Ông Xã, Đói Bụng, Đói Bụng, Cơm Cơm
Chương 102
Lộ Quy Đồ
03/08/2023
Đầu tháng Tư, thời tiết dần ấm lên, cây hoè ở sân sau bắt đầu đâm chồi.
Dạo gần đây, niềm vui mới của Tề Trừng chính là đẩy Nga Tử đi dạo ở sân sau, ngày nào cũng phải kiểm tra cây hoè lớn sau nhà một lần, xong phải ngồi dưới tàng cây cả tiếng đồng hồ, không có việc gì mà tán gẫu qua lại.
Bạch Tông Ân cảm thấy buồn cười, đây nào phải là ngắm cây gì, Trừng Trừng đang xem đồ ăn của mình thì có.
Chú Quyền cũng biết điều này, vậy nên lần nào cũng bị cậu chọc cười.
"Chờ nó nở mùa đầu tiên là sẽ mềm lắm, khi đó chú sẽ nhanh hái xuống rồi hấp cho Tiểu Trừng ăn." Nhìn Tiểu Trừng thèm thuồng thế kia, đến mức Phạn Phạn cũng suốt ngày bi bô bắt chước ba nhỏ rồi.
Vất vả mãi mới chờ đến ngày hoa hoè nở rộ, Tề Trừng Trừng cứ đếm từng ngày từng ngày, mắt thấy sắp được ăn cơm hoè thì cậu lại đau răng.
Trước đó một ngày, cậu vừa ăn một ngụm kem vừa gặm một miếng gà rán, còn Phạn Phạn thì ngồi đó đạp hai chân béo ục của mình, chảy nước miếng nhìn ba nhỏ ăn.
Nhưng tiếc là đến một miếng da gà, ba cũng không cho nhóc gặm.
Lại còn cười nhạo nhóc: "... Con nhìn cái dáng vẻ mèo tham ăn của con kìa, không ăn được đâu, Phạn Phạn không thể ăn mấy thứ này đâu nha, ngửi thôi nè."
"Ha ha ha ha ha Phạn Phạn chảy nước miếng hả, đúng là nhóc con không có tiền đồ mà." Tề Trừng ăn rất vui vẻ.
Kết quả là cậu đã bị "báo ứng".
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Trừng thấy hơi đau răng nhưng không dám nói ra, sợ bị cho ăn cháo, với lại cậu cảm thấy nó cũng không có gì to tát cả. Trưa hôm đó chú Quyền làm mì chua cay, vừa chua vừa cay rất hợp khẩu vị cậu, Tề Trừng cảm thấy không có việc gì, thế là ăn một chén.
Thi thoảng chỉ lên cơn đau nhẹ một chút mà thôi, vậy nên sau khi ăn bữa trưa xong, cậu lại gặm một chuỗi kẹo hồ lô.
Cậu vẫn gặm gặm như chuột vậy, Phạn Phạn vẫn ngồi đạp chân rồi chảy nước miếng, há to miệng muốn ăn. Tề Trừng lập tức tiến lại gần, kẹo hồ lô còn chưa chạm đến miệng của Phạn Phạn thì cậu đã rút tay về: "Con ăn rồi đó, liếm được chưa?"
"Phạn Phạn ăn thấy ngon không nào?"
Phạn Phạn vui lắm, vươn đầu lưỡi ra liếm miệng mình, cảm thấy mình đã ăn được rồi, thế là vô cùng hưng phấn gật đầu với ba: "A a!"
Ha ha ha ha.
Nga Tử đáng yêu ghê.
Tề Trừng lại cắn răng rắc từng miếng, mười lần thì có hai lần là cho Phạn Phạn liếm chút đường ở bên ngoài. Mà biểu cảm của Phạn Phạn cũng rất thú vị, lúc thật sự thấy ngọt thì hai mắt to tròn lập tức sáng lấp lánh, nếu như không nếm được thì sẽ duỗi đầu lưỡi ra liếm thử lại, khó hiểu nhưng mặt thịt lại không nặn ra được dấu chấm hỏi.
Ha ha ha ha ha.
Tề Trừng cứ vậy mà dùng một cây kẹo hồ lô đùa tới đùa lui. Tới buổi chiều, cậu còn ăn thêm một phần gà rán.
(Chỉ đọc truyện tại ứng dụng WA.TT.PAD cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Đến nửa đêm thì răng cậu bắt đầu đau, đau từng cơn âm ỉ.
Bạch Tông Ân tỉnh giấc, nhìn Trừng Trừng nằm trong lòng mình đang nhắm chặt hai mắt rầm rì khó chịu, anh lập tức bật đèn lên hỏi: "Trừng Trừng, em khó chịu chỗ nào sao?"
"Ông xã, ông xã... em đau răng quá." Vẻ mặt Tề Trừng như đưa đám.
Đối với một người càn quét đồ ăn như cậu, không có gì muốn mạng hơn là chuyện bị đau răng cả.
Bạch Tông Ân đứng dậy mặc áo ngủ vào rồi xuống dưới lầu cầm túi nước đá lên, để thiếu niên đang rưng rưng nước mắt rầm rì kêu đau nọ chườm lên mặt.
Tề Trừng vừa ôm má, vừa hàm hồ lắc đầu không rõ: "Không đi, không đi, không đi đến bệnh việc đâu."
Bạch Tông Ân tức đến bật cười, anh còn chưa nói gì đâu đấy.
"Sợ đến bệnh viện như vậy thì sau này em phải chú ý vào, không được ăn đồ ăn lung tung nữa."
Tề Trừng khóc lóc như một chú cún đáng thương, thầm nghĩ, cậu có ăn đồ lung tung đâu, kem, gà rán, kẹo hồ lô, mì chua cay, tất cả đều là đồ ăn đàng hoàng mà!
Nhưng cậu không dám cãi lại, chỉ sợ ông xã sẽ dẫn mình đến bệnh viện.
"Em chườm một tí là sẽ không đau nữa." Tề Trừng đáng thương nói.
Bạch Tông Ân cởi áo ngủ ra rồi lên giường, ôm bạn nhỏ đáng thương nọ vào lòng rồi nói: "Được rồi, tí nữa sẽ hết đau thôi. Để anh xem xem nào, có phải là sâu răng rồi không."
"Há to miệng xấu lắm, còn lâu em mới há miệng." Tề Trừng Trừng yêu cái đẹp lập tức từ chối.
Ngày nào cậu cũng đánh răng rất chăm chỉ, mỗi lần ăn xong còn phải súc miệng!
Làm sao mà răng lại sâu được chứ!
Nhóc đói cơm thật sự yêu quý công cụ hành nghề của mình lắm mà!
Tề Trừng Trừng rúc vào lòng ông xã làm nũng chơi xấu, lười ôm túi chườm đá nên rầm rì nói: "Ông xã, lạnh quá đi."
Bạch Tông Ân liền đưa tay ra giúp bạn nhỏ nhà mình chườm đá. Cuối cùng ai kia dần ngủ thiếp đi trong lòng anh. Xem ra cũng không nghiêm trọng lắm, nếu cậu thật sự đau dữ dội thì sẽ không ngủ thiếp đi thế này rồi.
Nhưng mà vẫn phải đi khám mới được.
...
Ngày hôm sau, Tề Trừng tỉnh lại thì răng không còn đau nữa, cậu cẩn thận đánh răng xong rồi hưng phấn nói với ông xã: "Răng của em không còn đau nữa, đã khỏi rồi á." Một mặt "em khoẻ rồi nên em không đến bệnh viện đâu"!
Bạch Tông Ân không trả lời mà chỉ nói: "Ăn cơm trước đã."
Bữa sáng hôm nay chú Quyền nấu rất phong phú, có món bánh thịt bò mà Tề Trừng thích ăn, còn có nhiều món ăn kèm khác nữa. Nhưng Bạch Tông Ân lại đổi phần của thiếu niên thành sữa bò ấm cùng cháo trắng và trứng luộc.
"Chú Quyền, răng của Trừng Trừng bị đau nhẹ, hai ngày tới chú nấu mấy món thanh đạm chút ạ."
"Đau răng à? Có phải bị nóng trong người không? Tí nữa chú Quyền ngâm một ly nước hạ nhiệt cho con, nhà chúng ta có bạc hà này." Chú Quyền nói.
Tề Trừng đáng thương gật đầu, buổi trưa ăn mì cũng cực kỳ nhạt nhẹo vô vị. Sau đó cậu ôm một ly bạc hà ngâm, man mát lành lạnh mà uống. Sau khi uống cả buổi chiều, Tề Trừng cảm thấy mình sắp thành bạc hà đến nơi rồi, thế là đè ông xã ra chụt một cái.
"Có phải toàn mùi bạc hà không ông xã? Giờ em thành cam bạc hà luôn rồi này."
Bạch Tông Ân ôm lấy cậu rồi nói: "Đi gặp nha sĩ..."
"A, cam bạc hà rất tốt, bây giờ em cực kỳ thoái mái luôn!" Tề Trừng cắt lời như không có việc gì, lập tức chạy trốn: "Bái bai ông xã, em đi xem Phạn Phạn đây, không quấy rầy anh nữa."
Hai ngày ăn uống thanh đạm, răng của Tề Trừng không còn đau nữa, hoa hoè cũng nở rộ.
Đó là một ngày rất tuyệt vời.
Cuối tuần Lộ Dương phải học thêm, chỉ rảnh được nửa ngày chủ nhật.
Thứ bảy, Tề Trừng và ông xã cùng khều hoa hoè xuống, khều được cả một sọt đầy ắp, trên đầu và trên người của cậu với ông xã toàn là cánh hoa, Tề Trừng cảm thấy đẹp vô cùng nên cười ha ha kéo anh đi chụp ảnh.
Chờ đến chủ nhật, chú Quyền ở nhà làm cơm hoa hoè, giữa trưa cậu đi đón Lộ Dương đến để cả nhà cùng nhau ăn.
"Gần đây em học hành thế nào rồi?"
Lộ Dương lập tức lấy phiếu điểm trong cặp sách ra đưa cho Tề Trừng. Tề Trừng xem xong thì mặt mày hớn hở: "Giành về cho anh đó hả? Tiểu Lộ giỏi quá à, em muốn cái gì thì nói đi nào."
"Anh đừng có nói chuyện giống Phạn Phạn như thế." Lộ Dương cool ngầu nói.
Tề Trừng:... Tại dạo này dính lấy Nga Tử nhiều quá...
"Em không cần gì cả." Lộ Dương lại dành thời gian nói trước.
Tề Trừng: "Ò, thế thôi."
Bữa tối cả nhà ăn cơm hoa hoè hấp, vừa mềm vừa thơm, thoang thoảng mùi hương thanh mát của hoa hoè. Tề Trừng cực kỳ thích món này, cứ ăn một ngụm rồi lại nói với Nga Tử đang ngồi ăn cà rốt xay nhuyễn bên cạnh: "Gọi con là Phạn Phạn (cơm cơm) cũng có hay phết đó, lúc ăn cơm là ba nhỏ của con được ăn miếng đầu tiên luôn."
Phạn Phạn không hiểu gì cả, nhe bốn cái răng nhỏ ra cười với ba.
Cả một miệng toàn là cà rốt nghiền.
Tề Trừng vừa ghét bỏ vừa dùng yếm ăn của Nga Tử lau miệng cho con trai. Bạch Tông Ân thấy thiếu niên làm lung tung thì bất đắc dĩ cười nói: "Để anh lau cho, kẻo tí Phạn Phạn lại khóc mất."
Phạn Phạn là một em bé rất yêu sạch sẽ, yếm ăn của mình mà bị bẩn là nhóc sẽ mất hứng trề môi, nhưng cũng không đến mức rớt nước mắt, dì Trịnh phải thay yếm mới cho nhóc thì nhóc mới thôi không trề môi nữa, còn nếu như không thay thì sẽ khóc ngay.
"Em cố ý chọc con đó." Tề Trừng nói với ông xã.
Sau đó, tốc độ ăn của cậu càng ngày càng chậm lại.
"Có phải răng lại đau không?" Bạch Tông Ân hỏi.
Tề Trừng đau khổ gật đầu: "Em không nhịn được nên có cho chút ớt, giờ lại đau rồi."
Cuối cùng, sau khi nhịn đau ăn xong bữa cơm, Tề Trừng lại rúc trên sofa chườm đá một lúc lâu. Cơn đau cứ lặp đi lặp lại như vậy, ăn uống cũng chẳng thể ăn hết mình, nhóc Đói Cơm cuối cùng cũng đồng ý đi gặp nha sĩ.
"Sẽ không cưa răng của em đó chứ?"
"Liệu có dùng máy khoan điện không?"
"Nhổ răng có đau lắm không vậy, hu hu hu..."
Tề Trừng bị mấy suy nghĩ lung tung beng của mình doạ cho sợ đến mức chui vào trong lòng ông xã, cũng không cần mặt mũi gì nữa sất. Phạn Phạn nhìn ba nhỏ chui vào lòng ba lớn, tưởng là các ba lại chơi trò chơi, thế là nhóc vung cánh tay cũng muốn gia nhập, cười khanh khách.
"Con còn cười nữa hả con trai ngốc, sau này con cũng sẽ đi nhổ răng thôi." Tề Trừng nhìn Nga Tử chỉ có bốn cái răng bé xiu thì lại bị chọc cười: "Thôi không nhổ răng Phạn Phạn nhà chúng ta đâu, sau này ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi..." - "Nhưng em cũng ăn ngoan lắm mà..."
Rốt cuộc là sai ở khúc nào vậy chứ!
"Có lẽ không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, trước tiên đi khám cái đã." Bạch Tông Ân nói.
Vốn dĩ Tề Trừng đã lên kế hoạch sẽ dành cả buổi chiều để chơi với Tiểu Lộ, kết quả cơn đau răng khó nhịn, nên cậu đành phải phất tay tạm biệt với Tiểu Lộ.
"Hay để em đi cùng anh?"
"Không cần không cần, phải há miệng to lắm, lỡ đâu anh bị đau rồi khóc lên thì sẽ mất mặt cực kỳ luôn." Tề Trừng rất tự biết mình, cậu là ông chủ, vẫn phải giữ thể diện chứ.
Lộ Dương:...
Sau khi khám mới biết là cậu bị dị ứng nhẹ vì ăn nóng uống lạnh, dẫn đến nướu răng bị viêm, không có vấn đề gì nhiều. Tề Trừng vừa nghe thấy không cần nhổ răng thì lập tức vui vẻ hẳn. Sau khi vệ sinh răng sạch sẽ xong xuôi và kê đơn thuốc dị ứng, về nhà rồi liên tiếp ăn mấy bữa thanh đạm, cuối cùng răng của cậu cũng tốt trở lại.
Sau đó, chú Quyền nấu cơm hoè lần thứ hai, lần này cậu ăn được tận hai chén!
Nhóc Đói Cơm rớt nước mắt hạnh phúc luôn.
...
Lộ Dương sắp thi đại học rồi.
Danh Thành bước vào mùa hè, năm nay cực kỳ oi bức. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường mở đại hội tuyên thệ, Tề Trừng và chú Quyền ôm Phạn Phạn cùng đi.
Lộ Dương mặc đồng phục học sinh, lại còn đứng dẫn đầu hàng.
Trên khán đài sân thể dục có rất nhiều bậc phụ huynh đang ngồi đợi.
"Nắng quá, bao giờ mới kết thúc vậy?"
"Làm cái này có ý nghĩa gì vậy chứ, phí thời gian của tôi thật đấy."
"Trường học là vậy đó, hoạt động lung tung gì cũng phải gọi phụ huynh."
Một số phụ huynh thiếu kiên nhẫn thì một số khác cũng hy vọng con cái của mình có thể thi vào một trường đại học tốt, ai nấy cũng sử dụng điện thoại di động để chụp ảnh, video, đăng lên vòng bạn bè, trên khuôn mặt là niềm tự hào vô bờ. Trên thực tế, có thể thấy rằng phụ huynh của các học sinh học tập tốt thì rất nhiệt tình, nhưng phụ huynh của các em học sinh có học lực kém hơn thì lại không có nhiều sự phấn khích cho lắm.
Ở trong nhóm các phụ huynh này, Tề Trừng cực kỳ nổi bật, chủ yếu là khuôn mặt nhỏ nhắn và vẻ ngoài của cậu. Cậu mặc một chiếc áo thun rực rỡ và quần jeans rách, mặt trắng nõn, tóc xoăn vàng, trong tay cầm một cái banner, trên đó viết: Lộ Dương 985!! Lộ Dương 211!! Tiến lên!!
Cách cổ vũ tiếp ứng này là cậu học được từ Kill Tui.
Phạn Phạn ngồi trong xe đẩy cũng ầm ĩ muốn đi ra. Chú Quyền ôm nhóc ra ngoài, sợ bị nắng nên đội cho Phạn Phạn một cái mũ che nắng mềm mại màu vàng nhạt. Tề Trừng lấy một đoá hoa giả bằng ruy băng từ dưới xe của Nga Tử ra, nhét vào trong tay nhóc rồi bảo: "Vẫy vẫy cho chú đi con trai ~"
Phạn Phạn lập tức vẫy vẫy cánh tay, nhìn thấy hoa ruy băng thì lập tức gắng sứng vẫy hơn nữa.
"Tru tru! Tru tru!"
Phạn Phạn hơn tám tháng đã bắt đầu bập bẹp vài từ rồi, chỉ là mơ hồ không rõ và lặp âm mà thôi.
Tề Trừng lớn tiếng hô: "Lộ Dương song thủ khoa xông lên!!!"
Các bậc phụ huynh khác vốn dĩ thấy ngại, nhưng nghe thế cũng dần có thêm nhiệt huyết, lần lượt từng người gọi lên con mình, liên tục cổ vũ. Những bậc phu huynh khi nãy chê nhàm chán bắt đầu nhìn về phía này, tất cả ngồi hóng chuyện.
"Phụ huynh nhà bạn học nào mà chuẩn bị đầy đủ thế."
"Người dẫn đầu hàng đó thấy không, đó là em trai của tôi, tên là Lộ Dương..."
"Lộ Dương?! Cậu bạn đứng thứ ba cả khối đó ư? Mấy người dạy dỗ như thế nào vậy, nghe nói trước đây thằng bé này toàn đứng dưới hạng một trăm cả khối, sao mà tiến bộ lớn như thế chứ? Biện pháp là gì thế?"
Ánh mắt của những phụ huynh này đều nhìn về phía chú Quyền, chắc là vì cảm thấy Tề Trừng trẻ tuổi không đáng tin cậy, nên người lớn tuổi này có lẽ là phụ huynh của Lộ Dương. Ngay cả những người chấp nhận thành tích thấp kém của con em nhà mình bấy giờ cũng lén lắng tai nghe thử, nước đến chân mới nhảy, lỡ đâu thi được điểm tốt thì sao?
Chú Quyền chỉ biết ôm Phạn Phạn, nào có biết phương pháp học tập của Tiểu Lộ đâu.
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà lần nào Tiểu Lộ cũng làm rất nhiều đề."
"Lần nào về nhà cũng ngồi làm đề hết."
Tề Trừng xen vào nói: "Còn có lớp học thêm nữa." Cái này thì cậu sẽ giúp Tiểu Lộ.
Đại hội tuyên thệ chấm dứt, Lộ Dương cùng bọn họ trở về. Lần đầu tiên Tề Trừng tỏ thái độ tương đối cứng rắn với y: "Còn một tuần nữa là em thi đại học rồi, ở chỗ anh nghỉ ngơi tốt đi, đừng đến phòng làm việc nữa."
"Đúng đó con." Chú Quyền cũng nói: "Đứa nhỏ này, vất vả lâu như thế rồi, giờ chỉ còn mỗi bước này thôi, không thể khó ở này kia đâu."
Tề Trừng buồn cười ôm Nga Tử, chú Quyền cũng nhìn ra được cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo của Tiểu Lộ rồi.
Ha ha ha ha.
Lộ Dương: "Dạ vâng, cảm ơn chú." Rồi lập tức quay đầu nhìn chằm chằm người nào đó đang ôm Phạn Phạn cười đến run bả vai kia.
Tề Trừng giơ cánh tay đầy thịt của Nga Tử lên rồi lắc lư: "Chúng ta không biết cái gì hết nhỉ Phạn Phạn?"
"Pa a a." Phạn Phạn ục ịch không biết cái gì hết đó.
______
Juu:
Bài học rút ra: Đừng tạo nghiệp (chọc con trai) như Trừng Trừng! Sẽ bị quật đó!
Dạo gần đây, niềm vui mới của Tề Trừng chính là đẩy Nga Tử đi dạo ở sân sau, ngày nào cũng phải kiểm tra cây hoè lớn sau nhà một lần, xong phải ngồi dưới tàng cây cả tiếng đồng hồ, không có việc gì mà tán gẫu qua lại.
Bạch Tông Ân cảm thấy buồn cười, đây nào phải là ngắm cây gì, Trừng Trừng đang xem đồ ăn của mình thì có.
Chú Quyền cũng biết điều này, vậy nên lần nào cũng bị cậu chọc cười.
"Chờ nó nở mùa đầu tiên là sẽ mềm lắm, khi đó chú sẽ nhanh hái xuống rồi hấp cho Tiểu Trừng ăn." Nhìn Tiểu Trừng thèm thuồng thế kia, đến mức Phạn Phạn cũng suốt ngày bi bô bắt chước ba nhỏ rồi.
Vất vả mãi mới chờ đến ngày hoa hoè nở rộ, Tề Trừng Trừng cứ đếm từng ngày từng ngày, mắt thấy sắp được ăn cơm hoè thì cậu lại đau răng.
Trước đó một ngày, cậu vừa ăn một ngụm kem vừa gặm một miếng gà rán, còn Phạn Phạn thì ngồi đó đạp hai chân béo ục của mình, chảy nước miếng nhìn ba nhỏ ăn.
Nhưng tiếc là đến một miếng da gà, ba cũng không cho nhóc gặm.
Lại còn cười nhạo nhóc: "... Con nhìn cái dáng vẻ mèo tham ăn của con kìa, không ăn được đâu, Phạn Phạn không thể ăn mấy thứ này đâu nha, ngửi thôi nè."
"Ha ha ha ha ha Phạn Phạn chảy nước miếng hả, đúng là nhóc con không có tiền đồ mà." Tề Trừng ăn rất vui vẻ.
Kết quả là cậu đã bị "báo ứng".
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tề Trừng thấy hơi đau răng nhưng không dám nói ra, sợ bị cho ăn cháo, với lại cậu cảm thấy nó cũng không có gì to tát cả. Trưa hôm đó chú Quyền làm mì chua cay, vừa chua vừa cay rất hợp khẩu vị cậu, Tề Trừng cảm thấy không có việc gì, thế là ăn một chén.
Thi thoảng chỉ lên cơn đau nhẹ một chút mà thôi, vậy nên sau khi ăn bữa trưa xong, cậu lại gặm một chuỗi kẹo hồ lô.
Cậu vẫn gặm gặm như chuột vậy, Phạn Phạn vẫn ngồi đạp chân rồi chảy nước miếng, há to miệng muốn ăn. Tề Trừng lập tức tiến lại gần, kẹo hồ lô còn chưa chạm đến miệng của Phạn Phạn thì cậu đã rút tay về: "Con ăn rồi đó, liếm được chưa?"
"Phạn Phạn ăn thấy ngon không nào?"
Phạn Phạn vui lắm, vươn đầu lưỡi ra liếm miệng mình, cảm thấy mình đã ăn được rồi, thế là vô cùng hưng phấn gật đầu với ba: "A a!"
Ha ha ha ha.
Nga Tử đáng yêu ghê.
Tề Trừng lại cắn răng rắc từng miếng, mười lần thì có hai lần là cho Phạn Phạn liếm chút đường ở bên ngoài. Mà biểu cảm của Phạn Phạn cũng rất thú vị, lúc thật sự thấy ngọt thì hai mắt to tròn lập tức sáng lấp lánh, nếu như không nếm được thì sẽ duỗi đầu lưỡi ra liếm thử lại, khó hiểu nhưng mặt thịt lại không nặn ra được dấu chấm hỏi.
Ha ha ha ha ha.
Tề Trừng cứ vậy mà dùng một cây kẹo hồ lô đùa tới đùa lui. Tới buổi chiều, cậu còn ăn thêm một phần gà rán.
(Chỉ đọc truyện tại ứng dụng WA.TT.PAD cmj_jinju, những nơi khác đều là ăn cắp!)
Đến nửa đêm thì răng cậu bắt đầu đau, đau từng cơn âm ỉ.
Bạch Tông Ân tỉnh giấc, nhìn Trừng Trừng nằm trong lòng mình đang nhắm chặt hai mắt rầm rì khó chịu, anh lập tức bật đèn lên hỏi: "Trừng Trừng, em khó chịu chỗ nào sao?"
"Ông xã, ông xã... em đau răng quá." Vẻ mặt Tề Trừng như đưa đám.
Đối với một người càn quét đồ ăn như cậu, không có gì muốn mạng hơn là chuyện bị đau răng cả.
Bạch Tông Ân đứng dậy mặc áo ngủ vào rồi xuống dưới lầu cầm túi nước đá lên, để thiếu niên đang rưng rưng nước mắt rầm rì kêu đau nọ chườm lên mặt.
Tề Trừng vừa ôm má, vừa hàm hồ lắc đầu không rõ: "Không đi, không đi, không đi đến bệnh việc đâu."
Bạch Tông Ân tức đến bật cười, anh còn chưa nói gì đâu đấy.
"Sợ đến bệnh viện như vậy thì sau này em phải chú ý vào, không được ăn đồ ăn lung tung nữa."
Tề Trừng khóc lóc như một chú cún đáng thương, thầm nghĩ, cậu có ăn đồ lung tung đâu, kem, gà rán, kẹo hồ lô, mì chua cay, tất cả đều là đồ ăn đàng hoàng mà!
Nhưng cậu không dám cãi lại, chỉ sợ ông xã sẽ dẫn mình đến bệnh viện.
"Em chườm một tí là sẽ không đau nữa." Tề Trừng đáng thương nói.
Bạch Tông Ân cởi áo ngủ ra rồi lên giường, ôm bạn nhỏ đáng thương nọ vào lòng rồi nói: "Được rồi, tí nữa sẽ hết đau thôi. Để anh xem xem nào, có phải là sâu răng rồi không."
"Há to miệng xấu lắm, còn lâu em mới há miệng." Tề Trừng Trừng yêu cái đẹp lập tức từ chối.
Ngày nào cậu cũng đánh răng rất chăm chỉ, mỗi lần ăn xong còn phải súc miệng!
Làm sao mà răng lại sâu được chứ!
Nhóc đói cơm thật sự yêu quý công cụ hành nghề của mình lắm mà!
Tề Trừng Trừng rúc vào lòng ông xã làm nũng chơi xấu, lười ôm túi chườm đá nên rầm rì nói: "Ông xã, lạnh quá đi."
Bạch Tông Ân liền đưa tay ra giúp bạn nhỏ nhà mình chườm đá. Cuối cùng ai kia dần ngủ thiếp đi trong lòng anh. Xem ra cũng không nghiêm trọng lắm, nếu cậu thật sự đau dữ dội thì sẽ không ngủ thiếp đi thế này rồi.
Nhưng mà vẫn phải đi khám mới được.
...
Ngày hôm sau, Tề Trừng tỉnh lại thì răng không còn đau nữa, cậu cẩn thận đánh răng xong rồi hưng phấn nói với ông xã: "Răng của em không còn đau nữa, đã khỏi rồi á." Một mặt "em khoẻ rồi nên em không đến bệnh viện đâu"!
Bạch Tông Ân không trả lời mà chỉ nói: "Ăn cơm trước đã."
Bữa sáng hôm nay chú Quyền nấu rất phong phú, có món bánh thịt bò mà Tề Trừng thích ăn, còn có nhiều món ăn kèm khác nữa. Nhưng Bạch Tông Ân lại đổi phần của thiếu niên thành sữa bò ấm cùng cháo trắng và trứng luộc.
"Chú Quyền, răng của Trừng Trừng bị đau nhẹ, hai ngày tới chú nấu mấy món thanh đạm chút ạ."
"Đau răng à? Có phải bị nóng trong người không? Tí nữa chú Quyền ngâm một ly nước hạ nhiệt cho con, nhà chúng ta có bạc hà này." Chú Quyền nói.
Tề Trừng đáng thương gật đầu, buổi trưa ăn mì cũng cực kỳ nhạt nhẹo vô vị. Sau đó cậu ôm một ly bạc hà ngâm, man mát lành lạnh mà uống. Sau khi uống cả buổi chiều, Tề Trừng cảm thấy mình sắp thành bạc hà đến nơi rồi, thế là đè ông xã ra chụt một cái.
"Có phải toàn mùi bạc hà không ông xã? Giờ em thành cam bạc hà luôn rồi này."
Bạch Tông Ân ôm lấy cậu rồi nói: "Đi gặp nha sĩ..."
"A, cam bạc hà rất tốt, bây giờ em cực kỳ thoái mái luôn!" Tề Trừng cắt lời như không có việc gì, lập tức chạy trốn: "Bái bai ông xã, em đi xem Phạn Phạn đây, không quấy rầy anh nữa."
Hai ngày ăn uống thanh đạm, răng của Tề Trừng không còn đau nữa, hoa hoè cũng nở rộ.
Đó là một ngày rất tuyệt vời.
Cuối tuần Lộ Dương phải học thêm, chỉ rảnh được nửa ngày chủ nhật.
Thứ bảy, Tề Trừng và ông xã cùng khều hoa hoè xuống, khều được cả một sọt đầy ắp, trên đầu và trên người của cậu với ông xã toàn là cánh hoa, Tề Trừng cảm thấy đẹp vô cùng nên cười ha ha kéo anh đi chụp ảnh.
Chờ đến chủ nhật, chú Quyền ở nhà làm cơm hoa hoè, giữa trưa cậu đi đón Lộ Dương đến để cả nhà cùng nhau ăn.
"Gần đây em học hành thế nào rồi?"
Lộ Dương lập tức lấy phiếu điểm trong cặp sách ra đưa cho Tề Trừng. Tề Trừng xem xong thì mặt mày hớn hở: "Giành về cho anh đó hả? Tiểu Lộ giỏi quá à, em muốn cái gì thì nói đi nào."
"Anh đừng có nói chuyện giống Phạn Phạn như thế." Lộ Dương cool ngầu nói.
Tề Trừng:... Tại dạo này dính lấy Nga Tử nhiều quá...
"Em không cần gì cả." Lộ Dương lại dành thời gian nói trước.
Tề Trừng: "Ò, thế thôi."
Bữa tối cả nhà ăn cơm hoa hoè hấp, vừa mềm vừa thơm, thoang thoảng mùi hương thanh mát của hoa hoè. Tề Trừng cực kỳ thích món này, cứ ăn một ngụm rồi lại nói với Nga Tử đang ngồi ăn cà rốt xay nhuyễn bên cạnh: "Gọi con là Phạn Phạn (cơm cơm) cũng có hay phết đó, lúc ăn cơm là ba nhỏ của con được ăn miếng đầu tiên luôn."
Phạn Phạn không hiểu gì cả, nhe bốn cái răng nhỏ ra cười với ba.
Cả một miệng toàn là cà rốt nghiền.
Tề Trừng vừa ghét bỏ vừa dùng yếm ăn của Nga Tử lau miệng cho con trai. Bạch Tông Ân thấy thiếu niên làm lung tung thì bất đắc dĩ cười nói: "Để anh lau cho, kẻo tí Phạn Phạn lại khóc mất."
Phạn Phạn là một em bé rất yêu sạch sẽ, yếm ăn của mình mà bị bẩn là nhóc sẽ mất hứng trề môi, nhưng cũng không đến mức rớt nước mắt, dì Trịnh phải thay yếm mới cho nhóc thì nhóc mới thôi không trề môi nữa, còn nếu như không thay thì sẽ khóc ngay.
"Em cố ý chọc con đó." Tề Trừng nói với ông xã.
Sau đó, tốc độ ăn của cậu càng ngày càng chậm lại.
"Có phải răng lại đau không?" Bạch Tông Ân hỏi.
Tề Trừng đau khổ gật đầu: "Em không nhịn được nên có cho chút ớt, giờ lại đau rồi."
Cuối cùng, sau khi nhịn đau ăn xong bữa cơm, Tề Trừng lại rúc trên sofa chườm đá một lúc lâu. Cơn đau cứ lặp đi lặp lại như vậy, ăn uống cũng chẳng thể ăn hết mình, nhóc Đói Cơm cuối cùng cũng đồng ý đi gặp nha sĩ.
"Sẽ không cưa răng của em đó chứ?"
"Liệu có dùng máy khoan điện không?"
"Nhổ răng có đau lắm không vậy, hu hu hu..."
Tề Trừng bị mấy suy nghĩ lung tung beng của mình doạ cho sợ đến mức chui vào trong lòng ông xã, cũng không cần mặt mũi gì nữa sất. Phạn Phạn nhìn ba nhỏ chui vào lòng ba lớn, tưởng là các ba lại chơi trò chơi, thế là nhóc vung cánh tay cũng muốn gia nhập, cười khanh khách.
"Con còn cười nữa hả con trai ngốc, sau này con cũng sẽ đi nhổ răng thôi." Tề Trừng nhìn Nga Tử chỉ có bốn cái răng bé xiu thì lại bị chọc cười: "Thôi không nhổ răng Phạn Phạn nhà chúng ta đâu, sau này ngoan ngoãn ăn cơm là được rồi..." - "Nhưng em cũng ăn ngoan lắm mà..."
Rốt cuộc là sai ở khúc nào vậy chứ!
"Có lẽ không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, trước tiên đi khám cái đã." Bạch Tông Ân nói.
Vốn dĩ Tề Trừng đã lên kế hoạch sẽ dành cả buổi chiều để chơi với Tiểu Lộ, kết quả cơn đau răng khó nhịn, nên cậu đành phải phất tay tạm biệt với Tiểu Lộ.
"Hay để em đi cùng anh?"
"Không cần không cần, phải há miệng to lắm, lỡ đâu anh bị đau rồi khóc lên thì sẽ mất mặt cực kỳ luôn." Tề Trừng rất tự biết mình, cậu là ông chủ, vẫn phải giữ thể diện chứ.
Lộ Dương:...
Sau khi khám mới biết là cậu bị dị ứng nhẹ vì ăn nóng uống lạnh, dẫn đến nướu răng bị viêm, không có vấn đề gì nhiều. Tề Trừng vừa nghe thấy không cần nhổ răng thì lập tức vui vẻ hẳn. Sau khi vệ sinh răng sạch sẽ xong xuôi và kê đơn thuốc dị ứng, về nhà rồi liên tiếp ăn mấy bữa thanh đạm, cuối cùng răng của cậu cũng tốt trở lại.
Sau đó, chú Quyền nấu cơm hoè lần thứ hai, lần này cậu ăn được tận hai chén!
Nhóc Đói Cơm rớt nước mắt hạnh phúc luôn.
...
Lộ Dương sắp thi đại học rồi.
Danh Thành bước vào mùa hè, năm nay cực kỳ oi bức. Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, nhà trường mở đại hội tuyên thệ, Tề Trừng và chú Quyền ôm Phạn Phạn cùng đi.
Lộ Dương mặc đồng phục học sinh, lại còn đứng dẫn đầu hàng.
Trên khán đài sân thể dục có rất nhiều bậc phụ huynh đang ngồi đợi.
"Nắng quá, bao giờ mới kết thúc vậy?"
"Làm cái này có ý nghĩa gì vậy chứ, phí thời gian của tôi thật đấy."
"Trường học là vậy đó, hoạt động lung tung gì cũng phải gọi phụ huynh."
Một số phụ huynh thiếu kiên nhẫn thì một số khác cũng hy vọng con cái của mình có thể thi vào một trường đại học tốt, ai nấy cũng sử dụng điện thoại di động để chụp ảnh, video, đăng lên vòng bạn bè, trên khuôn mặt là niềm tự hào vô bờ. Trên thực tế, có thể thấy rằng phụ huynh của các học sinh học tập tốt thì rất nhiệt tình, nhưng phụ huynh của các em học sinh có học lực kém hơn thì lại không có nhiều sự phấn khích cho lắm.
Ở trong nhóm các phụ huynh này, Tề Trừng cực kỳ nổi bật, chủ yếu là khuôn mặt nhỏ nhắn và vẻ ngoài của cậu. Cậu mặc một chiếc áo thun rực rỡ và quần jeans rách, mặt trắng nõn, tóc xoăn vàng, trong tay cầm một cái banner, trên đó viết: Lộ Dương 985!! Lộ Dương 211!! Tiến lên!!
Cách cổ vũ tiếp ứng này là cậu học được từ Kill Tui.
Phạn Phạn ngồi trong xe đẩy cũng ầm ĩ muốn đi ra. Chú Quyền ôm nhóc ra ngoài, sợ bị nắng nên đội cho Phạn Phạn một cái mũ che nắng mềm mại màu vàng nhạt. Tề Trừng lấy một đoá hoa giả bằng ruy băng từ dưới xe của Nga Tử ra, nhét vào trong tay nhóc rồi bảo: "Vẫy vẫy cho chú đi con trai ~"
Phạn Phạn lập tức vẫy vẫy cánh tay, nhìn thấy hoa ruy băng thì lập tức gắng sứng vẫy hơn nữa.
"Tru tru! Tru tru!"
Phạn Phạn hơn tám tháng đã bắt đầu bập bẹp vài từ rồi, chỉ là mơ hồ không rõ và lặp âm mà thôi.
Tề Trừng lớn tiếng hô: "Lộ Dương song thủ khoa xông lên!!!"
Các bậc phụ huynh khác vốn dĩ thấy ngại, nhưng nghe thế cũng dần có thêm nhiệt huyết, lần lượt từng người gọi lên con mình, liên tục cổ vũ. Những bậc phu huynh khi nãy chê nhàm chán bắt đầu nhìn về phía này, tất cả ngồi hóng chuyện.
"Phụ huynh nhà bạn học nào mà chuẩn bị đầy đủ thế."
"Người dẫn đầu hàng đó thấy không, đó là em trai của tôi, tên là Lộ Dương..."
"Lộ Dương?! Cậu bạn đứng thứ ba cả khối đó ư? Mấy người dạy dỗ như thế nào vậy, nghe nói trước đây thằng bé này toàn đứng dưới hạng một trăm cả khối, sao mà tiến bộ lớn như thế chứ? Biện pháp là gì thế?"
Ánh mắt của những phụ huynh này đều nhìn về phía chú Quyền, chắc là vì cảm thấy Tề Trừng trẻ tuổi không đáng tin cậy, nên người lớn tuổi này có lẽ là phụ huynh của Lộ Dương. Ngay cả những người chấp nhận thành tích thấp kém của con em nhà mình bấy giờ cũng lén lắng tai nghe thử, nước đến chân mới nhảy, lỡ đâu thi được điểm tốt thì sao?
Chú Quyền chỉ biết ôm Phạn Phạn, nào có biết phương pháp học tập của Tiểu Lộ đâu.
"Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà lần nào Tiểu Lộ cũng làm rất nhiều đề."
"Lần nào về nhà cũng ngồi làm đề hết."
Tề Trừng xen vào nói: "Còn có lớp học thêm nữa." Cái này thì cậu sẽ giúp Tiểu Lộ.
Đại hội tuyên thệ chấm dứt, Lộ Dương cùng bọn họ trở về. Lần đầu tiên Tề Trừng tỏ thái độ tương đối cứng rắn với y: "Còn một tuần nữa là em thi đại học rồi, ở chỗ anh nghỉ ngơi tốt đi, đừng đến phòng làm việc nữa."
"Đúng đó con." Chú Quyền cũng nói: "Đứa nhỏ này, vất vả lâu như thế rồi, giờ chỉ còn mỗi bước này thôi, không thể khó ở này kia đâu."
Tề Trừng buồn cười ôm Nga Tử, chú Quyền cũng nhìn ra được cái tính nghĩ một đằng nói một nẻo của Tiểu Lộ rồi.
Ha ha ha ha.
Lộ Dương: "Dạ vâng, cảm ơn chú." Rồi lập tức quay đầu nhìn chằm chằm người nào đó đang ôm Phạn Phạn cười đến run bả vai kia.
Tề Trừng giơ cánh tay đầy thịt của Nga Tử lên rồi lắc lư: "Chúng ta không biết cái gì hết nhỉ Phạn Phạn?"
"Pa a a." Phạn Phạn ục ịch không biết cái gì hết đó.
______
Juu:
Bài học rút ra: Đừng tạo nghiệp (chọc con trai) như Trừng Trừng! Sẽ bị quật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.