Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Chương 19: Hỏi chuyện.
Mộng Huyền
13/10/2024
Đồng Uyển nhận nhiệm vụ ở lại chăm sóc ba đứa cháu nhỏ, suốt một buổi chiều ở cạnh Khiết Tâm nghe cô lải nhải hết chuyện này đến chuyện khác. Đến khi hết chuyện để nói, cô mới hỏi về việc mình cần biết.
"Bác Uyển, chú Gia Huy đã có bạn gái chưa?"
Hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Khiết Tâm, Đồng Uyển nhớ lại hồi bé. Bao nhiêu năm rồi bà cứ tưởng con bé khi đó chỉ là trẻ con nhất thời yêu thích vẻ đẹp trai của Gia Huy thôi. Bây giờ nó hỏi đến như vậy không khỏi làm bà bất ngờ.
"Chưa có."
Trái tim Khiết Tâm nhảy loạn, anh ấy vẫn chưa có bạn gái thì ra là đúng. Nhưng lần đó anh ấy vẫn qua lại với con gái, cô hỏi cũng không nói. Điều này cô muốn biết lắm nhưng cứ hỏi là anh ngó lơ chẳng mấy quan tâm.
Ánh mắt Khiết Tâm rõ ràng là sự mến mộ, có gì đó ao ước. Đồng Uyển khẽ thở dài thấy mình trong ánh mắt đó, lúc trước bà cũng mơ mộng vậy nhưng điều bà mơ ước lại trở thành hiện thực..
Con bé còn quá nhỏ trong khi cậu em họ của bà đã qua tuổi ba mươi, chẳng còn trẻ chung gì nữa. Hai đứa quả thực không hợp với nhau, nếu để Hứa Cung Cẩn và Thẩm Ninh Kỳ biết chắc sẽ lột da nó mất.
Cầm tay cô đặt lên đùi, Đồng Uyển thảo dài nói cho cô biết.
"Khiết Tâm, cháu còn quá nhỏ để hiểu ra, đối với Gia Huy mà nói thằng bé đã lớn tuổi rồi. Cháu thích nó càng không thể được, ba mẹ cháu mà biết chắc chắn nó sẽ không yên ổn."
Lời Đồng Uyển nói làm cô buồn, Khiết Tâm không tin được bác ấy cũng giống như ba cô. Chuyện gì cũng muốn cấm cô, người cô thích cũng không được phép theo đuổi thì còn gì là tự do nữa.
Nghĩ là thế, Khiết Tâm không muốn trái lời bà nhưng cô không nhịn được, dáng vẻ sắp khóc đến nơi gỡ nhẹ tay bà ra.
"Bác cũng giống mẹ của con, yêu nhau cần gì tuổi tác, cháu đối với chú ấy là thật lòng." Khiết Tâm uất ức lắm, mỗi lần cô nhắc đến chú Huy là y như rằng bị người này người kia ngăn cản..
Trái tim của cô chỉ mình cô hiểu chứ ai hiểu cho, phải chăng có một người hiểu lòng cô thì tốt biết mấy. Biết mình không thể khuyên can, càng cố chấp đối với tính tình bướng bỉnh của Khiết Tâm chắc chắn con bé sẽ cố chấp làm những gì mình cho là đúng.
"Được rồi, bác hiểu cháu nói gì. Nếu cháu thích thật thì cứ mạnh dạn theo đuổi, nhưng tuyệt đối không hối hận. Nó lớn tuổi sẽ thiệt thòi cho con, nhưng bác mong hai đứa có nên duyên đi chăng nữa sẽ hạnh phúc."
Tuy vậy, Đồng Uyển không khỏi lo lắng cho tương lai.. Tình yêu lớn tuổi liệu có tốt, suy nghĩ của bà lạc vào dòng thời gian vô tận.. Chuông điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, bên kia Gia Huy vừa tắm xong đi ra.
"Chị gọi em?"
Mở loa to đặt xuống bàn, Gia Huy trầm giọng hỏi. Lâu rồi mới thấy chị họ chủ động gọi cho anh, anh còn tưởng chị ấy quên luôn đứa em họ này.
"Thằng này lại tắm đêm nữa, ảnh hưởng sức khỏe."
"Em quen rồi."
Gia Huy quá quen với việc này, anh làm việc cật lực ban ngày. Người ta tưởng làm hiệu trưởng rất dễ dàng, ngày ngày ngồi trước đống sổ sách ghi ghi chép chép là xong. Mấy ai biết nó khó nhằn đến mức nào, đầu óc anh sắp vì mấy đống sổ sách đó mà bùng nổ mất.
"Hừm.. không nói nổi em nữa."
Đồng Uyển hết nói nổi em họ, bà chẳng thèm nói về việc này nữa đổi thành chủ đề khác.
"Em độc thân lâu như vậy, còn chưa có ý định lấy vợ sao? Ba mẹ em gọi chị sắp cháy máy đến nơi, em còn không có động tĩnh gì chắc chị xuống lỗ trước em đấy."
Đồng Uyển thực sự rất lo lắng cho bản thân, cũng lo lắng cho nó nữa. Tuổi ba hai này còn chưa đi kiếm vợ, đợi mấy năm nữa qua ba lăm tuổi chắc chẳng ma nào thèm..
"Này có nghe thấy chị nói gì không?"
"Có nghe." Mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Gia Huy dù có nghe cũng chẳng mấy quan tâm lắm.
"Rồi em định bao nhiêu tuổi lấy vợ?"
"Ít thì hai năm, nhiều thì năm năm mười năm."
Gia Huy thản nhiên nói khiến Đồng Uyển khiếp sợ, bà không nghĩ nó đối với con gái lại có hiềm khích lớn như vậy. Phải chăng từ vụ cô gái kia phản bội mới khiến nó thành ra như vậy.
"Có phải tại cô ta không? Em vẫn còn thích cô ta à?"
"Không có."
"Vậy còn định ế đến bây giờ, em nghĩ có thể giấu được mắt nhìn của chị à?"
Đồng Uyển tức run lên nói tiếp: "Làm gì cũng được, cô ta không tốt bằng con bé Khiết Tâm. Em làm sao thì làm em biết rõ con bé thích em, em nên nghĩ cho người khác một chút."
Không nghĩ tới chị họ chủ động gọi là vì việc này, anh đã nói rõ từ lâu hai người tiến tới sẽ không có kết quả gì. Anh đã lớn tuổi chẳng còn gì tốt cho cô cả, trái tim một lần từng bị tổn thương. Nói là đã vượt qua nhưng vẫn còn chút gì đó đau đớn không nói thành lời.
"Được rồi, em tự biết giải quyết việc này thế nào. Con bé Khiết Tâm này em mà làm nó tổn thương, dù có liều cái mạng này cũng cho em một trận nhớ đời."
"Bác Uyển, chú Gia Huy đã có bạn gái chưa?"
Hơi bất ngờ vì câu hỏi này của Khiết Tâm, Đồng Uyển nhớ lại hồi bé. Bao nhiêu năm rồi bà cứ tưởng con bé khi đó chỉ là trẻ con nhất thời yêu thích vẻ đẹp trai của Gia Huy thôi. Bây giờ nó hỏi đến như vậy không khỏi làm bà bất ngờ.
"Chưa có."
Trái tim Khiết Tâm nhảy loạn, anh ấy vẫn chưa có bạn gái thì ra là đúng. Nhưng lần đó anh ấy vẫn qua lại với con gái, cô hỏi cũng không nói. Điều này cô muốn biết lắm nhưng cứ hỏi là anh ngó lơ chẳng mấy quan tâm.
Ánh mắt Khiết Tâm rõ ràng là sự mến mộ, có gì đó ao ước. Đồng Uyển khẽ thở dài thấy mình trong ánh mắt đó, lúc trước bà cũng mơ mộng vậy nhưng điều bà mơ ước lại trở thành hiện thực..
Con bé còn quá nhỏ trong khi cậu em họ của bà đã qua tuổi ba mươi, chẳng còn trẻ chung gì nữa. Hai đứa quả thực không hợp với nhau, nếu để Hứa Cung Cẩn và Thẩm Ninh Kỳ biết chắc sẽ lột da nó mất.
Cầm tay cô đặt lên đùi, Đồng Uyển thảo dài nói cho cô biết.
"Khiết Tâm, cháu còn quá nhỏ để hiểu ra, đối với Gia Huy mà nói thằng bé đã lớn tuổi rồi. Cháu thích nó càng không thể được, ba mẹ cháu mà biết chắc chắn nó sẽ không yên ổn."
Lời Đồng Uyển nói làm cô buồn, Khiết Tâm không tin được bác ấy cũng giống như ba cô. Chuyện gì cũng muốn cấm cô, người cô thích cũng không được phép theo đuổi thì còn gì là tự do nữa.
Nghĩ là thế, Khiết Tâm không muốn trái lời bà nhưng cô không nhịn được, dáng vẻ sắp khóc đến nơi gỡ nhẹ tay bà ra.
"Bác cũng giống mẹ của con, yêu nhau cần gì tuổi tác, cháu đối với chú ấy là thật lòng." Khiết Tâm uất ức lắm, mỗi lần cô nhắc đến chú Huy là y như rằng bị người này người kia ngăn cản..
Trái tim của cô chỉ mình cô hiểu chứ ai hiểu cho, phải chăng có một người hiểu lòng cô thì tốt biết mấy. Biết mình không thể khuyên can, càng cố chấp đối với tính tình bướng bỉnh của Khiết Tâm chắc chắn con bé sẽ cố chấp làm những gì mình cho là đúng.
"Được rồi, bác hiểu cháu nói gì. Nếu cháu thích thật thì cứ mạnh dạn theo đuổi, nhưng tuyệt đối không hối hận. Nó lớn tuổi sẽ thiệt thòi cho con, nhưng bác mong hai đứa có nên duyên đi chăng nữa sẽ hạnh phúc."
Tuy vậy, Đồng Uyển không khỏi lo lắng cho tương lai.. Tình yêu lớn tuổi liệu có tốt, suy nghĩ của bà lạc vào dòng thời gian vô tận.. Chuông điện thoại reo một lúc lâu mới có người nghe máy, bên kia Gia Huy vừa tắm xong đi ra.
"Chị gọi em?"
Mở loa to đặt xuống bàn, Gia Huy trầm giọng hỏi. Lâu rồi mới thấy chị họ chủ động gọi cho anh, anh còn tưởng chị ấy quên luôn đứa em họ này.
"Thằng này lại tắm đêm nữa, ảnh hưởng sức khỏe."
"Em quen rồi."
Gia Huy quá quen với việc này, anh làm việc cật lực ban ngày. Người ta tưởng làm hiệu trưởng rất dễ dàng, ngày ngày ngồi trước đống sổ sách ghi ghi chép chép là xong. Mấy ai biết nó khó nhằn đến mức nào, đầu óc anh sắp vì mấy đống sổ sách đó mà bùng nổ mất.
"Hừm.. không nói nổi em nữa."
Đồng Uyển hết nói nổi em họ, bà chẳng thèm nói về việc này nữa đổi thành chủ đề khác.
"Em độc thân lâu như vậy, còn chưa có ý định lấy vợ sao? Ba mẹ em gọi chị sắp cháy máy đến nơi, em còn không có động tĩnh gì chắc chị xuống lỗ trước em đấy."
Đồng Uyển thực sự rất lo lắng cho bản thân, cũng lo lắng cho nó nữa. Tuổi ba hai này còn chưa đi kiếm vợ, đợi mấy năm nữa qua ba lăm tuổi chắc chẳng ma nào thèm..
"Này có nghe thấy chị nói gì không?"
"Có nghe." Mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Gia Huy dù có nghe cũng chẳng mấy quan tâm lắm.
"Rồi em định bao nhiêu tuổi lấy vợ?"
"Ít thì hai năm, nhiều thì năm năm mười năm."
Gia Huy thản nhiên nói khiến Đồng Uyển khiếp sợ, bà không nghĩ nó đối với con gái lại có hiềm khích lớn như vậy. Phải chăng từ vụ cô gái kia phản bội mới khiến nó thành ra như vậy.
"Có phải tại cô ta không? Em vẫn còn thích cô ta à?"
"Không có."
"Vậy còn định ế đến bây giờ, em nghĩ có thể giấu được mắt nhìn của chị à?"
Đồng Uyển tức run lên nói tiếp: "Làm gì cũng được, cô ta không tốt bằng con bé Khiết Tâm. Em làm sao thì làm em biết rõ con bé thích em, em nên nghĩ cho người khác một chút."
Không nghĩ tới chị họ chủ động gọi là vì việc này, anh đã nói rõ từ lâu hai người tiến tới sẽ không có kết quả gì. Anh đã lớn tuổi chẳng còn gì tốt cho cô cả, trái tim một lần từng bị tổn thương. Nói là đã vượt qua nhưng vẫn còn chút gì đó đau đớn không nói thành lời.
"Được rồi, em tự biết giải quyết việc này thế nào. Con bé Khiết Tâm này em mà làm nó tổn thương, dù có liều cái mạng này cũng cho em một trận nhớ đời."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.