Chương 16: Diệp Mạt cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ
Tôi có một giấc mộng
17/05/2014
Một ngày đó, thời tiết có vẻ âm lãnh, gió thu thổi lạnh lẽo, u ám bao lấy mặt trời, không lộ ra một chút nào.
Huệ Ngạc lẩm nhẩm đến ba lần kiểm tra những thứ trong rổ kim chỉ của nàng, cuối cùng kết luận là, nàng thiếu một tấm vải bố màu trắng, một cây kim cùng dây thừng, dây chỉ.
Nhíu mày cẩn thận nghĩ nghĩ, đã nhiều ngày nay nàng đều ở trong phòng của tiểu thư, rổ kim chỉ tuyệt đối không rời khỏi căn phòng này. Mày nàng nhăn càng sâu, hay là trong phòng này có ai đó chân tay không sạch sẽ? Lại cả gan động đến đồ trong phòng tiểu thư, lá gan thật không nhỏ.
Bình tĩnh mang rổ kim chỉ của mình để lại trong ngăn tủ, Huệ Ngạc làm như không có việc gì đến cái bàn tròn mà các nha hoàn đang ngồi chơi đùa. Chuyện này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nàng phải tự mình lưu ý trước, xem tên trộm kia còn vi phạm nữa không.
Ngoài phòng có vài tiểu nha hoàn đang cắn hạt dưa nói giỡn với nhau, thấy Huệ Ngạc đi ra thì đứng lên chừa ghế trống cho nàng ngồi. Huệ Ngạc cũng không khách khí ngồi xuống, nói cười với các nàng: “Đang nói gì thế?”
Bình thường Huệ Ngạc rất hay giao tiếp với mọi người, làm việc cũng trầm ổn đáng tin cậy, lại ở một người trên mọi người trong viện này. Lần này thấy nàng lại đây, các tiểu nha hoàn đều vui cười bắt chuyện với nàng, muốn thân cận cũng như nịnh nọt nàng.
“Huệ Ngạc tỷ tỷ, tỷ nói dạo này ngũ tiểu thư làm sao vậy?” Một nha hoàn mặt tròn mắt to to gan hỏi.
Lúc này trong lòng Huệ Ngạc vẫn còn vướng bận chuyện kẻ trộm, chỉ lo âm thầm suy nghĩ xem ai đã động tay động chân, nên không chú ý đến câu hỏi kia. Sau khi hoàn hồn mới nhìn các nàng lắc đầu nói: “Một đám tiểu quỷ như các ngươi còn đoán không ra sao ta biết được.”
Vài nha hoàn cũng cười theo nàng, nói lung tung thêm hai câu thì Huệ Ngạc chỉ ngồi suy nghĩ mà không nói chuyện. Mọi người thấy nói chuyện không còn tự do nữa thì tìm lý do giải tán.
…
Cả ngày này trong lòng Huệ Ngạc đều nhớ đến chuyện trộm, chỉ cần tên trộm làm thêm một lần nữa nàng mới thể bắt được.
Một ngày này, Diệp Chân thị sai người gọi Diệp Mạt đi qua nói là có chuyện muốn nói cùng cô. Huệ Ngạc nghĩ, hôm nay tiểu thư không ở đây, không phải là cơ hội tốt cho tên trộm ra tay sao. Nghĩ như thế liền gọi Liên Cúc đi vào nói rằng mình không khỏe, để Liên Cúc đi theo tiểu thư đến phòng đại phu nhân.
Liên Cúc cũng không nghĩ nhiều, dặn nàng nghỉ ngơi rồi mới cùng Diệp Mạt ra ngoài. Huệ Ngạc nghĩ, nàng ở trong phòng đương nhiên kẻ trộm không dám hành động nên đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn về mấy nha hoàn đang trực phòng.
…
Diệp Mạt bị ông xã đả kích chưa gượng dậy nổi, cảm xúc cực kỳ thấp, mấy ngày nay tinh thần không sáng sủa. Thấy Diệp Chân thị thì yếu ớt kêu một tiếng mẫu thân. Hôm nay ngũ phu nhân cũng mang tiểu thư nhỏ tuổi nhất của Diệp gia là Diệp Đình đến. Diệp Đình vừa hai tuổi, ngoan ngoãn xinh đẹp ở trong lòng vú em, cực kỳ giống một con thỏ nhát gan.
Mười lăm tháng tám gần ngay trước mắt, rất nhiều chuyện cần làm khẩn cấp. Ở thành Lê Dương có một tập tục nhiều năm không đổi, khi đính hôn, nhà gái đều phải thêu tín vật đưa cho nhà trai.
Trên thực tế, mấy ngày trước Diệp Mạt có theo Diệp Chân thị học mấy việc thêu thùa đơn giản. Chỉ vì tuổi của cô còn nhỏ ánh mắt tay chân chưa đủ lưu loát, nên Diệp Chân thị cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với cô.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không giống như thế, tín vật đưa cho chú rể lại từ mẫu thân của tân nương làm ra. Diệp Chân thị vuốt nhẹ bím tóc của Diệp Mạt nói tình hình. Thật ra chuyện này cũng không có gì, tuy theo tập tục phải là tân nương làm, nhưng mấy loại đính hôn khi còn nhỏ này có không ít trường hợp tín vật là do người ngoài làm, tân nương thì chỉ cần mấy đường mở đầu là được.
Diệp Chân thị đưa ra mấy thứ đơn giản cho Diệp Mạt chọn, cuối cùng Diệp Mạt chọn thêu hà bao (cái túi thơm đeo bên hông ý). Với trình độ năm xưa của cô, một cái hà bao khẳng định là không có vấn đề gì, chẳng qua tay chân còn hơi chậm chạp nên kỹ thuật khẳng định đã suy giảm, nhưng mà nói chung là có thể hoàn thành.
Diệp ngũ phu nhân là một cô nương mới hơn hai mươi, là người khá thẹn thùng, dịu dàng đẹp như hoa. Ngũ phu nhân xuất thân là thợ thêu, tay nghề vững chắc. Nàng nghe nói Diệp Mạt phải thêu tín vật cho lễ đính hôn nên tự động xin đi giết giặc, nói rằng có thể giúp đỡ chút việc.
Mặc dù ngũ phòng này được lão gia sủng ái nhưng cũng may tâm tư đơn thuần, không vì được sủng mà kiêu. Đối với Diệp Chân thị rất kính sợ, tâm địa không chứa chút giảo hoạt nào, cho nên Diệp Chân thị đối đãi với nàng rất tốt. Hôm nay nàng chủ động đến đây khiến bà rất vừa lòng.
Diệp Mạt ở trong phòng Diệp Chân thị học ngũ di nương chế tác hà bao cùng với một ít phương pháp thêu đơn giản. Bên này, Huệ Ngạc giả ý lắc lư đi một vòng, thừa lúc không có ai chú ý thì trở về lại trong viện.
Tiếc rằng trong phòng yên tĩnh, hoàn toàn không giống như có người đến. Nàng vội vàng kiểm tra mọi thứ trong phòng cũng không thấy thiếu cái gì. Đang đứng nhíu mày suy tư thì nghe có tiếng động ở ngoài truyền đến, chắc hẳn là mấy nha hoàn đã trở lại. Nàng yên lặng thở dài một hơi, sợ rằng hôm nay tiểu tặc sẽ không xuất hiện.
Chậm rãi đi vào phòng trong, nhìn thấy trên giường tiểu thư chăn đệm hỗn loạn, nghĩ là buổi sáng đi quá mau nên chưa kịp thu dọn. Nàng đi qua vén màn che lên cố định ở hai bên. Mang y phục tán loạn trên giường để qua một cái ghế, sau đó nhẹ nhàng nhấc cái chăn lên.
Chỉ thấy có một vật từ trong chăn nhào ra, Huệ Ngạc ngừng động tác, tò mò nhặt thứ đó lên nhìn, nhìn kỹ thì bị dọa đến lùi mạnh ra sau, tay đánh vào cột giường đến đau.
Mà thứ nàng nắm trong tay chính là miếng vải bố màu trắng. Chỉ có điều khác nhau là tấm vải bị một vòng châu nhỏ buộc lại ở giữa tạo thành cái đầu nhỏ. Cái đầu nhỏ kia được vẽ mắt mũi, miệng thì thẳng tắp, nhìn qua rất giống một đứa nhỏ đang tức giận. Tầm mắt hạ xuống Huệ Ngạc gần như là ngã trên giường, đây…đây…trên con búp bê này ghi ba chữ xiêu vẹo thật to — Trình Tề Lễ.
Huệ Ngạc quả nhiên là bị dọa, vội vàng lât đệm giường lên, mấy cây kim châm hẳn là ở quanh đâu đây, tiếc rằng tìm từ trên xuống dưới giường cũng không tìm thấy mấy cái kim châm.
Đứng bên giường hồi lâu trong đầu Huệ Ngạc chỉ có một suy nghĩ. Tiểu nhân nào ác độc lại dám vu oan cho tiểu thư làm ra chuyện bùa ngải thế này, rõ là không muốn sống nữa. Thanh âm nói chuyện bên ngoài càng lúc càng lớn, sắp có người đi vào, Huệ Ngạc không chút suy nghĩ đem búp bê vải kia nhét vào tay áo của mình.
Chuyện này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu không…sẽ có hại cho tiểu thư. Lúc này có nha hoàn từ sau bình phong đi đến, Huệ Ngạc kéo nệm trải giường lên nói với nha hoàn kia: “Giúp ta lấy đệm mới từ trong ngăn tủ đến đây, mang cái này đi giặt.”
Khi nói chuyện thì quay đầu giũ cái nệm, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, nắm chặt một thứ trong tay áo, nhẹ nhàng mấp máy môi, chuyện này sợ là phải báo cho đại phu nhân biết mới được.
…
Buổi tối Diệp Mạt trở về, phát hiện nệm giường cùng gối đã bị dổi, cũng không nhớ đến con búp bê mà cô làm trong lúc nhất thời tức giận. Hôm nay ở bên chỗ Diệp Chân thị học thêu cả một ngày, ánh mắt thật mệt mỏi nên để Huệ Ngạc mang nước ấm vào rửa mặt, rửa ráy qua loa liền thay đổi xiêm y ôm chăn đi ngủ. Hoàn toàn không biết, con búp bê nàng làm trong lúc nhất thời tức giận kia lại trở thành lưỡi dao tử thân cướp đi mạng sống của hai người.
Sau khi đợi Diệp Mạt ngủ say, Diệp Mạt một mình mang theo đèn lồng trực tiếp đến phòng Diệp Chân thị.
Ngay trước khi Huệ Ngạc ra khỏi cổng được hai canh giờ, ở bên Diệp Chân thị có lẽ cũng nghe được chút ít tin tức nào đó. Để nha hoàn lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, đương gia chủ mẫu của Diệp gia ngồi ghế trên, trong mắt đầy sự giận dữ. Ngón tay nắm chén trà dần buộc chặt, móng tay màu đỏ tươi bóp chặt trên cái chén trà phát ra những âm thanh ma sát chói tai vang vọng trong toàn bộ căn phòng yên tĩnh.
Trong viện này của Diệp gia, chỗ ngồi này của bà là cao quý, không chuyện gì có thể qua mắt của bà cũng như không có câu nói nào có thể thoát khỏi lỗ tai của bà, huống chi là những lời bị người ta cố ý đồn thổi…bởi những người lòng muông dạ thú tự cho là không ai biết.
Muốn chống lại bà, cũng phải xem lại thực lực thế nào đã.
…
Sau vài ngày, lời đồn thứ nhất bắt đầu lan truyền với tốc độ như bay khắp Diệp phủ.
Nội dung là, tiểu thế tử Trình gia qua đêm tại khuê phòng của Diệp ngũ tiểu thư, vì tránh người ta đàm luận mà gượng ép đính hôn, ngũ cô nương không tuân thủ nữ tắc làm ô nhục gia tộc.
…
Khi đó, Diệp Mạt đang vùi đầu cùng Ngũ di nương học thêu hà bao, bên cạnh cô lại không có ai dám nghị luận lung tung, mà cô cũng không chú ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn nha hoàn. Bởi vậy, trong phủ lưu truyền lời đồn ồn ào như thế nhưng cô không biết gì cả.
Cho đến một ngày cô đột nhiên phát hiện, búp bê nhỏ của mình làm ra để châm kim giải hận, nhưng cuối cùng vì không muốn ông xã bị thương nên đã ném mấy cây kim châm đi, hoàn toàn biến mất trong phòng của cô.
Cô cũng từng hỏi qua Huệ Ngạc, đáp án của Huệ Ngạc chỉ có một — nàng chưa từng thấy qua. Hỏi vài nha hoàn khác thì không ai biết cô đang nói cái gì, hoàn toàn không biết chuyện gì.
Diệp Mạt cảm thấy, chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Huệ Ngạc lẩm nhẩm đến ba lần kiểm tra những thứ trong rổ kim chỉ của nàng, cuối cùng kết luận là, nàng thiếu một tấm vải bố màu trắng, một cây kim cùng dây thừng, dây chỉ.
Nhíu mày cẩn thận nghĩ nghĩ, đã nhiều ngày nay nàng đều ở trong phòng của tiểu thư, rổ kim chỉ tuyệt đối không rời khỏi căn phòng này. Mày nàng nhăn càng sâu, hay là trong phòng này có ai đó chân tay không sạch sẽ? Lại cả gan động đến đồ trong phòng tiểu thư, lá gan thật không nhỏ.
Bình tĩnh mang rổ kim chỉ của mình để lại trong ngăn tủ, Huệ Ngạc làm như không có việc gì đến cái bàn tròn mà các nha hoàn đang ngồi chơi đùa. Chuyện này lớn không lớn nhỏ không nhỏ, nàng phải tự mình lưu ý trước, xem tên trộm kia còn vi phạm nữa không.
Ngoài phòng có vài tiểu nha hoàn đang cắn hạt dưa nói giỡn với nhau, thấy Huệ Ngạc đi ra thì đứng lên chừa ghế trống cho nàng ngồi. Huệ Ngạc cũng không khách khí ngồi xuống, nói cười với các nàng: “Đang nói gì thế?”
Bình thường Huệ Ngạc rất hay giao tiếp với mọi người, làm việc cũng trầm ổn đáng tin cậy, lại ở một người trên mọi người trong viện này. Lần này thấy nàng lại đây, các tiểu nha hoàn đều vui cười bắt chuyện với nàng, muốn thân cận cũng như nịnh nọt nàng.
“Huệ Ngạc tỷ tỷ, tỷ nói dạo này ngũ tiểu thư làm sao vậy?” Một nha hoàn mặt tròn mắt to to gan hỏi.
Lúc này trong lòng Huệ Ngạc vẫn còn vướng bận chuyện kẻ trộm, chỉ lo âm thầm suy nghĩ xem ai đã động tay động chân, nên không chú ý đến câu hỏi kia. Sau khi hoàn hồn mới nhìn các nàng lắc đầu nói: “Một đám tiểu quỷ như các ngươi còn đoán không ra sao ta biết được.”
Vài nha hoàn cũng cười theo nàng, nói lung tung thêm hai câu thì Huệ Ngạc chỉ ngồi suy nghĩ mà không nói chuyện. Mọi người thấy nói chuyện không còn tự do nữa thì tìm lý do giải tán.
…
Cả ngày này trong lòng Huệ Ngạc đều nhớ đến chuyện trộm, chỉ cần tên trộm làm thêm một lần nữa nàng mới thể bắt được.
Một ngày này, Diệp Chân thị sai người gọi Diệp Mạt đi qua nói là có chuyện muốn nói cùng cô. Huệ Ngạc nghĩ, hôm nay tiểu thư không ở đây, không phải là cơ hội tốt cho tên trộm ra tay sao. Nghĩ như thế liền gọi Liên Cúc đi vào nói rằng mình không khỏe, để Liên Cúc đi theo tiểu thư đến phòng đại phu nhân.
Liên Cúc cũng không nghĩ nhiều, dặn nàng nghỉ ngơi rồi mới cùng Diệp Mạt ra ngoài. Huệ Ngạc nghĩ, nàng ở trong phòng đương nhiên kẻ trộm không dám hành động nên đi ra ngoài, trước khi đi còn nhìn về mấy nha hoàn đang trực phòng.
…
Diệp Mạt bị ông xã đả kích chưa gượng dậy nổi, cảm xúc cực kỳ thấp, mấy ngày nay tinh thần không sáng sủa. Thấy Diệp Chân thị thì yếu ớt kêu một tiếng mẫu thân. Hôm nay ngũ phu nhân cũng mang tiểu thư nhỏ tuổi nhất của Diệp gia là Diệp Đình đến. Diệp Đình vừa hai tuổi, ngoan ngoãn xinh đẹp ở trong lòng vú em, cực kỳ giống một con thỏ nhát gan.
Mười lăm tháng tám gần ngay trước mắt, rất nhiều chuyện cần làm khẩn cấp. Ở thành Lê Dương có một tập tục nhiều năm không đổi, khi đính hôn, nhà gái đều phải thêu tín vật đưa cho nhà trai.
Trên thực tế, mấy ngày trước Diệp Mạt có theo Diệp Chân thị học mấy việc thêu thùa đơn giản. Chỉ vì tuổi của cô còn nhỏ ánh mắt tay chân chưa đủ lưu loát, nên Diệp Chân thị cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với cô.
Nhưng mà tình huống hiện tại cũng không giống như thế, tín vật đưa cho chú rể lại từ mẫu thân của tân nương làm ra. Diệp Chân thị vuốt nhẹ bím tóc của Diệp Mạt nói tình hình. Thật ra chuyện này cũng không có gì, tuy theo tập tục phải là tân nương làm, nhưng mấy loại đính hôn khi còn nhỏ này có không ít trường hợp tín vật là do người ngoài làm, tân nương thì chỉ cần mấy đường mở đầu là được.
Diệp Chân thị đưa ra mấy thứ đơn giản cho Diệp Mạt chọn, cuối cùng Diệp Mạt chọn thêu hà bao (cái túi thơm đeo bên hông ý). Với trình độ năm xưa của cô, một cái hà bao khẳng định là không có vấn đề gì, chẳng qua tay chân còn hơi chậm chạp nên kỹ thuật khẳng định đã suy giảm, nhưng mà nói chung là có thể hoàn thành.
Diệp ngũ phu nhân là một cô nương mới hơn hai mươi, là người khá thẹn thùng, dịu dàng đẹp như hoa. Ngũ phu nhân xuất thân là thợ thêu, tay nghề vững chắc. Nàng nghe nói Diệp Mạt phải thêu tín vật cho lễ đính hôn nên tự động xin đi giết giặc, nói rằng có thể giúp đỡ chút việc.
Mặc dù ngũ phòng này được lão gia sủng ái nhưng cũng may tâm tư đơn thuần, không vì được sủng mà kiêu. Đối với Diệp Chân thị rất kính sợ, tâm địa không chứa chút giảo hoạt nào, cho nên Diệp Chân thị đối đãi với nàng rất tốt. Hôm nay nàng chủ động đến đây khiến bà rất vừa lòng.
Diệp Mạt ở trong phòng Diệp Chân thị học ngũ di nương chế tác hà bao cùng với một ít phương pháp thêu đơn giản. Bên này, Huệ Ngạc giả ý lắc lư đi một vòng, thừa lúc không có ai chú ý thì trở về lại trong viện.
Tiếc rằng trong phòng yên tĩnh, hoàn toàn không giống như có người đến. Nàng vội vàng kiểm tra mọi thứ trong phòng cũng không thấy thiếu cái gì. Đang đứng nhíu mày suy tư thì nghe có tiếng động ở ngoài truyền đến, chắc hẳn là mấy nha hoàn đã trở lại. Nàng yên lặng thở dài một hơi, sợ rằng hôm nay tiểu tặc sẽ không xuất hiện.
Chậm rãi đi vào phòng trong, nhìn thấy trên giường tiểu thư chăn đệm hỗn loạn, nghĩ là buổi sáng đi quá mau nên chưa kịp thu dọn. Nàng đi qua vén màn che lên cố định ở hai bên. Mang y phục tán loạn trên giường để qua một cái ghế, sau đó nhẹ nhàng nhấc cái chăn lên.
Chỉ thấy có một vật từ trong chăn nhào ra, Huệ Ngạc ngừng động tác, tò mò nhặt thứ đó lên nhìn, nhìn kỹ thì bị dọa đến lùi mạnh ra sau, tay đánh vào cột giường đến đau.
Mà thứ nàng nắm trong tay chính là miếng vải bố màu trắng. Chỉ có điều khác nhau là tấm vải bị một vòng châu nhỏ buộc lại ở giữa tạo thành cái đầu nhỏ. Cái đầu nhỏ kia được vẽ mắt mũi, miệng thì thẳng tắp, nhìn qua rất giống một đứa nhỏ đang tức giận. Tầm mắt hạ xuống Huệ Ngạc gần như là ngã trên giường, đây…đây…trên con búp bê này ghi ba chữ xiêu vẹo thật to — Trình Tề Lễ.
Huệ Ngạc quả nhiên là bị dọa, vội vàng lât đệm giường lên, mấy cây kim châm hẳn là ở quanh đâu đây, tiếc rằng tìm từ trên xuống dưới giường cũng không tìm thấy mấy cái kim châm.
Đứng bên giường hồi lâu trong đầu Huệ Ngạc chỉ có một suy nghĩ. Tiểu nhân nào ác độc lại dám vu oan cho tiểu thư làm ra chuyện bùa ngải thế này, rõ là không muốn sống nữa. Thanh âm nói chuyện bên ngoài càng lúc càng lớn, sắp có người đi vào, Huệ Ngạc không chút suy nghĩ đem búp bê vải kia nhét vào tay áo của mình.
Chuyện này tuyệt đối không thể để người ngoài biết, nếu không…sẽ có hại cho tiểu thư. Lúc này có nha hoàn từ sau bình phong đi đến, Huệ Ngạc kéo nệm trải giường lên nói với nha hoàn kia: “Giúp ta lấy đệm mới từ trong ngăn tủ đến đây, mang cái này đi giặt.”
Khi nói chuyện thì quay đầu giũ cái nệm, biểu tình trên mặt rất nghiêm túc, nắm chặt một thứ trong tay áo, nhẹ nhàng mấp máy môi, chuyện này sợ là phải báo cho đại phu nhân biết mới được.
…
Buổi tối Diệp Mạt trở về, phát hiện nệm giường cùng gối đã bị dổi, cũng không nhớ đến con búp bê mà cô làm trong lúc nhất thời tức giận. Hôm nay ở bên chỗ Diệp Chân thị học thêu cả một ngày, ánh mắt thật mệt mỏi nên để Huệ Ngạc mang nước ấm vào rửa mặt, rửa ráy qua loa liền thay đổi xiêm y ôm chăn đi ngủ. Hoàn toàn không biết, con búp bê nàng làm trong lúc nhất thời tức giận kia lại trở thành lưỡi dao tử thân cướp đi mạng sống của hai người.
Sau khi đợi Diệp Mạt ngủ say, Diệp Mạt một mình mang theo đèn lồng trực tiếp đến phòng Diệp Chân thị.
Ngay trước khi Huệ Ngạc ra khỏi cổng được hai canh giờ, ở bên Diệp Chân thị có lẽ cũng nghe được chút ít tin tức nào đó. Để nha hoàn lặng yên không tiếng động đi ra ngoài, đương gia chủ mẫu của Diệp gia ngồi ghế trên, trong mắt đầy sự giận dữ. Ngón tay nắm chén trà dần buộc chặt, móng tay màu đỏ tươi bóp chặt trên cái chén trà phát ra những âm thanh ma sát chói tai vang vọng trong toàn bộ căn phòng yên tĩnh.
Trong viện này của Diệp gia, chỗ ngồi này của bà là cao quý, không chuyện gì có thể qua mắt của bà cũng như không có câu nói nào có thể thoát khỏi lỗ tai của bà, huống chi là những lời bị người ta cố ý đồn thổi…bởi những người lòng muông dạ thú tự cho là không ai biết.
Muốn chống lại bà, cũng phải xem lại thực lực thế nào đã.
…
Sau vài ngày, lời đồn thứ nhất bắt đầu lan truyền với tốc độ như bay khắp Diệp phủ.
Nội dung là, tiểu thế tử Trình gia qua đêm tại khuê phòng của Diệp ngũ tiểu thư, vì tránh người ta đàm luận mà gượng ép đính hôn, ngũ cô nương không tuân thủ nữ tắc làm ô nhục gia tộc.
…
Khi đó, Diệp Mạt đang vùi đầu cùng Ngũ di nương học thêu hà bao, bên cạnh cô lại không có ai dám nghị luận lung tung, mà cô cũng không chú ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của bọn nha hoàn. Bởi vậy, trong phủ lưu truyền lời đồn ồn ào như thế nhưng cô không biết gì cả.
Cho đến một ngày cô đột nhiên phát hiện, búp bê nhỏ của mình làm ra để châm kim giải hận, nhưng cuối cùng vì không muốn ông xã bị thương nên đã ném mấy cây kim châm đi, hoàn toàn biến mất trong phòng của cô.
Cô cũng từng hỏi qua Huệ Ngạc, đáp án của Huệ Ngạc chỉ có một — nàng chưa từng thấy qua. Hỏi vài nha hoàn khác thì không ai biết cô đang nói cái gì, hoàn toàn không biết chuyện gì.
Diệp Mạt cảm thấy, chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.