Chương 12: Chương 10: Mẹ muốn con lấy Tiểu Nhi làm vợ
NoharaMia
11/10/2018
Sau khi Tiểu Nhi ngủ thiếp đi, Hoàng Thuận nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ và tiến đến thư phòng
Lúc này mọi người đều đã đến đông đủ, tất nhiên là Khả Ái và Nghiên Phong, Hắc Phong cũng đều có mặt
Ba người họ thì ngồi ghế bành đối diện với mẹ anh, Thành Quang và Mỹ Dung. Bọn họ đang nói chuyện rất rôm rả và vui vẻ thì Hoàng Thuận đi vào
Anh ngồi ghế chính, hai chân bắt chéo, tay đan lại đặt lên đùi, khuôn mặt lo lắng, đôi mắt u buồn.
Mẹ anh nhìn anh, bà hỏi
- Có chuyện gì mà...con lại mời mọi người đến thư phòng đông đủ vậy?
Hoàng Thuận nhìn mẹ, anh có nên nói cho bà biết chuyện Tiểu Nhi bị mắc bệnh khối u, cần phẫu thuật gấp không?!
Đây là câu hỏi từ nãy đến giờ luôn khiến anh bận tâm lo lắng!
Mẹ anh rất thích Tiểu Nhi. Lúc trong giờ ăn trưa, bà khen Tiểu Nhi rất nhiều, thậm chí là còn muốn cô làm vợ anh nữa.
Khi nghe bà nói thế, anh cảm thấy rất vui vì mẹ anh không phải hạng người môn đăng hộ đối, thế nên anh cảm thấy có chút yên tâm nếu rước Tiểu Nhi về làm vợ anh
Nhưng chính căn bệnh của cô lại khiến tâm anh luôn lo lắng, anh sợ khi bà biết được cô mắc bệnh khối u, sẽ vì nó mà không chấp nhận cho cô và anh đến với nhau
Nhưng nếu không nói, thì sau này cũng sẽ phải nói, phải biết. Cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra. Thà bây giờ anh nói, sau này nếu có chuyện gì còn có thể tính được.
Nghĩ là làm, Hoàng Thuận hít một hơi thật sâu, anh xoa xoa thái dương của mình, rồi bắt đầu hỏi
- Mẹ, mẹ nói...mẹ rất thích Tiểu Nhi, phải không?
Bà nhìn con trai mình với đôi mắt khó hiểu, gật nhẹ đầu, bà "ừ" một tiếng
Anh hỏi tiếp
- Mẹ...chấp nhận Tiểu Nhi làm con dâu của Ưng gia?
- Phải. Ta chấp nhận con bé. Bà trả lời
- Vậy...có thể cho con biết, mẹ thích cô ấy ở điểm nào không?
Nghe câu hỏi đó của anh, bà suy nghĩ một hồi, rồi nói
- Tiểu Nhi vốn là một cô gái ngoan hiền, so với Loan Phi Yến, con bé tốt hơn cô ta gấp trăm lần. Mẹ thích con bé lắm đấy. Nó vừa hiền, lại vừa tốt, nói chuyện nghe rất ngọt, khác với mấy cô tiểu thư kia, đặc biệt là cô ta, vừa chảnh lại còn mê tiền. Mẹ vốn không cần lũ tụi nó. Mẹ chỉ cần Tiểu Nhi làm con dâu nhà này thôi. Ngoài con bé ra, mẹ sẽ không cho con cưới bất kì cô nào
Anh nghe câu trả lời của bà, tròn lòng cảm thấy yên tâm phần nào. Mỹ Dung nhìn anh, cô nói
- Anh hai, em cũng rất quý Tiểu Nhi đó. Cô ấy tuy hơi nhát, nhưng lại rất đáng yêu
- Chị Dung nói đúng. Có Tiểu Nhi làm bạn, không phải là rất tuyệt sao? Cô ấy ngây thơ, trong sáng, lại không biết đòi hỏi là gì. Em quý cô ấy như chị em ruột vậy a. Khả Ái tiếp lời
- Mới gặp mà làm gì đã như chị em ruột rồi? Hoàng Thuận cau mày hỏi
- Không đâu, ở cạnh Tiểu Nhi, em có cảm giác rất thân thiết với cô ấy. Không phải là cảm giác khi ở gần một người bạn, mà là cảm giác chị em. Cô đáp
- Aizz, làm quá rồi đấy. Thành Quang nói.
Nghiên Phong nhìn anh, cậu ta cũng nói
- Tôi thấy Tiểu Nhi rất tốt. Cô ấy vừa thân thiện lại đáng yêu. Cưới được một cô vợ như thế không phải là cậu rất có phúc hắc sao? Mà..nếu cậu không cưới cô ấy thì cứ tặng tôi đi.
- Anh/Cậu muốn chết rồi sao? Hoàng Thuận cùng Khả Ái tặng cho Nghiên Phong một cái nhìn sắc lạnh, khiến anh ta rùng mình
Thành Quang và Hắc Phong cũng gật đầu, ý nói tôi cũng đồng ý việc cậu lấy Tiểu Nhi
Hoàng Thuận nhận được sự chấp thuận từ mọi người, anh hỏi mẹ anh, giọng vì tâm mà run lên nên câu nói không được trôi chảy
- Vậy sao? Nhưng...mẹ à, con....à..ừm...ý con là...mẹ có chấp nhận một cô con dâu mắc bệnh khối u hay không?
Bà nhìn anh, ngạc nhiên về câu hỏi này.
- Không lẽ ý con là...con bé Tiểu Nhi....mắc bệnh...khối u sao? Bà hỏi, giọng run run
Anh gật đầu, không hiểu sao tim đập mạnh quá, mạnh tới nổi nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh luôn.
Mẹ anh như bị sét đáng ngang tai, bà hoảng sợ, lo lắng hỏi
- Rồi...con bé...nó có sao không?
Nghiên Phong nhìn bà, anh nói
- Hiện tại khối u đang lớn dần, nó đang từ từ chèn ép các dây thần kinh, nếu không cắt bỏ sớm, e là sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó khi phẫu thuật, tỉ lệ thành công chỉ có 40%.
Câu nói của Nghiên Phong khiến bà sốc nặng. Tại sao một cô bé hiền lành nhân hậu như thế lại có thể mắc căn bệnh chết người như thế?!
Bà cảm thấy rất thương xót cho số phận của cô. Cố gắng bình tĩnh lại, bà suy nghĩ một hồi thì nói
- Mẹ không quan tâm. Dù sao thì, mẹ muốn con lấy Tiểu Nhi làm vợ. Còn về phần khối u đó, chúng ta sẽ chờ thời cơ đưa con bé ra nước ngoài để điều trị.
Hoàng Thuận nghe vậy, anh vui mừng sung sướng không tả nỗi. Mỹ Dung và mọi người cũng vui mừng reo hò vui sướng.
Bên phòng ngủ, Tiểu Nhi nằm trên giường lớn. Cô liên tục lăn qua lộn lại, mồ hôi trên trán liên tục chảy ra, tiếng răng "ken két" khó chịu cùng âm thanh rên rỉ lo lắng hòa lại, tạo nên sự khó chịu trong cô
Trái tim Tiểu Nhi đập mạnh, có cái gì đó rất khó chịu, nó như muốn làm cho tim cô bị cứng lại. Hơi thở cô gấp gáp, dồn dập, nhịp thở không đều
Lông mày cô cau chặt lại, cô cứ giãy giụa, lăn lốc, làm cho ga giường bị nhào nặn, không còn thẳng nữa
Rõ ràng là hiện tại Tiểu Nhi đang gặp ác mộng, thế nên cô mới khó chịu. Bỗng Tiểu Nhi la lớn một tiếng, bên thư phòng mọi người đang vui vẻ thì nghe tiếng hét của cô.
Hoàng Thuận lo sợ, anh đạp cửa không chút thương tiếc, chạy gấp về phòng. Mọi người cũng lo nên chạy theo anh
Đá bật cửa phòng ngủ ra, anh nhìn trên giường không thấy Tiểu Nhi, cũng không thấy mền đâu.
Rồi anh nhìn sang phía bên trái phải góc phòng, cũng chẳng thấy đâu, chỉ nghe được tiếng thút thít của cô
Gân trán nổi đầy, anh siết chặt tay lại thành nắm đấm, cố gắng dịu giọng
- Bé con, em đâu rồi?
Nghe giọng nói của anh, tiếng khóc của cô ngày một lớn hơn.
Hoàng Thuận cùng mọi người vào phòng và đóng cửa lại. Anh nhìn sang gó phải cạnh cửa thì thấy cô đang ngồi co ro ở đó, cơ thể được quấn bởi cái mền
- Tiểu Nhi, em sao thế? Lại gặp ác mộng sao? Anh đi đến, bàn tay thô ráp định chạm vào cô thì Tiểu Nhi càng nhích người vào trong góc
Anh biết cô đang sợ, liền đi đến ôm lấy cô. Tiểu Nhi định giãy giụa, cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp từ anh, cô thả lỏng người
Hai tay hai chân chạm xuống nền đất, cô bò đến, sà vào lòng anh. Tay vòng ra sau ôm lấy lưng anh. Cô khóc lớn, vừa khóc vừa la sợ
Mẹ anh đi đến xoa đầu cô, hỏi
- Con sao thế? Nín đi, kể ta nghe, chuyện gì đã xảy ra hả?
Nhưng đáp lại bà chỉ có tiếng thút thít sợ hãi của cô. Anh vẫy nhẹ tay ý bảo mọi người ra ngoài.
Mỹ Dung cùng mọi người rời khỏi phòng. Hoàng Thuận bế Tiểu Nhi lên, đặt cô lên giường lớn.
Rồi anh đẩy nhẹ cô ra. Tiểu Nhi sợ anh bỏ mặc mình, cô gào khóc lớn, nước mắt chảy dài trên má.
Cô sợ hãi túm lấy áo anh, miệng liên tục cầu xin
- Huhu....đừng mà...đừng đi...huhu....
Hoàng Thuận thấy cô gào khóc, anh lại càng bực hơn khi không biết dỗ cô thế nào, liền quát
- Đủ rồi!
Tiểu Nhi bị anh quát, cái cảm giác đau khổ cùng sợ hãi của quá khứ ập đến, chợt cô nhớ tới cái lần bị cha mẹ kế đánh vào bảy năm trước, cả thân người liền run lên cầm cập
Cô sợ hãi buông tay khỏi áo anh, khóe môi giật giật, cô lấy chăn quấn lên người mình, nhanh chóng rời khỏi giường mà chạy vào một góc ngồi khóc
Hoàng Thuận biết mình làm cô sợ, anh chạy đến ôm cô.
- Tiểu Nhi, anh xin lỗi. Anh không cố ý. Xin lỗi em...
- Buông ra. Buông tôi ra. Các người là kẻ độc ác. Tôi hận lũ máu lạnh các người.
Cô như kẻ điên dại, liên tục đẩy anh ra. Rồi cô nắm lấy cái chăn đang đắp trên người cô, quăng mạnh vào người anh.
Vừa gào khóc, vừa đuổi người, vừa đánh anh, vừa chọi đồ...cô chẳng khác nào kẻ điên đã mất hết bình tĩnh.
Hoàng Thuận càng hoảng hơn, anh ôm chặt cô vào lòng, miệng liên tục xin lỗi.
Tiểu Nhi càng hoảng hơn, cô giãy mạnh như một con cá chạch. Hoàng Thuận càng ôm chặt, cô càng giãy.
Một lúc sau, cô đã thấm mệt, từ từ thiếp đi trong lòng anh.
Anh nhìn cô, tâm trạng lúc này lo đến mức không yên. Nhẹ nhàng bế cô lên, amh đặt cô lên giường lớn rồi lấy chăn đắp lên người cô.
Tiểu Nhi nằm ngủ ngon lành, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn này.
Đặt lên má cô một nụ hôn đầy ngọt ngào, anh nói
- Xin lỗi em, bé con. Đã làm em sợ rồi!
Rồi anh nhìn trên nền nhà. Đồ đạc trong phòng anh đã ị cô làm lộn xộn, đặc biệt là cái điện thoại, đồng hồ báo thức và laptop của anh bị cô chọi hỏng cả rồi
Thở dài, anh cũng chẳng tiếc gì chúng đâu. Anh còn đến năm cái điện thoại và hai cái laptop mới mua cách đây không lâu, còn chưa đem ra sài nữa là.
Lúc này, Mễ Mễ và quản gia đi ngang qua phòng, anh chạy ra mở cửa và kêu họ vào dọn dẹp lại phòng.
Căn phòng nhanh chóng sạch sẽ như cũ thì cũng là lúc đồng hồ điểm 1 giờ rưỡi.
Anh ngáp dài một cái rồi cũng leo lên giường ngủ cùng cô.
Tiểu Nhi đang ngủ, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô xoay qua chui vào lòng anh.
…………………………………………
Tại khách sạn Đại Toàn, trên lầu 3, trong căn phòng số 209, một nữ nhân đang nằm dưới thân, dạng hai chân ra cho nam nhân tùy ý phát tiết
Nữ nhân phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng, liên tục lấy tay xoa nắn cặp ngực sữa của mình. Bộ dạng thật dâm đãng khiến đàn ông khinh thường, chỉ có thể làm công cụ phát tiết
Nam nhân trên người thỏa sức thỏa mãn dục vọng. Hơi thở nam tính truyền ra mạnh mẽ
Cả hai nằm trên giường lớn, liên tục đổi tư thế, cuối cùng, nam nhân này bắn vào trong nữ nhân một chất dịch nhờn.
Cô ta ngồi dậy, bò đến. Tay nắm lấy nam căn, đưa côn thịt vào miệng, vừa mút vừa liếm.
Nam nhân sung sướng đến phát điên, ấn đầu nữ nhân, đưa nam căn vào sâu bên trong họng cô ta
Một lúc sau khi thỏa mãn, anh ta buông cô ra, rồi đi vào phòng tắm để gột rửa mùi hoan ái.
Tắm xong, anh ta quấn một chiếc khăn ngang hông để che đi thứ to dài đó, rồi lấy một vỉ thuốc trong tủ, đưa cho nữ nhân và nói
- Uống đi!
Lúc này mọi người đều đã đến đông đủ, tất nhiên là Khả Ái và Nghiên Phong, Hắc Phong cũng đều có mặt
Ba người họ thì ngồi ghế bành đối diện với mẹ anh, Thành Quang và Mỹ Dung. Bọn họ đang nói chuyện rất rôm rả và vui vẻ thì Hoàng Thuận đi vào
Anh ngồi ghế chính, hai chân bắt chéo, tay đan lại đặt lên đùi, khuôn mặt lo lắng, đôi mắt u buồn.
Mẹ anh nhìn anh, bà hỏi
- Có chuyện gì mà...con lại mời mọi người đến thư phòng đông đủ vậy?
Hoàng Thuận nhìn mẹ, anh có nên nói cho bà biết chuyện Tiểu Nhi bị mắc bệnh khối u, cần phẫu thuật gấp không?!
Đây là câu hỏi từ nãy đến giờ luôn khiến anh bận tâm lo lắng!
Mẹ anh rất thích Tiểu Nhi. Lúc trong giờ ăn trưa, bà khen Tiểu Nhi rất nhiều, thậm chí là còn muốn cô làm vợ anh nữa.
Khi nghe bà nói thế, anh cảm thấy rất vui vì mẹ anh không phải hạng người môn đăng hộ đối, thế nên anh cảm thấy có chút yên tâm nếu rước Tiểu Nhi về làm vợ anh
Nhưng chính căn bệnh của cô lại khiến tâm anh luôn lo lắng, anh sợ khi bà biết được cô mắc bệnh khối u, sẽ vì nó mà không chấp nhận cho cô và anh đến với nhau
Nhưng nếu không nói, thì sau này cũng sẽ phải nói, phải biết. Cái kim trong bọc rồi cũng sẽ có ngày lòi ra. Thà bây giờ anh nói, sau này nếu có chuyện gì còn có thể tính được.
Nghĩ là làm, Hoàng Thuận hít một hơi thật sâu, anh xoa xoa thái dương của mình, rồi bắt đầu hỏi
- Mẹ, mẹ nói...mẹ rất thích Tiểu Nhi, phải không?
Bà nhìn con trai mình với đôi mắt khó hiểu, gật nhẹ đầu, bà "ừ" một tiếng
Anh hỏi tiếp
- Mẹ...chấp nhận Tiểu Nhi làm con dâu của Ưng gia?
- Phải. Ta chấp nhận con bé. Bà trả lời
- Vậy...có thể cho con biết, mẹ thích cô ấy ở điểm nào không?
Nghe câu hỏi đó của anh, bà suy nghĩ một hồi, rồi nói
- Tiểu Nhi vốn là một cô gái ngoan hiền, so với Loan Phi Yến, con bé tốt hơn cô ta gấp trăm lần. Mẹ thích con bé lắm đấy. Nó vừa hiền, lại vừa tốt, nói chuyện nghe rất ngọt, khác với mấy cô tiểu thư kia, đặc biệt là cô ta, vừa chảnh lại còn mê tiền. Mẹ vốn không cần lũ tụi nó. Mẹ chỉ cần Tiểu Nhi làm con dâu nhà này thôi. Ngoài con bé ra, mẹ sẽ không cho con cưới bất kì cô nào
Anh nghe câu trả lời của bà, tròn lòng cảm thấy yên tâm phần nào. Mỹ Dung nhìn anh, cô nói
- Anh hai, em cũng rất quý Tiểu Nhi đó. Cô ấy tuy hơi nhát, nhưng lại rất đáng yêu
- Chị Dung nói đúng. Có Tiểu Nhi làm bạn, không phải là rất tuyệt sao? Cô ấy ngây thơ, trong sáng, lại không biết đòi hỏi là gì. Em quý cô ấy như chị em ruột vậy a. Khả Ái tiếp lời
- Mới gặp mà làm gì đã như chị em ruột rồi? Hoàng Thuận cau mày hỏi
- Không đâu, ở cạnh Tiểu Nhi, em có cảm giác rất thân thiết với cô ấy. Không phải là cảm giác khi ở gần một người bạn, mà là cảm giác chị em. Cô đáp
- Aizz, làm quá rồi đấy. Thành Quang nói.
Nghiên Phong nhìn anh, cậu ta cũng nói
- Tôi thấy Tiểu Nhi rất tốt. Cô ấy vừa thân thiện lại đáng yêu. Cưới được một cô vợ như thế không phải là cậu rất có phúc hắc sao? Mà..nếu cậu không cưới cô ấy thì cứ tặng tôi đi.
- Anh/Cậu muốn chết rồi sao? Hoàng Thuận cùng Khả Ái tặng cho Nghiên Phong một cái nhìn sắc lạnh, khiến anh ta rùng mình
Thành Quang và Hắc Phong cũng gật đầu, ý nói tôi cũng đồng ý việc cậu lấy Tiểu Nhi
Hoàng Thuận nhận được sự chấp thuận từ mọi người, anh hỏi mẹ anh, giọng vì tâm mà run lên nên câu nói không được trôi chảy
- Vậy sao? Nhưng...mẹ à, con....à..ừm...ý con là...mẹ có chấp nhận một cô con dâu mắc bệnh khối u hay không?
Bà nhìn anh, ngạc nhiên về câu hỏi này.
- Không lẽ ý con là...con bé Tiểu Nhi....mắc bệnh...khối u sao? Bà hỏi, giọng run run
Anh gật đầu, không hiểu sao tim đập mạnh quá, mạnh tới nổi nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực anh luôn.
Mẹ anh như bị sét đáng ngang tai, bà hoảng sợ, lo lắng hỏi
- Rồi...con bé...nó có sao không?
Nghiên Phong nhìn bà, anh nói
- Hiện tại khối u đang lớn dần, nó đang từ từ chèn ép các dây thần kinh, nếu không cắt bỏ sớm, e là sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó khi phẫu thuật, tỉ lệ thành công chỉ có 40%.
Câu nói của Nghiên Phong khiến bà sốc nặng. Tại sao một cô bé hiền lành nhân hậu như thế lại có thể mắc căn bệnh chết người như thế?!
Bà cảm thấy rất thương xót cho số phận của cô. Cố gắng bình tĩnh lại, bà suy nghĩ một hồi thì nói
- Mẹ không quan tâm. Dù sao thì, mẹ muốn con lấy Tiểu Nhi làm vợ. Còn về phần khối u đó, chúng ta sẽ chờ thời cơ đưa con bé ra nước ngoài để điều trị.
Hoàng Thuận nghe vậy, anh vui mừng sung sướng không tả nỗi. Mỹ Dung và mọi người cũng vui mừng reo hò vui sướng.
Bên phòng ngủ, Tiểu Nhi nằm trên giường lớn. Cô liên tục lăn qua lộn lại, mồ hôi trên trán liên tục chảy ra, tiếng răng "ken két" khó chịu cùng âm thanh rên rỉ lo lắng hòa lại, tạo nên sự khó chịu trong cô
Trái tim Tiểu Nhi đập mạnh, có cái gì đó rất khó chịu, nó như muốn làm cho tim cô bị cứng lại. Hơi thở cô gấp gáp, dồn dập, nhịp thở không đều
Lông mày cô cau chặt lại, cô cứ giãy giụa, lăn lốc, làm cho ga giường bị nhào nặn, không còn thẳng nữa
Rõ ràng là hiện tại Tiểu Nhi đang gặp ác mộng, thế nên cô mới khó chịu. Bỗng Tiểu Nhi la lớn một tiếng, bên thư phòng mọi người đang vui vẻ thì nghe tiếng hét của cô.
Hoàng Thuận lo sợ, anh đạp cửa không chút thương tiếc, chạy gấp về phòng. Mọi người cũng lo nên chạy theo anh
Đá bật cửa phòng ngủ ra, anh nhìn trên giường không thấy Tiểu Nhi, cũng không thấy mền đâu.
Rồi anh nhìn sang phía bên trái phải góc phòng, cũng chẳng thấy đâu, chỉ nghe được tiếng thút thít của cô
Gân trán nổi đầy, anh siết chặt tay lại thành nắm đấm, cố gắng dịu giọng
- Bé con, em đâu rồi?
Nghe giọng nói của anh, tiếng khóc của cô ngày một lớn hơn.
Hoàng Thuận cùng mọi người vào phòng và đóng cửa lại. Anh nhìn sang gó phải cạnh cửa thì thấy cô đang ngồi co ro ở đó, cơ thể được quấn bởi cái mền
- Tiểu Nhi, em sao thế? Lại gặp ác mộng sao? Anh đi đến, bàn tay thô ráp định chạm vào cô thì Tiểu Nhi càng nhích người vào trong góc
Anh biết cô đang sợ, liền đi đến ôm lấy cô. Tiểu Nhi định giãy giụa, cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp từ anh, cô thả lỏng người
Hai tay hai chân chạm xuống nền đất, cô bò đến, sà vào lòng anh. Tay vòng ra sau ôm lấy lưng anh. Cô khóc lớn, vừa khóc vừa la sợ
Mẹ anh đi đến xoa đầu cô, hỏi
- Con sao thế? Nín đi, kể ta nghe, chuyện gì đã xảy ra hả?
Nhưng đáp lại bà chỉ có tiếng thút thít sợ hãi của cô. Anh vẫy nhẹ tay ý bảo mọi người ra ngoài.
Mỹ Dung cùng mọi người rời khỏi phòng. Hoàng Thuận bế Tiểu Nhi lên, đặt cô lên giường lớn.
Rồi anh đẩy nhẹ cô ra. Tiểu Nhi sợ anh bỏ mặc mình, cô gào khóc lớn, nước mắt chảy dài trên má.
Cô sợ hãi túm lấy áo anh, miệng liên tục cầu xin
- Huhu....đừng mà...đừng đi...huhu....
Hoàng Thuận thấy cô gào khóc, anh lại càng bực hơn khi không biết dỗ cô thế nào, liền quát
- Đủ rồi!
Tiểu Nhi bị anh quát, cái cảm giác đau khổ cùng sợ hãi của quá khứ ập đến, chợt cô nhớ tới cái lần bị cha mẹ kế đánh vào bảy năm trước, cả thân người liền run lên cầm cập
Cô sợ hãi buông tay khỏi áo anh, khóe môi giật giật, cô lấy chăn quấn lên người mình, nhanh chóng rời khỏi giường mà chạy vào một góc ngồi khóc
Hoàng Thuận biết mình làm cô sợ, anh chạy đến ôm cô.
- Tiểu Nhi, anh xin lỗi. Anh không cố ý. Xin lỗi em...
- Buông ra. Buông tôi ra. Các người là kẻ độc ác. Tôi hận lũ máu lạnh các người.
Cô như kẻ điên dại, liên tục đẩy anh ra. Rồi cô nắm lấy cái chăn đang đắp trên người cô, quăng mạnh vào người anh.
Vừa gào khóc, vừa đuổi người, vừa đánh anh, vừa chọi đồ...cô chẳng khác nào kẻ điên đã mất hết bình tĩnh.
Hoàng Thuận càng hoảng hơn, anh ôm chặt cô vào lòng, miệng liên tục xin lỗi.
Tiểu Nhi càng hoảng hơn, cô giãy mạnh như một con cá chạch. Hoàng Thuận càng ôm chặt, cô càng giãy.
Một lúc sau, cô đã thấm mệt, từ từ thiếp đi trong lòng anh.
Anh nhìn cô, tâm trạng lúc này lo đến mức không yên. Nhẹ nhàng bế cô lên, amh đặt cô lên giường lớn rồi lấy chăn đắp lên người cô.
Tiểu Nhi nằm ngủ ngon lành, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn này.
Đặt lên má cô một nụ hôn đầy ngọt ngào, anh nói
- Xin lỗi em, bé con. Đã làm em sợ rồi!
Rồi anh nhìn trên nền nhà. Đồ đạc trong phòng anh đã ị cô làm lộn xộn, đặc biệt là cái điện thoại, đồng hồ báo thức và laptop của anh bị cô chọi hỏng cả rồi
Thở dài, anh cũng chẳng tiếc gì chúng đâu. Anh còn đến năm cái điện thoại và hai cái laptop mới mua cách đây không lâu, còn chưa đem ra sài nữa là.
Lúc này, Mễ Mễ và quản gia đi ngang qua phòng, anh chạy ra mở cửa và kêu họ vào dọn dẹp lại phòng.
Căn phòng nhanh chóng sạch sẽ như cũ thì cũng là lúc đồng hồ điểm 1 giờ rưỡi.
Anh ngáp dài một cái rồi cũng leo lên giường ngủ cùng cô.
Tiểu Nhi đang ngủ, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô xoay qua chui vào lòng anh.
…………………………………………
Tại khách sạn Đại Toàn, trên lầu 3, trong căn phòng số 209, một nữ nhân đang nằm dưới thân, dạng hai chân ra cho nam nhân tùy ý phát tiết
Nữ nhân phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng, liên tục lấy tay xoa nắn cặp ngực sữa của mình. Bộ dạng thật dâm đãng khiến đàn ông khinh thường, chỉ có thể làm công cụ phát tiết
Nam nhân trên người thỏa sức thỏa mãn dục vọng. Hơi thở nam tính truyền ra mạnh mẽ
Cả hai nằm trên giường lớn, liên tục đổi tư thế, cuối cùng, nam nhân này bắn vào trong nữ nhân một chất dịch nhờn.
Cô ta ngồi dậy, bò đến. Tay nắm lấy nam căn, đưa côn thịt vào miệng, vừa mút vừa liếm.
Nam nhân sung sướng đến phát điên, ấn đầu nữ nhân, đưa nam căn vào sâu bên trong họng cô ta
Một lúc sau khi thỏa mãn, anh ta buông cô ra, rồi đi vào phòng tắm để gột rửa mùi hoan ái.
Tắm xong, anh ta quấn một chiếc khăn ngang hông để che đi thứ to dài đó, rồi lấy một vỉ thuốc trong tủ, đưa cho nữ nhân và nói
- Uống đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.