Ông Xã Đại Nhân Hết Mực Cưng Chiều
Chương 14: Không mặc áo lót
Thiển Kính Tử
07/10/2021
Nhóm dịch: Mèo Đen
Tang Dĩ An đưa lưng về phía gương, cắn răng chịu đựng, nhưng vết thương vẫn rất đau, Dư Diêu ra tay rất nặng, thật vất vả dưỡng một tuần, lại bị đánh.
Dạo này cô đúng là xui xẻo.
Không chừng hôm nào uống nước mà nghẹn chết.
Thẩm Vu Nghị ở ngoài gõ cửa: “Đã nửa tiếng, không sao chứ?”
“A, không sao không sao, sắp xong rồi!”
Tang Dĩ An nhìn áo lót, lưng cô bị thương, không mặc được nha, nhưng bên ngoài có đàn ông, không mặc thì có lộ liễu quá không…
Nghĩ vậy, cô thử mặc vào, vừa đụng vào vết thương, cảm giác đau nhói truyền tới, đau đến cào tim cào phổi.
Tang Dĩ An đau đến giậm chân!
Thẩm Vu Nghị nghe bên trong có tiếng đùng đùng, khẽ nhíu mày: “Sao thế?”
“A? Có con gián! Không sao rồi.” Tang Dĩ An chống lên bồn rửa mặt, hồi lâu mới bớt đau.
Cô nhìn áo lót, quả quyết để lại trong túi, thật sự không mặc được!
Lúc Tang Dĩ An đi ra, mặc đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, đã là một cô bé gọn gàng.
Không có lớp trang điểm, gương mặt trắng nõn mềm mịn như trẻ sơ sinh, mái tóc dài đã sấy khô, xõa trên vai, làm vẻ mặt cô dịu đi.
Tang Dĩ An ngồi trên giường bệnh, nhìn Thẩm Vu Nghị đang xem báo.
“Chú Thẩm.”
“Sửa soạn xong rồi? Sao mặt đỏ vậy?” Thẩm Vu Nghị ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy không biến hóa.
Tang Dĩ An vội dùng tay quạt: “Tôi thấy nóng.”
“Nóng cũng không thể mở điều hòa, điều hòa không tốt, không thể chiều theo mấy thói hư tật xấu này.” Thẩm Vu Nghị dặn dò.
Tang Dĩ An gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.”
Cô mất tự nhiên kéo kéo áo trước ngực, sợ bị anh nhìn ra gì.
Thẩm Vu Nghị nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy ẩn giấu ý cười: “Muốn nằm không?”
“Muốn muốn muốn, muốn nằm!”
Tang Dĩ An xoay mình lên giường, động tác quá nhanh lại đụng tới vết thương, nhưng cô không quen lộ vẻ mềm yếu trước mặt người ngoài, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Vu Nghị nửa ôm cô, động tác nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, hoàn toàn không đụng phải nơi không nên đụng.
Tang Dĩ An đỏ mặt vùi vào gối, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Vu Nghị không lập tức rời đi, hai người cách rất gần.
Vén mái tóc dài của cô lên, giọng anh rất nghiêm túc: “Cô không định giao dịch với tôi thật? Tôi ra giá cao.”
Tang Dĩ An sửng sốt, sau đó hiểu ra, vội nói: “Chú cảnh sát tôi thật sự là cô bé ngoan! Thật sự không làm chuyện đó! Chú đừng có càn quét chỗ tôi!”
Mắt Thẩm Vu Nghị hơi trầm xuống, trong mắt Tang Dĩ An, hình như anh nhìn ra cô không mặc áo lót rồi, đây không phải là quyến rũ trắng trợn sao!”
“Tôi không mặc là vì…”
“Được rồi, không chọc cô nữa.”
Hai người nói cùng lúc, lại im lặng cùng lúc.
Tang Dĩ An không cách nào hình dung tâm tình bây giờ, cô hận không thể đâm chết mình!
Thẩm Vu Nghị đầy ý vị nhìn cô: “Hửm? Không mặc cái gì?”
“… Ha ha ha, không có nha! Tôi mặc đầy đủ!”
Thẩm Vu Nghị cười như có như không: “Tạm thời ở đây, chờ hạ sốt hãy xuất viện.”
Mặt Tang Dĩ An đỏ bừng, lại không tiện từ chối: “Tiền phòng bệnh tôi cũng sẽ trả cho chú.”
“Muốn ăn gì?” Thẩm Vu Nghị không tiếp lời cô.
Tang Dĩ An chớp mắt, tinh thần tỉnh táo: “Chú mua giúp tôi?”
Thẩm Vu Nghị để báo sang một bên, cầm áo khoác lên hỏi lại lần nữa: “Muốn ăn gì?”
“Móng heo quay cạnh bệnh viện này cực kỳ ngon, có thể mua giúp tôi hai cái không? Tôi sẽ trả tiền cho chú.”
Thẩm Vu Nghị nhìn cô, cảm thấy cô giống như một con mèo.
Tang Dĩ An nhìn anh đi ra ngoài, lập tức bổ sung: “Thịt xiên cay nữa nha!”
Sau đó thở phào nằm sấp trên giường bệnh, cảm giác trống rỗng trước ngực khiến cô xấu hổ, lần đầu tiên không mặc áo lót trước mặt đàn ông, cũng may anh không phát hiện.
Mười mấy phút sau Thẩm Vu Nghị trở lại, nhưng không có móng heo quay, cũng không có thịt xiên, chỉ có một chén cháo trắng.
“Không có đủ tiền sao?” Tang Dĩ An nhỏ giọng hỏi.
“Ăn xong rồi bỏ vào thùng rác, sẽ có người tới dọn, ngày mai tôi lại tới.” Thẩm Vu Nghị nói xong đi đến trước mặt cô.
Tang Dĩ An cảm nhận được một bóng mờ, anh quả thực rất cao, ngũ quan ngược sáng càng thâm thúy mạnh mẽ.
Chỉ thấy anh khom người.
Tang Dĩ An ngây ngốc, thấy bàn tay anh cách mình ngày càng gần, định trốn về sau, thì bị anh đặt tay lên trán.
“Còn đang sốt, nghỉ ngơi sớm.”
Đến khi bóng lưng Thẩm Vu Nghị biến mất, Tang Dĩ An vẫn nóng nóng, cô cũng sờ trán.
Thật sự sốt hơi cao.
Tang Dĩ An đưa lưng về phía gương, cắn răng chịu đựng, nhưng vết thương vẫn rất đau, Dư Diêu ra tay rất nặng, thật vất vả dưỡng một tuần, lại bị đánh.
Dạo này cô đúng là xui xẻo.
Không chừng hôm nào uống nước mà nghẹn chết.
Thẩm Vu Nghị ở ngoài gõ cửa: “Đã nửa tiếng, không sao chứ?”
“A, không sao không sao, sắp xong rồi!”
Tang Dĩ An nhìn áo lót, lưng cô bị thương, không mặc được nha, nhưng bên ngoài có đàn ông, không mặc thì có lộ liễu quá không…
Nghĩ vậy, cô thử mặc vào, vừa đụng vào vết thương, cảm giác đau nhói truyền tới, đau đến cào tim cào phổi.
Tang Dĩ An đau đến giậm chân!
Thẩm Vu Nghị nghe bên trong có tiếng đùng đùng, khẽ nhíu mày: “Sao thế?”
“A? Có con gián! Không sao rồi.” Tang Dĩ An chống lên bồn rửa mặt, hồi lâu mới bớt đau.
Cô nhìn áo lót, quả quyết để lại trong túi, thật sự không mặc được!
Lúc Tang Dĩ An đi ra, mặc đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, đã là một cô bé gọn gàng.
Không có lớp trang điểm, gương mặt trắng nõn mềm mịn như trẻ sơ sinh, mái tóc dài đã sấy khô, xõa trên vai, làm vẻ mặt cô dịu đi.
Tang Dĩ An ngồi trên giường bệnh, nhìn Thẩm Vu Nghị đang xem báo.
“Chú Thẩm.”
“Sửa soạn xong rồi? Sao mặt đỏ vậy?” Thẩm Vu Nghị ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy không biến hóa.
Tang Dĩ An vội dùng tay quạt: “Tôi thấy nóng.”
“Nóng cũng không thể mở điều hòa, điều hòa không tốt, không thể chiều theo mấy thói hư tật xấu này.” Thẩm Vu Nghị dặn dò.
Tang Dĩ An gật đầu liên tục: “Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.”
Cô mất tự nhiên kéo kéo áo trước ngực, sợ bị anh nhìn ra gì.
Thẩm Vu Nghị nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy ẩn giấu ý cười: “Muốn nằm không?”
“Muốn muốn muốn, muốn nằm!”
Tang Dĩ An xoay mình lên giường, động tác quá nhanh lại đụng tới vết thương, nhưng cô không quen lộ vẻ mềm yếu trước mặt người ngoài, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Vu Nghị nửa ôm cô, động tác nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống, hoàn toàn không đụng phải nơi không nên đụng.
Tang Dĩ An đỏ mặt vùi vào gối, ấp úng nói: “Cảm ơn.”
Thẩm Vu Nghị không lập tức rời đi, hai người cách rất gần.
Vén mái tóc dài của cô lên, giọng anh rất nghiêm túc: “Cô không định giao dịch với tôi thật? Tôi ra giá cao.”
Tang Dĩ An sửng sốt, sau đó hiểu ra, vội nói: “Chú cảnh sát tôi thật sự là cô bé ngoan! Thật sự không làm chuyện đó! Chú đừng có càn quét chỗ tôi!”
Mắt Thẩm Vu Nghị hơi trầm xuống, trong mắt Tang Dĩ An, hình như anh nhìn ra cô không mặc áo lót rồi, đây không phải là quyến rũ trắng trợn sao!”
“Tôi không mặc là vì…”
“Được rồi, không chọc cô nữa.”
Hai người nói cùng lúc, lại im lặng cùng lúc.
Tang Dĩ An không cách nào hình dung tâm tình bây giờ, cô hận không thể đâm chết mình!
Thẩm Vu Nghị đầy ý vị nhìn cô: “Hửm? Không mặc cái gì?”
“… Ha ha ha, không có nha! Tôi mặc đầy đủ!”
Thẩm Vu Nghị cười như có như không: “Tạm thời ở đây, chờ hạ sốt hãy xuất viện.”
Mặt Tang Dĩ An đỏ bừng, lại không tiện từ chối: “Tiền phòng bệnh tôi cũng sẽ trả cho chú.”
“Muốn ăn gì?” Thẩm Vu Nghị không tiếp lời cô.
Tang Dĩ An chớp mắt, tinh thần tỉnh táo: “Chú mua giúp tôi?”
Thẩm Vu Nghị để báo sang một bên, cầm áo khoác lên hỏi lại lần nữa: “Muốn ăn gì?”
“Móng heo quay cạnh bệnh viện này cực kỳ ngon, có thể mua giúp tôi hai cái không? Tôi sẽ trả tiền cho chú.”
Thẩm Vu Nghị nhìn cô, cảm thấy cô giống như một con mèo.
Tang Dĩ An nhìn anh đi ra ngoài, lập tức bổ sung: “Thịt xiên cay nữa nha!”
Sau đó thở phào nằm sấp trên giường bệnh, cảm giác trống rỗng trước ngực khiến cô xấu hổ, lần đầu tiên không mặc áo lót trước mặt đàn ông, cũng may anh không phát hiện.
Mười mấy phút sau Thẩm Vu Nghị trở lại, nhưng không có móng heo quay, cũng không có thịt xiên, chỉ có một chén cháo trắng.
“Không có đủ tiền sao?” Tang Dĩ An nhỏ giọng hỏi.
“Ăn xong rồi bỏ vào thùng rác, sẽ có người tới dọn, ngày mai tôi lại tới.” Thẩm Vu Nghị nói xong đi đến trước mặt cô.
Tang Dĩ An cảm nhận được một bóng mờ, anh quả thực rất cao, ngũ quan ngược sáng càng thâm thúy mạnh mẽ.
Chỉ thấy anh khom người.
Tang Dĩ An ngây ngốc, thấy bàn tay anh cách mình ngày càng gần, định trốn về sau, thì bị anh đặt tay lên trán.
“Còn đang sốt, nghỉ ngơi sớm.”
Đến khi bóng lưng Thẩm Vu Nghị biến mất, Tang Dĩ An vẫn nóng nóng, cô cũng sờ trán.
Thật sự sốt hơi cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.