Chương 134: Trần thúc?
TueNghiAn, Dung Nguyen
04/03/2018
- Tối nay à? Thôi con ạ! Nghi Nghi, ba còn có việc phải về giải quyết ngay, để lần sau con nhé!
Trần Hải Minh vội vàng từ chối...
Đan Nghi đành trả lời:
- Vâng, vậy ba cứ đi làm việc của ba đi ạ!
- Uhm. Con ngoan lắm!
Nói xong, Trần Hải Minh vội vàng cùng người trợ lí đi nhanh ra ngoài....
Đi một quãng xa, nơi khuất tầm mắt của Đan Nghi thì họ mới lên xe,trên xe, một cô gái tầm độ tuổi Đan Nghi đang ngồi đó.
Dung mạo của cô gái có vài phần giống với Đan Nghi nhưng không có được cái dáng vẻ đĩnh đạc đàng hoàng của cô mà ngược lại còn có dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
- Ba....
Nhìn thấy Trần Hải Minh, cô gái khẽ cất tiếng gọi....
Người trợ lí vội lên tiếng nhắc nhở:
- Phải gọi là Trần thúc!
- Trần thúc!
Cô gái vội vàng sửa lại, dáng vẻ hệt như một chú tiểu bạch thỏ đáng thương.
Trần Hải Minh có chút đau lòng:
- Không cần quá câu nệ vậy, khi không có người ngoài thì không cần để ý thế đâu!
- Vâng ạ, thưa ba!
Nét mặt cô gái có chút nhẹ nhõm hơn, tuy nhiên điệu bộ vẫn khá là rụt rè...
Trần Hải Minh khẽ vỗ vỗ tay cô ta:
- Ngọc Tâm, để thi đậu vào ngôi trường này là rất khó, và cũng không dễ dàng để lo lót được nên chỉ có thể dựa vào chính thực lực của con thôi. Nhưng với thực lực của con, con nghĩ kĩ xem, có thể vào được lớp dự bị kia không?
- Chắc không có vấn đề gì đâu ba!
Ngọc Tâm ngoan ngoãn nhẹ nhàng đáp lại.
- Sau này con sẽ nỗ lực học tập hơn ạ!
- Bao năm nay ba cũng đã không quản con rồi, lần này con phải nắm chắc lấy cơ hội, nghe chưa?
Trần Hải Minh căn dặn cô ta vậy rồi quay sang phía người trợ lí:
- Tìm quán ăn nào đặc sắc một chút để chào mừng Ngọc Tâm trở về!
- Vâng, tiên sinh!
Người trợ lí vội nhận lệnh.
.....
Đan Nghi vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng của ba cô.
Cô lấy làm lạ bởi thần thái của ba cô có gì đó rất kì quái.
Lần trước khi ba gọi cô về đính hôn với Bạch Văn Bình, cô cũng đã thấy những cử chỉ, hành động của ba cô có gì đó rất khác, khiến cô thấy không thoải mái.
Lần này, ba cô đến đây cũng vậy....
Cảm giác ba vẫn là ba, nhưng thái độ của ông giành cho cô rõ ràng là có gì đó rất xa cách.
Đan Nghi lắc lắc đầu, là bản thân cô đã nghĩ quá nhiều rồi sao?
Cô cũng chỉ đành quy cảm giác ấy thành hậu di chứng của vụ tai nạn kia để lại, cũng giống như bây giờ trí nhớ của cô đặc biệt tốt, giác quan thứ sáu cũng rất chuẩn.... vậy nên mới quá nhạy cảm với thái độ hiện tại của ba cô chăng?
Đan Nghi không khỏi bật cười " mình đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ? Ba sao có thể cố tình xa cách mình được chứ? Mình vốn là con gái độc nhất của ba, và cũng là người thân duy nhất của ba trên đời này...Sao ba có thể đối xử không tốt với mình được? "
Cô bước lên xe,thấy thần sắc của cô có chút khác lạ, Lục Thượng Hàn không khỏi quan tâm:
- Em sao vậy?
- Không có gì! Em vốn định mời ba em cùng đi ăn tối, ai ngờ ba quá bận, đến nỗi không có thời gian ở lại.
Đan Nghi chu môi, có chút buồn...
Lục Thượng Hàn khẽ nhíu mày , dù có bận tới đâu thì đã mất công đến đây rồi sao lại không thể bớt chút thời gian dùng bữa với con gái được chứ?
- Ba em đến đây có việc gì vậy?
- Ba nói là đến giúp người bạn làm việc gì đó!
Đan Nghi cũng chỉ thất vọng đôi chút... cũng không quá để tâm vì chuyện này nữa, cô đã là một cô gái trưởng thành chứ không còn là cô tiểu thư đỏng đảnh non nớt luôn cần ba chăm sóc như ngày xưa.
Lục Thượng Hàn lại lệnh cho Lục Thiên:
- Hỏi phía văn phòng trường xem ba Đan Nghi đến đây làm việc gì!
Đan Nghi cũng rất muốn biết ba cô đến đây làm gì nên không cản hắn.
Chỉ một lát, đã nhận được tin tức từ phía nhà trường:
-Thiếu gia, Trần tiên sinh đến để hỏi về tình hình của lớp dự bị ạ!
Trần Hải Minh vội vàng từ chối...
Đan Nghi đành trả lời:
- Vâng, vậy ba cứ đi làm việc của ba đi ạ!
- Uhm. Con ngoan lắm!
Nói xong, Trần Hải Minh vội vàng cùng người trợ lí đi nhanh ra ngoài....
Đi một quãng xa, nơi khuất tầm mắt của Đan Nghi thì họ mới lên xe,trên xe, một cô gái tầm độ tuổi Đan Nghi đang ngồi đó.
Dung mạo của cô gái có vài phần giống với Đan Nghi nhưng không có được cái dáng vẻ đĩnh đạc đàng hoàng của cô mà ngược lại còn có dáng vẻ nhút nhát sợ sệt.
- Ba....
Nhìn thấy Trần Hải Minh, cô gái khẽ cất tiếng gọi....
Người trợ lí vội lên tiếng nhắc nhở:
- Phải gọi là Trần thúc!
- Trần thúc!
Cô gái vội vàng sửa lại, dáng vẻ hệt như một chú tiểu bạch thỏ đáng thương.
Trần Hải Minh có chút đau lòng:
- Không cần quá câu nệ vậy, khi không có người ngoài thì không cần để ý thế đâu!
- Vâng ạ, thưa ba!
Nét mặt cô gái có chút nhẹ nhõm hơn, tuy nhiên điệu bộ vẫn khá là rụt rè...
Trần Hải Minh khẽ vỗ vỗ tay cô ta:
- Ngọc Tâm, để thi đậu vào ngôi trường này là rất khó, và cũng không dễ dàng để lo lót được nên chỉ có thể dựa vào chính thực lực của con thôi. Nhưng với thực lực của con, con nghĩ kĩ xem, có thể vào được lớp dự bị kia không?
- Chắc không có vấn đề gì đâu ba!
Ngọc Tâm ngoan ngoãn nhẹ nhàng đáp lại.
- Sau này con sẽ nỗ lực học tập hơn ạ!
- Bao năm nay ba cũng đã không quản con rồi, lần này con phải nắm chắc lấy cơ hội, nghe chưa?
Trần Hải Minh căn dặn cô ta vậy rồi quay sang phía người trợ lí:
- Tìm quán ăn nào đặc sắc một chút để chào mừng Ngọc Tâm trở về!
- Vâng, tiên sinh!
Người trợ lí vội nhận lệnh.
.....
Đan Nghi vẫn đứng đó, nhìn theo bóng dáng của ba cô.
Cô lấy làm lạ bởi thần thái của ba cô có gì đó rất kì quái.
Lần trước khi ba gọi cô về đính hôn với Bạch Văn Bình, cô cũng đã thấy những cử chỉ, hành động của ba cô có gì đó rất khác, khiến cô thấy không thoải mái.
Lần này, ba cô đến đây cũng vậy....
Cảm giác ba vẫn là ba, nhưng thái độ của ông giành cho cô rõ ràng là có gì đó rất xa cách.
Đan Nghi lắc lắc đầu, là bản thân cô đã nghĩ quá nhiều rồi sao?
Cô cũng chỉ đành quy cảm giác ấy thành hậu di chứng của vụ tai nạn kia để lại, cũng giống như bây giờ trí nhớ của cô đặc biệt tốt, giác quan thứ sáu cũng rất chuẩn.... vậy nên mới quá nhạy cảm với thái độ hiện tại của ba cô chăng?
Đan Nghi không khỏi bật cười " mình đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ? Ba sao có thể cố tình xa cách mình được chứ? Mình vốn là con gái độc nhất của ba, và cũng là người thân duy nhất của ba trên đời này...Sao ba có thể đối xử không tốt với mình được? "
Cô bước lên xe,thấy thần sắc của cô có chút khác lạ, Lục Thượng Hàn không khỏi quan tâm:
- Em sao vậy?
- Không có gì! Em vốn định mời ba em cùng đi ăn tối, ai ngờ ba quá bận, đến nỗi không có thời gian ở lại.
Đan Nghi chu môi, có chút buồn...
Lục Thượng Hàn khẽ nhíu mày , dù có bận tới đâu thì đã mất công đến đây rồi sao lại không thể bớt chút thời gian dùng bữa với con gái được chứ?
- Ba em đến đây có việc gì vậy?
- Ba nói là đến giúp người bạn làm việc gì đó!
Đan Nghi cũng chỉ thất vọng đôi chút... cũng không quá để tâm vì chuyện này nữa, cô đã là một cô gái trưởng thành chứ không còn là cô tiểu thư đỏng đảnh non nớt luôn cần ba chăm sóc như ngày xưa.
Lục Thượng Hàn lại lệnh cho Lục Thiên:
- Hỏi phía văn phòng trường xem ba Đan Nghi đến đây làm việc gì!
Đan Nghi cũng rất muốn biết ba cô đến đây làm gì nên không cản hắn.
Chỉ một lát, đã nhận được tin tức từ phía nhà trường:
-Thiếu gia, Trần tiên sinh đến để hỏi về tình hình của lớp dự bị ạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.