Ông Xã Cực Sủng: Cục Cưng Mau Tới Đây
Chương 19: Quyết Tâm Bắt Đầu Lại
Bách Hương Mật
05/06/2021
Mặc Đình không nói nữa, đưa mắt nhìn về phía trước. Nhưng Đường Ninh lại nhìn vành tai anh, nốt ruồi kia trông như một viên kim cương đen, như một chiếc khuyên tai tự nhiên, khiến cả người anh toát ra sự nguy hiểm.
"Nhìn tôi như thế là sao? Muốn mời tôi hôn em à? Ôm em, hay là..."
Đường Ninh cố gắng để bản thân giảm bớt căng thẳng, chủ động nắm lấy cánh tay anh, né tránh ánh nhìn của anh: "Anh có thể cùng tôi đến một nơi trước khi về nhà không?"
"Đi rồi thì có phải là lúc về có thể làm nốt chuyện hôm qua chưa hoàn thành đúng không?"
Câu hỏi của Mặc Đình rất nhẹ nhưng khiến Đường Ninh càng thêm căng thẳng, bởi vì cô biết cô không thể có được dũng khí như đêm qua nữa. Mặc Đình cũng không miễn cưỡng, anh không nói gì thêm, để mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Theo như lời thỉnh cầu của Đường Ninh, hai người chưa về Mặc gia mà đi đến rừng hoa anh đào nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Đây là nơi trước đây cô và Hàn Vũ Phàm hay đến hẹn hò, nhưng hôm nay cô muốn xóa cái tên Hàn Vũ Phàm này khỏi cuộc sống của mình. Thế nên, cô cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp: "Tôi ở rừng hoa anh đào, nơi chúng ta thường hay gặp mặt. Nếu như anh muốn gặp tôi, vậy thì hẹn ở chỗ cũ... Không gặp không về."
"Được, anh sẽ đến ngay." Hàn Vũ Phàm lập tức đồng ý, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu ở cùng một chỗ nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định từ bỏ Đường Ninh. Đi đâu để tìm được một người phụ nữ dễ lừa gạt như Đường Ninh chứ? Suốt thời gian bên nhau, cô hết lòng vì anh ta, không những thế tính cách lại tốt, lại có gia thế.
Đường Ninh cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình đang ngồi đối diện, giọng nói chân thành mang theo đầy sự nghẹn ngào: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi cho anh ta vì chuyện tình cảm, lần sau... Không có lần sau nữa."
Mặc Đình nhướn mày không nói gì, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Ninh đến bên cạnh anh, dường như muốn chiếm làm của riêng.
Đường Ninh ngoan ngoãn lại gần, hai người nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, chỉ một lát sau, dưới gốc anh anh đào xuất hiện một bóng dáng lo lắng.
Hàn Vũ Phàm đã tới!
Trong quá khứ đã có không biết bao nhiêu lần cô đứng ở vị trí của Hàn Vũ Phàm, ngây ngốc chờ đợi cả một ngày, mười lần thì có lẽ năm lần bị cho leo cây. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô đã từng đối xử với anh ta bằng trái tim chân thành đến vậy, thế mà cuối cùng chỉ nhận được sự đau khổ, thế nên...
Cô cũng muốn Hàn Vũ Phàm nếm trải cảm giác bị đùa giỡn, bị lỡ hẹn, bị phản bội...
"Thế này đã có thể khiến em hết giận rồi à?" Mặc Đình nhìn bóng người dưới lầu, ôm vai Đường Ninh hỏi.
"Tất nhiên là không thể, tôi chỉ muốn anh ta phải nếm trải tất cả những gì tôi đã trải qua."
Mặc Đình vươn tay nâng cằm cô lên, rõ ràng là một cô gái mảnh mai như vậy, thế nhưng gặp phải chuyện này vẫn có thể giải quyết sạch sẽ lưu loát, nói cắt đứt là cắt đứt, không chút níu kéo nào.
"Tôi vừa gọi món, tôi chọn gan ngỗng, người phục vụ nói nó được vận chuyển từ Pháp đến đây bằng đường hàng không, chắc là cũng không tồi."
Mặc Đình buông cô ra, hơi tươi cười, lộ vẻ kinh ngạc: "Sao em biết tôi thích?"
"Biết được sở thích của chồng có gì khó đâu?" Đường Ninh bảo người phục vụ mang thức ăn lên: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Mặc Đình nhìn đôi môi như hoa hồng của cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Nhưng... Tôi không muốn nói chuyện, tôi chỉ muốn... hôn em!"
Ai bảo anh là độc dược số một làng giải trí chứ? Rõ ràng... Người phụ nữ trước mắt cũng mang theo độc tính mãnh liệt, làm cho người ta nghiện.
Dưới lầu, Hàn Vũ Phàm vẫn còn đang đứng đợi ở đó, còn ở nhà hàng trên lầu, Đường Ninh và Mặc Đình cùng nhau ăn cơm. Thật ra Đường Ninh không thích nói chuyện công việc trước mặt Mặc Đình, mà Mặc Đình cũng hiểu ý cô. Trước đây anh ra tay giúp cô hai lần, nhưng xét theo khả năng ứng biến của cô mà nói thì cô gái này năng lực cũng không tệ.
Nhưng mà... Cho dù không tệ thì cũng là vợ của Mặc Đình anh, chỉ cần là vợ của anh thì không ai được phép bắt nạt.
"Nhìn tôi như thế là sao? Muốn mời tôi hôn em à? Ôm em, hay là..."
Đường Ninh cố gắng để bản thân giảm bớt căng thẳng, chủ động nắm lấy cánh tay anh, né tránh ánh nhìn của anh: "Anh có thể cùng tôi đến một nơi trước khi về nhà không?"
"Đi rồi thì có phải là lúc về có thể làm nốt chuyện hôm qua chưa hoàn thành đúng không?"
Câu hỏi của Mặc Đình rất nhẹ nhưng khiến Đường Ninh càng thêm căng thẳng, bởi vì cô biết cô không thể có được dũng khí như đêm qua nữa. Mặc Đình cũng không miễn cưỡng, anh không nói gì thêm, để mặc cho cô ôm lấy cánh tay mình, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Theo như lời thỉnh cầu của Đường Ninh, hai người chưa về Mặc gia mà đi đến rừng hoa anh đào nổi tiếng ở Thịnh Kinh. Đây là nơi trước đây cô và Hàn Vũ Phàm hay đến hẹn hò, nhưng hôm nay cô muốn xóa cái tên Hàn Vũ Phàm này khỏi cuộc sống của mình. Thế nên, cô cuối cùng cũng nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp: "Tôi ở rừng hoa anh đào, nơi chúng ta thường hay gặp mặt. Nếu như anh muốn gặp tôi, vậy thì hẹn ở chỗ cũ... Không gặp không về."
"Được, anh sẽ đến ngay." Hàn Vũ Phàm lập tức đồng ý, mặc dù anh ta và Mặc Vũ Nhu ở cùng một chỗ nhưng anh ta chưa bao giờ có ý định từ bỏ Đường Ninh. Đi đâu để tìm được một người phụ nữ dễ lừa gạt như Đường Ninh chứ? Suốt thời gian bên nhau, cô hết lòng vì anh ta, không những thế tính cách lại tốt, lại có gia thế.
Đường Ninh cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mặc Đình đang ngồi đối diện, giọng nói chân thành mang theo đầy sự nghẹn ngào: "Đây là lần cuối cùng tôi gọi cho anh ta vì chuyện tình cảm, lần sau... Không có lần sau nữa."
Mặc Đình nhướn mày không nói gì, chỉ vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo Đường Ninh đến bên cạnh anh, dường như muốn chiếm làm của riêng.
Đường Ninh ngoan ngoãn lại gần, hai người nhìn xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, chỉ một lát sau, dưới gốc anh anh đào xuất hiện một bóng dáng lo lắng.
Hàn Vũ Phàm đã tới!
Trong quá khứ đã có không biết bao nhiêu lần cô đứng ở vị trí của Hàn Vũ Phàm, ngây ngốc chờ đợi cả một ngày, mười lần thì có lẽ năm lần bị cho leo cây. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô đã từng đối xử với anh ta bằng trái tim chân thành đến vậy, thế mà cuối cùng chỉ nhận được sự đau khổ, thế nên...
Cô cũng muốn Hàn Vũ Phàm nếm trải cảm giác bị đùa giỡn, bị lỡ hẹn, bị phản bội...
"Thế này đã có thể khiến em hết giận rồi à?" Mặc Đình nhìn bóng người dưới lầu, ôm vai Đường Ninh hỏi.
"Tất nhiên là không thể, tôi chỉ muốn anh ta phải nếm trải tất cả những gì tôi đã trải qua."
Mặc Đình vươn tay nâng cằm cô lên, rõ ràng là một cô gái mảnh mai như vậy, thế nhưng gặp phải chuyện này vẫn có thể giải quyết sạch sẽ lưu loát, nói cắt đứt là cắt đứt, không chút níu kéo nào.
"Tôi vừa gọi món, tôi chọn gan ngỗng, người phục vụ nói nó được vận chuyển từ Pháp đến đây bằng đường hàng không, chắc là cũng không tồi."
Mặc Đình buông cô ra, hơi tươi cười, lộ vẻ kinh ngạc: "Sao em biết tôi thích?"
"Biết được sở thích của chồng có gì khó đâu?" Đường Ninh bảo người phục vụ mang thức ăn lên: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Mặc Đình nhìn đôi môi như hoa hồng của cô, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: "Nhưng... Tôi không muốn nói chuyện, tôi chỉ muốn... hôn em!"
Ai bảo anh là độc dược số một làng giải trí chứ? Rõ ràng... Người phụ nữ trước mắt cũng mang theo độc tính mãnh liệt, làm cho người ta nghiện.
Dưới lầu, Hàn Vũ Phàm vẫn còn đang đứng đợi ở đó, còn ở nhà hàng trên lầu, Đường Ninh và Mặc Đình cùng nhau ăn cơm. Thật ra Đường Ninh không thích nói chuyện công việc trước mặt Mặc Đình, mà Mặc Đình cũng hiểu ý cô. Trước đây anh ra tay giúp cô hai lần, nhưng xét theo khả năng ứng biến của cô mà nói thì cô gái này năng lực cũng không tệ.
Nhưng mà... Cho dù không tệ thì cũng là vợ của Mặc Đình anh, chỉ cần là vợ của anh thì không ai được phép bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.