Chương 163: Thử giường cưới
TueNghiAn, Dung Nguyen
13/03/2018
- Thiếu gia, thiếu phu nhân! Mọi thứ ở đây đều đã được bố trí xong xuôi hết rồi ạ!
Lục Thiên thái độ đầy cung kính.
- Do hiện tại, thiếu phu nhân vẫn chưa muốn công khai việc hôn sự nên những người làm ở đây cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối về thân phận của thiếu gia và thiếu phu nhân.
Đan Nghi gật gật đầu cười đầy cảm kích:
- Vâng! Phiền anh và mọi người quá!
Lục Thiên thấy không còn việc gì cần tới mình thì chủ động bước ra ngoài.
- Ở Đan gia lúc nào thấy không thoải mái thì qua đây! Em có việc gì thì cứ tìm Lục Thiên, mọi việc cậu ta đều có thể chủ động sắp xếp.
Lục Thượng Hàn dịu dàng nói với Đan Nghi.
Đan Nghi gật mạnh đầu:
- Được ạ! Cảm ơn anh!
- Chỉ nói cảm ơn vậy thôi?
Lục Thượng Hàn nhướn mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Cô cảm ơn Phường thúc, cảm ơn Lục Thiên... Và cũng cảm ơn hắn như họ ư?
- Không vậy thì sao á?
Cô nhìn vào mắt hắn...
- Cảm ơn miệng vậy không đủ.
Tuy là tối qua hai người cũng vẫn ở bên nhau nhưng Lục Thượng Hàn cảm thấy cô đã rời xa mình rất lâu, rất lâu rồi.
Hắn ôm lấy cô vào lòng:
- Ở lại đây cùng anh!
- Cả đêm không về, dì Dương và mọi người sẽ lo lắm...
Đan Nghi thật lòng không muốn để cho người khác sinh lòng nghi ngờ, cô không chắc chắn ai là tai mắt của Trần Hải Minh.
- Không vội chút thời gian này!
- Nhưng mà...
Đan Nghi vẫn còn chút lo lắng.
- Không có " nhưng mà ".
Nói rồi đặt nụ hôn lên bờ môi nhỏ xinh của cô.
Đan Nghi chỉ thấy như mình thiếu oxy để thở, bị bao bọc trong hơi thở gấp gáp, trong sự cuồng nhiệt của hắn... nhịp tim đập của cô như tăng lên theo từng giây.
Rất lâu, hắn mới chịu buông tha cho cô, thì thầm bên tai cô:
- Vào thử chiếc giường cưới của chúng ta nhé?Đan Nghi giờ hoàn toàn bị động, chỉ thấy cơ thể cô bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất...hắn bế cô như bế một nàng công chúa.
Phòng cưới của họ tất nhiên là rất lớn, giường cưới cũng lớn và thoải mái... nhưng Đan Nghi còn chưa kịp cảm nhận cái sự tiện nghi thoải mái ấy thì đã bị Lục Thượng Hàn đẩy ngã xuống giường và nhanh chóng nằm đè lên.
Sau đó một lần nữa bị hắn ăn tươi nuốt sống, cô không còn thời gian và tâm trí để mà tính toán những điều gì khác nữa...
Cho đến tận khi trận chiến kết thúc,cô ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, không mảy may nghĩ suy tới những việc đau đáu trong lòng bấy lâu...
Cô vốn tưởng rằng, biết được sự thật về ba mình như vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, ai ngờ vì có hắn ở bên mà cô có thể ngủ ngon như vậy.
Cô rất nhanh đã chìm sâu trong giấc nồng...
Lục Thượng Hàn nằm cạnh ôm cô một lúc lâu rồi mới ngồi dậy, mặc đồ, bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài thì lại gặp ngay Lục Thiên vừa từ dưới lầu bước lên :
- Thiếu gia, Đan gia phái người tới mời thiếu gia đến dự buổi tiệc ngày mai tại Đan gia.
- Bố trí đi, tối mai đến tham dự bữa tiệc.
Nói xong, bước nhanh về phía thư phòng, Lục Thiên vội vàng chạy theo:
- Nhưng mà thiếu gia,rõ ràng Trần Hải Minh muốn vì đứa con gái riêng nên mới mời thiếu gia,thiếu gia lại nhận lời như vậy, thiếu phu nhân...
- Chính vì không yên tâm cô ý nên tôi mới nhận lời tham gia.
...
Hắn nhìn sang phía Lục Thiên:
- Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Lục Thiên vội nói:
- Tôi cứ tưởng....
Lục Thượng Hàn ngồi xuống ghế, nói:
- Cậu bố trí thêm người bí mật theo bảo vệ cho cô ý, nhất định không được để ra sai sót gì.
- Vâng, thiếu gia!
Lục Thiên vẫn có chút khó hiểu:
- Thiếu gia muốn giúp thiếu phu nhân lấy lại tài sản thì chỉ việc tống Trần Hải Minh ra ngoài là xong...sao cứ phải phiền phức như này?
Lục Thượng Hàn liếc nhìn Lục Thiên rồi chậm rãi trả lời:
- Cô ý vừa phải trải qua hai sự phản bội liên tiếp, lòng người khó đoán, bây giờ nếu tôi giúp cô ấy lấy lại Đan gia luôn thì Đan gia không khỏi vẫn phải dựa vào sự chống đỡ của tôi.... nhỡ chẳng may tôi cũng giống như Trần Hải Minh,khiến cô ý lại dẫm vào vết xe đổ như của mẹ cô ấy thì sao?
- Thiếu gia sao có thể là loại người đó được? Huống hồ Lục gia cũng chẳng thiết tha gì chút tài sản đó của Đan gia.
- Đan Nghi cần....
Lục Thượng Hàn khẽ nheo mắt, hắn biết rất rõ cô mong muốn điều gì.
Lục Thiên thái độ đầy cung kính.
- Do hiện tại, thiếu phu nhân vẫn chưa muốn công khai việc hôn sự nên những người làm ở đây cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối về thân phận của thiếu gia và thiếu phu nhân.
Đan Nghi gật gật đầu cười đầy cảm kích:
- Vâng! Phiền anh và mọi người quá!
Lục Thiên thấy không còn việc gì cần tới mình thì chủ động bước ra ngoài.
- Ở Đan gia lúc nào thấy không thoải mái thì qua đây! Em có việc gì thì cứ tìm Lục Thiên, mọi việc cậu ta đều có thể chủ động sắp xếp.
Lục Thượng Hàn dịu dàng nói với Đan Nghi.
Đan Nghi gật mạnh đầu:
- Được ạ! Cảm ơn anh!
- Chỉ nói cảm ơn vậy thôi?
Lục Thượng Hàn nhướn mày, tỏ vẻ không hài lòng.
Cô cảm ơn Phường thúc, cảm ơn Lục Thiên... Và cũng cảm ơn hắn như họ ư?
- Không vậy thì sao á?
Cô nhìn vào mắt hắn...
- Cảm ơn miệng vậy không đủ.
Tuy là tối qua hai người cũng vẫn ở bên nhau nhưng Lục Thượng Hàn cảm thấy cô đã rời xa mình rất lâu, rất lâu rồi.
Hắn ôm lấy cô vào lòng:
- Ở lại đây cùng anh!
- Cả đêm không về, dì Dương và mọi người sẽ lo lắm...
Đan Nghi thật lòng không muốn để cho người khác sinh lòng nghi ngờ, cô không chắc chắn ai là tai mắt của Trần Hải Minh.
- Không vội chút thời gian này!
- Nhưng mà...
Đan Nghi vẫn còn chút lo lắng.
- Không có " nhưng mà ".
Nói rồi đặt nụ hôn lên bờ môi nhỏ xinh của cô.
Đan Nghi chỉ thấy như mình thiếu oxy để thở, bị bao bọc trong hơi thở gấp gáp, trong sự cuồng nhiệt của hắn... nhịp tim đập của cô như tăng lên theo từng giây.
Rất lâu, hắn mới chịu buông tha cho cô, thì thầm bên tai cô:
- Vào thử chiếc giường cưới của chúng ta nhé?Đan Nghi giờ hoàn toàn bị động, chỉ thấy cơ thể cô bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất...hắn bế cô như bế một nàng công chúa.
Phòng cưới của họ tất nhiên là rất lớn, giường cưới cũng lớn và thoải mái... nhưng Đan Nghi còn chưa kịp cảm nhận cái sự tiện nghi thoải mái ấy thì đã bị Lục Thượng Hàn đẩy ngã xuống giường và nhanh chóng nằm đè lên.
Sau đó một lần nữa bị hắn ăn tươi nuốt sống, cô không còn thời gian và tâm trí để mà tính toán những điều gì khác nữa...
Cho đến tận khi trận chiến kết thúc,cô ngủ ngon lành trong vòng tay hắn, không mảy may nghĩ suy tới những việc đau đáu trong lòng bấy lâu...
Cô vốn tưởng rằng, biết được sự thật về ba mình như vậy thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, ai ngờ vì có hắn ở bên mà cô có thể ngủ ngon như vậy.
Cô rất nhanh đã chìm sâu trong giấc nồng...
Lục Thượng Hàn nằm cạnh ôm cô một lúc lâu rồi mới ngồi dậy, mặc đồ, bước ra ngoài.
Vừa bước ra ngoài thì lại gặp ngay Lục Thiên vừa từ dưới lầu bước lên :
- Thiếu gia, Đan gia phái người tới mời thiếu gia đến dự buổi tiệc ngày mai tại Đan gia.
- Bố trí đi, tối mai đến tham dự bữa tiệc.
Nói xong, bước nhanh về phía thư phòng, Lục Thiên vội vàng chạy theo:
- Nhưng mà thiếu gia,rõ ràng Trần Hải Minh muốn vì đứa con gái riêng nên mới mời thiếu gia,thiếu gia lại nhận lời như vậy, thiếu phu nhân...
- Chính vì không yên tâm cô ý nên tôi mới nhận lời tham gia.
...
Hắn nhìn sang phía Lục Thiên:
- Cậu đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Lục Thiên vội nói:
- Tôi cứ tưởng....
Lục Thượng Hàn ngồi xuống ghế, nói:
- Cậu bố trí thêm người bí mật theo bảo vệ cho cô ý, nhất định không được để ra sai sót gì.
- Vâng, thiếu gia!
Lục Thiên vẫn có chút khó hiểu:
- Thiếu gia muốn giúp thiếu phu nhân lấy lại tài sản thì chỉ việc tống Trần Hải Minh ra ngoài là xong...sao cứ phải phiền phức như này?
Lục Thượng Hàn liếc nhìn Lục Thiên rồi chậm rãi trả lời:
- Cô ý vừa phải trải qua hai sự phản bội liên tiếp, lòng người khó đoán, bây giờ nếu tôi giúp cô ấy lấy lại Đan gia luôn thì Đan gia không khỏi vẫn phải dựa vào sự chống đỡ của tôi.... nhỡ chẳng may tôi cũng giống như Trần Hải Minh,khiến cô ý lại dẫm vào vết xe đổ như của mẹ cô ấy thì sao?
- Thiếu gia sao có thể là loại người đó được? Huống hồ Lục gia cũng chẳng thiết tha gì chút tài sản đó của Đan gia.
- Đan Nghi cần....
Lục Thượng Hàn khẽ nheo mắt, hắn biết rất rõ cô mong muốn điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.