Chương 182: Nếu Đan Nghi chết ?
TueNghiAn, Dung Nguyen
27/03/2018
Nhưng...
Trần Ngọc Tâm thật sự không cam tâm.
- Con là con của ba mà lại không được hưởng đãi ngộ giống như Đan Nghi, bằng cái gì mà nó có thể sống sung sướng như vậy còn con thì không?
- Câm mồm!
Trần Hải Minh nổi cáu:
- Công bố thân phận của con thì ta chỉ có mà bị tống cổ ra khỏi cửa, đến khi đó thì chúng ta sẽ lại trở về sống ở khu ổ chuột nhé?
Trần Ngọc Tâm nghe vậy thì vội lắc đầu nguây nguậy , cô ta thật sự không muốn quay trở lại sống cuộc sống khổ cực ấy nữa, dù thế nào chăng nữa thì cô ta cũng quyết ở lại bằng được trong Đan gia này.
Cô ta sợ hãi không dám tiếp tục nhõng nhẽo nữa :
- Vậy ba.... quyền quản lí cổ phiếu giờ đang nằm trong tay Đan Nghi sao?
- Vẫn may là nó cũng chưa nằm trong tay Đan Nghi.
Trần Hải Minh để lộ ra nét mặt hoan hỉ, với ánh mắt đầy toan tính.
- Cổ quyền vẫn đang được ủy thác ở một nơi khác do những người trong hội đồng cổ đông cùng giám sát,chỉ khi Đan Nghi tròn 21 tuổi thì mới có thể được giao lại quyền quản lí cổ quyền của Đan thị. Đây là quy tắc của Đan gia được truyền lại từ đời này qua đời khác. Người thừa kế nhất định phải tròn 21 tuổi thì mới đủ tư cách động tới cổ quyền.
- Vậy nếu như cô ta chết trước khi đủ 21 tuổi thì sao?
Trần Ngọc Minh đưa ra một giả thiết đáng sợ là vậy mà giọng nói không chút khác lạ, hiển nhiên rằng cô ta đã coi chuyện đó là một chuyện quá đỗi bình thường.
Trong bữa tiệc hôm nay " nhờ " có Đan Nghi mà cô ta bị bẽ mặt đến mức không ngóc nổi đầu lên như vậy, Trần Ngọc Tâm sớm đã mất hết lí trí.
- Theo như hiệp định của Đan gia, số cổ quyền đó sẽ vĩnh viễn để lại nơi được ủy thác và đổi thành tiền để quyên góp làm từ thiện.
Trần Hải Minh cứ nghĩ đến quy tắc mà Đan gia đề ra là rất bất bình, hậm hực.
Trần Ngọc Tâm cũng không khỏi có chút thất vọng.
- Con nghe nói ba đã liên thủ cùng đại bộ phận các cổ đông rồi mà, thế vẫn chưa đủ để lắm được cổ quyền sao?
- Chỉ khi mà Đan Nghi đủ 21 tuổi thì mới có thể nắm quyền sở hữu cổ quyền . Tổ tông Đan gia đều là những lão hồ li già đời, vì không muốn con cháu đời sau lười nhác, ỷ lại vào gia tộc và tránh để cổ quyền rơi vào tay kẻ ngoại tộc nên đã đề ra rất nhiều những cửa ải khó khăn.
Đây cũng chính là lí do khiến cho ông ta, dù đã kết hôn cùng Đan Khánh bao năm như vậy rồi mà vẫn không lấy được cổ quyền.
Trần Ngọc Tâm nét mặt đầy bực bội, ánh mắt đầy vẻ đố kị:- Nhưng nếu đợi cho nó tròn 21 tuổi... Vậy chúng ta đâu có cơ hội nữa?
- Hừ, sao có thể chứ! Chỉ cần tìm cách gả con bé cho một gia đình dễ khống chế chút, cổ quyền sớm muộn cũng sẽ từ tay nó mà chuyển qua cho ta thôi!
Trần Hải Minh thần thái đầy tự tin, rồi lập tức nghiêm nét mặt mà nói với Trần Ngọc Tâm:
- Vậy nên con hãy an phận một chút cho ta, từ giờ trở đi không được phép gây ra bất kì sai sót gì nữa, rõ chưa?
- Vâng!
Trần Ngọc Tâm bị những gì Trần Hải Minh vừa nói làm cho sợ tái mặt, giờ cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời và không dám ai oán gì thêm nữa.
Nhưng mà phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi 3 năm nữa, thời gian này cũng đủ để khiến cô ta phát điên rồi....
Trần Hải Minh hoàn toàn tự tin vào bản thân mình:
- Ta là một người cha hiền, việc hôn nhân sau này của Đan Nghi ta vẫn có thể làm chủ được.
- Tốt nhất là gả cô ta cho một tên đàn ông xấu xí, cụt tay cụt chân gì đó ý.
Trần Ngọc Tâm lập tức tán thành với ý đồ của ba cô ta, thậm chí còn nêu ra một đề nghị đầy thâm hiểm.
Nói vậy rồi vội vàng bổ sung thêm:
- Còn về phần con, con muốn gả cho Lục Thượng Hàn, ba, ba nhất định phải hoàn thành tâm nguyện này cho con đấy!
Trần Hải Minh cười đầy nhân từ:
- Vậy nên con phải cố gắng nhẫn nhịn chút, vội vàng là ăn không nổi đậu phụ nóng đâu con!
....
Sáng sớm hôm sau, Đan Nghi lười biếng tỉnh giậy, cả thân hình nằm trọn trong vòng tay rộng lớn của Lục Thượng Hàn, áp sát vào cơ thể ấm áp, cơ bụng rắn rỏi của hắn.
Nhớ lại cảnh tối qua, ăn ý và lãng mạn, nóng bỏng, hai má cô không hỏi đỏ hồng lên một nét đầy khả nghi.
Cô ngước lên nhìn Lục Thượng Hàn,hắn vẫn đang ngủ, hàng lông mi vừa dài vừa thẳng,khi mắt nhắm lại, càng hiện rõ hơn sự sắc nét ấy... kể cả khi đang say giấc thì vẫn đủ khiến người khác nhận ra đó là một người đàn ông có tính cách cương nghị và sở hữu ngoại hình vạn người mê.
Đan Nghi nghĩ tới mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm qua,sự giúp đỡ của hắn, sự thương yêu mà hắn giành cho cô.... hắn luôn vì cô mà lặng lẽ làm mọi chuyện,dùng những thứ vô hình mà hàn gắn vết thương lòng đang rỉ máu của cô...
Khuôn mặt Đan Nghi bất giác bừng sáng, ẩn hiện nét cười thật tâm, chỉ cần có Lục Thượng Hàn ở bên, cô sẽ không còn cảm thấy sợ hãi trước bất kì khó khăn gì nữa !
Trần Ngọc Tâm thật sự không cam tâm.
- Con là con của ba mà lại không được hưởng đãi ngộ giống như Đan Nghi, bằng cái gì mà nó có thể sống sung sướng như vậy còn con thì không?
- Câm mồm!
Trần Hải Minh nổi cáu:
- Công bố thân phận của con thì ta chỉ có mà bị tống cổ ra khỏi cửa, đến khi đó thì chúng ta sẽ lại trở về sống ở khu ổ chuột nhé?
Trần Ngọc Tâm nghe vậy thì vội lắc đầu nguây nguậy , cô ta thật sự không muốn quay trở lại sống cuộc sống khổ cực ấy nữa, dù thế nào chăng nữa thì cô ta cũng quyết ở lại bằng được trong Đan gia này.
Cô ta sợ hãi không dám tiếp tục nhõng nhẽo nữa :
- Vậy ba.... quyền quản lí cổ phiếu giờ đang nằm trong tay Đan Nghi sao?
- Vẫn may là nó cũng chưa nằm trong tay Đan Nghi.
Trần Hải Minh để lộ ra nét mặt hoan hỉ, với ánh mắt đầy toan tính.
- Cổ quyền vẫn đang được ủy thác ở một nơi khác do những người trong hội đồng cổ đông cùng giám sát,chỉ khi Đan Nghi tròn 21 tuổi thì mới có thể được giao lại quyền quản lí cổ quyền của Đan thị. Đây là quy tắc của Đan gia được truyền lại từ đời này qua đời khác. Người thừa kế nhất định phải tròn 21 tuổi thì mới đủ tư cách động tới cổ quyền.
- Vậy nếu như cô ta chết trước khi đủ 21 tuổi thì sao?
Trần Ngọc Minh đưa ra một giả thiết đáng sợ là vậy mà giọng nói không chút khác lạ, hiển nhiên rằng cô ta đã coi chuyện đó là một chuyện quá đỗi bình thường.
Trong bữa tiệc hôm nay " nhờ " có Đan Nghi mà cô ta bị bẽ mặt đến mức không ngóc nổi đầu lên như vậy, Trần Ngọc Tâm sớm đã mất hết lí trí.
- Theo như hiệp định của Đan gia, số cổ quyền đó sẽ vĩnh viễn để lại nơi được ủy thác và đổi thành tiền để quyên góp làm từ thiện.
Trần Hải Minh cứ nghĩ đến quy tắc mà Đan gia đề ra là rất bất bình, hậm hực.
Trần Ngọc Tâm cũng không khỏi có chút thất vọng.
- Con nghe nói ba đã liên thủ cùng đại bộ phận các cổ đông rồi mà, thế vẫn chưa đủ để lắm được cổ quyền sao?
- Chỉ khi mà Đan Nghi đủ 21 tuổi thì mới có thể nắm quyền sở hữu cổ quyền . Tổ tông Đan gia đều là những lão hồ li già đời, vì không muốn con cháu đời sau lười nhác, ỷ lại vào gia tộc và tránh để cổ quyền rơi vào tay kẻ ngoại tộc nên đã đề ra rất nhiều những cửa ải khó khăn.
Đây cũng chính là lí do khiến cho ông ta, dù đã kết hôn cùng Đan Khánh bao năm như vậy rồi mà vẫn không lấy được cổ quyền.
Trần Ngọc Tâm nét mặt đầy bực bội, ánh mắt đầy vẻ đố kị:- Nhưng nếu đợi cho nó tròn 21 tuổi... Vậy chúng ta đâu có cơ hội nữa?
- Hừ, sao có thể chứ! Chỉ cần tìm cách gả con bé cho một gia đình dễ khống chế chút, cổ quyền sớm muộn cũng sẽ từ tay nó mà chuyển qua cho ta thôi!
Trần Hải Minh thần thái đầy tự tin, rồi lập tức nghiêm nét mặt mà nói với Trần Ngọc Tâm:
- Vậy nên con hãy an phận một chút cho ta, từ giờ trở đi không được phép gây ra bất kì sai sót gì nữa, rõ chưa?
- Vâng!
Trần Ngọc Tâm bị những gì Trần Hải Minh vừa nói làm cho sợ tái mặt, giờ cũng chỉ còn nước ngoan ngoãn nghe lời và không dám ai oán gì thêm nữa.
Nhưng mà phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi 3 năm nữa, thời gian này cũng đủ để khiến cô ta phát điên rồi....
Trần Hải Minh hoàn toàn tự tin vào bản thân mình:
- Ta là một người cha hiền, việc hôn nhân sau này của Đan Nghi ta vẫn có thể làm chủ được.
- Tốt nhất là gả cô ta cho một tên đàn ông xấu xí, cụt tay cụt chân gì đó ý.
Trần Ngọc Tâm lập tức tán thành với ý đồ của ba cô ta, thậm chí còn nêu ra một đề nghị đầy thâm hiểm.
Nói vậy rồi vội vàng bổ sung thêm:
- Còn về phần con, con muốn gả cho Lục Thượng Hàn, ba, ba nhất định phải hoàn thành tâm nguyện này cho con đấy!
Trần Hải Minh cười đầy nhân từ:
- Vậy nên con phải cố gắng nhẫn nhịn chút, vội vàng là ăn không nổi đậu phụ nóng đâu con!
....
Sáng sớm hôm sau, Đan Nghi lười biếng tỉnh giậy, cả thân hình nằm trọn trong vòng tay rộng lớn của Lục Thượng Hàn, áp sát vào cơ thể ấm áp, cơ bụng rắn rỏi của hắn.
Nhớ lại cảnh tối qua, ăn ý và lãng mạn, nóng bỏng, hai má cô không hỏi đỏ hồng lên một nét đầy khả nghi.
Cô ngước lên nhìn Lục Thượng Hàn,hắn vẫn đang ngủ, hàng lông mi vừa dài vừa thẳng,khi mắt nhắm lại, càng hiện rõ hơn sự sắc nét ấy... kể cả khi đang say giấc thì vẫn đủ khiến người khác nhận ra đó là một người đàn ông có tính cách cương nghị và sở hữu ngoại hình vạn người mê.
Đan Nghi nghĩ tới mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm qua,sự giúp đỡ của hắn, sự thương yêu mà hắn giành cho cô.... hắn luôn vì cô mà lặng lẽ làm mọi chuyện,dùng những thứ vô hình mà hàn gắn vết thương lòng đang rỉ máu của cô...
Khuôn mặt Đan Nghi bất giác bừng sáng, ẩn hiện nét cười thật tâm, chỉ cần có Lục Thượng Hàn ở bên, cô sẽ không còn cảm thấy sợ hãi trước bất kì khó khăn gì nữa !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.