũng rất nhớ, rất nhớ hắn, nhớ cảm giác gần gũi thân mật này...
Chỉ là tại sao đôi tay cô lại cứ bị trói như này cơ chứ?
Cô cũng muốn tận tay chạm vào cơ thể như siêu mẫu với 6 mũi cuồn cuộn kia của hắn mà...
....dưới nền nhà, quần áo cả nam cả nữ vương vãi khắp nơi....
.....
Sáng hôm sau, Đan Nghi tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên của cô là toàn thân đau nhức ê ẩm.
Hic hic...
Cô nằm lăn lộn trên giường, không muốn chui ra khỏi chăn...
Lục Thượng Hàn anh là sói biến hình mà thành sao chứ? Nếu không phải thì sao mà thể lực lẫn tinh lực lại bền bỉ,dẻo dai tới vậy được...
Không....không... không thể là sói được!
Sói trong khi " công kích " đồng loại thì trong cơ thể sẽ tự sản sinh ra một loại hooc môn làm giảm và chế ngự sự hưng phấn, khiến cho não bộ xuất hiện trạng thái hoa mắt chóng mặt...làm giảm ham muốn.
Lục Thượng Hàn mới không phải là sói, hắn " công kích " cô cường bạo là vậy....
- Đến giờ ăn trưa rồi!
Lục Thượng Hàn vỗ vỗ vào chăn rồi ôm luôn cả người và chăn lên.
Đan Nghi xoa xoa eo:
- Lục Thượng Hàn chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc!
- Ăn cơm trước đã!
Lục Thượng Hàn lôi cô từ trong chăn ra...
...
Đan Nghi ngồi trước bàn ăn, nói rất nghiêm túc:
- Quá nhiều rồi!
- Giảm bớt chút!
Lục Thượng Hàn liền dùng đũa gắp lấy vài miếng sườn chua ngọt từ bát của cô để sang bát hắn.
- Em không nói cái này!
Đan Nghi bức xúc quá đi,đó là đồ ăn của cô mà....
Lục Thượng Hàn nhướn mày.
- Trả em này!
Đan Nghi nghiêm nghị:
- Em muốn nói rằng, Lục Thượng Hàn, tinh lực và thể lực của anh quá tốt, nó đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới giấc ngủ của em.
- Cảm ơn!
- Đây không phải là lời khen ngợi!
Đan Nghi cáu.
- Hả?
Nét mặt Lục Thượng Hàn sau khi
" đánh chén " no say thì giờ có chút lười nhác, hàng lông mi vừa dài vừa thẳng có tính " sát thương " quá lớn...
Nhất là khi hắn nằm bên trên người cô, dùng đôi mắt dịu dàng này mà ngắm nhìn cô...
Đan Nghi lắc mạnh đầu...cô đang nghĩ cái quái gì vậy cơ chứ?
Cô vỗ vỗ hai má:
- Nói việc chính,Lục Thượng Hàn, anh không thấy tần suất quan hệ của chúng ta là quá nhiều sao?
- Một tháng chỉ có 30 ngày,mà " đại thẩm " tới thăm em tận những 6 ngày... thế nên chỉ còn có 24 ngày.
Lục Thượng Hàn nhíu mày:
- Quá ít mà!
- Không ít! Sao anh không tính số lần ý?!
- Vậy em thấy thế nào mới hợp lí?
Đan Nghi vuốt vuốt tóc:
- Ba ngày một lần. Em tìm hiểu tài liệu trên mạng, người ta đều nói một tuần hai lần là tốt nhất,vừa giữ gìn sức khỏe lại vừa giữ gìn được tình cảm vợ chồng. Tính ra đúng là ba ngày một lần. Anh thấy sao?
"...."
Lục Thượng Hàn gật đầu, à ai cung cấp những tài liệu đó lên mạng, hắn phải lệnh cho Lục Thiên cho người đi xóa hết mới được.
- Vậy là coi như anh không vó ý kiến gì nhé!
Đan Nghi gật gù, lấy ra giấy bút, cẩn thận viết từng câu từng chữ rồi đưa đến trước mặt Lục Thượng Hàn:
- Phiền anh kí vào đây!
Lục Thượng Hàn cũng không từ chối, đưa tay kí vào trang giấy.
Bàn tay đẹp, nét kí cũng đẹp...
Kí xong, hắn đưa lại cho Đan Nghi,Đan Nghi liền gấp gọn trang giấy và nhét vào trong ví, nở nụ cười tươi rói:
- Việc nhạy cảm như này, phải biết điều tiết cho hợp lí thì mới có thể giữ cho lâu dài, nước nhỏ chảy lâu mà!
Câu nói của Đan Nghi, Lục Thượng Hàn chỉ đồng ý một bộ phận.
Ví như " lâu dài ".
Còn những thứ khác, tạm thời hắn không thể gật đầu.
Gắp thêm vài miếng sườn vào bát cho Đan Nghi, hắn cao giọng:
- Ăn cơm!
Đan Nghi ăn một cách ngon lành...
.... Dùng xong bữa, Đan Nghi vội đi đến trường.... tiện thể gọi cho dì Dương, để chúc dì sinh nhật vui vẻ.
Đối với món quà mà Đan Nghi tặng, dì Dương rất là bất ngờ, liên hồi nói không dám nhận.
- Dù sao nó cũng không hợp với cháu, nên dì đừng có mà gửi lại cho cháu đấy nhé!
Thái độ của Đan Nghi rất là kiên quyết.
Dì Dương cuối cùng cũng chịu nhận món quà đắt giá ấy.
Đan Nghi đến trường học thì bị Diệp Mộng Kỳ chặn đường.
Diệp Mộng kỳ cuối cùng cũng biết cô là Đan Nghi rồi nhưng cô ta không biết rằng Đan Nghi cũng biết rõ về xuất thân của cô ta.... nên khí đứng trước mặt Đan Nghi, Diệp Mộng Kỳ vẫn giữ nét kiêu ngạo như của một thiên kim tiểu thư thật sự vậy.
...
⚠️⚠️⚠️E hèm phần cảnh H là ta tự viết đấy, nguyên tác không có đâu mọi người ạ. Vì thấy mọi người mong cảnh H quá vậy nên ta đành thêm phân đoạn này vào.
Lưu ý bạn nào thấy H nhạt quá thì tự bỏ thêm muối vào nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.