Chương 4: Cứu người (1)
Liễu Trương
12/07/2018
Sáng hôm sau
Oa~~ cô vươn người nhìn sang đồng hồ 7.00 am, haz mới 7 giờ thôi à cô lười biếng thầm nghĩ.Đột nhiên
- Aaaaaaa
Chết thật đã 7 giờ rồi cô đúng là hồ đồ mà, hôm qua đã hẹn ông ta 8 giờ còn một tiếng nữa phải tới chỗ hẹn. Lục đục hơn 15 phút cô chạy như bay xuống lầu
- Bác Trương bác Trương. Cô hối hả gọi quản gia
- Vâng phu nhân. Quản gia Trương nghiêm túc cúi người thưa
- Bác báo giùm Trần Khải tôi phải ra ngoài, vậy nha. Nói rồi lại hấp tấp chạy đi
- Chuyện này phu... Thật là sáng này Trần tổng mới căn dặn cấm túc cô vậy mà.. Bác Trương lắc đầu
--------tuyến phân cách---------
Nhà Hàng S
- Ông có thể giúp tôi việc này không, xin ông. Gia Ái khẩn thiết cầu xin người đối diện
- Chuyện này, tiểu Ái không phải là cha không muốn nhưng.. Chu Mặc chính xác là cha Gia Ái nhưng vì ham vinh đã bỏ rơi mẹ cô và cô cùng với đứa em chưa chào đời lúc đó. Ông ta ngập ngừng rồi lại nhìn sang cửa sổ
Gia Ái nhìn theo hướng đó, thì ra.. Ông ta không đi một mình mà còn có... Vợ ông ta. Cắn môi nhìn người " cha" trước mặt vô lực xua tay đừng dậy rời đi
- Không cần nữa, tôi sẽ tự giải quyết phiền ông rồi Chu Tổng.
- Tiểu Ái..cha. Ông ta muốn nói gì đó lại thôi.
Gia Ái bước đến cửa đi ngang qua người đàn bà kia, liếc nhìn bà cô tỏ rõ vẻ chán ghét. Bà ta cũng không dễ chịu gì thầm rủa- Tiện nhân như nhau. Thấy vẻ mặt bứt rứt của chồng mình bà ta khó chịu
- Thế nào không nở? Một giọng chanh chua truyền tự sau lưng ông
- A Nhiên sao bà lại vào đây? Ông có phần lúng túng
- Đứa con riêng đó lại muốn đào mỏ nhà ta? Bà khinh khi nhìn bóng cô đi xa - A nhiên bà đừng quá đáng, tiểu Ái không phải.. Chu Mặc có phần tức giận
- Làm sao? Ông đừng quên nhờ đâu mà bây giờ ông mới có chỗ đứng như hôm nay
Ông nắm chặt tay, nhìn người phụ nữ trước mặt- Đi thôi
----------+++----------
Trên đường
Đang đi trên đương băn khoăn nghĩ cách kiếm tiền cứu lấy Chu Giang, Gia Ái không chú tâm đến một người đàn ông bị truy đuổi đang chạy đến phía cô
- A. Cô bị một lực mạnh kéo vào hẻm nhỏ
- Im lặng. Người đàn ông thở hồng hộc túm lấy cổ cô ép mặt đối mặt với hắn. Với tư thế thật ám muội
Bên ngoài có mấy tên mặc áo đen chạy tới lục soát. Một tên đầu trọc nhìn vào hẻm híp mắt nhìn hai người họ - Gớm ghiếc sao lại làm mấy chuyện đó gần thùng rác chứ? Rồi lại chạy đến tên cầm đầu phía trước
- Lão đại không tìm thấy.
- Chết tiệt về biết báo cáo sao với ông chủ đây, lũ ăn hại. Tên bịt mặt hung hăng đạp mấy phát vào đàn em
- Lão đại xin lỗi là do tụi em sơ hở. Bọn chúng xanh mặt cúi đầu xin tha
Bên trong hẻm lúc này chỉ còn hắn với cô.
- Biến thái!!! Buông tôi ra. Cô dùng lực đẩy tên trước mặt
- To gan.. Hự.. Hắn đột nhiên ngã quỵ xuống.
Bên tay hắn bị một nhát chém khá sâu, máu chảy ướt đẫm cả áo có thể hiểu người này mất rất nhiều máu.
- Quê! Anh có sao không? Thật là tôi đưa anh đi bệnh viện
Lời tác giả: Nam phụ trong truyền thuyết đã xuất hiện. Truyện còn dài ngược còn nhiềuuuu
Oa~~ cô vươn người nhìn sang đồng hồ 7.00 am, haz mới 7 giờ thôi à cô lười biếng thầm nghĩ.Đột nhiên
- Aaaaaaa
Chết thật đã 7 giờ rồi cô đúng là hồ đồ mà, hôm qua đã hẹn ông ta 8 giờ còn một tiếng nữa phải tới chỗ hẹn. Lục đục hơn 15 phút cô chạy như bay xuống lầu
- Bác Trương bác Trương. Cô hối hả gọi quản gia
- Vâng phu nhân. Quản gia Trương nghiêm túc cúi người thưa
- Bác báo giùm Trần Khải tôi phải ra ngoài, vậy nha. Nói rồi lại hấp tấp chạy đi
- Chuyện này phu... Thật là sáng này Trần tổng mới căn dặn cấm túc cô vậy mà.. Bác Trương lắc đầu
--------tuyến phân cách---------
Nhà Hàng S
- Ông có thể giúp tôi việc này không, xin ông. Gia Ái khẩn thiết cầu xin người đối diện
- Chuyện này, tiểu Ái không phải là cha không muốn nhưng.. Chu Mặc chính xác là cha Gia Ái nhưng vì ham vinh đã bỏ rơi mẹ cô và cô cùng với đứa em chưa chào đời lúc đó. Ông ta ngập ngừng rồi lại nhìn sang cửa sổ
Gia Ái nhìn theo hướng đó, thì ra.. Ông ta không đi một mình mà còn có... Vợ ông ta. Cắn môi nhìn người " cha" trước mặt vô lực xua tay đừng dậy rời đi
- Không cần nữa, tôi sẽ tự giải quyết phiền ông rồi Chu Tổng.
- Tiểu Ái..cha. Ông ta muốn nói gì đó lại thôi.
Gia Ái bước đến cửa đi ngang qua người đàn bà kia, liếc nhìn bà cô tỏ rõ vẻ chán ghét. Bà ta cũng không dễ chịu gì thầm rủa- Tiện nhân như nhau. Thấy vẻ mặt bứt rứt của chồng mình bà ta khó chịu
- Thế nào không nở? Một giọng chanh chua truyền tự sau lưng ông
- A Nhiên sao bà lại vào đây? Ông có phần lúng túng
- Đứa con riêng đó lại muốn đào mỏ nhà ta? Bà khinh khi nhìn bóng cô đi xa - A nhiên bà đừng quá đáng, tiểu Ái không phải.. Chu Mặc có phần tức giận
- Làm sao? Ông đừng quên nhờ đâu mà bây giờ ông mới có chỗ đứng như hôm nay
Ông nắm chặt tay, nhìn người phụ nữ trước mặt- Đi thôi
----------+++----------
Trên đường
Đang đi trên đương băn khoăn nghĩ cách kiếm tiền cứu lấy Chu Giang, Gia Ái không chú tâm đến một người đàn ông bị truy đuổi đang chạy đến phía cô
- A. Cô bị một lực mạnh kéo vào hẻm nhỏ
- Im lặng. Người đàn ông thở hồng hộc túm lấy cổ cô ép mặt đối mặt với hắn. Với tư thế thật ám muội
Bên ngoài có mấy tên mặc áo đen chạy tới lục soát. Một tên đầu trọc nhìn vào hẻm híp mắt nhìn hai người họ - Gớm ghiếc sao lại làm mấy chuyện đó gần thùng rác chứ? Rồi lại chạy đến tên cầm đầu phía trước
- Lão đại không tìm thấy.
- Chết tiệt về biết báo cáo sao với ông chủ đây, lũ ăn hại. Tên bịt mặt hung hăng đạp mấy phát vào đàn em
- Lão đại xin lỗi là do tụi em sơ hở. Bọn chúng xanh mặt cúi đầu xin tha
Bên trong hẻm lúc này chỉ còn hắn với cô.
- Biến thái!!! Buông tôi ra. Cô dùng lực đẩy tên trước mặt
- To gan.. Hự.. Hắn đột nhiên ngã quỵ xuống.
Bên tay hắn bị một nhát chém khá sâu, máu chảy ướt đẫm cả áo có thể hiểu người này mất rất nhiều máu.
- Quê! Anh có sao không? Thật là tôi đưa anh đi bệnh viện
Lời tác giả: Nam phụ trong truyền thuyết đã xuất hiện. Truyện còn dài ngược còn nhiềuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.