Chương 20
Heo Lườii Biếng ( Mỡ Mỡ)
25/04/2023
Đến tháng thứ 6 bụng Bạch Diêm An có chút khó chịu hai đứa bé rất hiếu
động. Bạch Diêm An mang theo ba đuôi tới bệnh viện vì con của Tiểu Nhất
bị ốm lên chỉ còn ba người. Dù sao cũng có hai người đàn ông lên chỉ có
Tiểu Bát theo cô vào khoa sản. Do cô rất nghiêm túc thực hành đúng thực
đơn của bác sĩ lên hai đứa bé lớn rất đều nhau phát triểu cũng rất tốt.
"Phu nhân cô ngồi đây đợi en đi làm nốt thủ tục rồi chúng ta đi ăn cái gì đó thật ngon nha!"- Tiểu Bát cằm theo y bạ của cô chạy đi .
Bạch Diêm An gật đầu, gần đây chúng đạp cô liên hôi khiến cô có chút đau mỏi thì ra mang thai lại khổ đến vậy thật may cô mang thai một lần được hai nhóc vậy tốt quá rồi! Lúc Bạch Diêm An nhìn lên thấy Mạc Giai Y đang nhìn mình sau đó cô ta đi về hướng cầu thang thoát hiểm sao cô ta lại ở đây? Mặc dù trong lòng cô rất tin tưởng chồng mình nhưng nghi vấn trong lòng vẫn thôi thúc cô đi theo cô ta.
"Tôi cứ tưởng chị sẽ không đi theo tôi nhưng xem ra chị cũng không thông minh như tôi nghĩ."- Mạc Giai Y vừa nói vừa quay lưng lại phía cầu thang.
Bạch Diêm An vẫn chưa định hình được cô ta ngả ra phía đằng sau lăn xuống cầu thang cơ thể pha đập mạnh vào bức tường.
Trạch Dương chạy đến bệnh viện thấy Bạch Diêm An ngồi trên hàng ghế chờ đôi mắt khóc đến xưng đỏ.
"Không không phải em, em không có đẩy cô ta là cô ta tự ngã."- Bạch Diêm An mếu máo nói câu chữ không tiếng.
Đúng lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra anh liền tiến tới hỏi.
"Bệnh nhân thế nào rồi?"
"Rất nghiêm trọng gẫy năm đốt sống lưng tay và chân cũng bị gãy giờ cần phải đi xét nghiệm kỹ hơn. Gia đình lên chuẩn bị có thể sẽ phải ngồi xe lăn."
Trạch Dương nghe xong khuôn mặt đen xì lại. Tiểu Bát ngồi cạnh cô cố gắng an ủi, là do cô không tốt không lên để phu nhân ở một mình phải giao cô cho hai tên kia mới lên rời đi. Giờ dù cho cô trăm miệng cũng cãi không lại.
"Tiểu Bát, đưa phu nhân về chuẩn bị đồ đạt đưa phu nhân ra ngoại thành đi."- Trạch Dương lạnh lùng nói xong vội vàng theo bác sĩ rời đi.
Để lại Bạch Diêm An ngẩn mình nhìn bóng lưng. Về ngoại thành nơi đó sao? Trái tim cô co thắt lại cơ thể không ngừng rung rẩy. Tại sao, anh muốn bỏ mẹ con cô sao?
"Phu nhân à chúng ta về nhà trước được không?"
"Không tôi không muốn về đó đâu? Không muốn."
"Nhưng chúng ta cũng không thể ở đây được . Chúng ta về biệt thự trước đã."- Tiểu Bát đỡ cô đứng dậy.
Đêm đó anh không về cô đã đợi anh trên ghế sofa cuối cùng ngủ thiếp đi, nhưng ngày sau đó anh cũng không trở về không nghe máy. Tâm trạng cô rất xấu đôi mắt đỏ khoe không còn chú ý đến ăn uống hàng ngày nữa.
Mạc Giai Y tỉnh dậy chỉ có anh ở trong phòng cô ta. Chắc chắn anh chưa thông báo cho bố mẹ cô ta biết nếu không họ đã làm lớn chuyện anh chả thể ngồi ở đây.
"Ruốc cuộc cô muốn thế nào?"
"Anh nói thế ý gì chị ta đẩy ngã em."
"Cô ấy nói cô ấy không làm."
"Anh tin chị ta sao ? Chị ta được anh chống lưng cái gì chả dám làm đánh em còn cho người đẩy ngã em giờ còn đẩy em xuống cầu thang anh còn mù quán bên chị ta."
"Vợ tôi cô ấy không nói dối, cô ấy rất ngốc hơn nữa cũng sẽ không gây chuyện thị phi."
Mạc Giai Y không thể tin anh lại có thể tin tưởng người phụ nữ ấy đến như vậy ngay cả khi cô ta tự làm hại bản thân mình. Nhưng mà Mạc gia không như vậy họ cưng chiều con gái một các mù quán nhất định đổ hết tội lên đầu vợ anh . Anh phải giữ cô ở nơi an toàn. Dù sao Trạch gia cũng không nhỏ giữ cô về đó ít nhất họ sẽ không xông vào Trạch gia mà bắt vợ anh đi.
Nghĩ chuyện phải xa vợ Trạch Dương đã thấy sầu trong lòng rồi! Cơ thể mềm mại đó mỗi lần đều bám chặt lấy anh giống như hút hết tinh lực của anh vậy.Nhớ bà xã quá đi! Trạch Dương ngồi trong phòng bệnh lại nhớ nhung bà xã nhỏ.
Lại đêm nữa Bạch Diêm An ôm bụng lớn ngủ trên sofa Tiểu Bát lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô. Nửa đêm Bạch Diêm An chợt tỉnh giấc.
"Phu nhân, cô sao vậy khó chịu ở đâu sao?"- Tiểu Bát thấy cô tỉnh dậy lo lắng. Gần đây cô ăn uống nghỉ ngơi đều không điều độ.
"Tiểu Bát ta muốn tới công ty."- Bạch Diêm An nắm tay Tiểu Bát
"Giờ này sao ? Hay để ngày mai tôi đưa phu nhân đi có được không?"
"Không được ta phải đi ngay ta không thể chờ thêm nữa!"- Bạch Diêm An vội vàng tung chăn ra xúc động đứng dậy. Trong lòng cô rất khó chịu có thứ gì đó khiến cô không kìm chế bản thân.
Tiểu Bát vội đỡ lẫy cô.
"Phu nhân vậy để em đi lấy áo ấm cho người."- Tiểu Bát vội vàng lấy áo ấm cho cô.
Hai người đến công ty đêm khuya Tiểu Bát dùng thẻ đặc biệt đưa cô lên tầng của anh. Không ngoài dựa đoán ánh đèn phòng anh vẫn còn sáng. Bạch Diêm An không để tâm bản thân đang mang thai nhanh chân chạy đến phòng của anh.
"Phu nhân cô ngồi đây đợi en đi làm nốt thủ tục rồi chúng ta đi ăn cái gì đó thật ngon nha!"- Tiểu Bát cằm theo y bạ của cô chạy đi .
Bạch Diêm An gật đầu, gần đây chúng đạp cô liên hôi khiến cô có chút đau mỏi thì ra mang thai lại khổ đến vậy thật may cô mang thai một lần được hai nhóc vậy tốt quá rồi! Lúc Bạch Diêm An nhìn lên thấy Mạc Giai Y đang nhìn mình sau đó cô ta đi về hướng cầu thang thoát hiểm sao cô ta lại ở đây? Mặc dù trong lòng cô rất tin tưởng chồng mình nhưng nghi vấn trong lòng vẫn thôi thúc cô đi theo cô ta.
"Tôi cứ tưởng chị sẽ không đi theo tôi nhưng xem ra chị cũng không thông minh như tôi nghĩ."- Mạc Giai Y vừa nói vừa quay lưng lại phía cầu thang.
Bạch Diêm An vẫn chưa định hình được cô ta ngả ra phía đằng sau lăn xuống cầu thang cơ thể pha đập mạnh vào bức tường.
Trạch Dương chạy đến bệnh viện thấy Bạch Diêm An ngồi trên hàng ghế chờ đôi mắt khóc đến xưng đỏ.
"Không không phải em, em không có đẩy cô ta là cô ta tự ngã."- Bạch Diêm An mếu máo nói câu chữ không tiếng.
Đúng lúc bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật bước ra anh liền tiến tới hỏi.
"Bệnh nhân thế nào rồi?"
"Rất nghiêm trọng gẫy năm đốt sống lưng tay và chân cũng bị gãy giờ cần phải đi xét nghiệm kỹ hơn. Gia đình lên chuẩn bị có thể sẽ phải ngồi xe lăn."
Trạch Dương nghe xong khuôn mặt đen xì lại. Tiểu Bát ngồi cạnh cô cố gắng an ủi, là do cô không tốt không lên để phu nhân ở một mình phải giao cô cho hai tên kia mới lên rời đi. Giờ dù cho cô trăm miệng cũng cãi không lại.
"Tiểu Bát, đưa phu nhân về chuẩn bị đồ đạt đưa phu nhân ra ngoại thành đi."- Trạch Dương lạnh lùng nói xong vội vàng theo bác sĩ rời đi.
Để lại Bạch Diêm An ngẩn mình nhìn bóng lưng. Về ngoại thành nơi đó sao? Trái tim cô co thắt lại cơ thể không ngừng rung rẩy. Tại sao, anh muốn bỏ mẹ con cô sao?
"Phu nhân à chúng ta về nhà trước được không?"
"Không tôi không muốn về đó đâu? Không muốn."
"Nhưng chúng ta cũng không thể ở đây được . Chúng ta về biệt thự trước đã."- Tiểu Bát đỡ cô đứng dậy.
Đêm đó anh không về cô đã đợi anh trên ghế sofa cuối cùng ngủ thiếp đi, nhưng ngày sau đó anh cũng không trở về không nghe máy. Tâm trạng cô rất xấu đôi mắt đỏ khoe không còn chú ý đến ăn uống hàng ngày nữa.
Mạc Giai Y tỉnh dậy chỉ có anh ở trong phòng cô ta. Chắc chắn anh chưa thông báo cho bố mẹ cô ta biết nếu không họ đã làm lớn chuyện anh chả thể ngồi ở đây.
"Ruốc cuộc cô muốn thế nào?"
"Anh nói thế ý gì chị ta đẩy ngã em."
"Cô ấy nói cô ấy không làm."
"Anh tin chị ta sao ? Chị ta được anh chống lưng cái gì chả dám làm đánh em còn cho người đẩy ngã em giờ còn đẩy em xuống cầu thang anh còn mù quán bên chị ta."
"Vợ tôi cô ấy không nói dối, cô ấy rất ngốc hơn nữa cũng sẽ không gây chuyện thị phi."
Mạc Giai Y không thể tin anh lại có thể tin tưởng người phụ nữ ấy đến như vậy ngay cả khi cô ta tự làm hại bản thân mình. Nhưng mà Mạc gia không như vậy họ cưng chiều con gái một các mù quán nhất định đổ hết tội lên đầu vợ anh . Anh phải giữ cô ở nơi an toàn. Dù sao Trạch gia cũng không nhỏ giữ cô về đó ít nhất họ sẽ không xông vào Trạch gia mà bắt vợ anh đi.
Nghĩ chuyện phải xa vợ Trạch Dương đã thấy sầu trong lòng rồi! Cơ thể mềm mại đó mỗi lần đều bám chặt lấy anh giống như hút hết tinh lực của anh vậy.Nhớ bà xã quá đi! Trạch Dương ngồi trong phòng bệnh lại nhớ nhung bà xã nhỏ.
Lại đêm nữa Bạch Diêm An ôm bụng lớn ngủ trên sofa Tiểu Bát lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người cô. Nửa đêm Bạch Diêm An chợt tỉnh giấc.
"Phu nhân, cô sao vậy khó chịu ở đâu sao?"- Tiểu Bát thấy cô tỉnh dậy lo lắng. Gần đây cô ăn uống nghỉ ngơi đều không điều độ.
"Tiểu Bát ta muốn tới công ty."- Bạch Diêm An nắm tay Tiểu Bát
"Giờ này sao ? Hay để ngày mai tôi đưa phu nhân đi có được không?"
"Không được ta phải đi ngay ta không thể chờ thêm nữa!"- Bạch Diêm An vội vàng tung chăn ra xúc động đứng dậy. Trong lòng cô rất khó chịu có thứ gì đó khiến cô không kìm chế bản thân.
Tiểu Bát vội đỡ lẫy cô.
"Phu nhân vậy để em đi lấy áo ấm cho người."- Tiểu Bát vội vàng lấy áo ấm cho cô.
Hai người đến công ty đêm khuya Tiểu Bát dùng thẻ đặc biệt đưa cô lên tầng của anh. Không ngoài dựa đoán ánh đèn phòng anh vẫn còn sáng. Bạch Diêm An không để tâm bản thân đang mang thai nhanh chân chạy đến phòng của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.