Ông Xã Đại Nhân Lại Muốn Em Rồi
Chương 4: Thằng em đáng chết.
Mộng Huyền
13/10/2024
Cổng trường to lớn lúc này vẫn chưa mở, chiếc xe màu đỏ đậu bên vệ đường dưới bóng cây râm mát. Từ trong xe, Khiết Tâm mặc bộ đồ trẻ trung bước xuống, cô không vội tháo kính đen đóng cửa xe lại.
Nhìn một vòng quanh chỗ mình đang đứng, nới này là trường hồi nhỏ cô học. Giờ đã sửa sang đẹp như vậy thích mắt lắm nha, nhưng có một điều cô vẫn nhớ rõ. Cây bàng già kia vẫn ở đó ngày càng cao hơn, hồi bé cô thích nhất là trèo cây bố cô muốn chặt cây đi nhưng cô cầu xịn nên bỏ qua..
Từng bước chân đi đến trước cổng, bảo vệ thấy người bèn chạy ra mở cửa cho cô vào.
"Cho hỏi thằng bé Hứa Bạc Ngôn học lớp nào thế bác?"
Nhà họ Hứa là người đầu tư lớn nhất trong trường ai không biết đến Hứa Bạc Ngôn. Ngay cả khi họ Hứa không đầu tư gì hết, cái tên Bạc Ngôn này cũng chẳng còn xa lạ gì đối với mọi người.
Chỉ mới tám tuổi đã đứng đầu lớp về việc trêu các bạn gái, trong lớp chẳng có ai chưa từng bị cậu bé đó trêu cả. Các thầy cô thấy sợ hơn là dám trách mắng, chỉ dám đấy cậu lên phòng hiệu trưởng nghe thầy mắng.
"Hình như 3A2, mà bây giờ Bạc Ngôn không có trong lớp đâu."
"Không có trong lớp?"
Khiết Tâm mang theo sự ngạc nhiên đi tìm phòng 3A2 theo lời bảo vệ nói. Quả là như vậy, còn tận ba mươi phút nữa mới tan học, thằng bé Bạc Ngôn còn đi đâu cô giáo thấy cô bèn chạy ra hỏi có chuyện gì.
"Cô có thấy thằng bé Bạc Ngôn không? Nó không ở trong lớp à?"
"Thằng bé ở trên phòng hiệu trưởng, cô lên đó thử xem."
Khiết Tâm nghĩ thế nào cũng không ra lí do thằng em trai cô ở trên phòng hiệu trưởng. Nó có thể vịnh hạnh ngồi ở đó ư riêng cô thấy nó chính là phá phách mới phải ngồi ở đấy.
Phòng hiệu trưởng.
Bạc Ngôn đút tay vào túi quần ngồi trên ghế salong mềm mại đối diện một người đàn ông. Khuôn mặt đẹp đến hút hồn, trông anh hơi lạnh lùng, thần bí đến nỗi khiến Bạc Ngôn có hơi e ngại.
"Lại gây ra chuyện gì?"
Số lần lên đây gặp hiệu trưởng của cậu nhiều như cơm bữa, Bạc Ngôn đã quá quen rồi đâm ra không sợ. Nhưng cứ đối diện anh vẫn thấy hơi sợ, nhưng sợ theo kiểu chống đối sau vẫn tiếp tục làm.
"Cháu.."
"Dứt tóc, kéo váy, lấy trộm đồ, vẽ bậy lên áo, lén lút rình mò bạn gái còn chuyện gì cháu chưa làm?"
Biết rõ chuyện hay cậu nhóc này làm từ miệng cô giáo nhưng anh cho Bạc Ngôn cơ hội giải thích. Thế mà cậu nhóc lắp bắp mãi không nói thành câu, đến khi sự kiên nhẫn của Gia Huy gần hết Bạc Ngôn mới ấp úng.
"Nói." Giọng anh lạnh lùng không chút độ ấm quát to.
"Cháu.. cháu lén trốn vào nhà vệ sinh nữ."
"Làm gì?"
Nói đến đây, Bạc Ngôn chẳng còn giải thích được gì.. cậu có thể nói rằng vào đấy giúp đỡ bạn không? Nhưng nói vậy ai sẽ tin..
"Có ai ở trong không?"
Khiết Tâm gõ cửa, cô nói vọng vào bên trong chẳng nể nang gì. Thói tùy tiện của cô ai cũng rõ rồi nên quen, nhưng lời này vào tai Gia Huy khiến anh có chút bực mình. Vì chuyện Bạc Ngôn đã khiến anh đau đầu, lại thêm ai không biết điều chọc vào ổ kiến lửa.
"Ai?"
"Bạc Ngôn em có trong đó đúng không?"
Không thấy cửa khóa, Khiết Tâm xoay nắm mở cửa, chân bước vào bên trong nhìn lướt qua căn phòng với tông màu chủ đạo trắng đen. Nó âm u không khác gì căn nhà ma, nếu không có ánh sáng lọt vào chắc cô sợ đến đái ra quần luôn rồi.
"Làm gì ở trong lâu như vậy, bộ em.. Gia Huy?"
Khiết Tâm đứng hình, lời muốn nói ứ đọng ở cổ họng không thốt thành câu. Nét mặt của Gia Huy mới đầu không mấy dễ chịu, nhưng lúc thấy cô đôi lông mày anh giãn ra không ít.
Theo như những gì cô biết, sao anh có thể là hiệu trưởng trường được cơ chứ. Mà hình như hiệu trưởng trước đây là ba anh cơ mà, cô còn nhớ rõ như in vậy mà giờ người này..
Cô đã phạm phải lỗi gì rồi, có phải sẽ bị phán tội chết không?
"Chị hai, chị về rồi."
Lời Bạc Ngôn nói Khiết Tâm chẳng nghe thấy đúng hơn trước mắt cô bây giờ đều là khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Gia Huy. Anh vẫn im lặng không nói gì, hai tay đan vào nhau chăm chú nhìn cô. Khiết Tâm thấy rõ hình ảnh ngây ngốc của mình phản chiếu qua ánh mắt đó.
"Chào anh Gia Huy."
Cô đứng im tại chỗ gượng cười chào, nghiêng đầu nhìn em trai Bạc Ngôn cầu xin nó giải vây cho mình. Thằng bé này được cái rất thích đẩy người khác vào chỗ chết, không thèm nhìn cô lấy một cái quay người ra ngoài.
"Em chợt nhớ còn có việc trên lớp, hai người ở đây nói chuyện xong thì gọi em."
Bình thường Bạc Ngôn sẽ giữ hình tượng mà đi chậm rãi, lần này chạy chối chết như bị ma đuổi. Một cái cũng không thèm quay đầu, cánh cửa bị cậu đóng mạnh một cái.
Rầm..
"Chị hai à, chị ở lại đây nhé em đang giúp chị thôi."
"..." Mày có phải em tao không Bạc Ngôn?
Không hiểu sao cô muốn vạch quần nó ra đánh nó mấy cái vào mông như trước, nó dám mặc cô tự xử trong tình cảnh ngượng ngùng này. Ai nói cho cô biết nên nói gì lúc này đi, quả thật cô bị ngu luôn rồi.
Nhìn một vòng quanh chỗ mình đang đứng, nới này là trường hồi nhỏ cô học. Giờ đã sửa sang đẹp như vậy thích mắt lắm nha, nhưng có một điều cô vẫn nhớ rõ. Cây bàng già kia vẫn ở đó ngày càng cao hơn, hồi bé cô thích nhất là trèo cây bố cô muốn chặt cây đi nhưng cô cầu xịn nên bỏ qua..
Từng bước chân đi đến trước cổng, bảo vệ thấy người bèn chạy ra mở cửa cho cô vào.
"Cho hỏi thằng bé Hứa Bạc Ngôn học lớp nào thế bác?"
Nhà họ Hứa là người đầu tư lớn nhất trong trường ai không biết đến Hứa Bạc Ngôn. Ngay cả khi họ Hứa không đầu tư gì hết, cái tên Bạc Ngôn này cũng chẳng còn xa lạ gì đối với mọi người.
Chỉ mới tám tuổi đã đứng đầu lớp về việc trêu các bạn gái, trong lớp chẳng có ai chưa từng bị cậu bé đó trêu cả. Các thầy cô thấy sợ hơn là dám trách mắng, chỉ dám đấy cậu lên phòng hiệu trưởng nghe thầy mắng.
"Hình như 3A2, mà bây giờ Bạc Ngôn không có trong lớp đâu."
"Không có trong lớp?"
Khiết Tâm mang theo sự ngạc nhiên đi tìm phòng 3A2 theo lời bảo vệ nói. Quả là như vậy, còn tận ba mươi phút nữa mới tan học, thằng bé Bạc Ngôn còn đi đâu cô giáo thấy cô bèn chạy ra hỏi có chuyện gì.
"Cô có thấy thằng bé Bạc Ngôn không? Nó không ở trong lớp à?"
"Thằng bé ở trên phòng hiệu trưởng, cô lên đó thử xem."
Khiết Tâm nghĩ thế nào cũng không ra lí do thằng em trai cô ở trên phòng hiệu trưởng. Nó có thể vịnh hạnh ngồi ở đó ư riêng cô thấy nó chính là phá phách mới phải ngồi ở đấy.
Phòng hiệu trưởng.
Bạc Ngôn đút tay vào túi quần ngồi trên ghế salong mềm mại đối diện một người đàn ông. Khuôn mặt đẹp đến hút hồn, trông anh hơi lạnh lùng, thần bí đến nỗi khiến Bạc Ngôn có hơi e ngại.
"Lại gây ra chuyện gì?"
Số lần lên đây gặp hiệu trưởng của cậu nhiều như cơm bữa, Bạc Ngôn đã quá quen rồi đâm ra không sợ. Nhưng cứ đối diện anh vẫn thấy hơi sợ, nhưng sợ theo kiểu chống đối sau vẫn tiếp tục làm.
"Cháu.."
"Dứt tóc, kéo váy, lấy trộm đồ, vẽ bậy lên áo, lén lút rình mò bạn gái còn chuyện gì cháu chưa làm?"
Biết rõ chuyện hay cậu nhóc này làm từ miệng cô giáo nhưng anh cho Bạc Ngôn cơ hội giải thích. Thế mà cậu nhóc lắp bắp mãi không nói thành câu, đến khi sự kiên nhẫn của Gia Huy gần hết Bạc Ngôn mới ấp úng.
"Nói." Giọng anh lạnh lùng không chút độ ấm quát to.
"Cháu.. cháu lén trốn vào nhà vệ sinh nữ."
"Làm gì?"
Nói đến đây, Bạc Ngôn chẳng còn giải thích được gì.. cậu có thể nói rằng vào đấy giúp đỡ bạn không? Nhưng nói vậy ai sẽ tin..
"Có ai ở trong không?"
Khiết Tâm gõ cửa, cô nói vọng vào bên trong chẳng nể nang gì. Thói tùy tiện của cô ai cũng rõ rồi nên quen, nhưng lời này vào tai Gia Huy khiến anh có chút bực mình. Vì chuyện Bạc Ngôn đã khiến anh đau đầu, lại thêm ai không biết điều chọc vào ổ kiến lửa.
"Ai?"
"Bạc Ngôn em có trong đó đúng không?"
Không thấy cửa khóa, Khiết Tâm xoay nắm mở cửa, chân bước vào bên trong nhìn lướt qua căn phòng với tông màu chủ đạo trắng đen. Nó âm u không khác gì căn nhà ma, nếu không có ánh sáng lọt vào chắc cô sợ đến đái ra quần luôn rồi.
"Làm gì ở trong lâu như vậy, bộ em.. Gia Huy?"
Khiết Tâm đứng hình, lời muốn nói ứ đọng ở cổ họng không thốt thành câu. Nét mặt của Gia Huy mới đầu không mấy dễ chịu, nhưng lúc thấy cô đôi lông mày anh giãn ra không ít.
Theo như những gì cô biết, sao anh có thể là hiệu trưởng trường được cơ chứ. Mà hình như hiệu trưởng trước đây là ba anh cơ mà, cô còn nhớ rõ như in vậy mà giờ người này..
Cô đã phạm phải lỗi gì rồi, có phải sẽ bị phán tội chết không?
"Chị hai, chị về rồi."
Lời Bạc Ngôn nói Khiết Tâm chẳng nghe thấy đúng hơn trước mắt cô bây giờ đều là khuôn mặt đẹp như tượng tạc của Gia Huy. Anh vẫn im lặng không nói gì, hai tay đan vào nhau chăm chú nhìn cô. Khiết Tâm thấy rõ hình ảnh ngây ngốc của mình phản chiếu qua ánh mắt đó.
"Chào anh Gia Huy."
Cô đứng im tại chỗ gượng cười chào, nghiêng đầu nhìn em trai Bạc Ngôn cầu xin nó giải vây cho mình. Thằng bé này được cái rất thích đẩy người khác vào chỗ chết, không thèm nhìn cô lấy một cái quay người ra ngoài.
"Em chợt nhớ còn có việc trên lớp, hai người ở đây nói chuyện xong thì gọi em."
Bình thường Bạc Ngôn sẽ giữ hình tượng mà đi chậm rãi, lần này chạy chối chết như bị ma đuổi. Một cái cũng không thèm quay đầu, cánh cửa bị cậu đóng mạnh một cái.
Rầm..
"Chị hai à, chị ở lại đây nhé em đang giúp chị thôi."
"..." Mày có phải em tao không Bạc Ngôn?
Không hiểu sao cô muốn vạch quần nó ra đánh nó mấy cái vào mông như trước, nó dám mặc cô tự xử trong tình cảnh ngượng ngùng này. Ai nói cho cô biết nên nói gì lúc này đi, quả thật cô bị ngu luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.