Chương 28: Lạc lối (1)
Liễu Trương
24/07/2018
"Tách.. Tách "
Mưa bắt đầu nhỏ hạt, Gia Ái ngước mặt nhìn bầu trời mù mịt, ông đây là đang đồng cảm với con sao? Ông trời! cô đưa bàn tay nhỏ ra giữa không trung cảm nhận từng giọt mưa rơi lạnh lẽo
Trời mưa rồi mình nên đi đâu đây?
Cô thở dài, ngôi nhà đó vốn dĩ mình không nên trở về, lại nói.. Làm phiền bọn họ
Thân người cô sớm đã ướt như chuột lột,vậy mà cô mảy may chẳng để ý, cứ bước đi lặng lẽ giữa giông bão
Mỗi bước chân như mỗi dao găm đâm vào tim, cơn gió lạnh lẽo lướt ngang qua người cô, thân hình nhỏ nhắn khẽ rùng mình ôm lấy bản thân, khóe mắt cô cay nhòe nghĩ đến hắn, Khải giá như anh ở đây, giá như anh ôm em, giá như anh trách móc em ngu ngốc thì tốt biết mấy.. Cô lại quay sang cười cho chính mình, ngu ngốc! Chu Gia Ái suy cho cùng mày chỉ là kẻ đến sau.. Mà kẻ đến sau thì mấy ai được kết cục tốt
Cơn đau từ chân truyền đến đại não,tuy không nhìn xuống nhưng cô vẫn cảm nhận được cổ chân đã rỉ máu. Không đi được nữa! Chân cô đau quá! Cô mệt mỏi ngả khụy xuống nền đất lạnh tanh
- Trời hết mưa rồi? Đột nhiên xung quanh cô ngừng mưa, nhưng tại sao vẫn còn nghe tiếng mưa
- Đồ ngốc! Em như thế này tôi đau lòng lắm biết không?
Giọng nói trầm ấm của Tâm Dã như xua đi cái lạnh xung quanh cô, ngước đầu nhìn hắn, thấp thoáng bên trong chiếc áo sơ mi đơn giản vẫn còn vết băng bó, bàn tay nhỏ lạnh ngắt chạm vào ngực anh
- Tâm Dã anh...
Cô định nói gì đó rồi lại ngưng, hắn hiểu cô đang lo lắng về vết thương trên người hắn,cô đang quan tâm hắn? Nghĩ đến đây hắn vui đến mức tim gan trong lòng nhảy múa
- Anh không sao! Nhìn cô ướt sủng, hắn định vươn tay ôm lấy cô sưởi ấm
Cô vội vàng tránh né, ánh mắt hắn có chút thất vọng thu tay về nhanh chóng cởi áo khoác ngoài bao trùm cô
- Không.. Người tôi đang ướt!
Lúc này hắn mới ngây ngốc nhận ra, thì ra cô không muốn làm hắn bị ướt. Giữ chặt cô vào lòng
- Không sao! nếu được ướt cùng em, tôi tình nguyện!
* đừng nghĩ bậy a~*
Cô lúc này cũng không còn tâm sức cự tuyệt mặc kệ hắn ôm chặt lấy, hiện tại cô đang rất mệt mỏi, thứ cô cần hiện tại là một bờ vai cho cô yên tâm tựa vào
- Nào đi về nhà..anh đưa em về. Vẫn âm điệu trầm ấm đó, hắn bảo bọc cô khỏi cơn bão phía ngoài
- Ưm.. Cô nhàn nhạt đồng ý
--+------+----------
Bệnh viện Trời đang mưa lớn như vậy không biết Gia Ái về bằng cách nào. Trần khải nhìn về phía của kính trăm bề ngổn ngang
Hắn đúng là đồ tồi mà, lại bỏ cô giữa trời mưa như vậy. Không thể chịu nổi hắn đứng phắt dậy định đi tìm Gia Ái thì một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay hắn
- Khải anh đi đâu?
Từ khi Trần Khải đưa cô đến bệnh viện, hắn hoàn toàn không chú tâm đến việc gì thậm chí cô gọi hắn đến ba bốn lần hắn cũng chẳng nghe
- Anh đi có chút việc. Hắn kiên nhẫn gạt tay cô ta, Gia Ái lúc này chắc chắn đang ở nhà ủy khuất khóc, có khi cô ấy bị cảm lạnh, bị sốt... Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn hoàn toàn không muốn day dưa ở đây
Mai Linh cắn môi, làm sao có thể để anh đi tìm con tiện nhân đó chứ. Cô ta cố gắng động đậy cho vết kim truyền nước biển chảy máu, ôm chặt lấy hắn
-Khải.. Đã tối rồi.. Em không muốn ở một mình, anh..anh ở lại với em được không? Lại là ánh mắt đáng thương, chưa khi nào cô ta cảm ơn ông trời vì đã cho cô ta đôi mắt mèo đầy tội lỗi như lúc này
Trần Khải nhìn thấy Mai Linh kích động liền giữ cô ta lại, dịu dàng trấn an
- Anh có việc gấp.. Ngoan anh sẽ về liền
Dù gì đây cũng là người con gái hắn yêu suốt mấy năm trời, hắn không đành lòng để cô ta đau lòng như vậy
Vừa định xoay người đi, hắn liền nhận được mail từ Jay. Ánh mắt hắn từ lo lắng nhanh chóng chuyến biến thành tức giận, đập mạnh điện thoại vào tường, nghiến răng nghiến lời gằn giọng
- Chu Gia Ái sao em dám!
Mail vừa rồi chính là tờ báo có tựa đề " Người Tình của tổng tài công ty Jen, Tâm Dã", dưới mưa một trai một gái ôm nhau tình từ, loại tiện nhân như cô ta tại sao sớm hắn không nhìn ra, vậy mà còn lo lắng cho cô ta điên rồi Trần Khải mày điên rồi
- Khải..anh sao vậy? Nhìn thấy Trần Khải tức giận nhắc đến tên Gia Ái, cô ta liền vui vẻ một phen, giọng điệu ngọt ngào gọi hắn
Hắn đưa ánh mắt về phíaTần Mai Linh. Mai Linh là anh có lỗi với em, nhiều năm tìm kiếm em như vậy, vậy mà đến lúc tìm ra em anh lại khộng đoái hoài gì đến em, còn lo nghĩ bỏ em lại một mình đi tìm người phụ nữ chết tiệt kia
Thân hình to lớn bước nhanh đến giường hắn ôm chặt Tần Mai Linh vào lòng
- Anh xin lỗi..tiểu Linh anh xin lỗi
Sững sờ một chút, cô ta không lường trước việc này của hắn. Không sao dù gì Trần Khải đã về tay cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng trở thành Trần phu nhân, vợ của tổng tài tập đoàn JK
Mưa bắt đầu nhỏ hạt, Gia Ái ngước mặt nhìn bầu trời mù mịt, ông đây là đang đồng cảm với con sao? Ông trời! cô đưa bàn tay nhỏ ra giữa không trung cảm nhận từng giọt mưa rơi lạnh lẽo
Trời mưa rồi mình nên đi đâu đây?
Cô thở dài, ngôi nhà đó vốn dĩ mình không nên trở về, lại nói.. Làm phiền bọn họ
Thân người cô sớm đã ướt như chuột lột,vậy mà cô mảy may chẳng để ý, cứ bước đi lặng lẽ giữa giông bão
Mỗi bước chân như mỗi dao găm đâm vào tim, cơn gió lạnh lẽo lướt ngang qua người cô, thân hình nhỏ nhắn khẽ rùng mình ôm lấy bản thân, khóe mắt cô cay nhòe nghĩ đến hắn, Khải giá như anh ở đây, giá như anh ôm em, giá như anh trách móc em ngu ngốc thì tốt biết mấy.. Cô lại quay sang cười cho chính mình, ngu ngốc! Chu Gia Ái suy cho cùng mày chỉ là kẻ đến sau.. Mà kẻ đến sau thì mấy ai được kết cục tốt
Cơn đau từ chân truyền đến đại não,tuy không nhìn xuống nhưng cô vẫn cảm nhận được cổ chân đã rỉ máu. Không đi được nữa! Chân cô đau quá! Cô mệt mỏi ngả khụy xuống nền đất lạnh tanh
- Trời hết mưa rồi? Đột nhiên xung quanh cô ngừng mưa, nhưng tại sao vẫn còn nghe tiếng mưa
- Đồ ngốc! Em như thế này tôi đau lòng lắm biết không?
Giọng nói trầm ấm của Tâm Dã như xua đi cái lạnh xung quanh cô, ngước đầu nhìn hắn, thấp thoáng bên trong chiếc áo sơ mi đơn giản vẫn còn vết băng bó, bàn tay nhỏ lạnh ngắt chạm vào ngực anh
- Tâm Dã anh...
Cô định nói gì đó rồi lại ngưng, hắn hiểu cô đang lo lắng về vết thương trên người hắn,cô đang quan tâm hắn? Nghĩ đến đây hắn vui đến mức tim gan trong lòng nhảy múa
- Anh không sao! Nhìn cô ướt sủng, hắn định vươn tay ôm lấy cô sưởi ấm
Cô vội vàng tránh né, ánh mắt hắn có chút thất vọng thu tay về nhanh chóng cởi áo khoác ngoài bao trùm cô
- Không.. Người tôi đang ướt!
Lúc này hắn mới ngây ngốc nhận ra, thì ra cô không muốn làm hắn bị ướt. Giữ chặt cô vào lòng
- Không sao! nếu được ướt cùng em, tôi tình nguyện!
* đừng nghĩ bậy a~*
Cô lúc này cũng không còn tâm sức cự tuyệt mặc kệ hắn ôm chặt lấy, hiện tại cô đang rất mệt mỏi, thứ cô cần hiện tại là một bờ vai cho cô yên tâm tựa vào
- Nào đi về nhà..anh đưa em về. Vẫn âm điệu trầm ấm đó, hắn bảo bọc cô khỏi cơn bão phía ngoài
- Ưm.. Cô nhàn nhạt đồng ý
--+------+----------
Bệnh viện Trời đang mưa lớn như vậy không biết Gia Ái về bằng cách nào. Trần khải nhìn về phía của kính trăm bề ngổn ngang
Hắn đúng là đồ tồi mà, lại bỏ cô giữa trời mưa như vậy. Không thể chịu nổi hắn đứng phắt dậy định đi tìm Gia Ái thì một bàn tay giữ chặt lấy cánh tay hắn
- Khải anh đi đâu?
Từ khi Trần Khải đưa cô đến bệnh viện, hắn hoàn toàn không chú tâm đến việc gì thậm chí cô gọi hắn đến ba bốn lần hắn cũng chẳng nghe
- Anh đi có chút việc. Hắn kiên nhẫn gạt tay cô ta, Gia Ái lúc này chắc chắn đang ở nhà ủy khuất khóc, có khi cô ấy bị cảm lạnh, bị sốt... Chỉ nghĩ đến đây thôi hắn hoàn toàn không muốn day dưa ở đây
Mai Linh cắn môi, làm sao có thể để anh đi tìm con tiện nhân đó chứ. Cô ta cố gắng động đậy cho vết kim truyền nước biển chảy máu, ôm chặt lấy hắn
-Khải.. Đã tối rồi.. Em không muốn ở một mình, anh..anh ở lại với em được không? Lại là ánh mắt đáng thương, chưa khi nào cô ta cảm ơn ông trời vì đã cho cô ta đôi mắt mèo đầy tội lỗi như lúc này
Trần Khải nhìn thấy Mai Linh kích động liền giữ cô ta lại, dịu dàng trấn an
- Anh có việc gấp.. Ngoan anh sẽ về liền
Dù gì đây cũng là người con gái hắn yêu suốt mấy năm trời, hắn không đành lòng để cô ta đau lòng như vậy
Vừa định xoay người đi, hắn liền nhận được mail từ Jay. Ánh mắt hắn từ lo lắng nhanh chóng chuyến biến thành tức giận, đập mạnh điện thoại vào tường, nghiến răng nghiến lời gằn giọng
- Chu Gia Ái sao em dám!
Mail vừa rồi chính là tờ báo có tựa đề " Người Tình của tổng tài công ty Jen, Tâm Dã", dưới mưa một trai một gái ôm nhau tình từ, loại tiện nhân như cô ta tại sao sớm hắn không nhìn ra, vậy mà còn lo lắng cho cô ta điên rồi Trần Khải mày điên rồi
- Khải..anh sao vậy? Nhìn thấy Trần Khải tức giận nhắc đến tên Gia Ái, cô ta liền vui vẻ một phen, giọng điệu ngọt ngào gọi hắn
Hắn đưa ánh mắt về phíaTần Mai Linh. Mai Linh là anh có lỗi với em, nhiều năm tìm kiếm em như vậy, vậy mà đến lúc tìm ra em anh lại khộng đoái hoài gì đến em, còn lo nghĩ bỏ em lại một mình đi tìm người phụ nữ chết tiệt kia
Thân hình to lớn bước nhanh đến giường hắn ôm chặt Tần Mai Linh vào lòng
- Anh xin lỗi..tiểu Linh anh xin lỗi
Sững sờ một chút, cô ta không lường trước việc này của hắn. Không sao dù gì Trần Khải đã về tay cô ta, sớm muộn gì cô ta cũng trở thành Trần phu nhân, vợ của tổng tài tập đoàn JK
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.