Chương 21
Tôi có một giấc mộng
17/05/2014
Hai bên dưới sự chứng kiến của chủ hôn trao đổi tín vật cùng hôn thư, nghi thức chính thức hoàn thành. Hôn ước của Trình Tề Lễ và Diệp Mạt cứ như thế được xác định. Diệp Hoắc cười ha ha mời chủ hôn cùng với thân gia vào tiệc, đồng thời căn dặn hai con trai của mình tiếp đón khách khứa. Diệp Chân thị cho Huệ Ngạc cùng bọn nha hoàn mang hai tiểu tổ tông đi vào trong, sau đó đến bên cạnh Diệp Hoắc xã giao cùng thân gia.
Diệp Mạt cùng Trình Tề Lễ bị nha hoàn vây xung quanh, trở vào trong ăn cơm nghỉ ngơi. Diệp Thanh Xuyên cứ như thế, trơ mắt mà nhìn muội muội bảo bối của hắn bị gả cho người ta, trong lòng trăm ngàn lần không vui. Nhưng mà cánh tay thủy chung không thể kéo quá đùi, hắn vạn lần càng không dám ngỗ nghịch với phụ thân cùng mẫu thân, uể oải thở dài một tiếng, xoay người cùng Diệp Trữ Quảng tiếp đón khách mới. Xú tiểu tử, nếu đối xử không tốt với muội muội của hắn thì chờ ăn quyền của hắn đi.
Hai người vừa mới tiến vào phòng khách, liền thấy ba vị thái thái khác (vợ bé), mấy người này đang thân thiện ngồi tán gẫu với nhau. Diệp Lam yên lặng ngồi bên cạnh, trong tay đùa với đồ chơi mới nào đó, khi nghe ba vị di nương nói chuyện thì thỉnh thoảng chen vào một câu. Trong lòng Diệp Úy thì đầy trái cây cùng bánh kẹo cưới, miệng không ngừng nhấm nuốt, rất là bận rộn. Diệp Đình ngồi ở một bên không nhúc nhích, đôi mắt đen bóng to tròn không ngừng xoay chuyển, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia.
Vài người trong nhà cũng vui mừng vì sự kiện lần này, đều mặc quần áo cùng đeo tranh sức mới.
Lúc này thấy Diệp Mạt tiến vào thì đứng lên hoan nghênh. Ba di nương ở đây, nhị nương thì dịu dàng hòa thuận, là người có tiếng hiền đức; tứ nương thì hôm nay có vẻ thân thiết kỳ lạ, lúc này tính đi lên ôm Diệp Mạt trong lòng Huệ Ngạc; ngũ nương trẻ tuổi lại hoạt bát, tâm tư đơn thuần.
Huệ Ngạc không biểu hiện gì mà tránh đi vòng tay của Diệp tứ phu nhân, thuận thế để Diệp Mạt xuống dưới. Diệp Mạt theo quy củ hành lễ với mấy vị di nương rồi mới tiến lên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Đình, bàn tay nhéo hai má của nàng nói: “Đình Đình, gọi ngũ tỷ một tiếng nghe xem.”
Diệp Đình chớp ánh mắt liếc cô một cái, sau đó rũ mắt xuống, dẫu môi ủy khuất gọi một tiếng: “Ngũ tỷ tỷ.”
Diệp Mạt mừng rỡ cười hì hì không ngừng, Diệp Úy ngồi rất gần với cô. Thấy Diệp Mạt hôm nay mặc váy đỏ thẫm, trang điểm thật sinh đẹp nên trong lòng sinh ra thích thú. Cúi đầu nhìn trái đào trong tay, do dự ba giây rồi cắn răng một cái, bàn tay nhỏ bé chìa về phía Diệp Mạt.
“Ngũ muội, cho muội ăn đào này.”
Diệp Mạt có vẻ kinh ngạc, cô cùng Diệp Úy ít khi ở chung cùng nhau, mấy tháng này ngồi với nhau chưa đến năm lần. Ấn tượng sâu nhất về nàng là nàng có khẩu vị vô cùng tốt, mỗi lần nhìn thấy đều thấy nàng ăn này ăn nọ. Cô cũng từng nói chuyện cùng nàng, nhưng mà hỏi cái gì Diệp Úy cũng không biết, luôn ngẩng mặt từ đống đồ ăn lên mê mang nhìn cô.
Không nghĩ tới hôm nay nàng lại chủ động nói chuyện với cô, xem dáng vẻ đang cổ vũ quai hàm của nàng, phì phì cứ như đang nhai một mớ bóng cao su vậy, tiểu hài tử đáng yêu thật hồn nhiên.
Diệp Mạt nhận quả đào trong tay nàng, tâm tình vô cùng tốt, liền thừa dịp xung quanh không có người chú ý, dùng tay béo lên má nàng một phen nói: “Thực ngoan.” Nói xong hai mắt cười lên thành một đôi trăng rằm.
Nhưng mà, một màn nhéo má Diệp Úy này của Diệp Mạt lại rơi vào mắt tứ di nương, trong lòng của bà căng thẳng, âm thầm thay đổi sắc mặt. Quả nhiên, người yếu thế thì luôn bị bắt nạt. Bà bị Diệp Chân thị làm mất mặt còn chưa đủ, nay còn xui khiến thêm ngũ nha đầu bắt nạt con gái của bà. Nghĩ đến đây, đôi mắt âm trầm thêm vài phần.
Diệp Mạt đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Diệp tứ phu nhân, chơi đùa cùng Diệp Úy và Diệp Đình, sau đó kéo ông xã của mình ra ngoài chơi. Trình Tề Lễ cũng không muốn ở trong một căn phòng toàn phụ nữ nên lúc bà xã kéo hắn liền đi theo.
Huệ Ngạc vội vàng đuổi theo nhưng Diệp Mạt ngăn trở, chỉ nói hai người đến núi giả trong sân sẽ trở về ngay. Huệ Ngạc đương nhiên không đồng ý, Diệp Mạt còn muốn lý luận đã bị Trình Tề Lễ kéo mạnh. Nhất thời Huệ Ngạc không phản ứng kịp, chỉ thấy trước mắt lóe qua một đám sáng màu đỏ, hai thân ảnh nhỏ kia đã chui ra khỏi cửa phòng.
Hai đứa nhỏ nắm tay đi xuyên qua đình viện, phía sau có nha hoàn đuổi theo. Trình Tề Lễ thấy rất phiền, liền chuyển sang con đường mòn, chui vào dưới đám dây leo.
Diệp Mạt đột nhiên bị người ta kéo đi, cái mũi nhỏ đánh vào trong ngực của ai đó, đau đến mức cô kêu lên, lại bị Trình Tề Lễ bịt kín miệng, sau đó nói ở bên tai cô: “Đừng làm ồn.”
Sau đó, từ bên ngoài truyền ra tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng la của nha hoàn. Nghĩ là do Huệ Ngạc sai đến tìm tiểu thư bảo bối của các nàng rồi. Đợi cho những người đó đi xa, Trình Tề Lễ mới buông tay ra. Hai người ngã ngồi trong sơn động, Diệp Mạt ngồi tựa trong lòng ông xã.
Trình Tề Lễ thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Mỗi ngày đều đi theo, con mẹ nó, thật phiền toái.”
Diệp Mạt thấy ông xã của cô đang cau chặt mày, vẻ mặt phiền chán. Khi nãy chạy vài bước giờ đã thấy khó thở, hai má đỏ ửng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nhiều nếp nhăn khiến người ta muốn chà đạp. Diệp Mạt cùng hắn vài ngày mới gặp, vốn là rất nhớ nhưng bây giờ thấy hắn bày ra cái mặt thối như thế thì tâm tình rất tốt. Cho nên cô hoàn toàn quên mất phải duy trì cái mặt con nít cổ đại rụt rè cùng với hình tượng ngây thơ chất phác của một tiểu cô nương ba tuổi.
Trình Tề Lễ tức giận đang muốn đứng lên thì bị hai bàn tay đầy thịt ôm lấy má. Đảo mắt nhìn lại đã thấy khuôn mặt mũm mỉm của bà xã, lúc này, đôi mắt của cô đang sáng quắc mà nhìn hắn, giống như là trên mặt hắn có vàng vậy.
Bởi vì hai má bị người ta dùng lực bóp nên cái miệng Trình Tề lễ kéo thành một đường cong. Hắn kinh dị nhìn bà xã của mình, không biết cô lại muốn gì đây, đang chuẩn bị hỏi ra tiếng thì lại thấy Diệp Mạt tiến lên, sau đó dùng cái miệng phì phì hôn lên mặt hắn.
Trình Tề Lễ cảm thấy trên môi mềm nhũn, hương vị ngọt ngào đó hung hăng trên mặt hắn một cái, hai cái môi nho mở ra, phát ra một tiếng bẹp.
Trình tiểu soái ca bị người ta chiếm tiện nghi nên đã hóa đá chưa khôi phục lại được, còn Diệp tiểu lưu mạnh sau khi ăn đậu hủ xong thì vươn tay áo lau nước miếng bên miệng, nhìn chằm chằm tiểu soái ca đang cứng ngắc trước mặt rồi cười hắc hắc: “Ông xã, mấy ngày không gặp, em nhớ anh đến sắp chết rồi.”
“…”
Dáng vẻ này, thật giống lưu manh nha.
Trình Tề Lễ vẫn còn mơ màng, lại thấy bên hông mình có động tĩnh gì đó. Phục hồi tinh thần nhìn lại thì thấy bà xã đang sờ soạng bên thắt lưng của hắn. Đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Trình Tề Lễ cuống quýt chụp cái tay đang loay hoay bên hông của mình.
“Bà…Bà xã…”
“Vâng.” Diệp Mạt nghe thấy hắn gọi, không yên lòng ừ một tiếng, chỉ là động tác trên tay không ngừng, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
“Thân thể này của anh mới bốn tuổi a, bà xã.” Trình tiểu soái ca không yên tiếp tục nói.
Diệp Mạt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đáp trả: “Em biết a.”
“Biết… Biết… Còn…” Còn muốn cởi đai lưng của hắn, còn muốn phát triển tình hình theo hướng cầm thú sao? Nhưng…như thế này sao có thể cầm thú chứ…hắn còn chưa phát triển hoàn thiện công năng kia đâu…
Diệp Mạt cũng không nói nhảm với hắn, cánh tay vẫn hoạt động bên hông hắn như trước. Trình Tề Lễ cả kinh lui liên tục: “Anh cảm thấy…chuyện này để sau rồi tính…hiện tại không phải là thời cơ tốt…chưa trưởng thành…”
Diệp Mạt vẫn đang vùi đầu sờ soạn đai lưng của hắn rốt cuộc cũng nghe vào những lời này, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Trình Tề Lễ: “Sau này? Không được, em chờ không được, hiện tại đi. Em phải cẩn thận, đêm dài lắm mộng,càng kéo dài càng có thể xảy ra vấn đề biết không?”
“…” Cô lại nói chờ không được, hiện tại sẽ làm. Hắn muốn hỏi vấn đề, ba…ba tuổi…cũng có nhu cầu sao? Thật là quỷ dị.
Diệp Mạt cùng Trình Tề Lễ bị nha hoàn vây xung quanh, trở vào trong ăn cơm nghỉ ngơi. Diệp Thanh Xuyên cứ như thế, trơ mắt mà nhìn muội muội bảo bối của hắn bị gả cho người ta, trong lòng trăm ngàn lần không vui. Nhưng mà cánh tay thủy chung không thể kéo quá đùi, hắn vạn lần càng không dám ngỗ nghịch với phụ thân cùng mẫu thân, uể oải thở dài một tiếng, xoay người cùng Diệp Trữ Quảng tiếp đón khách mới. Xú tiểu tử, nếu đối xử không tốt với muội muội của hắn thì chờ ăn quyền của hắn đi.
Hai người vừa mới tiến vào phòng khách, liền thấy ba vị thái thái khác (vợ bé), mấy người này đang thân thiện ngồi tán gẫu với nhau. Diệp Lam yên lặng ngồi bên cạnh, trong tay đùa với đồ chơi mới nào đó, khi nghe ba vị di nương nói chuyện thì thỉnh thoảng chen vào một câu. Trong lòng Diệp Úy thì đầy trái cây cùng bánh kẹo cưới, miệng không ngừng nhấm nuốt, rất là bận rộn. Diệp Đình ngồi ở một bên không nhúc nhích, đôi mắt đen bóng to tròn không ngừng xoay chuyển, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia.
Vài người trong nhà cũng vui mừng vì sự kiện lần này, đều mặc quần áo cùng đeo tranh sức mới.
Lúc này thấy Diệp Mạt tiến vào thì đứng lên hoan nghênh. Ba di nương ở đây, nhị nương thì dịu dàng hòa thuận, là người có tiếng hiền đức; tứ nương thì hôm nay có vẻ thân thiết kỳ lạ, lúc này tính đi lên ôm Diệp Mạt trong lòng Huệ Ngạc; ngũ nương trẻ tuổi lại hoạt bát, tâm tư đơn thuần.
Huệ Ngạc không biểu hiện gì mà tránh đi vòng tay của Diệp tứ phu nhân, thuận thế để Diệp Mạt xuống dưới. Diệp Mạt theo quy củ hành lễ với mấy vị di nương rồi mới tiến lên, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diệp Đình, bàn tay nhéo hai má của nàng nói: “Đình Đình, gọi ngũ tỷ một tiếng nghe xem.”
Diệp Đình chớp ánh mắt liếc cô một cái, sau đó rũ mắt xuống, dẫu môi ủy khuất gọi một tiếng: “Ngũ tỷ tỷ.”
Diệp Mạt mừng rỡ cười hì hì không ngừng, Diệp Úy ngồi rất gần với cô. Thấy Diệp Mạt hôm nay mặc váy đỏ thẫm, trang điểm thật sinh đẹp nên trong lòng sinh ra thích thú. Cúi đầu nhìn trái đào trong tay, do dự ba giây rồi cắn răng một cái, bàn tay nhỏ bé chìa về phía Diệp Mạt.
“Ngũ muội, cho muội ăn đào này.”
Diệp Mạt có vẻ kinh ngạc, cô cùng Diệp Úy ít khi ở chung cùng nhau, mấy tháng này ngồi với nhau chưa đến năm lần. Ấn tượng sâu nhất về nàng là nàng có khẩu vị vô cùng tốt, mỗi lần nhìn thấy đều thấy nàng ăn này ăn nọ. Cô cũng từng nói chuyện cùng nàng, nhưng mà hỏi cái gì Diệp Úy cũng không biết, luôn ngẩng mặt từ đống đồ ăn lên mê mang nhìn cô.
Không nghĩ tới hôm nay nàng lại chủ động nói chuyện với cô, xem dáng vẻ đang cổ vũ quai hàm của nàng, phì phì cứ như đang nhai một mớ bóng cao su vậy, tiểu hài tử đáng yêu thật hồn nhiên.
Diệp Mạt nhận quả đào trong tay nàng, tâm tình vô cùng tốt, liền thừa dịp xung quanh không có người chú ý, dùng tay béo lên má nàng một phen nói: “Thực ngoan.” Nói xong hai mắt cười lên thành một đôi trăng rằm.
Nhưng mà, một màn nhéo má Diệp Úy này của Diệp Mạt lại rơi vào mắt tứ di nương, trong lòng của bà căng thẳng, âm thầm thay đổi sắc mặt. Quả nhiên, người yếu thế thì luôn bị bắt nạt. Bà bị Diệp Chân thị làm mất mặt còn chưa đủ, nay còn xui khiến thêm ngũ nha đầu bắt nạt con gái của bà. Nghĩ đến đây, đôi mắt âm trầm thêm vài phần.
Diệp Mạt đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Diệp tứ phu nhân, chơi đùa cùng Diệp Úy và Diệp Đình, sau đó kéo ông xã của mình ra ngoài chơi. Trình Tề Lễ cũng không muốn ở trong một căn phòng toàn phụ nữ nên lúc bà xã kéo hắn liền đi theo.
Huệ Ngạc vội vàng đuổi theo nhưng Diệp Mạt ngăn trở, chỉ nói hai người đến núi giả trong sân sẽ trở về ngay. Huệ Ngạc đương nhiên không đồng ý, Diệp Mạt còn muốn lý luận đã bị Trình Tề Lễ kéo mạnh. Nhất thời Huệ Ngạc không phản ứng kịp, chỉ thấy trước mắt lóe qua một đám sáng màu đỏ, hai thân ảnh nhỏ kia đã chui ra khỏi cửa phòng.
Hai đứa nhỏ nắm tay đi xuyên qua đình viện, phía sau có nha hoàn đuổi theo. Trình Tề Lễ thấy rất phiền, liền chuyển sang con đường mòn, chui vào dưới đám dây leo.
Diệp Mạt đột nhiên bị người ta kéo đi, cái mũi nhỏ đánh vào trong ngực của ai đó, đau đến mức cô kêu lên, lại bị Trình Tề Lễ bịt kín miệng, sau đó nói ở bên tai cô: “Đừng làm ồn.”
Sau đó, từ bên ngoài truyền ra tiếng bước chân dồn dập, còn có tiếng la của nha hoàn. Nghĩ là do Huệ Ngạc sai đến tìm tiểu thư bảo bối của các nàng rồi. Đợi cho những người đó đi xa, Trình Tề Lễ mới buông tay ra. Hai người ngã ngồi trong sơn động, Diệp Mạt ngồi tựa trong lòng ông xã.
Trình Tề Lễ thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày không kiên nhẫn nói: “Mỗi ngày đều đi theo, con mẹ nó, thật phiền toái.”
Diệp Mạt thấy ông xã của cô đang cau chặt mày, vẻ mặt phiền chán. Khi nãy chạy vài bước giờ đã thấy khó thở, hai má đỏ ửng. Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra nhiều nếp nhăn khiến người ta muốn chà đạp. Diệp Mạt cùng hắn vài ngày mới gặp, vốn là rất nhớ nhưng bây giờ thấy hắn bày ra cái mặt thối như thế thì tâm tình rất tốt. Cho nên cô hoàn toàn quên mất phải duy trì cái mặt con nít cổ đại rụt rè cùng với hình tượng ngây thơ chất phác của một tiểu cô nương ba tuổi.
Trình Tề Lễ tức giận đang muốn đứng lên thì bị hai bàn tay đầy thịt ôm lấy má. Đảo mắt nhìn lại đã thấy khuôn mặt mũm mỉm của bà xã, lúc này, đôi mắt của cô đang sáng quắc mà nhìn hắn, giống như là trên mặt hắn có vàng vậy.
Bởi vì hai má bị người ta dùng lực bóp nên cái miệng Trình Tề lễ kéo thành một đường cong. Hắn kinh dị nhìn bà xã của mình, không biết cô lại muốn gì đây, đang chuẩn bị hỏi ra tiếng thì lại thấy Diệp Mạt tiến lên, sau đó dùng cái miệng phì phì hôn lên mặt hắn.
Trình Tề Lễ cảm thấy trên môi mềm nhũn, hương vị ngọt ngào đó hung hăng trên mặt hắn một cái, hai cái môi nho mở ra, phát ra một tiếng bẹp.
Trình tiểu soái ca bị người ta chiếm tiện nghi nên đã hóa đá chưa khôi phục lại được, còn Diệp tiểu lưu mạnh sau khi ăn đậu hủ xong thì vươn tay áo lau nước miếng bên miệng, nhìn chằm chằm tiểu soái ca đang cứng ngắc trước mặt rồi cười hắc hắc: “Ông xã, mấy ngày không gặp, em nhớ anh đến sắp chết rồi.”
“…”
Dáng vẻ này, thật giống lưu manh nha.
Trình Tề Lễ vẫn còn mơ màng, lại thấy bên hông mình có động tĩnh gì đó. Phục hồi tinh thần nhìn lại thì thấy bà xã đang sờ soạng bên thắt lưng của hắn. Đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, Trình Tề Lễ cuống quýt chụp cái tay đang loay hoay bên hông của mình.
“Bà…Bà xã…”
“Vâng.” Diệp Mạt nghe thấy hắn gọi, không yên lòng ừ một tiếng, chỉ là động tác trên tay không ngừng, thậm chí đầu cũng không ngẩng lên.
“Thân thể này của anh mới bốn tuổi a, bà xã.” Trình tiểu soái ca không yên tiếp tục nói.
Diệp Mạt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó đáp trả: “Em biết a.”
“Biết… Biết… Còn…” Còn muốn cởi đai lưng của hắn, còn muốn phát triển tình hình theo hướng cầm thú sao? Nhưng…như thế này sao có thể cầm thú chứ…hắn còn chưa phát triển hoàn thiện công năng kia đâu…
Diệp Mạt cũng không nói nhảm với hắn, cánh tay vẫn hoạt động bên hông hắn như trước. Trình Tề Lễ cả kinh lui liên tục: “Anh cảm thấy…chuyện này để sau rồi tính…hiện tại không phải là thời cơ tốt…chưa trưởng thành…”
Diệp Mạt vẫn đang vùi đầu sờ soạn đai lưng của hắn rốt cuộc cũng nghe vào những lời này, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Trình Tề Lễ: “Sau này? Không được, em chờ không được, hiện tại đi. Em phải cẩn thận, đêm dài lắm mộng,càng kéo dài càng có thể xảy ra vấn đề biết không?”
“…” Cô lại nói chờ không được, hiện tại sẽ làm. Hắn muốn hỏi vấn đề, ba…ba tuổi…cũng có nhu cầu sao? Thật là quỷ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.