Chương 95: Không phát hiện ra sao ?
TueNghiAn, Dung Nguyen
01/03/2018
Đan Nghi thật sự rất xấu hổ....
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ nữa...
Cô cắn vào vai Lục Thượng Hàn, phát hiện hắn thả lỏng bờ vai ra để tùy ý cho cô cắn... Đan Nghi lại có chút không đành lòng.
Chính lúc mà tâm trạng cô đang hỗn loạn như vậy thì cơ thể cô đã bị Lục Thượng Hàn đưa lên đến đỉnh đoạn mây mưa...
Khi thả lỏng người ra, thu người trong vòng tay hắn, đôi mắt cô như được phủ lên một lớp sương mỏng, giọng nói giận giữ mà lại có chút làm nũng:
- Em không ra bên ngoài nữa đâu!
- Ngoan, không sao đâu!
Lục Thượng Hàn dịu dàng vuốt mái tóc dài suôn mượt của cô.
- Em cứ ở trong này, anh ra ngoài đi!
Lòng tự tôn của Đan Nghi có chút bị thương tổn... chỉ cần nghĩ đến cảnh khi nãy ở đây, ngay trong phòng vệ sinh này cô phát ra động tĩnh lớn như vậy, có khi cả phi hành đoàn đều nghe thấy mất rồi... là cô không thể an lòng mà bước ra ngoài được.
Hắn nhếch môi cười:
- Em chắc chắn?
- Phản chăng, em không cần anh quản nữa!
Cô bướng bỉnh đáp lại.
Hắn là đàn ông, con trai, tất nhiên không cần quản nhiều như vậy...
Nhưng cô thì khác,da mặt cô đâu có dày đến mức coi như vừa xong không có chuyện gì xảy ra được chứ?
- Nếu như lát nữa có người vào dùng nhà vệ sinh, em ở đây, không phải càng dễ bị lộ sao?
Lục Thượng Hàn thật thà phân tích...
Thần thái hắn giờ đã hồi phục lại vẻ điềm tĩnh, bình thản vốn có... so với bộ dạng, đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch của Đan Nghi bây giờ thì hắn giống như một người hoàn toàn vô tội....
Nhưng chỉ có cô mới biết hắn khi nãy điên cuồng, mãnh liệt hệt như một loài dã thú vừa bị dính bẫy vậy...
Đan Nghi nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho ổn...
Lục Thượng Hàn vò khăn ấm, lau chùi và chườm lên chỗ đó cho Đan Nghi, tránh để làn da non nớt của cô bị tổn thương...
Lục Thượng Hàn bỏ chiếc khăn xuống, hạ thấp giọng nói:
- Được rồi, ra ngoài thôi!
Đan Nghi cuối cùng cũng chịu gật đầu...
... đang định bước đi thì bỗng hắn ôm lấy eo mà bế cô lên...Người đàn ông này sợ giờ họ cùng ra ngoài như này chưa đủ để thu hút sự chú ý từ những hành khách khác sao chứ?
Đan Nghi tức giận, mà không làm gì nổi....
Lục Thượng Hàn đặt cô xuống chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho cô...
.... Đan Nghi vẫn còn chưa muốn nói chuyện với hắn...
Cô nghĩ ngợi một chút rồi quay sang cảnh cáo:
- Lục Thượng Hàn, sau này ở nơi công cộng anh không được....
- Ư...
Không đợi cô nói hết câu, Lục Thượng Hàn đã tặng cô một nụ hôn nóng bỏng, nồng cháy....
- Lục Thượng Hàn!
.....
Hơi thở ổn định trở lại,Đan Nghi gọi tên hắn đầy vẻ cảnh cáo.
Lục Thượng Hàn nhún nhún vai nói:
- Đây là máy bay riêng của anh, lẽ nào lúc lên máy bay em không phát hiện ra sao?
Đan Nghi bất ngờ...giờ mới quay ra ngó nghiêng, chỉ thấy ngoài những chiếc ghế hào hoa và những đồ trang trí ra thì trong khoang máy bay không có một bóng người nào khác...
Khi lên máy bay, cô không để ý,chỉ là cảm thấy máy bay hôm nay sạch sẽ và thoải mái hơn bình thường..... không ngờ đây lại là máy bay riêng của Lục Thượng Hàn.
Thì ra là Lục Thượng Hàn cho người đi tìm hiểu lịch trình ngày hôm nay của Đan Nghi..... biết là cô đang định đặt vé máy bay để trở về trường học thì lập tức cho người mang một chiếc vé của chuyến bay đặc biệt này đến trao tận tay cho dì Dương.
Dì Dương biết đây là ý của Lục Thượng Hàn... tuy bà cũng sợ Đan Nghi sẽ phải chịu thiệt thòi... nhưng nghĩ rằng Lục Thượng Hàn làm mọi việc đều là vì Đan Nghi.... so với Bạch Văn Bình thì đúng là một trời một đất.
Thế nên dì Dương đã giúp Lục Thượng Hàn...và cứ vậy Đan Nghi được đưa lên máy bay riêng của hắn.
Cả phi hành đoàn này đều chỉ có hai hành khách là họ mà thôi.
Lục Thượng Hàn cũng sớm đã ra lệnh không ai được phép đến làm phiền giây phút riêng tư của hắn với cô vợ nhỏ này của mình.
Đan Nghi giờ mới biết mình bị hắn lừa....
Cô mím môi:
- Lục Thượng Hàn, khi nãy em phải cố nhịn như vậy... khổ sở như vậy.... Sao anh không nói sớm?
Cô không biết mình phải làm gì bây giờ nữa...
Cô cắn vào vai Lục Thượng Hàn, phát hiện hắn thả lỏng bờ vai ra để tùy ý cho cô cắn... Đan Nghi lại có chút không đành lòng.
Chính lúc mà tâm trạng cô đang hỗn loạn như vậy thì cơ thể cô đã bị Lục Thượng Hàn đưa lên đến đỉnh đoạn mây mưa...
Khi thả lỏng người ra, thu người trong vòng tay hắn, đôi mắt cô như được phủ lên một lớp sương mỏng, giọng nói giận giữ mà lại có chút làm nũng:
- Em không ra bên ngoài nữa đâu!
- Ngoan, không sao đâu!
Lục Thượng Hàn dịu dàng vuốt mái tóc dài suôn mượt của cô.
- Em cứ ở trong này, anh ra ngoài đi!
Lòng tự tôn của Đan Nghi có chút bị thương tổn... chỉ cần nghĩ đến cảnh khi nãy ở đây, ngay trong phòng vệ sinh này cô phát ra động tĩnh lớn như vậy, có khi cả phi hành đoàn đều nghe thấy mất rồi... là cô không thể an lòng mà bước ra ngoài được.
Hắn nhếch môi cười:
- Em chắc chắn?
- Phản chăng, em không cần anh quản nữa!
Cô bướng bỉnh đáp lại.
Hắn là đàn ông, con trai, tất nhiên không cần quản nhiều như vậy...
Nhưng cô thì khác,da mặt cô đâu có dày đến mức coi như vừa xong không có chuyện gì xảy ra được chứ?
- Nếu như lát nữa có người vào dùng nhà vệ sinh, em ở đây, không phải càng dễ bị lộ sao?
Lục Thượng Hàn thật thà phân tích...
Thần thái hắn giờ đã hồi phục lại vẻ điềm tĩnh, bình thản vốn có... so với bộ dạng, đầu tóc bù xù quần áo xộc xệch của Đan Nghi bây giờ thì hắn giống như một người hoàn toàn vô tội....
Nhưng chỉ có cô mới biết hắn khi nãy điên cuồng, mãnh liệt hệt như một loài dã thú vừa bị dính bẫy vậy...
Đan Nghi nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho ổn...
Lục Thượng Hàn vò khăn ấm, lau chùi và chườm lên chỗ đó cho Đan Nghi, tránh để làn da non nớt của cô bị tổn thương...
Lục Thượng Hàn bỏ chiếc khăn xuống, hạ thấp giọng nói:
- Được rồi, ra ngoài thôi!
Đan Nghi cuối cùng cũng chịu gật đầu...
... đang định bước đi thì bỗng hắn ôm lấy eo mà bế cô lên...Người đàn ông này sợ giờ họ cùng ra ngoài như này chưa đủ để thu hút sự chú ý từ những hành khách khác sao chứ?
Đan Nghi tức giận, mà không làm gì nổi....
Lục Thượng Hàn đặt cô xuống chỗ ngồi, thắt dây an toàn cho cô...
.... Đan Nghi vẫn còn chưa muốn nói chuyện với hắn...
Cô nghĩ ngợi một chút rồi quay sang cảnh cáo:
- Lục Thượng Hàn, sau này ở nơi công cộng anh không được....
- Ư...
Không đợi cô nói hết câu, Lục Thượng Hàn đã tặng cô một nụ hôn nóng bỏng, nồng cháy....
- Lục Thượng Hàn!
.....
Hơi thở ổn định trở lại,Đan Nghi gọi tên hắn đầy vẻ cảnh cáo.
Lục Thượng Hàn nhún nhún vai nói:
- Đây là máy bay riêng của anh, lẽ nào lúc lên máy bay em không phát hiện ra sao?
Đan Nghi bất ngờ...giờ mới quay ra ngó nghiêng, chỉ thấy ngoài những chiếc ghế hào hoa và những đồ trang trí ra thì trong khoang máy bay không có một bóng người nào khác...
Khi lên máy bay, cô không để ý,chỉ là cảm thấy máy bay hôm nay sạch sẽ và thoải mái hơn bình thường..... không ngờ đây lại là máy bay riêng của Lục Thượng Hàn.
Thì ra là Lục Thượng Hàn cho người đi tìm hiểu lịch trình ngày hôm nay của Đan Nghi..... biết là cô đang định đặt vé máy bay để trở về trường học thì lập tức cho người mang một chiếc vé của chuyến bay đặc biệt này đến trao tận tay cho dì Dương.
Dì Dương biết đây là ý của Lục Thượng Hàn... tuy bà cũng sợ Đan Nghi sẽ phải chịu thiệt thòi... nhưng nghĩ rằng Lục Thượng Hàn làm mọi việc đều là vì Đan Nghi.... so với Bạch Văn Bình thì đúng là một trời một đất.
Thế nên dì Dương đã giúp Lục Thượng Hàn...và cứ vậy Đan Nghi được đưa lên máy bay riêng của hắn.
Cả phi hành đoàn này đều chỉ có hai hành khách là họ mà thôi.
Lục Thượng Hàn cũng sớm đã ra lệnh không ai được phép đến làm phiền giây phút riêng tư của hắn với cô vợ nhỏ này của mình.
Đan Nghi giờ mới biết mình bị hắn lừa....
Cô mím môi:
- Lục Thượng Hàn, khi nãy em phải cố nhịn như vậy... khổ sở như vậy.... Sao anh không nói sớm?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.